Quyển 6 - Chương 303: Nhổ củ cải
Nguyệt Quan
20/03/2013
Hồ lão hán cả đời thật thà, đây là lần đầu phá lệ với dòng suy nghĩ của hắn, hắn dám đồng ý chuyện của Sở quản sự. Sở quản sự làm việc từ trước tới giờ luôn giỏi giang, không bao lâu đã là người bảo lãnh, kí khế ước trước mặt hắn. Tổng cộng có bốn mươi bảy mẫu ruộng nước tốt, thêm vào ba căn nhà, được quy ra làm hai mươi quan tiền.
Hồ lão hán đợi Sở quản sự trở về, thì cùng với họ hàng xa đi vào trong thành tìm chàng rể tương lai đính hôn với con gái lão từ thủa nhỏ Triệu Chứng Tài, đây là tiền thế chấp nhà cửa, hắn không mang theo, cho vào cái bọc nhỏ, dẫn đứa con gái vội vội vàng vàng rời khỏi gia viên sinh ra và lớn lên thủa nhỏ.
Sở quản sự xong xuôi mọi việc rời đi, nhìn hai cha con vội vội vàng vàng đi ở bờ ruộng, vẫy tay nói với tên hầu: “Đi nói với Trương Ngũ Gia, nói ta đã xong việc rồi, bảo hắn chuẩn bị đưa người chặn.”
Vị hôn phu của con gái Hồ lão hán vốn làm việc ở bến sông, mấy ngày nay vì bến sông chặn nước xây đập bị người ta làm thương ở chân, đang dưỡng thương trong thành, hắn được tin chân chấm chân xóa chạy đến, gặp mặt nhau ở nam thành môn, Hồ lão hán nói rõ sự tình, ba người vội vàng bàn bạc, Triệu Chứng Tài nghĩ ra ở Hùng Châu có người cậu bà con xa, ba người quyết định đi về phía bắc, chạy tới phương bắc tìm con đường sống.
Không ngờ họ vừa mới tới gần chùa Thiền Tự, Trương Hưng Bá đột nhiên dẫn bảy tám tên lưu manh xuất hiện trước mặt họ, cười nhạt nói: “Hồ lão hán, đang đi đâu vậy?”
Hồ lão hán giật mình kinh hãi, nhìn thấy tên lưu manh đứng bên cạnh Trương Hưng Bá là người của Sở Du Khiếu liền hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, hắn bước lên che người con gái, tức giận nói: “Ta mắc bẫy bọn cầm thú này rồi, Chứng Tài, con mau đưa Mộng Phi đi đi, ta sẽ liều mạng với bọn chúng.”
Triệu Chứng Tài bị thương ở chân, nào có chạy được? Hơn nữa hắn tuy làm công dỡ hàng ở bến sông, tuy to khỏe, nhưng thực sự mà nói hắn cũng trung thực, thấy thái độ hung hãn vô lại của bọn lưu manh đã sợ chết khiếp, ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng không có, lúc này bị bọn họ bao vây, sớm đã mềm nhũn chân tay, không động đậy được gì.
Hồ lão hán xông lên phía trước, Trương Hưng Bá trợn trừng mắt nhìn lão, một tên lưu manh bay lên đá một phát làm Hồ lão hán ngã dúi dụi, một tên khác nhảy lên, đạp mạnh vào xương hông của Triệu Chứng Tài, đạp đế giày đầy bùn đất vào miệng hắn, cười khinh khích mắng: “Ngũ Gia nhà chúng ta tôn trọng con gái, ngươi cũng dám lừa gái đi sao?”
Trương Hưng Bá nhìn quanh, lạnh lùng dặn dò: “Đem ba người chúng nó đến ngõ Thổ Địa đi, ở đây người đi đường nhiều, chớ để người ta nhìn thấy.”
Mấy tên lưu manh kéo Hồ lão hán và Triệu Chứng Tài vào một cái ngõ vắng, Trương Hưng Bá nắm lấy cổ tay Hồ cô nương, đẩy luôn cô vào trong ngõ, mấy người tụm năm tụm ba trên đường vắng nhìn thấy là người của Nam Thành nhất bá Trương Ngũ Gia, nào dám nói lời nào.
Vừa vào đến ngõ, mấy tên lưu manh tay đấm chân đá túi bụi, đánh cho Hồ lão hán và Triệu Chứng Tài mặt mũi sưng vù, máu chảy, lăn lộn đầy đất.
“Cha…” Hồ cô nương kêu khóc thảm thiết, nhưng nàng bị Trương Hưng Bá nắm chặt, không giãy dụa được.
“Ngũ Gia, Trương Ngũ Gia, tiểu nhân không dám nữa, tiểu nhân không dám nữa, xin ngài… xin ngài tha cho tiểu nhân.” Triệu Chứng Tài chỉ mới mười tám tuổi, cơ thể tuy cường tráng, nhưng không có gan, nào dám chống đỡ lại đám lưu manh, bị đánh cho mặt mũi sưng vù, chỉ mở miệng cầu xin tha thứ.
Trương Hưng Bá cầm lấy tay Hồ cô nương giãy dụa không ngừng, kéo qua đi như một con gà nhỏ, hung hăng đạp vào chân Triệu Chứng Tài, cười mắng: “Đồ chó chết nhà người mà cũng dám cướp nữ nhân nhà Ngũ Gia?”
Triệu Chứng Tài kêu thảm thiết một tiếng, rồi cúi khom người cầu xin: “Tiểu nhân không dám nữa, tiểu nhân không dám nữa, Ngũ Gia tha mạng.”
“Ngũ Gia.” Một tên lưu manh lấy được hai mươi quan tiền từ người Hồ lão hán ra, đưa cho Trương Hưng Bá, Trương Hưng Bá thuận tay nhét luôn vào trong áo, nhe răng cười nói: “Hai mươi quan? Còn thiếu hai mươi tám quan tiền nữa, nếu như không đủ… thì đành gán nợ đứa con gái của ngươi đi, rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt, chính là tự các ngươi tìm lấy.”
Hắn liếc mắt nhìn Triệu Chứng Tài, miệng mũi máu chảy ròng ròng đang lưu luyến nhìn Mộng Phi cô nương, liền dập đầu nói: “Tiểu nhân không phản đối, tình nguyện dâng nàng cho Ngũ Gia.”
Trương Hưng Bá cười nhạt nói: “Ngươi giờ mới nhận ra sao? Đã muộn, đã muộn.”
