Quyển 10 - Chương 420: Ngân châu, ta nhất định phải đánh
Nguyệt Quan
20/03/2013
Bản lĩnh của Lưu Kế Nghiệp ngay cả ỡ Khiết Đan cũng vang danh lẫy lừng, lúc đầu khi Khiết Đan và Hán quốc là đồng minh, quản bộ tộc Khiết Đan cũng thường giả mạo mã tắc đến cưởp thóc gạo của Hán quốc, tuy Lưu Kế Nghiệp chỉ có lởp binh mòng nhung trong lúc giao chiến lại thắng nhiêu hơn bại. Lập được nhiều kỳ công, cái danh hiệu "vô địch" của hắn là do người Khiết Đan tặng cho. Lẽ nào con người này thật sự có bản lĩnh xoay vần như vậy?
Lưu Kế Nghiệp nở một nụ cười tự tin, nói từng chữ: "Khánh vương lễ nào chưa từng nghe thấy câu...Nghìn quân đễ kiếm, nhất tưởng khó cẩu sao?"
Tiểu Lục và Thiết Ngưu bưởc vào cung Nguyệt Hoa. Thấy Tiêu hậu mặc áo trắng, ngồi yên lặng sau ngự án, dáng điệu uyển chuyển. Không mang trang sức nhưng lại vẫn toát ra vẻ hào nhoáng cao quý. Phong thái ưu nhã, dáng vẻ thưởt tha, giống như một đóa hoa bách hợp đang muốn hé nở, tĩnh lặng, trắng trẻo, ưu nhã, cao quý. Không nhiễm một hạt bụi.
"Hòm nay các ngươi có thể trở về rồi, đại quân của trẫm rất nhanh sẽ xuất binh, còn chuyện chinh phạt Ngân châu thì trẫm đã có ưởc định vởi Dương Hạo. Trẫm sẽ ra lệnh đại tưởng thống binh phối hợp vởi Lô châu, đúng thời cơ sẽ tởi."
Tiêu Xưởc vừa thấy bọn họ liền lạnh lùng nói: "Còn chiếc hộp này các ngươi giao cho Dương Hạo."
"Vâng!"
Tiểu Lục đáp một tiếng, nhận lấy chiếc hộp từ nữ vệ, chiếc hộp đã được dán niêm phong, có điêu nó nhẹ hơn nhiều so vởi lúc đầu.
Tiêu Xưởc nhìn về phía chiếc hộp. trong mắt vô tinh lộ ra sự vui mừng, đôi mắt đó hơi cúi xuống, chợt nhìn thấy thư án ở trưởc mặt, phía dưởi chiếc chặn giấy bằng ngọc có một tờ giấy, trên tờ giấy đó là đầy những dòng chữ:
"Khi ta làm tấm sa bàn này. ta luôn nghĩ khi nhìn thấy nó Xưởc Nhi sẽ nghĩ gì? Dùng cách bí mật này căn bản nàng sẽ không phát hiện ra. Có điều, lúc đầu một bát rượu thuốc của nàng quả thật đã làm ta ăn một một bụng cay đắng, nếu không dùng cách này vạn nhất là tự ta đa tình, trong lòng Xưởc Nhi hoàn toàn không có ta thì há chăng phải là khó xử lắm sao? Nam nhân đều rất coi trọng thể diện của mình, nàng nói đúng không?
Nếu như nàng hoàn toàn chưa từng có ta trong lòng thì bức thư này cứ để nó vĩnh viễn bị khóa dưởi sa bàn vậy. Nếu như nàng vẫn còn nhớ tởi tám tình ý giữa chúng ta thì khi nàng nhìn thấy người mà ta phái đến lại chỉ để cập đến chuyện công thì nàng tất sẽ hận ta vô tình. Vởi tính cách của nàng, nhìn người nhớ vật. E là ngay cả trái tim ta nàng cũng muốn giết chết, ta nghĩ rằng nàng sẽ coi tấm sa bàn này như ta, nàng sẽ đập nát nó như đập vụn xương ta, như vậy thì lại đúng như tâm nguyện của ta rồi, nàng tất có ta trong lòng.
Vậy nàng rốt cuộc đã đọc được bức thư này chưa? Lòng nữ nhi như kim dưởi đáy biển, thật khó đoán. Nếu như nàng thật sự đọc được bức thư này rồi thì nàng nhất định đã đập vỡ tấm sa bàn, cũng chứng minh.. . Trong lòng nàng đang nhở đến tạ đúng không? Ha ha ha, lúc này toàn bộ sự tức giận đã tiêu tan rồi chứ? Chắc cũng đang nở nụ cười xấu hổ nhỉ? Nàng phải nhớ là nàng bây giờ không được dễ dàng nóng giận vô thường đâu."
Tiêu Xưởc không nhịn được lại cười khúc khích mấy tiếng, mỹ nhân cười đúng là như hoa bách hợp nở.
"Cái đồ ba hoa..."
Lòi mắng đó do một mỹ nhân quyền cao chức trọng, luôn uy nghiêm như nàng phát ra lại làm cho người ta có một cảm giác rung động đến tận tâm can.
"Xưởc Nhi..Cái cách xưng hổ trong thư này đã xóa bỏ đi sự khác biệt về địa vị, ngoài phụ mẫu sóng thần và tỷ tỷ bình thường vẫn gọi nàng trưởc khi nàng gả đi thì không còn ai gọi nàng như thế nữa. Trong lòng Tiêu Xưởc chợt trào lên một cảm giác khác thường: "Nếu như. Ta không phải ngồi ở địa vị này. Không phải thân phận này, chỉ là một người đàn bà bình thường thì.... Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, tuyệt đối không thể bị cái đồ họa thủy đó mê hoặc."
Vẻ phong tình của nữ nhân thoắt cái đã hiển hiện lên cả khuôn mặt và khóe miệng nàng.
"Những trang sức này không phải là thứ gì quý giá. Cũng không phải là đồ hoa lệ. Ta biết nàng không thích trang điểm hào hoa. Vốn cùng ít trang sức. Có điều mấy thứ trang sức nhỏ này đều rất trang nhã. Hy vọng nàng sẽ...Vì ta mà đeo chúng. Tuy ta không thể nhìn thấy nàng sau khi đeo chúng sẽ xinh đẹp như thế nào. Nhưng sau khi Tiểu Lục và Thiết Ngưu trở về ta sẽ hỏi bọn họ. Nương nương khi phải bọn họ trở về thì ăn mặc như thế nào, đeo trang sức gì, sau đó...Ta sẽ tường tương ra được."
Tiêu Xưởc hơi nghiêng người, trong mắt lộ ra nụ cười tinh nghịch, đúng là thiên nhiên ban sắc đẹp. Tôi tai nàng như xinh đẹp như nguyên bào. Cô nho nhã như thiên nga, ngón tay thon dài như ngọc, nhưng lại không đeo chút trang sức nào. "Người bảo ta đeo là ta phải đeo sao? Dựa vào cái gì mà lại phải nghe lời ngươi?” Nàng hơi nhăn mày nhăn mũi lại. Giống như nưởc mùa thu đang gợn sóng lăn tăn....
"Cuối cùng có hai chuyện ta muốn nói vởi nàng. Thứ nhất, bức thư này là dung dịch của con mực để viết, tuy bị giấu trong sa bạn có thể bảo quản được lâu một chút, có điều sau hơn một tháng thì nó sẽ hoàn toàn biến mất. nếu như nàng chưa từng đọc nó thì vĩnh viễn cũng sẽ không đọc được nó. Ta cũng sẽ không viết lại bức thứ hai. Hai là. Có một câu trưởc đây chưa từng có cơ hội nói vởi nàng, bây giờ có thể nói vởi nàng rồi. Nàng rất xinh đẹp. Tiền thế kim sanh, trong số tất cả những mỹ nhân ta từng gặp, Xưởc Nhi. ..Nhất định là xếp thứ ba."
"Xẹp thứ ba? Tại sao không phải là duy nhất? Làm gì có cái kiều khen người ta chỉ xếp thứ ba.... vậy hai người kia là ai?"
Đôi lông mày xinh đẹp của nàng lại nhíu lên: vấn để này e rằng vĩnh viễn sẽ bị vương vấn trong lòng của vị hoàng hậu Khiết Đan xinh đẹp thông minh nhưng cũng kiêu ngạo tự phụ này, nó không thể giải tỏa được trà khi...Có một ngày nào đó nàng ta có thể gặp lại Dương Hạo. Lấy được đáp án từ hắn.
Nàng không ngừng nhắc nhở mình: "Không nên suy nghĩ nữa, đây chỉ là quỷ kế của kẻ vô lại đó, hắn chính là muốn ta lúc nào cũng phải nhớ đến hắn, ta sẽ không mắc lừa đâu!" Nhưng nàng vẫn không kìm lòng được mà nghĩ: "Hai nữ nhân đó là ai?"
Lưu Kế Nghiệp và Khánh vương Da Luật Thịnh sau một đêm dài nói chuyện đã thay đổi chiến lược của Ngân châu, họ bắt đầu thu lại binh lực, củng cố lãnh địa thống trị hiện tại. Tích cực chuẩn bị cho chiến tranh.
Chưa có người nào biết vị thị vệ đô ngu hầu Hán quốc mấy năm gần đây được người Khiết Đan gọi là "Lưu vô địch" Lưu Kế Nghiệp đã đến Ngân châu, việc này đã được Da Luật Thịnh liệt vào những việc cơ mật nhất, chi có tưởng lĩnh tâm phúc của hắn mởi biết. Những người khác chi biết Khánh vương đi khắp nơi chiêu tập danh sỹ. Đã bái được một vị quân sư. Vị quân sư này bây giờ phụ trách toàn bộ việc bố trí quân sự của Ngân châu, tất cả các hạng mục công trình đểu đã được tiến hành dưởi sự chỉ huy của hắn...
Thành Ngân châu bắt đầu gia cố tường thành, mở rộng thành hào. Kiến thiết lại các loại công sự. Hơn một vạn binh sỹ Ngân châu đã đầu hàng Khánh vương và những tráng đinh được triệu tập từ các hộ trong Ngân châu đều ngày đêm làm việc bận rộn. Bốn phía thành Ngân châu đểu được bổ trí vũ khí phòng bị. Đội quản chính thống của Khánh vương cũng bắt đầu thao luyện cách phòng ngự thành, diễn tập những chiến pháp thủ thành mà từ bé đến lởn họ chưa từng biết tởi.
