Quyển 10 - Chương 409: Người thông minh
Nguyệt Quan
20/03/2013
“Chúc mừng Dương đại nhân, mới chỉ vài ngày không gặp đã khiến người khác thay đổi cách nhìn,như địa vị công danh của ngài hôm nay đã có thể lưu danh sử sách” Chiết Tử Du nói.
“Quá khen, quá khen, công danh lợi lộc chẳng qua cũng chỉ là mây khói thoáng qua” Dương Hạo nói.
Ánh mắt Chiết Tử Du dừng lại trên chân Dương Hạo, cười nhạt mà nói: “Ta nghe nói chân của ngài hiện giờ không được thuận tiện lắm”
Dương Hạo trong lòng dao động, dường như đã tìm được sự đồng tình giữa hai phía rồi, bèn lập tức nâng chân phải, bước tập tễnh về phía trước, chán nản nói: “Đúng vậy, khi sang sứ Khế Đan, vừa đúng lúc Khế Đan đang có nội loạn, Dương mỗ gặp phải họa không ngờ, cái chân này...ai da...”
Mắt Chiết Tử Du lóe lên một tia sáng, khẽ nheo đôi mắt đẹp lại nói: “Sao ta lại nghe nói chân trái của ngài mới là chân bị tàn phế?”
“À...vậy sao?”
Dương Hạo vội vã đổi sang chân kia, cười ngượng: “Gặp cô nương, ta vui đến nỗi không còn nhớ gì cả, nhất thời quên mất là chân nào”
Chiết Tử Du thở dài khẽ nói: “Lẽ nào ngài không thể nói với ta một câu thật lòng sao?”
Trông thần sắc ngữ khí thì như thâm khuê oán phụ khiến Dương Hạo trong lòng bất giác bị lay động, lẽ nào nàng đã không còn tính toán đến chuyện khi ở nước Đường ta giả chết khiến nàng phải đau khổ sao?
Còn đang mải suy nghĩ, Chiết Tử Du đã than trách: “Ta biết, ngài giả chết cũng được, giả là phế nhân cũng được, đều là vì muốn thoát khỏi sự khống chế của triều đình, nhưng đã muốn diễn thì phải diễn cho giống. Bị bao vây tứ phía, khó có thể nói là không có tai mắt của triều đình, ngài lúc thì nói chân trái, lúc lại kêu chân phải, có thể không bị bại lộ sao?”
Dương Hạo vô cùng cảm kích, vội nói:“Tử Du, nàng đối với ta tình nghĩa sâu nặng như vậy mà ta lại cảnh giác với nàng, thật đáng hổ thẹn. Vốn dĩ trước đây ta chỉ muốn lui về ẩn cư, tìm sự yên bình, cho nên mới có những hành vi kì quái như vậy. Nhưng về sau nàng có thể yên tâm”
Chiết Tử Du nhẹ nhàng nói: “Ngài bây giờ mới hiểu ta đối với ngài như thế nào sao? Nếu ngài không muốn bị lộ thân phận, ta còn có cách giúp ngài”
Dương Hạo tự mình cũng đã có cách, dự định về đến Lô Châu sẽ rêu rao tìm một vị danh y đến nói đã chữa khỏi cái chân bị tàn phế, triều đình dù có nghi ngờ cũng chẳng thể làm gì được, nhưng Chiết Tử Du có thể coi là Gia Cát Lượng trong đám nữ nhi, hẳn cách của nàng phải cao minh hơn cách của mình nhiều. Nghĩ đến đó liền vội hỏi: “Cô nương có cách gì vậy?”
Chiết Tử Du từ từ rút từ trong tay áo ra một thanh đoản kiếm sáng loáng sắc nhọn, từ tốn nói: “Chính là đây, làm một chân của ngài bị tàn phế thật”
Dương Hạo vô cùng kinh ngạc, lập tức xua tay vội nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương Tử Du, nhưng ta nghĩ chắc không cần nữa đâu”
Chiết Tử Du nửa cười nửa không nói: “Không cần khách khí, chỉ tốn chút công sức thôi”. Nói đoạn nàng liền cầm kiếm lao đến.
