Quyển 12 - Chương 474: Huyền cơ
Nguyệt Quan
20/03/2013
Mưa được coi là: Đợi đến khi trời sáng sẽ bắt đầu trận tuyết. Nước sông dâng cao. Mưa là sự khởi đầu hoàn hảo mới.
Chiết Tử Du khoác áo bào đứng bên bờ sông, thực sự là nàng cũng biết nếu như Dương Hạo còn sống cũng sẽ đứng ở nam bờ thảo nguyên, nhưng tung tích Dương Hạo giờ chưa phát hiện ra nên nàng nghĩ rằng mình đến đây cũng chỉ là hoài niệm nhớ mong về hắn.
Dòng nước chảy siết cuốn theo phù sa nên đục ngàu, những khúc gỗ vụn trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước dạt vào bờ rồi lại bị sóng đánh ra xa, đứng ở trên bờ nhìn dòng nước gào thét, chẳng bao lâu thì đầu óc cũng choáng váng, có cảm giác như chân mềm nhũn ra rồi lăn mình vào dòng nước ấy.
Mưa ngày một to, đại quân chẳng có cách nào hành động được, việc tìm tung tích đội quân Dương Hạo cũng đã bị ngăn trở, giờ chỉ có thể đợi sau khi mưa tạnh. Điều khiến người ta vui mừng chính là cơn mưa bất lợi với một bên thì cũng sẽ bất lợi với quân địch, nếu như Dương Hạo đã thoát khỏi vòng vây, thì quân địch cũng khó có thể tấn công được nữa.
Đứng lặng người một lúc lâu, một nam tử cao lớn bê thức ăn, lặng lẽ nhìn Chiết Tử Du, bộ quần áo của nàng bị mưa thấm ướt, chảy tong tong xuống mặt đất, tựa như vô số giọt lệ.
Người đó khe khẽ thở dài, nói nhỏ: “Thực là không hiểu, rõ ràng là yêu hắn nhiều vô hạn, quên ăn quên uống, ngủ không yên, haiz, muội muội của ta ơi, lẽ gì mà phải khổ như thế?
Chiết Tử Du quay đầu lại, mặt nàng cũng bị hắt mưa vào, trở nên trắng, vài sợi tóc theo mưa chảy xuống má nàng, nhìn thấy đại ca của mình, nói: “Đại ca, ca đang lẩm bẩm gì vậy?”
Trận mưa đến, Chiết Ngự Huân khẽ run lên, bước tới nói: “Ồ, có gì đâu, tiểu muội, về ăn chút gì đó đi”.
Chiết Tử Du lắc đầu: “Muội không đói, có tin gì chưa ạ?”
Chiết Ngự Huân chau mày thở dài: “Vẫn chưa”.
Chiết Tử Du đờ đẫn nhìn nước sông, bỗng nói: “Đại ca, tự nhiên muội nhớ tới đại tỷ”. Chiết Ngự Huân sắc mặt ảm đạm nói: “Khi đại tỷ xuất giá, muội còn chưa sinh cơ, chưa bao giờ gặp tỷ ấy, sao lại nhớ tới được?”
Đại tỷ Chiết gia hơn Chiết Ngự Huân một tuổi, khi gả cho Dương Kế Nghiệp, Dương Kế Nghiệp vẫn là người Lân Châu, lúc đó chưa phù bảo Hán thất, nên có thể thường xuyên quay về nhà mẹ đẻ, lúc Chiết Tử Du chỉ có mấy tuổi, đã có vài ấn tượng về đại tỷ, nhưng cũng dần phai mờ. Mười mấy năm không qua lại, giờ đại tỷ ở đâu cũng không rõ, rất có thể đã chết trong chiến loạn cũng nên. Chiết Ngự Huân nghĩ đến lòng bất giác buồn, không ngờ tiểu muội lại nhớ về tỷ tỷ.