Hắn quay sang nhìn Hồ cô nương, tuy vừa vội vừa sợ, khuôn mặt đỏ ửng, mang theo ánh mắt sợ sệt đáng thương như hoa gặp mưa, càng thêm hấp dẫn, nổi lòng háo sắc.
Lưu Trung bị người ta bôi nhọ trước mặt dượng, thực sự hận Hồ lão hán, hắn đưa ra chiêu tuyệt hộ kế, gọi hai người Trương Hưng Bá, Sở Du Khiếu một tên hát mặt đen, một tên hát mặt đỏ, vừa đấm vừa xoa lừa Hồ lão hán đồng ý kí vào, đường đường chính chính đoạt được đất của Hồ gia, đồng thời còn tóm thêm tội hắn mắc nợ lẩn trốn. Việc này có địa phương lý chính làm chứng, cha con Hồ gia và vị hôn phu của con gái Triệu Chứng Tài nếu như mất tích khỏi nơi này cũng không có gì là hậu họa.
Vận mệnh ba người này đã được định đoạt, Hồ lão hán và Triệu Chứng Tài bị nhét vào bao tải, chở đến đê sông rồi lấp bùn lên. Còn Hồ Mộng Phi cô nương thì bị bán cho lầu xanh Dương Châu, mãi mãi không bao giờ ra ngoài. Đây chính là kế của Lưu Trung, giết một người răn trăm người, cửa nha môn mở ra, thanh thiên đại lão gia ngồi đó, xem ai dám đi giải oan.
Nhưng vừa thấy Hồ cô nương khóc như mưa, Trương Hưng Bá tiếc, nếu như bán cô ta đi, thì không nỡ, dù sao Lưu gia đã nói rồi, bán rẻ cho kĩ viện cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền…
Trương Hưng Bá nghĩ đến đây, máu dâm nổi lên, hắn dặn dò với thuộc hạ: “Đưa bọn chúng đến miếu Thổ Địa đi, Ngũ Gia gia thay Triệu Chứng Tài vào động phòng, thân mật với Hồ cô nương cái đã.”
Tên lưu manh đó nghe vậy, miệng cười toe toét, xoa xoa tay nói: “Ngũ Gia, ngài xem, đợi ngài vui chơi xong, phải chăng đến lượt huynh đệ chúng tôi vui chơi?”
Trương Hưng Bá cười ha ha nói: “Tiểu tử ngươi, không hổ thẹn làm cho Ngũ Gia, thế đợi Ngũ Gia chơi đủ thì tính tiếp.”
Hồ cô nương nghe vậy, mặt tím tái, không ngừng kêu cứu, đã bị người ta bịt miệng không hét được nữa, ba người bị họ đưa đến miếu Thổ Địa, Trương Hưng Bá đi theo phía sau, đến cửa miếu Thổ Địa, vừa cởi dây quần, thì nghe bẩm báo có Dương Hạo ở đó. Hắn không tin cất bước tiến đến nói: “Toàn Nam Thành ai không nhận ra Trương Ngũ Gia ta, Ngũ Gia cần làm việc, có tên lăng đầu thanh không biết sống chết ở đâu dám thò đầu ra đây? Tiểu nương tử, nàng hay là ở lại đây, đợi lát nữa cho Ngũ Gia nhé.”
Trương Hưng Bá tìm trong viện, chỉ thấy hai hàng binh lính đầu đội nón hồng anh, người mặc áo màu đỏ, quàng khăn đỏ đứng trước cửa miếu Thổ Địa, mấy tên lưu manh tiến lên trước đã bị binh sĩ cản lại, cương đao sáng loáng, mũi thương sắc bén đè lên cổ bọn chúng, mồ hôi tuôn như mưa, không dám nhúc nhích.
Trương Hưng Bá lanh lẹn: “Quai quai của ta, đây… đây… đây là cấm quân Đại Tống.”
Ngẩng đầu nhìn thấy một thanh niên áo bào trắng cười dài bước ra từ trong đại điện: “Là ai gọi lăng đầu thanh đấy? Hóa ra là tên hiệu Dương Hạo đã truyền tới Tứ Châu rồi sao?”
Trương Hưng Bá cứng đờ người, buông lỏng hai tay, bịch một tiếng, quần rơi xuống đất, lộ ra hai đùi lông lá…
Dương Hạo tìm Chu viên ngoại vốn là muốn tìm được chứng cứ chính xác mà Châu Vọng Thúc và bọn lương thân đã làm sai đi. Những tưởng bọn họ ngoan ngoãn phối hợp với mình hoàn thành nhiệm vụ thu mua lương thực Tứ Châu, nhưng không ngờ lại nghe tin giật gân như vậy từ Chu Hồng Quân.
Chu viên ngoại nói ra oan ức của mình mấy năm nay. Ban đầu, Châu gia ngầm chiếm sản nghiệp Chu gia, tìm mọi thủ đoạn bỉ ổi chèn ép lật đổ, thôn tính sản nghiệp Chu gia, Chu gia đương nhiên không phục, kiện quan tới tận phủ nha, nhưng Châu gia và Ân tri phủ sớm cũng cùng một giuộc với nhau, câu kết với quan thân, hại Chu gia vào bước đường cùng. Chu gia để kiện với quan phủ mất rất nhiều tiền, kết quả lại thua kiện. Châu gia dương dương tự đắc, không ngừng phái bọn lưu manh đến cửa khiêu khích, Chu gia lão thái gia phẫn nộ mà tự vẫn ở Giang Hoài đạo quan sát sứ của nha môn.
Việc này bị làm ầm lên, vị quan sát sứ đó sợ rước họa vào thân, bèn cùng giám sát sứ nha môn liên danh thượng thư ngự sử đài, lúc đó Đại Tống vừa mới đánh hạ Kính Hồ, thế lực mở rộng đến Giang Hoài chưa được bao lâu, đang muốn quét sạch quyền hành phía nam, ngự sử đài rất coi trọng vụ án này, lập tức phái người vội đến tra rõ vụ án.
Nói là điều tra rõ, nhưng quan lại nhỏ địa phương phần lớn thuộc lòng địa bàn của họ, những viên quan sĩ thân này, lợi ích giữa các quan nhỏ được chia chác, bao che cho nhau, mấy viên quan lớn trong triều đình từ phủ Khai Phong rơi xuống, muốn lấy được chứng cứ phạm tội của họ đâu có dễ.