Dương Hạo thấy vậy không còn nghĩ gì đến việc giả què nữa, quay người bỏ chạy ra ngoài .Đôi mắt nâu to tròn của Chiết Tử Du nhìn chăm chú không chớp, quay người đuổi theo sau. Con nai phương Bắc thấy hai người chạy nhanh như vậy, chỉ nghĩ chủ nhân đang chơi đùa cùng vị khách đó, do vậy cũng vui vẻ đuổi theo sau. Một nam một nữ, hai người và một con hươu cùng nhau chạy điên cuồng trong bách hoa ổ.
Trong một ngôi đình cách đó rất xa, hai huynh đệ Chiết Ngự Huân ngồi trên đài sen nhìn theo một đôi nam nữ, phía sau là con nai nhỏ đang chạy nhảy vui vẻ trong khu vườn cây cối hoa cỏ xum xuê rậm rạp. Chiết Ngự Khanh thẳng thắn nói: “Đại ca, Dương Hạo ngày nay là tiết độ sứ . Theo tin từ Lô Châu truyền đến thì với thực lực hiện giờ của hắn, nếu quả thật hắn có thể giành Hạ Châu mà lên nắm quyền, vậy thì kẻ phi phàm bậc nhất Tây Bắc ngày nay còn ai khác ngoài hắn? Giờ hắn đã kết làm đồng minh với chúng ta, ngày ngày qua lại với nhau, nếu lỡ tiểu muội làm bị thương hắn, e rằng hai bên sẽ nảy sinh hiềm khích không hay”
“Hoàng đế chưa vội thái giám đã phải lo, đệ nghĩ tiểu muội thật sự nỡ đâm hắn sao?” Chiết Ngự Huân khẽ cười, vô cùng gian sảo nói.
“Tại sao? Hắn hết lần này đến lần khác làm tổn thương tiểu muội, lẽ nào tiểu muội còn có thể tha cho hắn?” Chiết Ngự Khanh vô cùng ngạc nhiên.
“Nếu tiểu muội có thể buông tha hắn thì đã chẳng làm cả nhà phải loạn cả lên, tiểu muội được lão gia và chúng ta nuông chiều quá rồi. Tính khí cao ngạo, coi trời bằng vung, biết bao kẻ gia cảnh xuất chúng đều không lọt vào mắt muội ấy, trước giờ chỉ có kẻ khác bị muội ấy sắp đặt theo ý mình, chứ đã có kẻ nào bắt nạt được muội ấy? Nếu như tên Dương Hạo này nỡ đắc tội với tiểu muội rồi lại trước sau nhún nhường nghênh đón, nói không chừng tiểu muội còn thật sự không để ý đến hắn, nhưng hiện giờ...” Chiết Ngự Huân than thở mà nói
Chiết Ngự Khanh chớp mắt, kinh ngạc cười lớn: “Haha, đây thật sự như đậu phụ chấm nước tương vậy, cái này phải đi cùng cái kia.Tên Dương Hạo này cũng thật là kẻ ngốc, không nhận ra tâm ý của tiểu muội, nếu không đã đứng lại để tiểu muội đâm hắn, khi thấy tiểu muội không nhẫn tâm làm hắn bị thương, như vậy chẳng phải sẽ rõ cả rồi sao? Nữ nhi mà, phải biết dỗ dành nâng niu”.
Chiết Ngự Huân khinh thường nháy mắt nói:“Dừng lại sao? Lẽ nào đã rút đao ra mà không đạt được mục đích, dựa vào tính khí của tiểu muội, đệ có chắc muội ấy sẽ không ra tay? Chỉ e muội ấy lén nuốt nước mắt vào trong chứ cũng không để tên tiểu tử kia trốn mất. Tiểu muội vì hắn mà chịu uất ức, cứ để muội ấy đuổi theo, trút oán giận đi”.
