Quyển 11 - Chương 462: Phá thành
Nguyệt Quan
20/03/2013
Gió tới, sương tan, nhưng ánh dương vẫn khuất trong từng tầng sương mù, trời đất là một mảng hỗn loạn.
Triệu Quang Nghĩa đem trung quân đại trướng của Phan Mỹ làm hành doanh lâm thời, hắn ngồi ở trong hành doanh trung quân, sắc mặt âm trầm giống như là trời không thấy ánh mdương , từng tin tức đang được khẩn cấp báo tới trước ngự án của hắn.
"Báo, các doanh đã hoàn tất tập hợp, kiểm tra kết quả, từ tướng sĩ bị quân địch tập kích giết chết ra, người trúng tên, bị ngộ thương cũng không dưới vạn người."
Triệu Quang Nghĩa mặt trầm như nước, lạnh lùng phân phó: "Tập trung người trên lại rồi đem hỏa táng đi. Người bị thương thì nhanh chóng đưa vào trong quân để y sĩ tiến hành cứu trị, còn thi thể của Hán quân thì chuyển hết tới dưới thành Tấn Dương rồi ném xuống sông hộ thành, gọi Lưu Kế Nguyên ra để nhìn rõ rằng chỗ dựa duy nhất của hắn đã xong rồi.”
"Báo, sở bộ của Lưu Ngộ tướng quân thương binh quá nửa, binh lực ít nhất, cho nên trong hỗn chiến cũng bị thương thảm trọng nhất, hiện giờ bộ đội còn lại hữu hạn, chỉ sợ không gánh nổi nhiệm vụ công thành, Lưu tướng quân xin quan gia điều tướng thay quân."
Triệu Quang Nghĩa hừ lạnh một tiếng, xua xua tay bảo hắn đi ra.
Lão Lưu trận này khẳng định là gặm phải một khối xương đầu cứng nhất, lão vốn đã đánh một cách không tình nguyện, kết quả đêm qua trong sương mù lại hồ đồ đánh với người bên mình một trận, lão không thừa cơ đòi đổi người mới lạ, có điều bộ hạ của Lưu Ngộ quả thật là thương vong cực lớn, dù sao thì lát nữa phải điều một nhánh cấm quân tới bổ sung cho nhân mã của hắn.
"Báo, tình hình thương vong của sở bộ của Mễ Tín tướng quân rất nghiêm trọng, Mễ Tín tướng quân cũng bị thương rồi."
Triệu Quang Nghĩa giật mình, người hơn rướn về phía trước, vội vàng hỏi: "Thương thế có nặng không?"
"Mễ Tín tướng quân là bị tước mông nhãn, lúc sắc trời lờ mờ không thể nhìn mọi vật được rõ ràng, lúc Hán quân tập kích, Mễ Tín tướng quân muốn cố gắng chỉ huy, trong lúc chạy không cẩn thận rơi vào trong chiến hào được đào ở trước doanh, bị cọc gỗ nhọn đâm vào sườn phải, có điều không nguy hiểm tới tính mạng..."
Tước mông nhãn là chứng quáng gà, bình thường căn nguyên của chứng quáng gà là bởi vì thiếu vi-ta-min A, có điều cũng có quáng gà do vụn sắt và quáng gà di truyền, Mê Tín tướng quân chính là quáng gà do vụn sắt, trong một lần chiến đấu bị vụn sắt rơi vào mắt, dần dần sắt ô-xy hoá, lúc ban ngày hắn thị giác không gặp ảnh hưởng gì lớn, nhưng một tới lúc ánh sáng yếu ớt là y rằng nhìn không được rõ ràng.
Triệu Quang Nghĩa thở hắt ra một hơi, lắc đầu than: "Uy phong thế mà mất sạch rồi! Trẫm ngự giá thân chinh, hai mươi vạn đại quân binh khốn thành Tấn Dương, bị kẻ địch chỉ có mấy ngàn người đánh cho thảm hại như thế này, uy phong mất sạch rồi!"
Hắn vỗ rầm một cái lên ngự án, hai mắt đột nhiên bắn ra hung quang.
Lúc này lại có một người xông vào đại doanh: "Báo, Chiết Ngự Huân tướng quân, Dương Sùng tướng quân vì không thể ước thúc được bộ hạ của mình, dẫn tới bị quân địch gây chia rẽ, đã phát sinh hỗn chiến với tướng sĩ của cấm quân, đến thỉnh tội với bệ hạ, hiện đã tự trói ở trong doanh, bảo bộ hạ thi hành trượng hình."
Triệu Quang Nghĩa bĩu môi, nói: "Thỉnh tội với trẫm ư? Muốn thỉnh tội với trẫm vì sao không vào hành doanh của trẫm, mà lại ở trong quân của mình để thủ hạ của mình thi hành trượng hình? Đôi vương bát đản này, trẫm còn có thể mượn cơ hội để giết các ngươi được nữa ư? Các ngươi cũng quá coi thường Triệu Quang Nghĩa ta rồi!"
Triệu Quang Nghĩa mắng thầm ở trong bụng xong, quay dầu nhìn chỉ hủy sứ sứ Điền Trọng Tiến đứng ở bên cạnh, phân phó: "Điền khanh, nhanh chóng tới quân doanh của hai vị tướng quân Chiết, Dương ngăn việc hành hình lại, thay trẫm an ủi hai vị tướng quân. Quân địch xảo trá, mượn sương mù để bày mưu, quân ta bị địch lợi dụng không chỉ có hai vị tướng quân Chiết, Dương thôi đâu, bảo bọn họ đừng tự trách nữa. Đợi trẫm xử lý xong sư nghị đang rối rắm sẽ tới thăm hỏi bọn họ."
"Thần tuân chỉ." Điền Trọng Tiến đáp ứng một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài đại trướng.
"Báo, Hà Tây Lũng hữu binh mã đại nguyên soái, Hoành Sơn tiết độ sứ Dương Hạo hiện tại đang ở ngoài trướng, thỉnh tội với bệ hạ."
Triệu Quang Nghĩa tức giận nói: "Cho hắn vào."
Dương Hạo bước nhanh vào trong trướng, vừa thấy Triệu Quang Nghĩa đã cúi đầu vái: "Bệ hạ, vi thần xin thỉnh tội với bệ hạ."
Triệu Quang Nghĩa liếc xéo hắn một cái: "Dương khanh có tội gì?"
Dương Hạo không dám ngẩng đầu lên, nói: "Đêm qua Hán quân tập doanh, có ý dẫn dụ sĩ tốt của thần công đánh đại doanh của Phan tướng quân, dẫn tới..."
Triệu Quang Nghĩa ngắt lời: "Chuyện này trẫm đã biết rồi, Dương khanh xử trí vẫn tính là kịp thời, đêm qua sương mù dày đặc như vậy, khanh có thể bảo trì được sự tỉnh táo như vậy đã là hiếm có rồi. Trẫm không trách tội đâu, đứng dậy đi."
Dương Hạo vẫn chưa dám đứng dậy ngay, lớn tiếng nói: "Bệ hạ khoan dung độ lượng, thần rất biết ơn, nhưng... thần vẫn có tội."
Triệu Quang Nghĩa mí mắt nhướn lên, trầm giọng hỏi: "Còn có tội gì?"