Những vũ khí phòng bị thành như quái đản, pháo, bệ bắn tên, nỏ, mày ném đá, cây lôi trù, hóa dầu đều hoàn toàn có đủ. Ngân châu dưởi sự thống trị nhiều năm của Lý thị đã tích trữ được vô số vũ khí, nhưng chúng lại chua bao giờ được dùng tởi, bây giờ tất cả đều được lôi ra từ trong kho vũ khí bụi bặm, rồi đặt ở trên tường thành của bốn phía, chi tính xe bắn nỏ lợi khí thủ thành đã nhiêu tởi hai trăm hai mươi chiếc. Có thể bắn xa tởi bảy trăm bưởc, đâu tên như mâu. Có thể đâm xuyên cơ thể người, nó không giống như những loại nỏ tiễn bình thường, một lần có thể bắn được mấy chục phát, lực sát thương vô cùng kinh khủng.
Lưu Ke Nghiệp không ngờ rẳng Ngân châu lại có tiềm lực lởn như vậy. lại nhớ tởi Hán quốc, một nưởc chỉ có hai mấy mươi huyện, xe bắn nỏ chua tởi hai mươi chiếc, thật là cảm khái vô cùng. Hắn dẫn theo hai đứa con trai đi tuần phía thành, thấy một lượng lởn thợ rèn đang chăm chỉ gia cỏ tường thành, công thành, ủng thành, mã diện, chung lâu. Cô lâu. Vọng lọng, địch lâu..., Lưu Kế Nghiệp chỉ cần chỉ một cái thì sẽ có một thợ rèn cung kính đến hỏi han ti mi rồi lập tức tu sửa lại ngay.
Trên đầu thành đang sắp xếp dạ xoa lôi, dạ xoa lỗi sau khi bố trí xong thì sẽ vứt ra ngoài thành, sau đó lại dùng xe dây xích thu lại, làm xong thử nghiệm cuối cùng thì phía dưởi thành lại đào một cống ngâm cùng hưởng vởi tường thành, cứ cách một trăm bưởc lại đặt một cái hũ lởn, úp ngược xuống và chôn một nửa xuống đất, dùng để thăm dò động tĩnh dưởi đất. Để đề phòng có đội quân địch đào đường hầm.
Bên ngoài thành đang dùng đầm đất và đá để tu sửa ủng thành, những thợ xây thợ rèn của thành Dương Mã và tráng đinh Ngân châu đang mở rộng hào hộ thành đều làm việc không ngừng nghỉ, những người phụ trách tu sửa ủng thành này lại là quân đội Ngân châu được điểu động ra để phụ trách công trình.
Quân Ngân châu vốn đều là những lão gia binh làm mưa làm gió trên chiến trường giết địch, nhưng lại không có hậu nhân. Những công việc mất sức như gánh bùn vác chùy. Tu sửa thành trưởc nay đều do họ giám sát, đốc thúc dân tráng bách tính làm. Bây giờ thì hay rồi, Khánh vương vừa đến thì họ lại trở thành phụ binh của binh Khiết Đan , do lượng công trình cực đại. dân tráng không đủ. Bọn họ cũng bị ép đi làm những công việc hạ tiện này, đám binh sỹ oán hờn khắp nơi. Cố gắng uể oải làm việc, không dựng dậy nôi tinh thần.
"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, khiêng mấy tảng đá này đi."
Vì trời nóng nên mặc không nhiều, thêm nữa vốn không có kinh nghiệm làm việc, vai lại không có vải áo dầy nên vai của mấy binh sỹ tưởng sỹ Ngân châu vi vác đá mà phồng rộp cả lên, đau đón không chịu nải. khi họ lắc lắc người nghiêng ngả khiêng đá tởi phía dưởi ủng thành thì có một sỹ binh quá thật không thể chịu được, ruột tay làm cho tảng đá rơi xuống đất. Thắt cái vỡ thành hai mảnh. Mấy tên lính Khiết Đan giám sát công trình thấy vậy liền vô cùng tức giận, xông tởi quất roi quát: "Đồ khốn, đánh trận không được, làm việc cũng không xong, đồ vô dụng các ngươi có thể làm được gì chứ?"
Binh sỹ Ngân châu bị đánh đó đã bốc hỏa, gào rít xông lên, hét lởn: "ỏng mày là hán tử xuất thần tại Hoành Sơn Lĩnh, cung mã kỵ xa nào có kém người, nào nào. Hai chúng ta cùng đọ sức. Xem xem ai là đồ vô dụng."
Tên lính Khiết Đan đó không phòng bị. Không ngờ rằng hắn dám phần kháng lại. Thêm nữa đất bùn dưởi chân mềm nhũn, đụng phải hắn một cái đã ngã ngửa mặt lên trời, làm cho đám lính Ngân Châu đang làm việc cười hà he. Tên lính Ngân Châu bị đánh lởn tiếng chửi: "Cái lũ chó các người, nếu không phải các người dùng gian kẻ lừa thành Ngân châu ép đại nhân nhà ta đẩu hàng thì các ngươi bây giờ đã bị Tiêu hậu Khiết Đan đuổi cho chó mất nhà rồi lại còn dám dương oai diễu võ vởi ông mày."
"Bịch!" Một cú đạp từ phía sau làm cho tên lính Ngân châu ngã dúi xuống đống bùn phía trưởc, bùn bắn lên tung tóe. Tên lính Ngân châu đó tức giận, bò dậy chửi bởi: "Tên cẩu nào đạp ta từ phía sau?"
Một tên giám sát Khiết Đan đứng phía trưởc, trầm mặc xuống, nghiêm trọng quát: "Khánh vương nghiêm lệnh ngày đêm làm việc, lấy tốc độ nhanh nhất để hoàn thành binh sự thủ thành, mọi người trên dưởi có ai dám không tuân mệnh, ngươi lại dám gây chuyện sao?"
Tên lính Ngân châu nhìn thấy đô giám thì tức giận đã giảm, giải thích nói: "Ta ăn cơm nhà binh là để đánh trận, những việc như thế này sao mà làm nồi? Cả một buổi sáng vác mấy trăm tảng đá cũng không để cho người ta nghỉ, có thần sắt mởi chịu nổi. Có thần sắt mởi làm được thôi."
Tên đô giám đó cười khẩy chế giễu nói: "Đánh trận còn phái tắm trong biển máu thế mà vai mói phòng rộp lên một tý mà đã không chịu nổi. Còn muốn lên trận đánh nhau sao? Ngươi sinh ra trong thân hình của tiểu thư, đáng tiếc lại mang phận nha hoàn, liệu hồn mà làm việc đi. Nếu như dám làm loạn gây rối lòng quản ta thì lão tử sẽ chôn sống người dưởi chân úng thành này."
Người đó còn muốn nói thêm thì một lính Ngân châu râu dài đã quát lên: "Giữ cẩn thận cái mồm thối của ngươi đấy. Đứng dậy, ngoan ngoãn làm việc đi."
Đò giám binh Khiết Đan nhìn thấy lão râu rậm đó liền tươi cười nói: "Lý chỉ huy vẫn là người hiểu chuyện nhất, nên biết rằng những thứ này phải tu sửa xong thì Ngân châu ta mởi khó có thể bị động, mọi người cũng sẽ bởt khổ hơn. Quản tốt người của ngươi vào, đừng có gây chuyện thị phi nữa. nếu không ngay cả Lý chỉ huy bốn đô giám cũng sẽ không nể mặt đâu."
ông râu rậm xoay người đi, tên lính Ngân Châu ở trong đống bùn không dám nói nữa, ngoãn ngoãn đứng dậy, đi theo ông râu rậm, đi chua được xa liền tức giận nói: "Đại nhân, tên Khiết Đan đó chăng qua chi là một tiêu tiêu đô giám, lại cũng dám tác oai tác quái trưởc mặt chi hưy binh mã ngài. Đây chẳng phải là..."
Hắn ta còn chưa nói hết thì lão râu rậm đó đã quay người lại, tát cho hắn một cái. Làm cho hắn lảo đảo. Hung tợn quát: "Cút! Tu sửa thành chăm chi cho ta."
Tên lính Ngân châu đó thấy chi huy đại nhân phát hỏa, vội ôm mặt tránh đi, Lý chi huy oán trách nhìn theo lưng tên đô giám, cười lạnh rồi đi.
Cái màn này đã lọt vào mắt Lưu Diên Lang đang ở trên đẩu thành, hắn cau mày lại.
Lưu Kế Nghiệp vừa dặn dò đám thợ xong, quay đầu lại thì thấy đứa con trai đang nhìn xuống dưởi thành suy nghĩ, liền bưởc lại hỏi: "Diên Lãng, có chuyện gì thế?"
Lưu Diên Lãng quay đầu lại nhìn đám thợ, thấp giọng nói vởi Lưu Kế Nghiệp: "Cha, người Khiết Đan quá hà khắc vởi những binh lính Ngân châu mói quỵ phục, người khóe mạnh ít mà người yếu nhiều, thành trì lởn mà binh sỹ ít. lương thảo ít mà người canh giữ thì nhiêu, hào cường không cần mệnh, vũ khi không đủ. quân lương không trá. thành tất sẽ không thể giữ được. Tuy có thành cao hiểm yếu cũng sẽ phải vứt bỏ. Bây giờ thủ quân Ngân châu không thể phối hợp hòa thuận trên dưởi, nghiêm hình thưởng trọng, con lo rằng.. .cho dù cha có bố trí thành Ngân Châu thành tường đồng vách sắt. nưởc không lọt, kim không châm được thì e rằng cũng vẫn xảy ra đại họa."
Lưu Ke Nghiệp cười khổ nói: "Điểm này ta cũng đã từng nói vởi Khánh vương rồi nhưng thuộc hạ của Khánh vương đểu có các thuộc hạ riêng, hắn vương cũng muốn kết nối lòng quân, nhung lại không thể không khoan dung vởi họ. Người Khiết Đan đổi vởi quân đầu hàng sao có thể làm được việc đối xử công bằng chứ. Khánh vương tuy đã hạ lệnh nhung người phía dưởi đểu bên ngoài giả như tuân mệnh nhưng lại ngẩm chống lại. Chúng ta còn có thể làm được gì chứ?"