“Đại ca trừ phi có ý muốn tác thành cho hỉ sự của hai người bọn họ? Không đúng, theo tin mật chúng ta nhận được, Dương Hạo chẳng phải đã có vợ cả rồi sao? Nếu tiểu muội quả thật bị gả cho hắn, chẳng lẽ đường đường là đại tiểu thư Chiết gia lại phải đi làm vợ lẽ?” Chiết Ngự Khanh hoài nghi hỏi.
Chiết Ngự Huân trừng mắt nhìn Ngự Khanh rồi nói: “Sao lại có thể thành được? Vậy thì danh tiếng Chiết gia nhà chúng ta sẽ thế nào? Lấy vợ cả vợ lẽ, mình không phụ kẻ khác thì kẻ khác cũng chẳng phạm đến mình, nhưng cũng không phải là chuyện gì may mắn. Trước mặt đệ, đại ca hãy thử nói xem ”
Chuyện vợ cả vợ lẽ từ xưa đã có, điển tích Ngu Thuấn lấy Nga Hoàng, Nữ Anh đều được ghi chép lại trong sách “lễ chí”. Lấy hai người phụ nữ mà nói, bất thù đích đằng. Thời Xuân Thu chiến quốc, hợp tung liên hoành, chuyện lấy hai vợ bắt đầu ngày càng nhiều, đến thời Ngụy Tấn, cưới hai vợ bắt đầu tiếp diễn không ngừng. Thói đời, sớm đã thành lệ, Chiết Ngự Huân cứ thế mà áp dụng.
“Ta lại rất ủng hộ chuyện này, về lí mà nói, nếu có hôn ước với Lô Châu, đối với Chiết gia chúng ta vô cùng có lợi, Dương Hạo lại là ý trung nhân của tiểu muội, cũng không khiến muội ấy phải chịu ấm ức, nhưng đường đường là Hoành Sơn tiết độ, thái úy hiệu chuẩn, bị tiểu muội đuổi phải bỏ chạy, xem tình hình này, khó có thể giải quyết được ’’. Chiết Ngự Khanh buồn bã nói。
“Vậy thì ta cũng chẳng có cách nào mà quản được”
“Tiểu muội của chúng ta vốn đã không dễ đối phó rồi, nếu có thể dỗ dành muội ấy hồi tâm chuyển ý, vậy thì xem ra hắn rất có bản lĩnh rồi. Ta để tiểu muội phụ trách tin mật thám giữa Lô Châu và trung nguyên, với Lô Châu Phi Vũ, không thể tránh khỏi phải qua lại. Phi Vũ lại chỉ có Dương Hạo một mình phụ trách, còn lo họ sau này không có cơ hội gặp mặt sao? Đại ca thử nói xem” . Chiết Ngự Huân phủi phủi quần áo rồi nhảy lên mặt đất
“Đi, chúng ta đến Bách Hoa đình đợi, đệ hãy dăn dò trước, lát nữa Dương Hạo đến, bất kể hắn có thảm hại thế nào, mọi người cũng phải coi như không có chuyện gì, đùng cười hắn, tránh cho hắnngại không ngóc đầu lên được”
Chiết Ngự Khanh vuốt chùm râu dài, dương dương tự đắc mà nói: “Người Sơn Tây chúng ta vốn trượng nghĩa, mà đại cữu ca Tây Sơn ta đây lại là người vô cùng trọng nghĩa khí”
Chiết Ngự Khanh giải quyết mọi việc quả thật rất trượng nghĩa khí, những tin nhắc đến chuyện thái úy đương triều bị đuổi giết ở Bách Hoa ổ chỉ lưu truyền trong nội bộ Bách Hoa ổ, nghe nói bên ngoài không một ai hay biết.
Nhưng sau khi Dương Hạo đến dự tiệc đón tiếp ở Bách Hoa đình, liền rời khỏi phủ châu ngay ngày hôm đó, khi hộ vệ của Mã Tông Cường đuổi theo đến Lô Châu thì đã đi rồi, nếu không đã chẳng thể diễn trò đuối giết ở Quán Dịch Trung, trở thành đề tài bàn tán của người dân phủ châu tại các quán trà. Ngày Dương Hạo rời đi, các mật thám thuộc khu tình báo “Tùy Phong” của Chiết gia nhận được chỉ thị tối cao của tân nhiệm chủ quản-đại tiểu thư Chiết gia: Quan sát chặt chẽ mọi động tĩnh ở Lô châu.