"Bệ hạ, sau khi thần ước thúc bộ hạ, lập tức cùng Tào đại nhân tới đại doanh của Phan tướng quân, ý muốn giải quyết hiểu lầm, lý giải tình huống. Nửa đường gặp phải mấy tên thương binh của Hán quân, trong hỗn loạn, Tào giám quân ông ấy... ông ấy đã hi sinh vì tổ quốc rồi."
Triệu Quang Nghĩa sắc mặt biến đổi, trong mắt lập tức lóe lên vẻ hoài nghi, hắn nhìn chằm chằm vào Dương Hạo, sắc mặt âm tình bất định, nhìn một lúc lâu rồi mới nói: "Dương khanh, đêm qua trong hỗn chiến, chư bộ đều có tử thương, nhưng... đại tướng các doanh đều bình yên, chủ tướng trung quân bị mấy tên tán binh không có chỉ huy giết hại, việc này thực sự là chưa hề được nghe thấy..."
Triệu Quang Nghĩa vừa dứt lời, cửa trướng truyền tới tiếng gọi như sấm đánh: "Bệ hạ!"
Tiếng hét giống như sấm đánh, khiến cho Triệu Quang Nghĩa giật nảy mình, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy cửa trướng có một người đang đứng, thân hình khôi ngô, râu tóc bay bay, thân mặc chiến giáp, tay ôm mũ sắt, trán đầy mồ hôi, không ngờ là Vân châu quan sát sứ Quách Tiến.
Triệu Quang Nghĩa đầy vẻ không vui, phất mạnh tay áo, tức giận quát: "Quách Tiến, chưa có lời tuyên triệu của trẫm, hành doanh đại trướng này cũng có thể xông bừa vào à? Ngươi cũng là lão thần đương triều, sao lại không hiểu quy củ như vậy?"
Quách Tiến nào còn để ý đến việc thỉnh tội, chỉ run giọng nói: "Bệ hạ, xảy ra đại sự rồi, xảy ra đại sự rồi!"
Triệu Quang Nghĩa nhìn sắc mặt của hắn, trong lòng cũng thấy căng thẳng, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, ngươi nói đi!"
Quách Tiến run giọng tâu: "Bệ hạ, Ngô vương... Ngô vương chết rồi."
Triệu Quang Nghĩa nhất thời chưa có phản ứng, kinh ngạc hỏi lại: "Hả? Ngươi bảo ai chết cơ?"
Quách Tiến mặt to như Trương Phi, trong đôi mắt báo từ từ ứa ra hai hàng lệ, ai oán nói: "Bệ hạ, Ngô vương thiên tuế hắn... chết rồi!"
Dương Hạo nghe thấy vật thì giật bắn mình ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ kinh hãi nhìn về phía Quách Tiến.
Quách Tiến lúc này đã khóc không thành tiếng rồi.
Quách Tiến từ thời hậu Hán đã làm tướng ở trong quân, lão ban đầu là bộ hạ của Lưu Trí Viên, Lưu Tri Viễn bỏ Tấn lập Hán, lão là người có công ủng lập. Tới khi Quách Uy bỏ Hán lập Chu, lão vì đang làm tướng dưới trướng Quách Uy thế là liền thành Chu thần, rồi tới khi Triệu Khuông Dận chính biến ở hoàng kiều, thay Chu thành Tống, lão lại thuận lý thành chương trở thành Tống thần.
Cho nên Quách Tiến không phải là cấm quân đích hệ, không phải là thân tín của Triệu Khuông Dận và cũng không phải là thân tín của Triệu Quang Nghĩa. Lão nhiều năm trấn thủ biên thùy, tuy không phải là phiên trấn, nhưng ở địa phương có quyền hành rất cao, bởi vì thường chịu sự công kích của quan viên triều đình, thượng tầng có quan viên mật tấu với Triệu Khuông Dận rằng Quách Tiến mưu đồ bất chính, nhưng Triệu Khuông Dận đối với loại tấu chương này một mực không thèm xử trí, về sau còn đưa những tấu chương này cho Quách Tiến để tỏ ý tin tưởng lão, cho nên Quách Tiến đối với Triệu Khuông Dận có thể nói là rất cảm ơn đái đức.
Trong doanh của Triệu Đức Chiêu, một vương gia, một giám quân, một phó tướng toàn bộ đều chết, các tướng giáo còn lại thì kinh hoàng thất thố, quan chức của bọn họ quá thấp, vốn không dám tơi gặp hoàng đế, huống chi lại gặp phải đại họa như vậy, do đó liền bấm báo chuyện này cho Quách Tiến. Quách Tiến nghe tin liền vô cùng kinh hãi, lập tức tới bẩm báo tin tức này cho hoàng đế hay.
Thân lại một vị đai quan biên giới chỉ biết quân sự, Quách Tiến trước giờ chưa từng hoài nghi Triệu Quang Nghĩa và con trai của tiên đế có khúc mắc gì, cho nên ở trước mặt Triệu Quang Nghĩa không chút che giấu cảm tình của mình, khi báo tin Ngô vương Triệu Đức Chiêu đã chết, nhớ tới tiên đế, Quách Tiến càng cảm thương, không nhịn được mà lộ ra chân tình, nước mắt lã chã.
Nghe thấy lời của lão, Triệu Quang Nghĩa không khỏi ngớ người, ngây ra đó một lúc lâu mới ý thức được mình khi nghe thấy cháu ruột chết thì không nên có thái độ như vậy, lập tức bộ dạng vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ , gào lên: "Sao lại thế được? Đức Chiêu bị tên bắn, đang dưỡng thương ở trung quân cơ mà, làm sao lại chết được? Chu Dận đâu? Mộ Dung Cầu Túy đâu? Lôi chúng về đây cho trẫm!"
Quách Tiến buồn bã nói: "Bệ hạ, Chu Dận tướng quân và Mộ Dung giám quân, bọn họ cũng bị ám sát bỏ mình rồi."
Lần này Triệu Quang Nghĩa kinh hãi thật sự rồi, hắn lui hai bước, đặt bịch mông lên ghế, nhất thời ngây ra như phỗng.
Thi thể của tử sĩ Hán quân nhanh chóng lấp đầy sông hộ thành. Trên đầu thành, vô số nam nữ lão ấu bị sung làm quân sĩ nhìn thi thể của con cháu bị tích đống lại trong sông dưới thành, khóc không thành tiếng. Tin tức truyền tới hoàng cung Tấn Dương, Lưu Kế Nguyên giống như bị sét đánh, hắn ngây ngốc đứng trên ngự đài, hai mắt nhìn chằm chằm vào binh sĩ tới báo tin, ngây ra một hồi lâu rồi đột nhiên gào lên một tiếng và ngất đi, thuận theo ngự đài lăn xuống ngự điện.
Võ sĩ ở hai bên vội vàng khênh hoàng đế lên, đặt lên lên ghế rồi vội vàng gọi ngự y lên kim điện cứu trị, chúng ngự y lại nào là đổ thuốc, nào là ấn nhân trung, dây dưa cả nửa ngày Lưu Kế Nguyên mới rên lên một tiếng rồi tỉnh lại. Lưu Kế Nguyên vừa tỉnh lại đã lập tức lớn tiếng khóc than: "Tinh binh không còn nữa rồi, Kế Nghiệp lừa trẫm rồi, giang sơn Hán thất mất trong tay trẫm rồi. Trẫm bị Lưu Kế Nghiệp hắn hại chết rồi.”
