Quyển 6 - Chương 282: Tế thần tiên
Nguyệt Quan
20/03/2013
Sông Kim Thủy dù không phải trung tâm thành trì phồn hoa nhất, nhưng phong cảnh mỹ lệ thanh cao, vì thế rất nhiều đại quan quý nhân đều xây các biệt thự trạch viện làm việc tại đây. Nó trở thành một khu cao cấp biệt lập bậc nhất của đại Tống. Vì thế xung quanh đó cũng liền ăn theo mở ra rất nhiều mễ điếm, dược điếm, tửu điếm,….
Nữ nhân thời Tống triều có thể “chống trời”, những cô gái thôn quê phải xuống ruộng làm việc cày cấy như nam nhân. Trong thành, những tửu điếm, dược điếm, mễ điếm… cũng giống như trong những quán rượu thịt có rất nhiều những nữ nhân trang điểm mỹ miều thân cong quấn khăn thanh hoa. Trên phố nam nam nữ nữ đi lại tấp nập, một vài tiểu thư phu nhân của đại hộ giàu có đều rảo bước thong dong trên phố, cũng chẳng sợ bị lộ khuôn mặt mình, điệu đà mà quyến rũ kẻ khác, rất nhiều người vây lại xem những kẻ mãi võ trên phố, vô cùng náo nhiệt.
Chiết Tử Du rời khỏi Lưu gia dược phủ, đang vội vã đi lại trong đám người đông đúc. Đột nhiên nghe thấy từ trong đám mãi võ trên đường truyền đến một tiếng ca: “Nhân sinh nếu chỉ như mới ban đầu, hà sự thu phong bi họa phiến? Đến khi nhàn biến tâm kẻ địch, mới biết được lòng người dễ thay đổi.”
Tiếng hát này cất lên như có ma lực như tiếng chuông ngân, đánh động vào tình cảm vào vết thương lòng của Chiết Tử Du. Trái tim nàng không khỏi chua xót, vội vàng dừng bước chân, chầm chậm quay về phía đường bên cạnh.
Trên sân khấu đang diễn một vở kịch, từ sau khi Dương Hạo ở Nhất Tiếu Thiên Kim lâu lần đầu sáng tác ra một hình thức biểu diễn mới mẻ, đem ca vũ tài nghệ kết hợp làm một thể, dùng một câu chuyện cảm động êm dịu xâu chuỗi lại biểu diễn đạt được thành công, những nghệ nhân Khai Phong lần lượt bắt chước, tự biên luyện các tiết mục ca kịch mua vui cho khách nhân. Có một vài những gánh hát còn trực tiếp sử dụng lại chế lại khúc Nhất Tiếu Lâu để biểu diễn lại. Trên sân khấu lúc này là “Đào Hoa Phiến” chính là một phiên bản làm lại của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu bọn họ.
Kịch bản Đào Hoa Phiến này không phải là Đào Hoa Phiến nổi tiếng trong kịch trường hậu thế, chỉ là Dương Hạo đã mượn dùng tên này mà thôi. Dương Hạo đã phải vắt óc suy nghĩ năm lần bảy lượt để nghĩ câu chuyện này, phần lớn chỉ là đưa ra đại khái của câu chuyện. Nếu có đoạn hát kinh điển là hát lên, tứ đại hành thủ là người đa tài đa nghệ đã lấy những tư liệu mà hắn cung cấp mà gia công và sáng tác. Hắn làm người biên kịch mà lại vô cùng nhàn rỗi.
Bản Đào Hoa Phiến không phải là vở kịch trong trí nhớ của hắn mà ra, mà là hắn dùng câu chuyện của bản thân mình và Chiết Tử Du làm nguồn gốc mà cái biến thành một kịch bản. Màu sắc của câu chuyện ảm đạm, không có quá nhiều khúc mắc, tình tiết câu chuyện và sự thực cũng có thay đổi đi nhiều. Nhưng không phải khúc mục Nhất Tiếu Lâu được ưa chuộng nhất, nhưng một vài tình tiết, đặc biệt là khi hai người lần đầu gặp mặt, những cảnh khó quên khi hai người gặp lại, được hắn viết rất nhập tâm. Người ngoài xem kịch chỉ là xem kịch, Chiết tử Du xem kịch lại không hề giống.
Nàng ngẩn người mà nhìn biểu diễn của hai người ở trên sân khấu. Lĩnh xướng ở trên đài đã hát qua đoạn định tràng thi. Bắt đầu chính thức biểu diễn. Màn thứ nhất chính là cảnh gặp gỡ lần đầu của một tên tiểu quản sự của tướng quân phủ đệ với nữ nhân vật chính ở bàn tiệc rượu, Chiết Tử Du vừa xem đã hiểu được vở kịch này được viết bởi Dương Hạo. Bên trong còn rất nhiều những từ đối đáp, vốn chính là chỉ có hai người họ mới biết.