Đội xe đánh trận đã về đến Lô châu, vừa bước vào phạm vi Lô châu, Dương Hạo đã có cảm giác trở về nhà vô cùng thân thiết, bầu trời ở đây vô cùng trong xanh, cỏ vô cùng mềm mượt, gió thổi vi vu đều đem đến mùi vị của sự tự do tự tại. Nơi này do Dương Hạo một tay xây dựng nên, nếu nói từ trước đến giờ nơi nào khiến hắn khó quên nhất thì không nghi ngờ gì đó chính là Lô Châu
Khi nhìn thấy cánh cổng thành kiên cố cao lớn của thành Lô Châu từ đằng xa, không giống như khung cảnh đầy gió và tuyết trắng xóa khi hắn rời khỏi đó. Cổng thành tụ tập tất cả quan lại và rất nhiều người thân của binh lính, tình cảm của Dương Hạo bây giờ cũng không giống với khi vừa mới ra đi, hắn có một cảm giác lâu ngày được về lại cố hương.
Mã Tông Cường vô cùng mừng rỡ dắt đến một con ngựa. Dương Hạo lập tức nhảy lên ngựa, phóng về phía những người đang nghênh đón trước cổng thành.
Nơi yên bình này chính là gia đình của ta, nhà ta chính là ở phủ Lô châu này.
Những người đang ở trước mắt tuy đã lâu ngày không gặp nhưng vô cùng quen thuộc: Mộc Ân, Mộc Khôi, Điềm Tửu, Kha Trấn Ác, Mục Thanh Tuyền, Phạm Tư Kỳ, Lâm Bằng Vũ, Lý Ngọc Xương, còn có người nhà Dương Hạo: Đông Nhi, Diễm Diễm, Oa Oa. Mặc quan phục đứng ngay phía trước là Trương Kế Tổ Trương đại lão gia
Trương tri phủ vẫn giống như ngày trước, không giống như người vừa từ chức mà như vừa được thăng quan, trông vui mừng phấn khởi nhất trong đám người đứng đó. Nhìn thấy Dương Hạo một mình một ngựa từ xa phi đến, Trương tri phủ liền tiến lên phía trước nghênh đón, cười tươi như được thăng quan phát tài, nghiêng mình, vui mừng chào đón: “Hạ quan Trương Kế Tổ, thay mặt các quan lại và thân sĩ bách tính thành Lô Châu xin nghênh đón thái úy đại nhân. Thái úy đi đường vất vả. Chúc mừng thái úy đại nhân được thăng quan”
Dương Hạo nhìn lướt qua một loạt những khuôn mặt quen thuộc, khẽ nghiêng mình, vẫy vẫy tay với mọi người. Rồi đi theo Trương Kế Tổ trong tiếng hoan hô tưng bừng. Lúc trước, hắn thường không để ý, đều đi gặp bạn bè thân thích của mình trước tiên, giãi bày với họ tâm tình của mình khi phải li biệt, nhưng lần trở về này không giống như mọi lần, nhất định phải xử lí việc công trước rồi mới nghĩ đến việc tư, công tư phân minh.
Hai người nói với nhau vài câu, đội người ngựa đã đuổi đến nơi, do đó tất cả cùng quay về nha phủ. Các quan lại đều tiến vào đại đường. Dương Hạo liền cho người truyền chỉ sử Công Tôn Khanh vào.
Công Tôn Khanh run rẩy ngã cả ra đất đến nỗi đầu cũng bị chảy máu, trên đầu quấn một tấm vải trắng dày, mũ quan cũng không đội được, chỉ có thể đặt hơi nghiêng nghiêng trên đầu. Công Tôn Khanh đội lệch chiếc mũ quan, tay nâng thánh chỉ, tiến lên về phía trước một cách khó khăn, đứng trước mặt tất cả mọi ngừơi, như đang xướng hỉ nhạc tuyên đọc thánh chỉ một lượt.