Chiết Tử Du vẫn nhìn nước sông, khẽ nói: “Dương Kế Nghiệp phù bảo Hán quốc, mấy năm nay cắt đứt qua lại với Lân Châu và Phủ Châu ta, cuối cùng thì rơi vào bước đường ấy, tiên lụy tới cả người ta chết trong loạn lạc, đến thi thể cũng không thấy. Có lúc muội nghĩ, liệu tỷ tỷ có oán trách hắn không? Muội quá là tính toán rồi, đại tỷ yêu thương hắn đến vậy, nguyện đồng cam cộng khổ với người mình yêu, khi đại tỷ đao thương kề cổ, nhất định sẽ không oán trách một lời nào. Tỷ ấy tuy có thể trường thọ trăm tuổi nhưng ân tình phu thê hơn hai mươi năm, cả đời tỷ ấy sẽ không bao giờ oán hận”.
Chiết Ngự Huân chau mày gật một cái: “Tiểu muội, đừng nghĩ đến điều này nữa làm gì, mưa gió càng ngày càng mạnh, quay về ăn gì đi, Dương Hạo, Dương Hạo ấy có thể vượt khỏi Tử Ngọ Cốc, qua Kim Lăng, gian nan đến mấy cũng thoát được, xuất sứ Khiết Đan chính gặp Khánh Vương mưu phản. Lần nào cũng giỏi giang vượt qua, tên tiểu tử này cao số lắm, sẽ không lo gặp nạn đâu”.
Đúng lúc này, Trương Thập Tam vội vàng chạy đến, hét lớn từ xa: “Đại tiểu thư”. Chạy gần đến nơi nhìn thấy Chiết Ngự Huân, vội lớn giọng: “Đại soái”.
Chiết Ngự Huân nhướn mày nói: “Làm gì mà vội vội vàng vàng thế kia”.
Trương Thập Tam nói: “Ồ, có tin tới rồi ạ”.
Chiết Ngự Huân vội hỏi: “Tin gì?”
Trương Thập Tam cười trừ nói: “Chưa có tin gì”.
Chiết Ngự Huân nhẹ nhàng hỏi: “Không có tin gì thì ngươi bẩm với báo cái gì?”
Trương Thập Tam ngượng ngùng nói: “Đại tiểu thư khi sốt ruột ở Trọc Luân Xuyên đã dặn dò, đúng giờ báo cáo, cho dù là không có tin gì”.
Chiết Tử Du quay người lại nói: “Là muội dặn hắn như vậy, Thập Tam, ngươi nói cho cụ thể chút, là tin ở đâu đưa đến, nói cẩn thận cho ta nghe xem”.
Trương Thập Tam nói: “Là tin huynh đệ của tự bộ tùy phong đưa đến, vốn hôm qua vừa mới ra chỉ lệnh, không nhanh chóng đưa đến tin, nhưng đại tiểu thư khi từ thảo nguyên đến thì đã đưa ra mệnh lệnh, bảo họ liên hệ với tàn quân Đảng Hạng Thất Thị, tập trung quân, thăm dò khắp thảo nguyên và đưa về tin, mỗi ngày báo tin bộ cấp, người mang tin tức do không tìm được ta, mãi đến trời sáng mới tìm được, giờ họ vẫn chưa có bất cứ cử động nào. Nhưng người mang tin mang rất nhiều bồ câu đưa tin đến, như vậy tin tức sẽ về nhanh hơn”.
“Không có tin gì cả? Không có bất cứ động tĩnh gì”.
Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, Chiết Tử Du khẽ nhướn đôi hàng mi lên nói: “Mấy vạn đại quân ở trên thảo nguyên sao lại có thể không có tin tức gì được chứ?”
Trương Thập Tam còn cứ cho rằng đại tiểu thư đang trách đám người đưa tin chưa làm việc hết sức mình, lòng lo ngay ngáy, Chiết Ngự Huân đã phát hiện ra điều gì đó vội hỏi: “Tiểu muội, ý của muội là?”
“Không có tin gì, nghĩa là có tin. Theo dự đoán của chúng ta, sợ đã bị nhầm đường, tên hồ ly Lý Quang Duệ rốt cuộc là muốn làm gì?”
Hai huynh muội nhìn nhau, thầm hiểu ngụ ý.
Mưa được một lúc, thành trì đất vàng vô cùng trơn, đám sĩ binh thủ phía trước bị bùn bắn tung vàng lên quần áo. Tường thành trở thành một thứ đất dẻo quách khiến đi lại rất khó khăn, bước đi thì không thể rút giày đi chân lên nổi. Lý chỉ huy người cảnh giới quân địch hai cánh đông tây, rồi phái một đám người đến bên sơn lĩnh phía nam bí mật phạt cây cối không để ai biết.