Triều đình nhỏ của Hán thất vốn không có bao nhiên quan viên văn võ, hiện giờ chiến tử một lố, đang thủ thành một lố, bị Lưu Kế Nguyên chém đầu một lố, ở lại trên kim điện thị hầu hắn nếu không phải là nịnh thần thì cũng là quốc thích, đại đa số là phế vật, nghe thấy chỗ dựa duy nhất của bọn họ là Lưu Kế Nghiệp toàn quân bị tiêu diệt, sớm đã bị dọa đến nỗi gân cốt mềm nhũn ra, hoàng đế vừa khóc lớn, bọn họ lập tức phủ phục trên kim điện, khấu đầu binh binh nói: "Bệ hạ, Lưu Kế Nghiệp xong rồi, đại Hán ta cũng xong rồi, bệ hạ, tiếp nhận chiếu thư của Tống đế, hiến thành đầu hàng đi, nếu không... nếu không chúng ta đến cả xương cốt cũng chẳng còn đâu."
Đại thám giám Vệ Đức Quý được Lưu Kế Nguyên sủng tín nhất quỳ trước long y, ôm đùi Lưu Kế Nguyên mà gào khóc, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt: "Bệ hạ, đây là trời muốn đại Hán ta vong, hàng đi thôi, chúng ta hàng rồi, bệ hạ tuy mất đi hoàng vị, nhưng được phong công hầu, ít nhất cũng có thể bảo toàn được tính mạng, được một đời phú quý..."
"Hả?"
Lưu Kế Nguyên đang khóc lớn, vừa nghe thấy những lời này liền ngồi bật dậy, đầu gối của hắn cong lên, vừa hắn va trúng mũi Vệ Đức Quý, Vệ Đức Quý hự một tiếng, ôm mũi quỳ ở đó thở không ra hơi.
"Đầu hàng…đầu hàng, đúng rồi, giang sơn xã tắc này thực sự là không giữ được nữa rồi. Trẫm... trẫm cũng coi như là không làm liệt tổ liệt tông thất vọng, trẫm muốn hiến thành đầu hàng!"
Lưu Kế Nguyên tinh thần chấn động, đột nhiên đứng bật dậy, gào lên: "Người đâu, người đâu, chuẩn bị văn phòng tứ bảo, mang ngọc tỷ lại đây..."
Hoàng đế muốn hàng rồi.
Tin tức nhanh chóng truyền ra, bách tính trong thành Tấn Dương đều tụ lại về phía hoàng thành, bọn họ ai ai cũng hình dung tiều tụy, vẻ mặt đờ đẫn nhìn đặc sứ của hoàng đế men theo ngự nhai từng bước từng bước tiến về cửa thành tây. Trong quân doanh ở ngoài thành tây dựng cờ xí của hoàng đế Tống quốc, bọn họ biết, những quan viên đó cũng biết, đó chính là nơi dừng chân của hoàng đế Tống quốc.
Cảnh từng phát sinh ở thành Kim Lăng đã lại diễn ra ở thành Tấn Dương.
Đại thái giám Vệ Đức Quý, tướng quân Lý Huân, trung thư xá Nhân Mạc Ngôn... ai ai cũng mặc áo trắng, để hở cánh tay trái, tuy nhếch nhác bất kham, nhưng ở trước mặt bách tính vẫn cố gắng duy trì một phần tôn nghiêm cuối cùng của bọn họ.
"Mở cửa thành ra, bọn ta muốn ra ngoài thành gặp hoàng đế Tống quốc."
Trung thư xa nhân Mạt Ngôn ngạo nghễ nhìn binh sĩ ở trước cửa thành, những bách tính vừa mặc chiến bào được mấy ngày này giờ cũng được tính là binh sĩ, trong ánh mắt mang theo vẻ ngạo mạn và khinh thường, giống như hắn chính là cứu thế chủ của những bách tính này, đang mưu cầu một con đường sống cho họ vậy.
Binh sĩ mặt đầy đìa nước mắt nhìn những quan viên này, không có ai động đậy, đại thái giám Vệ Đức Quý nổi giận, hắn xông lên trước, vung tay tát một cái, một binh sĩ chỉ còn lại một cánh tay, tuổi chỉ khoảng mười bốn mười lăm liền lảo đảo ngã xuống đất, hắn liền rít lên mắng: "Đồ hỗn trướng, không nghe thấy ta phân phó gì à? Mau mau mở cửa thành, dám làm chậm trễ chỉ một khắc thôi, ta sẽ chém đầu ngươi, giết cả nhà ngươi đó!"
Binh sĩ đó đột nhiên khóc to: "Ta không còn người nhà nữa rồi, người nhà của ta đã chết hết rồi, cha ta, đại ca ta đều chết rồi, mẹ ta ở dưới thành phụ trách nấu cơm cũng bị tên bắn chết rồi..."
Vệ Đức Quý trừng mắt nhìn hắn với vẻ chán ghét, quay sang binh sĩ khác, mắng: "Còn co rúm ở đó làm cái gì? Phế vật! Ai ai cũng đều là phết vật cả, mau mở cửa thành ra!"
Quân Tống vây thành nửa tháng, cửa thành được lấp bằng vô số thi thể chưa từng được mở ra trong một thoáng trầm lặng liền nhẹ nhàng mở ra, các đại thần, các thái giám, các hoàng thân quốc thích mặc áo trắng lập tức tranh nhau lao về phía cửa thành.
Bọn họ đều muốn là người đầu tiên chạy vào Tống doanh, là người đầu tiên được gặp Tống đế, bọn họ sớm đã nghe ngóng rõ ràng, các đai thần của Đường quốc sau khi đầu hàng Tống đình, có rất nhiều người đều được trọng dụng, vẫn làm quan cao như trước, hiện giờ Lưu Kế Nguyên đã xong rồi, là lúc phải lưu lại ấn tướng tốt ở trước mặt chủ mới.
Trung tư xá nhân Mạt Ngôn vốn còn cố giả vờ rụt rè ban đầu đứng ở trước nhất, không ngờ cửa thành vừa mở ra, những hoàng thân quốc thích, thái giám đại thần đều như ong vỡ tổ lao lên trước hắn, Mạt Ngôn lo quá, vội vàng nhấc áo chạy lên trước, tên thương binh cụt tay vẫn đứng ở trước mặt hắn khóc vô cùng thương tâm. Mạt Ngôn hiềm hắn cản đường mình, giơ chân lên đá hắn một cước, hầm hầm tức giận mắng: "Cút ra cho ta!"
Một cước này của hắn đó cho tên tiểu binh trở tay không kịp, tên tiểu binh đó ngã xuống đất, vết thương ở cánh tay hai ngày trước vừa bị chém đứt đập xuống đất đau đến nỗi khiến hắn lớn tiếng gào thét, bách tính sĩ tốt ở xugn quanh thấy vậy liền không nén được giận, lập tức xôn xao.