Tuyên xong thánh chỉ, hắn liền giống như đồ phế thải bị mọi người ném sang một bên, không còn ai bận tâm đến nữa.
“Quá khen, quá khen, công danh lợi lộc chẳng qua cũng chỉ là mây khói thoáng qua” Dương Hạo nói.
Ánh mắt Chiết Tử Du dừng lại trên chân Dương Hạo, cười nhạt mà nói: “Ta nghe nói chân của ngài hiện giờ không được thuận tiện lắm”
Dương Hạo trong lòng dao động, dường như đã tìm được sự đồng tình giữa hai phía rồi, bèn lập tức nâng chân phải, bước tập tễnh về phía trước, chán nản nói: “Đúng vậy, khi sang sứ Khế Đan, vừa đúng lúc Khế Đan đang có nội loạn, Dương mỗ gặp phải họa không ngờ, cái chân này...ai da...”
Mắt Chiết Tử Du lóe lên một tia sáng, khẽ nheo đôi mắt đẹp lại nói: “Sao ta lại nghe nói chân trái của ngài mới là chân bị tàn phế?”
“À...vậy sao?”
Dương Hạo vội vã đổi sang chân kia, cười ngượng: “Gặp cô nương, ta vui đến nỗi không còn nhớ gì cả, nhất thời quên mất là chân nào”
Chiết Tử Du thở dài khẽ nói: “Lẽ nào ngài không thể nói với ta một câu thật lòng sao?”
Trông thần sắc ngữ khí thì như thâm khuê oán phụ khiến Dương Hạo trong lòng bất giác bị lay động, lẽ nào nàng đã không còn tính toán đến chuyện khi ở nước Đường ta giả chết khiến nàng phải đau khổ sao?
Còn đang mải suy nghĩ, Chiết Tử Du đã than trách: “Ta biết, ngài giả chết cũng được, giả là phế nhân cũng được, đều là vì muốn thoát khỏi sự khống chế của triều đình, nhưng đã muốn diễn thì phải diễn cho giống. Bị bao vây tứ phía, khó có thể nói là không có tai mắt của triều đình, ngài lúc thì nói chân trái, lúc lại kêu chân phải, có thể không bị bại lộ sao?”
Dương Hạo vô cùng cảm kích, vội nói:“Tử Du, nàng đối với ta tình nghĩa sâu nặng như vậy mà ta lại cảnh giác với nàng, thật đáng hổ thẹn. Vốn dĩ trước đây ta chỉ muốn lui về ẩn cư, tìm sự yên bình, cho nên mới có những hành vi kì quái như vậy. Nhưng về sau nàng có thể yên tâm”
Chiết Tử Du nhẹ nhàng nói: “Ngài bây giờ mới hiểu ta đối với ngài như thế nào sao? Nếu ngài không muốn bị lộ thân phận, ta còn có cách giúp ngài”
Dương Hạo tự mình cũng đã có cách, dự định về đến Lô Châu sẽ rêu rao tìm một vị danh y đến nói đã chữa khỏi cái chân bị tàn phế, triều đình dù có nghi ngờ cũng chẳng thể làm gì được, nhưng Chiết Tử Du có thể coi là Gia Cát Lượng trong đám nữ nhi, hẳn cách của nàng phải cao minh hơn cách của mình nhiều. Nghĩ đến đó liền vội hỏi: “Cô nương có cách gì vậy?”
Chiết Tử Du từ từ rút từ trong tay áo ra một thanh đoản kiếm sáng loáng sắc nhọn, từ tốn nói: “Chính là đây, làm một chân của ngài bị tàn phế thật”
Dương Hạo vô cùng kinh ngạc, lập tức xua tay vội nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương Tử Du, nhưng ta nghĩ chắc không cần nữa đâu”
Chiết Tử Du nửa cười nửa không nói: “Không cần khách khí, chỉ tốn chút công sức thôi”. Nói đoạn nàng liền cầm kiếm lao đến.