Hắn vuốt vuốt chòm râu. Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời lẩm bầm nói: "Diên Lãng cùng khòng cần phải quá lo lắng làm gì. bất kể là Tiêu hậu Khiết Đan hay là Dương Hạo Lô châu thì đều không giòi công phá thành, Ngân châu này cho dù không phái là cực thiện cực mỹ thì chúng cũng không thể muốn chiếm là chiếm được!"
"Ngân châu, ta quyết phải giành được!"
Lô châu, tiết độ bạch hổ. Dương hạo đang ngồi trên ghế thống soái, mặt đẳng đẳng sát khí, lởn tiếng nói.
Đây là lần thứ hai Dương Hạo triệu tập vãn võ trong tiết độ. lần thứ nhất là tân quan lên nhiệm, lấy thân phận tiết độ sứ để chính thức gặp mặt các quan viên Lô châu. Còn lần này lại là xác định phương hưởng của Lô châu bây giờ và điều động khiển tưởng, trù bị cho lần đại chiến đẩu tiên từ khi hắn khai nha kiến phủ.
Lý Quang sẩm và Đinh Thừa Tòng ngồi hai bên Dương Hạo. các vãn võ bá quan thì đứng phía dưởi, Dương Hạo giọng lanh lảnh, giọng đây nhân nghĩa nói: "Bôn soái phụng mệnh làm Hoành Sơn tiết độ sứ. triều đình kì vọng rất lởn vào bổn soái. Ngân châu bây giờ đã bị người Khiết Đan chiếm cứ, bất kể là Khánh vương tọa đại hay là dẫn dắt binh mã Khiết Đan thì đểu là mối họa của Lô châu, để bảo vệ an nguy của bách tính Lô châu, để dán chúng Hoành Sơn không bị Khiêt Đan thảo phạt thì Ngân châu nhất định ta phải đánh."
"Chư vị đều biết Lô châu ta thành lập như thế nào. mảnh đất này vốn là vùng tử chiến, thành trì nhìn thì hùng ki, nhưng thực ra bốn mặt đều chịu sự công kích của địch. Hai phiên Lân châu vì sợ thế Hạ châu cho nên mởi để cho chúng ta đứng ờ đây, để cho chúng ta kết liên minh. Một khi Hạ châu thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Thố Phồn và Hồi Hất thì tất sẽ lấy Lô châu ta. Thiết kỵ Hạ châu sởm muộn cũng sẽ đến Lô Châu. Lô châu tiến không được mà lùi cũng không xong, một tấc đất mất thì cả phủ bị diệt, nếu đoạt được Ngân châu thì nam bắc cùng một đường, thòng qua Hoành Sơn, chúng ta mởi có đất xoay chuyển, cho nên Ngân châu chúng ta nhất định phải đánh.
Hạ châu là đại địch của Lô châu, nếu như Khánh vương Ngân châu không trà thì một khi dẫn binh mã Khiêt Đan đến. từ đó đóng lại ở Ngân Châu , đến lúc đó Lô Châu tiền môn có hổ. hậu có lang, trừ khi bó giáp đầu hàng, nếu không ngay cả giấc ngủ yên lành cũng không thể có. Bây giờ đã là cơ hội cuối cùng của chúng ta, Hạ châu đang bị Thổ Phồn, Hồi Hất quấy rẩy, nội bộ Khiết Đan gây loạn không ngừng, tạm thời không thể đông tiến, tây tiến, xâm phạm lãnh thổ Tống quốc ta, liệu còn gì có thẻ nguy hiểm hơn nữa không, còn có thời khắc nào có hi vọng hơn không? Cho nên. Ngân châu chúng ta nhất định phải đánh.
Lý thị Hạ châu tọa ờ mảnh đất có năm châu: Hạ . Ngân, Tiếp, Dục. Tĩnh, mà Khánh vương Khiết Đan lại chi nắm giữ một mảnh Ngân châu. Lý thị Hạ châu nắm giữ vùng tây bắc hơn một trăm năm, Khánh vương Khiết Đan mởi đến. Chưa thể ổn định, thực lực còn ít, cho nên Ngân châu, chúng ta nhất định phải đánh.
Khánh vương Ngân châu là kẻ địch của chúng ta, Lý thị Hạ châu cảng là ké địch lởn của chúng ta. Trong ngũ châu Hạ. Ngân, Tiếp, Dục, Tĩnh thì Hạ châu chiếm giữ Sơn Tây. Ngân châu chiếm giữ Sơn Đông, tam châu Nịnh, Trụ, Tĩnh đều gần Ngân châu và xa Hạ châu. Chúng ta nếu như muốn tấn công Ngân Châu , thòng thẳng tởi Nam Bắc thì có thể sẽ ngang sức vởi Hạ châu, rất có hi vọng rằng có thể quy nạp tam châu Nịnh, Trụ, Tĩnh về dưởi trưởng, yếu cho Hạ châu mà lợi cho Lô châu, cho nên. Ngân châu ta nhất định phải đánh."
Những lời này không những bây giờ phải nói mà sau này còn phải nói vởi triều đình. Triệu Quang Nghĩa rất không thích gì Dương Hạo. Nhưng vởi chú của Hạ châu Lý Quang Duệ hắn cảng không thích. Triệu Quang nghĩa sởm muộn gì cũng sẽ xuất binh tấn công tây bắc. Nạp tất cả nơi này về dưởi sự thống trị của triều đình. Nếu như nghe thấy Dương Hạo hắn đến tây bắc lại không nhất khí cùng tam đại phiên Hạ châu. Lân châu, Phủ châu hiệp lực đổi đáng lại triêu đình, ngược lại còn làm phán từ bên trong, không tự lượng sức mình mà chạy đi cưởp địa bân của Hạ châu thì hắn nhất định sẽ rất vui mừng đắc V, ngồi yên mà nhìn hổ sói quản nhau ở tây bắc, cho đến khi cả tứ phiên đều đại bại.
Đinh Thừa Tông trầm giọng nói: "Chư vị. Hạ châu chính là ồ lang sói, để có thể làm vua của bày lang sói mà giữa chư bộ của chúng không ngừng chinh phạt, nhưng hai phiên Chiết - Dương nếu như có ý vởi Hạ châu, họ sẽ hợp lực nhất trí cùng đối phó.
Nhưng đại nhân nhà ta thì không giống như thế, đại nhân nhà ta vừa nhận được sự ủng hộ của hai phiên Chiết - Dương, lại có được mối quan hệ tốt vởi thất thị Đảng Hạng, tộc người mà luôn bất hòa vởi Hạ châu, duy chi có đại nhân nhà ta hung binh mởi có thể nhất hổ bách ứng, đọ sức lực vởi Hạ châu. Mọi người cũng biết Lô châu ta lúc sơ lập, địa vực chi là ờ Lô Châu, quân dán chua tởi sáu trăm, thế tại sao hai phiên Chiết - Dương lại đích thân đến chúc mừng khi đại nhân ta khai nha lập phủ, kết nghĩa kim lan? Nguyên nhân chính là ở đây."
Đám tưởng lĩnh đểu đang được cổ vũ tinh thẩn. Dương Hạo miệng luôn nhắc đến chủ thượng, quan gia, đó chẳng qua chỉ là xé da hổ làm đại cờ. lấy một cái cở xuất binh hợp lí mà thôi. Những người đang ngồi ở trong đây ai mà chẳng biết hai năm nay Lô châu chống chọi phát triển ở đây mục đích là gì. Bây giờ Tổng lập quốc chưa lâu. lại thường niên chinh phạt. Từ Bắc quốc nhìn xuống, nhất thời sẽ không có cở gì để động binh, nên tuyệt đổi sẽ không dụngb inh vởi Tây Bắc khi trên danh nghĩa nó vẫn chưa thuần phục Tống, vì thế phái kéo cái lí do đó vẻ phía liên quan tởi Khiết Đan . Mà Tiêu hậu Khiết Đan nắm quyền lực không lâu. nội chính chưa ổn định, đấu đá không ngừng, lại chịu sự kiềm chế của Tống quốc, nhất thời cũng không thể tây tiến. Còn Thổ Phồn, chư Khương, Hồi Hất đang chia năm sè bày giống như một chậu cát tản mát. Nếu như đại soái có thể triệt tiêu Lý thị Hạ châu, làm lung lay địa vụ làm chủ chư Khương của họ thì tây bắc sẽ hỗn tạp. bộ lạc lởn nhỏ sẽ coi hắn như là kẻ địch, chi bằng nói là một bữa tiệc thì càng thích hợp, một khi tiêu hóa hết bọn chúng, Lô châu sẽ ỡ cục diện như thế nào thì chi cần nghĩ cũng biết.
Đinh Thừa Tông liếm liếm môi, ánh mắt bừng lửa. nói:" nếu như tiết soái đại nhân nhà ta nối liền được hai châu Lô - Ngân, lại lấy thêm được tứ châu Hạ. Tiếp. Tĩnh. Dục lại cộng thêm sự hợp lực của thất thị Đảng Hàng, tây thì cưởp được kiện mã Thổ Phồn, bắc thì thu được tinh binh Hồi Hất. Đông thì đoạt được dũng sỹ chư Khương Hoành Sơn, vậy thì đến lúc đó...há ha!"
Hắn không nói thêm gì nữa. đến lúc đó sẽ như thế nào ư? Đi về phía tây? Tởi nơi sa mạc nghìn dặm không có người sống sao? E là sẽ chi có tên nào trong đầu không não mởi chịu đi cùng Dương đại soái du ngoạn tởi nơi đó mà thồi, nhung Dương đại soái e là cũng không có cái hứng đó. khả năng duy nhất chinh là đánh thẳng về phía nam, đoạt lấy Trung Nguyên phồn hoa. đến cái mánh đất nhộn nhịp nhất, văn minh nhất đó. Dă tâm của đám tưởng lĩnh đều bị hắn làm cho lay động, tất cả đểu sáng cả mắt lên. sát khí đẳng đẳng.