Vụ án này điều tra mấy tháng, quan lại nhỏ sĩ thân địa phương cố ý gây cản trở, trở nên thần hồn nát thần tính, người người cảm thấy bất an, chính sự không người xử lý, kinh tế thối nát không chịu nổi, lại tiếp tục điều tra e rằng sẽ càng không thu hoạch được gì, cân nhắc hồi lâu, triều đình đành phải xử phạt tri phủ Ân Tĩnh tiền nhiệm nắm được chứng cứ chính xác, qua loa chấm dứt vụ án này.
Tân nhậm tri phủ Đặng Tổ Dương sau khi nhậm chức, Chu viên ngoại tiếp tục kiện cáo, hy vọng có thể lấy lại đất đai tổ tiên để lại, trừng phạt Châu Vọng Thúc bức tử cha. Khi triều đình phái người xuống Tứ Châu điều tra lại vụ án này, Châu Vọng Thúc lo sợ, bày mưu tính kế, sau khi người mà triều đình điều xuống cũng không làm gì được hắn, hắn lại trở nên kiêu ngạo.
Hắn thấy Chu Hồng Quân còn dám kiện cáo, liền sai người không nể nang gì ra tay đánh, một thời gia Chu gia tai bay vạ gió, không phải hậu viện cháy thì đất vườn ngập nước, trong nhà hôm nay có người ra khỏi cửa bị đánh, ngày mai trước cửa bị người ta hắt đầy máu lợn máu chó, làm cho bọn giúp việc hầu hạ trong Chu gia đều lục tục rời đi.
Chu viên ngoại ngang, thề đưa Châu Vọng Thúc ra công lý, nhưng hắn phát hiện ra rằng Đặng tri phủ tân quan lên nhậm chức còn rất khách khí với hắn, sau đó lại dần dần không gặp hắn nữa. Mỗi ngày đi lên nha môn, Chu viên ngoại luôn bị làm khó dễ, cho dù là nha sai quan nhỏ, đường quan chúa bộ, thấy hắn đều làm ngơ, muốn gặp được Đặng tri phủ thực khó như lên trời.
Không dễ gặp, nói không đến hai ba câu cũng nhất định có quan nhỏ của phủ nha bưng “công văn quan trọng” mời phủ đài đại nhân ngay lập tức xử lý, vị Đặng phủ đài này chỉ cần một khi rời đi, muốn gặp hắn lần nữa không biết đến bao giờ, một chữ quyết “Buông”, khiến Chu viên ngoại lực bất tòng tâm.
Sản nghiệp Chu gia toàn bộ đều không được xử lý, thủ đoạn giết người mềm dẻo đã khiến cho Chu viên ngoại nản lòng thoái chí, tư tưởng kiện cáo dần cũng đã phai nhạt. Nhưng lúc này Châu Vọng Thúc lại không chịu bỏ qua, mỗi ngày đều phái bọn lưu manh vô lại đến gây chuyện, khiến cho gà chó Chu gia không yên thân, đứa con trai của Chu viên ngoại lại bị bọn chúng dụ dỗ đi quan phốc, khiến đất đai, cửa hàng, bất động sản của Chu gia đều bị gán hết, thua sạch sành sanh.
Đợi đến khi Châu Vọng Thúc phái người mang theo bằng chứng con trai Chu gia tận tay điểm chỉ thu nhà thu đất, Chu Hồng Quân mới hiểu được kế này đều do Châu Vọng Thúc đứng sau. Chu gia trong nháy mắt trở nên rách nát, con trai hắn biết mình đã mắc mưu, xấu hổ gặp cha mẹ, luẩn quẩn trong những suy nghĩ ấy rồi tự sát ở sông, Chu viên ngoại Chu Hồng Quân sống an nhàn sung sướng trong một đêm trở thành một tên ăn mày lưu lạc nay đây mai đó, đứa con độc nhất cũng đã tự vẫn, Chu phu nhân lâm bệnh không dậy nổi, ở trong miếu đổ nát không mời được đại phu, cũng không có thuốc uống, cả ngày ngủ trên mặt đất ẩm ướt, khiến cho bán thân bị tê liệt.
Nghe xong những lời lên án của Chu viên ngoại, Bích Túc giận sôi người, hận một nỗi không thể ngay lập tức đi giết Chu viên ngoại, ăn tươi nuốt sống hắn, Dương Hạo nghĩ ngợi hồi lâu, biết hành động theo cảm tính không thành công chuyện gì, trừ phi hắn là một anh hùng hảo hán gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp luôn. Cần có chứng cứ thực, mới có thể đưa kẻ xấu ra pháp luật, lúc này kìm lại ức chế trong lòng, trầm giọng nói: “Chu viên ngoại, ông cũng biết, chỉ dựa vào lời nói của một mình ông là không thể xử được Châu Vọng Thúc. Theo dự đoán của ông cũng không thể phán đoán ra Đặng Tổ Dương có cấu kết với Châu Vọng Thúc, chỗ này ông không thể ở được nữa, ta lập tức sẽ đưa ông đi, tìm một nơi ổn thỏa cho hai vợ chồng ông xong, chúng ta lại bàn tính tiếp, xem có thể tìm được chứng cớ xác thực nào từ họ không?”
Chu viên ngoại nhìn hắn thật lâu, bộ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng cũng gật đầu.
Dương Hạo cũng chỉ là người ngoài Tứ Châu, muốn một nơi yên ổn cho vợ chồng Chu viên ngoại, thực sự là không có chỗ nào tốt, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có chiếc quan thuyền bên Ngụy vương mới là thế lực quan phủ Tứ Châu và địa phương không đến nơi đó, thế là bèn bảo Bích Túc lập tức đi phái người đến đón vợ chồng Chu viên ngoại đi ngồi thuyền khâm sai, mình đi vào miếu theo bọn họ.
Bích Túc nhận được lệnh đi như bay lên thuyền điều người, hắn cầm tín vật của Dương Hạo, Dương Hạo là khâm sai phó sứ, nghi trượng của khâm sai, cấm quân hộ vệ cũng có quyền điều động, lập tức điều một đội binh đến, họ đến miếu dỡ ván cửa ra, bế Chu phu nhân lên ván cửa đó khiêng rời khỏi miếu Thổ Địa, ai ngờ Trương Hưng Bá dục vọng nổi lên, muốn giờ trò đồi bại, đưa Hồ cô nương vào miếu Thổ Địa và bắt gặp họ.