Dương Hạo thấy vậy không còn nghĩ gì đến việc giả què nữa, quay người bỏ chạy ra ngoài .Đôi mắt nâu to tròn của Chiết Tử Du nhìn chăm chú không chớp, quay người đuổi theo sau. Con nai phương Bắc thấy hai người chạy nhanh như vậy, chỉ nghĩ chủ nhân đang chơi đùa cùng vị khách đó, do vậy cũng vui vẻ đuổi theo sau. Một nam một nữ, hai người và một con hươu cùng nhau chạy điên cuồng trong bách hoa ổ.
Trong một ngôi đình cách đó rất xa, hai huynh đệ Chiết Ngự Huân ngồi trên đài sen nhìn theo một đôi nam nữ, phía sau là con nai nhỏ đang chạy nhảy vui vẻ trong khu vườn cây cối hoa cỏ xum xuê rậm rạp. Chiết Ngự Khanh thẳng thắn nói: “Đại ca, Dương Hạo ngày nay là tiết độ sứ . Theo tin từ Lô Châu truyền đến thì với thực lực hiện giờ của hắn, nếu quả thật hắn có thể giành Hạ Châu mà lên nắm quyền, vậy thì kẻ phi phàm bậc nhất Tây Bắc ngày nay còn ai khác ngoài hắn? Giờ hắn đã kết làm đồng minh với chúng ta, ngày ngày qua lại với nhau, nếu lỡ tiểu muội làm bị thương hắn, e rằng hai bên sẽ nảy sinh hiềm khích không hay”
“Hoàng đế chưa vội thái giám đã phải lo, đệ nghĩ tiểu muội thật sự nỡ đâm hắn sao?” Chiết Ngự Huân khẽ cười, vô cùng gian sảo nói.
“Tại sao? Hắn hết lần này đến lần khác làm tổn thương tiểu muội, lẽ nào tiểu muội còn có thể tha cho hắn?” Chiết Ngự Khanh vô cùng ngạc nhiên.
“Nếu tiểu muội có thể buông tha hắn thì đã chẳng làm cả nhà phải loạn cả lên, tiểu muội được lão gia và chúng ta nuông chiều quá rồi. Tính khí cao ngạo, coi trời bằng vung, biết bao kẻ gia cảnh xuất chúng đều không lọt vào mắt muội ấy, trước giờ chỉ có kẻ khác bị muội ấy sắp đặt theo ý mình, chứ đã có kẻ nào bắt nạt được muội ấy? Nếu như tên Dương Hạo này nỡ đắc tội với tiểu muội rồi lại trước sau nhún nhường nghênh đón, nói không chừng tiểu muội còn thật sự không để ý đến hắn, nhưng hiện giờ...” Chiết Ngự Huân than thở mà nói
Chiết Ngự Khanh chớp mắt, kinh ngạc cười lớn: “Haha, đây thật sự như đậu phụ chấm nước tương vậy, cái này phải đi cùng cái kia.Tên Dương Hạo này cũng thật là kẻ ngốc, không nhận ra tâm ý của tiểu muội, nếu không đã đứng lại để tiểu muội đâm hắn, khi thấy tiểu muội không nhẫn tâm làm hắn bị thương, như vậy chẳng phải sẽ rõ cả rồi sao? Nữ nhi mà, phải biết dỗ dành nâng niu”.
Chiết Ngự Huân khinh thường nháy mắt nói:“Dừng lại sao? Lẽ nào đã rút đao ra mà không đạt được mục đích, dựa vào tính khí của tiểu muội, đệ có chắc muội ấy sẽ không ra tay? Chỉ e muội ấy lén nuốt nước mắt vào trong chứ cũng không để tên tiểu tử kia trốn mất. Tiểu muội vì hắn mà chịu uất ức, cứ để muội ấy đuổi theo, trút oán giận đi”.
“Đại ca trừ phi có ý muốn tác thành cho hỉ sự của hai người bọn họ? Không đúng, theo tin mật chúng ta nhận được, Dương Hạo chẳng phải đã có vợ cả rồi sao? Nếu tiểu muội quả thật bị gả cho hắn, chẳng lẽ đường đường là đại tiểu thư Chiết gia lại phải đi làm vợ lẽ?” Chiết Ngự Khanh hoài nghi hỏi.