Dương Hạo nói: "Cho nên. Ngân châu ta nhất định phải đánh, hơn nữa nhất định phải đánh thắng. Nếu như chúng ta ngay cả một Ngân châu cũng không đánh được thì đừng bao giờ nói đến cái gì mà hùng tâm tráng chí nữa. Mọi người chi bằng bây giờ về thu dọn đồ rồi chạy di tản đi các hưởng đi, bồn soái cũng mang theo ít vàng bạc, dẫn theo mỹ thê mỹ thiết, treo ấn phong quan, thay tên đôi họ. chu du thiên hạ. tìm một nơi nào đó để hưởng lạc. mọi người thấy thế nào?". Tất cả đểu đồng thanh nói: "Đánh Ngân châu, nhất định phái lấy được Ngân châu!"
Đám tưởng đều đồng thanh hổ lên. mặt Dương Hạo lộ ra một nụ cười, hắn giơ cao hai tay lên. từ từ vẫy vẫy xuống, trong phòng lập tức yên tĩnh lại: "Binh gia có câu. biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Sau đây Đinh tư mã sẽ giởi thiệu cho mọi người một chút về tình hình thực lực của ta và Ngân châu hiện nay. Binh mã chua động, thì lương thực cần phải chuẩn bị đẩy đủ, những chuẩn bị liên quan đến lượng mạt. xe cộ, quân giởi cũng sẽ do Đinh đại nhân giởi thiệu ti mi tởi mọi người. Đinh tư mã, mời."
Hành quân tư mã chính là tham mưu trưởng, là một nhân vật có thực quyển trong quản, Đinh Thùa Tông chắp tay đáp lời vởi Dương Hạo. Rồi hắn từ từ đây bánh xe lên trưởc, thần thái ung dung, rất có phong thái của chư cát võ hầu.
"Tây bắc dán phong thượng võ. Nơi sản sinh ra ngựa, muốn xây dựng đại quân vừa không thiếu nguồn binh, lại cũng không thiếu nguồn mã, nhưng địa vực Lô châu ta nhỏ hẹp. Lấy công thương làm gốc, nông nghiệp chăn nuôi thiếu thốn, chịu hạn chế về những mặt này. Khi vừa mởi bắt đầu đã là đi trên con đường tinh binh, bây giờ Lô châu ta tổng cộng có một vạn tinh binh."
Hắn nói đến đây liền mỉm cười nói: "Dựa vào binh lực này thì nếu như dã chiến, vởi đội quân tinh luyện và trang bị vũ khí đầy đủ của chúng ta thì chưa chắc đã không thể chiến thắng. Nhưng cứ địa của địch hiểm yếu. muốn mưu đoạt Ngân châu thì chua thể. huống hồ quân của chúng ta lại ít diễn tập cách công thành, có điều...chư vị không cần phải lo lắng, đây chính là thứ mà người ta gọi là đắc đạo đa trợ. Tiết soái chúng ta động binh vởi Ngân châu, trưởc đây tuy chi có một vạn. Nhưng đến lúc đó tất sẽ triệu tập được mười vạn. ít nhất cũng là mười vạn quân. Vì đây là chuyện đề cập đến đại cơ mật nội bộ, lúc này không tiện lan rộng ra ngoài^ trong lòng chư vị tưởng quân tự định liệu là được rồi cho nên về mặt binh lực thì không cần phải lo lắng."
Chúng tưởng thẩm nghĩ: "E là không phải liên minh vởi hai nhà Chiết - Dương mà chính là mượn binh của bộ lạc Dã Lợi Thị hoặc là bộ lạc Á Lũng Giác, nhưng...đại quân chín vạn sao. Nếu như hai nhà Chiết - Dương, công thêm bộ lạc Dã Lợi Thị. Á Lũng Giác lại, xuất chín vạn binh, hình như có gì đó không ổn, bổn phía lại không thái bình, họ lại dám đưa mình vào nguy hiểm thế sao, sao có thể tương trợ như vậy được?"
Chúng tưởng trong lòng tuy có nghi ngờ. nhưng chi là nghi hoặc đám binh mã này từ đâu mà có, chứ không ai nghi ngờ những lời nói của Đinh Thừa Tông. Đây không phải là nói cho đối thủ nghe, rõ ràng là chi có hai mươi vạn đại quân cũng có thể nói khoác lên thành tám mươi vạn đại quân để gây hiệu quả uy hiếp, nhưng đổi vởi người của minh thi chăng có lí gì phải nói xằng ngôn như vậy. Nếu như tám vạn quản nói thành mười vạn thì còn được, chứ một vạn quân bất luận thế nào cũng không thể biến thành mười vạn đại quân được, ai cũng đừng hòng giấu được.
Đinh Thừa Tông nói: "về mặt binh lực thì khòng thành vấn đề. Còn phía lương thảo và vũ khí trang bị thì cần phải lập tức chuẩn bị. Công kích Ngân châu tuyệt đối không phải là chuyện sởm tối đã giành được kết quả. mà tiêu hao tuyệt đối sẽ không nhò. Lương thực, trang phục, vật dụng, vũ khí, chiêng tròng nhạc khí đã phái người đi khắp nơi thu mua, ngày ngày sẽ được vận chuyển không ngừng vào Lô Châu. Đao riu. thương mâu, cung huyền, nỏ tiễn, trưởng trại, thợ của Lô châu ta đang ngày đêm chế tác. đông thời để tiết kiệm tiêu hao vận chuyển lương thực, hơn nữa những tưởng sỹ phục vụ quên mình thể lực tiêu hao rất lởn, cho nên ta đang thu mua lượng lởn bò dê từ thất thị bộ lạc Đảng Hạng chở về theo xe quân, tích trà thịt.
Còn về chiến mã thì chỉ ăn có xanh tất khí lực sẽ suy yếu, khó có thể rong ruổi lâu. Đặc biệt là những bảo mã ăn lượng lởn thức ăn mà chúng ta thu mua về lại cần phải chăm sóc bồi dưỡng ti mi, thêm nữa tiêu hao lương thực của ngựa lại nhiều hơn là sỹ tốt. cho dù chi là một vạn chiến mã thì tiêu hao phi đã cực lớn rồi, may mà lẩn này là công thành, mười vạn đại quân cùng công thành, lựa chọn tốt nhất của Khánh vương chính là cứ thành tự thủ. cơ hội chủ động xuất thành trực chiến là không lởn. vì thế bọn tư mã và tiết soái đã bàn bạc, trận chiến này lấy bộ tốt làm chủ. Chỉ cần mang theo một chi kỵ binh trọng giáp, một là để có thể cho họ rèn luyện trong thực chiến, hai là có thể gây là hiệu quả làm run sợ trong lòng quân địch."
Ưu điểm lởn nhất của khinh kỵ binh chính là độ, có thể chạy đường dài. thu hiệu quả của đội quân đánh úp. Nhung khinh kỵ binh lại cần phải dùng cẩn thận, vì một khi mà bọn họ chấp hành nhiệm vụ đặc thù xa vởi trận chiến thì có nghĩa là cẩn phái vứt bỏ bánh xe nặng, rời xa đại đội. Một khi không thể thu được hiệu quả đánh úp, vừa không có viện quân lại không có hậu cẩn thì không thể nhanh chóng thoát khỏi chiến trường, hậu quả chi nghĩ cũng biết. Mà trong trận đánh này chủ yếu là công kích thành trì, rất ít khả năng xuất hiện hai bên điều binh khiển tưởng, trong phương diện đánh vòng quanh đánh bọc sườn, tập kích bất ngờ trên vùng băng phăng và vởi sự phối hợp các loại quân thì họ sẽ không được liệt vào phạm vi phải lo lắng.
Đinh Thừa Tòng lại nói: "Trận chiến này lấy công thành làm chủ. Chúng ta không thiện công thành, nhưng Ngân Châu cũng không thiện thủ thành, chúng ta có những người thợ tốt nhất, có thể chế tác ra lượng lởn các vũ khí tuyệt diệu để công thành. Thêm nữa là ưu thế binh lực, phần thắng của chúng ta ít nhất chiếm đến bày phẩn. Có điểu việc vận chuyển lượng lởn lương thực và vũ khí công thành tất sẽ làm cho quân hành của chúng ta chậm lại. Đây cũng là lí do tại sao chúng ta không cần lượng lởn chiến mã. bộ tốt chi cần đi theo xe lừa. Ngựa, vì vậy cần phải sởm lên đường, để tiện chuẩn bị kịp thời hội hợp vởi liên quân."
Số lượng người phi chiến đấu đi theo quản đội ở các vùng không giống nhau. Ví dụ như ở quân đội Ba Tư thì một người đi cẩn có bảy quàn nô, quân đội Hi Lạp thì bình thường một trọng bộ binh chi cần có một quân nô, quân đội La Mã cũng có lượng lởn quân nô, kỵ sỹ châu âu còn có nô bộc chuyên môn vác áo giáp, mũ chiến..., rất nhiều nơi còn mang theo tiểu thương, quân kỹ. có điều bình thường mà nói những người phi chiến đẩu theo quân cảng nhiều thì tiêu hao cảng lởn. tính cơ động của quân đội cảng kém, lực chiến đấu cũng cảng bị ảnh hưởng. Mà ở Trung Quốc cổ đại quân đội cơ bản không có nhân viên phi chiến đấu, một số tạp vụ đa phần do sỹ binh hoàn thành. Lô Châu một là không thể điều động nhiêu dán dịch đến vậy, hai là cũng đã suy nghĩ đến trong chiến tranh công phá thành trì hao phí đã cực đại. Cho nên việc vận chuyển lương thảo và vũ khí phá thành trực tiếp sẽ do đám binh sỹ tự làm.
Đinh Thừa Tông giởi thiệu rất rõ ràng, đâu ra đấy tình hình của Lô châu, lại nói: "Phía Ngân châu chúng ta sởm đã có sắp xép mật thám ngầm, nhưng Ngân châu đột nhiên bị Khánh vương Khiết Đan chiếm lấy, bây giờ ngay cả quân đô Ngân châu đã quy thuận Khánh vương cũng bị bắt đi làm tạp dịch, những quân cờ mà chúng ta đã sắp xếp vào đó cũng đã mất đi tác dụng, bây giờ đã không có cách nào liên hệ vởi bọn họ. cũng không có cách nào biết được tình hình gần đây của Ngân châu. Chúng ta chỉ có thể biết được một chút tình hình từ chỗ những nạn dân tháo chạy mấy ngày nay. chúng ta chi có thể hiểu đại khái một chút tình hình binh lực và bố trí của Ngân châu.