Tuy tay không có công cụ đốn củi, thời gian thì lại có hạn, không thể phạt cây to, nhưng những nhánh cây nhỏ, nhánh bé, hơn nữa cây bị gió lúc nãy làm lung lay, kiến cắn những cây gỗ to, nên cũng dễ phạt, chẳng mấy chốc gom được để làm phòng tuyến đơn giản và là nơi để đặt cung tên bắn.
Còn Dương Hạo lúc này đứng ở trước tường thành, nhìn về phía quân địch đối diện. Một lúc sau, Dương Hạo dặn dò: “Tìm Lý chỉ huy lại đây cho ta, ta có việc muốn bàn bạc với hắn”.
Mục Vũ lập tức chạy đi, chưa đầy năm phút dẫn Lý chỉ huy đến, Lý chỉ huy nhìn thấy Dương Hạo vội lớn tiếng: “Thái úy có gì dặn dò ạ?”
Dương Hạo vẫn nhìn về phía doanh trại quân địch, chậm rãi nói: “Lý chỉ huy, quân địch truy sát, không thể chờ đợi được, nhưng đêm qua mưa vậy không chút động tĩnh, ngươi nói xem có gì lạ ở đây?”
Lý chỉ huy nói: “Thái úy quá đa nghi rồi? Đêm hôm tác chiến, không dễ điều binh khiển tướng, chúng ta lại không động tĩnh bên trong, ta không có nơi nào có thể trốn, chúng vội gì chứ? Hắc, ta thấy chúng muốn đợi đến trời sáng rồi lại xử lý chúng ta, nhưng không ngờ có ông trời giúp đỡ, trận mưa ấy, thái úy nhìn xem, phía trước trong ba trăm bước đều thành đất bùn vàng dẻo quánh rồi, đi lại còn khó, huống gì nói tới qua đó để tấn công”.
Dương Hạo khẽ thở dài nói: “Đúng vậy, chúng muốn qua thì cũng khốn khó, chúng ta muốn xông ra cũng khó” .
Lý chỉ huy mặt cười méo mó, khẽ than: “Về điểm này ti chức cũng đã nghĩ đến, nhưng có cái lợi là, quân địch không thể đến gần ta, tòa cổ thành này lại không chịu nổi một thủ, nếu như đánh chiếm, chúng ta không thể chống đỡ nổi đến nửa đêm. Giờ có thể thêm chút thời gian nữa cũng tốt, chúng ta trốn ra cũng không cần phải xa, Chiết Ngự Huân chỉ cần đuổi đến được trước khi ta hết sạch lương thực, nhất định có thể tìm thấy chúng ta, lúc ấy chúng ta thoát khỏi nguy hiểm”.
Quần áo Dương Hạo ướt đẫm, nước mưa thấm ướt sạch vừa lạnh vừa dính. Hắn vô cùng lo lắng. Hắn bỗng nhiên cởi áo bào, để cho gió thổi, cơn mưa làm hắn tỉnh vài phần. Hắn chỉ tay về phía doanh trại quân địch nói: “Chúng ta ở đây đợi viện quân, họ có biết hay không, tại sao lại yên tĩnh không động tĩnh gì? Đợi Chiết tướng quân đuổi tới, chúng còn cơ hội giết ta nữa không? Dương Hạo ta là cái đinh, cái gai trong mắt chúng, giờ ta ở trước mặt chúng, viện binh không biết bao giờ đến, họ làm sao biết được chứ??”
Dương Hạo dậm chân lên cây gỗ đi đi lại lại, càng lúc càng lo: “Giờ mưa to, quân thủ thành ta chỉ có cung tiễn phòng thủ đã không đủ dùng nữa rồi, quân địch mà tấn công, quân ta chắc chết, chúng chẳng lẽ sợ cơn mưa này? Chúng có lều trại kiên cố, nếu như lấy da bò, da dê phủ lên đất này, quãng đường đất vàng ba trăm bước chẳng lẽ lại không qua được?”
Lý chỉ huy mở to mắt nhìn Dương Hạo, lắp bắp: “Thái úy, ý của thái úy là?”
Dương Hạo bỗng dừng bước, nhìn lên trời, trời đã sáng trở lại, trầm giọng nói: “Mưa sắp ngớt rồi, đợi đến khi mưa ngớt hẳn, xem xem quân địch tấn công ra sao, dự đoán của ta có thể bảo đảm chắc chắn được”.