Chiết Ngự Huân trừng mắt nhìn Ngự Khanh rồi nói: “Sao lại có thể thành được? Vậy thì danh tiếng Chiết gia nhà chúng ta sẽ thế nào? Lấy vợ cả vợ lẽ, mình không phụ kẻ khác thì kẻ khác cũng chẳng phạm đến mình, nhưng cũng không phải là chuyện gì may mắn. Trước mặt đệ, đại ca hãy thử nói xem ”
Chuyện vợ cả vợ lẽ từ xưa đã có, điển tích Ngu Thuấn lấy Nga Hoàng, Nữ Anh đều được ghi chép lại trong sách “lễ chí”. Lấy hai người phụ nữ mà nói, bất thù đích đằng. Thời Xuân Thu chiến quốc, hợp tung liên hoành, chuyện lấy hai vợ bắt đầu ngày càng nhiều, đến thời Ngụy Tấn, cưới hai vợ bắt đầu tiếp diễn không ngừng. Thói đời, sớm đã thành lệ, Chiết Ngự Huân cứ thế mà áp dụng.
“Ta lại rất ủng hộ chuyện này, về lí mà nói, nếu có hôn ước với Lô Châu, đối với Chiết gia chúng ta vô cùng có lợi, Dương Hạo lại là ý trung nhân của tiểu muội, cũng không khiến muội ấy phải chịu ấm ức, nhưng đường đường là Hoành Sơn tiết độ, thái úy hiệu chuẩn, bị tiểu muội đuổi phải bỏ chạy, xem tình hình này, khó có thể giải quyết được ’’. Chiết Ngự Khanh buồn bã nói。
“Vậy thì ta cũng chẳng có cách nào mà quản được”
“Tiểu muội của chúng ta vốn đã không dễ đối phó rồi, nếu có thể dỗ dành muội ấy hồi tâm chuyển ý, vậy thì xem ra hắn rất có bản lĩnh rồi. Ta để tiểu muội phụ trách tin mật thám giữa Lô Châu và trung nguyên, với Lô Châu Phi Vũ, không thể tránh khỏi phải qua lại. Phi Vũ lại chỉ có Dương Hạo một mình phụ trách, còn lo họ sau này không có cơ hội gặp mặt sao? Đại ca thử nói xem” . Chiết Ngự Huân phủi phủi quần áo rồi nhảy lên mặt đất
“Đi, chúng ta đến Bách Hoa đình đợi, đệ hãy dăn dò trước, lát nữa Dương Hạo đến, bất kể hắn có thảm hại thế nào, mọi người cũng phải coi như không có chuyện gì, đùng cười hắn, tránh cho hắnngại không ngóc đầu lên được”
Chiết Ngự Khanh vuốt chùm râu dài, dương dương tự đắc mà nói: “Người Sơn Tây chúng ta vốn trượng nghĩa, mà đại cữu ca Tây Sơn ta đây lại là người vô cùng trọng nghĩa khí”
Chiết Ngự Khanh giải quyết mọi việc quả thật rất trượng nghĩa khí, những tin nhắc đến chuyện thái úy đương triều bị đuổi giết ở Bách Hoa ổ chỉ lưu truyền trong nội bộ Bách Hoa ổ, nghe nói bên ngoài không một ai hay biết.
Nhưng sau khi Dương Hạo đến dự tiệc đón tiếp ở Bách Hoa đình, liền rời khỏi phủ châu ngay ngày hôm đó, khi hộ vệ của Mã Tông Cường đuổi theo đến Lô Châu thì đã đi rồi, nếu không đã chẳng thể diễn trò đuối giết ở Quán Dịch Trung, trở thành đề tài bàn tán của người dân phủ châu tại các quán trà. Ngày Dương Hạo rời đi, các mật thám thuộc khu tình báo “Tùy Phong” của Chiết gia nhận được chỉ thị tối cao của tân nhiệm chủ quản-đại tiểu thư Chiết gia: Quan sát chặt chẽ mọi động tĩnh ở Lô châu.