Vừa thấy khâm sai còn có cấm quân dũng sĩ như sát thần, đám người Trương Hưng Bá hồn bay phách tán. Dương Hạo ngồi ở đại đường miếu Thổ Địa, lúc này “thăng đường xử án”, Trương Hưng Bá vẫn còn muốn trốn tránh trả lời qua loa, cho dù bị vị khâm sai này cho vào nhà lao, chờ đoàn người ngựa khâm sai rời khỏi Tứ Châu, có Lưu gia và Châu gia che chở, hắn cũng nhất định được ra.
Nhưng Dương Hạo giờ đang cần tất cả chứng cứ phạm tội có liên quan đến Châu Vọng Thúc, hắn được biết vụ án tranh đoạt tài sản không chỉ đề cập đến Châu Vọng Thúc mà còn liên quan đến cháu ngoại Đặng tri phủ Lưu trung, theo bên cạnh xác minh, Chu viên ngoại nói Đặng Tổ Dương và Châu Vọng Thúc có câu kết với nhau, nào còn dám để họ rời đi.
Ở đây ngoài Trương Hưng Bá và lũ lưu manh của hắn còn có cha con Hồ thị, Triệu Chứng Tài, Trương Hưng Bá muốn che đậy, ba người Hồ lão hán cũng không thể nào dấu diếm thay hắn, Hồ lão hán kể lại ngọn nguồn sự việc xảy ra, Trương Hưng Bá theo lời Sở Du Khiếu bên đó mật báo liền dẫn lũ lưu manh côn đồ Dương Thanh bị hai cấm quân thị vệ cao lớn xách lên như xách gà vứt xuống mặt đất, thể trạng của hắn dường như bị lăn lộn không còn sức lực nữa, đương lúc không còn người đánh nữa, thì nói ra toàn bộ sự việc.
Dương Hạo vừa nghe nhắc đến còn có Sở Du Khiếu và Trương Hưng Bá là châu tay của Châu Vọng Thúc và Lưu Trung, hai bên một chính một tà đấu đá nhau, xem ra cũng chỉ là cùng một giuộc hợp tác với nhau mà thôi, biết rõ người này cũng là nhân chứng mấu chốt, liền đến chỗ tên lưu manh này hỏi: “Tên Sở Du Khiếu giờ ở đâu?”
Dương Thanh lắp bắp nói: “Sở quản sự… à không, Sở Du Khiếu đến Diêu Tỷ Nhi rồi ạ.”
Bích Túc giơ tay cho một cái tát: “Con mẹ mày nói cho rõ ràng, đi kỹ nữ chỗ nào?”
Dương Thanh vẻ mặt cầu xin nói: “Kỹ nữ này họ Diêu, gọi là Diêu Tỷ Nhi.”
Bích Túc nghe rõ, không kìm được vừa bực mình vừa buồn cười, quay đầu lại nói với Dương Hạo: “Đại nhân, ngài thấy?”
“Đây là một nhân chứng quan trọng, giữ hắn lại.” Dương Hạo trầm tư một lát lại nói: “Chỗ Châu Vọng Thúc, Lưu Trung, khi nào cần ngươi trở về báo tin?”
Đến bước đường cùng này, Trương Hưng Bá cũng không che giấu nữa, ủ rũ nói: “Chuyện nhỏ mẫy chục mẫu đất nào có được Lưu Gia và Châu Gia để tâm tới, chỉ là Hồ gia đắc tội với Lưu Gia, Lưu Gia mới đích thân dặn dò, việc này giải quyết ổn thỏa, không cần vội về báo tin, Lưu Gia và Châu Gia hai ngày nay đang bận.”
Dương Hạo nghe vậy vui mừng, dặn dò: “Lũ lưu manh này ở trong thành Tứ Châu người quen mặt quá nhiều, nếu đưa chúng đi cùng thì không tiện, các người ở đây nghỉ ngơi, đợi khi trời tối, đưa chúng ra khỏi Nam thành, theo đường vòng lên thuyền. Mấy người các ngươi…”
Hắn chỉ tay vào cấm quân hộ vệ cơ thể không được coi là quá cường tráng, lệnh: “Cởi hết quân phục ra, đổi sang bộ lưu manh, theo bổn quan đi bắt Sở Du Khiếu.”
Chu viên ngoại thờ ơ lạnh nhạt, thấy Dương Hạo như vậy mới động lòng, Dương Hạo quay người lại nói với hắn: “Chu viên ngoại, bổn quan muốn lập tức đưa các người lên quan thuyền, nhưng nhiều người thế này động tĩnh quá lớn, không tránh khỏi đánh cỏ động rắn, các người cũng ở đây chờ một chút. Khi trời tốt sẽ theo cấm quân lên đường, bổn quan giờ đi bắt Sở Du Khiếu.”
“Từ từ, Dương viện sử chờ chút…”
Chu viên ngoại đến lúc này mới tin vào thành ý của Dương Hạo, hắn vội chạy vào miếu đổ nát, tới phía trước tượng thần Thổ Địa công, sờ sờ đài thần phá động, cầm ra một cái túi rách, rồi lại chạy tới trước mặt Dương Hạo, cảm kích nói: “ Tiểu dân hổ thẹn, vừa nãy còn nghi ngờ lòng tốt của đại nhân, không dám đưa nó hiến cho đại nhân. Giờ thảo dân thực sự tin đại nhân theo lẽ công bằng mà phán xét án này, đại nhân, nhà cừa tan nát lưu lạc đến bước đường cùng này, Chu mỗ vẫn chưa nhàn rỗi, ngày ngày chạy hết phố lớn phố nhỏ, xin cơm canh ăn, lúc nào cũng nhìn chằm chằm mọi hành động bất nghĩa của hai nhà Châu Lưu, những điều ta nghe thấy, tất cả đều được nghi lại vào đây, viện sử đại nhân xem xem, tất có ích.”
Dương Hạo mở cái bọc ra xem, chỉ thấy bên trong có một cái bút cùn, nghiên mực vỡ nửa, còn lại đều là các nét chữ so le không đồng đều, chi chít chữ trên giấy thậm chí còn là miếng vải, thô sơ giản lược vô cùng, đều là nghe nói người nào làm chuyện gì, hoặc tận mắt thấy bọn chúng phái bọn lưu manh đi làm gì, thời gian, địa điểm, tên người, ngọn nguồn sự việc đều được kể lại, xem ra mấy năm mở quan tòa, hắn cũng có thầy kiện tâm đắc.
