Quyển 4 - Chương 162: Đế minh.
Nguyệt Quan
20/03/2013
Trong cùng một đêm đó
Phủ cốc, cô sơn, đủ các loại hoa.
Một ít thức ăn, một bát canh đậm.
Chén và đĩa là do kĩ thuật làm đồ sứ mà Ngô Việt Yến Tử làm ra, rượu là loại rượu nho Lương Châu rất ngọt.
Thức ăn là một ít thịt dê non nướng, còn lấy cá chép dưới sông Hoàng Hà làm nguyên liệu nấu món ăn, thịt tươi thơm mát, cuối cùng là dùng thịt dê, củ sen, sơn dược, hoàng kỳ, hoàng tửu cho vào bếp lửa hầm đến chín nhừ mà thành một bát canh bát trân.
Trong đình có hai người đàn ông trung niên đang ngồi, đều mặc áo vải mềm mại, tóc thắt dây gọn gàng, ung dung tự tại.
Bốn góc đình đều có treo đèn lồng, mơ hồ ẩn hiện bóng dáng hai người. Một người dáng vẻ khôi ngô tuấn tú ung dung ngồi trên ghế đá mà cũng như con hổ đang canh giữ long bàn. Nhìn tướng mạo của hắn, mặt thì như trái táo, hai con mắt như phượng hoàng, bộ ngực vạm vỡ; một người thì da trắng bóc, giống như một văn sĩ, nhưng liếc nhìn thì thần quang lại rất nghiêm nghị, cũng có cả uy nghi làm người khác phải sợ.
Hai người này vừa nhìn đã biết là nhân vật trong tay có nắm trọng quyền, nói một không hai. Giữa từng cử chỉ cũng phát ra uy nghi. Từ xưa dân gian đã nói: "Sơn Đông xuất tướng, Sơn Tây xuất tướng." Hai vị đại hán Sơn Tây quả thực chính là võ tướng oan phong lẫm liệt. Người trung niên có khuôn mặt trái táo kia chính là Chiết Ngự Huân, chủ của Phủ Châu, người đối diện có khuôn mặt văn sĩ trắng chính là Dương Sùng Huân, chủ của Lân Châu.
Những mỹ thực trên bàn cực kì ngon miệng, nhưng hai người dường như không động đũa đến mấy, Dương Sùng Huân nhăn mày, gọi tên tự của Chiết Ngự Huân: "Thế Long à, quan gia thân phạt Bắc Hán tay không trở về, nhưng ngài ấy vẫn chưa trở về Biện Lương mà đã bắt đầu đại thưởng quần thần. Lần này Dương gia ta không có công lao gì lại cũng được ca ngợi, ca ca ta thụ phong làm thượng quốc trụ, tiết độ sứ Hà Đông, quan gia lần này đến khí thế không thể coi thường."
Chiết Ngự Huân mỉm cười, vuốt râu nói: "Ha ha, Trọng Văn huynh, quan gia còn đối với Chiết gia ta rộng rãi hơn, đã phong ta làm Trịnh Quốc Công, thế nào, còn cao hơn hai phẩm cấp so với huynh, huynh nói xem hai chúng ta khi nào sẽ đi đây?"
Hắn nhỏ hơn Dương Sùng Huân một tuổi, cho nên gọi Dương Sùng Huân là huynh. Dương Sùng Huân nghe thấy lời này liền nói: "Thế Long, đệ nói lời này có ý gì, lẽ nào Dương Sùng Huân ta mà đệ cũng không tin, lại còn ra oai với ta, chúng ta một khi đã vào triều làm quan thì sẽ như rồng bị trói dưới nước, hổ lạc vào bình dương vậy, phú quý thì không phải lo nhưng cơ nghiệp tổ tông lại hoàn toàn rơi vào tay người ta, đừng mơ tưởng mà lấy về. Lần này ta đến đây không phải là muốn tìm đệ bàn bạc tìm cách sao?"
Chiết Ngự Huân hai tay xua xua, bất lực nói: "Quan gia điều đại binh quay trở về nhưng lại không về kinh thành, hơn mười vạn tinh binh mắt trừng nhìn vào Tây Bắc, gia quan tấn tước triệu chúng ta tiến kinh hưởng phúc, thành ý lớn như vậy...ha ha ha! Nếu như chúng ta làm ngược lại ý tốt của quan gia, nói không chừng chức quan này cũng chẳng còn, ngay cả đầu cũng mất, huynh nghĩ đại quân của quan gia ăn chay à?"
Dương Sùng Huân nhăn mày nói: "Đại quân của quan gia canh chừng tây bắc mà không về kinh, rõ ràng là đang doạ chúng ta, ta không tin ngài ấy dám dùng binh với chúng ta."
Chiết Ngự Huân liếc nhìn hắn một cái, cười mà như không cười nói: "Nếu như thật muốn dùng binh đối phó chúng ta thì cũng chưa chắc đã không thể. Nhưng...ngài ấy phải giải quyết nỗi phiền muộn lớn ở phía nam trước đã, lúc này ư, ngài ấy sẽ không dùng binh với chúng ta đâu. Nhưng...quan gia đã hạ chỉ rồi, huynh nói chúng ta có đi không? Không đi là kháng chỉ, ngài ấy sẽ nhận nhịn lúc này, nhưng sớm muộn cũng sẽ động thủ với chúng ta, lẽ nào chúng ta còn có thể đi đầu quân cho đám Bắc Hán đến thân mình còn khó giữ sao? Hay là dứt khoát hàng phục Khiết Đan, tự mình làm chủ, làm một hoàng đế? Ha ha, ta vốn là hậu duệ của hoàng thất, cùng thuộc Hồ tộc, đối với người Khiết Đan cũng có cấm kị, Khiết Đan rất ngưỡng mộ văn hoá Trung Nguyên, Dương đại tướng quân như huynh là người hán, đại ca của huynh lại là người của Bắc Hán, nếu đầu quân sẽ rất được trọng dụng..."
Dương Sùng Huân đập bộp bàn một cái, đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói: "Xem ra Dương mỗ lần này đến đây là sai lầm. Thôi, ta tự trở về Lân Châu, quan gia dựng thế uy hiếp ở Thái Sơn, Dương Sùng Huân ta thế đơn độc, tuyệt đối không địch lại được, đành giao Lân Châu đến Biện Lương làm một vị quan yên ổn vậy. Chỉ không biết một khi Lân Châu ta thất thủ thì Phủ Châu của đệ còn giữ vững được không thôi."
Dương Sùng Huân nói xong thì cất bước đi, Chiết Ngự Huân giơ chén rượu lên tự uống một mình, cũng không để ý đến Dương Sùng Huân nữa, đến khi Dương Sùng Huân lên ngựa chuẩn bị ra khỏi cửa của hoa viên thì Chiết Ngự Huân mới buông chén rượu xuống, lớn tiếng gọi: "Trọng Văn huynh xin dừng bước."
Dương Sùng Huân đột nhiên quay người lại, hai hàng lông mày nhếch lên nói: "Sao thế, Chiết tướng quân muốn trói Dương mỗ để dẫn đi báo công với quan gia sao?"
Chiết Ngự Huân tươi cười bước đến, ngăn trước hắn, dáng vẻ uy nghiêm không còn sót lại một chút nào, khuôn mặt tươi cười giống như một tên vô lại: "Ha ha ha, Trọng Văn huynh xin dập lại cơn tức, chớ trách, chớ trách, ta cũng chỉ là muốn biết cách nghĩ thật lòng của huynh nên mới bộc trực như vậy thôi. Đến đây, đến đây, ngồi xuống, ngồi xuống, thời tiết nóng nực, khó trách huynh bốc hoả. Người đâu, mang cho Dương tướng quân một bát mai chua đang được ướp lạnh trong nước giếng."
Dương Sùng Huân cười gượng nói: "Thế Long, đệ..., cái con người này...từ nhỏ đã giảo hoạt như vậy, thật là thiệt thòi cho đệ khi làm chủ của Phủ Châu, bá của Vân Trung, nhìn bộ dạng khinh nhờ của đệ, thật là..., thôi đi thôi đi, uống nước mai chua gì chứ, ta bây giờ chẳng muốn ăn gì cả, đệ mau nói đi, có cách nào lay chuyển quan gia mà không bị mất hoà khí không?"
Chiết Ngự Huân kéo hắn quay trở về bàn rượu, cái vẻ lưu manh đã được thu lại, nghiêm nghị nói: "Trung Văn huynh thẳng thắn như vậy thì Thế Long sẽ nói rõ vậy. Mười năm trước phụ thân ta nương tựa vào Đại Tống, khi vào triều gặp mặt, quan gia đã chính miệng hứa rằng Chiết gia ta sẽ đời đời kiếp kiếp được cai quản Phủ Cốc, tự điều chỉnh quân và thu thuế, lúc này thời gian đã qua mười năm, hài cốt gia phụ còn chưa lạnh, lời nói của quan gia còn văng vẳng bên tai, giờ đã có sự chú ý đến Phủ Châu của ta.
Ha ha! Huynh nghĩ ta cam tâm tình nguyện sao? Nhưng dù sao chúng ta cũng ở dưới mái nhà c người ta. Biện Lương, chúng ta không đi, nhưng khuôn mặt này cũng không thể bị xé rách, phải làm cho triều đình cam tâm tình nguyện để chúng ta lưu lại mới được."
Dương Sùng Huân mắt sáng lên, nghi ngờ hỏi: "Thế Long, đệ không phải nói úp mở nữa, nói thẳng ra đi, làm thế nào để quan gia cam tâm tình nguyện cho chúng ta ở lại?"
Chiết Ngự Huân mỉm cười nói: "Đương nhiên là...dưỡng, phỉ, tự, trọng!"
Dương Sùng Huân trợn mắt lên nói: "Phỉ từ đâu đến? Phải dưỡng lớn bao nhiêu phỉ?"
Chiết Ngự Huân trợn mắt tỏ ra xem thường, nói: "Từ nhỏ huynh đã ngốc hơn ta, đến bây giờ vẫn ngốc như thế."
Dương Sùng Huân tức giận nói: "Phí lời, ai mà lại so bì được với người của Chiết gia đa mưu quỷ kế, lão Dương gia chúng ta trung hậu, làm sao có thể nghĩ ra lắm mưu mẹo thế, mau nói đi. Phỉ ở đâu?"
