Bộ Bộ Sinh Liên

Quyển 3 - Chương 131: Giật mình nửa đêm.

Nguyệt Quan

20/03/2013

Đêm đã khuya, trong phòng Đinh Đình Huấn, Ngọc Lạc ngồi cạnh lão nhẹ giọng nói kết quả hai ngày tìm kiếm: “Cha à, con vẫn chưa tìm thấy Đinh Hạo. Hôm đó nếu không cứu hắn, hắn sẽ bị người của nhà Lý gia đánh chết, con không thể ngồi nhìn được. Nhưng sau khi hắn chạy trốn lại không có tăm tích gì nữa, con nghĩ rất khó có thể tìm được hắn”.

Đinh Đình Huấn lặng im, than: “Khi duyên đến khó nắm bắt, khi duyên đi thì không còn cơ hội nữa rồi”.

Ngọc Lạc cũng im lặng, một lúc sau mới nói: “Cha à, hắn…hắn lần này khổ quá. Lúc này cha đã tin hắn không phải là kẻ gian nửa đêm vào trong phòng của chị dâu chưa? Cha bảo con tìm tung tích hắn, giờ lại nói có người sẽ tìm giết hắn, lẽ nào…”

Đinh Đình Huấn không trả lời, lại hỏi: “Quan phủ bên kia nói thế nào về vụ án mạng này?”

Đinh Ngọc Lạc đáp: “Hai nhà Liễu, Lý trở về Xử Tuyên Dương nói quan phủ đã nhận vụ này, phái Bổ đầu đi truy bắt hắn. Nhưng…con dùng bạc mua chuộc được người đó, nghe ngóng được hôm nay Phách Châu thay thông phán Triệu đại nhân nói điều tra vô căn cứ, còn cẩn thận điều tra. Người phái đến cũng không phải là Bổ đầu mà là một quan trưởng, viên quan đó hai ngày nay ăn uống hết nhà Liễu lại sang nhà Lý, cả ngày chỉ rượu chè chẳng làm gì cả. Giờ khắp nơi đều là họ hàng của hai nhà Liễu, Lý đi tìm tung tích Đinh Hạo”.

Đinh Đình Huấn cười và nói: “Sau khi xảy ra án mạng Đổng thị mỗi tối đều ở trong phủ tránh Trang Đinh. Đinh Hạo may là không đến, nếu vậy thật không biết nên làm thế nào nữa”.

“Hắn sẽ không đến đâu.”

Đinh Đình Huấn nhắm mắt, lấy hơi: “Hồi trẻ cha lưu lạc khắp nơi đã từng thấy con sói ở thảo nguyên mà người Khiết Đan sùng bái nhất. Con sói đó xem ra không to. Từ xa nhìn nó giống một con chó hiền lành. Nhưng lúc sói hung hăng lên thì làm người ta khiếp sợ. Đặc biệt là sự ở ẩn của nó. Nó đói bụng thì sẽ đi theo con mồi ba ngày ba đêm, đợi tìm được cơ hội thích hợp nhất, sẽ cho một đòn chí mạng... Giờ Đinh Hạo giống như con sói vậy, hơn nữa còn là một loại rất nguy hiểm – một con sói bị thương”.

Đinh Ngọc lo lắng nói: “Thế hắn...sớm muộn sẽ bị tìm ra sao? Nếu hắn khăng khăng tìm cha, tìm nhị đệ báo thù...con phải làm thế nào đây?”

Đinh Đình Huấn nhìn lên trần nhà, khẽ nói: “Về hay không, rất khó đoán trước. Lúc nào đến thì càng khó đoán hơn. Nếu...hắn có thể lên thẳng Thanh Vân, cho Đinh gia chúng ta thành mảnh vụn, thì hắn sẽ đến. Một ngày mưa gió, báo thù rửa hận”.

Đinh Ngọc Lạc lo lắng: “Cha à, nếu vậy thì...”

“Haha, con sợ hắn ta cuối cùng không bỏ qua Đinh gia chúng ta?”

Đinh Đình Huấn cười lớn: “Con gái à, con đánh giá quá cao hắn rồi. Xem ra, huynh con cũng vậy, hai huynh muội con. Trước đây ít giao tiếp với hắn, nhưng lại tâm đầu ý hợp, rất hợp với hắn. Thật kỳ lạ”.