Dương Hạo vui mừng, lúc này không có thời gian nhìn kỹ, vội nhét nó vào người, xúc động an ủi hắn: “Chu viên ngoại bị mưu hại, vẫn có sự cảnh giác cao đọ, người đáng hổ thẹn phải là ta đây mới đúng, ông yên tâm, việc này rơi vào tay bổn phủ, thì nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ông.”
Hồ lão hán đợi Sở quản sự trở về, thì cùng với họ hàng xa đi vào trong thành tìm chàng rể tương lai đính hôn với con gái lão từ thủa nhỏ Triệu Chứng Tài, đây là tiền thế chấp nhà cửa, hắn không mang theo, cho vào cái bọc nhỏ, dẫn đứa con gái vội vội vàng vàng rời khỏi gia viên sinh ra và lớn lên thủa nhỏ.
Sở quản sự xong xuôi mọi việc rời đi, nhìn hai cha con vội vội vàng vàng đi ở bờ ruộng, vẫy tay nói với tên hầu: “Đi nói với Trương Ngũ Gia, nói ta đã xong việc rồi, bảo hắn chuẩn bị đưa người chặn.”
Vị hôn phu của con gái Hồ lão hán vốn làm việc ở bến sông, mấy ngày nay vì bến sông chặn nước xây đập bị người ta làm thương ở chân, đang dưỡng thương trong thành, hắn được tin chân chấm chân xóa chạy đến, gặp mặt nhau ở nam thành môn, Hồ lão hán nói rõ sự tình, ba người vội vàng bàn bạc, Triệu Chứng Tài nghĩ ra ở Hùng Châu có người cậu bà con xa, ba người quyết định đi về phía bắc, chạy tới phương bắc tìm con đường sống.
Không ngờ họ vừa mới tới gần chùa Thiền Tự, Trương Hưng Bá đột nhiên dẫn bảy tám tên lưu manh xuất hiện trước mặt họ, cười nhạt nói: “Hồ lão hán, đang đi đâu vậy?”
Hồ lão hán giật mình kinh hãi, nhìn thấy tên lưu manh đứng bên cạnh Trương Hưng Bá là người của Sở Du Khiếu liền hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, hắn bước lên che người con gái, tức giận nói: “Ta mắc bẫy bọn cầm thú này rồi, Chứng Tài, con mau đưa Mộng Phi đi đi, ta sẽ liều mạng với bọn chúng.”
Triệu Chứng Tài bị thương ở chân, nào có chạy được? Hơn nữa hắn tuy làm công dỡ hàng ở bến sông, tuy to khỏe, nhưng thực sự mà nói hắn cũng trung thực, thấy thái độ hung hãn vô lại của bọn lưu manh đã sợ chết khiếp, ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng không có, lúc này bị bọn họ bao vây, sớm đã mềm nhũn chân tay, không động đậy được gì.
Hồ lão hán xông lên phía trước, Trương Hưng Bá trợn trừng mắt nhìn lão, một tên lưu manh bay lên đá một phát làm Hồ lão hán ngã dúi dụi, một tên khác nhảy lên, đạp mạnh vào xương hông của Triệu Chứng Tài, đạp đế giày đầy bùn đất vào miệng hắn, cười khinh khích mắng: “Ngũ Gia nhà chúng ta tôn trọng con gái, ngươi cũng dám lừa gái đi sao?”
Trương Hưng Bá nhìn quanh, lạnh lùng dặn dò: “Đem ba người chúng nó đến ngõ Thổ Địa đi, ở đây người đi đường nhiều, chớ để người ta nhìn thấy.”
Mấy tên lưu manh kéo Hồ lão hán và Triệu Chứng Tài vào một cái ngõ vắng, Trương Hưng Bá nắm lấy cổ tay Hồ cô nương, đẩy luôn cô vào trong ngõ, mấy người tụm năm tụm ba trên đường vắng nhìn thấy là người của Nam Thành nhất bá Trương Ngũ Gia, nào dám nói lời nào.
Vừa vào đến ngõ, mấy tên lưu manh tay đấm chân đá túi bụi, đánh cho Hồ lão hán và Triệu Chứng Tài mặt mũi sưng vù, máu chảy, lăn lộn đầy đất.
“Cha…” Hồ cô nương kêu khóc thảm thiết, nhưng nàng bị Trương Hưng Bá nắm chặt, không giãy dụa được.
“Ngũ Gia, Trương Ngũ Gia, tiểu nhân không dám nữa, tiểu nhân không dám nữa, xin ngài… xin ngài tha cho tiểu nhân.” Triệu Chứng Tài chỉ mới mười tám tuổi, cơ thể tuy cường tráng, nhưng không có gan, nào dám chống đỡ lại đám lưu manh, bị đánh cho mặt mũi sưng vù, chỉ mở miệng cầu xin tha thứ.
Trương Hưng Bá cầm lấy tay Hồ cô nương giãy dụa không ngừng, kéo qua đi như một con gà nhỏ, hung hăng đạp vào chân Triệu Chứng Tài, cười mắng: “Đồ chó chết nhà người mà cũng dám cướp nữ nhân nhà Ngũ Gia?”
Triệu Chứng Tài kêu thảm thiết một tiếng, rồi cúi khom người cầu xin: “Tiểu nhân không dám nữa, tiểu nhân không dám nữa, Ngũ Gia tha mạng.”
“Ngũ Gia.” Một tên lưu manh lấy được hai mươi quan tiền từ người Hồ lão hán ra, đưa cho Trương Hưng Bá, Trương Hưng Bá thuận tay nhét luôn vào trong áo, nhe răng cười nói: “Hai mươi quan? Còn thiếu hai mươi tám quan tiền nữa, nếu như không đủ… thì đành gán nợ đứa con gái của ngươi đi, rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt, chính là tự các ngươi tìm lấy.”
Hắn liếc mắt nhìn Triệu Chứng Tài, miệng mũi máu chảy ròng ròng đang lưu luyến nhìn Mộng Phi cô nương, liền dập đầu nói: “Tiểu nhân không phản đối, tình nguyện dâng nàng cho Ngũ Gia.”
Trương Hưng Bá cười nhạt nói: “Ngươi giờ mới nhận ra sao? Đã muộn, đã muộn.”
Hắn quay sang nhìn Hồ cô nương, tuy vừa vội vừa sợ, khuôn mặt đỏ ửng, mang theo ánh mắt sợ sệt đáng thương như hoa gặp mưa, càng thêm hấp dẫn, nổi lòng háo sắc.