Chiết Ngự Huân cười ha ha chỉ một ngón tay về phía tây nam, Dương Sùng Huân kinh ngạc nói: "Người Đảng Hạng? Không phải chứ...bảy bộ Đảng Hạng làm phản, Hạ Châu Lý Quang Duệ khoanh tay đứng nhìn, lần đó đệ ăn no không có việc gì làm nên phái binh đến đó đánh tan tác chúng rồi, bây giờ chỉ còn chừa lại mấy con cá nhỏ, còn có thể gây ra sóng gió gì chứ?"
Chiết Ngự Huân mỉm cười nói: "Trung Văn huynh, chúng ta đến xem tình thế phía tây bắc, phía bắc, đông bắc chúng ta là Bắc Hán, Khiết Đan; phía nam, đông nam là Đại Tống; phía tây, tây nam là Định Nan Quân Tiết Độ Sứ Lý Quang Duệ. Lý Quang Duệ vẻ ngoài thì thuần phục Tống, nhưng thực ra còn bất thuận hơn cả hai chúng ta, mà thế lực của hắn còn lớn nhất trong ba chúng ta, nếu như triều đình muốn thu nạp binh quyền của chúng ta thì uy hổ của quan gia sẽ trực tiếp nhắm thẳng vào đầu Lý Quang Duệ, huynh nghĩ xem...hắn sẽ sống được tiêu diêu tự tại như bây giờ không?"
Dương Sùng Huân kinh ngạc nói: "Lẽ nào đệ muốn...liên thủ đồng minh với Lý Quang Duệ?"
Hạ Châu Định Nan Quân và Vĩnh An Quân của Phủ Cốc vì muốn chiếm được địa bàn mà bao nhiêu năm nay trinh phạt không ngừng, sau khi tự đầu quân cho Đại Tống thì bề ngoài đều là thần của một triều, nhưng bên trong thì không ngừng ngầm chống đối, những chuyện cố ý xúi bẩy chém giết lẫn nhau giữa các bộ, các tộc người là chuyện bình thường, nếu nói chúng một lang một sói có thể thành đồng mình thì quả thật là chuyện khó tin."
Chiết Ngự Huân cười nói: "Liên thủ không phải là giả, đồng minh lại chưa chắc. Lý Quang Duệ cũng lo lắng cái đuôi hổ của Triệu Khuông Dận sẽ quét lên đầu hắn, có chúng ta ở đây trấn thủ, tuy chúng ta với hắn coi nhau chẳng ra gì, động một cái còn muốn đánh một trận, nhưng dù sao thì vẫn thuận mắt hơn so với Triệu Khuông Dận, đúng không? Da không tồn tại thì lông đâu thể bám theo? Cho nên, hắn cũng muốn để chúng ta ở lại đây, nên đương nhiên sẽ cùng phối hợp với chúng ta. Ta đã cho người ẩn danh tính để trợ giúp thất bộ Đảng Hạng một chút binh giáp vũ khí tiền lương củi thảo, mấy ngày nay thất bộ Đảng Hạng lại muốn khởi binh, lúc đó chỉ cần Lý Quang Duệ Hạ Châu giả bệnh, không thể xuất binh thì Chiết Ngự Huân ta..."
Hắn cười khan hai tiếng, nói: "Chức trách đều ở đây, Chiết đại tướng quân ta đương nhiên là sẽ xuất binh, nhưng một khi đã đánh trận thì cứ giả đò bại, ta sẽ tỏ ra bất lực và phải kéo theo lão ca, đến lúc đó chúng ta sẽ đánh tan thất bộ Đảng Hạng, vì triều đình huynh nói xem quan gia còn có ý muốn chúng ta đến Biện Lương uống trà trong hoàn cảnh cấp bách không?"
Dương Sùng Huân vừa nghe đã vô cùng vui mừng, liên tục nói: "Đệ đã có kế hay như thế sao không sớm nói ra, hại ta lo lắng, thật là chẳng ra sao cả. A a..." Hắn chỉ vào Chiết Ngự Huân, chợt hiểu ra, nói: "Đây có phải là chủ ý của tiểu yêu nữ nhà đệ nghĩ ra không?"
Chiết Ngự Huân trừng mắt lên nhìn: "Nói cái gì vậy, ta đường đường là Vĩnh An Quân Tiết Độ Sứ, dưới trường mười vạn đại quân, lệnh cờ một khi phất lên là vô số đầu người rơi xuống, uy phong thống soái một phương như vậy mà lại không nghĩ ra được một kế sách như vậy sao?"
Dương Sùng Huân châm chọc cười nói: "Thôi đi mà, tiểu muội của đệ không có phát triển vóc dáng mà chỉ phát triển tầm nhìn thôi, mấy tiểu tử nhà ta và tiểu tử nhà đệ cũng được coi như là tinh ranh, nhưng có đứa nào mà không bị con búp bê tiểu muội đệ làm cho quay vòng lòng, ngay cả chúng ta mấy năm nay cũng vì nó mà cũng bị chịu thiệt thòi. Tiểu muội đó của đệ, ha ha ha.
"Khụ khụ, thôi đi, thực ra tiểu muội ta rất thông minh, thông minh hơn người, hiểu không?" Chiết Ngự Huân tức khí cái chính lại.
Dương Sùng Huân không nhìn rõ ánh mắt của Chiết Ngự Huân đang ám chỉ mà vẫn còn cười: "Đúng vậy, thông minh, rất thông minh, so với hồ li chín đuôi còn thông minh hơn. Cũng không biết có đại nam tử nào dám lấy nó không nữa, một nữ nhi lợi hại như vậy ai lấy về còn không bị nó ức hiếp cả đời không ngẩng đầu lên được chứ? Ha ha, tưởng tượng đến con quỷ đen đủi trong tương lai sẽ lấy nó mà ta vui vẻ vô cùng, ha ha ha ha ha ha......"
"Bộp!" Bả vai Dương Sùng Huân đột nhiên bị đập nhẹ một cái, một giọng nói thanh thoát ngọt ngào vang lên từ đằng sau: "Dương đại ca, đại tỷ ta là đại tẩu của huynh, nói ra thì chúng ta cũng là họ hàng, huynh lại nói xấu cô nương nhà người ta sau lưng như thế, vạn nhất tội danh này bị truyền ra ngoài thì ta tương lai thật là không thể gả cho người khác được rồi, vậy sao sống tốt đây?"
Dương Sùng Huân giật mình một cái, dựng cả tóc gáy lên, hắn nhếch nhếch mép, đột nhiên cái khó ló cái khôn, lảo đảo bước lên phía trước hai bước, kêu "ôi ôi" mấy tiếng, nói: "Rượu này uống nhiều quá rồi, ta...ta có chút đau bụng, ta đi vệ sinh một lát." Nói rồi đầu cũng không quay lại chuồn mất.
Sau lưng hắn xuất hiện một thiếu nữ mặc áo xanh, khuôn mặt hạt dưa, mắt to, mắt ngọc mày ngà, kiều diễm như người, đó chính là Chiết đại cô nương Chiết Tử Du. Dưới ngọn đèn ngắm mỹ nữ, nhan sắc cũng tăng lên ba phần, Chiết Tử Du lúc này cười mới xinh đẹp làm sao, cả một vẻ uyển chuyển.
Nàng nhìn thấy hình bóng bối rối rời đi của Dương Sùng Huân thì hơi cau cau cái mũi, ngồi xuống bên bàn, hỏi: "Đại ca, mọi việc đã tính toản ổn thoả chưa?"
Dáng vẻ uy phong lẫm liệt lúc nãy của Chiết Ngự Huân thoắt cái đã thay đổi, lộ ra một điệu cười có pha chút nịnh hót: "Tiểu muội quả nhiên thần cơ diệu toán, ta đã phái người đi nói với Lý Quang Duệ, con hồ li tinh đó đã hiểu ngầm trong lòng. Nhưng thất bộ Đảng Hạng cùng dồn dập tới, không thể dễ dàng để chúng lớn mạnh được, nếu không Lý Quang Duệ áp chế không nổi, địa giới Phủ Châu chúng ta lại hoả chiến liên miên, việc này còn phải suy nghĩ tính toán cẩn thận. Đúng rồi, mấy ngày nữa con trai của Lý Quang Duệ là Lý Kế Quân sẽ đến đây bàn bạc chuyện này với ta, muội có muốn thay đại ca đi nói chuyện với hắn không?"
Chiết Tử Du bĩu môi nói: "Chuyện của nam nhân, muội chẳng muốn để bận tâm. Nếu còn tham gia tiếp thì muội sẽ thật sự giống như Dương Sùng Huân nói, muốn gả cũng không gả đi được."
Chiết Ngự Huân chà xát tay, cười bồi nói: "Sao lại thế được, muội của ta muốn có nhân tài thì có nhân tài, muốn có vóc dáng thì có vóc dáng, muốn có tướng mạo thì có tướng mạo, muốn có thế gia thì có thế gia, còn có thể không gả đi được sao? Muội muốn ai, nếu hắn không chịu lấy thì gan hắn thật lớn, muội nói với ta, đại ca sẽ chặt đầu hắn."
Chiết Tử Du làm mặt xấu với hắn, nhảy lên cười nói: "Cho dù huynh có nói ba hoa chích choè như thế thì muội cũng không lộ diện thay huynh đâu. Huynh tự đi đi, muội nghe nói đạo nhân hay ngủ mà sống ở Hoa Sơn đã đến Phủ Cốc, bây giờ đang dừng bước ở Tây Vân Quan - Lạc Hà Sơn, ngày mai muội sẽ đến Tây Vân Quan ăn chay tránh nóng, gặp vị thần tiên sống, qua mười ngày nửa tháng thời tiết mát mẻ hơn thì muội sẽ trở về.
Chiết Ngự Huân oán trách nói: "Muội, cái đứa tiểu nha đầu này, sinh ra vốn đã thông minh, khi cha còn sống xem trọng muội nhất. Bây giờ đại ca một mình đảm đương mọi chuyện, muội lại không chịu giúp đại ca làm chút việc. Đặc Sứ Hạ Châu muội không quan tâm thì cũng không cần phải lên núi chứ, tiếng tăm của đạo sĩ hay ngủ ta cũng đã từng nghe thấy, nhưng lẽ nào muội lại muốn theo ông ta tu tiên học đạo sao? Ta còn đang muốn muội đi sắp xếp cho dân chúng di dân đến Đại Tống nữa, vị khâm sai của họ tên là gì nhỉ, tên là Đinh Hạo gì đó, bọn họ đã đến đất Phủ Châu, có tới mấy vạn người liền, muốn sắp xếp ổn thoả quả thực không dễ."
Chiết Tử Du vốn đã đi rồi, nhưng vừa nghe thấy lời này thì đột nhiên dừng bước, hai mắt phát sáng lên: "Đinh Hạo? Huynh nói Đinh Hạo?"