Chiết Tử Du khoác áo bào đứng bên bờ sông, thực sự là nàng cũng biết nếu như Dương Hạo còn sống cũng sẽ đứng ở nam bờ thảo nguyên, nhưng tung tích Dương Hạo giờ chưa phát hiện ra nên nàng nghĩ rằng mình đến đây cũng chỉ là hoài niệm nhớ mong về hắn.
Dòng nước chảy siết cuốn theo phù sa nên đục ngàu, những khúc gỗ vụn trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước dạt vào bờ rồi lại bị sóng đánh ra xa, đứng ở trên bờ nhìn dòng nước gào thét, chẳng bao lâu thì đầu óc cũng choáng váng, có cảm giác như chân mềm nhũn ra rồi lăn mình vào dòng nước ấy.
Mưa ngày một to, đại quân chẳng có cách nào hành động được, việc tìm tung tích đội quân Dương Hạo cũng đã bị ngăn trở, giờ chỉ có thể đợi sau khi mưa tạnh. Điều khiến người ta vui mừng chính là cơn mưa bất lợi với một bên thì cũng sẽ bất lợi với quân địch, nếu như Dương Hạo đã thoát khỏi vòng vây, thì quân địch cũng khó có thể tấn công được nữa.
Đứng lặng người một lúc lâu, một nam tử cao lớn bê thức ăn, lặng lẽ nhìn Chiết Tử Du, bộ quần áo của nàng bị mưa thấm ướt, chảy tong tong xuống mặt đất, tựa như vô số giọt lệ.
Người đó khe khẽ thở dài, nói nhỏ: “Thực là không hiểu, rõ ràng là yêu hắn nhiều vô hạn, quên ăn quên uống, ngủ không yên, haiz, muội muội của ta ơi, lẽ gì mà phải khổ như thế?
Chiết Tử Du quay đầu lại, mặt nàng cũng bị hắt mưa vào, trở nên trắng, vài sợi tóc theo mưa chảy xuống má nàng, nhìn thấy đại ca của mình, nói: “Đại ca, ca đang lẩm bẩm gì vậy?”
Trận mưa đến, Chiết Ngự Huân khẽ run lên, bước tới nói: “Ồ, có gì đâu, tiểu muội, về ăn chút gì đó đi”.
Chiết Tử Du lắc đầu: “Muội không đói, có tin gì chưa ạ?”
Chiết Ngự Huân chau mày thở dài: “Vẫn chưa”.
Chiết Tử Du đờ đẫn nhìn nước sông, bỗng nói: “Đại ca, tự nhiên muội nhớ tới đại tỷ”. Chiết Ngự Huân sắc mặt ảm đạm nói: “Khi đại tỷ xuất giá, muội còn chưa sinh cơ, chưa bao giờ gặp tỷ ấy, sao lại nhớ tới được?”
Đại tỷ Chiết gia hơn Chiết Ngự Huân một tuổi, khi gả cho Dương Kế Nghiệp, Dương Kế Nghiệp vẫn là người Lân Châu, lúc đó chưa phù bảo Hán thất, nên có thể thường xuyên quay về nhà mẹ đẻ, lúc Chiết Tử Du chỉ có mấy tuổi, đã có vài ấn tượng về đại tỷ, nhưng cũng dần phai mờ. Mười mấy năm không qua lại, giờ đại tỷ ở đâu cũng không rõ, rất có thể đã chết trong chiến loạn cũng nên. Chiết Ngự Huân nghĩ đến lòng bất giác buồn, không ngờ tiểu muội lại nhớ về tỷ tỷ.
Chiết Tử Du vẫn nhìn nước sông, khẽ nói: “Dương Kế Nghiệp phù bảo Hán quốc, mấy năm nay cắt đứt qua lại với Lân Châu và Phủ Châu ta, cuối cùng thì rơi vào bước đường ấy, tiên lụy tới cả người ta chết trong loạn lạc, đến thi thể cũng không thấy. Có lúc muội nghĩ, liệu tỷ tỷ có oán trách hắn không? Muội quá là tính toán rồi, đại tỷ yêu thương hắn đến vậy, nguyện đồng cam cộng khổ với người mình yêu, khi đại tỷ đao thương kề cổ, nhất định sẽ không oán trách một lời nào. Tỷ ấy tuy có thể trường thọ trăm tuổi nhưng ân tình phu thê hơn hai mươi năm, cả đời tỷ ấy sẽ không bao giờ oán hận”.
Chiết Ngự Huân chau mày gật một cái: “Tiểu muội, đừng nghĩ đến điều này nữa làm gì, mưa gió càng ngày càng mạnh, quay về ăn gì đi, Dương Hạo, Dương Hạo ấy có thể vượt khỏi Tử Ngọ Cốc, qua Kim Lăng, gian nan đến mấy cũng thoát được, xuất sứ Khiết Đan chính gặp Khánh Vương mưu phản. Lần nào cũng giỏi giang vượt qua, tên tiểu tử này cao số lắm, sẽ không lo gặp nạn đâu”.
Đúng lúc này, Trương Thập Tam vội vàng chạy đến, hét lớn từ xa: “Đại tiểu thư”. Chạy gần đến nơi nhìn thấy Chiết Ngự Huân, vội lớn giọng: “Đại soái”.
Chiết Ngự Huân nhướn mày nói: “Làm gì mà vội vội vàng vàng thế kia”.
Trương Thập Tam nói: “Ồ, có tin tới rồi ạ”.
Chiết Ngự Huân vội hỏi: “Tin gì?”
Trương Thập Tam cười trừ nói: “Chưa có tin gì”.
Chiết Ngự Huân nhẹ nhàng hỏi: “Không có tin gì thì ngươi bẩm với báo cái gì?”
Trương Thập Tam ngượng ngùng nói: “Đại tiểu thư khi sốt ruột ở Trọc Luân Xuyên đã dặn dò, đúng giờ báo cáo, cho dù là không có tin gì”.
Chiết Tử Du quay người lại nói: “Là muội dặn hắn như vậy, Thập Tam, ngươi nói cho cụ thể chút, là tin ở đâu đưa đến, nói cẩn thận cho ta nghe xem”.
Trương Thập Tam nói: “Là tin huynh đệ của tự bộ tùy phong đưa đến, vốn hôm qua vừa mới ra chỉ lệnh, không nhanh chóng đưa đến tin, nhưng đại tiểu thư khi từ thảo nguyên đến thì đã đưa ra mệnh lệnh, bảo họ liên hệ với tàn quân Đảng Hạng Thất Thị, tập trung quân, thăm dò khắp thảo nguyên và đưa về tin, mỗi ngày báo tin bộ cấp, người mang tin tức do không tìm được ta, mãi đến trời sáng mới tìm được, giờ họ vẫn chưa có bất cứ cử động nào. Nhưng người mang tin mang rất nhiều bồ câu đưa tin đến, như vậy tin tức sẽ về nhanh hơn”.
“Không có tin gì cả? Không có bất cứ động tĩnh gì”.
Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, Chiết Tử Du khẽ nhướn đôi hàng mi lên nói: “Mấy vạn đại quân ở trên thảo nguyên sao lại có thể không có tin tức gì được chứ?”
Trương Thập Tam còn cứ cho rằng đại tiểu thư đang trách đám người đưa tin chưa làm việc hết sức mình, lòng lo ngay ngáy, Chiết Ngự Huân đã phát hiện ra điều gì đó vội hỏi: “Tiểu muội, ý của muội là?”
“Không có tin gì, nghĩa là có tin. Theo dự đoán của chúng ta, sợ đã bị nhầm đường, tên hồ ly Lý Quang Duệ rốt cuộc là muốn làm gì?”
Hai huynh muội nhìn nhau, thầm hiểu ngụ ý.
Mưa được một lúc, thành trì đất vàng vô cùng trơn, đám sĩ binh thủ phía trước bị bùn bắn tung vàng lên quần áo. Tường thành trở thành một thứ đất dẻo quách khiến đi lại rất khó khăn, bước đi thì không thể rút giày đi chân lên nổi. Lý chỉ huy người cảnh giới quân địch hai cánh đông tây, rồi phái một đám người đến bên sơn lĩnh phía nam bí mật phạt cây cối không để ai biết.
Tuy tay không có công cụ đốn củi, thời gian thì lại có hạn, không thể phạt cây to, nhưng những nhánh cây nhỏ, nhánh bé, hơn nữa cây bị gió lúc nãy làm lung lay, kiến cắn những cây gỗ to, nên cũng dễ phạt, chẳng mấy chốc gom được để làm phòng tuyến đơn giản và là nơi để đặt cung tên bắn.
Còn Dương Hạo lúc này đứng ở trước tường thành, nhìn về phía quân địch đối diện. Một lúc sau, Dương Hạo dặn dò: “Tìm Lý chỉ huy lại đây cho ta, ta có việc muốn bàn bạc với hắn”.
Mục Vũ lập tức chạy đi, chưa đầy năm phút dẫn Lý chỉ huy đến, Lý chỉ huy nhìn thấy Dương Hạo vội lớn tiếng: “Thái úy có gì dặn dò ạ?”
Dương Hạo vẫn nhìn về phía doanh trại quân địch, chậm rãi nói: “Lý chỉ huy, quân địch truy sát, không thể chờ đợi được, nhưng đêm qua mưa vậy không chút động tĩnh, ngươi nói xem có gì lạ ở đây?”
Lý chỉ huy nói: “Thái úy quá đa nghi rồi? Đêm hôm tác chiến, không dễ điều binh khiển tướng, chúng ta lại không động tĩnh bên trong, ta không có nơi nào có thể trốn, chúng vội gì chứ? Hắc, ta thấy chúng muốn đợi đến trời sáng rồi lại xử lý chúng ta, nhưng không ngờ có ông trời giúp đỡ, trận mưa ấy, thái úy nhìn xem, phía trước trong ba trăm bước đều thành đất bùn vàng dẻo quánh rồi, đi lại còn khó, huống gì nói tới qua đó để tấn công”.
Dương Hạo khẽ thở dài nói: “Đúng vậy, chúng muốn qua thì cũng khốn khó, chúng ta muốn xông ra cũng khó” .
Lý chỉ huy mặt cười méo mó, khẽ than: “Về điểm này ti chức cũng đã nghĩ đến, nhưng có cái lợi là, quân địch không thể đến gần ta, tòa cổ thành này lại không chịu nổi một thủ, nếu như đánh chiếm, chúng ta không thể chống đỡ nổi đến nửa đêm. Giờ có thể thêm chút thời gian nữa cũng tốt, chúng ta trốn ra cũng không cần phải xa, Chiết Ngự Huân chỉ cần đuổi đến được trước khi ta hết sạch lương thực, nhất định có thể tìm thấy chúng ta, lúc ấy chúng ta thoát khỏi nguy hiểm”.
Quần áo Dương Hạo ướt đẫm, nước mưa thấm ướt sạch vừa lạnh vừa dính. Hắn vô cùng lo lắng. Hắn bỗng nhiên cởi áo bào, để cho gió thổi, cơn mưa làm hắn tỉnh vài phần. Hắn chỉ tay về phía doanh trại quân địch nói: “Chúng ta ở đây đợi viện quân, họ có biết hay không, tại sao lại yên tĩnh không động tĩnh gì? Đợi Chiết tướng quân đuổi tới, chúng còn cơ hội giết ta nữa không? Dương Hạo ta là cái đinh, cái gai trong mắt chúng, giờ ta ở trước mặt chúng, viện binh không biết bao giờ đến, họ làm sao biết được chứ??”
Dương Hạo dậm chân lên cây gỗ đi đi lại lại, càng lúc càng lo: “Giờ mưa to, quân thủ thành ta chỉ có cung tiễn phòng thủ đã không đủ dùng nữa rồi, quân địch mà tấn công, quân ta chắc chết, chúng chẳng lẽ sợ cơn mưa này? Chúng có lều trại kiên cố, nếu như lấy da bò, da dê phủ lên đất này, quãng đường đất vàng ba trăm bước chẳng lẽ lại không qua được?”
Lý chỉ huy mở to mắt nhìn Dương Hạo, lắp bắp: “Thái úy, ý của thái úy là?”
Dương Hạo bỗng dừng bước, nhìn lên trời, trời đã sáng trở lại, trầm giọng nói: “Mưa sắp ngớt rồi, đợi đến khi mưa ngớt hẳn, xem xem quân địch tấn công ra sao, dự đoán của ta có thể bảo đảm chắc chắn được”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.