Lưu Trung bị người ta bôi nhọ trước mặt dượng, thực sự hận Hồ lão hán, hắn đưa ra chiêu tuyệt hộ kế, gọi hai người Trương Hưng Bá, Sở Du Khiếu một tên hát mặt đen, một tên hát mặt đỏ, vừa đấm vừa xoa lừa Hồ lão hán đồng ý kí vào, đường đường chính chính đoạt được đất của Hồ gia, đồng thời còn tóm thêm tội hắn mắc nợ lẩn trốn. Việc này có địa phương lý chính làm chứng, cha con Hồ gia và vị hôn phu của con gái Triệu Chứng Tài nếu như mất tích khỏi nơi này cũng không có gì là hậu họa.
Vận mệnh ba người này đã được định đoạt, Hồ lão hán và Triệu Chứng Tài bị nhét vào bao tải, chở đến đê sông rồi lấp bùn lên. Còn Hồ Mộng Phi cô nương thì bị bán cho lầu xanh Dương Châu, mãi mãi không bao giờ ra ngoài. Đây chính là kế của Lưu Trung, giết một người răn trăm người, cửa nha môn mở ra, thanh thiên đại lão gia ngồi đó, xem ai dám đi giải oan.
Nhưng vừa thấy Hồ cô nương khóc như mưa, Trương Hưng Bá tiếc, nếu như bán cô ta đi, thì không nỡ, dù sao Lưu gia đã nói rồi, bán rẻ cho kĩ viện cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền…
Trương Hưng Bá nghĩ đến đây, máu dâm nổi lên, hắn dặn dò với thuộc hạ: “Đưa bọn chúng đến miếu Thổ Địa đi, Ngũ Gia gia thay Triệu Chứng Tài vào động phòng, thân mật với Hồ cô nương cái đã.”
Tên lưu manh đó nghe vậy, miệng cười toe toét, xoa xoa tay nói: “Ngũ Gia, ngài xem, đợi ngài vui chơi xong, phải chăng đến lượt huynh đệ chúng tôi vui chơi?”
Trương Hưng Bá cười ha ha nói: “Tiểu tử ngươi, không hổ thẹn làm cho Ngũ Gia, thế đợi Ngũ Gia chơi đủ thì tính tiếp.”
Hồ cô nương nghe vậy, mặt tím tái, không ngừng kêu cứu, đã bị người ta bịt miệng không hét được nữa, ba người bị họ đưa đến miếu Thổ Địa, Trương Hưng Bá đi theo phía sau, đến cửa miếu Thổ Địa, vừa cởi dây quần, thì nghe bẩm báo có Dương Hạo ở đó. Hắn không tin cất bước tiến đến nói: “Toàn Nam Thành ai không nhận ra Trương Ngũ Gia ta, Ngũ Gia cần làm việc, có tên lăng đầu thanh không biết sống chết ở đâu dám thò đầu ra đây? Tiểu nương tử, nàng hay là ở lại đây, đợi lát nữa cho Ngũ Gia nhé.”
Trương Hưng Bá tìm trong viện, chỉ thấy hai hàng binh lính đầu đội nón hồng anh, người mặc áo màu đỏ, quàng khăn đỏ đứng trước cửa miếu Thổ Địa, mấy tên lưu manh tiến lên trước đã bị binh sĩ cản lại, cương đao sáng loáng, mũi thương sắc bén đè lên cổ bọn chúng, mồ hôi tuôn như mưa, không dám nhúc nhích.
Trương Hưng Bá lanh lẹn: “Quai quai của ta, đây… đây… đây là cấm quân Đại Tống.”
Ngẩng đầu nhìn thấy một thanh niên áo bào trắng cười dài bước ra từ trong đại điện: “Là ai gọi lăng đầu thanh đấy? Hóa ra là tên hiệu Dương Hạo đã truyền tới Tứ Châu rồi sao?”
Trương Hưng Bá cứng đờ người, buông lỏng hai tay, bịch một tiếng, quần rơi xuống đất, lộ ra hai đùi lông lá…
Dương Hạo tìm Chu viên ngoại vốn là muốn tìm được chứng cứ chính xác mà Châu Vọng Thúc và bọn lương thân đã làm sai đi. Những tưởng bọn họ ngoan ngoãn phối hợp với mình hoàn thành nhiệm vụ thu mua lương thực Tứ Châu, nhưng không ngờ lại nghe tin giật gân như vậy từ Chu Hồng Quân.
Chu viên ngoại nói ra oan ức của mình mấy năm nay. Ban đầu, Châu gia ngầm chiếm sản nghiệp Chu gia, tìm mọi thủ đoạn bỉ ổi chèn ép lật đổ, thôn tính sản nghiệp Chu gia, Chu gia đương nhiên không phục, kiện quan tới tận phủ nha, nhưng Châu gia và Ân tri phủ sớm cũng cùng một giuộc với nhau, câu kết với quan thân, hại Chu gia vào bước đường cùng. Chu gia để kiện với quan phủ mất rất nhiều tiền, kết quả lại thua kiện. Châu gia dương dương tự đắc, không ngừng phái bọn lưu manh đến cửa khiêu khích, Chu gia lão thái gia phẫn nộ mà tự vẫn ở Giang Hoài đạo quan sát sứ của nha môn.
Việc này bị làm ầm lên, vị quan sát sứ đó sợ rước họa vào thân, bèn cùng giám sát sứ nha môn liên danh thượng thư ngự sử đài, lúc đó Đại Tống vừa mới đánh hạ Kính Hồ, thế lực mở rộng đến Giang Hoài chưa được bao lâu, đang muốn quét sạch quyền hành phía nam, ngự sử đài rất coi trọng vụ án này, lập tức phái người vội đến tra rõ vụ án.
Nói là điều tra rõ, nhưng quan lại nhỏ địa phương phần lớn thuộc lòng địa bàn của họ, những viên quan sĩ thân này, lợi ích giữa các quan nhỏ được chia chác, bao che cho nhau, mấy viên quan lớn trong triều đình từ phủ Khai Phong rơi xuống, muốn lấy được chứng cứ phạm tội của họ đâu có dễ.
Vụ án này điều tra mấy tháng, quan lại nhỏ sĩ thân địa phương cố ý gây cản trở, trở nên thần hồn nát thần tính, người người cảm thấy bất an, chính sự không người xử lý, kinh tế thối nát không chịu nổi, lại tiếp tục điều tra e rằng sẽ càng không thu hoạch được gì, cân nhắc hồi lâu, triều đình đành phải xử phạt tri phủ Ân Tĩnh tiền nhiệm nắm được chứng cứ chính xác, qua loa chấm dứt vụ án này.