Một lão già tóc dài mặt đỏ bừng run giọng nói: "Tuyên bố phải cùng tồn vong với thành Tấn Dương là các ngươi! Hiện tại muốn hiến thành đầu hàng cũng là các ngươi! Lúc thủ thành, các ngươi cẩm y ngọc thực, nấp trong hoàng cung, ở trên đầu thành chém giết đẫm máu, mạng rẻ như chó lại là bọn ta. Khi đầu hàng, các ngươi chạy nhanh hơn ai hết, đầu hàng tân hoàng đế, các ngươi vẫn là quan, vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng chúng ta thì có gì? Những bách tính bình thường như chúng ta không cần gì cả, chúng ta chỉ cầu những đại lão gia như các ngươi coi chúng ta như một con người, hoặc nhiều hoặc ít coi chúng ta như một con người..."
Lão binh râu trắng than thở khóc lóc, càng nói càng tức giận, lão đột nhiên giơ tay lên cao giọng hô: "Người bảo vệ thành là chúng ta, muốn giao nó ra thì cũng nên là chúng ta giao, những tên cẩu quan tán tận lương tâm này không xứng, giết sạch chúng đi, đừng để bọn chúng lại làm hại người khác nữa. Giết sạch chúng đi, báo thù cho thân nhân của chúng ta!"
Tiếng gào thét phẫn nộ đã kích khởi nộ hỏa trong lòng các binh sĩ đang lặng lẽ đứng ở hai bên: "Giết sạch chúng đi! Giết sạch những tên cẩu quan này đi, bắt chúng đền mạng cho thân nhân của chúng ta!"
Tiếng gào thét phẫn nộ nối tiếp nhau, giống như tiếng biển gầm, vang vọng trên đầu thành Tấn Dương, các binh sĩ lao về phía đám quan lại mặc áo trắng như lang như hổ, đao kiếm đều chém xuống, trong khoảnh khắc băm chúng thành thị nát.
Cửa thành đã mở rồi, tiếng chét giết làm kinh động tới binh sĩ trong doanh của Phan Mỹ, bởi vì mấy ngày trước phát sinh việc ngộ sát quan viên xuất thành đầu hàng, cho nên Tống binh trong doanh của Phan Mỹ vô cùng cẩn thận, bọn họ một mặt kéo cung đặt tên, giới bị nhìn cửa thành vừa mở và đám người rơi vào chém giết như điên như cuồng ở trước cửa thành, một mặt sai người nhanh chóng đi truyền báo tới trung trung quân.
Trận rối loạn ở cửa thành rất nhanh liền dừng lại, bách tính đã giết tới đỏ mắt chém sạch đám quan lại muốn đầu hàng đó, không biết là ai dẫn đầu hét lên "giết chết tên cẩu hoàng đế không coi chúng ta là người đi", lập tức nhận được hưởng ứng của các sĩ binh điên cuồng bất ngờ làm phản, vô số bách tính vung đao thương dọc theo ngự nhai xông vào hoàng thành.
Bọn họ đi đường vừa khóc lóc vừa gào thét, phát tiết sự phẫn nộ và bi thương của bọn họ, không ngừng có người gia nhập đội ngũ của bọ họ, dòng người cuồn cuộn giống như sóng lớn ngập trời, cuốn về phía đại môn của hoàng cung.
Triệu Quang Nghĩa một đường chạy tới trung quân đại trướng của Triệu Đức Chiêu, ôm lấy thi thể của đứa cháu mà gào khóc thê lương, miệng thì không ngừng tự trách mình không chiếu cố tốt cho cháu trai, hổ thẹn với hoàng huynh, khiến cho văn võ ở bên cạnh không ngừng khuyên nhủ, màn kịch giả nhân giả nghĩa ở đây diễn đang đến lúc cao trào thì từng trận tiếng hoan hô giống như bài sơn đảo hài từ xa vang tới, nối liền không dứt, Triệu Quang Nghĩa không khỏi ngạc nhiên, hắn vội vàng ngừng khóc, biến sắc hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tả hữu quay sang nhìn nhau, đều không hiểu chuyện gì xảy ra, mọi người đang vô cùng kinh ngạc thì một thị vệ hối hả chạy vào, hưng phấn bừng bừng bẩm báo: "Thánh tượng, thủ quân thành Tấn Dương bất ngờ làm phản rồi, bọn họ đã mở cửa thành tây, sau đó phản quân một đường giết tới hoành thành rồi!"
"Hả?"
Triệu Quang Nghĩa lau nước mắt, bán tín bán nghi hỏi: "Trên đời thật sự có chuyện tốt như vậy ư? Triệu Đức Chiêu vừa chết, thành Tấn Dương cũng không cần tấn công mà tự phá?"
Lúc này lại có một thị vệ hớt hải chạy vào, lớn tiếng bẩm báo: "Thánh thượng, Phan tướng quân và Dương nguyên soái đã dẫn quân vào thành, cố gắng khống chế ngoại thành Tấn Dương, trong thành Tấn Dương đâu đâu cũng là loạn quân loạn dân, phía cấm cung đại nội đã bốc cháy rồi!"
Triệu Quang Nghĩa nghe vậy liền động dung, vội vàng bước ra ngoài trướng.
Chỉ thấy trong thành Tấn Dương, cố đô của chín triều vào những năm cuối Xuân Thu, trung tâm thành đang cháy rừng rực, đường lớn ngõ nhỏ đều là người bạo loạn.
Ngõ Đổng Hang, phủ của bộ quân thị vệ đô ngu hậu Lưu Kế Nghiệp, cửa phủ rầm một tiếng bị phá ra, một tiểu giáo trẻ tuổi thân hình mãn tiếp dẫn hơn mười đại hán vạm vỡ xông vào trong viện, trước mặt là hai hài tử mới lớn, hai hài tử đứa lớn chỉ khoảng mười tuổi, đứa nhỏ thì chưa quá bốn năm tuổi, phụ nhân thì khoảng tứ tuần, trán cao mày liễu, ngũ quan xinh đẹp, chỉ là hai mắt sưng đỏ, hình như là vừa mới khóc không lâu.
Bà ta mặc một thân đô trắng, một tay che cho hài tử, một tay cầm lợi kiếm lạnh toát, mắt thấy quân Tống xông vào trong viện, mỹ phụ nhân đó mày liễu nhíu chặt, mắt phượng nghiêm nghị, cao giọng quát: "Duyên Hoàn, hộ vệ đệ đệ của con, theo sát sau vi nương, chúng ta giết ra ngoài.”
Tiểu giáo trẻ tuổi xông vào trong viện chính là Mục Vũ, hắn thấy mỹ phu nhân bụng nhô cao, đang hoài thai, không ngờ còn muốn cầm kiếm xông lên chém giết, dọa cho hắn vội vàng ném binh khí trong tay đi rồi xua tay liên tục, nói: "Chiết đại nương, chiết nãi nãi, bà chớ có động thủ, tôi là phụng mệnh tới cứu bà đi tương hội với tôn phu."
Lúc này, một con thương ưng bay qua bầu trời Tấn Dương, cảnh rối loạn trong thành tựa hồ như khiến nó có chút nghi hoặc, nó ở trên bầu trời thành Tấn Dương bay lượn hai vòng, lúc này mới nhận chuẩn vị trí trung quân của Dương Hạo, thu cánh bay xuống.