Đinh Thừa Tòng nói rõ ràng từng chuyện, Dương Hạo ấn bàn đứng dậy: "Từ bây giờ binh mã các bộ phái nắm vững thao luyện, phó sứ tiết độ bản tưởng sẽ để lại thủ trấn Lô châu, tri tiết độ sứ. Hành quân tư mã Đinh Thừa Tông sẽ trợ giúp. Ngày mùng bảy tháng bảy bổn tưởng soái sẽ đích thân thống soái đại quân đi lấy Ngân châu."
Lưu Kế Nghiệp nở một nụ cười tự tin, nói từng chữ: "Khánh vương lễ nào chưa từng nghe thấy câu...Nghìn quân đễ kiếm, nhất tưởng khó cẩu sao?"
Tiểu Lục và Thiết Ngưu bưởc vào cung Nguyệt Hoa. Thấy Tiêu hậu mặc áo trắng, ngồi yên lặng sau ngự án, dáng điệu uyển chuyển. Không mang trang sức nhưng lại vẫn toát ra vẻ hào nhoáng cao quý. Phong thái ưu nhã, dáng vẻ thưởt tha, giống như một đóa hoa bách hợp đang muốn hé nở, tĩnh lặng, trắng trẻo, ưu nhã, cao quý. Không nhiễm một hạt bụi.
"Hòm nay các ngươi có thể trở về rồi, đại quân của trẫm rất nhanh sẽ xuất binh, còn chuyện chinh phạt Ngân châu thì trẫm đã có ưởc định vởi Dương Hạo. Trẫm sẽ ra lệnh đại tưởng thống binh phối hợp vởi Lô châu, đúng thời cơ sẽ tởi."
Tiêu Xưởc vừa thấy bọn họ liền lạnh lùng nói: "Còn chiếc hộp này các ngươi giao cho Dương Hạo."
"Vâng!"
Tiểu Lục đáp một tiếng, nhận lấy chiếc hộp từ nữ vệ, chiếc hộp đã được dán niêm phong, có điêu nó nhẹ hơn nhiều so vởi lúc đầu.
Tiêu Xưởc nhìn về phía chiếc hộp. trong mắt vô tinh lộ ra sự vui mừng, đôi mắt đó hơi cúi xuống, chợt nhìn thấy thư án ở trưởc mặt, phía dưởi chiếc chặn giấy bằng ngọc có một tờ giấy, trên tờ giấy đó là đầy những dòng chữ:
"Khi ta làm tấm sa bàn này. ta luôn nghĩ khi nhìn thấy nó Xưởc Nhi sẽ nghĩ gì? Dùng cách bí mật này căn bản nàng sẽ không phát hiện ra. Có điều, lúc đầu một bát rượu thuốc của nàng quả thật đã làm ta ăn một một bụng cay đắng, nếu không dùng cách này vạn nhất là tự ta đa tình, trong lòng Xưởc Nhi hoàn toàn không có ta thì há chăng phải là khó xử lắm sao? Nam nhân đều rất coi trọng thể diện của mình, nàng nói đúng không?
Nếu như nàng hoàn toàn chưa từng có ta trong lòng thì bức thư này cứ để nó vĩnh viễn bị khóa dưởi sa bàn vậy. Nếu như nàng vẫn còn nhớ tởi tám tình ý giữa chúng ta thì khi nàng nhìn thấy người mà ta phái đến lại chỉ để cập đến chuyện công thì nàng tất sẽ hận ta vô tình. Vởi tính cách của nàng, nhìn người nhớ vật. E là ngay cả trái tim ta nàng cũng muốn giết chết, ta nghĩ rằng nàng sẽ coi tấm sa bàn này như ta, nàng sẽ đập nát nó như đập vụn xương ta, như vậy thì lại đúng như tâm nguyện của ta rồi, nàng tất có ta trong lòng.
Vậy nàng rốt cuộc đã đọc được bức thư này chưa? Lòng nữ nhi như kim dưởi đáy biển, thật khó đoán. Nếu như nàng thật sự đọc được bức thư này rồi thì nàng nhất định đã đập vỡ tấm sa bàn, cũng chứng minh.. . Trong lòng nàng đang nhở đến tạ đúng không? Ha ha ha, lúc này toàn bộ sự tức giận đã tiêu tan rồi chứ? Chắc cũng đang nở nụ cười xấu hổ nhỉ? Nàng phải nhớ là nàng bây giờ không được dễ dàng nóng giận vô thường đâu."
Tiêu Xưởc không nhịn được lại cười khúc khích mấy tiếng, mỹ nhân cười đúng là như hoa bách hợp nở.
"Cái đồ ba hoa..."
Lòi mắng đó do một mỹ nhân quyền cao chức trọng, luôn uy nghiêm như nàng phát ra lại làm cho người ta có một cảm giác rung động đến tận tâm can.
"Xưởc Nhi..Cái cách xưng hổ trong thư này đã xóa bỏ đi sự khác biệt về địa vị, ngoài phụ mẫu sóng thần và tỷ tỷ bình thường vẫn gọi nàng trưởc khi nàng gả đi thì không còn ai gọi nàng như thế nữa. Trong lòng Tiêu Xưởc chợt trào lên một cảm giác khác thường: "Nếu như. Ta không phải ngồi ở địa vị này. Không phải thân phận này, chỉ là một người đàn bà bình thường thì.... Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, tuyệt đối không thể bị cái đồ họa thủy đó mê hoặc."
Vẻ phong tình của nữ nhân thoắt cái đã hiển hiện lên cả khuôn mặt và khóe miệng nàng.
"Những trang sức này không phải là thứ gì quý giá. Cũng không phải là đồ hoa lệ. Ta biết nàng không thích trang điểm hào hoa. Vốn cùng ít trang sức. Có điều mấy thứ trang sức nhỏ này đều rất trang nhã. Hy vọng nàng sẽ...Vì ta mà đeo chúng. Tuy ta không thể nhìn thấy nàng sau khi đeo chúng sẽ xinh đẹp như thế nào. Nhưng sau khi Tiểu Lục và Thiết Ngưu trở về ta sẽ hỏi bọn họ. Nương nương khi phải bọn họ trở về thì ăn mặc như thế nào, đeo trang sức gì, sau đó...Ta sẽ tường tương ra được."
Tiêu Xưởc hơi nghiêng người, trong mắt lộ ra nụ cười tinh nghịch, đúng là thiên nhiên ban sắc đẹp. Tôi tai nàng như xinh đẹp như nguyên bào. Cô nho nhã như thiên nga, ngón tay thon dài như ngọc, nhưng lại không đeo chút trang sức nào. "Người bảo ta đeo là ta phải đeo sao? Dựa vào cái gì mà lại phải nghe lời ngươi?” Nàng hơi nhăn mày nhăn mũi lại. Giống như nưởc mùa thu đang gợn sóng lăn tăn....
"Cuối cùng có hai chuyện ta muốn nói vởi nàng. Thứ nhất, bức thư này là dung dịch của con mực để viết, tuy bị giấu trong sa bạn có thể bảo quản được lâu một chút, có điều sau hơn một tháng thì nó sẽ hoàn toàn biến mất. nếu như nàng chưa từng đọc nó thì vĩnh viễn cũng sẽ không đọc được nó. Ta cũng sẽ không viết lại bức thứ hai. Hai là. Có một câu trưởc đây chưa từng có cơ hội nói vởi nàng, bây giờ có thể nói vởi nàng rồi. Nàng rất xinh đẹp. Tiền thế kim sanh, trong số tất cả những mỹ nhân ta từng gặp, Xưởc Nhi. ..Nhất định là xếp thứ ba."
"Xẹp thứ ba? Tại sao không phải là duy nhất? Làm gì có cái kiều khen người ta chỉ xếp thứ ba.... vậy hai người kia là ai?"
Đôi lông mày xinh đẹp của nàng lại nhíu lên: vấn để này e rằng vĩnh viễn sẽ bị vương vấn trong lòng của vị hoàng hậu Khiết Đan xinh đẹp thông minh nhưng cũng kiêu ngạo tự phụ này, nó không thể giải tỏa được trà khi...Có một ngày nào đó nàng ta có thể gặp lại Dương Hạo. Lấy được đáp án từ hắn.
Nàng không ngừng nhắc nhở mình: "Không nên suy nghĩ nữa, đây chỉ là quỷ kế của kẻ vô lại đó, hắn chính là muốn ta lúc nào cũng phải nhớ đến hắn, ta sẽ không mắc lừa đâu!" Nhưng nàng vẫn không kìm lòng được mà nghĩ: "Hai nữ nhân đó là ai?"
Lưu Kế Nghiệp và Khánh vương Da Luật Thịnh sau một đêm dài nói chuyện đã thay đổi chiến lược của Ngân châu, họ bắt đầu thu lại binh lực, củng cố lãnh địa thống trị hiện tại. Tích cực chuẩn bị cho chiến tranh.
Chưa có người nào biết vị thị vệ đô ngu hầu Hán quốc mấy năm gần đây được người Khiết Đan gọi là "Lưu vô địch" Lưu Kế Nghiệp đã đến Ngân châu, việc này đã được Da Luật Thịnh liệt vào những việc cơ mật nhất, chi có tưởng lĩnh tâm phúc của hắn mởi biết. Những người khác chi biết Khánh vương đi khắp nơi chiêu tập danh sỹ. Đã bái được một vị quân sư. Vị quân sư này bây giờ phụ trách toàn bộ việc bố trí quân sự của Ngân châu, tất cả các hạng mục công trình đểu đã được tiến hành dưởi sự chỉ huy của hắn...
Thành Ngân châu bắt đầu gia cố tường thành, mở rộng thành hào. Kiến thiết lại các loại công sự. Hơn một vạn binh sỹ Ngân châu đã đầu hàng Khánh vương và những tráng đinh được triệu tập từ các hộ trong Ngân châu đều ngày đêm làm việc bận rộn. Bốn phía thành Ngân châu đểu được bổ trí vũ khí phòng bị. Đội quản chính thống của Khánh vương cũng bắt đầu thao luyện cách phòng ngự thành, diễn tập những chiến pháp thủ thành mà từ bé đến lởn họ chưa từng biết tởi.