Tân nhậm tri phủ Đặng Tổ Dương sau khi nhậm chức, Chu viên ngoại tiếp tục kiện cáo, hy vọng có thể lấy lại đất đai tổ tiên để lại, trừng phạt Châu Vọng Thúc bức tử cha. Khi triều đình phái người xuống Tứ Châu điều tra lại vụ án này, Châu Vọng Thúc lo sợ, bày mưu tính kế, sau khi người mà triều đình điều xuống cũng không làm gì được hắn, hắn lại trở nên kiêu ngạo.
Hắn thấy Chu Hồng Quân còn dám kiện cáo, liền sai người không nể nang gì ra tay đánh, một thời gia Chu gia tai bay vạ gió, không phải hậu viện cháy thì đất vườn ngập nước, trong nhà hôm nay có người ra khỏi cửa bị đánh, ngày mai trước cửa bị người ta hắt đầy máu lợn máu chó, làm cho bọn giúp việc hầu hạ trong Chu gia đều lục tục rời đi.
Chu viên ngoại ngang, thề đưa Châu Vọng Thúc ra công lý, nhưng hắn phát hiện ra rằng Đặng tri phủ tân quan lên nhậm chức còn rất khách khí với hắn, sau đó lại dần dần không gặp hắn nữa. Mỗi ngày đi lên nha môn, Chu viên ngoại luôn bị làm khó dễ, cho dù là nha sai quan nhỏ, đường quan chúa bộ, thấy hắn đều làm ngơ, muốn gặp được Đặng tri phủ thực khó như lên trời.
Không dễ gặp, nói không đến hai ba câu cũng nhất định có quan nhỏ của phủ nha bưng “công văn quan trọng” mời phủ đài đại nhân ngay lập tức xử lý, vị Đặng phủ đài này chỉ cần một khi rời đi, muốn gặp hắn lần nữa không biết đến bao giờ, một chữ quyết “Buông”, khiến Chu viên ngoại lực bất tòng tâm.
Sản nghiệp Chu gia toàn bộ đều không được xử lý, thủ đoạn giết người mềm dẻo đã khiến cho Chu viên ngoại nản lòng thoái chí, tư tưởng kiện cáo dần cũng đã phai nhạt. Nhưng lúc này Châu Vọng Thúc lại không chịu bỏ qua, mỗi ngày đều phái bọn lưu manh vô lại đến gây chuyện, khiến cho gà chó Chu gia không yên thân, đứa con trai của Chu viên ngoại lại bị bọn chúng dụ dỗ đi quan phốc, khiến đất đai, cửa hàng, bất động sản của Chu gia đều bị gán hết, thua sạch sành sanh.
Đợi đến khi Châu Vọng Thúc phái người mang theo bằng chứng con trai Chu gia tận tay điểm chỉ thu nhà thu đất, Chu Hồng Quân mới hiểu được kế này đều do Châu Vọng Thúc đứng sau. Chu gia trong nháy mắt trở nên rách nát, con trai hắn biết mình đã mắc mưu, xấu hổ gặp cha mẹ, luẩn quẩn trong những suy nghĩ ấy rồi tự sát ở sông, Chu viên ngoại Chu Hồng Quân sống an nhàn sung sướng trong một đêm trở thành một tên ăn mày lưu lạc nay đây mai đó, đứa con độc nhất cũng đã tự vẫn, Chu phu nhân lâm bệnh không dậy nổi, ở trong miếu đổ nát không mời được đại phu, cũng không có thuốc uống, cả ngày ngủ trên mặt đất ẩm ướt, khiến cho bán thân bị tê liệt.
Nghe xong những lời lên án của Chu viên ngoại, Bích Túc giận sôi người, hận một nỗi không thể ngay lập tức đi giết Chu viên ngoại, ăn tươi nuốt sống hắn, Dương Hạo nghĩ ngợi hồi lâu, biết hành động theo cảm tính không thành công chuyện gì, trừ phi hắn là một anh hùng hảo hán gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp luôn. Cần có chứng cứ thực, mới có thể đưa kẻ xấu ra pháp luật, lúc này kìm lại ức chế trong lòng, trầm giọng nói: “Chu viên ngoại, ông cũng biết, chỉ dựa vào lời nói của một mình ông là không thể xử được Châu Vọng Thúc. Theo dự đoán của ông cũng không thể phán đoán ra Đặng Tổ Dương có cấu kết với Châu Vọng Thúc, chỗ này ông không thể ở được nữa, ta lập tức sẽ đưa ông đi, tìm một nơi ổn thỏa cho hai vợ chồng ông xong, chúng ta lại bàn tính tiếp, xem có thể tìm được chứng cớ xác thực nào từ họ không?”
Chu viên ngoại nhìn hắn thật lâu, bộ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng cũng gật đầu.
Dương Hạo cũng chỉ là người ngoài Tứ Châu, muốn một nơi yên ổn cho vợ chồng Chu viên ngoại, thực sự là không có chỗ nào tốt, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có chiếc quan thuyền bên Ngụy vương mới là thế lực quan phủ Tứ Châu và địa phương không đến nơi đó, thế là bèn bảo Bích Túc lập tức đi phái người đến đón vợ chồng Chu viên ngoại đi ngồi thuyền khâm sai, mình đi vào miếu theo bọn họ.
Bích Túc nhận được lệnh đi như bay lên thuyền điều người, hắn cầm tín vật của Dương Hạo, Dương Hạo là khâm sai phó sứ, nghi trượng của khâm sai, cấm quân hộ vệ cũng có quyền điều động, lập tức điều một đội binh đến, họ đến miếu dỡ ván cửa ra, bế Chu phu nhân lên ván cửa đó khiêng rời khỏi miếu Thổ Địa, ai ngờ Trương Hưng Bá dục vọng nổi lên, muốn giờ trò đồi bại, đưa Hồ cô nương vào miếu Thổ Địa và bắt gặp họ.
Vừa thấy khâm sai còn có cấm quân dũng sĩ như sát thần, đám người Trương Hưng Bá hồn bay phách tán. Dương Hạo ngồi ở đại đường miếu Thổ Địa, lúc này “thăng đường xử án”, Trương Hưng Bá vẫn còn muốn trốn tránh trả lời qua loa, cho dù bị vị khâm sai này cho vào nhà lao, chờ đoàn người ngựa khâm sai rời khỏi Tứ Châu, có Lưu gia và Châu gia che chở, hắn cũng nhất định được ra.