Triệu Quang Nghĩa đem trung quân đại trướng của Phan Mỹ làm hành doanh lâm thời, hắn ngồi ở trong hành doanh trung quân, sắc mặt âm trầm giống như là trời không thấy ánh mdương , từng tin tức đang được khẩn cấp báo tới trước ngự án của hắn.
"Báo, các doanh đã hoàn tất tập hợp, kiểm tra kết quả, từ tướng sĩ bị quân địch tập kích giết chết ra, người trúng tên, bị ngộ thương cũng không dưới vạn người."
Triệu Quang Nghĩa mặt trầm như nước, lạnh lùng phân phó: "Tập trung người trên lại rồi đem hỏa táng đi. Người bị thương thì nhanh chóng đưa vào trong quân để y sĩ tiến hành cứu trị, còn thi thể của Hán quân thì chuyển hết tới dưới thành Tấn Dương rồi ném xuống sông hộ thành, gọi Lưu Kế Nguyên ra để nhìn rõ rằng chỗ dựa duy nhất của hắn đã xong rồi.”
"Báo, sở bộ của Lưu Ngộ tướng quân thương binh quá nửa, binh lực ít nhất, cho nên trong hỗn chiến cũng bị thương thảm trọng nhất, hiện giờ bộ đội còn lại hữu hạn, chỉ sợ không gánh nổi nhiệm vụ công thành, Lưu tướng quân xin quan gia điều tướng thay quân."
Triệu Quang Nghĩa hừ lạnh một tiếng, xua xua tay bảo hắn đi ra.
Lão Lưu trận này khẳng định là gặm phải một khối xương đầu cứng nhất, lão vốn đã đánh một cách không tình nguyện, kết quả đêm qua trong sương mù lại hồ đồ đánh với người bên mình một trận, lão không thừa cơ đòi đổi người mới lạ, có điều bộ hạ của Lưu Ngộ quả thật là thương vong cực lớn, dù sao thì lát nữa phải điều một nhánh cấm quân tới bổ sung cho nhân mã của hắn.
"Báo, tình hình thương vong của sở bộ của Mễ Tín tướng quân rất nghiêm trọng, Mễ Tín tướng quân cũng bị thương rồi."
Triệu Quang Nghĩa giật mình, người hơn rướn về phía trước, vội vàng hỏi: "Thương thế có nặng không?"
"Mễ Tín tướng quân là bị tước mông nhãn, lúc sắc trời lờ mờ không thể nhìn mọi vật được rõ ràng, lúc Hán quân tập kích, Mễ Tín tướng quân muốn cố gắng chỉ huy, trong lúc chạy không cẩn thận rơi vào trong chiến hào được đào ở trước doanh, bị cọc gỗ nhọn đâm vào sườn phải, có điều không nguy hiểm tới tính mạng..."
Tước mông nhãn là chứng quáng gà, bình thường căn nguyên của chứng quáng gà là bởi vì thiếu vi-ta-min A, có điều cũng có quáng gà do vụn sắt và quáng gà di truyền, Mê Tín tướng quân chính là quáng gà do vụn sắt, trong một lần chiến đấu bị vụn sắt rơi vào mắt, dần dần sắt ô-xy hoá, lúc ban ngày hắn thị giác không gặp ảnh hưởng gì lớn, nhưng một tới lúc ánh sáng yếu ớt là y rằng nhìn không được rõ ràng.
Triệu Quang Nghĩa thở hắt ra một hơi, lắc đầu than: "Uy phong thế mà mất sạch rồi! Trẫm ngự giá thân chinh, hai mươi vạn đại quân binh khốn thành Tấn Dương, bị kẻ địch chỉ có mấy ngàn người đánh cho thảm hại như thế này, uy phong mất sạch rồi!"
Hắn vỗ rầm một cái lên ngự án, hai mắt đột nhiên bắn ra hung quang.
Lúc này lại có một người xông vào đại doanh: "Báo, Chiết Ngự Huân tướng quân, Dương Sùng tướng quân vì không thể ước thúc được bộ hạ của mình, dẫn tới bị quân địch gây chia rẽ, đã phát sinh hỗn chiến với tướng sĩ của cấm quân, đến thỉnh tội với bệ hạ, hiện đã tự trói ở trong doanh, bảo bộ hạ thi hành trượng hình."
Triệu Quang Nghĩa bĩu môi, nói: "Thỉnh tội với trẫm ư? Muốn thỉnh tội với trẫm vì sao không vào hành doanh của trẫm, mà lại ở trong quân của mình để thủ hạ của mình thi hành trượng hình? Đôi vương bát đản này, trẫm còn có thể mượn cơ hội để giết các ngươi được nữa ư? Các ngươi cũng quá coi thường Triệu Quang Nghĩa ta rồi!"
Triệu Quang Nghĩa mắng thầm ở trong bụng xong, quay dầu nhìn chỉ hủy sứ sứ Điền Trọng Tiến đứng ở bên cạnh, phân phó: "Điền khanh, nhanh chóng tới quân doanh của hai vị tướng quân Chiết, Dương ngăn việc hành hình lại, thay trẫm an ủi hai vị tướng quân. Quân địch xảo trá, mượn sương mù để bày mưu, quân ta bị địch lợi dụng không chỉ có hai vị tướng quân Chiết, Dương thôi đâu, bảo bọn họ đừng tự trách nữa. Đợi trẫm xử lý xong sư nghị đang rối rắm sẽ tới thăm hỏi bọn họ."
"Thần tuân chỉ." Điền Trọng Tiến đáp ứng một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài đại trướng.
"Báo, Hà Tây Lũng hữu binh mã đại nguyên soái, Hoành Sơn tiết độ sứ Dương Hạo hiện tại đang ở ngoài trướng, thỉnh tội với bệ hạ."
Triệu Quang Nghĩa tức giận nói: "Cho hắn vào."
Dương Hạo bước nhanh vào trong trướng, vừa thấy Triệu Quang Nghĩa đã cúi đầu vái: "Bệ hạ, vi thần xin thỉnh tội với bệ hạ."
Triệu Quang Nghĩa liếc xéo hắn một cái: "Dương khanh có tội gì?"
Dương Hạo không dám ngẩng đầu lên, nói: "Đêm qua Hán quân tập doanh, có ý dẫn dụ sĩ tốt của thần công đánh đại doanh của Phan tướng quân, dẫn tới..."
Triệu Quang Nghĩa ngắt lời: "Chuyện này trẫm đã biết rồi, Dương khanh xử trí vẫn tính là kịp thời, đêm qua sương mù dày đặc như vậy, khanh có thể bảo trì được sự tỉnh táo như vậy đã là hiếm có rồi. Trẫm không trách tội đâu, đứng dậy đi."
Dương Hạo vẫn chưa dám đứng dậy ngay, lớn tiếng nói: "Bệ hạ khoan dung độ lượng, thần rất biết ơn, nhưng... thần vẫn có tội."
Triệu Quang Nghĩa mí mắt nhướn lên, trầm giọng hỏi: "Còn có tội gì?"
"Bệ hạ, sau khi thần ước thúc bộ hạ, lập tức cùng Tào đại nhân tới đại doanh của Phan tướng quân, ý muốn giải quyết hiểu lầm, lý giải tình huống. Nửa đường gặp phải mấy tên thương binh của Hán quân, trong hỗn loạn, Tào giám quân ông ấy... ông ấy đã hi sinh vì tổ quốc rồi."
Triệu Quang Nghĩa sắc mặt biến đổi, trong mắt lập tức lóe lên vẻ hoài nghi, hắn nhìn chằm chằm vào Dương Hạo, sắc mặt âm tình bất định, nhìn một lúc lâu rồi mới nói: "Dương khanh, đêm qua trong hỗn chiến, chư bộ đều có tử thương, nhưng... đại tướng các doanh đều bình yên, chủ tướng trung quân bị mấy tên tán binh không có chỉ huy giết hại, việc này thực sự là chưa hề được nghe thấy..."
Triệu Quang Nghĩa vừa dứt lời, cửa trướng truyền tới tiếng gọi như sấm đánh: "Bệ hạ!"
Tiếng hét giống như sấm đánh, khiến cho Triệu Quang Nghĩa giật nảy mình, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy cửa trướng có một người đang đứng, thân hình khôi ngô, râu tóc bay bay, thân mặc chiến giáp, tay ôm mũ sắt, trán đầy mồ hôi, không ngờ là Vân châu quan sát sứ Quách Tiến.
Triệu Quang Nghĩa đầy vẻ không vui, phất mạnh tay áo, tức giận quát: "Quách Tiến, chưa có lời tuyên triệu của trẫm, hành doanh đại trướng này cũng có thể xông bừa vào à? Ngươi cũng là lão thần đương triều, sao lại không hiểu quy củ như vậy?"
Quách Tiến nào còn để ý đến việc thỉnh tội, chỉ run giọng nói: "Bệ hạ, xảy ra đại sự rồi, xảy ra đại sự rồi!"
Triệu Quang Nghĩa nhìn sắc mặt của hắn, trong lòng cũng thấy căng thẳng, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, ngươi nói đi!"
Quách Tiến run giọng tâu: "Bệ hạ, Ngô vương... Ngô vương chết rồi."
Triệu Quang Nghĩa nhất thời chưa có phản ứng, kinh ngạc hỏi lại: "Hả? Ngươi bảo ai chết cơ?"
Quách Tiến mặt to như Trương Phi, trong đôi mắt báo từ từ ứa ra hai hàng lệ, ai oán nói: "Bệ hạ, Ngô vương thiên tuế hắn... chết rồi!"
Dương Hạo nghe thấy vật thì giật bắn mình ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ kinh hãi nhìn về phía Quách Tiến.
Quách Tiến lúc này đã khóc không thành tiếng rồi.
Quách Tiến từ thời hậu Hán đã làm tướng ở trong quân, lão ban đầu là bộ hạ của Lưu Trí Viên, Lưu Tri Viễn bỏ Tấn lập Hán, lão là người có công ủng lập. Tới khi Quách Uy bỏ Hán lập Chu, lão vì đang làm tướng dưới trướng Quách Uy thế là liền thành Chu thần, rồi tới khi Triệu Khuông Dận chính biến ở hoàng kiều, thay Chu thành Tống, lão lại thuận lý thành chương trở thành Tống thần.
Cho nên Quách Tiến không phải là cấm quân đích hệ, không phải là thân tín của Triệu Khuông Dận và cũng không phải là thân tín của Triệu Quang Nghĩa. Lão nhiều năm trấn thủ biên thùy, tuy không phải là phiên trấn, nhưng ở địa phương có quyền hành rất cao, bởi vì thường chịu sự công kích của quan viên triều đình, thượng tầng có quan viên mật tấu với Triệu Khuông Dận rằng Quách Tiến mưu đồ bất chính, nhưng Triệu Khuông Dận đối với loại tấu chương này một mực không thèm xử trí, về sau còn đưa những tấu chương này cho Quách Tiến để tỏ ý tin tưởng lão, cho nên Quách Tiến đối với Triệu Khuông Dận có thể nói là rất cảm ơn đái đức.
Trong doanh của Triệu Đức Chiêu, một vương gia, một giám quân, một phó tướng toàn bộ đều chết, các tướng giáo còn lại thì kinh hoàng thất thố, quan chức của bọn họ quá thấp, vốn không dám tơi gặp hoàng đế, huống chi lại gặp phải đại họa như vậy, do đó liền bấm báo chuyện này cho Quách Tiến. Quách Tiến nghe tin liền vô cùng kinh hãi, lập tức tới bẩm báo tin tức này cho hoàng đế hay.
Thân lại một vị đai quan biên giới chỉ biết quân sự, Quách Tiến trước giờ chưa từng hoài nghi Triệu Quang Nghĩa và con trai của tiên đế có khúc mắc gì, cho nên ở trước mặt Triệu Quang Nghĩa không chút che giấu cảm tình của mình, khi báo tin Ngô vương Triệu Đức Chiêu đã chết, nhớ tới tiên đế, Quách Tiến càng cảm thương, không nhịn được mà lộ ra chân tình, nước mắt lã chã.
Nghe thấy lời của lão, Triệu Quang Nghĩa không khỏi ngớ người, ngây ra đó một lúc lâu mới ý thức được mình khi nghe thấy cháu ruột chết thì không nên có thái độ như vậy, lập tức bộ dạng vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ , gào lên: "Sao lại thế được? Đức Chiêu bị tên bắn, đang dưỡng thương ở trung quân cơ mà, làm sao lại chết được? Chu Dận đâu? Mộ Dung Cầu Túy đâu? Lôi chúng về đây cho trẫm!"
Quách Tiến buồn bã nói: "Bệ hạ, Chu Dận tướng quân và Mộ Dung giám quân, bọn họ cũng bị ám sát bỏ mình rồi."
Lần này Triệu Quang Nghĩa kinh hãi thật sự rồi, hắn lui hai bước, đặt bịch mông lên ghế, nhất thời ngây ra như phỗng.
Thi thể của tử sĩ Hán quân nhanh chóng lấp đầy sông hộ thành. Trên đầu thành, vô số nam nữ lão ấu bị sung làm quân sĩ nhìn thi thể của con cháu bị tích đống lại trong sông dưới thành, khóc không thành tiếng. Tin tức truyền tới hoàng cung Tấn Dương, Lưu Kế Nguyên giống như bị sét đánh, hắn ngây ngốc đứng trên ngự đài, hai mắt nhìn chằm chằm vào binh sĩ tới báo tin, ngây ra một hồi lâu rồi đột nhiên gào lên một tiếng và ngất đi, thuận theo ngự đài lăn xuống ngự điện.
Võ sĩ ở hai bên vội vàng khênh hoàng đế lên, đặt lên lên ghế rồi vội vàng gọi ngự y lên kim điện cứu trị, chúng ngự y lại nào là đổ thuốc, nào là ấn nhân trung, dây dưa cả nửa ngày Lưu Kế Nguyên mới rên lên một tiếng rồi tỉnh lại. Lưu Kế Nguyên vừa tỉnh lại đã lập tức lớn tiếng khóc than: "Tinh binh không còn nữa rồi, Kế Nghiệp lừa trẫm rồi, giang sơn Hán thất mất trong tay trẫm rồi. Trẫm bị Lưu Kế Nghiệp hắn hại chết rồi.”
Triều đình nhỏ của Hán thất vốn không có bao nhiên quan viên văn võ, hiện giờ chiến tử một lố, đang thủ thành một lố, bị Lưu Kế Nguyên chém đầu một lố, ở lại trên kim điện thị hầu hắn nếu không phải là nịnh thần thì cũng là quốc thích, đại đa số là phế vật, nghe thấy chỗ dựa duy nhất của bọn họ là Lưu Kế Nghiệp toàn quân bị tiêu diệt, sớm đã bị dọa đến nỗi gân cốt mềm nhũn ra, hoàng đế vừa khóc lớn, bọn họ lập tức phủ phục trên kim điện, khấu đầu binh binh nói: "Bệ hạ, Lưu Kế Nghiệp xong rồi, đại Hán ta cũng xong rồi, bệ hạ, tiếp nhận chiếu thư của Tống đế, hiến thành đầu hàng đi, nếu không... nếu không chúng ta đến cả xương cốt cũng chẳng còn đâu."
Đại thám giám Vệ Đức Quý được Lưu Kế Nguyên sủng tín nhất quỳ trước long y, ôm đùi Lưu Kế Nguyên mà gào khóc, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt: "Bệ hạ, đây là trời muốn đại Hán ta vong, hàng đi thôi, chúng ta hàng rồi, bệ hạ tuy mất đi hoàng vị, nhưng được phong công hầu, ít nhất cũng có thể bảo toàn được tính mạng, được một đời phú quý..."
"Hả?"
Lưu Kế Nguyên đang khóc lớn, vừa nghe thấy những lời này liền ngồi bật dậy, đầu gối của hắn cong lên, vừa hắn va trúng mũi Vệ Đức Quý, Vệ Đức Quý hự một tiếng, ôm mũi quỳ ở đó thở không ra hơi.
"Đầu hàng…đầu hàng, đúng rồi, giang sơn xã tắc này thực sự là không giữ được nữa rồi. Trẫm... trẫm cũng coi như là không làm liệt tổ liệt tông thất vọng, trẫm muốn hiến thành đầu hàng!"
Lưu Kế Nguyên tinh thần chấn động, đột nhiên đứng bật dậy, gào lên: "Người đâu, người đâu, chuẩn bị văn phòng tứ bảo, mang ngọc tỷ lại đây..."
Hoàng đế muốn hàng rồi.
Tin tức nhanh chóng truyền ra, bách tính trong thành Tấn Dương đều tụ lại về phía hoàng thành, bọn họ ai ai cũng hình dung tiều tụy, vẻ mặt đờ đẫn nhìn đặc sứ của hoàng đế men theo ngự nhai từng bước từng bước tiến về cửa thành tây. Trong quân doanh ở ngoài thành tây dựng cờ xí của hoàng đế Tống quốc, bọn họ biết, những quan viên đó cũng biết, đó chính là nơi dừng chân của hoàng đế Tống quốc.
Cảnh từng phát sinh ở thành Kim Lăng đã lại diễn ra ở thành Tấn Dương.
Đại thái giám Vệ Đức Quý, tướng quân Lý Huân, trung thư xá Nhân Mạc Ngôn... ai ai cũng mặc áo trắng, để hở cánh tay trái, tuy nhếch nhác bất kham, nhưng ở trước mặt bách tính vẫn cố gắng duy trì một phần tôn nghiêm cuối cùng của bọn họ.
"Mở cửa thành ra, bọn ta muốn ra ngoài thành gặp hoàng đế Tống quốc."
Trung thư xa nhân Mạt Ngôn ngạo nghễ nhìn binh sĩ ở trước cửa thành, những bách tính vừa mặc chiến bào được mấy ngày này giờ cũng được tính là binh sĩ, trong ánh mắt mang theo vẻ ngạo mạn và khinh thường, giống như hắn chính là cứu thế chủ của những bách tính này, đang mưu cầu một con đường sống cho họ vậy.
Binh sĩ mặt đầy đìa nước mắt nhìn những quan viên này, không có ai động đậy, đại thái giám Vệ Đức Quý nổi giận, hắn xông lên trước, vung tay tát một cái, một binh sĩ chỉ còn lại một cánh tay, tuổi chỉ khoảng mười bốn mười lăm liền lảo đảo ngã xuống đất, hắn liền rít lên mắng: "Đồ hỗn trướng, không nghe thấy ta phân phó gì à? Mau mau mở cửa thành, dám làm chậm trễ chỉ một khắc thôi, ta sẽ chém đầu ngươi, giết cả nhà ngươi đó!"
Binh sĩ đó đột nhiên khóc to: "Ta không còn người nhà nữa rồi, người nhà của ta đã chết hết rồi, cha ta, đại ca ta đều chết rồi, mẹ ta ở dưới thành phụ trách nấu cơm cũng bị tên bắn chết rồi..."
Vệ Đức Quý trừng mắt nhìn hắn với vẻ chán ghét, quay sang binh sĩ khác, mắng: "Còn co rúm ở đó làm cái gì? Phế vật! Ai ai cũng đều là phết vật cả, mau mở cửa thành ra!"
Quân Tống vây thành nửa tháng, cửa thành được lấp bằng vô số thi thể chưa từng được mở ra trong một thoáng trầm lặng liền nhẹ nhàng mở ra, các đại thần, các thái giám, các hoàng thân quốc thích mặc áo trắng lập tức tranh nhau lao về phía cửa thành.
Bọn họ đều muốn là người đầu tiên chạy vào Tống doanh, là người đầu tiên được gặp Tống đế, bọn họ sớm đã nghe ngóng rõ ràng, các đai thần của Đường quốc sau khi đầu hàng Tống đình, có rất nhiều người đều được trọng dụng, vẫn làm quan cao như trước, hiện giờ Lưu Kế Nguyên đã xong rồi, là lúc phải lưu lại ấn tướng tốt ở trước mặt chủ mới.
Trung tư xá nhân Mạt Ngôn vốn còn cố giả vờ rụt rè ban đầu đứng ở trước nhất, không ngờ cửa thành vừa mở ra, những hoàng thân quốc thích, thái giám đại thần đều như ong vỡ tổ lao lên trước hắn, Mạt Ngôn lo quá, vội vàng nhấc áo chạy lên trước, tên thương binh cụt tay vẫn đứng ở trước mặt hắn khóc vô cùng thương tâm. Mạt Ngôn hiềm hắn cản đường mình, giơ chân lên đá hắn một cước, hầm hầm tức giận mắng: "Cút ra cho ta!"
Một cước này của hắn đó cho tên tiểu binh trở tay không kịp, tên tiểu binh đó ngã xuống đất, vết thương ở cánh tay hai ngày trước vừa bị chém đứt đập xuống đất đau đến nỗi khiến hắn lớn tiếng gào thét, bách tính sĩ tốt ở xugn quanh thấy vậy liền không nén được giận, lập tức xôn xao.
Một lão già tóc dài mặt đỏ bừng run giọng nói: "Tuyên bố phải cùng tồn vong với thành Tấn Dương là các ngươi! Hiện tại muốn hiến thành đầu hàng cũng là các ngươi! Lúc thủ thành, các ngươi cẩm y ngọc thực, nấp trong hoàng cung, ở trên đầu thành chém giết đẫm máu, mạng rẻ như chó lại là bọn ta. Khi đầu hàng, các ngươi chạy nhanh hơn ai hết, đầu hàng tân hoàng đế, các ngươi vẫn là quan, vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng chúng ta thì có gì? Những bách tính bình thường như chúng ta không cần gì cả, chúng ta chỉ cầu những đại lão gia như các ngươi coi chúng ta như một con người, hoặc nhiều hoặc ít coi chúng ta như một con người..."
Lão binh râu trắng than thở khóc lóc, càng nói càng tức giận, lão đột nhiên giơ tay lên cao giọng hô: "Người bảo vệ thành là chúng ta, muốn giao nó ra thì cũng nên là chúng ta giao, những tên cẩu quan tán tận lương tâm này không xứng, giết sạch chúng đi, đừng để bọn chúng lại làm hại người khác nữa. Giết sạch chúng đi, báo thù cho thân nhân của chúng ta!"
Tiếng gào thét phẫn nộ đã kích khởi nộ hỏa trong lòng các binh sĩ đang lặng lẽ đứng ở hai bên: "Giết sạch chúng đi! Giết sạch những tên cẩu quan này đi, bắt chúng đền mạng cho thân nhân của chúng ta!"
Tiếng gào thét phẫn nộ nối tiếp nhau, giống như tiếng biển gầm, vang vọng trên đầu thành Tấn Dương, các binh sĩ lao về phía đám quan lại mặc áo trắng như lang như hổ, đao kiếm đều chém xuống, trong khoảnh khắc băm chúng thành thị nát.
Cửa thành đã mở rồi, tiếng chét giết làm kinh động tới binh sĩ trong doanh của Phan Mỹ, bởi vì mấy ngày trước phát sinh việc ngộ sát quan viên xuất thành đầu hàng, cho nên Tống binh trong doanh của Phan Mỹ vô cùng cẩn thận, bọn họ một mặt kéo cung đặt tên, giới bị nhìn cửa thành vừa mở và đám người rơi vào chém giết như điên như cuồng ở trước cửa thành, một mặt sai người nhanh chóng đi truyền báo tới trung trung quân.
Trận rối loạn ở cửa thành rất nhanh liền dừng lại, bách tính đã giết tới đỏ mắt chém sạch đám quan lại muốn đầu hàng đó, không biết là ai dẫn đầu hét lên "giết chết tên cẩu hoàng đế không coi chúng ta là người đi", lập tức nhận được hưởng ứng của các sĩ binh điên cuồng bất ngờ làm phản, vô số bách tính vung đao thương dọc theo ngự nhai xông vào hoàng thành.
Bọn họ đi đường vừa khóc lóc vừa gào thét, phát tiết sự phẫn nộ và bi thương của bọn họ, không ngừng có người gia nhập đội ngũ của bọ họ, dòng người cuồn cuộn giống như sóng lớn ngập trời, cuốn về phía đại môn của hoàng cung.
Triệu Quang Nghĩa một đường chạy tới trung quân đại trướng của Triệu Đức Chiêu, ôm lấy thi thể của đứa cháu mà gào khóc thê lương, miệng thì không ngừng tự trách mình không chiếu cố tốt cho cháu trai, hổ thẹn với hoàng huynh, khiến cho văn võ ở bên cạnh không ngừng khuyên nhủ, màn kịch giả nhân giả nghĩa ở đây diễn đang đến lúc cao trào thì từng trận tiếng hoan hô giống như bài sơn đảo hài từ xa vang tới, nối liền không dứt, Triệu Quang Nghĩa không khỏi ngạc nhiên, hắn vội vàng ngừng khóc, biến sắc hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tả hữu quay sang nhìn nhau, đều không hiểu chuyện gì xảy ra, mọi người đang vô cùng kinh ngạc thì một thị vệ hối hả chạy vào, hưng phấn bừng bừng bẩm báo: "Thánh tượng, thủ quân thành Tấn Dương bất ngờ làm phản rồi, bọn họ đã mở cửa thành tây, sau đó phản quân một đường giết tới hoành thành rồi!"
"Hả?"
Triệu Quang Nghĩa lau nước mắt, bán tín bán nghi hỏi: "Trên đời thật sự có chuyện tốt như vậy ư? Triệu Đức Chiêu vừa chết, thành Tấn Dương cũng không cần tấn công mà tự phá?"
Lúc này lại có một thị vệ hớt hải chạy vào, lớn tiếng bẩm báo: "Thánh thượng, Phan tướng quân và Dương nguyên soái đã dẫn quân vào thành, cố gắng khống chế ngoại thành Tấn Dương, trong thành Tấn Dương đâu đâu cũng là loạn quân loạn dân, phía cấm cung đại nội đã bốc cháy rồi!"
Triệu Quang Nghĩa nghe vậy liền động dung, vội vàng bước ra ngoài trướng.
Chỉ thấy trong thành Tấn Dương, cố đô của chín triều vào những năm cuối Xuân Thu, trung tâm thành đang cháy rừng rực, đường lớn ngõ nhỏ đều là người bạo loạn.
Ngõ Đổng Hang, phủ của bộ quân thị vệ đô ngu hậu Lưu Kế Nghiệp, cửa phủ rầm một tiếng bị phá ra, một tiểu giáo trẻ tuổi thân hình mãn tiếp dẫn hơn mười đại hán vạm vỡ xông vào trong viện, trước mặt là hai hài tử mới lớn, hai hài tử đứa lớn chỉ khoảng mười tuổi, đứa nhỏ thì chưa quá bốn năm tuổi, phụ nhân thì khoảng tứ tuần, trán cao mày liễu, ngũ quan xinh đẹp, chỉ là hai mắt sưng đỏ, hình như là vừa mới khóc không lâu.
Bà ta mặc một thân đô trắng, một tay che cho hài tử, một tay cầm lợi kiếm lạnh toát, mắt thấy quân Tống xông vào trong viện, mỹ phụ nhân đó mày liễu nhíu chặt, mắt phượng nghiêm nghị, cao giọng quát: "Duyên Hoàn, hộ vệ đệ đệ của con, theo sát sau vi nương, chúng ta giết ra ngoài.”
Tiểu giáo trẻ tuổi xông vào trong viện chính là Mục Vũ, hắn thấy mỹ phu nhân bụng nhô cao, đang hoài thai, không ngờ còn muốn cầm kiếm xông lên chém giết, dọa cho hắn vội vàng ném binh khí trong tay đi rồi xua tay liên tục, nói: "Chiết đại nương, chiết nãi nãi, bà chớ có động thủ, tôi là phụng mệnh tới cứu bà đi tương hội với tôn phu."
Lúc này, một con thương ưng bay qua bầu trời Tấn Dương, cảnh rối loạn trong thành tựa hồ như khiến nó có chút nghi hoặc, nó ở trên bầu trời thành Tấn Dương bay lượn hai vòng, lúc này mới nhận chuẩn vị trí trung quân của Dương Hạo, thu cánh bay xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.