Đang xem đến đoạn hai người trùng phùng trên phố, vai nam chính hỏi nữ chính tên họ, nữ nhân vật chính trả lời Dịch Tử Du, Chiết Tử Du trong lòng thầm nghĩ: “Dịch Tử Du, Chiết Tử Du…….” Nghĩ đến điều này muốn quên cũng quên không nổi, cứ mãi làm nàng bối rối ở lần trùng phùng tại Khai Phong, nhất thời đau lòng không nói nên lời.
Trong đám người có vài người nam nhân đi tới đi lui rất nhà rỗi, bọn họ vừa không giống như lên phố mua bán, cũng chẳng giống như có chuyện gì vội vàng phải đi qua, mà là chuyên tập trung ở những nơi đông người, đặc biệt thích đi qua những nơi buôn bán, đầu diện, y phục trang sức, bán hoa. Sau đó liền tụ tập trong đám người, đứng xem ngõa tử, câu lan, bắt tay với những người xung quanh nhưng đôi mắt gian tà lại nhìn bốn phía thăm dò.
Bọn họ không phải là kẻ trộm, nói một cách chính xác cũng chính là kẻ trộm. Chẳng qua khiến ta nhìn không ra hành tung của những tên trộm chuyên nghiệp này. Chúng không trộm những tài sản có giá trị của người đi đường, mà bọn chúng chỉ trộm hương mà thôi. Bọn họ là tễ thần tiên, tễ thần tiên là một biệt hiệu mà bách tính Khai Phong đặt cho những loại người này. Nếu tính đến thời nay, bọn chúng được gọi là những tên cáo già háo sắc, tin chắc sẽ có rất nhiều người hiểu được bọn chúng làm nghề gì.
Không sai, bọn chúng chính là trà trộn trong đám người đi tới đi lui, nhìn thấy nữ nhân nào nhan sắc cũng ổn, thân hình mê người liền tìm cơ hội tiến gần đến nơi rồi chầm chậm mà hành động. Mỗi lần đến những ngày lễ trọng đại Trùng Dương, Thượng Nguyên, Trung Nguyên, người trên phố đông đúc nhất, bọn chúng như cá gặp nước, bình thường nếu có cơ hội, bọn chúng tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
Chiết Tử Du trong giây phút này dù đang mặc một chiếc áo khoác tố nhã nhưng thân hình yểu điệu, dung nhan mỹ miều, đứng trong đám người khó lòng che giấu sự nổi bật, nhất thời đã thu hút sự chú ý của hai tên háo sắc, bọn chúng vừa thấy Chiết Tử Du càng ngày càng đi đến gần, ngẩn ngơ nhìn lên trên đài, dường như đã bị mê hoặc nhập tâm vào kịch, nhất thời cùng liếc nhìn nhau một cái, rồi bộ dạng như đang xem kịch tiến dần đến chỗ nàng.
Chiết Tử Du xem kịch, tâm tư đã hoàn toàn nhập tâm vào trong kí ức xưa, nhất thời ngẩn người như say, hai tên háo sắc thể hiện bộ dạng như đang chăm chú xem kịch nhưng chưa tìm được góc độ thích hợp, đứng ở bên cạnh nàng đi qua đi lại, nàng cũng chẳng thèm chú ý tới.
Đáng tiếc con phố này dù rằng phồn hoa nhưng người lại không nhiều, hành tung của bọn chúng khó lòng che giấu, chỉ là những người trên phố bình thường nhìn thấy bọn chúng cũng chán chẳng muốn quản. Dương Hạo đang ngồi trên một chiếc xe cao tứ mã, từ trên cao nhìn xuống rất rõ ràng, hắn chỉ chớp mắt đã nhìn thấy Chiết Tử Du. Trong lòng đột nhiên thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đồng thời cũng phát hiện ra có mấy tên nam nhân quỷ thần mờ ám đang đứng ở bên cạnh Chiết Tử Du đi lại, bàn tay cứ liên tục hai lần “vô ý” mà chạm vào mông của Chiết Tử Du.
Dương Hạo vừa nhìn thấy liền tức giận đùng đùng, hắn đối với Chiết Tử Du vừa yêu thương vừa kính trọng, nào dám một lần gặp gỡ riêng tư, cũng chưa bao giờ dám đối xử với Chiết Tử Du có hành động háo sắc như thế. Nay mấy tên kia lại dám liên tục làm nhục Chiết Tử Du, giữa phố xá đông người, đến mông của nàng mà cũng dám sờ mó, quả thật là không thể nhẫn nhịn dung thứ được, Dương Hạo chẳng thèm suy nghĩ gì, đứng dậy nhảy khỏi xe, xông một mạch đến đó.
