Quyển 3 - Chương 95: Lý ngư thoát khước kim câu khứ
Nguyệt Quan
20/03/2013
(*) Tạm dịch: Cá chép thoát khỏi móc câu.
Đinh Hạo thật sự không nghĩ tới cái hoàng dương bổng nối dõi tông đường của mình lại bị chà đạp lên xuống như vậy, mặc dù cảm giác…có chút mất hồn. Hắn thở sâu, khó khăn nói: “Không phải là cái cây này, nàng hướng tới bên cạnh, cái cây kia hẳn là ở trong túi….”
“Ách!”
La Đông Nhi tò mò thật lớn, nàng lại tò mò nhéo nhéo cái cây gậy cổ quái kia, nhìn Đinh Hạo, ngây thơ, dường như cũng muốn hỏi bên người hắn có ẩn dấu cái bảo bối gì, nhưng thấy vẻ mặt của Đinh Hạo, tự nhiên cảm thấy liều lĩnh như vậy là không tốt, vì thế bỏ tay, cố gắng chịu đau nơi khuỷu tay, hết sức nghiêng bả vài tiếp tục tiến vào bên trong ‘ hoài sủy’.
Đinh Hạo nhìn La Đông Nhi đang cố gắng đào đào sờ sờ trong lòng ngực mình, nhớ tới nàng đã là một tiểu quả phụ thủ tiết hai năm rồi, vẻ mặt mười phần cổ quái.
Hắn nghe được một số chuyện vui liên quan tới việc "không biết gì" thế này, tỷ như dán cao phong thấp cho người làm công tránh thai, đơn giản là cao phong thấp bên trên viết: “Phụ nữ có thai cấm dùng.”; tỷ như một đôi nghiên cứu sinh kết hôn một vài năm rồi thê tử vẫn còn là xử nữ, đơn giản là mấy con mọt sách này nghĩ kết hôn chính là một đôi nam nữ nằm trên cùng một cái giường; tỷ như một bác gái ở trong xã khu bọn họ khi nói chuyện phiếm đã từng nói qua, lúc bà ta còn trẻ, lúc yêu đương cũng không dám nắm tay với đối tượng, lo lắng nắm tay sẽ mang thai. Đinh Hạo vẫn thường dùng chuyện này để nói lúc nửa đêm, hiện giờ có phải thảm ma thuật của Aladin …Ác, là bao tải của Liễu Thập Nhất, thật sự đưa đưa loại “quái vật” này tới trước mặt hắn. Nàng là một phụ nhân sao, sao lại xa lạ đối với thân thể nam nhân như thế?
Liễu Thập Nhất bồi tiếp kéo Chân Bảo Chính đi đông đi tay, Vương Vũ cùng Vương Dực nhanh chóng trở về. Bắt Đinh Hạo, là hai người vẫn đang ở trên núi kia, mà Vương Vũ hai huynh đệ bọn họ phụ trách đi bắt La Đông Nhi. Bọn họ thi triển kế vàng thau lẫn lộn, làm cho Đinh Hạo nghĩ nhầm hai lần bắt người đều là do huynh đệ hai người bọn hắn gây nên, lại lưu lại hai người giang hồ ở trước của miếu hoang, thủy chung giả giống như hai huynh đệ bọn họ còn ở trên núi, lập tức chạy về.
Hai người trở về, kiếm cơ hội tiến tới trướng bồng ra hiệu một cái cho Liễu Thập Nhất, Liễu Thập Nhất vừa thấy ra hiệu, liền làm ra cái bộ dạng không thể uống rượu được nữa, Chân bảo chính vội đứng dậy cáo từ. Liễu Thập Nhất giả mù sa mưa tiễn hắn ra bên ngoài, tới ngoài trướng bồng, lại lại giữ chặt hắn lại.
Lúc này Vương Vũ đã nhanh chóng chạy tới đưa vài đầu bếp nữa mang tới. Ba thẩm tử đi theo Vương Vũ tới, vừa vào nhà thấy chén bát một đống hỗn độn trên bàn, nhưng không thấy có thân ảnh La Đông Nhi, một thẩm tử kinh ngạc hỏi: “Đổng tiểu nương tử ở đâu rồi?”
Vương Vũ hừ lạnh nói: “Ta còn muốn hỏi các ngươi nè, tiểu nương tử quá không chịu khó, nên ta gọi các ngươi tới thập chén bát đây, nàng đi đâu rồi?”
Đại thẩm kia kỳ quái nói: “không đúng nha, không phải ngươi gọi nàng tới hầu hạ Liễu quản sự uống rượu sao?”
Vương Vũ lớn tiếng nói: “Đúng vậy, chính là Liễu gia nói nàng là nữ nhân, đêm hôm khuya khoắt thế này lưu nàng lại không tiện, đã sớm bảo nàng trở về rồi.”
“A?” Vị đại thẩm kia vừa nghe thấy thế liền luống cuống: “Nhưng là từ lúc nàng đi ra, không thấy trở về nha, này…việc này…đừng xảy ra việc gì thì tốt.”
Liễu Thập Nhất nghe xong cố ý giật mình nói: “Nàng không có trở về? lâu như vậy, nàng ta có thể đi chỗ nào? Một người phụ nhân trẻ tuổi, cũng không nên xảy ra chuyện gì mới được…”
Chân Bảo Chính cảm giác say nhất thời tỉnh lại vài phần, lập tức nghĩ tới trên đê có trên dưới một trăm tráng nam, vạn nhất có người nào vô liêm sỉ nổi lên ác ý với tiểu nương tử, vậy là hỏng rồi. Nếu Đổng gia nương tử bị người là hãm hại, vậy là chính mình chịu một cái án tử rồi, cấp trên kiểm tra đánh giá phải có chỗ bẩn, nói nữa…Đinh quản sự đối với nàng có chút tốt, tất sẽ mình chiếu cố không chu toàn tất sẽ oán hận, còn có Đổng quả phụ kia nữa, không có nhân cơ hội mà hạch người sao…”
Chân Bảo Chính càng nghĩ càng cấp bách, nhất thời vội vàng: “Nhanh nhanh nhanh, mau mau đốt đuốc tìm kiếm khắp mọi nơi, sống thì gặp người, chết cũng phải thấy thi thể, ngàn vạn lần không xảy ra chuyện gì mới được.”
Vài người thâm nhất cước thiển nhất cước (1), ở chung quanh bếp đất cùng vài người phục nhân tìm kiếm tỉ mỉ trước sau trướng bồng một vòng, vẫn là không thấy thân ảnh La Đông Nhi. Chân Bảo Chính rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, hắn mang theo cái áo bàn chạy thẳng tới doanh trướng vừa dựng lên của đám công nhân trị thủy, tùy tiện xốc một trướng bồng lên rồi chui vào, đi vào cũng không quản cảnh tối lửa tắt đèn, đoán chính là đầu là chân, chỉ lo lắng loạn đạp lên, kêu lớn: “Đứng lên, đứng lên, con mẹ nó đứng lên hết đi, có chuyện lớn rồi.”
May mà Chân Bảo Chính có giọng nói đặc biệt, cho dù là mơ mơ màng màng người trong mộng tỉnh lại, vừa nghe cũng biết là hắn, nếu không hắn gọi người như vậy, khó mà không bị người nào đó đang trong giấc mộng đẹp tỉnh giậy đánh cho một trận. Nghe nói La Đông Nhi mất tích, nhóm công nhân trị thủy lập tức đứng dậy, dấy đuốc lên tìm kiếm khắp mọi nơi.
Đợi cho tới khi Liễu Thập Nhất đuổi tới, toàn bộ trên dưới đê đã một mảnh hỗn loạn, rất nhiều tráng hán đều nhảy loạn lên khắp nơi như đám ruồi bọ. Liễu Thập Nhất thấy cảnh lộn xộn như thế này không khỏi trong lòng thầm ân hận, hắn vốn định gọi người thức dậy cùng điểm danh, như vậy thực là dễ dàng làm cho mọi người biết Đinh quản sự không có ở đây, khi đó còn sợ không có ai liên tưởng việc mất tích tới hai người vốn có hảo cảm với nhau sao? Mọi người nếu là có trước ý niệm ở trong đầu, tất nhiên sẽ hướng bọn họ tới sơn thần miếu trên núi, chuyện này thật sự là thiên y vô phùng (2). Hiện giờ để cho Chân Bảo Chính làm lẫn lộn hết cả lên, toàn bộ đám công nhân công trường này như một tổ ong vò vẽ vỡ tổ, ai biết ai không có ở hiện trường chứ.
Chiêu thức ấy không dùng được, đành phải trực tiếp chấp hành bước kế hoạch tiếp theo, Liễu Thập Nhất ánh mắt ra hiệu cho tâm phúc mình một cái, liền tránh đi, làm bộ dạng ra vẻ tìm kiếm. Vương Vũ Vương Dực hai huynh đệ lẫn vào trong đám người, diễn một hồi, Vương Dực liền đứng lên, chỉ vào sườn núi nơi có phá sơn thần miếu kinh hô: “Mọi người mau nhìn kìa, trong miếu hình như có ánh lửa, các người có nhìn thấy không?”
Một công nhân nhìn lên trên sườn núi nghi hoặc nói: “Nào có, hay là ma trơi?”
Lúc này Vương Vũ cũng đứng ở chỗ cao kêu lên: “Là có ánh lửa, có ánh lửa, ta cũng thấy được.”
Hắn hô to như vậy, có vài dân công cũng thấy được như ẩn như hiện có ánh lửa, nhất thời đánh trống reo hò ầm ĩ.
Liễu Thập Nhất vội vàng hướng tới mọi người cao giọng quát: “Sơn thần miếu có cổ quái, mọi người theo ta lên xem.” Nhất thời một đám người liền vội vàng theo sau hắn, tiến lên trên sườn núi.
Đi tới chân núi rồi, Liễu Thập Nhất liền phân phó nói: “Chuyện này rất là kỳ quái, các người cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không được làm ầm lên.” Mọi người vâng vâng xác nhận, lén lút đi về phía sườn núi.
Liễu Thập Nhất một đường đi tới, trên đường âm thầm đắc ý: “Tiểu tặc, lại dám cùng lão Liễu ta đây gây cản trở, chuyện này, ta cho ngươi cả đời thân bại danh liệt, cả đời khó xoay người! hắc! trong chốc lát nữa ta ra mặt như thế nào đây? Ta hẳn là đầu tiên phải kinh ngạc, sau đó tiện đà đau kịch liệt, ta phải chỉ vào bọn họ mắng to: ‘các ngươi đôi gian phu dâm phụ, lại trộm tình trong sơn miếu này, không sợ đàm tiếu của mọi người thì thôi, lại khinh nhờ cả thần phật, thật sự là vô liêm sỉ tới cực điểm!’
…không ổn, không ổn, La Đông Nhi kia sớm muộn gì cũng là nữ nhân của nhị thiếu gia, mắng nàng như vậy, sau này gặp lại thế nào? Ta nên nói như vậy: ‘Đinh Hạo! Ngươi tên vô liêm sỉ bại hoại, thừa dịp say rượu, bắt người lên núi, làm hỏng trong sạch của người ta, Đổng tiểu nương tử, ta…chúng ta đã tới chậm ….’
Ân! Nói như vậy vẫn là thỏa đáng hơn một chút, vạn nhất Đổng tiểu nương tử kia được lòng của nhị thiếu gia, ta cũng không đắc tội quá mức với nàng. Ta nên đi vào như thế nào đây, đầu tàu gương mẫu vọt đi vào…, như vậy không tốt, ta nên đi phía sau, trước để cho đám thôn phu, thôn dân này vọt vào nhìn cho rõ ràng, sau đó mới tiếp tục đi vào, đúng! Lúc này mới giống người có thân phận, lại có điểm thâm trầm…” Liễu Thập Nhất càng nghĩ càng vẹn toàn, vẻ mặt khẩn trương vô cùng kia sắp có vẻ không thể giả trang được nữa.
Lần này vì tạo thành trường hợp bắt gian Đinh Hạo yêu đương vụng trộm với La Đông Nhi, hắn đúng là mất một phen khổ tâm rất lớn, trăm phương ngàn kết mới nghĩ ra biện pháp này, loại biện pháp cao minh chưa bao giờ biết tới như thế này, chính là ở nông thôn này, là vũ khí đả kích người hiệu quả nhất.
Vấn đề là, phải ở trước mặt bao nhiêu người gây ra loại trường hợp hiểu lầm như thế này không dễ dàng gì, cái gì ‘ âm dương hòa hợp tán’, ‘Ngã ái nhất điều sài’, loại cực phẩm xuân dược này, thế giới là không có, ngay cả khi có, hắn cũng không dám mang ra dùng, bằng không lợi bất cập hại, chính xác lại đem lại lợi ích cho Đinh Hạo, có thể cho A Ngốc hắn chiếm tiện nghi, nhị thiếu gia rất không thích.
Hắn phải mất bao nhiêu thời gian đi hỏi thăm, lại lén thỉnh giáo vài cái nhà y đường đại dược phòng, mới tìm thấy được loại thuốc mê dược này, vì để nắm giữ dược tính của nó, trước đó cùng làm cho Vương Vũ cùng Vương Dực thử qua, lặp đi lặp lại vài lần, lúc này mới nắm giữ được thời gian hiệu quả phát sinh của nó.
Hắn tính toán, nếu minh đi tới đúng lúc hai người vừa mới mất đi hiệu quả của dược tính tỉnh lại là tốt nhất, nếu đi hơi sớm một chút hai người còn chưa tỉnh lại cũng không có quan hệ gì, chỉ nói bọn họ trong lúc vụng trộm bị phát hiện, dọa làm cho sợ tới mức chân tay không thể nhúc nhích được, chỉ cần không để cho bọn họ bỏ trốn đi là thành.
Liễu Thập Nhất vừa mới lên núi, Vương Dực ở bên cạnh làm như vô ý dùng cây đuốc trong tay khua khua lên không trung, phát tín hiệu, phỏng chừng thời gian không sai biệt lắm, bọn họ dưới chân núi tốc độ nhanh hơn, mắt thấy sơn thần miếu đã ở trước mắt, Liễu Thập Nhất dừng chân, vung tay lên, một đám người hùng hùng hổ hổ lao vào miếu hoang.
Liễu Thập Nhất kích động tới hai chân phát run, giống như tướng quân chỉ huy một trận đại chiến lớn vậy. Hắn hy vọng, hy vọng được nghe thấy tiếng mắng tiếng phỉ nhổ của đám dân công truyền tới ; thanh âm tuyệt vọng cuồng loạn như dã cẩu của Đinh Hạo cùng tiếng anh anh khóc của La Đông Nhi. Hắn hy vọng …. Trông mong hăng hái ***…
Nhưng là đám công nhân kia vọt vào trong sơn thần miếu, nửa ngày cũng không có thanh âm hắn hy vọng nghe thấy truyền tới, Liễu Thập Nhất kinh ngạc tiến lên hai bước, chợt nghe thấy trong sơn thần miếu có người nói: “Nơi này quả nhiên có phát ra ánh lửa, nhưng sao không thấy ai nhỉ?”
Liễu Thập Nhất nghe xong trong lòng căng thẳng bước lên phía trước hai bước cao giọng quát: “Tránh ra, có chuyện gì? Mau tránh ra ta vào xem.” Nói xong bước vào trong điện.
Hắn vừa mới bước tới nửa bước, bả vai đã bị người vỗ một cái thật mạnh, có người ghé vào lỗ tai hắn lớn tiếng cười nói: “Ôi! Bày trận lớn như vậy, vội cái gì chứ bắt kẻ trộm sao?”
Liễu Thập Nhất vội vàng quay đầu, đưa ánh sáng lên nhìn thấy, thân thể không nhịn được mà run rẩy mãnh liệt, “A” một tiếng từ cổ họng phun lên, mặt bị dọa trắng.
Chỉ thấy Đinh Hạo sóng yên biển lặng ở trước mặt hắn cười hì hì: “Liễu quản sự làm cái gì vậy gặp quỷ sao?”
===========
Chú thích:
(1) Thâm nhất cước thiển nhất cước: Bước thấp bước cao với tâm trạng rất nặng nề.
(2): Thiên y vô phùng: áo trời không thấy đường may, áo lớn như vậy mà không thấy được đường chỉ may ý nói làm việc hoàn hảo không một vết tích.
Đinh Hạo thật sự không nghĩ tới cái hoàng dương bổng nối dõi tông đường của mình lại bị chà đạp lên xuống như vậy, mặc dù cảm giác…có chút mất hồn. Hắn thở sâu, khó khăn nói: “Không phải là cái cây này, nàng hướng tới bên cạnh, cái cây kia hẳn là ở trong túi….”
“Ách!”
La Đông Nhi tò mò thật lớn, nàng lại tò mò nhéo nhéo cái cây gậy cổ quái kia, nhìn Đinh Hạo, ngây thơ, dường như cũng muốn hỏi bên người hắn có ẩn dấu cái bảo bối gì, nhưng thấy vẻ mặt của Đinh Hạo, tự nhiên cảm thấy liều lĩnh như vậy là không tốt, vì thế bỏ tay, cố gắng chịu đau nơi khuỷu tay, hết sức nghiêng bả vài tiếp tục tiến vào bên trong ‘ hoài sủy’.
Đinh Hạo nhìn La Đông Nhi đang cố gắng đào đào sờ sờ trong lòng ngực mình, nhớ tới nàng đã là một tiểu quả phụ thủ tiết hai năm rồi, vẻ mặt mười phần cổ quái.
Hắn nghe được một số chuyện vui liên quan tới việc "không biết gì" thế này, tỷ như dán cao phong thấp cho người làm công tránh thai, đơn giản là cao phong thấp bên trên viết: “Phụ nữ có thai cấm dùng.”; tỷ như một đôi nghiên cứu sinh kết hôn một vài năm rồi thê tử vẫn còn là xử nữ, đơn giản là mấy con mọt sách này nghĩ kết hôn chính là một đôi nam nữ nằm trên cùng một cái giường; tỷ như một bác gái ở trong xã khu bọn họ khi nói chuyện phiếm đã từng nói qua, lúc bà ta còn trẻ, lúc yêu đương cũng không dám nắm tay với đối tượng, lo lắng nắm tay sẽ mang thai. Đinh Hạo vẫn thường dùng chuyện này để nói lúc nửa đêm, hiện giờ có phải thảm ma thuật của Aladin …Ác, là bao tải của Liễu Thập Nhất, thật sự đưa đưa loại “quái vật” này tới trước mặt hắn. Nàng là một phụ nhân sao, sao lại xa lạ đối với thân thể nam nhân như thế?
Liễu Thập Nhất bồi tiếp kéo Chân Bảo Chính đi đông đi tay, Vương Vũ cùng Vương Dực nhanh chóng trở về. Bắt Đinh Hạo, là hai người vẫn đang ở trên núi kia, mà Vương Vũ hai huynh đệ bọn họ phụ trách đi bắt La Đông Nhi. Bọn họ thi triển kế vàng thau lẫn lộn, làm cho Đinh Hạo nghĩ nhầm hai lần bắt người đều là do huynh đệ hai người bọn hắn gây nên, lại lưu lại hai người giang hồ ở trước của miếu hoang, thủy chung giả giống như hai huynh đệ bọn họ còn ở trên núi, lập tức chạy về.
Hai người trở về, kiếm cơ hội tiến tới trướng bồng ra hiệu một cái cho Liễu Thập Nhất, Liễu Thập Nhất vừa thấy ra hiệu, liền làm ra cái bộ dạng không thể uống rượu được nữa, Chân bảo chính vội đứng dậy cáo từ. Liễu Thập Nhất giả mù sa mưa tiễn hắn ra bên ngoài, tới ngoài trướng bồng, lại lại giữ chặt hắn lại.
Lúc này Vương Vũ đã nhanh chóng chạy tới đưa vài đầu bếp nữa mang tới. Ba thẩm tử đi theo Vương Vũ tới, vừa vào nhà thấy chén bát một đống hỗn độn trên bàn, nhưng không thấy có thân ảnh La Đông Nhi, một thẩm tử kinh ngạc hỏi: “Đổng tiểu nương tử ở đâu rồi?”
Vương Vũ hừ lạnh nói: “Ta còn muốn hỏi các ngươi nè, tiểu nương tử quá không chịu khó, nên ta gọi các ngươi tới thập chén bát đây, nàng đi đâu rồi?”
Đại thẩm kia kỳ quái nói: “không đúng nha, không phải ngươi gọi nàng tới hầu hạ Liễu quản sự uống rượu sao?”
Vương Vũ lớn tiếng nói: “Đúng vậy, chính là Liễu gia nói nàng là nữ nhân, đêm hôm khuya khoắt thế này lưu nàng lại không tiện, đã sớm bảo nàng trở về rồi.”
“A?” Vị đại thẩm kia vừa nghe thấy thế liền luống cuống: “Nhưng là từ lúc nàng đi ra, không thấy trở về nha, này…việc này…đừng xảy ra việc gì thì tốt.”
Liễu Thập Nhất nghe xong cố ý giật mình nói: “Nàng không có trở về? lâu như vậy, nàng ta có thể đi chỗ nào? Một người phụ nhân trẻ tuổi, cũng không nên xảy ra chuyện gì mới được…”
Chân Bảo Chính cảm giác say nhất thời tỉnh lại vài phần, lập tức nghĩ tới trên đê có trên dưới một trăm tráng nam, vạn nhất có người nào vô liêm sỉ nổi lên ác ý với tiểu nương tử, vậy là hỏng rồi. Nếu Đổng gia nương tử bị người là hãm hại, vậy là chính mình chịu một cái án tử rồi, cấp trên kiểm tra đánh giá phải có chỗ bẩn, nói nữa…Đinh quản sự đối với nàng có chút tốt, tất sẽ mình chiếu cố không chu toàn tất sẽ oán hận, còn có Đổng quả phụ kia nữa, không có nhân cơ hội mà hạch người sao…”
Chân Bảo Chính càng nghĩ càng cấp bách, nhất thời vội vàng: “Nhanh nhanh nhanh, mau mau đốt đuốc tìm kiếm khắp mọi nơi, sống thì gặp người, chết cũng phải thấy thi thể, ngàn vạn lần không xảy ra chuyện gì mới được.”
Vài người thâm nhất cước thiển nhất cước (1), ở chung quanh bếp đất cùng vài người phục nhân tìm kiếm tỉ mỉ trước sau trướng bồng một vòng, vẫn là không thấy thân ảnh La Đông Nhi. Chân Bảo Chính rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, hắn mang theo cái áo bàn chạy thẳng tới doanh trướng vừa dựng lên của đám công nhân trị thủy, tùy tiện xốc một trướng bồng lên rồi chui vào, đi vào cũng không quản cảnh tối lửa tắt đèn, đoán chính là đầu là chân, chỉ lo lắng loạn đạp lên, kêu lớn: “Đứng lên, đứng lên, con mẹ nó đứng lên hết đi, có chuyện lớn rồi.”
May mà Chân Bảo Chính có giọng nói đặc biệt, cho dù là mơ mơ màng màng người trong mộng tỉnh lại, vừa nghe cũng biết là hắn, nếu không hắn gọi người như vậy, khó mà không bị người nào đó đang trong giấc mộng đẹp tỉnh giậy đánh cho một trận. Nghe nói La Đông Nhi mất tích, nhóm công nhân trị thủy lập tức đứng dậy, dấy đuốc lên tìm kiếm khắp mọi nơi.
Đợi cho tới khi Liễu Thập Nhất đuổi tới, toàn bộ trên dưới đê đã một mảnh hỗn loạn, rất nhiều tráng hán đều nhảy loạn lên khắp nơi như đám ruồi bọ. Liễu Thập Nhất thấy cảnh lộn xộn như thế này không khỏi trong lòng thầm ân hận, hắn vốn định gọi người thức dậy cùng điểm danh, như vậy thực là dễ dàng làm cho mọi người biết Đinh quản sự không có ở đây, khi đó còn sợ không có ai liên tưởng việc mất tích tới hai người vốn có hảo cảm với nhau sao? Mọi người nếu là có trước ý niệm ở trong đầu, tất nhiên sẽ hướng bọn họ tới sơn thần miếu trên núi, chuyện này thật sự là thiên y vô phùng (2). Hiện giờ để cho Chân Bảo Chính làm lẫn lộn hết cả lên, toàn bộ đám công nhân công trường này như một tổ ong vò vẽ vỡ tổ, ai biết ai không có ở hiện trường chứ.
Chiêu thức ấy không dùng được, đành phải trực tiếp chấp hành bước kế hoạch tiếp theo, Liễu Thập Nhất ánh mắt ra hiệu cho tâm phúc mình một cái, liền tránh đi, làm bộ dạng ra vẻ tìm kiếm. Vương Vũ Vương Dực hai huynh đệ lẫn vào trong đám người, diễn một hồi, Vương Dực liền đứng lên, chỉ vào sườn núi nơi có phá sơn thần miếu kinh hô: “Mọi người mau nhìn kìa, trong miếu hình như có ánh lửa, các người có nhìn thấy không?”
Một công nhân nhìn lên trên sườn núi nghi hoặc nói: “Nào có, hay là ma trơi?”
Lúc này Vương Vũ cũng đứng ở chỗ cao kêu lên: “Là có ánh lửa, có ánh lửa, ta cũng thấy được.”
Hắn hô to như vậy, có vài dân công cũng thấy được như ẩn như hiện có ánh lửa, nhất thời đánh trống reo hò ầm ĩ.
Liễu Thập Nhất vội vàng hướng tới mọi người cao giọng quát: “Sơn thần miếu có cổ quái, mọi người theo ta lên xem.” Nhất thời một đám người liền vội vàng theo sau hắn, tiến lên trên sườn núi.
Đi tới chân núi rồi, Liễu Thập Nhất liền phân phó nói: “Chuyện này rất là kỳ quái, các người cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không được làm ầm lên.” Mọi người vâng vâng xác nhận, lén lút đi về phía sườn núi.
Liễu Thập Nhất một đường đi tới, trên đường âm thầm đắc ý: “Tiểu tặc, lại dám cùng lão Liễu ta đây gây cản trở, chuyện này, ta cho ngươi cả đời thân bại danh liệt, cả đời khó xoay người! hắc! trong chốc lát nữa ta ra mặt như thế nào đây? Ta hẳn là đầu tiên phải kinh ngạc, sau đó tiện đà đau kịch liệt, ta phải chỉ vào bọn họ mắng to: ‘các ngươi đôi gian phu dâm phụ, lại trộm tình trong sơn miếu này, không sợ đàm tiếu của mọi người thì thôi, lại khinh nhờ cả thần phật, thật sự là vô liêm sỉ tới cực điểm!’
…không ổn, không ổn, La Đông Nhi kia sớm muộn gì cũng là nữ nhân của nhị thiếu gia, mắng nàng như vậy, sau này gặp lại thế nào? Ta nên nói như vậy: ‘Đinh Hạo! Ngươi tên vô liêm sỉ bại hoại, thừa dịp say rượu, bắt người lên núi, làm hỏng trong sạch của người ta, Đổng tiểu nương tử, ta…chúng ta đã tới chậm ….’
Ân! Nói như vậy vẫn là thỏa đáng hơn một chút, vạn nhất Đổng tiểu nương tử kia được lòng của nhị thiếu gia, ta cũng không đắc tội quá mức với nàng. Ta nên đi vào như thế nào đây, đầu tàu gương mẫu vọt đi vào…, như vậy không tốt, ta nên đi phía sau, trước để cho đám thôn phu, thôn dân này vọt vào nhìn cho rõ ràng, sau đó mới tiếp tục đi vào, đúng! Lúc này mới giống người có thân phận, lại có điểm thâm trầm…” Liễu Thập Nhất càng nghĩ càng vẹn toàn, vẻ mặt khẩn trương vô cùng kia sắp có vẻ không thể giả trang được nữa.
Lần này vì tạo thành trường hợp bắt gian Đinh Hạo yêu đương vụng trộm với La Đông Nhi, hắn đúng là mất một phen khổ tâm rất lớn, trăm phương ngàn kết mới nghĩ ra biện pháp này, loại biện pháp cao minh chưa bao giờ biết tới như thế này, chính là ở nông thôn này, là vũ khí đả kích người hiệu quả nhất.
Vấn đề là, phải ở trước mặt bao nhiêu người gây ra loại trường hợp hiểu lầm như thế này không dễ dàng gì, cái gì ‘ âm dương hòa hợp tán’, ‘Ngã ái nhất điều sài’, loại cực phẩm xuân dược này, thế giới là không có, ngay cả khi có, hắn cũng không dám mang ra dùng, bằng không lợi bất cập hại, chính xác lại đem lại lợi ích cho Đinh Hạo, có thể cho A Ngốc hắn chiếm tiện nghi, nhị thiếu gia rất không thích.
Hắn phải mất bao nhiêu thời gian đi hỏi thăm, lại lén thỉnh giáo vài cái nhà y đường đại dược phòng, mới tìm thấy được loại thuốc mê dược này, vì để nắm giữ dược tính của nó, trước đó cùng làm cho Vương Vũ cùng Vương Dực thử qua, lặp đi lặp lại vài lần, lúc này mới nắm giữ được thời gian hiệu quả phát sinh của nó.
Hắn tính toán, nếu minh đi tới đúng lúc hai người vừa mới mất đi hiệu quả của dược tính tỉnh lại là tốt nhất, nếu đi hơi sớm một chút hai người còn chưa tỉnh lại cũng không có quan hệ gì, chỉ nói bọn họ trong lúc vụng trộm bị phát hiện, dọa làm cho sợ tới mức chân tay không thể nhúc nhích được, chỉ cần không để cho bọn họ bỏ trốn đi là thành.
Liễu Thập Nhất vừa mới lên núi, Vương Dực ở bên cạnh làm như vô ý dùng cây đuốc trong tay khua khua lên không trung, phát tín hiệu, phỏng chừng thời gian không sai biệt lắm, bọn họ dưới chân núi tốc độ nhanh hơn, mắt thấy sơn thần miếu đã ở trước mắt, Liễu Thập Nhất dừng chân, vung tay lên, một đám người hùng hùng hổ hổ lao vào miếu hoang.
Liễu Thập Nhất kích động tới hai chân phát run, giống như tướng quân chỉ huy một trận đại chiến lớn vậy. Hắn hy vọng, hy vọng được nghe thấy tiếng mắng tiếng phỉ nhổ của đám dân công truyền tới ; thanh âm tuyệt vọng cuồng loạn như dã cẩu của Đinh Hạo cùng tiếng anh anh khóc của La Đông Nhi. Hắn hy vọng …. Trông mong hăng hái ***…
Nhưng là đám công nhân kia vọt vào trong sơn thần miếu, nửa ngày cũng không có thanh âm hắn hy vọng nghe thấy truyền tới, Liễu Thập Nhất kinh ngạc tiến lên hai bước, chợt nghe thấy trong sơn thần miếu có người nói: “Nơi này quả nhiên có phát ra ánh lửa, nhưng sao không thấy ai nhỉ?”
Liễu Thập Nhất nghe xong trong lòng căng thẳng bước lên phía trước hai bước cao giọng quát: “Tránh ra, có chuyện gì? Mau tránh ra ta vào xem.” Nói xong bước vào trong điện.
Hắn vừa mới bước tới nửa bước, bả vai đã bị người vỗ một cái thật mạnh, có người ghé vào lỗ tai hắn lớn tiếng cười nói: “Ôi! Bày trận lớn như vậy, vội cái gì chứ bắt kẻ trộm sao?”
Liễu Thập Nhất vội vàng quay đầu, đưa ánh sáng lên nhìn thấy, thân thể không nhịn được mà run rẩy mãnh liệt, “A” một tiếng từ cổ họng phun lên, mặt bị dọa trắng.
Chỉ thấy Đinh Hạo sóng yên biển lặng ở trước mặt hắn cười hì hì: “Liễu quản sự làm cái gì vậy gặp quỷ sao?”
===========
Chú thích:
(1) Thâm nhất cước thiển nhất cước: Bước thấp bước cao với tâm trạng rất nặng nề.
(2): Thiên y vô phùng: áo trời không thấy đường may, áo lớn như vậy mà không thấy được đường chỉ may ý nói làm việc hoàn hảo không một vết tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.