Hắn ấy thở dài và nói : “Cả đời cha là một thương gia thành đạt, tay trắng làm nên sự nghiệp; Cuộc đời này của cha cũng là một quý tộc rất thành đạt, ở Phách Châu bây giờ nơi nào mà không phải là đất của cha. Nhưng cha không phải là một người cha tốt, không phải là trụ cột tốt của gia đình. Đây là sự thất bại lớn nhất của cha. Cũng may, cha còn có một cô con gái, một người con gái ngoan...”

Hắn giơ tay, đôi mắt hiền từ, nhẹ nhàng xoa đầu Đinh Ngọc Lạp, khẽ nói: “Một người muốn thành đạt cần có năng lực, hơn nữa phải có vận may. Người không có vận may, có giỏi thì cũng không thể thành đạt được, ... Nói cách khác, hoặc sẽ chết trong sự mơ hồ, hoặc rõ ràng là người giỏi nhưng lại bị người ta áp chế và loại trừ, chán nản cuộc sống. Đời cha, nhìn thấy bao nhiêu cảnh như vậy rồi, trong sự nhận biết của thanh niên, không biết có bao nhiêu người đã phải sa vào vũng bùn, giỏi hơn cha cả trăm lần, thế nhưng bọn họ lại không chịu đấu tranh để bị loại, cuối cùng trở thành kẻ bình thường, nghèo khó cả một đời. Đinh Hạo hắn muốn lật đổ Đinh gia chúng ta, nói thì dễ đấy nhưng khó mà làm được”.

Hắn ta sinh ra thân phận thấp hèn, không học văn, không luyện võ, muốn đánh bật người khác, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu đi một cái là hỏng. Có lẽ cả đời hắn sẽ không thành công được, đến khi quá thù hận, chính là một kẻ dân đen bình thường...”

Đinh Ngọc Lạc lắc đầu nói: “Cha, Đinh Hạo trước đây không có chí, chỉ muốn có cho mình một phần tài sản, chỉ muốn có một ngôi nhà cho mình, lúc ấy hắn có lẽ khó thành công. Nhưng bây giờ, con tin cuộc đời này, hắn sẽ không phải là một người bình thường”.

Đinh Đình Huấn cười và đáp: “Thế là thế nào? Nếu một ngày nào đó thực sự như vậy, sợ rằng cha sớm đã không còn trên thế gian này nữa. Hắn muốn làm gì thì cho hắn làm, coi như cho hắn tất, lẽ nào hắn không phải người nhà họ Đinh nữa? Kệ hắn có thay đổi hay không, hắn vẫn mang dòng máu của cha, đó là sự thực không thể thay đổi. Hơn nữa con người này, cho dù là thay đổi thế nào vẫn là một người trọng tình trọng nghĩa”.

Đinh Ngọc Lạc ủ rũ, lòng nghĩ: “Con mơ hồ quá cha ạ, tại sao mãi đến lúc này con mới hiểu? Nếu con sớm nghĩ được thế này, thì làm sao có chuyện không thể cứu vãn như ngày hôm nay?”

Đinh Ngọc Lạc lòng rối như tơ vò, Đinh Đình Huấn có một tấm lòng độ lượng, lão thấy vậy cười hà hà nói: “Thôi tối rồi, con cũng về ngủ đi. Vì ngôi nhà này, ta sẽ cố hết mình để giữ nó. Chỗ đại ca con, con cũng nên thỉnh thoảng qua đó chăm sóc nó, chúng ta cứ đi khắp nơi tìm thầy tìm thuốc, có lẽ một ngày nào đó có thể cứu Tông nhi tỉnh lại. Nay...đó cũng là mong ước duy nhất của cha rồi...”

“ Vâng ạ, cha nghỉ đi, con về đây”.



Đinh Ngọc Lạc nghe hắn nhắc đến đại ca, trong lòng u tối, đồng ý một tiếng, đứng dậy đi về.

Nhìn theo bóng con gái xa dần, nụ cười trên mặt Đinh Đình Huấn dần mất đi, lão ngồi xuống, mở ngăn tủ, lôi ra một thứ được gói bằng lụa, nhẹ nhàng mở lớp lụa ra, lấy ra một chiếc trâm thoa.

Đó là vật kỉ niệm mà năm ấy lão tặng cho phu nhân, phu nhân khi về nhà mẹ vợ để lại, ai ngờ nó trở thành đồ vật kỷ niệm duy nhất. Hắn nhẹ nhàng lau chiếc trâm thoa sáng như mới, Đinh Đình Huấn thầm nhủ: “Nương tử sao ra đi sớm vậy, nếu ta bôn ba vì gia nghiệp ở ngoài, thì nàng giúp ta dạy con, Nghiệp nhi sẽ không trở thành như bây giờ a”.