Đội xe đánh trận đã về đến Lô châu, vừa bước vào phạm vi Lô châu, Dương Hạo đã có cảm giác trở về nhà vô cùng thân thiết, bầu trời ở đây vô cùng trong xanh, cỏ vô cùng mềm mượt, gió thổi vi vu đều đem đến mùi vị của sự tự do tự tại. Nơi này do Dương Hạo một tay xây dựng nên, nếu nói từ trước đến giờ nơi nào khiến hắn khó quên nhất thì không nghi ngờ gì đó chính là Lô Châu
Khi nhìn thấy cánh cổng thành kiên cố cao lớn của thành Lô Châu từ đằng xa, không giống như khung cảnh đầy gió và tuyết trắng xóa khi hắn rời khỏi đó. Cổng thành tụ tập tất cả quan lại và rất nhiều người thân của binh lính, tình cảm của Dương Hạo bây giờ cũng không giống với khi vừa mới ra đi, hắn có một cảm giác lâu ngày được về lại cố hương.
Mã Tông Cường vô cùng mừng rỡ dắt đến một con ngựa. Dương Hạo lập tức nhảy lên ngựa, phóng về phía những người đang nghênh đón trước cổng thành.
Nơi yên bình này chính là gia đình của ta, nhà ta chính là ở phủ Lô châu này.
Những người đang ở trước mắt tuy đã lâu ngày không gặp nhưng vô cùng quen thuộc: Mộc Ân, Mộc Khôi, Điềm Tửu, Kha Trấn Ác, Mục Thanh Tuyền, Phạm Tư Kỳ, Lâm Bằng Vũ, Lý Ngọc Xương, còn có người nhà Dương Hạo: Đông Nhi, Diễm Diễm, Oa Oa. Mặc quan phục đứng ngay phía trước là Trương Kế Tổ Trương đại lão gia
Trương tri phủ vẫn giống như ngày trước, không giống như người vừa từ chức mà như vừa được thăng quan, trông vui mừng phấn khởi nhất trong đám người đứng đó. Nhìn thấy Dương Hạo một mình một ngựa từ xa phi đến, Trương tri phủ liền tiến lên phía trước nghênh đón, cười tươi như được thăng quan phát tài, nghiêng mình, vui mừng chào đón: “Hạ quan Trương Kế Tổ, thay mặt các quan lại và thân sĩ bách tính thành Lô Châu xin nghênh đón thái úy đại nhân. Thái úy đi đường vất vả. Chúc mừng thái úy đại nhân được thăng quan”
Dương Hạo nhìn lướt qua một loạt những khuôn mặt quen thuộc, khẽ nghiêng mình, vẫy vẫy tay với mọi người. Rồi đi theo Trương Kế Tổ trong tiếng hoan hô tưng bừng. Lúc trước, hắn thường không để ý, đều đi gặp bạn bè thân thích của mình trước tiên, giãi bày với họ tâm tình của mình khi phải li biệt, nhưng lần trở về này không giống như mọi lần, nhất định phải xử lí việc công trước rồi mới nghĩ đến việc tư, công tư phân minh.
Hai người nói với nhau vài câu, đội người ngựa đã đuổi đến nơi, do đó tất cả cùng quay về nha phủ. Các quan lại đều tiến vào đại đường. Dương Hạo liền cho người truyền chỉ sử Công Tôn Khanh vào.
Công Tôn Khanh run rẩy ngã cả ra đất đến nỗi đầu cũng bị chảy máu, trên đầu quấn một tấm vải trắng dày, mũ quan cũng không đội được, chỉ có thể đặt hơi nghiêng nghiêng trên đầu. Công Tôn Khanh đội lệch chiếc mũ quan, tay nâng thánh chỉ, tiến lên về phía trước một cách khó khăn, đứng trước mặt tất cả mọi ngừơi, như đang xướng hỉ nhạc tuyên đọc thánh chỉ một lượt.
Tuyên xong thánh chỉ, hắn liền giống như đồ phế thải bị mọi người ném sang một bên, không còn ai bận tâm đến nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.