Chiết Ngự Huân đập đập trán nói: "Uống nhiều quá, không phải là Đinh Hạo, là Dương Hạo."
Chiết Tử Du vô cùng thất vọng, xua tay nói: "Được rồi được rồi, bất kể hắn là Dương Hạo hay là Dương Cao, huynh là đại tướng quân Phủ Châu, huynh tự nghĩ cách đi, muội lên núi tránh nóng học đạo."
Chiết Tử Du nói xong thì nhún nha nhún nhảy chạy về phía trước, Chiết Ngự Huân nghiêng đầu, bĩu môi, hất những lọn tóc mai dài sang hai bên, đôi lông mày dựng lên, mắt đan phượng híp vào, tự nói: "Rốt cuộc là Đinh Hạo hay là Dương Hạo nhỉ, ôi cha...quả thật là uống nhiều rồi, chẳng thể nhớ ra được..."
Sau khi Trình Thế Hùng trở về Quảng Nguyên liền phái người mang tấu trình tình hình quân cho hắn biết, bên trên tấu sớ có viết tình hình trường mắt của Đinh Hạo và công cán của hắn, cũng đã nhắc đến chuyện bây giờ hắn đổi tên thành Dương Hạo. Nhưng tấu trình của hắn lại đến cùng lúc với ý chỉ thăng quan muốn hắn vào thành "hưởng phúc" của triều đình, Chiết Ngự Huân lại không biết tâm sự của tiểu muội nhà mình cho nên chỉ coi Dương Hạo như một người binh thường, lúc này hắn đang suy nghĩ xem phải cự tuyệt như thế nào chuyện vào kinh, nào còn nhớ được người ta rốt cuộc họ Đinh hay họ Dương.
Nếu không phải sáng hôm nay Lý Ngọc Xương đến Phủ Châu nói chuyện khâm sai di dân Bắc Hán đên đất của hắn thì hắn hoàn toàn không nhớ tới người này. Chiết Ngự Huân vỗ vỗ trán, không muốn nghĩ đến dương dê gì nữa, quay đầu nói với bụi hoa: "Trung Văn huynh à, tiểu muội ta đã đi rồi, huynh có thể ra được rồi."
Dương Sùng Huân lấm la lấm lét chui từ bụi hoa ra, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Mẫu thân à, đừng để nó thấy con, nó sẽ không để con còn ra hình dạng gì đâu."
Chiết Ngự Huân nói: "Không cần sợ, tiểu muội ta đã không còn nghịch ngợm như lúc nhỏ nữa rồi. Việc mà lần trước huynh bị nó làm cho sống dở chết dở ta nhớ đó đã là chuyện 5 năm trước rồi. Lúc đó vẫn chỉ là một đứa nhóc, bây giờ muội muội của ta đã trưởng thành rồi, huynh xem nó duyên dáng yêu kiều, dịu dàng như nước, hiền thục đoan trang, có tri thức hiểu lễ nghĩa, là một khuê các đầy đủ phẩm chất mà."
Dương Sùng Huân nghe thấy vậy thì kinh ngạc thất sắc, bỗng nhiên quay người nói: "Chiết tiểu muội!"
Khoảng không phía sau nào có bóng người, Dương Sùng Huân mới quay người lại, bán tín bán nghi nói: "Nó đã không ở đây mà đệ còn tâng bốc nó như thế sao, xem ra...xem ra tiểu muội này thật sự lớn rồi."
Chiết Ngự Huân dương dương tự đắc nói: "Đúng thế, muội muội của ta mà. Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, còn chuyện liên quan đến kích động thất bộ Đảng Hạng tạo phản thì còn phải chờ Lý Quang Duệ phái đến mới tính kĩ càng kế sách. Bây giờ khâm sai triều đình đã đem mấy vạn di dân Bắc Hán đến đây, dân số tăng là chuyện tốt, nhưng chúng ta nếu như không muốn vào triều, quan gia kế này không được lại tính kế khác, phái lưu quan đến quản lý bốn vạn hán dân, cắm rễ lâu ngày ở đây thì đó sẽ trở thành đại hoạ trong lòng chúng ta, việc này ta và huynh phải tính toán thật kĩ."
Dương Sùng Huân hơi thay đổi nét mặt: "Không phải là không thể, Triệu quan gia không phải là võ phu, đầu óc của ngài ấy cực kì thâm hiểm."
Chiết Ngự Huân cười lạnh lùng, lúc này mới lộ ra một vài phần sát khí lạnh lùng: "Cho nên, sắp xếp như thế nào cho bốn vạn dân, tiếp đón khâm sai Đại Tống như thế nào thì ta và huynh...còn phải bàn bạc thật kĩ...."
Dương Sùng Huân nói: "Vậy, sao không tách rời họ đến các nơi khác nhau?"
Chiết Ngự Huân nói: "Tây bắc ta đất rộng người thưa, dân chúng đa phần nhiều y tộc, tập trung cư ngụ ở pháo đài sơn trại, không thể so được với thành đài Trung Nguyên, huynh bảo ta sắp xếp chỗ nào, xếp xen mấy vạn dân chúng không cùng họ vào nhà ai cho đủ, họ lại chịu đồng ý sao? Nếu như tách ra nhỏ một chút thì huynh muốn ta sắp xếp đến năm nào tháng nào?"
Dương Sùng Huân nói: "Vậy đệ nghĩ thế nào?"
Chiết Ngự Huân híp đôi mắt đan phượng lại, mỉm cười nói: "Huynh xem, nếu như chúng ta sắp xếp cho họ đến Lô Hà Lĩnh...thì thế nào?"
Dương Sùng Huân kinh ngạc: "Cái gì? Chuyện này...làm được sao?"
Chiết Ngự Huân dường như bĩu môi ra giống Quan Vân Trường, hất tóc mai, cười nói: "Dân chúng mà quan gia Đại Tống đem tới, huynh và ta đều là thần tử của Đại Tống, dù thế nào di dân mà quan gia Đại Tống mang tới sao lại cũng chỉ do mình ta sắp xếp? Mảnh đất đó đất tốt ngàn dặm, thảo nguyên nước xanh, chỉ có điều vì đó là cùng ranh giới tiếp giáp của ba nhà ta, huynh và hắn, vì thế đã trở thành mảnh đất không ai quản, cũng may thảo nguyên đó bị vứt xó, ta đem họ sắp xếp ở đó thì chính là lợi dụng phế thải, có gì mà không thoả đáng?"
Khiết Đan ngẩn người ra hồi lâu, giơ ngón tay trở lên, nói: "Sự thâm hiểm của đệ quả thật là có mấy phần phong thái năm xưa của bá phụ."
Chiết Ngự Huân chắp tay, cười nói: "Hổ thẹn, hổ thẹn, quá khen rồi, quá khen rồi!"
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi thức dậy súc miệng rửa mặt, Dương Hạo liền được đưa đến gian phòng khách, hai lão trại chủ Mục Kha đã nhiệt tình tiếp đón. Lần này là tiệc nhỏ, chỉ mời một mình Dương Hạo mà thôi. Dương Hạo đến bàn thì thấy mới sáng sớm mà đã bày rượu, bất giác thấy kinh hãi, liên tục từ chối. Hai vị lão trại chủ thấy hắn nhất định không chịu uống, cũng may lúc này không phải là mới nghênh đón vào trại nên cũng không miễn cưỡng nữa.
Hai vị lão trại chủ là người thích rượu như mạng sống, Dương Hạo không uống thì họ tự rót tự uống, vô cùng vui vẻ.
Dương Hạo lướt mắt nhìn quanh, thấy Đường Diễm Diễm không có ở đây, nàng và hai nhà Mục Kha đã quen biết nhiều năm, Kha thiếu phu nhân Mục Thanh Tuyền cũng ở đây, nhưng lại không thấy bóng dáng Đường Diễm Diễm đâu, không khỏi ngạc nhiên.
Mục Thanh Tuyền thấy hắn mắt liếc ngang liếc dọc, liền nhịn cười nói: "Đường tiểu muội nói hôm nay không được khoẻ, ta đã sai người mang chút đồ ăn đến phòng cho Đường tiểu muội rồi, cho nên không đến đây."
Mục Thanh Tuyền trong lòng rất tò mò, đêm qua khi Đường Diễm Diễm trở về thì khuôn mặt lúc tức giận lúc vui mừng, vẻ mặt rất cổ quái, hỏi gì cũng không trả lời, dáng vẻ ngại ngùng trước đây Mục Thanh Tuyền chưa từng thấy. Nàng thật sự rất muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Nàng và Đường Diễm Diễm đã có giao tình lâu năm, lại là vì tính cách hợp nhau, đều là có khí khái phóng khoáng của nam tử. Nhưng bây giờ thấy dáng vẻ đó của Đường Diễm Diễm lại giống như mình mấy ngày trước khi thành thân, lúc nóng lúc lạnh vậy. Mục Thanh Tuyền không biết giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, đoán có lẽ là đã xảy ra những hành động thân mật gì đó. Lúc này lại nhìn Dương Hạo, không khỏi có chút coi hắn là muội phu, nhìn kĩ con người này, tướng mạo cũng anh tuấn, cũng xứng với muội tử, trong lòng bất giác cảm thấy có chút thích thú.
Dương Hạo bị người khác nói trúng tâm ý, khuôn mặt nóng lên, lại bị ánh mắt sắc bén của nàng nhìn thăm dò, không khỏi càng thêm chột dạ, vội vàng trả lời lung tung mấy tiếng, rồi cúi đầu ăn cơm. Ở bên kia, Kha Trấn Ác thấy thê tử của mình cứ nhìn chằm chằm vào Dương Hạo không thôi, liền có chút ghen nổi lên. Nhưng hắn vốn sợ vợ, lại thêm cha, mẫu thân, nhạc phụ, nhạc mẫu đều ở đây nên quả thực rắm cũng không dám đánh một cái. T_T
Dương Hạo vừa động đũa thì bả vai lại đau, cảm giác đau này không giống với cảm giác trầm trọng đau tê lúc trước, kim sang dược rất có tác dụng, Dương Hạo có thể cảm thấy vết thương của mình đang tốt hơn. Nghĩ lại đêm qua sau khi Diệp Chi Tuyền sau khi đi, Đường Diễm Diễm một câu cũng không nói, kéo cái chân đang bị tê đứng dậy khập khiễng chạy mất, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, trong lòng hắn bất giác trào lên một cảm giác ấm áp.