Nhưng Dương Hạo giờ đang cần tất cả chứng cứ phạm tội có liên quan đến Châu Vọng Thúc, hắn được biết vụ án tranh đoạt tài sản không chỉ đề cập đến Châu Vọng Thúc mà còn liên quan đến cháu ngoại Đặng tri phủ Lưu trung, theo bên cạnh xác minh, Chu viên ngoại nói Đặng Tổ Dương và Châu Vọng Thúc có câu kết với nhau, nào còn dám để họ rời đi.
Ở đây ngoài Trương Hưng Bá và lũ lưu manh của hắn còn có cha con Hồ thị, Triệu Chứng Tài, Trương Hưng Bá muốn che đậy, ba người Hồ lão hán cũng không thể nào dấu diếm thay hắn, Hồ lão hán kể lại ngọn nguồn sự việc xảy ra, Trương Hưng Bá theo lời Sở Du Khiếu bên đó mật báo liền dẫn lũ lưu manh côn đồ Dương Thanh bị hai cấm quân thị vệ cao lớn xách lên như xách gà vứt xuống mặt đất, thể trạng của hắn dường như bị lăn lộn không còn sức lực nữa, đương lúc không còn người đánh nữa, thì nói ra toàn bộ sự việc.
Dương Hạo vừa nghe nhắc đến còn có Sở Du Khiếu và Trương Hưng Bá là châu tay của Châu Vọng Thúc và Lưu Trung, hai bên một chính một tà đấu đá nhau, xem ra cũng chỉ là cùng một giuộc hợp tác với nhau mà thôi, biết rõ người này cũng là nhân chứng mấu chốt, liền đến chỗ tên lưu manh này hỏi: “Tên Sở Du Khiếu giờ ở đâu?”
Dương Thanh lắp bắp nói: “Sở quản sự… à không, Sở Du Khiếu đến Diêu Tỷ Nhi rồi ạ.”
Bích Túc giơ tay cho một cái tát: “Con mẹ mày nói cho rõ ràng, đi kỹ nữ chỗ nào?”
Dương Thanh vẻ mặt cầu xin nói: “Kỹ nữ này họ Diêu, gọi là Diêu Tỷ Nhi.”
Bích Túc nghe rõ, không kìm được vừa bực mình vừa buồn cười, quay đầu lại nói với Dương Hạo: “Đại nhân, ngài thấy?”
“Đây là một nhân chứng quan trọng, giữ hắn lại.” Dương Hạo trầm tư một lát lại nói: “Chỗ Châu Vọng Thúc, Lưu Trung, khi nào cần ngươi trở về báo tin?”
Đến bước đường cùng này, Trương Hưng Bá cũng không che giấu nữa, ủ rũ nói: “Chuyện nhỏ mẫy chục mẫu đất nào có được Lưu Gia và Châu Gia để tâm tới, chỉ là Hồ gia đắc tội với Lưu Gia, Lưu Gia mới đích thân dặn dò, việc này giải quyết ổn thỏa, không cần vội về báo tin, Lưu Gia và Châu Gia hai ngày nay đang bận.”
Dương Hạo nghe vậy vui mừng, dặn dò: “Lũ lưu manh này ở trong thành Tứ Châu người quen mặt quá nhiều, nếu đưa chúng đi cùng thì không tiện, các người ở đây nghỉ ngơi, đợi khi trời tối, đưa chúng ra khỏi Nam thành, theo đường vòng lên thuyền. Mấy người các ngươi…”
Hắn chỉ tay vào cấm quân hộ vệ cơ thể không được coi là quá cường tráng, lệnh: “Cởi hết quân phục ra, đổi sang bộ lưu manh, theo bổn quan đi bắt Sở Du Khiếu.”
Chu viên ngoại thờ ơ lạnh nhạt, thấy Dương Hạo như vậy mới động lòng, Dương Hạo quay người lại nói với hắn: “Chu viên ngoại, bổn quan muốn lập tức đưa các người lên quan thuyền, nhưng nhiều người thế này động tĩnh quá lớn, không tránh khỏi đánh cỏ động rắn, các người cũng ở đây chờ một chút. Khi trời tốt sẽ theo cấm quân lên đường, bổn quan giờ đi bắt Sở Du Khiếu.”
“Từ từ, Dương viện sử chờ chút…”
Chu viên ngoại đến lúc này mới tin vào thành ý của Dương Hạo, hắn vội chạy vào miếu đổ nát, tới phía trước tượng thần Thổ Địa công, sờ sờ đài thần phá động, cầm ra một cái túi rách, rồi lại chạy tới trước mặt Dương Hạo, cảm kích nói: “ Tiểu dân hổ thẹn, vừa nãy còn nghi ngờ lòng tốt của đại nhân, không dám đưa nó hiến cho đại nhân. Giờ thảo dân thực sự tin đại nhân theo lẽ công bằng mà phán xét án này, đại nhân, nhà cừa tan nát lưu lạc đến bước đường cùng này, Chu mỗ vẫn chưa nhàn rỗi, ngày ngày chạy hết phố lớn phố nhỏ, xin cơm canh ăn, lúc nào cũng nhìn chằm chằm mọi hành động bất nghĩa của hai nhà Châu Lưu, những điều ta nghe thấy, tất cả đều được nghi lại vào đây, viện sử đại nhân xem xem, tất có ích.”
Dương Hạo mở cái bọc ra xem, chỉ thấy bên trong có một cái bút cùn, nghiên mực vỡ nửa, còn lại đều là các nét chữ so le không đồng đều, chi chít chữ trên giấy thậm chí còn là miếng vải, thô sơ giản lược vô cùng, đều là nghe nói người nào làm chuyện gì, hoặc tận mắt thấy bọn chúng phái bọn lưu manh đi làm gì, thời gian, địa điểm, tên người, ngọn nguồn sự việc đều được kể lại, xem ra mấy năm mở quan tòa, hắn cũng có thầy kiện tâm đắc.
Dương Hạo vui mừng, lúc này không có thời gian nhìn kỹ, vội nhét nó vào người, xúc động an ủi hắn: “Chu viên ngoại bị mưu hại, vẫn có sự cảnh giác cao đọ, người đáng hổ thẹn phải là ta đây mới đúng, ông yên tâm, việc này rơi vào tay bổn phủ, thì nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ông.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.