“Nương tử, hai con đều là con nàng sinh ra, tại sao tính chúng khác nhau đến vậy, nàng bảo ta phải lựa chọn thế nào đây? Nghiệp nhi tranh giành gia tài, tính kế hại Đinh Hạo, ta rất tức giận, nhưng đợi khi ta hiểu ra đã quá muộn, tất cả đều đã quá muộn. Đôi mắt này vì ta cả đời không làm gì sai, nhưng giờ ta không thể không giả hồ đồ. Việc xấu này, ta thực sự không thể để bất cứ ai biết...”

Đinh Đình Huấn nói đến đây, hai hàng nước mắt tuôn rơi thầm thì: “Nương tử ơi, Đinh Hạo đã bỏ Đinh gia này mà đi, không về nữa rồi. Đến nay Đinh gia chỉ có một người có thể nuôi ta đến lúc chết, nương tử bảo ta phải làm thế nào đây? Ta muốn bỏ cơ ngơi này, nhưng cả đời khó nhọc của ta mới có gia nghiệp này, nàng bảo ta giao cho ai đây…”

Đinh Đình Huấn càng nói càng đau lòng, hai hàng nước mắt lã chã, run rẩy nói: “Năm mới đến, sức khỏe của ta càng ngày càng kém đi, có lẽ không lâu nữa sẽ đi gặp nàng. Nhưng…Đinh gia chúng ta lương thực bị cướp, rốt cuộc có nội gian hay không đến giờ chưa rõ. Tông nhi miên man không dậy, Nghiệp nhi lại không ngừng tranh giành, ta không yên lòng. Nương tử có linh, xin nàng giúp ta…”

Đinh Đình Huấn nhòa lệ nói nhỏ dần, dường như có ngọn gió thoảng qua, hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Nhạn Cửu không biết từ đâu vào phòng, đứng trước mặt hắn, Đinh Đình Huấn giật mình, vội lau nước mắt nói: “Cửu nhi, muộn thế này rồi, đến có chuyện gì?”

Nhạn Cửu cười tươi như hoa: “Lão gia đã mệt nên đi nghỉ, Lão nô…đến nhắc nhở thôi ạ”.

Đinh Đình Huấn nheo mày nói: “Chẳng có phép tắc gì cả, Lão phu chưa muốn ngủ, cần ngươi đến lắm mồm à, cút”.

Nhạn Cửu cười nhăn nhở: “Lão gia chưa hiểu ý của lão nô rồi, ý lão nô là, Lão gia năm nay vì Đinh gia mà hao tâm tổn sức, cơ thể suy nhược, thực sự quá mệt mỏi rồi, lão gia nên nghỉ đi, ha ha, nhắm mắt, việc phiền lòng không còn nữa, thì đau lòng nỗi gì?”

Đinh Đình Huấn giật mình, hai mắt mở to, thẳng lưng nói: “Nhạn Cửu, ngươi nói gì?”

Nhạn Cửu cười nham hiểm nói: “Lão gia, chúng ta chủ tớ một nhà, lão nô thật không muốn lão gia đau lòng. Nhưng con hổ không răng như lão gia thực sự là có thể tóm được, trong gió chỉ rơi xuống mà không ngã, tàn lụi mà không chết, lão nô thực hết cách, đành tận trung phò tá lão gia, tiễn lão gia một đoạn đường”.

Hắn cười nham hiểm, bước lên một bước: “Đinh gia cho đến nay mà nói, bên ngoài danh giá, hào quang nhưng bên trong thì sao? Ô nhục biết bao, nên đổi chủ để dọn dẹp lại thôi, lão nô cũng là vì muốn tốt cho Đinh gia, lão gia xem đúng không?”

Đinh Đình Huấn tức giận, hét lớn: “Người đâu, người đâu!”

Nhạn Cửu cười nói: “Lão gia không cần phải hét lớn như vậy đâu, người hầu của lão gia đều bị lão nô đuổi rồi, lão nô là người quản mọi việc trong phủ này, là người mà lão gia tin dùng nhất, ai dám chống lại?”

Đinh Đình Huấn gằn giọng: “Nhạn Cửu, ngươi to gan lắm, lão phu luôn tín nhiệm ngươi, ngươi rốt cuộc muốn gì?”

Nhạn Cửu vái một vái, cười nói: “Chính vì lão gia tin lão nô như vậy nên lão nô không muốn khiến lão gia làm chuyện hồ đồ, một số việc đến giờ phải nói cho lão gia ngươi hiểu.”