Được người ta quan tâm, chăm sóc mãi mãi là thứ mà Dương Hạo không có cách nào cự tuyệt. Từ nhỏ đến lớn, thứ hắn thiếu thốn nhất chính là tình thân, tình bạn, cho nên đối với tình cảm hắn đặc biệt coi trọng và nâng niu. Sự dịu dàng của Đường Diễm Diễm như một nhát dao đã khắc một vết tích vào trong lòng hắn.
Ăn cơm xong, Mục lão trại chủ nói: "Dương khâm sai, lão hán đã sau người đi thông báo cho Xích quân chủ đang đóng quân ở đây rồi, Xích quân chủ nhận được tin tức sẽ tới ngay. Bây giờ lão hán sẽ dẫn khâm sai đại nhân đến sau núi săn bắn, được không? Mùi vị của những con dã thú do đích tay mình săn được mùi vị không tồi đâu."
Dương Hạo vội nói: "Đa tạ Mục lão trại chủ, nhưng Dương Hạo đang có vết thương trên người, quả thực không tiện du sơn, hơn nữa nói thật là quá mệt rồi, Dương mỗ muốn về phòng nghỉ ngơi một lát, rồi ra ngoài trại xem tình hình dân chúng."
Mục lão trại chủ cười ha ha nói: "Lão hán là người thô lỗ, quên mất là Dương khâm sai đang bị thương, vậy được, dù sao núi non ở đây hoang vu, cũng chẳng thể nói là cảnh đẹp, vậy...mời Dương khâm sai về phòng nghỉ ngơi. Một lát lão hán sẽ cũng khâm sai đại nhân đến xem xét tình hình dân chúng Bắc Hán."
Chỗ ở của Dương Hạo vốn ở ngay cạnh chỗ của Mục lão trại chủ, họ cùng nhau trở về, khi Dương Hạo về tới thì Mục lão trại chủ đã sai người mang trà đến, ngồi uống trà một lát với Dương Hạo, khi hai vị lão trại chủ đang định đứng dậy cáo từ thì chợt nghe thấy tiếng hét chói tai: "Chim ưng của ta, aaaaaaaaaaaa........"
Tiếng đứa trẻ vẫn chưa tới lúc vỡ giọng, vừa kêu lên thì đã thấy the thé, làm cho Dương Hạo và hai vị lão trại chủ phải giật mình.
Chỉ nghe thấy đứa trẻ kêu: "Ngươi là con rùa khốn khiếp, ta nói con chim ưng của ta nuôi không thấy đâu, hoá ra là bị ngươi bắt mất, còn...còn...bứt hết lông trên người nó nữa, tiểu gia sẽ giết chết ngươi, aaaaa..."
Tiếp theo đó là tiếng kêu thảm thiết của Diệp đại thiếu gia: "Cứu mạng với khâm sai đại nhân, tên Bích túc khốn nạn kia chỉ biết đứng xem vui thôi à...ta đền ngươi tiền, tha mạng cho ta..."
Dương Hạo và hai lão trại chủ quay sang nhìn nhau, vội vàng ra cửa, thì thấy Diệp Chi Tuyền trong tay đang xách một con gà chụi lông, đang chạy loạn trong sân, phía sau còn có một đứa nhỏ, đó chính là Mục Vũ mụn con nhỏ của Mục lão trại chủ. Thiếu niên này trước ngực đeo một túi dao, phía trước có cắm một dãy các phi đao hình lá liễu, hắn đuổi đánh phía sau Diệp Chi Tuyền, bất ngờ phi một cái dao ra, nhưng cái dao đó không thật sự muốn lấy mạng hắn, lại giống như sở thích của tỷ tỷ nó, chỉ thích phi dao nhắm sát vào người ta, doạ làm cho Diệp Chi Tuyền chạy tán loạn quanh sân. Bích Túc vì chân bị thương, cái chân đó bị quấn băng như bánh trưng vậy, công phu xoay người không thể thi triển ra được, Diệp Chi Tuyền chạy qua người hắn thì hắn chỉ có thể dùng chiếc chân còn lại để nhảy tránh ra, nhìn tình hình của hai tên đó trong thật là thảm hại.
"Tiểu Vũ, dừng tay!" Mục lão trại chủ nhìn thấy vậy thì vội vàng quát lên, thiếu niên đó vẫn còn đuổi theo, Mục lão trại chủ đành phải đuổi đến tóm lại kẹp chặt vào sườn, ông ấy tát cho nó một cái, quát: "Cái đứa ranh con này, muốn tạo phản à?"
Khuôn mặt trứng gà của tiểu vũ tức đến đỏ cả lên, chỉ tay vào Diệp Chi Tuyền nói: "Hắn! Cha hỏi hắn đi! Hắn bắt trộm chim ưng của con, còn nhổ hết lông của nó, cha xem, cha xem..."
Mọi người đều nhìn kĩ mới phát hiện ra con gà chụi lông trong tay Diệp Chi Tuyền lại là một con cú mèo (cú mèo là một loại chim ưng) đã bị nhổ sạch lông, đã chẳng còn một nửa dáng vẻ của cú mèo nữa, chỉ có hai con mắt là có chút thần thái giống thôi, có điều không biết là bị Diệp Chi Tuyền xách ngược lên hay là vì không chịu nổi ánh sáng ban ngày mà Dương Hạo nhìn thấy hai mắt mày xanh của nó như đang bị choáng váng...
Diệp Chi Tuyền vừa nhìn thấy đứa trẻ bạo ngược bị tóm lại liền làm vẻ mặt cầu xin nói: "Ta...ta quả thực không biết con cú mèo này là có người nuôi."
Dương Hạo bất đắc dĩ nhìn hắn nói: "Cho dù là ngươi không biết, nhưng ngươi...cũng đâu cần phải nhổ sạch lông của nó thế, ngươi xem, bây giờ nó giống như một con gà chụi lông vậy, làm sao có thể trả lại cho người ta đây?"
"Ta..." Diệp Chi Tuyền lập tức á khẩu không nói được gì, hắn sao có thể nói rằng đêm qua nhìn thấy cảnh tượng nữ thần trong lòng hắn và Dương Hạo đang ở tư thế đó, nên đau lòng cầm con cú mèo nhổ lông cho bớt tức.
Mục Vũ nghe thấy lại tức giận hét lớn: "Ta khó khăn lắm mới bắt được nó, khó khăn lắm mới nuôi nó thành thục, kết quả lại bị ngươi làm thành thế này, ngươi đền nó cho ta đi, đền đi."
Dương Hạo vừa nghe xong thì bất giác vui mừng nói: "Tiểu huynh đệ, hoá ra là đẹ thích nuôi chim, chi bằng như thế này đi, ta sẽ bảo hắn đi bắt một con hùng ưng thật sự về cho đệ, đệ không cần làm khó hắn nữa, được không?"
Mục Vũ khinh thường nói: "Dựa vào hắn sao? Tiểu gia ta cũng có bản lĩnh, chim ưng cũng từng bắt được mấy con, nhưng không phải chết thì tàn tật, nhìn dáng vẻ của hắn như vậy thì làm được gì, một chút công phu quyền cước cũng không có, còn có thể bắt được hùng ưng thật sự sao?"
Dương Hạo cười nói: "Tiểu huynh đệ, bắt chim ưng không nhất thiết là phải có võ nghệ. Đệ không bắt được chim ưng nhưng vị Diệp công tử này lại có thể bắt được một con hùng ưng hoàn toàn lành lặn không chút tổn thương nào cho đệ đó."
Mục Vũ không phục hỏi: "Huynh dám đánh cược với ta không?"
"Sao lại không dám, cược thế nào?"
Mụ Vũ chỉ vào Diệp thiếu gia nói: "Nếu như hắn có thể bắt được một hùng ưng thật sự mà không bị tổn thương nào thì ta nhận huynh làm đại ca, đem tất cả võ nghệ trên người cho huynh. Còn nếu như hắn không bắt được thì, hi hi hi!"
Nó nhìn chằm chằm vào đầu Diệp Chi Tuyền nói: "Ta muốn nhổ sạch lông từ đầu đến chân của hắn, để cho hắn biến thành giống như con cú này của ta."
Dương Hạo vừa nghe đã không chút do dự, lập tức nói: "Được, chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh."
Diệp Chi Tuyền không kịp ngăn cản, trong lòng thầm nói: "Đây gọi là đánh cược gì chứ, ngươi thắng hắn coi ngươi là đại ca, ngươi thua thì bản thiếu gia lại chịu khổ, một chút tổn thất khâm sai ngươi cũng không phải chịu sao?"
Mấy người con của Mục lão trại chủ đều có năng lực trước quan tiền, bây giờ Dương Hạo là khâm sai, nghĩ rằng tất sẽ có tiền đồ lớn, cậu con trai bảo bối này nếu theo hắn thì tiền đồ phía trước nhất định sẽ tốt hơn cả mấy ca ca của nó, cho nên Mục lão trại chủ vừa nghe thấy hai người đánh cược với nhau thì trong lòng đã mang một thái độ đầy lạc quan, hoàn toàn không hề ngăn trở, còn buông đứa trẻ ra.
Mục Vũ lập tức bước tới, nói với Dương Hạo: "Nào, đến đây, chúng ta đập tay làm thề, huynh là người lớn, lại là khâm sai, sau khi đập ba quyền thì không được đổi ý."
Dương Hạo thầm cười trong bụng: "Mục Vũ này đúng là vẫn mang tâm tính trẻ con, Diệp thiếu gia cho dù không có bắt được hùng ưng về thì vẫn có thể mua lấy một con, đâu thể để nó nhổ hết tóc được. Tên tiểu tử này có chút võ nghệ, điều khó có được chính là một ngày nào đó khi nó đầu quân cho mình, thì Mục Kha trại này cũng trở thành chỗ dựa của mình, mấy người con khác của Mục lão trại chủ lại đang làm quân quan ở Chiết phủ, vậy thế lực về người của mình cũng mở rộng thêm một bước rồi, cuộc mua bán này đúng là không lỗ chút nào." Sau đó hắn không hề do dự, đưa tay ra đâp "bộp bộp bộp" ba cái với đứa trẻ.
Đứa trẻ này sức lực không nhỏ. Ba quyền vừa đập vào thì bả vai đang bị thương của Dương Hạo lập tức bị đau, nhưng không muốn thiếu niên này xem thường nên mặt hắn cũng không nhăn.
Bích Túc ở phía không xa bất giác nói: "Ý? Bả vai Dương Hạo bị trúng thương, vết thương còn rất nghiêm trọng, sao lại khỏi nhanh như vậy?"
Diệp đại thiếu gia ôm con cú mèo chụi lông, lòng thầm chua xót, tỏ ra kì quặc nói: "Ngài ấy không khỏi nhanh mới lạ đấy, dược bổ không bằng thực bổ, thực bổ không bằng âm dương bổ..."