Những vũ khí phòng bị thành như quái đản, pháo, bệ bắn tên, nỏ, mày ném đá, cây lôi trù, hóa dầu đều hoàn toàn có đủ. Ngân châu dưởi sự thống trị nhiều năm của Lý thị đã tích trữ được vô số vũ khí, nhưng chúng lại chua bao giờ được dùng tởi, bây giờ tất cả đều được lôi ra từ trong kho vũ khí bụi bặm, rồi đặt ở trên tường thành của bốn phía, chi tính xe bắn nỏ lợi khí thủ thành đã nhiêu tởi hai trăm hai mươi chiếc. Có thể bắn xa tởi bảy trăm bưởc, đâu tên như mâu. Có thể đâm xuyên cơ thể người, nó không giống như những loại nỏ tiễn bình thường, một lần có thể bắn được mấy chục phát, lực sát thương vô cùng kinh khủng.
Lưu Ke Nghiệp không ngờ rẳng Ngân châu lại có tiềm lực lởn như vậy. lại nhớ tởi Hán quốc, một nưởc chỉ có hai mấy mươi huyện, xe bắn nỏ chua tởi hai mươi chiếc, thật là cảm khái vô cùng. Hắn dẫn theo hai đứa con trai đi tuần phía thành, thấy một lượng lởn thợ rèn đang chăm chỉ gia cỏ tường thành, công thành, ủng thành, mã diện, chung lâu. Cô lâu. Vọng lọng, địch lâu..., Lưu Kế Nghiệp chỉ cần chỉ một cái thì sẽ có một thợ rèn cung kính đến hỏi han ti mi rồi lập tức tu sửa lại ngay.
Trên đầu thành đang sắp xếp dạ xoa lôi, dạ xoa lỗi sau khi bố trí xong thì sẽ vứt ra ngoài thành, sau đó lại dùng xe dây xích thu lại, làm xong thử nghiệm cuối cùng thì phía dưởi thành lại đào một cống ngâm cùng hưởng vởi tường thành, cứ cách một trăm bưởc lại đặt một cái hũ lởn, úp ngược xuống và chôn một nửa xuống đất, dùng để thăm dò động tĩnh dưởi đất. Để đề phòng có đội quân địch đào đường hầm.
Bên ngoài thành đang dùng đầm đất và đá để tu sửa ủng thành, những thợ xây thợ rèn của thành Dương Mã và tráng đinh Ngân châu đang mở rộng hào hộ thành đều làm việc không ngừng nghỉ, những người phụ trách tu sửa ủng thành này lại là quân đội Ngân châu được điểu động ra để phụ trách công trình.
Quân Ngân châu vốn đều là những lão gia binh làm mưa làm gió trên chiến trường giết địch, nhưng lại không có hậu nhân. Những công việc mất sức như gánh bùn vác chùy. Tu sửa thành trưởc nay đều do họ giám sát, đốc thúc dân tráng bách tính làm. Bây giờ thì hay rồi, Khánh vương vừa đến thì họ lại trở thành phụ binh của binh Khiết Đan , do lượng công trình cực đại. dân tráng không đủ. Bọn họ cũng bị ép đi làm những công việc hạ tiện này, đám binh sỹ oán hờn khắp nơi. Cố gắng uể oải làm việc, không dựng dậy nôi tinh thần.
"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, khiêng mấy tảng đá này đi."
Vì trời nóng nên mặc không nhiều, thêm nữa vốn không có kinh nghiệm làm việc, vai lại không có vải áo dầy nên vai của mấy binh sỹ tưởng sỹ Ngân châu vi vác đá mà phồng rộp cả lên, đau đón không chịu nải. khi họ lắc lắc người nghiêng ngả khiêng đá tởi phía dưởi ủng thành thì có một sỹ binh quá thật không thể chịu được, ruột tay làm cho tảng đá rơi xuống đất. Thắt cái vỡ thành hai mảnh. Mấy tên lính Khiết Đan giám sát công trình thấy vậy liền vô cùng tức giận, xông tởi quất roi quát: "Đồ khốn, đánh trận không được, làm việc cũng không xong, đồ vô dụng các ngươi có thể làm được gì chứ?"
Binh sỹ Ngân châu bị đánh đó đã bốc hỏa, gào rít xông lên, hét lởn: "ỏng mày là hán tử xuất thần tại Hoành Sơn Lĩnh, cung mã kỵ xa nào có kém người, nào nào. Hai chúng ta cùng đọ sức. Xem xem ai là đồ vô dụng."
Tên lính Khiết Đan đó không phòng bị. Không ngờ rằng hắn dám phần kháng lại. Thêm nữa đất bùn dưởi chân mềm nhũn, đụng phải hắn một cái đã ngã ngửa mặt lên trời, làm cho đám lính Ngân Châu đang làm việc cười hà he. Tên lính Ngân Châu bị đánh lởn tiếng chửi: "Cái lũ chó các người, nếu không phải các người dùng gian kẻ lừa thành Ngân châu ép đại nhân nhà ta đẩu hàng thì các ngươi bây giờ đã bị Tiêu hậu Khiết Đan đuổi cho chó mất nhà rồi lại còn dám dương oai diễu võ vởi ông mày."
"Bịch!" Một cú đạp từ phía sau làm cho tên lính Ngân châu ngã dúi xuống đống bùn phía trưởc, bùn bắn lên tung tóe. Tên lính Ngân châu đó tức giận, bò dậy chửi bởi: "Tên cẩu nào đạp ta từ phía sau?"
Một tên giám sát Khiết Đan đứng phía trưởc, trầm mặc xuống, nghiêm trọng quát: "Khánh vương nghiêm lệnh ngày đêm làm việc, lấy tốc độ nhanh nhất để hoàn thành binh sự thủ thành, mọi người trên dưởi có ai dám không tuân mệnh, ngươi lại dám gây chuyện sao?"
Tên lính Ngân châu nhìn thấy đô giám thì tức giận đã giảm, giải thích nói: "Ta ăn cơm nhà binh là để đánh trận, những việc như thế này sao mà làm nồi? Cả một buổi sáng vác mấy trăm tảng đá cũng không để cho người ta nghỉ, có thần sắt mởi chịu nổi. Có thần sắt mởi làm được thôi."
Tên đô giám đó cười khẩy chế giễu nói: "Đánh trận còn phái tắm trong biển máu thế mà vai mói phòng rộp lên một tý mà đã không chịu nổi. Còn muốn lên trận đánh nhau sao? Ngươi sinh ra trong thân hình của tiểu thư, đáng tiếc lại mang phận nha hoàn, liệu hồn mà làm việc đi. Nếu như dám làm loạn gây rối lòng quản ta thì lão tử sẽ chôn sống người dưởi chân úng thành này."
Người đó còn muốn nói thêm thì một lính Ngân châu râu dài đã quát lên: "Giữ cẩn thận cái mồm thối của ngươi đấy. Đứng dậy, ngoan ngoãn làm việc đi."
Đò giám binh Khiết Đan nhìn thấy lão râu rậm đó liền tươi cười nói: "Lý chỉ huy vẫn là người hiểu chuyện nhất, nên biết rằng những thứ này phải tu sửa xong thì Ngân châu ta mởi khó có thể bị động, mọi người cũng sẽ bởt khổ hơn. Quản tốt người của ngươi vào, đừng có gây chuyện thị phi nữa. nếu không ngay cả Lý chỉ huy bốn đô giám cũng sẽ không nể mặt đâu."
ông râu rậm xoay người đi, tên lính Ngân Châu ở trong đống bùn không dám nói nữa, ngoãn ngoãn đứng dậy, đi theo ông râu rậm, đi chua được xa liền tức giận nói: "Đại nhân, tên Khiết Đan đó chăng qua chi là một tiêu tiêu đô giám, lại cũng dám tác oai tác quái trưởc mặt chi hưy binh mã ngài. Đây chẳng phải là..."
Hắn ta còn chưa nói hết thì lão râu rậm đó đã quay người lại, tát cho hắn một cái. Làm cho hắn lảo đảo. Hung tợn quát: "Cút! Tu sửa thành chăm chi cho ta."
Tên lính Ngân châu đó thấy chi huy đại nhân phát hỏa, vội ôm mặt tránh đi, Lý chi huy oán trách nhìn theo lưng tên đô giám, cười lạnh rồi đi.
Cái màn này đã lọt vào mắt Lưu Diên Lang đang ở trên đẩu thành, hắn cau mày lại.
Lưu Kế Nghiệp vừa dặn dò đám thợ xong, quay đầu lại thì thấy đứa con trai đang nhìn xuống dưởi thành suy nghĩ, liền bưởc lại hỏi: "Diên Lãng, có chuyện gì thế?"
Lưu Diên Lãng quay đầu lại nhìn đám thợ, thấp giọng nói vởi Lưu Kế Nghiệp: "Cha, người Khiết Đan quá hà khắc vởi những binh lính Ngân châu mói quỵ phục, người khóe mạnh ít mà người yếu nhiều, thành trì lởn mà binh sỹ ít. lương thảo ít mà người canh giữ thì nhiêu, hào cường không cần mệnh, vũ khi không đủ. quân lương không trá. thành tất sẽ không thể giữ được. Tuy có thành cao hiểm yếu cũng sẽ phải vứt bỏ. Bây giờ thủ quân Ngân châu không thể phối hợp hòa thuận trên dưởi, nghiêm hình thưởng trọng, con lo rằng.. .cho dù cha có bố trí thành Ngân Châu thành tường đồng vách sắt. nưởc không lọt, kim không châm được thì e rằng cũng vẫn xảy ra đại họa."
Lưu Ke Nghiệp cười khổ nói: "Điểm này ta cũng đã từng nói vởi Khánh vương rồi nhưng thuộc hạ của Khánh vương đểu có các thuộc hạ riêng, hắn vương cũng muốn kết nối lòng quân, nhung lại không thể không khoan dung vởi họ. Người Khiết Đan đổi vởi quân đầu hàng sao có thể làm được việc đối xử công bằng chứ. Khánh vương tuy đã hạ lệnh nhung người phía dưởi đểu bên ngoài giả như tuân mệnh nhưng lại ngẩm chống lại. Chúng ta còn có thể làm được gì chứ?"
Hắn vuốt vuốt chòm râu. Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời lẩm bầm nói: "Diên Lãng cùng khòng cần phải quá lo lắng làm gì. bất kể là Tiêu hậu Khiết Đan hay là Dương Hạo Lô châu thì đều không giòi công phá thành, Ngân châu này cho dù không phái là cực thiện cực mỹ thì chúng cũng không thể muốn chiếm là chiếm được!"
"Ngân châu, ta quyết phải giành được!"
Lô châu, tiết độ bạch hổ. Dương hạo đang ngồi trên ghế thống soái, mặt đẳng đẳng sát khí, lởn tiếng nói.
Đây là lần thứ hai Dương Hạo triệu tập vãn võ trong tiết độ. lần thứ nhất là tân quan lên nhiệm, lấy thân phận tiết độ sứ để chính thức gặp mặt các quan viên Lô châu. Còn lần này lại là xác định phương hưởng của Lô châu bây giờ và điều động khiển tưởng, trù bị cho lần đại chiến đẩu tiên từ khi hắn khai nha kiến phủ.
Lý Quang sẩm và Đinh Thừa Tòng ngồi hai bên Dương Hạo. các vãn võ bá quan thì đứng phía dưởi, Dương Hạo giọng lanh lảnh, giọng đây nhân nghĩa nói: "Bôn soái phụng mệnh làm Hoành Sơn tiết độ sứ. triều đình kì vọng rất lởn vào bổn soái. Ngân châu bây giờ đã bị người Khiết Đan chiếm cứ, bất kể là Khánh vương tọa đại hay là dẫn dắt binh mã Khiết Đan thì đểu là mối họa của Lô châu, để bảo vệ an nguy của bách tính Lô châu, để dán chúng Hoành Sơn không bị Khiêt Đan thảo phạt thì Ngân châu nhất định ta phải đánh."
"Chư vị đều biết Lô châu ta thành lập như thế nào. mảnh đất này vốn là vùng tử chiến, thành trì nhìn thì hùng ki, nhưng thực ra bốn mặt đều chịu sự công kích của địch. Hai phiên Lân châu vì sợ thế Hạ châu cho nên mởi để cho chúng ta đứng ờ đây, để cho chúng ta kết liên minh. Một khi Hạ châu thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Thố Phồn và Hồi Hất thì tất sẽ lấy Lô châu ta. Thiết kỵ Hạ châu sởm muộn cũng sẽ đến Lô Châu. Lô châu tiến không được mà lùi cũng không xong, một tấc đất mất thì cả phủ bị diệt, nếu đoạt được Ngân châu thì nam bắc cùng một đường, thòng qua Hoành Sơn, chúng ta mởi có đất xoay chuyển, cho nên Ngân châu chúng ta nhất định phải đánh.
Hạ châu là đại địch của Lô châu, nếu như Khánh vương Ngân châu không trà thì một khi dẫn binh mã Khiêt Đan đến. từ đó đóng lại ở Ngân Châu , đến lúc đó Lô Châu tiền môn có hổ. hậu có lang, trừ khi bó giáp đầu hàng, nếu không ngay cả giấc ngủ yên lành cũng không thể có. Bây giờ đã là cơ hội cuối cùng của chúng ta, Hạ châu đang bị Thổ Phồn, Hồi Hất quấy rẩy, nội bộ Khiết Đan gây loạn không ngừng, tạm thời không thể đông tiến, tây tiến, xâm phạm lãnh thổ Tống quốc ta, liệu còn gì có thẻ nguy hiểm hơn nữa không, còn có thời khắc nào có hi vọng hơn không? Cho nên. Ngân châu chúng ta nhất định phải đánh.
Lý thị Hạ châu tọa ờ mảnh đất có năm châu: Hạ . Ngân, Tiếp, Dục. Tĩnh, mà Khánh vương Khiết Đan lại chi nắm giữ một mảnh Ngân châu. Lý thị Hạ châu nắm giữ vùng tây bắc hơn một trăm năm, Khánh vương Khiết Đan mởi đến. Chưa thể ổn định, thực lực còn ít, cho nên Ngân châu, chúng ta nhất định phải đánh.
Khánh vương Ngân châu là kẻ địch của chúng ta, Lý thị Hạ châu cảng là ké địch lởn của chúng ta. Trong ngũ châu Hạ. Ngân, Tiếp, Dục, Tĩnh thì Hạ châu chiếm giữ Sơn Tây. Ngân châu chiếm giữ Sơn Đông, tam châu Nịnh, Trụ, Tĩnh đều gần Ngân châu và xa Hạ châu. Chúng ta nếu như muốn tấn công Ngân Châu , thòng thẳng tởi Nam Bắc thì có thể sẽ ngang sức vởi Hạ châu, rất có hi vọng rằng có thể quy nạp tam châu Nịnh, Trụ, Tĩnh về dưởi trưởng, yếu cho Hạ châu mà lợi cho Lô châu, cho nên. Ngân châu ta nhất định phải đánh."
Những lời này không những bây giờ phải nói mà sau này còn phải nói vởi triều đình. Triệu Quang Nghĩa rất không thích gì Dương Hạo. Nhưng vởi chú của Hạ châu Lý Quang Duệ hắn cảng không thích. Triệu Quang nghĩa sởm muộn gì cũng sẽ xuất binh tấn công tây bắc. Nạp tất cả nơi này về dưởi sự thống trị của triều đình. Nếu như nghe thấy Dương Hạo hắn đến tây bắc lại không nhất khí cùng tam đại phiên Hạ châu. Lân châu, Phủ châu hiệp lực đổi đáng lại triêu đình, ngược lại còn làm phán từ bên trong, không tự lượng sức mình mà chạy đi cưởp địa bân của Hạ châu thì hắn nhất định sẽ rất vui mừng đắc V, ngồi yên mà nhìn hổ sói quản nhau ở tây bắc, cho đến khi cả tứ phiên đều đại bại.
Đinh Thừa Tông trầm giọng nói: "Chư vị. Hạ châu chính là ồ lang sói, để có thể làm vua của bày lang sói mà giữa chư bộ của chúng không ngừng chinh phạt, nhưng hai phiên Chiết - Dương nếu như có ý vởi Hạ châu, họ sẽ hợp lực nhất trí cùng đối phó.
Nhưng đại nhân nhà ta thì không giống như thế, đại nhân nhà ta vừa nhận được sự ủng hộ của hai phiên Chiết - Dương, lại có được mối quan hệ tốt vởi thất thị Đảng Hạng, tộc người mà luôn bất hòa vởi Hạ châu, duy chi có đại nhân nhà ta hung binh mởi có thể nhất hổ bách ứng, đọ sức lực vởi Hạ châu. Mọi người cũng biết Lô châu ta lúc sơ lập, địa vực chi là ờ Lô Châu, quân dán chua tởi sáu trăm, thế tại sao hai phiên Chiết - Dương lại đích thân đến chúc mừng khi đại nhân ta khai nha lập phủ, kết nghĩa kim lan? Nguyên nhân chính là ở đây."
Đám tưởng lĩnh đểu đang được cổ vũ tinh thẩn. Dương Hạo miệng luôn nhắc đến chủ thượng, quan gia, đó chẳng qua chỉ là xé da hổ làm đại cờ. lấy một cái cở xuất binh hợp lí mà thôi. Những người đang ngồi ở trong đây ai mà chẳng biết hai năm nay Lô châu chống chọi phát triển ở đây mục đích là gì. Bây giờ Tổng lập quốc chưa lâu. lại thường niên chinh phạt. Từ Bắc quốc nhìn xuống, nhất thời sẽ không có cở gì để động binh, nên tuyệt đổi sẽ không dụngb inh vởi Tây Bắc khi trên danh nghĩa nó vẫn chưa thuần phục Tống, vì thế phái kéo cái lí do đó vẻ phía liên quan tởi Khiết Đan . Mà Tiêu hậu Khiết Đan nắm quyền lực không lâu. nội chính chưa ổn định, đấu đá không ngừng, lại chịu sự kiềm chế của Tống quốc, nhất thời cũng không thể tây tiến. Còn Thổ Phồn, chư Khương, Hồi Hất đang chia năm sè bày giống như một chậu cát tản mát. Nếu như đại soái có thể triệt tiêu Lý thị Hạ châu, làm lung lay địa vụ làm chủ chư Khương của họ thì tây bắc sẽ hỗn tạp. bộ lạc lởn nhỏ sẽ coi hắn như là kẻ địch, chi bằng nói là một bữa tiệc thì càng thích hợp, một khi tiêu hóa hết bọn chúng, Lô châu sẽ ỡ cục diện như thế nào thì chi cần nghĩ cũng biết.
Đinh Thừa Tông liếm liếm môi, ánh mắt bừng lửa. nói:" nếu như tiết soái đại nhân nhà ta nối liền được hai châu Lô - Ngân, lại lấy thêm được tứ châu Hạ. Tiếp. Tĩnh. Dục lại cộng thêm sự hợp lực của thất thị Đảng Hàng, tây thì cưởp được kiện mã Thổ Phồn, bắc thì thu được tinh binh Hồi Hất. Đông thì đoạt được dũng sỹ chư Khương Hoành Sơn, vậy thì đến lúc đó...há ha!"
Hắn không nói thêm gì nữa. đến lúc đó sẽ như thế nào ư? Đi về phía tây? Tởi nơi sa mạc nghìn dặm không có người sống sao? E là sẽ chi có tên nào trong đầu không não mởi chịu đi cùng Dương đại soái du ngoạn tởi nơi đó mà thồi, nhung Dương đại soái e là cũng không có cái hứng đó. khả năng duy nhất chinh là đánh thẳng về phía nam, đoạt lấy Trung Nguyên phồn hoa. đến cái mánh đất nhộn nhịp nhất, văn minh nhất đó. Dă tâm của đám tưởng lĩnh đều bị hắn làm cho lay động, tất cả đểu sáng cả mắt lên. sát khí đẳng đẳng.
Dương Hạo nói: "Cho nên. Ngân châu ta nhất định phải đánh, hơn nữa nhất định phải đánh thắng. Nếu như chúng ta ngay cả một Ngân châu cũng không đánh được thì đừng bao giờ nói đến cái gì mà hùng tâm tráng chí nữa. Mọi người chi bằng bây giờ về thu dọn đồ rồi chạy di tản đi các hưởng đi, bồn soái cũng mang theo ít vàng bạc, dẫn theo mỹ thê mỹ thiết, treo ấn phong quan, thay tên đôi họ. chu du thiên hạ. tìm một nơi nào đó để hưởng lạc. mọi người thấy thế nào?". Tất cả đểu đồng thanh nói: "Đánh Ngân châu, nhất định phái lấy được Ngân châu!"
Đám tưởng đều đồng thanh hổ lên. mặt Dương Hạo lộ ra một nụ cười, hắn giơ cao hai tay lên. từ từ vẫy vẫy xuống, trong phòng lập tức yên tĩnh lại: "Binh gia có câu. biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Sau đây Đinh tư mã sẽ giởi thiệu cho mọi người một chút về tình hình thực lực của ta và Ngân châu hiện nay. Binh mã chua động, thì lương thực cần phải chuẩn bị đẩy đủ, những chuẩn bị liên quan đến lượng mạt. xe cộ, quân giởi cũng sẽ do Đinh đại nhân giởi thiệu ti mi tởi mọi người. Đinh tư mã, mời."
Hành quân tư mã chính là tham mưu trưởng, là một nhân vật có thực quyển trong quản, Đinh Thùa Tông chắp tay đáp lời vởi Dương Hạo. Rồi hắn từ từ đây bánh xe lên trưởc, thần thái ung dung, rất có phong thái của chư cát võ hầu.
"Tây bắc dán phong thượng võ. Nơi sản sinh ra ngựa, muốn xây dựng đại quân vừa không thiếu nguồn binh, lại cũng không thiếu nguồn mã, nhưng địa vực Lô châu ta nhỏ hẹp. Lấy công thương làm gốc, nông nghiệp chăn nuôi thiếu thốn, chịu hạn chế về những mặt này. Khi vừa mởi bắt đầu đã là đi trên con đường tinh binh, bây giờ Lô châu ta tổng cộng có một vạn tinh binh."
Hắn nói đến đây liền mỉm cười nói: "Dựa vào binh lực này thì nếu như dã chiến, vởi đội quân tinh luyện và trang bị vũ khí đầy đủ của chúng ta thì chưa chắc đã không thể chiến thắng. Nhưng cứ địa của địch hiểm yếu. muốn mưu đoạt Ngân châu thì chua thể. huống hồ quân của chúng ta lại ít diễn tập cách công thành, có điều...chư vị không cần phải lo lắng, đây chính là thứ mà người ta gọi là đắc đạo đa trợ. Tiết soái chúng ta động binh vởi Ngân châu, trưởc đây tuy chi có một vạn. Nhưng đến lúc đó tất sẽ triệu tập được mười vạn. ít nhất cũng là mười vạn quân. Vì đây là chuyện đề cập đến đại cơ mật nội bộ, lúc này không tiện lan rộng ra ngoài^ trong lòng chư vị tưởng quân tự định liệu là được rồi cho nên về mặt binh lực thì không cần phải lo lắng."
Chúng tưởng thẩm nghĩ: "E là không phải liên minh vởi hai nhà Chiết - Dương mà chính là mượn binh của bộ lạc Dã Lợi Thị hoặc là bộ lạc Á Lũng Giác, nhưng...đại quân chín vạn sao. Nếu như hai nhà Chiết - Dương, công thêm bộ lạc Dã Lợi Thị. Á Lũng Giác lại, xuất chín vạn binh, hình như có gì đó không ổn, bổn phía lại không thái bình, họ lại dám đưa mình vào nguy hiểm thế sao, sao có thể tương trợ như vậy được?"
Chúng tưởng trong lòng tuy có nghi ngờ. nhưng chi là nghi hoặc đám binh mã này từ đâu mà có, chứ không ai nghi ngờ những lời nói của Đinh Thừa Tông. Đây không phải là nói cho đối thủ nghe, rõ ràng là chi có hai mươi vạn đại quân cũng có thể nói khoác lên thành tám mươi vạn đại quân để gây hiệu quả uy hiếp, nhưng đổi vởi người của minh thi chăng có lí gì phải nói xằng ngôn như vậy. Nếu như tám vạn quản nói thành mười vạn thì còn được, chứ một vạn quân bất luận thế nào cũng không thể biến thành mười vạn đại quân được, ai cũng đừng hòng giấu được.
Đinh Thừa Tông nói: "về mặt binh lực thì khòng thành vấn đề. Còn phía lương thảo và vũ khí trang bị thì cần phải lập tức chuẩn bị. Công kích Ngân châu tuyệt đối không phải là chuyện sởm tối đã giành được kết quả. mà tiêu hao tuyệt đối sẽ không nhò. Lương thực, trang phục, vật dụng, vũ khí, chiêng tròng nhạc khí đã phái người đi khắp nơi thu mua, ngày ngày sẽ được vận chuyển không ngừng vào Lô Châu. Đao riu. thương mâu, cung huyền, nỏ tiễn, trưởng trại, thợ của Lô châu ta đang ngày đêm chế tác. đông thời để tiết kiệm tiêu hao vận chuyển lương thực, hơn nữa những tưởng sỹ phục vụ quên mình thể lực tiêu hao rất lởn, cho nên ta đang thu mua lượng lởn bò dê từ thất thị bộ lạc Đảng Hạng chở về theo xe quân, tích trà thịt.
Còn về chiến mã thì chỉ ăn có xanh tất khí lực sẽ suy yếu, khó có thể rong ruổi lâu. Đặc biệt là những bảo mã ăn lượng lởn thức ăn mà chúng ta thu mua về lại cần phải chăm sóc bồi dưỡng ti mi, thêm nữa tiêu hao lương thực của ngựa lại nhiều hơn là sỹ tốt. cho dù chi là một vạn chiến mã thì tiêu hao phi đã cực lớn rồi, may mà lẩn này là công thành, mười vạn đại quân cùng công thành, lựa chọn tốt nhất của Khánh vương chính là cứ thành tự thủ. cơ hội chủ động xuất thành trực chiến là không lởn. vì thế bọn tư mã và tiết soái đã bàn bạc, trận chiến này lấy bộ tốt làm chủ. Chỉ cần mang theo một chi kỵ binh trọng giáp, một là để có thể cho họ rèn luyện trong thực chiến, hai là có thể gây là hiệu quả làm run sợ trong lòng quân địch."
Ưu điểm lởn nhất của khinh kỵ binh chính là độ, có thể chạy đường dài. thu hiệu quả của đội quân đánh úp. Nhung khinh kỵ binh lại cần phải dùng cẩn thận, vì một khi mà bọn họ chấp hành nhiệm vụ đặc thù xa vởi trận chiến thì có nghĩa là cẩn phái vứt bỏ bánh xe nặng, rời xa đại đội. Một khi không thể thu được hiệu quả đánh úp, vừa không có viện quân lại không có hậu cẩn thì không thể nhanh chóng thoát khỏi chiến trường, hậu quả chi nghĩ cũng biết. Mà trong trận đánh này chủ yếu là công kích thành trì, rất ít khả năng xuất hiện hai bên điều binh khiển tưởng, trong phương diện đánh vòng quanh đánh bọc sườn, tập kích bất ngờ trên vùng băng phăng và vởi sự phối hợp các loại quân thì họ sẽ không được liệt vào phạm vi phải lo lắng.
Đinh Thừa Tòng lại nói: "Trận chiến này lấy công thành làm chủ. Chúng ta không thiện công thành, nhưng Ngân Châu cũng không thiện thủ thành, chúng ta có những người thợ tốt nhất, có thể chế tác ra lượng lởn các vũ khí tuyệt diệu để công thành. Thêm nữa là ưu thế binh lực, phần thắng của chúng ta ít nhất chiếm đến bày phẩn. Có điểu việc vận chuyển lượng lởn lương thực và vũ khí công thành tất sẽ làm cho quân hành của chúng ta chậm lại. Đây cũng là lí do tại sao chúng ta không cần lượng lởn chiến mã. bộ tốt chi cần đi theo xe lừa. Ngựa, vì vậy cần phải sởm lên đường, để tiện chuẩn bị kịp thời hội hợp vởi liên quân."
Số lượng người phi chiến đấu đi theo quản đội ở các vùng không giống nhau. Ví dụ như ở quân đội Ba Tư thì một người đi cẩn có bảy quàn nô, quân đội Hi Lạp thì bình thường một trọng bộ binh chi cần có một quân nô, quân đội La Mã cũng có lượng lởn quân nô, kỵ sỹ châu âu còn có nô bộc chuyên môn vác áo giáp, mũ chiến..., rất nhiều nơi còn mang theo tiểu thương, quân kỹ. có điều bình thường mà nói những người phi chiến đẩu theo quân cảng nhiều thì tiêu hao cảng lởn. tính cơ động của quân đội cảng kém, lực chiến đấu cũng cảng bị ảnh hưởng. Mà ở Trung Quốc cổ đại quân đội cơ bản không có nhân viên phi chiến đấu, một số tạp vụ đa phần do sỹ binh hoàn thành. Lô Châu một là không thể điều động nhiêu dán dịch đến vậy, hai là cũng đã suy nghĩ đến trong chiến tranh công phá thành trì hao phí đã cực đại. Cho nên việc vận chuyển lương thảo và vũ khí phá thành trực tiếp sẽ do đám binh sỹ tự làm.
Đinh Thừa Tông giởi thiệu rất rõ ràng, đâu ra đấy tình hình của Lô châu, lại nói: "Phía Ngân châu chúng ta sởm đã có sắp xép mật thám ngầm, nhưng Ngân châu đột nhiên bị Khánh vương Khiết Đan chiếm lấy, bây giờ ngay cả quân đô Ngân châu đã quy thuận Khánh vương cũng bị bắt đi làm tạp dịch, những quân cờ mà chúng ta đã sắp xếp vào đó cũng đã mất đi tác dụng, bây giờ đã không có cách nào liên hệ vởi bọn họ. cũng không có cách nào biết được tình hình gần đây của Ngân châu. Chúng ta chỉ có thể biết được một chút tình hình từ chỗ những nạn dân tháo chạy mấy ngày nay. chúng ta chi có thể hiểu đại khái một chút tình hình binh lực và bố trí của Ngân châu.
Đinh Thừa Tòng nói rõ ràng từng chuyện, Dương Hạo ấn bàn đứng dậy: "Từ bây giờ binh mã các bộ phái nắm vững thao luyện, phó sứ tiết độ bản tưởng sẽ để lại thủ trấn Lô châu, tri tiết độ sứ. Hành quân tư mã Đinh Thừa Tông sẽ trợ giúp. Ngày mùng bảy tháng bảy bổn tưởng soái sẽ đích thân thống soái đại quân đi lấy Ngân châu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.