Đinh Đình Huấn gằn giọng, cười nhạt nói: “Ngươi có chuyện gì muốn nói với lão phu?”

Nhạn Cửu chỉ thẳng một ngón tay lên, cười hì hì nói: “Điều thứ nhất, nhiều năm nay lão gia đã nghĩ oan cho Dương Thị, cái chuyện làm cho lão gia không tỉnh táo sau bữa rượu, quan hệ với Dương Thị sinh ra Đinh Hạo, người nói chuyện đó với phu nhân, không phải Dương Thị làm mà là lão nô”.

“Cái gì? Ngươi…ngươi…” Đinh Đình Huấn trợn tròn mắt, tức giận tới mức chân tay lạnh buốt.



Nhạn Cửu tự đắc cười và nói tiếp: “Đầu độc phu nhân khiến nàng trở về nhà mẹ vợ, để mình lão gia cho lão nô chăm sóc. Ôi chao lão gia ơi, lão gia đừng có giận nhé, lão nô vẫn chưa nói hết đâu. Lão gia à, dẫn dân tị nạn và cường đạo đến giết nhà mẹ đẻ phu nhân, chuyện giết phu nhân và nhị thiếu gia, đó cũng là do ta làm”. Đinh Đình Huấn nổi trận lôi đình, kêu lên: “Ngươi nói gì? Nhị…Nhị thiếu gia Nghiệp Nhi…Nghiệp Nhi…nó…”

“Hắc hắc, Nhị thiếu gia đến nay thực sự là con của tôi. Người ta thường nói, con theo mẹ, vợ theo chồng, lão gia ngài ơi”.

“Thiếu gia lớn không giống phu nhân mà na ná người lúc đầu bên phu nhân”.

“Tích Nhi?” Nếu không phải Nhạn Cửu nhắc đến thì Đinh Đình Huấn thực không nghĩ đến người này, Đinh gia nhiều năm gần đây, không biết thay đổi bao nhiêu a hoàn, sao hắn nhớ mà nhắc tới.

Nhạn Cửu cười hì hì nói: “Đúng vậy, Dương Thị và Tích Nhi cùng là người hầu hạ phu nhân, cô ta vì trộm nữ trang của phu nhân bị lão nô phát hiện nên lão gia đã đuổi khỏi phủ, giờ lão gia nghĩ ra chưa? Hắc hắc, kì thực cô ấy không trộm nữ trang của phu nhân mà là vì có con với ta, lão gia thích sĩ diện, quy tắc của Đinh gia nhiều như vậy, nhỡ phát hiện chuyện nam nữ nảy sinh tình cảm có thai, nhất định sẽ đuổi sạch bọn ta, lúc ấy bọn ta sống sao? Cho nên ta đã khuyên cô ấy tìm một lí do để bị đuổi khỏi phủ, chỉ có ta ở lại, có thể đảm bảo cơm áo cho hai mẹ con họ”.

Nhạn Cửu cười và nói tiếp: “Cô ấy một con người không kiến thức, còn có thể nghĩ gì được cơ chứ, tự nhiên mà nghe lời thôi”.

Đinh Đình Huấn nghe đến đây đầu nóng ran, sống mũi cay sè, nghiến chặt răng, mồm suýt phun ra máu, lúc sau mới kìm được, tức giận nói: “Nhạn Cửu, lẽ nào ngươi…ngươi mượn gió bẻ măng, lẽ nào chính ngươi mưu đồ chiếm gia sản Đinh gia ta?”

Hỏi xong, Đinh Đình Huấn thoáng thấy một cái đầu người đáng sợ, thất thanh nói: “Không phải, Nghiệp Nhi…”

Theo đó, lời vừa nói xong tên đứa con mình thương yêu nhất, trong lòng không biết nên giận hay thương: “Không đúng, hắn ta chỉ là con thứ, cho dù giết cũng không đoạt được gia sản Đinh gia, lẽ nào…lẽ nào Tông nhi của ta bị ngươi…bị ngươi…”

Nhạn Cửu cười khach khách: “Lão gia quả thật thông minh, đã nghĩ ra rồi, không sai, tin hộ tống lương thực đi Quảng Nguyên đã bị lộ, đó là có nội gian, kì thực chính là ta, tiếc là, con ngươi mạng lớn, tàn mà không chết, không sao, vốn dĩ sản nghiệp này phải thuộc về tay con ta, chỉ cần động chút tay chân, để lão gia ngươi sớm quy tiên thì sự sẽ thành…”

“Ngươi…ngươi, giết lão nô…” trước mắt Đinh Huấn hơi thở thoi thóp, không thể đứng dậy được.