Phủ cốc, cô sơn, đủ các loại hoa.
Một ít thức ăn, một bát canh đậm.
Chén và đĩa là do kĩ thuật làm đồ sứ mà Ngô Việt Yến Tử làm ra, rượu là loại rượu nho Lương Châu rất ngọt.
Thức ăn là một ít thịt dê non nướng, còn lấy cá chép dưới sông Hoàng Hà làm nguyên liệu nấu món ăn, thịt tươi thơm mát, cuối cùng là dùng thịt dê, củ sen, sơn dược, hoàng kỳ, hoàng tửu cho vào bếp lửa hầm đến chín nhừ mà thành một bát canh bát trân.
Trong đình có hai người đàn ông trung niên đang ngồi, đều mặc áo vải mềm mại, tóc thắt dây gọn gàng, ung dung tự tại.
Bốn góc đình đều có treo đèn lồng, mơ hồ ẩn hiện bóng dáng hai người. Một người dáng vẻ khôi ngô tuấn tú ung dung ngồi trên ghế đá mà cũng như con hổ đang canh giữ long bàn. Nhìn tướng mạo của hắn, mặt thì như trái táo, hai con mắt như phượng hoàng, bộ ngực vạm vỡ; một người thì da trắng bóc, giống như một văn sĩ, nhưng liếc nhìn thì thần quang lại rất nghiêm nghị, cũng có cả uy nghi làm người khác phải sợ.
Hai người này vừa nhìn đã biết là nhân vật trong tay có nắm trọng quyền, nói một không hai. Giữa từng cử chỉ cũng phát ra uy nghi. Từ xưa dân gian đã nói: "Sơn Đông xuất tướng, Sơn Tây xuất tướng." Hai vị đại hán Sơn Tây quả thực chính là võ tướng oan phong lẫm liệt. Người trung niên có khuôn mặt trái táo kia chính là Chiết Ngự Huân, chủ của Phủ Châu, người đối diện có khuôn mặt văn sĩ trắng chính là Dương Sùng Huân, chủ của Lân Châu.
Những mỹ thực trên bàn cực kì ngon miệng, nhưng hai người dường như không động đũa đến mấy, Dương Sùng Huân nhăn mày, gọi tên tự của Chiết Ngự Huân: "Thế Long à, quan gia thân phạt Bắc Hán tay không trở về, nhưng ngài ấy vẫn chưa trở về Biện Lương mà đã bắt đầu đại thưởng quần thần. Lần này Dương gia ta không có công lao gì lại cũng được ca ngợi, ca ca ta thụ phong làm thượng quốc trụ, tiết độ sứ Hà Đông, quan gia lần này đến khí thế không thể coi thường."
Chiết Ngự Huân mỉm cười, vuốt râu nói: "Ha ha, Trọng Văn huynh, quan gia còn đối với Chiết gia ta rộng rãi hơn, đã phong ta làm Trịnh Quốc Công, thế nào, còn cao hơn hai phẩm cấp so với huynh, huynh nói xem hai chúng ta khi nào sẽ đi đây?"
Hắn nhỏ hơn Dương Sùng Huân một tuổi, cho nên gọi Dương Sùng Huân là huynh. Dương Sùng Huân nghe thấy lời này liền nói: "Thế Long, đệ nói lời này có ý gì, lẽ nào Dương Sùng Huân ta mà đệ cũng không tin, lại còn ra oai với ta, chúng ta một khi đã vào triều làm quan thì sẽ như rồng bị trói dưới nước, hổ lạc vào bình dương vậy, phú quý thì không phải lo nhưng cơ nghiệp tổ tông lại hoàn toàn rơi vào tay người ta, đừng mơ tưởng mà lấy về. Lần này ta đến đây không phải là muốn tìm đệ bàn bạc tìm cách sao?"
Chiết Ngự Huân hai tay xua xua, bất lực nói: "Quan gia điều đại binh quay trở về nhưng lại không về kinh thành, hơn mười vạn tinh binh mắt trừng nhìn vào Tây Bắc, gia quan tấn tước triệu chúng ta tiến kinh hưởng phúc, thành ý lớn như vậy...ha ha ha! Nếu như chúng ta làm ngược lại ý tốt của quan gia, nói không chừng chức quan này cũng chẳng còn, ngay cả đầu cũng mất, huynh nghĩ đại quân của quan gia ăn chay à?"
Dương Sùng Huân nhăn mày nói: "Đại quân của quan gia canh chừng tây bắc mà không về kinh, rõ ràng là đang doạ chúng ta, ta không tin ngài ấy dám dùng binh với chúng ta."
Chiết Ngự Huân liếc nhìn hắn một cái, cười mà như không cười nói: "Nếu như thật muốn dùng binh đối phó chúng ta thì cũng chưa chắc đã không thể. Nhưng...ngài ấy phải giải quyết nỗi phiền muộn lớn ở phía nam trước đã, lúc này ư, ngài ấy sẽ không dùng binh với chúng ta đâu. Nhưng...quan gia đã hạ chỉ rồi, huynh nói chúng ta có đi không? Không đi là kháng chỉ, ngài ấy sẽ nhận nhịn lúc này, nhưng sớm muộn cũng sẽ động thủ với chúng ta, lẽ nào chúng ta còn có thể đi đầu quân cho đám Bắc Hán đến thân mình còn khó giữ sao? Hay là dứt khoát hàng phục Khiết Đan, tự mình làm chủ, làm một hoàng đế? Ha ha, ta vốn là hậu duệ của hoàng thất, cùng thuộc Hồ tộc, đối với người Khiết Đan cũng có cấm kị, Khiết Đan rất ngưỡng mộ văn hoá Trung Nguyên, Dương đại tướng quân như huynh là người hán, đại ca của huynh lại là người của Bắc Hán, nếu đầu quân sẽ rất được trọng dụng..."
Dương Sùng Huân đập bộp bàn một cái, đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói: "Xem ra Dương mỗ lần này đến đây là sai lầm. Thôi, ta tự trở về Lân Châu, quan gia dựng thế uy hiếp ở Thái Sơn, Dương Sùng Huân ta thế đơn độc, tuyệt đối không địch lại được, đành giao Lân Châu đến Biện Lương làm một vị quan yên ổn vậy. Chỉ không biết một khi Lân Châu ta thất thủ thì Phủ Châu của đệ còn giữ vững được không thôi."
Dương Sùng Huân nói xong thì cất bước đi, Chiết Ngự Huân giơ chén rượu lên tự uống một mình, cũng không để ý đến Dương Sùng Huân nữa, đến khi Dương Sùng Huân lên ngựa chuẩn bị ra khỏi cửa của hoa viên thì Chiết Ngự Huân mới buông chén rượu xuống, lớn tiếng gọi: "Trọng Văn huynh xin dừng bước."
Dương Sùng Huân đột nhiên quay người lại, hai hàng lông mày nhếch lên nói: "Sao thế, Chiết tướng quân muốn trói Dương mỗ để dẫn đi báo công với quan gia sao?"
Chiết Ngự Huân tươi cười bước đến, ngăn trước hắn, dáng vẻ uy nghiêm không còn sót lại một chút nào, khuôn mặt tươi cười giống như một tên vô lại: "Ha ha ha, Trọng Văn huynh xin dập lại cơn tức, chớ trách, chớ trách, ta cũng chỉ là muốn biết cách nghĩ thật lòng của huynh nên mới bộc trực như vậy thôi. Đến đây, đến đây, ngồi xuống, ngồi xuống, thời tiết nóng nực, khó trách huynh bốc hoả. Người đâu, mang cho Dương tướng quân một bát mai chua đang được ướp lạnh trong nước giếng."
Dương Sùng Huân cười gượng nói: "Thế Long, đệ..., cái con người này...từ nhỏ đã giảo hoạt như vậy, thật là thiệt thòi cho đệ khi làm chủ của Phủ Châu, bá của Vân Trung, nhìn bộ dạng khinh nhờ của đệ, thật là..., thôi đi thôi đi, uống nước mai chua gì chứ, ta bây giờ chẳng muốn ăn gì cả, đệ mau nói đi, có cách nào lay chuyển quan gia mà không bị mất hoà khí không?"
Chiết Ngự Huân kéo hắn quay trở về bàn rượu, cái vẻ lưu manh đã được thu lại, nghiêm nghị nói: "Trung Văn huynh thẳng thắn như vậy thì Thế Long sẽ nói rõ vậy. Mười năm trước phụ thân ta nương tựa vào Đại Tống, khi vào triều gặp mặt, quan gia đã chính miệng hứa rằng Chiết gia ta sẽ đời đời kiếp kiếp được cai quản Phủ Cốc, tự điều chỉnh quân và thu thuế, lúc này thời gian đã qua mười năm, hài cốt gia phụ còn chưa lạnh, lời nói của quan gia còn văng vẳng bên tai, giờ đã có sự chú ý đến Phủ Châu của ta.
Ha ha! Huynh nghĩ ta cam tâm tình nguyện sao? Nhưng dù sao chúng ta cũng ở dưới mái nhà c người ta. Biện Lương, chúng ta không đi, nhưng khuôn mặt này cũng không thể bị xé rách, phải làm cho triều đình cam tâm tình nguyện để chúng ta lưu lại mới được."
Dương Sùng Huân mắt sáng lên, nghi ngờ hỏi: "Thế Long, đệ không phải nói úp mở nữa, nói thẳng ra đi, làm thế nào để quan gia cam tâm tình nguyện cho chúng ta ở lại?"
Chiết Ngự Huân mỉm cười nói: "Đương nhiên là...dưỡng, phỉ, tự, trọng!"
Dương Sùng Huân trợn mắt lên nói: "Phỉ từ đâu đến? Phải dưỡng lớn bao nhiêu phỉ?"
Chiết Ngự Huân trợn mắt tỏ ra xem thường, nói: "Từ nhỏ huynh đã ngốc hơn ta, đến bây giờ vẫn ngốc như thế."
Dương Sùng Huân tức giận nói: "Phí lời, ai mà lại so bì được với người của Chiết gia đa mưu quỷ kế, lão Dương gia chúng ta trung hậu, làm sao có thể nghĩ ra lắm mưu mẹo thế, mau nói đi. Phỉ ở đâu?"
Chiết Ngự Huân cười ha ha chỉ một ngón tay về phía tây nam, Dương Sùng Huân kinh ngạc nói: "Người Đảng Hạng? Không phải chứ...bảy bộ Đảng Hạng làm phản, Hạ Châu Lý Quang Duệ khoanh tay đứng nhìn, lần đó đệ ăn no không có việc gì làm nên phái binh đến đó đánh tan tác chúng rồi, bây giờ chỉ còn chừa lại mấy con cá nhỏ, còn có thể gây ra sóng gió gì chứ?"
Chiết Ngự Huân mỉm cười nói: "Trung Văn huynh, chúng ta đến xem tình thế phía tây bắc, phía bắc, đông bắc chúng ta là Bắc Hán, Khiết Đan; phía nam, đông nam là Đại Tống; phía tây, tây nam là Định Nan Quân Tiết Độ Sứ Lý Quang Duệ. Lý Quang Duệ vẻ ngoài thì thuần phục Tống, nhưng thực ra còn bất thuận hơn cả hai chúng ta, mà thế lực của hắn còn lớn nhất trong ba chúng ta, nếu như triều đình muốn thu nạp binh quyền của chúng ta thì uy hổ của quan gia sẽ trực tiếp nhắm thẳng vào đầu Lý Quang Duệ, huynh nghĩ xem...hắn sẽ sống được tiêu diêu tự tại như bây giờ không?"
Dương Sùng Huân kinh ngạc nói: "Lẽ nào đệ muốn...liên thủ đồng minh với Lý Quang Duệ?"
Hạ Châu Định Nan Quân và Vĩnh An Quân của Phủ Cốc vì muốn chiếm được địa bàn mà bao nhiêu năm nay trinh phạt không ngừng, sau khi tự đầu quân cho Đại Tống thì bề ngoài đều là thần của một triều, nhưng bên trong thì không ngừng ngầm chống đối, những chuyện cố ý xúi bẩy chém giết lẫn nhau giữa các bộ, các tộc người là chuyện bình thường, nếu nói chúng một lang một sói có thể thành đồng mình thì quả thật là chuyện khó tin."
Chiết Ngự Huân cười nói: "Liên thủ không phải là giả, đồng minh lại chưa chắc. Lý Quang Duệ cũng lo lắng cái đuôi hổ của Triệu Khuông Dận sẽ quét lên đầu hắn, có chúng ta ở đây trấn thủ, tuy chúng ta với hắn coi nhau chẳng ra gì, động một cái còn muốn đánh một trận, nhưng dù sao thì vẫn thuận mắt hơn so với Triệu Khuông Dận, đúng không? Da không tồn tại thì lông đâu thể bám theo? Cho nên, hắn cũng muốn để chúng ta ở lại đây, nên đương nhiên sẽ cùng phối hợp với chúng ta. Ta đã cho người ẩn danh tính để trợ giúp thất bộ Đảng Hạng một chút binh giáp vũ khí tiền lương củi thảo, mấy ngày nay thất bộ Đảng Hạng lại muốn khởi binh, lúc đó chỉ cần Lý Quang Duệ Hạ Châu giả bệnh, không thể xuất binh thì Chiết Ngự Huân ta..."
Hắn cười khan hai tiếng, nói: "Chức trách đều ở đây, Chiết đại tướng quân ta đương nhiên là sẽ xuất binh, nhưng một khi đã đánh trận thì cứ giả đò bại, ta sẽ tỏ ra bất lực và phải kéo theo lão ca, đến lúc đó chúng ta sẽ đánh tan thất bộ Đảng Hạng, vì triều đình huynh nói xem quan gia còn có ý muốn chúng ta đến Biện Lương uống trà trong hoàn cảnh cấp bách không?"
Dương Sùng Huân vừa nghe đã vô cùng vui mừng, liên tục nói: "Đệ đã có kế hay như thế sao không sớm nói ra, hại ta lo lắng, thật là chẳng ra sao cả. A a..." Hắn chỉ vào Chiết Ngự Huân, chợt hiểu ra, nói: "Đây có phải là chủ ý của tiểu yêu nữ nhà đệ nghĩ ra không?"
Chiết Ngự Huân trừng mắt lên nhìn: "Nói cái gì vậy, ta đường đường là Vĩnh An Quân Tiết Độ Sứ, dưới trường mười vạn đại quân, lệnh cờ một khi phất lên là vô số đầu người rơi xuống, uy phong thống soái một phương như vậy mà lại không nghĩ ra được một kế sách như vậy sao?"
Dương Sùng Huân châm chọc cười nói: "Thôi đi mà, tiểu muội của đệ không có phát triển vóc dáng mà chỉ phát triển tầm nhìn thôi, mấy tiểu tử nhà ta và tiểu tử nhà đệ cũng được coi như là tinh ranh, nhưng có đứa nào mà không bị con búp bê tiểu muội đệ làm cho quay vòng lòng, ngay cả chúng ta mấy năm nay cũng vì nó mà cũng bị chịu thiệt thòi. Tiểu muội đó của đệ, ha ha ha.
"Khụ khụ, thôi đi, thực ra tiểu muội ta rất thông minh, thông minh hơn người, hiểu không?" Chiết Ngự Huân tức khí cái chính lại.
Dương Sùng Huân không nhìn rõ ánh mắt của Chiết Ngự Huân đang ám chỉ mà vẫn còn cười: "Đúng vậy, thông minh, rất thông minh, so với hồ li chín đuôi còn thông minh hơn. Cũng không biết có đại nam tử nào dám lấy nó không nữa, một nữ nhi lợi hại như vậy ai lấy về còn không bị nó ức hiếp cả đời không ngẩng đầu lên được chứ? Ha ha, tưởng tượng đến con quỷ đen đủi trong tương lai sẽ lấy nó mà ta vui vẻ vô cùng, ha ha ha ha ha ha......"
"Bộp!" Bả vai Dương Sùng Huân đột nhiên bị đập nhẹ một cái, một giọng nói thanh thoát ngọt ngào vang lên từ đằng sau: "Dương đại ca, đại tỷ ta là đại tẩu của huynh, nói ra thì chúng ta cũng là họ hàng, huynh lại nói xấu cô nương nhà người ta sau lưng như thế, vạn nhất tội danh này bị truyền ra ngoài thì ta tương lai thật là không thể gả cho người khác được rồi, vậy sao sống tốt đây?"
Dương Sùng Huân giật mình một cái, dựng cả tóc gáy lên, hắn nhếch nhếch mép, đột nhiên cái khó ló cái khôn, lảo đảo bước lên phía trước hai bước, kêu "ôi ôi" mấy tiếng, nói: "Rượu này uống nhiều quá rồi, ta...ta có chút đau bụng, ta đi vệ sinh một lát." Nói rồi đầu cũng không quay lại chuồn mất.
Sau lưng hắn xuất hiện một thiếu nữ mặc áo xanh, khuôn mặt hạt dưa, mắt to, mắt ngọc mày ngà, kiều diễm như người, đó chính là Chiết đại cô nương Chiết Tử Du. Dưới ngọn đèn ngắm mỹ nữ, nhan sắc cũng tăng lên ba phần, Chiết Tử Du lúc này cười mới xinh đẹp làm sao, cả một vẻ uyển chuyển.
Nàng nhìn thấy hình bóng bối rối rời đi của Dương Sùng Huân thì hơi cau cau cái mũi, ngồi xuống bên bàn, hỏi: "Đại ca, mọi việc đã tính toản ổn thoả chưa?"
Dáng vẻ uy phong lẫm liệt lúc nãy của Chiết Ngự Huân thoắt cái đã thay đổi, lộ ra một điệu cười có pha chút nịnh hót: "Tiểu muội quả nhiên thần cơ diệu toán, ta đã phái người đi nói với Lý Quang Duệ, con hồ li tinh đó đã hiểu ngầm trong lòng. Nhưng thất bộ Đảng Hạng cùng dồn dập tới, không thể dễ dàng để chúng lớn mạnh được, nếu không Lý Quang Duệ áp chế không nổi, địa giới Phủ Châu chúng ta lại hoả chiến liên miên, việc này còn phải suy nghĩ tính toán cẩn thận. Đúng rồi, mấy ngày nữa con trai của Lý Quang Duệ là Lý Kế Quân sẽ đến đây bàn bạc chuyện này với ta, muội có muốn thay đại ca đi nói chuyện với hắn không?"
Chiết Tử Du bĩu môi nói: "Chuyện của nam nhân, muội chẳng muốn để bận tâm. Nếu còn tham gia tiếp thì muội sẽ thật sự giống như Dương Sùng Huân nói, muốn gả cũng không gả đi được."
Chiết Ngự Huân chà xát tay, cười bồi nói: "Sao lại thế được, muội của ta muốn có nhân tài thì có nhân tài, muốn có vóc dáng thì có vóc dáng, muốn có tướng mạo thì có tướng mạo, muốn có thế gia thì có thế gia, còn có thể không gả đi được sao? Muội muốn ai, nếu hắn không chịu lấy thì gan hắn thật lớn, muội nói với ta, đại ca sẽ chặt đầu hắn."
Chiết Tử Du làm mặt xấu với hắn, nhảy lên cười nói: "Cho dù huynh có nói ba hoa chích choè như thế thì muội cũng không lộ diện thay huynh đâu. Huynh tự đi đi, muội nghe nói đạo nhân hay ngủ mà sống ở Hoa Sơn đã đến Phủ Cốc, bây giờ đang dừng bước ở Tây Vân Quan - Lạc Hà Sơn, ngày mai muội sẽ đến Tây Vân Quan ăn chay tránh nóng, gặp vị thần tiên sống, qua mười ngày nửa tháng thời tiết mát mẻ hơn thì muội sẽ trở về.
Chiết Ngự Huân oán trách nói: "Muội, cái đứa tiểu nha đầu này, sinh ra vốn đã thông minh, khi cha còn sống xem trọng muội nhất. Bây giờ đại ca một mình đảm đương mọi chuyện, muội lại không chịu giúp đại ca làm chút việc. Đặc Sứ Hạ Châu muội không quan tâm thì cũng không cần phải lên núi chứ, tiếng tăm của đạo sĩ hay ngủ ta cũng đã từng nghe thấy, nhưng lẽ nào muội lại muốn theo ông ta tu tiên học đạo sao? Ta còn đang muốn muội đi sắp xếp cho dân chúng di dân đến Đại Tống nữa, vị khâm sai của họ tên là gì nhỉ, tên là Đinh Hạo gì đó, bọn họ đã đến đất Phủ Châu, có tới mấy vạn người liền, muốn sắp xếp ổn thoả quả thực không dễ."
Chiết Tử Du vốn đã đi rồi, nhưng vừa nghe thấy lời này thì đột nhiên dừng bước, hai mắt phát sáng lên: "Đinh Hạo? Huynh nói Đinh Hạo?"
Chiết Ngự Huân đập đập trán nói: "Uống nhiều quá, không phải là Đinh Hạo, là Dương Hạo."
Chiết Tử Du vô cùng thất vọng, xua tay nói: "Được rồi được rồi, bất kể hắn là Dương Hạo hay là Dương Cao, huynh là đại tướng quân Phủ Châu, huynh tự nghĩ cách đi, muội lên núi tránh nóng học đạo."
Chiết Tử Du nói xong thì nhún nha nhún nhảy chạy về phía trước, Chiết Ngự Huân nghiêng đầu, bĩu môi, hất những lọn tóc mai dài sang hai bên, đôi lông mày dựng lên, mắt đan phượng híp vào, tự nói: "Rốt cuộc là Đinh Hạo hay là Dương Hạo nhỉ, ôi cha...quả thật là uống nhiều rồi, chẳng thể nhớ ra được..."
Sau khi Trình Thế Hùng trở về Quảng Nguyên liền phái người mang tấu trình tình hình quân cho hắn biết, bên trên tấu sớ có viết tình hình trường mắt của Đinh Hạo và công cán của hắn, cũng đã nhắc đến chuyện bây giờ hắn đổi tên thành Dương Hạo. Nhưng tấu trình của hắn lại đến cùng lúc với ý chỉ thăng quan muốn hắn vào thành "hưởng phúc" của triều đình, Chiết Ngự Huân lại không biết tâm sự của tiểu muội nhà mình cho nên chỉ coi Dương Hạo như một người binh thường, lúc này hắn đang suy nghĩ xem phải cự tuyệt như thế nào chuyện vào kinh, nào còn nhớ được người ta rốt cuộc họ Đinh hay họ Dương.
Nếu không phải sáng hôm nay Lý Ngọc Xương đến Phủ Châu nói chuyện khâm sai di dân Bắc Hán đên đất của hắn thì hắn hoàn toàn không nhớ tới người này. Chiết Ngự Huân vỗ vỗ trán, không muốn nghĩ đến dương dê gì nữa, quay đầu nói với bụi hoa: "Trung Văn huynh à, tiểu muội ta đã đi rồi, huynh có thể ra được rồi."
Dương Sùng Huân lấm la lấm lét chui từ bụi hoa ra, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Mẫu thân à, đừng để nó thấy con, nó sẽ không để con còn ra hình dạng gì đâu."
Chiết Ngự Huân nói: "Không cần sợ, tiểu muội ta đã không còn nghịch ngợm như lúc nhỏ nữa rồi. Việc mà lần trước huynh bị nó làm cho sống dở chết dở ta nhớ đó đã là chuyện 5 năm trước rồi. Lúc đó vẫn chỉ là một đứa nhóc, bây giờ muội muội của ta đã trưởng thành rồi, huynh xem nó duyên dáng yêu kiều, dịu dàng như nước, hiền thục đoan trang, có tri thức hiểu lễ nghĩa, là một khuê các đầy đủ phẩm chất mà."
Dương Sùng Huân nghe thấy vậy thì kinh ngạc thất sắc, bỗng nhiên quay người nói: "Chiết tiểu muội!"
Khoảng không phía sau nào có bóng người, Dương Sùng Huân mới quay người lại, bán tín bán nghi nói: "Nó đã không ở đây mà đệ còn tâng bốc nó như thế sao, xem ra...xem ra tiểu muội này thật sự lớn rồi."
Chiết Ngự Huân dương dương tự đắc nói: "Đúng thế, muội muội của ta mà. Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, còn chuyện liên quan đến kích động thất bộ Đảng Hạng tạo phản thì còn phải chờ Lý Quang Duệ phái đến mới tính kĩ càng kế sách. Bây giờ khâm sai triều đình đã đem mấy vạn di dân Bắc Hán đến đây, dân số tăng là chuyện tốt, nhưng chúng ta nếu như không muốn vào triều, quan gia kế này không được lại tính kế khác, phái lưu quan đến quản lý bốn vạn hán dân, cắm rễ lâu ngày ở đây thì đó sẽ trở thành đại hoạ trong lòng chúng ta, việc này ta và huynh phải tính toán thật kĩ."
Dương Sùng Huân hơi thay đổi nét mặt: "Không phải là không thể, Triệu quan gia không phải là võ phu, đầu óc của ngài ấy cực kì thâm hiểm."
Chiết Ngự Huân cười lạnh lùng, lúc này mới lộ ra một vài phần sát khí lạnh lùng: "Cho nên, sắp xếp như thế nào cho bốn vạn dân, tiếp đón khâm sai Đại Tống như thế nào thì ta và huynh...còn phải bàn bạc thật kĩ...."
Dương Sùng Huân nói: "Vậy, sao không tách rời họ đến các nơi khác nhau?"
Chiết Ngự Huân nói: "Tây bắc ta đất rộng người thưa, dân chúng đa phần nhiều y tộc, tập trung cư ngụ ở pháo đài sơn trại, không thể so được với thành đài Trung Nguyên, huynh bảo ta sắp xếp chỗ nào, xếp xen mấy vạn dân chúng không cùng họ vào nhà ai cho đủ, họ lại chịu đồng ý sao? Nếu như tách ra nhỏ một chút thì huynh muốn ta sắp xếp đến năm nào tháng nào?"
Dương Sùng Huân nói: "Vậy đệ nghĩ thế nào?"
Chiết Ngự Huân híp đôi mắt đan phượng lại, mỉm cười nói: "Huynh xem, nếu như chúng ta sắp xếp cho họ đến Lô Hà Lĩnh...thì thế nào?"
Dương Sùng Huân kinh ngạc: "Cái gì? Chuyện này...làm được sao?"
Chiết Ngự Huân dường như bĩu môi ra giống Quan Vân Trường, hất tóc mai, cười nói: "Dân chúng mà quan gia Đại Tống đem tới, huynh và ta đều là thần tử của Đại Tống, dù thế nào di dân mà quan gia Đại Tống mang tới sao lại cũng chỉ do mình ta sắp xếp? Mảnh đất đó đất tốt ngàn dặm, thảo nguyên nước xanh, chỉ có điều vì đó là cùng ranh giới tiếp giáp của ba nhà ta, huynh và hắn, vì thế đã trở thành mảnh đất không ai quản, cũng may thảo nguyên đó bị vứt xó, ta đem họ sắp xếp ở đó thì chính là lợi dụng phế thải, có gì mà không thoả đáng?"
Khiết Đan ngẩn người ra hồi lâu, giơ ngón tay trở lên, nói: "Sự thâm hiểm của đệ quả thật là có mấy phần phong thái năm xưa của bá phụ."
Chiết Ngự Huân chắp tay, cười nói: "Hổ thẹn, hổ thẹn, quá khen rồi, quá khen rồi!"
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi thức dậy súc miệng rửa mặt, Dương Hạo liền được đưa đến gian phòng khách, hai lão trại chủ Mục Kha đã nhiệt tình tiếp đón. Lần này là tiệc nhỏ, chỉ mời một mình Dương Hạo mà thôi. Dương Hạo đến bàn thì thấy mới sáng sớm mà đã bày rượu, bất giác thấy kinh hãi, liên tục từ chối. Hai vị lão trại chủ thấy hắn nhất định không chịu uống, cũng may lúc này không phải là mới nghênh đón vào trại nên cũng không miễn cưỡng nữa.
Hai vị lão trại chủ là người thích rượu như mạng sống, Dương Hạo không uống thì họ tự rót tự uống, vô cùng vui vẻ.
Dương Hạo lướt mắt nhìn quanh, thấy Đường Diễm Diễm không có ở đây, nàng và hai nhà Mục Kha đã quen biết nhiều năm, Kha thiếu phu nhân Mục Thanh Tuyền cũng ở đây, nhưng lại không thấy bóng dáng Đường Diễm Diễm đâu, không khỏi ngạc nhiên.
Mục Thanh Tuyền thấy hắn mắt liếc ngang liếc dọc, liền nhịn cười nói: "Đường tiểu muội nói hôm nay không được khoẻ, ta đã sai người mang chút đồ ăn đến phòng cho Đường tiểu muội rồi, cho nên không đến đây."
Mục Thanh Tuyền trong lòng rất tò mò, đêm qua khi Đường Diễm Diễm trở về thì khuôn mặt lúc tức giận lúc vui mừng, vẻ mặt rất cổ quái, hỏi gì cũng không trả lời, dáng vẻ ngại ngùng trước đây Mục Thanh Tuyền chưa từng thấy. Nàng thật sự rất muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Nàng và Đường Diễm Diễm đã có giao tình lâu năm, lại là vì tính cách hợp nhau, đều là có khí khái phóng khoáng của nam tử. Nhưng bây giờ thấy dáng vẻ đó của Đường Diễm Diễm lại giống như mình mấy ngày trước khi thành thân, lúc nóng lúc lạnh vậy. Mục Thanh Tuyền không biết giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, đoán có lẽ là đã xảy ra những hành động thân mật gì đó. Lúc này lại nhìn Dương Hạo, không khỏi có chút coi hắn là muội phu, nhìn kĩ con người này, tướng mạo cũng anh tuấn, cũng xứng với muội tử, trong lòng bất giác cảm thấy có chút thích thú.
Dương Hạo bị người khác nói trúng tâm ý, khuôn mặt nóng lên, lại bị ánh mắt sắc bén của nàng nhìn thăm dò, không khỏi càng thêm chột dạ, vội vàng trả lời lung tung mấy tiếng, rồi cúi đầu ăn cơm. Ở bên kia, Kha Trấn Ác thấy thê tử của mình cứ nhìn chằm chằm vào Dương Hạo không thôi, liền có chút ghen nổi lên. Nhưng hắn vốn sợ vợ, lại thêm cha, mẫu thân, nhạc phụ, nhạc mẫu đều ở đây nên quả thực rắm cũng không dám đánh một cái. T_T
Dương Hạo vừa động đũa thì bả vai lại đau, cảm giác đau này không giống với cảm giác trầm trọng đau tê lúc trước, kim sang dược rất có tác dụng, Dương Hạo có thể cảm thấy vết thương của mình đang tốt hơn. Nghĩ lại đêm qua sau khi Diệp Chi Tuyền sau khi đi, Đường Diễm Diễm một câu cũng không nói, kéo cái chân đang bị tê đứng dậy khập khiễng chạy mất, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, trong lòng hắn bất giác trào lên một cảm giác ấm áp.
Được người ta quan tâm, chăm sóc mãi mãi là thứ mà Dương Hạo không có cách nào cự tuyệt. Từ nhỏ đến lớn, thứ hắn thiếu thốn nhất chính là tình thân, tình bạn, cho nên đối với tình cảm hắn đặc biệt coi trọng và nâng niu. Sự dịu dàng của Đường Diễm Diễm như một nhát dao đã khắc một vết tích vào trong lòng hắn.
Ăn cơm xong, Mục lão trại chủ nói: "Dương khâm sai, lão hán đã sau người đi thông báo cho Xích quân chủ đang đóng quân ở đây rồi, Xích quân chủ nhận được tin tức sẽ tới ngay. Bây giờ lão hán sẽ dẫn khâm sai đại nhân đến sau núi săn bắn, được không? Mùi vị của những con dã thú do đích tay mình săn được mùi vị không tồi đâu."
Dương Hạo vội nói: "Đa tạ Mục lão trại chủ, nhưng Dương Hạo đang có vết thương trên người, quả thực không tiện du sơn, hơn nữa nói thật là quá mệt rồi, Dương mỗ muốn về phòng nghỉ ngơi một lát, rồi ra ngoài trại xem tình hình dân chúng."
Mục lão trại chủ cười ha ha nói: "Lão hán là người thô lỗ, quên mất là Dương khâm sai đang bị thương, vậy được, dù sao núi non ở đây hoang vu, cũng chẳng thể nói là cảnh đẹp, vậy...mời Dương khâm sai về phòng nghỉ ngơi. Một lát lão hán sẽ cũng khâm sai đại nhân đến xem xét tình hình dân chúng Bắc Hán."
Chỗ ở của Dương Hạo vốn ở ngay cạnh chỗ của Mục lão trại chủ, họ cùng nhau trở về, khi Dương Hạo về tới thì Mục lão trại chủ đã sai người mang trà đến, ngồi uống trà một lát với Dương Hạo, khi hai vị lão trại chủ đang định đứng dậy cáo từ thì chợt nghe thấy tiếng hét chói tai: "Chim ưng của ta, aaaaaaaaaaaa........"
Tiếng đứa trẻ vẫn chưa tới lúc vỡ giọng, vừa kêu lên thì đã thấy the thé, làm cho Dương Hạo và hai vị lão trại chủ phải giật mình.
Chỉ nghe thấy đứa trẻ kêu: "Ngươi là con rùa khốn khiếp, ta nói con chim ưng của ta nuôi không thấy đâu, hoá ra là bị ngươi bắt mất, còn...còn...bứt hết lông trên người nó nữa, tiểu gia sẽ giết chết ngươi, aaaaa..."
Tiếp theo đó là tiếng kêu thảm thiết của Diệp đại thiếu gia: "Cứu mạng với khâm sai đại nhân, tên Bích túc khốn nạn kia chỉ biết đứng xem vui thôi à...ta đền ngươi tiền, tha mạng cho ta..."
Dương Hạo và hai lão trại chủ quay sang nhìn nhau, vội vàng ra cửa, thì thấy Diệp Chi Tuyền trong tay đang xách một con gà chụi lông, đang chạy loạn trong sân, phía sau còn có một đứa nhỏ, đó chính là Mục Vũ mụn con nhỏ của Mục lão trại chủ. Thiếu niên này trước ngực đeo một túi dao, phía trước có cắm một dãy các phi đao hình lá liễu, hắn đuổi đánh phía sau Diệp Chi Tuyền, bất ngờ phi một cái dao ra, nhưng cái dao đó không thật sự muốn lấy mạng hắn, lại giống như sở thích của tỷ tỷ nó, chỉ thích phi dao nhắm sát vào người ta, doạ làm cho Diệp Chi Tuyền chạy tán loạn quanh sân. Bích Túc vì chân bị thương, cái chân đó bị quấn băng như bánh trưng vậy, công phu xoay người không thể thi triển ra được, Diệp Chi Tuyền chạy qua người hắn thì hắn chỉ có thể dùng chiếc chân còn lại để nhảy tránh ra, nhìn tình hình của hai tên đó trong thật là thảm hại.
"Tiểu Vũ, dừng tay!" Mục lão trại chủ nhìn thấy vậy thì vội vàng quát lên, thiếu niên đó vẫn còn đuổi theo, Mục lão trại chủ đành phải đuổi đến tóm lại kẹp chặt vào sườn, ông ấy tát cho nó một cái, quát: "Cái đứa ranh con này, muốn tạo phản à?"
Khuôn mặt trứng gà của tiểu vũ tức đến đỏ cả lên, chỉ tay vào Diệp Chi Tuyền nói: "Hắn! Cha hỏi hắn đi! Hắn bắt trộm chim ưng của con, còn nhổ hết lông của nó, cha xem, cha xem..."
Mọi người đều nhìn kĩ mới phát hiện ra con gà chụi lông trong tay Diệp Chi Tuyền lại là một con cú mèo (cú mèo là một loại chim ưng) đã bị nhổ sạch lông, đã chẳng còn một nửa dáng vẻ của cú mèo nữa, chỉ có hai con mắt là có chút thần thái giống thôi, có điều không biết là bị Diệp Chi Tuyền xách ngược lên hay là vì không chịu nổi ánh sáng ban ngày mà Dương Hạo nhìn thấy hai mắt mày xanh của nó như đang bị choáng váng...
Diệp Chi Tuyền vừa nhìn thấy đứa trẻ bạo ngược bị tóm lại liền làm vẻ mặt cầu xin nói: "Ta...ta quả thực không biết con cú mèo này là có người nuôi."
Dương Hạo bất đắc dĩ nhìn hắn nói: "Cho dù là ngươi không biết, nhưng ngươi...cũng đâu cần phải nhổ sạch lông của nó thế, ngươi xem, bây giờ nó giống như một con gà chụi lông vậy, làm sao có thể trả lại cho người ta đây?"
"Ta..." Diệp Chi Tuyền lập tức á khẩu không nói được gì, hắn sao có thể nói rằng đêm qua nhìn thấy cảnh tượng nữ thần trong lòng hắn và Dương Hạo đang ở tư thế đó, nên đau lòng cầm con cú mèo nhổ lông cho bớt tức.
Mục Vũ nghe thấy lại tức giận hét lớn: "Ta khó khăn lắm mới bắt được nó, khó khăn lắm mới nuôi nó thành thục, kết quả lại bị ngươi làm thành thế này, ngươi đền nó cho ta đi, đền đi."
Dương Hạo vừa nghe xong thì bất giác vui mừng nói: "Tiểu huynh đệ, hoá ra là đẹ thích nuôi chim, chi bằng như thế này đi, ta sẽ bảo hắn đi bắt một con hùng ưng thật sự về cho đệ, đệ không cần làm khó hắn nữa, được không?"
Mục Vũ khinh thường nói: "Dựa vào hắn sao? Tiểu gia ta cũng có bản lĩnh, chim ưng cũng từng bắt được mấy con, nhưng không phải chết thì tàn tật, nhìn dáng vẻ của hắn như vậy thì làm được gì, một chút công phu quyền cước cũng không có, còn có thể bắt được hùng ưng thật sự sao?"
Dương Hạo cười nói: "Tiểu huynh đệ, bắt chim ưng không nhất thiết là phải có võ nghệ. Đệ không bắt được chim ưng nhưng vị Diệp công tử này lại có thể bắt được một con hùng ưng hoàn toàn lành lặn không chút tổn thương nào cho đệ đó."
Mục Vũ không phục hỏi: "Huynh dám đánh cược với ta không?"
"Sao lại không dám, cược thế nào?"
Mụ Vũ chỉ vào Diệp thiếu gia nói: "Nếu như hắn có thể bắt được một hùng ưng thật sự mà không bị tổn thương nào thì ta nhận huynh làm đại ca, đem tất cả võ nghệ trên người cho huynh. Còn nếu như hắn không bắt được thì, hi hi hi!"
Nó nhìn chằm chằm vào đầu Diệp Chi Tuyền nói: "Ta muốn nhổ sạch lông từ đầu đến chân của hắn, để cho hắn biến thành giống như con cú này của ta."
Dương Hạo vừa nghe đã không chút do dự, lập tức nói: "Được, chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh."
Diệp Chi Tuyền không kịp ngăn cản, trong lòng thầm nói: "Đây gọi là đánh cược gì chứ, ngươi thắng hắn coi ngươi là đại ca, ngươi thua thì bản thiếu gia lại chịu khổ, một chút tổn thất khâm sai ngươi cũng không phải chịu sao?"
Mấy người con của Mục lão trại chủ đều có năng lực trước quan tiền, bây giờ Dương Hạo là khâm sai, nghĩ rằng tất sẽ có tiền đồ lớn, cậu con trai bảo bối này nếu theo hắn thì tiền đồ phía trước nhất định sẽ tốt hơn cả mấy ca ca của nó, cho nên Mục lão trại chủ vừa nghe thấy hai người đánh cược với nhau thì trong lòng đã mang một thái độ đầy lạc quan, hoàn toàn không hề ngăn trở, còn buông đứa trẻ ra.
Mục Vũ lập tức bước tới, nói với Dương Hạo: "Nào, đến đây, chúng ta đập tay làm thề, huynh là người lớn, lại là khâm sai, sau khi đập ba quyền thì không được đổi ý."
Dương Hạo thầm cười trong bụng: "Mục Vũ này đúng là vẫn mang tâm tính trẻ con, Diệp thiếu gia cho dù không có bắt được hùng ưng về thì vẫn có thể mua lấy một con, đâu thể để nó nhổ hết tóc được. Tên tiểu tử này có chút võ nghệ, điều khó có được chính là một ngày nào đó khi nó đầu quân cho mình, thì Mục Kha trại này cũng trở thành chỗ dựa của mình, mấy người con khác của Mục lão trại chủ lại đang làm quân quan ở Chiết phủ, vậy thế lực về người của mình cũng mở rộng thêm một bước rồi, cuộc mua bán này đúng là không lỗ chút nào." Sau đó hắn không hề do dự, đưa tay ra đâp "bộp bộp bộp" ba cái với đứa trẻ.
Đứa trẻ này sức lực không nhỏ. Ba quyền vừa đập vào thì bả vai đang bị thương của Dương Hạo lập tức bị đau, nhưng không muốn thiếu niên này xem thường nên mặt hắn cũng không nhăn.
Bích Túc ở phía không xa bất giác nói: "Ý? Bả vai Dương Hạo bị trúng thương, vết thương còn rất nghiêm trọng, sao lại khỏi nhanh như vậy?"
Diệp đại thiếu gia ôm con cú mèo chụi lông, lòng thầm chua xót, tỏ ra kì quặc nói: "Ngài ấy không khỏi nhanh mới lạ đấy, dược bổ không bằng thực bổ, thực bổ không bằng âm dương bổ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.