Quyển 7 - Chương 309: Phượng hề phượng hề
Nguyệt Quan
20/03/2013
Dương Hạo đang bẩm báo sự tình cho hắn nghe: “Thiên tuế, hạ quan dựa vào lời khai của Lưu Thư Thần, đã sai người theo Quách quan sát tỉ mỉ điều tra kho phủ, trong kho phủ là một hòm quan ngân, chỉ có mặt trên của hòm mới là thật, bên dưới đều là con chì, lại tiếp tục kiểm tra, có rất nhiều hòm bị niêm phong, ngân lượng bên trong không thể tưởng tượng nổi, toàn là đá và gạch gói…”
Triệu Đức Chiêu nghe đến đây không kìm được vỗ bàn, tức giận quát: “Thực là coi trời bằng vung, Đặng Tổ Dương còn nói là hắn không hề hay biết, nếu hắn thực sự là không biết thì một viên quan hồ đồ như thế nên trị thật nặng, nếu không thì địa phương Tứ Châu do hắn cai quản không biết sẽ thối nát đến mức nào nữa. Nhà kho bên đó sao rồi, giam giữ nhiều nhân chứng như thế, mà người của ta có hạn, ngoài hộ tống trên thuyền, người điều đi thì có hạn, chỉ có thể dựa vào sai dịch địa phương, trong số họ còn có bao nhiêu tên cấu kết với gian thương, giờ còn chưa biết, nếu có sơ xuất gì thì mình bị động đấy.”
“Vâng, vương gia yên tâm, hạ quan cũng biết trong số sai dịch tất có kẻ là người của bọn chúng, nhưng người cần thẩm tra, tra án, tác chứng, thẩm vấn, đều cần dùng người, nha sai quan lại nhỏ địa phương không thể không dùng, dựa vào việc giam giữ bọn họ vào trong nhà kho, mỗi tên một kho, bảo vệ năm bước một trạm gác, đều đứng ở ngoài, như vậy quan sát lẫn nhau, trong đó có tên nào đồng lõa với chúng, thì cũng không có cách nào tận dụng sơ hở mà thả bọn chúng ra. Được một lát nữa, hạ quan sẽ đi nhà kho, căn cứ vào chứng cứ chỉ huy điều hành phạm nhân, cứ một lần chuyên hỏi một người, công phá dần, làm cho chúng không có cách nào tiến hành đồng minh.”
“Ừ, Dương viện sử nói vậy thì làm đi, nhìn có vẻ lỗ mãng, kỳ thực lại rất có đạo lý, bổn vương rất là yên tâm, có ngươi…”
Hắn vừa nói đến đây, một tiếng hát mang máng vang vọng lại:
“Phượng hề, phượng hề quy cố hương,
Ngao du tứ hải cầu kì hoàng,
Thời vị ngộ hề vô sở tương,
Hà ngộ kim tịch đăng tư đường,
Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,
Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.”
Lời ca như có như không, vô cùng nhỏ, nếu người thường nghe thấy sẽ không để ý đến, Triệu Đức Chiêu lắng tai nghe, ngạc nhiên nhảy dựng lên, thất thanh kêu: “Phượng cầu hoàng?”
“Í?” Dương Hạo như vịt nghe sấm, không hiểu gì, thấy hắn nhảy dựng lên, không khỏi nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc.
Triệu Đức Chiêu bước nhanh đến một bên khoang thuyền, mở cửa sổ nhìn lên trên bờ, trên bờ liễu rủ xanh mướt, tiếng hát véo von vẫn không ngừng truyền đến:
“Hà duyên giao cành vi uyên ương
Tương liệt cương hề cộng cao tường.”
Triệu Đức Chiêu nắm chặt tay, mặt đỏ ửng lên: “Là nàng, là nàng, là nàng muốn gặp ta?”
Triệu Đức Chiêu xoay người chạy nhanh ra cửa thuyền, Dương Hạo ho khan một tiếng, khom người nói: “Vương gia, xin vương gia bảo trọng, đây là chuyện rất bình thường, xin vương gia ở lại trên thuyền cho an toàn, mời vương gia lấy triều đình và thương sinh làm trọng, để hạ quan ra đó xem sao.”
Triệu Đức Chiêu quay đầu lại căm giận nhìn hắn, Dương Hạo thản nhiên đứng yên, sắc mặt tự nhiên, Triệu Đức Chiêu cuối cùng cũng đã nổi giận, gục đầu xuống nói: “Thôi, mời Dương viện trưởng đi một chuyến, thay bổn vương… thay bổn vương mới người đó lên thuyền.”
“Hạ quan tuân mệnh.” Dương Hạo đáp một tiếng rồi chạy ra ngoài. Trên bến sông dưới quan thuyền canh phòng cẩn mật, trừ quan trên thuyền không ai được tiến vào, Dương Hạo bước lên thang đi sang bờ, đi theo tiếng hát truyền đến từ bụi cỏ.
Đặng Tú Nhi không thể lên thuyền, muốn dùng lời ca để truyền đến cho Ngụy vương, cô và Ngụy vương thầm có tình cảm, tuy hai người vẫn chưa bộc bạch, nhưng trong lòng tự hẹn ngầm, cô tin Ngụy vương sẽ gặp cô, không ngờ lại là Dương Hạo ở Tứ Châu này thấy người thì cắn, Đặng Tú Nhi không biết hắn phụng chỉ Ngụy vương đến, không muốn gặp hắn cho nên đã trốn vào bụi cỏ, đổi sang mấy câu hát địa phương, sau đó nhanh chóng đổi vị trí, chỉ muốn Ngụy vương một tiếng, thì như cô nghĩ, có thể cứu lấy người cha chẳng phải do một câu của Ngụy vương sao?
Dương Hạo không tìm thấy, vừa bực mình vừa buồn cười, hắn đột nhiên cúi người xuống, lặng yên trốn, lời ca của Đặng Tú Nhi cuối cùng không xa quan thuyền là mấy, nhưng quanh quẩn chỉ nơi này mà thôi, đến bụi cỏ rậm rạp, quả nhiên thấy Đặng Tú Nhi rón ra rón rén ẩn nấp, vừa thấy bốn bề vắng lặng liền đứng dậy, nhìn về phía quan thuyền mở miệng hát “phượng hề phượng hề”.
Chữ “phượng” vừa bay ra khỏi miệng, Dương Hạo đằng sau nàng đột nhiên cất khúc ca “mộng lý phi tường”: “Là ai hát ca, ấm áp cô đơn… mây trắng… trời mênh mông một người trốn, nhìn thấy vương gia tôn quý trên thuyền phía xa… Đặng tiểu thư?”
Áo choàng ôm chặt lấy cơ thể, bỗng boong thuyền dưới chân hắn thành một chỗ trũng, Trình Vũ, Trình Đức Huyền, Mộ Dung Cầu Túy và Phương Chính Nam đều hướng ánh mắt kì quái sang hắn, Dương Hạo túm lấy nước trên áo bào, cười hề hề với họ.
Mộ Dung Cầu Túy: “Dương khâm sứ đây là…?”
“Lão vương bát ngươi biết rồi còn hỏi!” Dương Hạo thầm mắng, ngượng ngùng đáp: “Bổn quan đang dạo bước trên boong thuyền, nghe thấy tiếng hát trên bờ, đang lúc nhàn rỗi liền đuổi theo, thấy Đặng cô nương đang quay mặt về phía sông hát, theo đó chào một tiếng, kết quả Đặng tiểu thư bị giật mình trượt chân ngã xuống nước.”
Phương Chính Nam chau mày nói: “Thế… Dương viện sử có thể…?”
Dương Hạo quay ngoắt nói: “Bổn quan chỉ nhảy xuống nước cứu mà thôi.”
“Ồ…” Phương Chính Nam gật đầu, cười mà như không cười nói: “Dương viện sử bơi không tốt lắm nhỉ…”
Dương Hạo xị mặt nói: “Không phải không giỏi, mà là vô cùng không giỏi.”
Trình Đức Huyền nhịn cười nói: “Cho nên cuối cùng ngược lại là Đặng cô nương túm lấy tóc kéo Dương đại nhân lên bờ sao?”
Dương Hạo đỏ mặt tía tai, giải thích: “Thực ra là bên bờ nước nông, nước chảy không mạnh, không cần cô ấy giúp, tự ta cũng có thể bò lên bờ được, chỉ là tốn chút sức mà thôi.”
Mộ Dung Cầu Túy và Phương Chính Nam không nhịn được cười ầm lên.
Dương Hạo tức giận nói: “Ta đi thay quần áo đây.” Nói rồi xoay người, Trình Vũ đánh mắt sang nhìn Trình Đức Huyền, rồi đi theo.
Ba người cùng đi, Mộ Dung Cầu Túy lập tức nói với Phương Chính Nam: “Khi ở Đặng phủ, thiên tuế và Đặng cô nương ngầm thích nhau, Đặng cô nương đến gặp thiên tuế, chắc chắn là vì Đặng Tổ Dương, ngươi nói… thiên tuế có đồng ý giúp không?”
“Tốt nhất là nên đồng ý.” Phương Chính Nam mặt xám xịt nói: “Bỏ một mình Đặng Tổ Dương thì không sao hết, nhưng cơ hội khó có được như vậy, để lão hồ ly Trình Vũ nhìn thấu, thì làm sao không bẩm báo với Tấn vương, Tấn vương và tướng gia chúng ta đối đầu nhau, cơ hội khó có được như thế này hắn nhất định sẽ đắc dụng. Ngụy vương nếu thấy mĩ nữ mà mềm lòng, thì cho dù hắn có đồng ý hay không đều đứng bên tướng gia chúng ta.”
Mộ Dung Cầu Túy vuốt râu trầm tư một lát, chần chừ nói: “Ngươi xem… chúng ta có cần lấy danh nghĩa tướng gia nói với Ngụy vương một tiếng không? Có Đặng cô nương khẩn cầu trước, chúng ta lại giúp đỡ, Ngụy vương tuổi trẻ thượng vô chủ kiến, tám chín phần mười sẽ giúp đỡ đấy.”
“Theo ta thì không thể.” Phương Chính Nam nhìn ra phía cửa thuyền nhìn Ngụy vương đang nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Thiếu niên mộ ngải, nếu ta ngươi thời trẻ như Ngụy vương, thì có mĩ nhân kiều diễm tới cửa muốn nhờ, lại là cô nương mà mình hằng ngưỡng mộ, có thể giúp đỡ được không? Huống hồ là Ngụy vương tuy cẩn thận, cuối cùng cũng là hậu duệ hoàng tộc, đương nhiên là có hùng khí, nếu ta nghĩ không lầm, hắn nhất định sẽ giúp, nếu ta ngươi xuất hiện, một khi để hắn tỉnh lại, thì không như vậy nữa.”
Mộ Dung Cầu Túy gật gù hiểu, sờ cằm: “Có lý, ta ngươi cứ đứng ở một bên xem. Tóm lại Đặng Tổ Dương sống chết thế nào, thì chớ để hắn liên lụy đến tướng gia mới tốt.”
………………
“Đặng cô nương, mau mau đứng dậy, có gì đứng dậy rồi nói.”
Lúc này đang là mùa hè, nên rất nóng, Đặng Tú Nhi mặc tuy ít, quần áo lụa mỏng mềm, đang bị ướt đẫm, nên quần áo dính sát vào người, ẩn ẩn hiện hiện lộ màu da, cô quỳ ở đó, tấm lưng thon, mông tròn lẳn, Triệu Đức Chiêu không dám nhìn nhiều, đưa tay ra nâng cô dậy, nhưng Đặng Tú Nhi vẫn quỳ đó, hắn thực không nỡ.
Đặng Tú Nhi đột nhiên nói: “Vương gia, Tú Nhi vừa nãy nói đều là thật, gia phụ thực sự đã bị người thân lừa mà không hề hay biết, gia phụ tuyệt đối không phải là một tham quan vô lại. Giờ tính mạng gia phụ nằm trong tay vương gia, Tú Nhi đường cùng mới phải đến đây cầu xin vương gia giơ cao đánh khẽ, có thể cứu lấy tính mạng của cha tiểu nữ.”
Triệu Đức Chiêu thở dài nói: “Đặng cô nương, quả thực bổn vương rất tin nàng, Đặng tri phủ thực sự không phải tham ô, nhưng thân tín của hắn lại câu kết với Châu Vọng Thúc cùng thao túng lương thực Tứ Châu, đầu cơ tích trữ hưởng món lời kếch xù là có thật, Đặng tri phủ trực tiếp quản lý ngân lượng kho phủ bị tham ô cũng có thật, là một tri phủ ở Tứ Châu, việc đó cũng không biết thì có thể miễn tội sao?”
“Vương gia…”
“Đặng cô nương, thực không dấu, lời mà bổn vương thẩm vấn Lưu Thư Thần và lời cô nói còn có ra vào, giờ nghĩ lại, lệnh đường ban đầu là dấu lệnh tôn chân tướng, mà lệnh cậu Lưu Thư Thần lại dấu lệnh đường chân tướng. Hắn tự tham ô một số ngân lượng là thật, tham ô lượng lớn quan ngân cùng với Châu Vọng Thúc liên thủ đẩy giá lương thực lên cao cũng có thật, ngoài ra… hắn không nói với lệnh đường, hắn còn áp dụng bóp méo trướng mục hoặc không nhập trướng, trực tiếp tham ô một lượng lớn ngân khố trong kho phủ, còn tham ô rất nhiều ngân lượng cho Lưu thị làm ăn buôn bán bằng số tiền ấy, cho nên như coi trời bằng vung, một tay che trời, là một quan tri phủ, lệnh tôn có thể bỏ qua sao?”
Triệu Đức Chiêu nghe đến đây không kìm được vỗ bàn, tức giận quát: “Thực là coi trời bằng vung, Đặng Tổ Dương còn nói là hắn không hề hay biết, nếu hắn thực sự là không biết thì một viên quan hồ đồ như thế nên trị thật nặng, nếu không thì địa phương Tứ Châu do hắn cai quản không biết sẽ thối nát đến mức nào nữa. Nhà kho bên đó sao rồi, giam giữ nhiều nhân chứng như thế, mà người của ta có hạn, ngoài hộ tống trên thuyền, người điều đi thì có hạn, chỉ có thể dựa vào sai dịch địa phương, trong số họ còn có bao nhiêu tên cấu kết với gian thương, giờ còn chưa biết, nếu có sơ xuất gì thì mình bị động đấy.”
“Vâng, vương gia yên tâm, hạ quan cũng biết trong số sai dịch tất có kẻ là người của bọn chúng, nhưng người cần thẩm tra, tra án, tác chứng, thẩm vấn, đều cần dùng người, nha sai quan lại nhỏ địa phương không thể không dùng, dựa vào việc giam giữ bọn họ vào trong nhà kho, mỗi tên một kho, bảo vệ năm bước một trạm gác, đều đứng ở ngoài, như vậy quan sát lẫn nhau, trong đó có tên nào đồng lõa với chúng, thì cũng không có cách nào tận dụng sơ hở mà thả bọn chúng ra. Được một lát nữa, hạ quan sẽ đi nhà kho, căn cứ vào chứng cứ chỉ huy điều hành phạm nhân, cứ một lần chuyên hỏi một người, công phá dần, làm cho chúng không có cách nào tiến hành đồng minh.”
“Ừ, Dương viện sử nói vậy thì làm đi, nhìn có vẻ lỗ mãng, kỳ thực lại rất có đạo lý, bổn vương rất là yên tâm, có ngươi…”
Hắn vừa nói đến đây, một tiếng hát mang máng vang vọng lại:
“Phượng hề, phượng hề quy cố hương,
Ngao du tứ hải cầu kì hoàng,
Thời vị ngộ hề vô sở tương,
Hà ngộ kim tịch đăng tư đường,
Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,
Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.”
Lời ca như có như không, vô cùng nhỏ, nếu người thường nghe thấy sẽ không để ý đến, Triệu Đức Chiêu lắng tai nghe, ngạc nhiên nhảy dựng lên, thất thanh kêu: “Phượng cầu hoàng?”
“Í?” Dương Hạo như vịt nghe sấm, không hiểu gì, thấy hắn nhảy dựng lên, không khỏi nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc.
Triệu Đức Chiêu bước nhanh đến một bên khoang thuyền, mở cửa sổ nhìn lên trên bờ, trên bờ liễu rủ xanh mướt, tiếng hát véo von vẫn không ngừng truyền đến:
“Hà duyên giao cành vi uyên ương
Tương liệt cương hề cộng cao tường.”
Triệu Đức Chiêu nắm chặt tay, mặt đỏ ửng lên: “Là nàng, là nàng, là nàng muốn gặp ta?”
Triệu Đức Chiêu xoay người chạy nhanh ra cửa thuyền, Dương Hạo ho khan một tiếng, khom người nói: “Vương gia, xin vương gia bảo trọng, đây là chuyện rất bình thường, xin vương gia ở lại trên thuyền cho an toàn, mời vương gia lấy triều đình và thương sinh làm trọng, để hạ quan ra đó xem sao.”
Triệu Đức Chiêu quay đầu lại căm giận nhìn hắn, Dương Hạo thản nhiên đứng yên, sắc mặt tự nhiên, Triệu Đức Chiêu cuối cùng cũng đã nổi giận, gục đầu xuống nói: “Thôi, mời Dương viện trưởng đi một chuyến, thay bổn vương… thay bổn vương mới người đó lên thuyền.”
“Hạ quan tuân mệnh.” Dương Hạo đáp một tiếng rồi chạy ra ngoài. Trên bến sông dưới quan thuyền canh phòng cẩn mật, trừ quan trên thuyền không ai được tiến vào, Dương Hạo bước lên thang đi sang bờ, đi theo tiếng hát truyền đến từ bụi cỏ.
Đặng Tú Nhi không thể lên thuyền, muốn dùng lời ca để truyền đến cho Ngụy vương, cô và Ngụy vương thầm có tình cảm, tuy hai người vẫn chưa bộc bạch, nhưng trong lòng tự hẹn ngầm, cô tin Ngụy vương sẽ gặp cô, không ngờ lại là Dương Hạo ở Tứ Châu này thấy người thì cắn, Đặng Tú Nhi không biết hắn phụng chỉ Ngụy vương đến, không muốn gặp hắn cho nên đã trốn vào bụi cỏ, đổi sang mấy câu hát địa phương, sau đó nhanh chóng đổi vị trí, chỉ muốn Ngụy vương một tiếng, thì như cô nghĩ, có thể cứu lấy người cha chẳng phải do một câu của Ngụy vương sao?
Dương Hạo không tìm thấy, vừa bực mình vừa buồn cười, hắn đột nhiên cúi người xuống, lặng yên trốn, lời ca của Đặng Tú Nhi cuối cùng không xa quan thuyền là mấy, nhưng quanh quẩn chỉ nơi này mà thôi, đến bụi cỏ rậm rạp, quả nhiên thấy Đặng Tú Nhi rón ra rón rén ẩn nấp, vừa thấy bốn bề vắng lặng liền đứng dậy, nhìn về phía quan thuyền mở miệng hát “phượng hề phượng hề”.
Chữ “phượng” vừa bay ra khỏi miệng, Dương Hạo đằng sau nàng đột nhiên cất khúc ca “mộng lý phi tường”: “Là ai hát ca, ấm áp cô đơn… mây trắng… trời mênh mông một người trốn, nhìn thấy vương gia tôn quý trên thuyền phía xa… Đặng tiểu thư?”
Áo choàng ôm chặt lấy cơ thể, bỗng boong thuyền dưới chân hắn thành một chỗ trũng, Trình Vũ, Trình Đức Huyền, Mộ Dung Cầu Túy và Phương Chính Nam đều hướng ánh mắt kì quái sang hắn, Dương Hạo túm lấy nước trên áo bào, cười hề hề với họ.
Mộ Dung Cầu Túy: “Dương khâm sứ đây là…?”
“Lão vương bát ngươi biết rồi còn hỏi!” Dương Hạo thầm mắng, ngượng ngùng đáp: “Bổn quan đang dạo bước trên boong thuyền, nghe thấy tiếng hát trên bờ, đang lúc nhàn rỗi liền đuổi theo, thấy Đặng cô nương đang quay mặt về phía sông hát, theo đó chào một tiếng, kết quả Đặng tiểu thư bị giật mình trượt chân ngã xuống nước.”
Phương Chính Nam chau mày nói: “Thế… Dương viện sử có thể…?”
Dương Hạo quay ngoắt nói: “Bổn quan chỉ nhảy xuống nước cứu mà thôi.”
“Ồ…” Phương Chính Nam gật đầu, cười mà như không cười nói: “Dương viện sử bơi không tốt lắm nhỉ…”
Dương Hạo xị mặt nói: “Không phải không giỏi, mà là vô cùng không giỏi.”
Trình Đức Huyền nhịn cười nói: “Cho nên cuối cùng ngược lại là Đặng cô nương túm lấy tóc kéo Dương đại nhân lên bờ sao?”
Dương Hạo đỏ mặt tía tai, giải thích: “Thực ra là bên bờ nước nông, nước chảy không mạnh, không cần cô ấy giúp, tự ta cũng có thể bò lên bờ được, chỉ là tốn chút sức mà thôi.”
Mộ Dung Cầu Túy và Phương Chính Nam không nhịn được cười ầm lên.
Dương Hạo tức giận nói: “Ta đi thay quần áo đây.” Nói rồi xoay người, Trình Vũ đánh mắt sang nhìn Trình Đức Huyền, rồi đi theo.
Ba người cùng đi, Mộ Dung Cầu Túy lập tức nói với Phương Chính Nam: “Khi ở Đặng phủ, thiên tuế và Đặng cô nương ngầm thích nhau, Đặng cô nương đến gặp thiên tuế, chắc chắn là vì Đặng Tổ Dương, ngươi nói… thiên tuế có đồng ý giúp không?”
“Tốt nhất là nên đồng ý.” Phương Chính Nam mặt xám xịt nói: “Bỏ một mình Đặng Tổ Dương thì không sao hết, nhưng cơ hội khó có được như vậy, để lão hồ ly Trình Vũ nhìn thấu, thì làm sao không bẩm báo với Tấn vương, Tấn vương và tướng gia chúng ta đối đầu nhau, cơ hội khó có được như thế này hắn nhất định sẽ đắc dụng. Ngụy vương nếu thấy mĩ nữ mà mềm lòng, thì cho dù hắn có đồng ý hay không đều đứng bên tướng gia chúng ta.”
Mộ Dung Cầu Túy vuốt râu trầm tư một lát, chần chừ nói: “Ngươi xem… chúng ta có cần lấy danh nghĩa tướng gia nói với Ngụy vương một tiếng không? Có Đặng cô nương khẩn cầu trước, chúng ta lại giúp đỡ, Ngụy vương tuổi trẻ thượng vô chủ kiến, tám chín phần mười sẽ giúp đỡ đấy.”
“Theo ta thì không thể.” Phương Chính Nam nhìn ra phía cửa thuyền nhìn Ngụy vương đang nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Thiếu niên mộ ngải, nếu ta ngươi thời trẻ như Ngụy vương, thì có mĩ nhân kiều diễm tới cửa muốn nhờ, lại là cô nương mà mình hằng ngưỡng mộ, có thể giúp đỡ được không? Huống hồ là Ngụy vương tuy cẩn thận, cuối cùng cũng là hậu duệ hoàng tộc, đương nhiên là có hùng khí, nếu ta nghĩ không lầm, hắn nhất định sẽ giúp, nếu ta ngươi xuất hiện, một khi để hắn tỉnh lại, thì không như vậy nữa.”
Mộ Dung Cầu Túy gật gù hiểu, sờ cằm: “Có lý, ta ngươi cứ đứng ở một bên xem. Tóm lại Đặng Tổ Dương sống chết thế nào, thì chớ để hắn liên lụy đến tướng gia mới tốt.”
………………
“Đặng cô nương, mau mau đứng dậy, có gì đứng dậy rồi nói.”
Lúc này đang là mùa hè, nên rất nóng, Đặng Tú Nhi mặc tuy ít, quần áo lụa mỏng mềm, đang bị ướt đẫm, nên quần áo dính sát vào người, ẩn ẩn hiện hiện lộ màu da, cô quỳ ở đó, tấm lưng thon, mông tròn lẳn, Triệu Đức Chiêu không dám nhìn nhiều, đưa tay ra nâng cô dậy, nhưng Đặng Tú Nhi vẫn quỳ đó, hắn thực không nỡ.
Đặng Tú Nhi đột nhiên nói: “Vương gia, Tú Nhi vừa nãy nói đều là thật, gia phụ thực sự đã bị người thân lừa mà không hề hay biết, gia phụ tuyệt đối không phải là một tham quan vô lại. Giờ tính mạng gia phụ nằm trong tay vương gia, Tú Nhi đường cùng mới phải đến đây cầu xin vương gia giơ cao đánh khẽ, có thể cứu lấy tính mạng của cha tiểu nữ.”
Triệu Đức Chiêu thở dài nói: “Đặng cô nương, quả thực bổn vương rất tin nàng, Đặng tri phủ thực sự không phải tham ô, nhưng thân tín của hắn lại câu kết với Châu Vọng Thúc cùng thao túng lương thực Tứ Châu, đầu cơ tích trữ hưởng món lời kếch xù là có thật, Đặng tri phủ trực tiếp quản lý ngân lượng kho phủ bị tham ô cũng có thật, là một tri phủ ở Tứ Châu, việc đó cũng không biết thì có thể miễn tội sao?”
“Vương gia…”
“Đặng cô nương, thực không dấu, lời mà bổn vương thẩm vấn Lưu Thư Thần và lời cô nói còn có ra vào, giờ nghĩ lại, lệnh đường ban đầu là dấu lệnh tôn chân tướng, mà lệnh cậu Lưu Thư Thần lại dấu lệnh đường chân tướng. Hắn tự tham ô một số ngân lượng là thật, tham ô lượng lớn quan ngân cùng với Châu Vọng Thúc liên thủ đẩy giá lương thực lên cao cũng có thật, ngoài ra… hắn không nói với lệnh đường, hắn còn áp dụng bóp méo trướng mục hoặc không nhập trướng, trực tiếp tham ô một lượng lớn ngân khố trong kho phủ, còn tham ô rất nhiều ngân lượng cho Lưu thị làm ăn buôn bán bằng số tiền ấy, cho nên như coi trời bằng vung, một tay che trời, là một quan tri phủ, lệnh tôn có thể bỏ qua sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.