Nhạn Cửu liên tục hét: “Ai biết được, giờ con riêng của ngươi có tiền đồ rồi, còn nói à, thật là có huyết thống nhỉ, ngươi tôn trọng hắn nhỉ? Cả anh lẫn em đều thích gần hắn, khắp nơi người người đều thích Đinh Hạo, muốn bảo nó nhận tổ quy tông, kế thừa gia nghiệp. Vốn dĩ con của ngươi mà nhiều năm nay ngươi lại không cần, cứ mời bọn tạp chủng.”

“Ngươi bất nhân, ta có nghĩa, điều này không phải nói. Đại thiếu gia lại không thích lo chuyện vặt, nhưng Đinh Hạo bây giờ đã rời đi, ngươi nói xem bây giờ làm gì mới được đây?”

“Hừ, con ta tuấn tú, lời ăn tiếng nói phong nhã, thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, gì cũng giỏi. Đại thiếu gia nhiều năm bôn ba, mà thiếu phu nhân còn trẻ, hoạt bát, khi buồn chỉ trong sân nhìn trời nhìn đất, chẳng bao lâu mà sinh tình với con ta, làm chuyện ‘vợ chồng’”.

Đinh Đình Huấn nghe được chuyện này, tức giận muốn chửi nhưng không có sức mà chửi.

Nhạn Cửu vỗ tay cái “Bộp”: “Lần này xong xuôi rồi, cô ta ngoan ngoãn nghe lời. Lão nô nhiều lần quan sát, phát hiện ra Đinh Hạo chỉ cần về đến Đinh phủ, mỗi tối ở trong phòng nghỉ, chưa từng đi uống rượu, thế là ta có gian kế, với sự hợp tác của thiếu phu nhân, có Nghiệp nhi, Lan nhi hưởng ứng, không để sơ hở, không thể khiến lão gia ngươi nghi ngờ”.

Lão nô vốn nghĩ, mượn tay ngươi, giết đi đứa con duy nhất của Đinh gia, ai cũng biết Đinh Hạo cũng là một người phong lưu, quyến rũ một nàng rồi lại làm cho nàng ta thất vọng, làm hỏng việc của ta. Cũng may, tuy hắn chưa chết, nương tử của ngươi bị ngươi áp bức mà chết, đến Đổng tiểu nương tử cũng chết, ha ha ha, mối thù sâu nặng, cả đời không rửa được thù, lão nô chưa nghĩ đến người có quyền lực nhất, chính là lão gia ngươi…”

Đinh Đình Huấn co quắp vài cái, răng nghiến chặt, máu đen từ trong miệng trào ra. Hai mắt mở to, nhìn thẳng lên trần nhà, giờ đã là người chết.

Nhạn Cửu đắc ý, cười nhếch mép, an ủi vài câu: “Lão gia, đi mát mẻ nhé, đại thiếu gia chưa uy hiếp gì ta, đến Từ đại y sĩ cũng bó tay, còn ai có thể giỏi hơn hắn? Nên ta sẽ cẩn thận hầu hạ hắn, sẽ đi khắp nơi hỏi thầy thuốc cho hắn, như vậy mới là kính huynh đệ, nhị thiếu gia nhà này được coi là gương mẫu, lão gia nói xem có phải không? Giờ ai ngăn cản ta sẽ bị xử lý hết, người khác nhà họ Đinh ta sẽ không hại đâu, lão gia nghe rõ chưa, cảm ơn lão nô đi chứ?”

Nhạn Cửu khom lưng, cẩn thận xem xét hình dáng Đinh Đình Huấn, thò tay ra quơ quơ trước mặt lão, nói: “Lão gia sao đi lúc này, lão nô còn chưa nói hết mà. Lão gia cũng bị lão nô hạ thuốc, nếu không thì…chết cũng không có ai biết sẽ có điểm bất thường”.

Hắn ta từ từ đứng dậy, mặt ngạo nghễ: “Thật là đáng tiếc, ngươi còn chưa biết thân phận của ta”. Hắn thò tay nhẹ nhàng vuốt mặt Đinh Đình Huấn, nói: “Ta được xếp vào hàng cao quý, con ta là chủ của Đinh gia các ngươi. Đời ngươi thích sĩ diện, lẽ nào không thấy vinh hạnh sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Bộ Sinh Liên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook