Quyển 4 - Chương 181: Lão quỷ phong lưu (1)
Nguyệt Quan
20/03/2013
Một làn môi hồng thắm mềm mại đáng yêu.
Hai người chia tay như trong cơn mơ, Dương Hạo thấy chuyện đó như chỉ diễn ra cách đây chớp mắt, nhưng lại như đã lâu lắm, phút chốc quên mất mình đang ở nhân gian.
Dương Hạo cảm thấy vậy, Chiết Tử Du càng khó buồn bã hơn. Thương thay cho nàng là một cô gái vừa tròn tuổi 16, dù có hiểu biết rộng đến thế nào đi nữa, dù có thận trọng cẩn thận đến nhường nào đi nữa, lúc này cũng chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, như đáp trên mây, toàn thân không còn chút sức lực nào, trái tim không ngừng đập thình thịch, một hồi lâu không nói được nửa câu. Đôi môi khô, chỉ có hai con mắt, mông lung như lớp sương mù che đi vầng trăng.
Thấy Dương Hạo đang đắm đuối nhìn nàng, nàng không biết giờ nên làm gì, chỉ còn cách cúi đầu, tim đập thình thịch. Dương Hạo đờ người, lại thấy nàng cúi mặt không biết nói gì, hắn bỗng cảm thấy động lòng, đưa tay đặt lên đôi vai gầy của nàng, Chiết Tử Du giật mình ngẩng đầu lên, còn chưa nhìn rõ Dương Hạo, hắn đã liền đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Lần này là hôn thật rồi, thân hình mình hạc xương mai của Triết Tử Du bị Dương Hạo ôm chặt, trong đầu chỉ thấy một màn trắng xóa, Dương Hạo bắt đầu lần tay vào người nàng, nhưng nàng không có bất cứ phản ứng nào hết. Đến khi cảm giác sợ hãi ập đến, nàng mới tỉnh lại, e lệ đẩy hắn ra, rồi nói nhỏ: “Dương….Hạo…ca, không….không được đâu, chuyện này là thế nào…”
Lời nói: “Hạo ca”, lời nói e lệ mà hờn giận “chuyện này là thế nào”, hình như đã từng nghe ở đâu đây. Đột nhiên, trong óc hắn bỗng lóe lên một tia sang, âm thanh tinh khôi ngọt ngào “Hạo ca…” vang lên bên tai hắn, Dương Hạo bỗng thấy đau lòng, hắn nhìn đắm đuối vào gương mặt yêu kiều của Chiết Tử Du dưới ánh trăng, đằng sau nàng, hình như hắn còn nhìn thấy gương mặt của một người con gái khác, người con gái ấy yêu hắn, nhớ hắn, dành tất cả cho hắn, không bao giờ rời xa hắn cho dù là nửa bước…
Nhìn mái tóc đen óng ả của Chiết Tử Du, hắn như nhìn thấy người con gái đó bị người ta đổ đầy rác lên người, nhưng lại nghị lực đứng dậy giũ sạch quần áo, để cho mình không trở nên quá rách nát, nàng mang trên mặt một nụ cười hạnh phúc, đút ba đồng tiền vào trong túi….
Bất giác, nước mắt Dương Hạo chảy đầy hai bên gò má, Chiết Tử Du nhìn thấy, đột nhiên lòng đau như cắt, nàng không hiểu sao mình đau đớn đến thế, nhưng dường như giờ phút ấy, nàng cũng cảm nhận được niềm đau đang cào xé kia của Dương Hạo, ngay trên chính bản thân mình. Mũi nàng chợt cay cay, tích tắc, nagf vòng tay ra ôm lấy cổ Dương Hạo, rồi bất giác hôn hắn.
Một nụ hôn vụng dại, không có chút kỹ thuật nào. Nàng ngốc nghếch muốn thử, muốn học cái cách dùng lưỡi của Dương Hạo, nhưng vừa hôn được một lúc, nàng không còn dũng khí nữa, đột nhiên nàng co người lại, như biến thành một con mèo hoang, trốn vào trong bãi cỏ.
Dương Hạo buông hai tay, ngẩng mặt lên bầu trời đầy sao, chậm rãi khép đôi mắt lại.
Phạm Tư Kỳ lờ mờ nghe thấy một âm thanh gì đó, cảnh giác hỏi: “Ai?”
Hắn chú ý nghe, ngoài tiếng gió đang xào xạc thổi, không còn âm thanh nào khác, lúc này mới yên tâm dựng thẳng lưng, tiếp tục đọc: “Tôn bỉ nhữ phần, phạt kỳ điều mai...”
“Chi phủ đại nhân, quân đội mang lương thực và khí giới đã đi rồi.”
“Biết rồi.” Dương Hạo không ngẩng đầu, tiếp tục cúi mặt chỉnh lý văn án. Bích Túc nói hết không thấy anh có chút phản ứng nào, bèn đưa mắt sang Diệp Đại Thiếu, hai người lặng lẽ rời ra ngoài.
“Tôi bảo này, xem bộ dạng này, có lẽ chi phủ đại nhân chưa chắc đã có ý gì với cô kia, chẳng có chút lưu luyến gì cả…”
“Thế thì tốt.” Diếp Đại Thiếu rướn cao đôi lông mày: “Chi phủ không tranh với tôi, những người khác không thể tranh giành với tôi được. Hỳ hỳ, tôi càng ngày càng thích Chiết cô nương này rồi nhé, tôi quyết định rồi, về sau phải đi đến phủ cốc tìm tung tích của cô ấy, để làm thân.”
“Anh? Xì…”
“Xì cái con khỉ gì. Đại Thiếu tôi thì sao chứ, Đại Thiếu tôi có bạc đấy. Tôi dùng bạc mà đập, không tin là đập không vỡ cửa nhà cô ấy, tôi dùng vàng để tách, không tin là không tách được miệng của người nhà cô ấy…”
“Bích Túc, đến đây!” Dương Hạo đặt bút xuống, ưỡn thẳng lưng, rồi gọi anh ta.
Bích Túc biểu lộ sự đắc ý, rồi vội vàng chạy sang.
“Bích Túc, ngươi đi tìm mấy người Dương Tấn Thành về đây, ta có chuyện muốn nói.”
“Vâng.” Bích Túc trả lời vui vẻ, rồi chạy như bay đi.
Nơi này trước đó là chỗ thẩm vấn Tiểu Dã Khả Nhi và Trầm Mạt Nhi, ngày hôm nay đã trở thành nha môn chi phủ.
“Mục Lão, ngươi đến rồi à.” Mấy người chạy vội vàng từ ngoài vào, Dương Hạo nở nụ cười, nhanh chân bước lên trước nghênh đón. Hai bên dường như chỉ là bạn bình thường, Lý Quang Sầm khom tay, nói: “Chi phủ đại nhân triệu kiến, thảo dân nào dám không đến, không biết chi phủ đại nhân sao lại cho gọi thảo dân đến đây, ngài có điều gì căn dặn sao?”
Dương Hảo nghiêm mặt nói: “Quan gia nhận được đặc quyền của ta, có quyền đề bạt quan viên. Ta vừa viết xong bản tấu, thượng tấu lên triều đình, xin được phong quan. Mục Lão đức cao vọng trọng, ngày hôm này đã đến lúc dùng người, bổn phủ muốn mời Mục Lão rời núi, nhậm chức phó sử Lô Lĩnh Châu, Bổn Ân làm chỉ huy sử, là người dưới của Mục Lão, có võ nghệ hơn người, mỗi người dẫn một đoàn người ngựa, huấn luyện cho ta một đoàn quân võ nghệ tinh thông. Mong Lão Mục đồng ý.”
Lý Quang Sầm mắt sáng lên, mặt lộ ra một nụ cười: “Chi phủ đại nhân đã đánh giá cao như vậy, ta dám không tuân lệnh sao?”
“Vậy tốt lắm, vậy thì mời chư vị đi đến quân trại báo cho Xích Quân chủ một tiếng, Trình Phán Quan đang đăng ký hộ tịch, tách ra trong nông thôn. Sau khi tập hợp được những tinh anh trong đó, sẽ đến báo cáo ở chỗ Xích Quân chủ, sự việc cụ thể, ngươi đợi sự căn dặn của Xích Quân chủ.”
“Lão Xảo…A không, hạ quan tuân mệnh.” Lý Quang Sầm nhìn Dương Hạo nở một nụ cười, sau đó đưa mấy người Mục Ân quay người đi ra ngoài.
“Diệp công tử.”
Diệp Chi Tuyền đang đứng xem ở một bên, Dương Hạo lại gọi hắn ta đến trước mặt, hiền hòa nói: “Diệp công tử, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, Lô Lĩnh Châu này chẳng có nghề gì cả, tất cả đều đang bắt đầu lại từ đầu. Ta thấy, đây là cơ hội tốt để Diệp Gia các người nắm lấy. Ta nghĩ, mời Quan hiệu phân mỗi nhà ở Phủ Cốc, Lô Lĩnh Châu, liên kết với phân hiệu của Quảng Nguyên, về sau, Lô Lĩnh Châu chúng ta cần có nguồn vật tư lớn lưu động đến trung nguyên, cũng cần mua vật tư từ trung nguyên về, việc làm ăn này, về phương diện mua bán có một số hàng hóa cần phải ủy thác xe Diệp Gia đi làm, trong đó thương cơ phải nắm bắt, ta tin tưởng rằng với con mắt nhìn của lệnh tôn và ngươi, có lẽ sẽ nhìn ra được lợi ích trong đó. Đây cũng là hồi đáp của bổn phủ với nạn dân các ngươi, không biết ý ngươi thế nào?”
Diệp Thu Tuyền, vội vàng nói: “Tốt quá, ta sẽ ngay lập tức viết thư cho gia phụ, để mở phân hiệu đến đó. Đến lúc đó bổn thiếu…., à không, đến lúc đó tiểu dân sẽ đến phủ cốc, tiếp nhận vụ làm ăn của Quảng Nguyên và Lô Lĩnh Châu.”
“Nếu được vậy thì tốt lắm.” Dương Hạo cười, lại nói: “Công tử học được nhiều tạp nghệ, biết nuôi chim, ngươi xem, từ đây đến phủ cốc, đường cũng xa xôi lắm. Ta còn muốn nhờ Diệp đại thiếu giúp huấn luyện chim đưa thư, như vậy đặt một vài tổ chim ở những nơi muốn gửi tin tức, phái một người chuyên tiếp thu tin tức, ngàn dặm núi non, một ngày là đến. Bản lĩnh này, chỉ có thể tìm đến Diệp công tử ngươi rồi.”
Kỹ nghệ nuôi chim huấn luyện chim này của Diệp Chi Tuyền trước giờ đều bị gia phụ mắng là không ra nghề ngỗng gì, chỉ bày vẽ làm trò, giờ lại được coi trọng như vậy trong mắt Dương Hạo, nên vô cùng vui vẻ, nói liên tục: “Được được được, nhưng có điều…từ trước đến nay, việc dựa vào bồ câu đưa thư sợ nhất là chim bay mất, khu Tây Bắc này có rất nhiều chim ưng, dùng bồ câu đúng là không chắc chắn, a! Hay là dùng chim ưng có được không? Chim ưng bay nhanh hơn bồ câu, mà lại an toàn hơn, chỉ là chim ưng không bay được xa như chim bồ câu, nhưng đã thiết lập nên điểm nhận tin tức, vậy thì cũng chẳng quan trọng nữa rồi.”
Dương Hạo mừng lắm: “Được, những việc này bổn quan không hiểu biết gì, ngươi cố hết sức làm đi, cố gắng mà làm.” Hắn cười nói: “Quan gia cho phép bổn phủ nắm quyền thụ quan. Những chức quan này đến giờ còn chưa bố trí xong, nếu như ngươi làm tốt, thì bổn quan sẽ cho ngươi một chức quan, ngươi thấy thế nào?”
“Thật…Thật à?” Diệp Thu Tuyền ngây người, sau đó mừng như điên dại, tiếng nói đã có phần run run: “Bà nó chứ, ai bảo là bổn đại thiếu không có chút ích lợi gì, chơi chim cũng có thể thành quan được, cổ vãng kim lai, bổn đại thiếu là người đầu tiên rồi.”
Đến khi nhận được sự khẳng định lần hai của Dương Hạo, Diệp Chi Tuyền không nói gì, giơ chân chạy thẳng ra ngoài, một mạch đến Lĩnh Hạ, tìm đến mấy tên bạn trong gia hành nhà Diệp Gia, chẳng nói lời nào bèn chạy thẳng đến phủ cốc. Diệp Gia tám đời nay chưa ai ra làm quan, trước kia có tìền cũng không làm được, những người gặp mặt đều là thở dài, bây giờ ngươi đợi mà xem.
Diệp Chi Tuyền cắn chặt răng cười ranh ma trong xe: “Cha à, cha cứ nói đứa con này chẳng có tương lai gì, lần này bổn đại thiếu nhất định sẽ cho người thấy, con trai người còn có tài cán hơn người nhiều.”
Phái Diệp Chi Tuyền đi rồi, một nhóm người khi đăng ký hộ tịch bị xác nhận là người làm ăn lại đến, Dương Hạo mời họ ngồi, rất khách khí nói dụng ý của mình, rồi lại nói: “Các người vốn có người là người làm ăn lớn, có người làm ăn nhỏ. Bất kể làm ăn gì, ở đây các người đều có thể thể hiện mình, Lô Lĩnh Châu vừa thành lập, những vật dụng cần có, đều phải đến từ bên ngoài. Tương lai cũng sẽ phải có nhu cầu lớn về vật tư, cụ thể là cần thứ gì, ta nghĩ không cần phải bổn quan chỉ điểm các người phải hiểu rõ hơn.”
Có thương nhân hoài nghi nói: “Phủ tôn đại nhân, khi chúng thần rời Bắc Hán, đã mang cả kim ngân đến, để làm tiền vốn kinh doanh, là bổn phận của chúng thần. Nhưng chỉ là….tiểu dân có một việc không hiểu, trong lòng thật thấp thỏm không yên. Đại nhân, Lô Lĩnh Châu chỉ là một phủ vừa được thành lập lên, dù là vụ nông, tác công, trồng trọt, săn bắn, đánh cá, chăn nuôi, nếu muốn sản xuất được ra sản phẩm dư thừa sau khi mình đã đủ dùng, ít nhất cũng cần đến hai ba năm. Chúng thần có thể lấy gì ra bán? Những vật tư mua vào, lại có ai đủ tiền để mua?”
Dương Hạo cười nói: “Điều này, các ngươi không cần lo, chúng ta không sản xuất vật phẩm, chẳng lẽ không thể mua vào giá thấp bán ra giá cao được sao? Việc này, chư vị hiểu rõ hơn bổn phủ nhiều đó chứ.”
Hắn đưa mắt nhìn khắp một lượt, thấy mấy thương buôn còn chút hoài nghi, bèn nói: “Chư vị, mấy ngày trước, người Đảng Hoạng đến cốc của ta cướp bóc, bị quân ta đánh bại, việc này các vị biết chứ?”
Thấy mọi người gật đầu, Dương Hạo cười nói: “Về sau, chỉ cần những xe của thương nhân đến Lô Lĩnh Châu, các vị không phải lo về việc bị cướp bóc nữa. Về phía tây, là địa bàn của đảng hướng thất thị, bổn quan đã mời người thân thiết biết về chúng nói chuyện, về sau, tất cả thảo dược, ngựa, trâu, bò của chúng, có thể do thương nhân Lô Lĩnh Châu chúng ta đến mua, sau đó bán đến trung nguyên. Lại mua thêm lương thực, thuốc men, nồi niêu, vải vóc, trà của trung nguyên bán cho chúng. Cứ vậy chúng trở thành bạn hàng quen thuộc của chúng ta, tiền kiếm được do làm ăn buôn bán lương thiện còn nhiều hơn tiền kiếm được do cướp bóc, chúng còn trở thành mối đe dọa của ta được nữa không? Các vị còn sợ không kiếm được tiền nữa không?”
Các thương nhân nghe xong vừa mừng vừa ngạc nhiên, thương nhân vốn đã đa nghi, nhưng Dương Hạo ngày hôm nay đã là thân phận gì rồi? Đó chính là chi phủ của Lô Lĩnh Châu, mệnh quan triều đình. Một mệnh quan triều đình có thể nói năng bừa bãi được sao? Đây là việc họ không thể tưởng tượng được, vì thế những việc người khác phải mất bao công sức thậm chí thủ đoạn để thuyết phục họ, đến Dương Hạo chỉ cần dùng một câu nói.
Một lời của Dương Hạo, làm cho những thương nhân đang u sầu sống trong bóng tối biết bao ngày qua như tìm được ánh sáng, họ hưng phấn bàn bạc, một lúc lâu sau mới đứng dậy cáo từ Dương Hạo rồi ra về. Bắt đầu sớm hơn một bước, là cướp được cơ hội sớm hơn một bước, họ đã chuẩn bị về gọi thêm người bàn kế rồi.
Bên hàng xóm đã sớm tìm mấy người Dương Tấn đến, những nha sai này còn biết quy củ, Dương Hạo nói chuyện với thương nhân bên trong, họ chờ đợi im lặng ở ngòai, đợi đến khi những thương nhân đó vui vẻ rời đi, lúc này Dương Tấn Thành mới dẫn vài người bước vào chào hỏi.
Dương Hạo vội vàng ngăn lại, cười nói: “Tấn Thành huynh…”
Dương Tấn Thành sắc mặt liền thay đổi, xua tay nguầy nguậy nói: “Không dám không dám. Lão gia phủ tôn có điều gì xin cứ căn dặn, Dương Tấn Thành kỳ thực không dám xưng hô như vậy trước mặt lão gia.”
Dương Hạo cười nói: “Ngươi là bạn cũ của ta, có gì mà không được.”
Dương Tấn Thành cười đau khổ nói: “Người có lúc này lúc khác, đại nhân giờ đã là chi phủ tôn nghiêm, hạ chức đâu dám so bì.”
Dương Hạo lắc lắc đầu, đành nói: “Bên Dương ấy, các ngươi đều là nha dịch săn lùng của Quảng Nguyên phủ, số người được bổn phủ mượn đến đây có vạn trăm tên. Đến ngày hôm nay di dân Bắc Hán đã quyết định định cư ở đây, như thường lý mà nói, bổn phủ nên để các ngươi về. Các ngươi có nhà có gia đình ở Quảng Nguyên, rời xa lâu như vậy, gia đình các ngươi nhất định sẽ rất nhớ mong. Nhưng có điều bổn phủ giờ đây đang tính kế dùng người, bổn phủ muốn mời các ngươi ở lại thêm một thời gian nữa…”
Dương Tấn Thành và những người khác nghe thấy vậy, đều lộ ra vẻ rất khó coi, Dương Hạo thấy thế, không ra vẻ gì hết, tiếp tục nói: “Quan phủ ở đất này vừa đương chức, ba tốp nha sai cũng chẳng có lấy một, người địa phương không có người hiểu rõ về nha môn quản lý là không thể được. Vì thế, bổn phủ mời Dương đô đầu tạm thời nhậm chức quan theo dõi giám sát, những vị đô đầu này, đến nhậm chức ở Hựu Tư, Tả Tư, Tư Hộ, Tư Phả, giúp đỡ bổn quan quản lý bách tính.”
Dương Tấn Thành và những người khác nghe xong đều vô cùng bất ngờ, Dương Hạo vờ như không thấy, lại nói tiếp: “Còn về thời hạn…..Thì cứ lấy nửa năm làm mốc là được rồi. Sau nửa năm, chư vị muốn về Quảng Nguyên, bổn phủ sẽ ban tặng hậu hĩnh, nếu đồng ý ở lại, thì sẽ chính thức nhậm những chức tạm thời như ngày hôm nay, không biết ý các vị thế nào?”
Dương Hạo còn chưa nói hết, họ đã gật đầu như đàn chim gật gù mổ thóc, thế này còn có người không đồng ý sao? Ở Quảng Nguyên, đời này của họ đã được thăng chức đến đỉnh rồi, chỉ là một sử, ngày hôm nay thì sao? Là Quan! Chiếc mũ quan đến cả trăm năm nữa cũng không thể rơi lên đầu họ được giờ đang vẫy chào họ, chỉ có ngốc mới không đồng ý. Nếu không đồng ý, về nhà mà nói chuyện này ra, vợ họ đều sẽ tống họ ra ngoài, Lô Lĩnh Châu mới xây dựng thì đã làm sao, họ nhận bổng lộc triều đình, làm ăn được như vậy, còn sợ không có cơm ăn hay sao? Cùng lắm là đón cả vợ con ở đây, chứ nếu bỏ qua cơ hội này, phải hối hận cả đời mất.
Bích Túc ở một bên thấy vậy có chút lo lắng: “Giờ đây mấy người Dương Tấn Thành đều một bước đăng thiên cả rồi, ta thì sao?” Đợi đến khi mấy người Dương Tấn Thành mãn nguyện rời đi, Bích Túc mới không chịu được nữa, cười nói: “Dương…Phủ đài đại nhân, bọn họ đều làm quan cả rồi, vậy thần thì sao?”
Dương Hạo cười nói: “Ngươi à, ta thật không nghĩ ra chức quan nào hợp với ngươi.”
Bích Túc nghe vậy mặt sa sầm xuống, Dương Hạo không chịu được nữa liền nói: “Thế này thì làm quan thế nào, hỉ nộ ái ố không biểu lộ ra ngoài mới được. Ngươi đi một chuyến đến Mục Kha trại trước đã, nói rõ tình hình này, ta vốn nghĩ rằng đợi cho Mục Vũ lớn hơn chút nữa rồi mới giúp sức bên cạnh ta, ngày hôm nay bên cạnh ta đúng là chẳng ai có thể dùng được, ngươi đi hỏi xem ý của Mục Lão trại chủ thế nào, nếu đồng ý, thì để Tiểu Vũ đến đây, nếu Mục Gia có thể để nhiều người đến đây hơn, thì ta càng hoan nghênh. Còn về phần ngươi, ha ha….Đợi ngươi quay về rồi tính sau, nhất định có vị trí thích hợp để ngươi làm.”
Bích Túc lúc này mới hoan hỷ, vội vàng đồng ý.
Dương Hạo sau khi đã sắp xếp cho những người này đi làm việc, ngồi xuống ghế, lúc này lông mày mới dãn ra thở phào một tiếng, nghĩ đến ngày tổng minh chủ Lý Quang Sầm gần đến rồi, hắn ta tính toán lúc đó làm thế nào mà gặp mặt được với những tên kiêu hùng trên thảo nguyên này. Vừa nghĩ, vừa nhấc ấm trà lên, định rót trà từ từ qua chiếc miệng ấm kia, nhưng ai ngờ miệng ấm đã dựng hết cả lên rồi, mà một giọt trà cũng không chảy xuống.
Dương Hạo kinh ngạc vô cùng, hắn nhớ rằng hắn còn chưa kịp uống trà ở trong đó, chẳng lẽ lại bị tên tiểu tử Bích Túc uống hết rồi? Nhưng trọng lượng này lại không đúng….mở nắp trà ra xem, nước trà vẫn còn đầy ấm, cầm ấm lên rót, vẫn chẳng ra được một giọt trà nào. Dương Hạo ngạc nhiên cầm ấm trà lên nhìn vào miệng trà: “Chẳng lẽ lại bị tắc lá trà rồi sao? Nhưng cũng không đến nỗi một giọt cũng không chảy ra được chứ…”
Không ngờ hắn vừa nhấc ấm trà lên xem, nước trà đột nhiên ào ạt chảy ra, ướt hết mặt hắn. May mà nước đã trở thành nước ấm, Dương Hạo vội vàng dựng ấm trà lại, lau sạch mặt rồi nhìn ấm trà ngớ người ra.
“Bực mình thật…” Dương Hạo nhìn trái nhìn phải, trong lòng có chút bực dọc.
Hắn bỗng nghĩ lại cảnh tối qua Chiết Tử vội lủi vào trong lùm cây. Vì vừa hôn xong, nên tình cảm của hai người tăng lên đáng kể, nhưng tốc độ nảy nở tình cảm cũng nhanh quá, Chiết Tử Du từ trước vốn rất thoải mái giờ lại có chút không thích ứng được nữa, nàng xấu hổ chậm chạp cúi đầu đáp, hay bàn tay vò lại với nhau, đứng ở đó nhất thời không biết nói gì.
Dương Hạo nhấc bàn tay nhỏ nhẹ mềm mại, trong lòng vừa ngọt ngào vừa đau xót, biết rõ cô nương nhà người ta nghĩ gì rồi, nhưng lại không nói nên lời. Mãi đến một lúc sau, hắn mới thấp giọng nói: “Sáng mai, nàng đã phải về phủ cốc rồi, nghỉ ngơi….nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
“Ừm…” Chiết Tử Du nhẹ nhàng ngước đầu lên, mắt quay sang liếc trộm hắn, nhỏ nhẹ nói: “Thiếp…Thiếp đợi chàng ở phủ cốc.”
“Được, ta biết rồi, xong chuyện ta sẽ đến phủ cốc.”
Dương Hạo nói, mở rộng hai cánh tay, Chiết Tử Du ngại ngần một hồi, rồi quên đi tất cả lao vào lòng hắn, dịu dàng nói: “Hạo ca ca, dù cho trước kia có khổ sở thế nào, về sau…thiếp sẽ mãi ở bên chàng. Đừng đau lòng quá, người thân của chàng, cũng không mong chàng cứ chìm mãi trong đau khổ thế này.”
“Ta biết, cho ta thêm một thời gian nữa, ta sẽ dần thích ứng…” Dương Hạo nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai người thiếu nữa, ngửi mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc nàng, đang định bỏ nàng ra, hình như bị cái gì đó va vào vậy, người bỗng chấn động, va vào người nàng, cùng lúc đó, một bộ phận nào đó không chịu sự khống chế bỗng phồng lên, thẳng đứng chọc vào bụng của cô nương.
Chiết Du Tử ngây người, đột nhiên nghĩ ra, nàng xấu hổ, như con thỏ bị trúng tên, quay người chạy đi, đến khi chạy được một quãng xa tầm bảy bước, mới dừng lại, không dám quay đầu lại, nói nhỏ: “Ngày mai, chàng không cần phải đến tiễn thiếp nữa.”
“Sao thế?” Dương Hạo ngây người hỏi, chỉ biết lúc này cô nương đã bắt đầu có chút gì đó khác thường. Chiết Tử Du sao vừa nãy gặp mắt hắn không muốn rời đi cơ mà. Nàng xấu hổ giấu đôi bàn chân, ngại ngần nói: “Người ta nói không cần là không cần, sao phải hỏi nhiều đến thế.” Nói xong lại sợ đã làm kinh sợ đến hắn thật rồi, vội vàng liếc nhìn sang hắn, lại nói nhỏ thêm một câu: “Thiếu…đợi chàng…ở phủ cốc…”
Nhìn đằng sau cô nương, tình cảm dâng trào mãnh liệt như nước thủy triều lúc đó giờ đây biến đâu hết sạch, mối hiểm họa vừa nãy giương lên dọa cô nương nhà người ta giờ tiu nghỉu. Dương Hạo từ trước đến giờ chưa trải qua cảm giác này bao giờ, nhất thời không biết làm thế nào.
Trong yên lặng, hình như nghe thấy âm thanh gì đó, nghe kỹ lại, chỉ có tiếng gió đùa lá cây xào xạc. Lúc đó hắn đang chìm vào trong cảm giác lạ, vừa làm xong chuyện đó, nên không nghĩ nhiều. Nhưng giờ đây nhìn ấm trà kỳ lạ này, Dương Hạo bắt đầu lo lắng: “Ngọn núi này….Không phải có gì không sạch sẽ chứ?”
Hắn cẩn thận cầm ấm trà lên, mở nắp trà ra xem, lại để lên tay nhòm, nhẹ nhàng búng búng để nghe âm thanh, như là kiểm tra đồ cổ vậy, nhưng không phát hiện ra có gì bất thường.
Đang ngạc nhiên, hắn đột nhiên cảm giác đằng sau mình có người, vội quay đầu lại, liền thấy bốn ông cụ râu tóc bạc phơ đứng sau lưng hắn, đang cười hỳ hỳ nhìn hắn, Dương Hạo giật nảy người, ấm trà trong tay rơi xuống đất, “choang” một tiếng vỡ vụn ra.
“Ôi chà chà, phủ đài đại nhân giật mình rồi, phủ đài đại nhân giật mình rồi. Lão biết tội, lão biết tội, không biết…ấm trà vừa vỡ này là đồ cổ của đời nào.” Bốn ông cụ kinh hãi, nhất tề khom lưng chào cung kính, Dương Hạo sợ hãi, chỉ bọn họ mặt biến sắc nói: “Các ngươi….các ngươi là ai?”
Bốn ông già vội vàng tự giới thiệu: “Phủ đài đại nhân, lão hủ là Lâm Bằng Vũ, vị này là Tần Giang, hai vị này là Lô Vũ Hiên, Tịch Sơ Vân, thần là….hương trưởng do mọi người chọn ra, vừa lên nhậm chức, vì chưa lên làm quan bao giờ, nên có một việc đến thỉnh kiến đại nhân. Cửa không có nha dịch đứng trông, nên hồ đồ bước vào đây, thấy đại nhân đang ngắm nhìn cổ vật, đáng lẽ ra không muốn kinh động đến người, nhưng không ngờ làm đại nhân sợ đến độ đánh rơi cả cổ vật xuống đất.”
Dương Hạo nghe bốn người này là lí chính hương quan mà người dân vừa chọn ra, không phải là ma quỷ phương nào, lúc này mới yên tâm, cười đau khổ nói: “Ấm trà vừa vỡ chỉ là đồ bình thường, không có gì quý báu cả. A, bốn vị đại nhân mời ngồi mời ngồi, không biết các vị đến gặp bổn quan có việc gì.”
Dương Hạo nói, vội vàng mời bốn người ngồi xuống, bản thân mình cũng kéo một chiếc ghế, ngồi cùng với bốn vị bô lão, thấy họ không chịu ngồi xuống trước, mình đành phải ngồi trước họ. Không ngờ chiếc ghế đó rõ ràng đã đặt bên cạnh mình rồi, mà lại tính sai, ngồi thụp luôn xuống đất.
“Rầm!” một tiếng, Dương Hạo ngã ngay ra nền đất, đau đến điếng người. Bốn ông già thấy chi phủ đại nhân khổ sở vậy, vội vàng nhịn cười đỡ hắn dậy, cảm giác kỳ lạ trong lòng Dương Hạo càng mạnh mẽ hơn, hắn cảm thấy cứ như có người vô hình đang đứng sau hắn, để hắn làm trò cười trước thiên hạ vậy. Nhưng hắn không dám nói những chuyện linh tinh hồ đồ này trước mặt bốn vị bô lão, đành cười gượng nói: “Không có gì, không có gì, bốn vị mời ngồi, mời ngồi.”
Dương Hạo vừa nói vừa giữ chặt lấy ghế, cẩn thận đặt mình lên.
Bốn ông già ngồi xuống rồi, Lâm Bằng Vũ bèn nói: “Chi phủ đại nhân, ngày hôm nay Lô Lĩnh Châu vừa được xây dựng lên, rất nhiều trẻ con cần được đi học, nhưng lại chẳng có trường lớp, thầy giáo dạy dỗ. Nếu sự nghiệp học hành mà bỏ lỡ, thì sẽ ảnh hưởng đến cả một đời. Lão nghĩ rằng, những việc khác có chậm một chút cũng không sao, nhưng việc học hành không bao giờ được lỡ dở. Ngày hôm nay Lô Lĩnh Châu phải thành lập học phủ, để cho trẻ em đến học, đây là việc trọng đại phải làm.”
“ừm, có lý có lỹ, những lời lão trượng vừa nói rất có lý…” Dương Hạo vừa nhìn đông ngó tây, xem có “ám khí” nào ẩn giấu không, vừa thuận miệng nói.
“À, đúng rồi.”
Dương Hạo đột nhiên nghĩ ra một việc, hắn gãi đầu, nghĩ ngợi nói: “Bốn vị lão trượng đều là người có học, tôi ở đây có một bài thơ, gọi là gì ấy nhỉ, ồ, đúng rồi, cái gì mà….tức kiến quân tử, bất ngã hà khí…..Không biết các vị lão trượng đã nghe qua chưa?”
Vừa nghe chi phủ đại nhân nói văn thơ với bọn họ, bốn ông cụ ngay lập tức lấy lại tinh thần. Nói gì thì nói, trong quá trình chọn lựa những người này, Trình Đức Huyền đúng là không giở trò mà làm ăn rất tử tế, những người được chọn ra, đều là những nho sĩ đầy một bụng kinh thư, bốn người này là bốn người đọc sách có tiếng ở nước Bắc Hàn, bình thường rất chăm chỉ nỗ lực, nhất định có thực tài.
Lần đầu tiên thấy Dương Hạo, người ta là quan, mấy vị này không khỏi giả bộ một chút, ngày hôm nay thấy Dương Hạo đối xử với họ bằng một thái độ phong lưu thơ phú thế này, bèn như gặp được người tri âm, bốn vị bô lão ngồi thẳng dậy, vẩy áo, nhất loạt gác chân phải lên chân trái, cười rất vui vẻ.
Dương Hạo thấy vậy, rất ngạc nhiên: “Sao thế? Tôi vừa hỏi câu ấy, bốn vị lắc đầu lắc đuôi làm như vậy là có ý gì?”
Chỉ thấy Lâm Bằng Vũ cười tươi nói: “Bài mà chi phủ đại nhân vừa đọc là… ‘tôn bỉ nhữ phần, phạt kỳ điều mai…”
Dương Hạo mắt sang lên, vỗ tay nói: “Không tồi không tồi, đúng là bài thơ này, lão trượng có thể dạy ta được không?”
Lâm Bằng Vũ cười ha ha nói: “Không ngờ chi phủ đại nhân cũng là người trong đạo, a….vốn đã là rồi mà, chi phủ đại nhân còn trẻ là thế, đầy bụng kinh thi, bài từ nho nhã này, rút ra từ “thi kinh”, miêu tả thiếu nam thiếu nữ yêu nhau trong vụng trộm, ý nói là, nô gia ở bờ bên này nhặt một cành cây, nhưng người vẫn không đến, nô gia chờ mong như khát chờ nước uống, nô gia ở bờ bên này vừa đi vừa bẻ cành non, thấy người đến rồi, thật muốn sà vào lòng người ngay lập tức…”
Dương Hạo thấy họ giải thích từ đầu đến cuối một lượt, rất bái phục, nhưng thấy Tịch Sơ Vân ánh mắt không đúng đắn, trong lòng thầm nghĩ: “Người này già rồi mà không giữ đạo…”
Hắn không biết danh sĩ Đường Tống ngũ đại, không giống với những danh sĩ sau này, tài tử lúc này trước giờ đều rất phong lưu. Thập bát tân nương thập bát lang, nhất thụ lê hoa áp hải đường, ấy mới gọi là nho nhã, những việc này có gì không nói được đâu? Ngày hôm nay những người đọc sách rất rộng rãi rồi, nhưng không bằng được học giả Bạch Hồ Tử đời sau, ít nhiều cũng phải giả đò ra dáng đoan trang trước mặt người khác. Đối với họ, đàn ông, đàm luận về đàn bà, đàm luận về phong lưu, đó là việc quá đúng đắn rồi.
Lâm Bằng Hữu bị bạn cướp lời, đành phải nói thêm câu nữa, lắc lắc đầu: “Ha ha, bài thơ này nho nhã, hàm súc. Đại nhân người nghĩ xem, tình lang vẫn chưa đến, tiểu nương tử không thể không sốt ruột, “phạt kỳ điều mai”, sốt ruột đến nỗi cứ bẻ cành cây suốt, nhưng sau khi tình lang đã đến, tại sao lại phải bẻ cành tơ chứ? Cái này mà….có lẽ là có thể đệm lên đất được, ha ha ha…”
Bốn ông già nhất loạt vỗ tay cười to lên: “Kỳ diệu đến mức không nói được, kỳ diệu đến mức không nói được…”
Thấy bốn người sắp sửa cười đến ngả nghiêng rồi, Dương Hạo lúc này mới ho một tiếng, nói nghiêm túc: “Ừm…, bốn vị lão trượng thật là…thật là uyên bác, bổn phủ lãnh giáo rồi, bái phục, thật sự là bái phục…”
Bốn người già đều đồng loạt vỗ tay: “Nào dám nào dám, đại nhân quá khen.”
Dương Hạo không làm gì được với bốn ông già lằng nhằng này, đành dở khóc dở cười nói: “Được rồi, bổn phủ đã biết rồi. Ta sẽ cho người đến xây dựng mấy phòng lớn, bốn vị lão trượng có thể mời một số hiền nhân đến, với học thức của bốn vị đây, nếu có thể bớt chút thời gian để dạy học sinh, bổn phủ cũng rất hoan nghênh. Đúng rồi, có một người tên là Phạm Tư Kỳ, có thể mời đến đảm nhận trách nhiệm giáo sư của học viện, phiền các vị về tìm ông ấy, nói với ông ấy một tiếng.” Nói rồi hắn nhấc ấm trà lên ý rót nước tiễn khách, lúc này mới nhớ ra ấm trà đã vỡ mất rồi.
Bốn ông già cũng thỏa mãn ý thơ rồi, thấy động tác của hắn như vậy vội vàng đứng lên, vừa khoa trương khen ngợi Dương Hạo văn thơ đầy mình vừa cáo từ. Dương Hạo tiễn bốn vị ra đến cửa, mỉm cười nói: “Bốn vị lão trượng, đến ngày hôm nay các vị đã làm quan của một địa phương. Cái ghế của bổn phủ vừa được dựng lên, đang tính kế dùng người, nhà các vị có con cháu nào, hoặc là nhân tài ở địa phương, thì đều có thể nói với bổn quan, chỉ cần là nhân tài thật, bổn phủ nhất định sẽ dùng. Nhớ đấy nhé, nhân tài ở mọi phương diện, không cứ là chỉ ở phương diện đọc sách.”
Bốn người già thấy chi phủ đại nhân rộng lượng thế này, còn cho phép họ đề cử con em mình, vô cùng mừng rỡ, vội vàng cung kính cảm tạ. Đợi đến khi bốn người già đều đã xuống núi rồi, Dương Hạo lúc này mới thẳng lưng, học phong thái của họ, quay người đi vào, lúc la lúc lắc nói: “Bài từ này hay, hàm súc lắm. Đoạn hay còn ở đằng sau, hà hà hà…Kỳ diệu không tài nào diễn tả được, kỳ diệu không tài nào diễn tả được…”
Hắn học theo điệu bộ của bốn người già, vừa bước đến cửa, cánh cửa kêu cót két một tiếng, đột nhiên tự chuyển động mà không có chút gió nào, đóng “rầm” một tiếng, Dương Hạo há hốc miệng, mắt mở trừng trừng, đang định thò tay chạm vào cửa, thì cánh cửa lại cót két, rồi tự động mở ra, trong phòng trống không, chẳng có bóng người nào cả.
Dương Hạo nổi hết da gà, hắn bước lùi hai bước, rồi hét lớn: “Ai đó, mau ra đây!”
Chỉ nghe thấy những âm thanh rít như tiếng gió vang lên trong không gian: “Tôn bỉ nhữ phần, phạt kỳ điều mai…, hà hà hà, tối quá lang tình thiếp ý, cơ hội tốt đến nhường nào, chỉ cần ngươi tỉ tê chút nữa, cô gái đó chắc chắn sẽ nửa chịu nửa không, thành được việc tốt. Đáng tiếc, đáng tiếc quá, cơ hội tốt vậy, quang cảnh đẹp vậy, mà bị tên ngốc như ngươi bỏ qua…”
“Ngươi là ai?” Dương Hạo nghiêm mặt quát.
“Hỳ hỳ, ta à…Ta chỉ là một lão quỷ phong lưu thôi…, tên tiểu quỷ phong lưu nhà ngươi, thật là muốn gặp ta sao?”
Dương Hạo nhìn tứ phía, căn phòng này đến một cái lỗ cũng không có, sao lại có thể trốn ai trong đó được chứ, tóc hắn bắt đầu dựng ngược lên, quay người lại chuẩn bị chạy.
Bốn người già Lâm Bằng Vũ vừa xuống núi vừa bình luận vị chi phủ đại nhân này dễ gần đến thế nào, giản dị đến thế nào. Tần Giang cười nói: “Vị đại nhân này chẳng ra vẻ chút nào, lại là người cùng đạo với chúng ta, đợi đến khi Lô Lĩnh Châu xây dựng xong xuôi rồi, chúng ta hẹn chi phủ đại nhân ra đây, cùng uống rượu đánh cờ, ngâm thơ bình thơ. Ở nước Hàn bao năm rồi, chúng ta chưa có ngày ngước mặt lên, giờ đây tuổi đã già, không muốn tham dự việc quan triều nữa, cứ tạo tốt quan hệ với chi phủ đại nhân, để con cái chúng ta có một vị trí quan trường tốt cũng được rồi.”
Tần Giang vừa nói, liền nghe thấy đằng sau có tiếng người hét: “Bốn vị lão trượng, bốn vị lão trượng…”
Bốn người quay đầu lại, liền thấy chi phủ đại nhân đang xách áo bào chạy như bay đến, chiếc mũ còn xộc xệch trên vai, Lâm Bằng Vũ nhìn vậy rất cảm động, ân cần nói: “Cổ nhân cầu người hiền, phải nghênh đón trước. Chi phủ đại nhân kính lão thật không để đâu cho hết. Ý…Không biết chi phủ đại nhân có gì dặn bảo?”
Dương Hạo chạy đến trước mặt bọn họ, thở hồng hộc nói: “Bốn vị lão trượng, trong dân gian bách tính có đạo sỹ biết trừ tà không?”
Bốn vị lão trượng ngơ ngác, nhìn sang nhau, không biết nói gì, Dương Hạo thấy vậy liền nói thêm: “Hòa thượng biết đọc kinh cũng được rồi…”
Hai người chia tay như trong cơn mơ, Dương Hạo thấy chuyện đó như chỉ diễn ra cách đây chớp mắt, nhưng lại như đã lâu lắm, phút chốc quên mất mình đang ở nhân gian.
Dương Hạo cảm thấy vậy, Chiết Tử Du càng khó buồn bã hơn. Thương thay cho nàng là một cô gái vừa tròn tuổi 16, dù có hiểu biết rộng đến thế nào đi nữa, dù có thận trọng cẩn thận đến nhường nào đi nữa, lúc này cũng chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, như đáp trên mây, toàn thân không còn chút sức lực nào, trái tim không ngừng đập thình thịch, một hồi lâu không nói được nửa câu. Đôi môi khô, chỉ có hai con mắt, mông lung như lớp sương mù che đi vầng trăng.
Thấy Dương Hạo đang đắm đuối nhìn nàng, nàng không biết giờ nên làm gì, chỉ còn cách cúi đầu, tim đập thình thịch. Dương Hạo đờ người, lại thấy nàng cúi mặt không biết nói gì, hắn bỗng cảm thấy động lòng, đưa tay đặt lên đôi vai gầy của nàng, Chiết Tử Du giật mình ngẩng đầu lên, còn chưa nhìn rõ Dương Hạo, hắn đã liền đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Lần này là hôn thật rồi, thân hình mình hạc xương mai của Triết Tử Du bị Dương Hạo ôm chặt, trong đầu chỉ thấy một màn trắng xóa, Dương Hạo bắt đầu lần tay vào người nàng, nhưng nàng không có bất cứ phản ứng nào hết. Đến khi cảm giác sợ hãi ập đến, nàng mới tỉnh lại, e lệ đẩy hắn ra, rồi nói nhỏ: “Dương….Hạo…ca, không….không được đâu, chuyện này là thế nào…”
Lời nói: “Hạo ca”, lời nói e lệ mà hờn giận “chuyện này là thế nào”, hình như đã từng nghe ở đâu đây. Đột nhiên, trong óc hắn bỗng lóe lên một tia sang, âm thanh tinh khôi ngọt ngào “Hạo ca…” vang lên bên tai hắn, Dương Hạo bỗng thấy đau lòng, hắn nhìn đắm đuối vào gương mặt yêu kiều của Chiết Tử Du dưới ánh trăng, đằng sau nàng, hình như hắn còn nhìn thấy gương mặt của một người con gái khác, người con gái ấy yêu hắn, nhớ hắn, dành tất cả cho hắn, không bao giờ rời xa hắn cho dù là nửa bước…
Nhìn mái tóc đen óng ả của Chiết Tử Du, hắn như nhìn thấy người con gái đó bị người ta đổ đầy rác lên người, nhưng lại nghị lực đứng dậy giũ sạch quần áo, để cho mình không trở nên quá rách nát, nàng mang trên mặt một nụ cười hạnh phúc, đút ba đồng tiền vào trong túi….
Bất giác, nước mắt Dương Hạo chảy đầy hai bên gò má, Chiết Tử Du nhìn thấy, đột nhiên lòng đau như cắt, nàng không hiểu sao mình đau đớn đến thế, nhưng dường như giờ phút ấy, nàng cũng cảm nhận được niềm đau đang cào xé kia của Dương Hạo, ngay trên chính bản thân mình. Mũi nàng chợt cay cay, tích tắc, nagf vòng tay ra ôm lấy cổ Dương Hạo, rồi bất giác hôn hắn.
Một nụ hôn vụng dại, không có chút kỹ thuật nào. Nàng ngốc nghếch muốn thử, muốn học cái cách dùng lưỡi của Dương Hạo, nhưng vừa hôn được một lúc, nàng không còn dũng khí nữa, đột nhiên nàng co người lại, như biến thành một con mèo hoang, trốn vào trong bãi cỏ.
Dương Hạo buông hai tay, ngẩng mặt lên bầu trời đầy sao, chậm rãi khép đôi mắt lại.
Phạm Tư Kỳ lờ mờ nghe thấy một âm thanh gì đó, cảnh giác hỏi: “Ai?”
Hắn chú ý nghe, ngoài tiếng gió đang xào xạc thổi, không còn âm thanh nào khác, lúc này mới yên tâm dựng thẳng lưng, tiếp tục đọc: “Tôn bỉ nhữ phần, phạt kỳ điều mai...”
“Chi phủ đại nhân, quân đội mang lương thực và khí giới đã đi rồi.”
“Biết rồi.” Dương Hạo không ngẩng đầu, tiếp tục cúi mặt chỉnh lý văn án. Bích Túc nói hết không thấy anh có chút phản ứng nào, bèn đưa mắt sang Diệp Đại Thiếu, hai người lặng lẽ rời ra ngoài.
“Tôi bảo này, xem bộ dạng này, có lẽ chi phủ đại nhân chưa chắc đã có ý gì với cô kia, chẳng có chút lưu luyến gì cả…”
“Thế thì tốt.” Diếp Đại Thiếu rướn cao đôi lông mày: “Chi phủ không tranh với tôi, những người khác không thể tranh giành với tôi được. Hỳ hỳ, tôi càng ngày càng thích Chiết cô nương này rồi nhé, tôi quyết định rồi, về sau phải đi đến phủ cốc tìm tung tích của cô ấy, để làm thân.”
“Anh? Xì…”
“Xì cái con khỉ gì. Đại Thiếu tôi thì sao chứ, Đại Thiếu tôi có bạc đấy. Tôi dùng bạc mà đập, không tin là đập không vỡ cửa nhà cô ấy, tôi dùng vàng để tách, không tin là không tách được miệng của người nhà cô ấy…”
“Bích Túc, đến đây!” Dương Hạo đặt bút xuống, ưỡn thẳng lưng, rồi gọi anh ta.
Bích Túc biểu lộ sự đắc ý, rồi vội vàng chạy sang.
“Bích Túc, ngươi đi tìm mấy người Dương Tấn Thành về đây, ta có chuyện muốn nói.”
“Vâng.” Bích Túc trả lời vui vẻ, rồi chạy như bay đi.
Nơi này trước đó là chỗ thẩm vấn Tiểu Dã Khả Nhi và Trầm Mạt Nhi, ngày hôm nay đã trở thành nha môn chi phủ.
“Mục Lão, ngươi đến rồi à.” Mấy người chạy vội vàng từ ngoài vào, Dương Hạo nở nụ cười, nhanh chân bước lên trước nghênh đón. Hai bên dường như chỉ là bạn bình thường, Lý Quang Sầm khom tay, nói: “Chi phủ đại nhân triệu kiến, thảo dân nào dám không đến, không biết chi phủ đại nhân sao lại cho gọi thảo dân đến đây, ngài có điều gì căn dặn sao?”
Dương Hảo nghiêm mặt nói: “Quan gia nhận được đặc quyền của ta, có quyền đề bạt quan viên. Ta vừa viết xong bản tấu, thượng tấu lên triều đình, xin được phong quan. Mục Lão đức cao vọng trọng, ngày hôm này đã đến lúc dùng người, bổn phủ muốn mời Mục Lão rời núi, nhậm chức phó sử Lô Lĩnh Châu, Bổn Ân làm chỉ huy sử, là người dưới của Mục Lão, có võ nghệ hơn người, mỗi người dẫn một đoàn người ngựa, huấn luyện cho ta một đoàn quân võ nghệ tinh thông. Mong Lão Mục đồng ý.”
Lý Quang Sầm mắt sáng lên, mặt lộ ra một nụ cười: “Chi phủ đại nhân đã đánh giá cao như vậy, ta dám không tuân lệnh sao?”
“Vậy tốt lắm, vậy thì mời chư vị đi đến quân trại báo cho Xích Quân chủ một tiếng, Trình Phán Quan đang đăng ký hộ tịch, tách ra trong nông thôn. Sau khi tập hợp được những tinh anh trong đó, sẽ đến báo cáo ở chỗ Xích Quân chủ, sự việc cụ thể, ngươi đợi sự căn dặn của Xích Quân chủ.”
“Lão Xảo…A không, hạ quan tuân mệnh.” Lý Quang Sầm nhìn Dương Hạo nở một nụ cười, sau đó đưa mấy người Mục Ân quay người đi ra ngoài.
“Diệp công tử.”
Diệp Chi Tuyền đang đứng xem ở một bên, Dương Hạo lại gọi hắn ta đến trước mặt, hiền hòa nói: “Diệp công tử, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, Lô Lĩnh Châu này chẳng có nghề gì cả, tất cả đều đang bắt đầu lại từ đầu. Ta thấy, đây là cơ hội tốt để Diệp Gia các người nắm lấy. Ta nghĩ, mời Quan hiệu phân mỗi nhà ở Phủ Cốc, Lô Lĩnh Châu, liên kết với phân hiệu của Quảng Nguyên, về sau, Lô Lĩnh Châu chúng ta cần có nguồn vật tư lớn lưu động đến trung nguyên, cũng cần mua vật tư từ trung nguyên về, việc làm ăn này, về phương diện mua bán có một số hàng hóa cần phải ủy thác xe Diệp Gia đi làm, trong đó thương cơ phải nắm bắt, ta tin tưởng rằng với con mắt nhìn của lệnh tôn và ngươi, có lẽ sẽ nhìn ra được lợi ích trong đó. Đây cũng là hồi đáp của bổn phủ với nạn dân các ngươi, không biết ý ngươi thế nào?”
Diệp Thu Tuyền, vội vàng nói: “Tốt quá, ta sẽ ngay lập tức viết thư cho gia phụ, để mở phân hiệu đến đó. Đến lúc đó bổn thiếu…., à không, đến lúc đó tiểu dân sẽ đến phủ cốc, tiếp nhận vụ làm ăn của Quảng Nguyên và Lô Lĩnh Châu.”
“Nếu được vậy thì tốt lắm.” Dương Hạo cười, lại nói: “Công tử học được nhiều tạp nghệ, biết nuôi chim, ngươi xem, từ đây đến phủ cốc, đường cũng xa xôi lắm. Ta còn muốn nhờ Diệp đại thiếu giúp huấn luyện chim đưa thư, như vậy đặt một vài tổ chim ở những nơi muốn gửi tin tức, phái một người chuyên tiếp thu tin tức, ngàn dặm núi non, một ngày là đến. Bản lĩnh này, chỉ có thể tìm đến Diệp công tử ngươi rồi.”
Kỹ nghệ nuôi chim huấn luyện chim này của Diệp Chi Tuyền trước giờ đều bị gia phụ mắng là không ra nghề ngỗng gì, chỉ bày vẽ làm trò, giờ lại được coi trọng như vậy trong mắt Dương Hạo, nên vô cùng vui vẻ, nói liên tục: “Được được được, nhưng có điều…từ trước đến nay, việc dựa vào bồ câu đưa thư sợ nhất là chim bay mất, khu Tây Bắc này có rất nhiều chim ưng, dùng bồ câu đúng là không chắc chắn, a! Hay là dùng chim ưng có được không? Chim ưng bay nhanh hơn bồ câu, mà lại an toàn hơn, chỉ là chim ưng không bay được xa như chim bồ câu, nhưng đã thiết lập nên điểm nhận tin tức, vậy thì cũng chẳng quan trọng nữa rồi.”
Dương Hạo mừng lắm: “Được, những việc này bổn quan không hiểu biết gì, ngươi cố hết sức làm đi, cố gắng mà làm.” Hắn cười nói: “Quan gia cho phép bổn phủ nắm quyền thụ quan. Những chức quan này đến giờ còn chưa bố trí xong, nếu như ngươi làm tốt, thì bổn quan sẽ cho ngươi một chức quan, ngươi thấy thế nào?”
“Thật…Thật à?” Diệp Thu Tuyền ngây người, sau đó mừng như điên dại, tiếng nói đã có phần run run: “Bà nó chứ, ai bảo là bổn đại thiếu không có chút ích lợi gì, chơi chim cũng có thể thành quan được, cổ vãng kim lai, bổn đại thiếu là người đầu tiên rồi.”
Đến khi nhận được sự khẳng định lần hai của Dương Hạo, Diệp Chi Tuyền không nói gì, giơ chân chạy thẳng ra ngoài, một mạch đến Lĩnh Hạ, tìm đến mấy tên bạn trong gia hành nhà Diệp Gia, chẳng nói lời nào bèn chạy thẳng đến phủ cốc. Diệp Gia tám đời nay chưa ai ra làm quan, trước kia có tìền cũng không làm được, những người gặp mặt đều là thở dài, bây giờ ngươi đợi mà xem.
Diệp Chi Tuyền cắn chặt răng cười ranh ma trong xe: “Cha à, cha cứ nói đứa con này chẳng có tương lai gì, lần này bổn đại thiếu nhất định sẽ cho người thấy, con trai người còn có tài cán hơn người nhiều.”
Phái Diệp Chi Tuyền đi rồi, một nhóm người khi đăng ký hộ tịch bị xác nhận là người làm ăn lại đến, Dương Hạo mời họ ngồi, rất khách khí nói dụng ý của mình, rồi lại nói: “Các người vốn có người là người làm ăn lớn, có người làm ăn nhỏ. Bất kể làm ăn gì, ở đây các người đều có thể thể hiện mình, Lô Lĩnh Châu vừa thành lập, những vật dụng cần có, đều phải đến từ bên ngoài. Tương lai cũng sẽ phải có nhu cầu lớn về vật tư, cụ thể là cần thứ gì, ta nghĩ không cần phải bổn quan chỉ điểm các người phải hiểu rõ hơn.”
Có thương nhân hoài nghi nói: “Phủ tôn đại nhân, khi chúng thần rời Bắc Hán, đã mang cả kim ngân đến, để làm tiền vốn kinh doanh, là bổn phận của chúng thần. Nhưng chỉ là….tiểu dân có một việc không hiểu, trong lòng thật thấp thỏm không yên. Đại nhân, Lô Lĩnh Châu chỉ là một phủ vừa được thành lập lên, dù là vụ nông, tác công, trồng trọt, săn bắn, đánh cá, chăn nuôi, nếu muốn sản xuất được ra sản phẩm dư thừa sau khi mình đã đủ dùng, ít nhất cũng cần đến hai ba năm. Chúng thần có thể lấy gì ra bán? Những vật tư mua vào, lại có ai đủ tiền để mua?”
Dương Hạo cười nói: “Điều này, các ngươi không cần lo, chúng ta không sản xuất vật phẩm, chẳng lẽ không thể mua vào giá thấp bán ra giá cao được sao? Việc này, chư vị hiểu rõ hơn bổn phủ nhiều đó chứ.”
Hắn đưa mắt nhìn khắp một lượt, thấy mấy thương buôn còn chút hoài nghi, bèn nói: “Chư vị, mấy ngày trước, người Đảng Hoạng đến cốc của ta cướp bóc, bị quân ta đánh bại, việc này các vị biết chứ?”
Thấy mọi người gật đầu, Dương Hạo cười nói: “Về sau, chỉ cần những xe của thương nhân đến Lô Lĩnh Châu, các vị không phải lo về việc bị cướp bóc nữa. Về phía tây, là địa bàn của đảng hướng thất thị, bổn quan đã mời người thân thiết biết về chúng nói chuyện, về sau, tất cả thảo dược, ngựa, trâu, bò của chúng, có thể do thương nhân Lô Lĩnh Châu chúng ta đến mua, sau đó bán đến trung nguyên. Lại mua thêm lương thực, thuốc men, nồi niêu, vải vóc, trà của trung nguyên bán cho chúng. Cứ vậy chúng trở thành bạn hàng quen thuộc của chúng ta, tiền kiếm được do làm ăn buôn bán lương thiện còn nhiều hơn tiền kiếm được do cướp bóc, chúng còn trở thành mối đe dọa của ta được nữa không? Các vị còn sợ không kiếm được tiền nữa không?”
Các thương nhân nghe xong vừa mừng vừa ngạc nhiên, thương nhân vốn đã đa nghi, nhưng Dương Hạo ngày hôm nay đã là thân phận gì rồi? Đó chính là chi phủ của Lô Lĩnh Châu, mệnh quan triều đình. Một mệnh quan triều đình có thể nói năng bừa bãi được sao? Đây là việc họ không thể tưởng tượng được, vì thế những việc người khác phải mất bao công sức thậm chí thủ đoạn để thuyết phục họ, đến Dương Hạo chỉ cần dùng một câu nói.
Một lời của Dương Hạo, làm cho những thương nhân đang u sầu sống trong bóng tối biết bao ngày qua như tìm được ánh sáng, họ hưng phấn bàn bạc, một lúc lâu sau mới đứng dậy cáo từ Dương Hạo rồi ra về. Bắt đầu sớm hơn một bước, là cướp được cơ hội sớm hơn một bước, họ đã chuẩn bị về gọi thêm người bàn kế rồi.
Bên hàng xóm đã sớm tìm mấy người Dương Tấn đến, những nha sai này còn biết quy củ, Dương Hạo nói chuyện với thương nhân bên trong, họ chờ đợi im lặng ở ngòai, đợi đến khi những thương nhân đó vui vẻ rời đi, lúc này Dương Tấn Thành mới dẫn vài người bước vào chào hỏi.
Dương Hạo vội vàng ngăn lại, cười nói: “Tấn Thành huynh…”
Dương Tấn Thành sắc mặt liền thay đổi, xua tay nguầy nguậy nói: “Không dám không dám. Lão gia phủ tôn có điều gì xin cứ căn dặn, Dương Tấn Thành kỳ thực không dám xưng hô như vậy trước mặt lão gia.”
Dương Hạo cười nói: “Ngươi là bạn cũ của ta, có gì mà không được.”
Dương Tấn Thành cười đau khổ nói: “Người có lúc này lúc khác, đại nhân giờ đã là chi phủ tôn nghiêm, hạ chức đâu dám so bì.”
Dương Hạo lắc lắc đầu, đành nói: “Bên Dương ấy, các ngươi đều là nha dịch săn lùng của Quảng Nguyên phủ, số người được bổn phủ mượn đến đây có vạn trăm tên. Đến ngày hôm nay di dân Bắc Hán đã quyết định định cư ở đây, như thường lý mà nói, bổn phủ nên để các ngươi về. Các ngươi có nhà có gia đình ở Quảng Nguyên, rời xa lâu như vậy, gia đình các ngươi nhất định sẽ rất nhớ mong. Nhưng có điều bổn phủ giờ đây đang tính kế dùng người, bổn phủ muốn mời các ngươi ở lại thêm một thời gian nữa…”
Dương Tấn Thành và những người khác nghe thấy vậy, đều lộ ra vẻ rất khó coi, Dương Hạo thấy thế, không ra vẻ gì hết, tiếp tục nói: “Quan phủ ở đất này vừa đương chức, ba tốp nha sai cũng chẳng có lấy một, người địa phương không có người hiểu rõ về nha môn quản lý là không thể được. Vì thế, bổn phủ mời Dương đô đầu tạm thời nhậm chức quan theo dõi giám sát, những vị đô đầu này, đến nhậm chức ở Hựu Tư, Tả Tư, Tư Hộ, Tư Phả, giúp đỡ bổn quan quản lý bách tính.”
Dương Tấn Thành và những người khác nghe xong đều vô cùng bất ngờ, Dương Hạo vờ như không thấy, lại nói tiếp: “Còn về thời hạn…..Thì cứ lấy nửa năm làm mốc là được rồi. Sau nửa năm, chư vị muốn về Quảng Nguyên, bổn phủ sẽ ban tặng hậu hĩnh, nếu đồng ý ở lại, thì sẽ chính thức nhậm những chức tạm thời như ngày hôm nay, không biết ý các vị thế nào?”
Dương Hạo còn chưa nói hết, họ đã gật đầu như đàn chim gật gù mổ thóc, thế này còn có người không đồng ý sao? Ở Quảng Nguyên, đời này của họ đã được thăng chức đến đỉnh rồi, chỉ là một sử, ngày hôm nay thì sao? Là Quan! Chiếc mũ quan đến cả trăm năm nữa cũng không thể rơi lên đầu họ được giờ đang vẫy chào họ, chỉ có ngốc mới không đồng ý. Nếu không đồng ý, về nhà mà nói chuyện này ra, vợ họ đều sẽ tống họ ra ngoài, Lô Lĩnh Châu mới xây dựng thì đã làm sao, họ nhận bổng lộc triều đình, làm ăn được như vậy, còn sợ không có cơm ăn hay sao? Cùng lắm là đón cả vợ con ở đây, chứ nếu bỏ qua cơ hội này, phải hối hận cả đời mất.
Bích Túc ở một bên thấy vậy có chút lo lắng: “Giờ đây mấy người Dương Tấn Thành đều một bước đăng thiên cả rồi, ta thì sao?” Đợi đến khi mấy người Dương Tấn Thành mãn nguyện rời đi, Bích Túc mới không chịu được nữa, cười nói: “Dương…Phủ đài đại nhân, bọn họ đều làm quan cả rồi, vậy thần thì sao?”
Dương Hạo cười nói: “Ngươi à, ta thật không nghĩ ra chức quan nào hợp với ngươi.”
Bích Túc nghe vậy mặt sa sầm xuống, Dương Hạo không chịu được nữa liền nói: “Thế này thì làm quan thế nào, hỉ nộ ái ố không biểu lộ ra ngoài mới được. Ngươi đi một chuyến đến Mục Kha trại trước đã, nói rõ tình hình này, ta vốn nghĩ rằng đợi cho Mục Vũ lớn hơn chút nữa rồi mới giúp sức bên cạnh ta, ngày hôm nay bên cạnh ta đúng là chẳng ai có thể dùng được, ngươi đi hỏi xem ý của Mục Lão trại chủ thế nào, nếu đồng ý, thì để Tiểu Vũ đến đây, nếu Mục Gia có thể để nhiều người đến đây hơn, thì ta càng hoan nghênh. Còn về phần ngươi, ha ha….Đợi ngươi quay về rồi tính sau, nhất định có vị trí thích hợp để ngươi làm.”
Bích Túc lúc này mới hoan hỷ, vội vàng đồng ý.
Dương Hạo sau khi đã sắp xếp cho những người này đi làm việc, ngồi xuống ghế, lúc này lông mày mới dãn ra thở phào một tiếng, nghĩ đến ngày tổng minh chủ Lý Quang Sầm gần đến rồi, hắn ta tính toán lúc đó làm thế nào mà gặp mặt được với những tên kiêu hùng trên thảo nguyên này. Vừa nghĩ, vừa nhấc ấm trà lên, định rót trà từ từ qua chiếc miệng ấm kia, nhưng ai ngờ miệng ấm đã dựng hết cả lên rồi, mà một giọt trà cũng không chảy xuống.
Dương Hạo kinh ngạc vô cùng, hắn nhớ rằng hắn còn chưa kịp uống trà ở trong đó, chẳng lẽ lại bị tên tiểu tử Bích Túc uống hết rồi? Nhưng trọng lượng này lại không đúng….mở nắp trà ra xem, nước trà vẫn còn đầy ấm, cầm ấm lên rót, vẫn chẳng ra được một giọt trà nào. Dương Hạo ngạc nhiên cầm ấm trà lên nhìn vào miệng trà: “Chẳng lẽ lại bị tắc lá trà rồi sao? Nhưng cũng không đến nỗi một giọt cũng không chảy ra được chứ…”
Không ngờ hắn vừa nhấc ấm trà lên xem, nước trà đột nhiên ào ạt chảy ra, ướt hết mặt hắn. May mà nước đã trở thành nước ấm, Dương Hạo vội vàng dựng ấm trà lại, lau sạch mặt rồi nhìn ấm trà ngớ người ra.
“Bực mình thật…” Dương Hạo nhìn trái nhìn phải, trong lòng có chút bực dọc.
Hắn bỗng nghĩ lại cảnh tối qua Chiết Tử vội lủi vào trong lùm cây. Vì vừa hôn xong, nên tình cảm của hai người tăng lên đáng kể, nhưng tốc độ nảy nở tình cảm cũng nhanh quá, Chiết Tử Du từ trước vốn rất thoải mái giờ lại có chút không thích ứng được nữa, nàng xấu hổ chậm chạp cúi đầu đáp, hay bàn tay vò lại với nhau, đứng ở đó nhất thời không biết nói gì.
Dương Hạo nhấc bàn tay nhỏ nhẹ mềm mại, trong lòng vừa ngọt ngào vừa đau xót, biết rõ cô nương nhà người ta nghĩ gì rồi, nhưng lại không nói nên lời. Mãi đến một lúc sau, hắn mới thấp giọng nói: “Sáng mai, nàng đã phải về phủ cốc rồi, nghỉ ngơi….nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
“Ừm…” Chiết Tử Du nhẹ nhàng ngước đầu lên, mắt quay sang liếc trộm hắn, nhỏ nhẹ nói: “Thiếp…Thiếp đợi chàng ở phủ cốc.”
“Được, ta biết rồi, xong chuyện ta sẽ đến phủ cốc.”
Dương Hạo nói, mở rộng hai cánh tay, Chiết Tử Du ngại ngần một hồi, rồi quên đi tất cả lao vào lòng hắn, dịu dàng nói: “Hạo ca ca, dù cho trước kia có khổ sở thế nào, về sau…thiếp sẽ mãi ở bên chàng. Đừng đau lòng quá, người thân của chàng, cũng không mong chàng cứ chìm mãi trong đau khổ thế này.”
“Ta biết, cho ta thêm một thời gian nữa, ta sẽ dần thích ứng…” Dương Hạo nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai người thiếu nữa, ngửi mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc nàng, đang định bỏ nàng ra, hình như bị cái gì đó va vào vậy, người bỗng chấn động, va vào người nàng, cùng lúc đó, một bộ phận nào đó không chịu sự khống chế bỗng phồng lên, thẳng đứng chọc vào bụng của cô nương.
Chiết Du Tử ngây người, đột nhiên nghĩ ra, nàng xấu hổ, như con thỏ bị trúng tên, quay người chạy đi, đến khi chạy được một quãng xa tầm bảy bước, mới dừng lại, không dám quay đầu lại, nói nhỏ: “Ngày mai, chàng không cần phải đến tiễn thiếp nữa.”
“Sao thế?” Dương Hạo ngây người hỏi, chỉ biết lúc này cô nương đã bắt đầu có chút gì đó khác thường. Chiết Tử Du sao vừa nãy gặp mắt hắn không muốn rời đi cơ mà. Nàng xấu hổ giấu đôi bàn chân, ngại ngần nói: “Người ta nói không cần là không cần, sao phải hỏi nhiều đến thế.” Nói xong lại sợ đã làm kinh sợ đến hắn thật rồi, vội vàng liếc nhìn sang hắn, lại nói nhỏ thêm một câu: “Thiếu…đợi chàng…ở phủ cốc…”
Nhìn đằng sau cô nương, tình cảm dâng trào mãnh liệt như nước thủy triều lúc đó giờ đây biến đâu hết sạch, mối hiểm họa vừa nãy giương lên dọa cô nương nhà người ta giờ tiu nghỉu. Dương Hạo từ trước đến giờ chưa trải qua cảm giác này bao giờ, nhất thời không biết làm thế nào.
Trong yên lặng, hình như nghe thấy âm thanh gì đó, nghe kỹ lại, chỉ có tiếng gió đùa lá cây xào xạc. Lúc đó hắn đang chìm vào trong cảm giác lạ, vừa làm xong chuyện đó, nên không nghĩ nhiều. Nhưng giờ đây nhìn ấm trà kỳ lạ này, Dương Hạo bắt đầu lo lắng: “Ngọn núi này….Không phải có gì không sạch sẽ chứ?”
Hắn cẩn thận cầm ấm trà lên, mở nắp trà ra xem, lại để lên tay nhòm, nhẹ nhàng búng búng để nghe âm thanh, như là kiểm tra đồ cổ vậy, nhưng không phát hiện ra có gì bất thường.
Đang ngạc nhiên, hắn đột nhiên cảm giác đằng sau mình có người, vội quay đầu lại, liền thấy bốn ông cụ râu tóc bạc phơ đứng sau lưng hắn, đang cười hỳ hỳ nhìn hắn, Dương Hạo giật nảy người, ấm trà trong tay rơi xuống đất, “choang” một tiếng vỡ vụn ra.
“Ôi chà chà, phủ đài đại nhân giật mình rồi, phủ đài đại nhân giật mình rồi. Lão biết tội, lão biết tội, không biết…ấm trà vừa vỡ này là đồ cổ của đời nào.” Bốn ông cụ kinh hãi, nhất tề khom lưng chào cung kính, Dương Hạo sợ hãi, chỉ bọn họ mặt biến sắc nói: “Các ngươi….các ngươi là ai?”
Bốn ông già vội vàng tự giới thiệu: “Phủ đài đại nhân, lão hủ là Lâm Bằng Vũ, vị này là Tần Giang, hai vị này là Lô Vũ Hiên, Tịch Sơ Vân, thần là….hương trưởng do mọi người chọn ra, vừa lên nhậm chức, vì chưa lên làm quan bao giờ, nên có một việc đến thỉnh kiến đại nhân. Cửa không có nha dịch đứng trông, nên hồ đồ bước vào đây, thấy đại nhân đang ngắm nhìn cổ vật, đáng lẽ ra không muốn kinh động đến người, nhưng không ngờ làm đại nhân sợ đến độ đánh rơi cả cổ vật xuống đất.”
Dương Hạo nghe bốn người này là lí chính hương quan mà người dân vừa chọn ra, không phải là ma quỷ phương nào, lúc này mới yên tâm, cười đau khổ nói: “Ấm trà vừa vỡ chỉ là đồ bình thường, không có gì quý báu cả. A, bốn vị đại nhân mời ngồi mời ngồi, không biết các vị đến gặp bổn quan có việc gì.”
Dương Hạo nói, vội vàng mời bốn người ngồi xuống, bản thân mình cũng kéo một chiếc ghế, ngồi cùng với bốn vị bô lão, thấy họ không chịu ngồi xuống trước, mình đành phải ngồi trước họ. Không ngờ chiếc ghế đó rõ ràng đã đặt bên cạnh mình rồi, mà lại tính sai, ngồi thụp luôn xuống đất.
“Rầm!” một tiếng, Dương Hạo ngã ngay ra nền đất, đau đến điếng người. Bốn ông già thấy chi phủ đại nhân khổ sở vậy, vội vàng nhịn cười đỡ hắn dậy, cảm giác kỳ lạ trong lòng Dương Hạo càng mạnh mẽ hơn, hắn cảm thấy cứ như có người vô hình đang đứng sau hắn, để hắn làm trò cười trước thiên hạ vậy. Nhưng hắn không dám nói những chuyện linh tinh hồ đồ này trước mặt bốn vị bô lão, đành cười gượng nói: “Không có gì, không có gì, bốn vị mời ngồi, mời ngồi.”
Dương Hạo vừa nói vừa giữ chặt lấy ghế, cẩn thận đặt mình lên.
Bốn ông già ngồi xuống rồi, Lâm Bằng Vũ bèn nói: “Chi phủ đại nhân, ngày hôm nay Lô Lĩnh Châu vừa được xây dựng lên, rất nhiều trẻ con cần được đi học, nhưng lại chẳng có trường lớp, thầy giáo dạy dỗ. Nếu sự nghiệp học hành mà bỏ lỡ, thì sẽ ảnh hưởng đến cả một đời. Lão nghĩ rằng, những việc khác có chậm một chút cũng không sao, nhưng việc học hành không bao giờ được lỡ dở. Ngày hôm nay Lô Lĩnh Châu phải thành lập học phủ, để cho trẻ em đến học, đây là việc trọng đại phải làm.”
“ừm, có lý có lỹ, những lời lão trượng vừa nói rất có lý…” Dương Hạo vừa nhìn đông ngó tây, xem có “ám khí” nào ẩn giấu không, vừa thuận miệng nói.
“À, đúng rồi.”
Dương Hạo đột nhiên nghĩ ra một việc, hắn gãi đầu, nghĩ ngợi nói: “Bốn vị lão trượng đều là người có học, tôi ở đây có một bài thơ, gọi là gì ấy nhỉ, ồ, đúng rồi, cái gì mà….tức kiến quân tử, bất ngã hà khí…..Không biết các vị lão trượng đã nghe qua chưa?”
Vừa nghe chi phủ đại nhân nói văn thơ với bọn họ, bốn ông cụ ngay lập tức lấy lại tinh thần. Nói gì thì nói, trong quá trình chọn lựa những người này, Trình Đức Huyền đúng là không giở trò mà làm ăn rất tử tế, những người được chọn ra, đều là những nho sĩ đầy một bụng kinh thư, bốn người này là bốn người đọc sách có tiếng ở nước Bắc Hàn, bình thường rất chăm chỉ nỗ lực, nhất định có thực tài.
Lần đầu tiên thấy Dương Hạo, người ta là quan, mấy vị này không khỏi giả bộ một chút, ngày hôm nay thấy Dương Hạo đối xử với họ bằng một thái độ phong lưu thơ phú thế này, bèn như gặp được người tri âm, bốn vị bô lão ngồi thẳng dậy, vẩy áo, nhất loạt gác chân phải lên chân trái, cười rất vui vẻ.
Dương Hạo thấy vậy, rất ngạc nhiên: “Sao thế? Tôi vừa hỏi câu ấy, bốn vị lắc đầu lắc đuôi làm như vậy là có ý gì?”
Chỉ thấy Lâm Bằng Vũ cười tươi nói: “Bài mà chi phủ đại nhân vừa đọc là… ‘tôn bỉ nhữ phần, phạt kỳ điều mai…”
Dương Hạo mắt sang lên, vỗ tay nói: “Không tồi không tồi, đúng là bài thơ này, lão trượng có thể dạy ta được không?”
Lâm Bằng Vũ cười ha ha nói: “Không ngờ chi phủ đại nhân cũng là người trong đạo, a….vốn đã là rồi mà, chi phủ đại nhân còn trẻ là thế, đầy bụng kinh thi, bài từ nho nhã này, rút ra từ “thi kinh”, miêu tả thiếu nam thiếu nữ yêu nhau trong vụng trộm, ý nói là, nô gia ở bờ bên này nhặt một cành cây, nhưng người vẫn không đến, nô gia chờ mong như khát chờ nước uống, nô gia ở bờ bên này vừa đi vừa bẻ cành non, thấy người đến rồi, thật muốn sà vào lòng người ngay lập tức…”
Dương Hạo thấy họ giải thích từ đầu đến cuối một lượt, rất bái phục, nhưng thấy Tịch Sơ Vân ánh mắt không đúng đắn, trong lòng thầm nghĩ: “Người này già rồi mà không giữ đạo…”
Hắn không biết danh sĩ Đường Tống ngũ đại, không giống với những danh sĩ sau này, tài tử lúc này trước giờ đều rất phong lưu. Thập bát tân nương thập bát lang, nhất thụ lê hoa áp hải đường, ấy mới gọi là nho nhã, những việc này có gì không nói được đâu? Ngày hôm nay những người đọc sách rất rộng rãi rồi, nhưng không bằng được học giả Bạch Hồ Tử đời sau, ít nhiều cũng phải giả đò ra dáng đoan trang trước mặt người khác. Đối với họ, đàn ông, đàm luận về đàn bà, đàm luận về phong lưu, đó là việc quá đúng đắn rồi.
Lâm Bằng Hữu bị bạn cướp lời, đành phải nói thêm câu nữa, lắc lắc đầu: “Ha ha, bài thơ này nho nhã, hàm súc. Đại nhân người nghĩ xem, tình lang vẫn chưa đến, tiểu nương tử không thể không sốt ruột, “phạt kỳ điều mai”, sốt ruột đến nỗi cứ bẻ cành cây suốt, nhưng sau khi tình lang đã đến, tại sao lại phải bẻ cành tơ chứ? Cái này mà….có lẽ là có thể đệm lên đất được, ha ha ha…”
Bốn ông già nhất loạt vỗ tay cười to lên: “Kỳ diệu đến mức không nói được, kỳ diệu đến mức không nói được…”
Thấy bốn người sắp sửa cười đến ngả nghiêng rồi, Dương Hạo lúc này mới ho một tiếng, nói nghiêm túc: “Ừm…, bốn vị lão trượng thật là…thật là uyên bác, bổn phủ lãnh giáo rồi, bái phục, thật sự là bái phục…”
Bốn người già đều đồng loạt vỗ tay: “Nào dám nào dám, đại nhân quá khen.”
Dương Hạo không làm gì được với bốn ông già lằng nhằng này, đành dở khóc dở cười nói: “Được rồi, bổn phủ đã biết rồi. Ta sẽ cho người đến xây dựng mấy phòng lớn, bốn vị lão trượng có thể mời một số hiền nhân đến, với học thức của bốn vị đây, nếu có thể bớt chút thời gian để dạy học sinh, bổn phủ cũng rất hoan nghênh. Đúng rồi, có một người tên là Phạm Tư Kỳ, có thể mời đến đảm nhận trách nhiệm giáo sư của học viện, phiền các vị về tìm ông ấy, nói với ông ấy một tiếng.” Nói rồi hắn nhấc ấm trà lên ý rót nước tiễn khách, lúc này mới nhớ ra ấm trà đã vỡ mất rồi.
Bốn ông già cũng thỏa mãn ý thơ rồi, thấy động tác của hắn như vậy vội vàng đứng lên, vừa khoa trương khen ngợi Dương Hạo văn thơ đầy mình vừa cáo từ. Dương Hạo tiễn bốn vị ra đến cửa, mỉm cười nói: “Bốn vị lão trượng, đến ngày hôm nay các vị đã làm quan của một địa phương. Cái ghế của bổn phủ vừa được dựng lên, đang tính kế dùng người, nhà các vị có con cháu nào, hoặc là nhân tài ở địa phương, thì đều có thể nói với bổn quan, chỉ cần là nhân tài thật, bổn phủ nhất định sẽ dùng. Nhớ đấy nhé, nhân tài ở mọi phương diện, không cứ là chỉ ở phương diện đọc sách.”
Bốn người già thấy chi phủ đại nhân rộng lượng thế này, còn cho phép họ đề cử con em mình, vô cùng mừng rỡ, vội vàng cung kính cảm tạ. Đợi đến khi bốn người già đều đã xuống núi rồi, Dương Hạo lúc này mới thẳng lưng, học phong thái của họ, quay người đi vào, lúc la lúc lắc nói: “Bài từ này hay, hàm súc lắm. Đoạn hay còn ở đằng sau, hà hà hà…Kỳ diệu không tài nào diễn tả được, kỳ diệu không tài nào diễn tả được…”
Hắn học theo điệu bộ của bốn người già, vừa bước đến cửa, cánh cửa kêu cót két một tiếng, đột nhiên tự chuyển động mà không có chút gió nào, đóng “rầm” một tiếng, Dương Hạo há hốc miệng, mắt mở trừng trừng, đang định thò tay chạm vào cửa, thì cánh cửa lại cót két, rồi tự động mở ra, trong phòng trống không, chẳng có bóng người nào cả.
Dương Hạo nổi hết da gà, hắn bước lùi hai bước, rồi hét lớn: “Ai đó, mau ra đây!”
Chỉ nghe thấy những âm thanh rít như tiếng gió vang lên trong không gian: “Tôn bỉ nhữ phần, phạt kỳ điều mai…, hà hà hà, tối quá lang tình thiếp ý, cơ hội tốt đến nhường nào, chỉ cần ngươi tỉ tê chút nữa, cô gái đó chắc chắn sẽ nửa chịu nửa không, thành được việc tốt. Đáng tiếc, đáng tiếc quá, cơ hội tốt vậy, quang cảnh đẹp vậy, mà bị tên ngốc như ngươi bỏ qua…”
“Ngươi là ai?” Dương Hạo nghiêm mặt quát.
“Hỳ hỳ, ta à…Ta chỉ là một lão quỷ phong lưu thôi…, tên tiểu quỷ phong lưu nhà ngươi, thật là muốn gặp ta sao?”
Dương Hạo nhìn tứ phía, căn phòng này đến một cái lỗ cũng không có, sao lại có thể trốn ai trong đó được chứ, tóc hắn bắt đầu dựng ngược lên, quay người lại chuẩn bị chạy.
Bốn người già Lâm Bằng Vũ vừa xuống núi vừa bình luận vị chi phủ đại nhân này dễ gần đến thế nào, giản dị đến thế nào. Tần Giang cười nói: “Vị đại nhân này chẳng ra vẻ chút nào, lại là người cùng đạo với chúng ta, đợi đến khi Lô Lĩnh Châu xây dựng xong xuôi rồi, chúng ta hẹn chi phủ đại nhân ra đây, cùng uống rượu đánh cờ, ngâm thơ bình thơ. Ở nước Hàn bao năm rồi, chúng ta chưa có ngày ngước mặt lên, giờ đây tuổi đã già, không muốn tham dự việc quan triều nữa, cứ tạo tốt quan hệ với chi phủ đại nhân, để con cái chúng ta có một vị trí quan trường tốt cũng được rồi.”
Tần Giang vừa nói, liền nghe thấy đằng sau có tiếng người hét: “Bốn vị lão trượng, bốn vị lão trượng…”
Bốn người quay đầu lại, liền thấy chi phủ đại nhân đang xách áo bào chạy như bay đến, chiếc mũ còn xộc xệch trên vai, Lâm Bằng Vũ nhìn vậy rất cảm động, ân cần nói: “Cổ nhân cầu người hiền, phải nghênh đón trước. Chi phủ đại nhân kính lão thật không để đâu cho hết. Ý…Không biết chi phủ đại nhân có gì dặn bảo?”
Dương Hạo chạy đến trước mặt bọn họ, thở hồng hộc nói: “Bốn vị lão trượng, trong dân gian bách tính có đạo sỹ biết trừ tà không?”
Bốn vị lão trượng ngơ ngác, nhìn sang nhau, không biết nói gì, Dương Hạo thấy vậy liền nói thêm: “Hòa thượng biết đọc kinh cũng được rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.