“Bộp!” Mấy tên háo sắc thấy Chiết Tử Du chẳng có phản ứng gì, máu dê lên cao, đang định tiến đến gần hơn để sờ vào đùi mềm mại của nàng, đột nhiên bị ăn một quả đám từ phía sau, cả người bay cả đi. Nhất thời đụng vào mấy người khách đang xem ở phía trước. Còn một tên háo sắc khác vừa thấy thế liền trợn mắt lên nhìn quát lớn: “Ngươi, dám.…”
“Bốp!” Cằm hắn lại bị chịu một quả đấm mạnh khác, cả hàm rằng văng cả ra đồng thời cả người cũng bị ngã dúi dụi.
“Đám háo sắc vô lại, dám sàm sỡ con gái nhà lành?”
Dương Hạo còn đang định xông lên đáng cho mấy tên lưu manh kia thêm mấy cái, Chiết Tử Du bị kinh ngạc mà bừng tỉnh lại, quay đầu nhìn lại, tên vô lại mà ban nãy vừa mới nhớ đến lại đang mặt mũi đỏ gay đứng ở ngay trước mặt nàng, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ngươi làm gì thế?”
“Ta làm gì ư? Nàng ngẩn người, để cho người ta sàm sỡ nàng cũng chẳng biết gì .” Dương Hạo vừa mới nói được một câu tên vô lại bị chàng đánh trúng một chưởng từ đằng sau liền hung hăng xông lên, đánh từ phía trước. Dương Hạo lập tức giơ chân, thò tay đạp nắm lấy tay hắn, rồi lấy lực đè xuống, một động tác tuyệt đẹp, tên đó bị đau thấu xương, Dương Hạo lại dùng chân đạp hắn ngã rồi dẫm lên bụng hắn. Tên đó nằm bẹp dí, lần nãy chẳng thể nào bò dậy được nữa.
Lúc này mọi người trong đám đông có người mới nói: “Thấy chưa, hai tên đó nhân lúc đông người liền tranh thủ sàm sỡ.”
Chiết Tử Du ở Khai Phong này chưa lâu, cũng nghe nói qua cái từ “tế thần tiên”này, nay lại bị vô tình mà bắt gặp, lại thấy Dương Hạo bảo vệ nàng như thế, nhất thời trong lòng ấm áp, nhưng tính cách nàng và sự tức giận với Dương Hạo chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà hồi tâm chuyển ý, cho hắn một niềm vui sao
Chính vào lúc này, huynh đệ Triệu Đức Chiêu, Triệu Đức Phương cũng chạy đến, hai người này vừa đến, những hộ vệ thất bát danh bang cũng lập tức bảo vệ ở trước mặt, dẹp hết đám dân chúng ra.
Hai huynh đệ Triệu gia hiện nay cũng nhìn rõ ra mọi việc, bọn họ cũng là tự mình luyện võ công, nhìn thấy Dương Hạo thân thủ nhanh nhẹn, trong lòng vô cùng thán phục, đặc biệt là khi xuất thủ của Dương Hạo so với trưởng pháp cha truyền dạy cho bọn họ xem ra tám lạng nửa cân, càng khiến bọn họ thán tụng.
Triệu Đức Phương thản nhiên cười lớn: “Công phu võ thuật Dương viện sử dạy dỗ hai tên lưu manh này quả thật là tài giỏi, không biết sư phụ của ngài là ai thế?”
Triệu Đức Chiêu liếc mắt nhìn hai tên vô lại đang nằm kêu la ở trên đất, gằn giọng nói: “Người đâu, đem hai tên háo sắc này đến quan phủ trị tội.” Rồi lại đảo mắt nhìn kĩ lại dung nhan Chiết Tử Du đôi mắt chợt bừng sáng: “Dương viện sử, ngài và cô nương này………có quen biết nhau sao?”
Dương Hạo còn chưa kịp trả lời, Chiết Tử Du đã vội trở mặt nói: “Bổn cô nương không biết hắn!”
Dương Hạo mỉm cười, Chiết Tử Du bộ dạng trong lòng vẫn còn tức giận như thế, rõ ràng là cũng không thể quên được hắn. Nếu nàng quả thực hận hắn tới mức ghét đến cùng cực, há còn tỏ ra bộ dạng tức giận ghen ghét của một tiểu nữ nữa sao. Dù rằng hắn không dám mộng tưởng sẽ được kết hôn cùng tiểu thư đài các của Chiết Phiên gia, nhưng người yêu ngày xưa đối với hắn vẫn tha thiết có tình cảm, vẫn khiến hắn không thể dứt bỏ.
Hắn mỉm cười nói: “Trước đây chưa từng quen biết, hôm nay cũng coi như là có quen biết rồi. Không biết cô nương tôn tính đại danh?”
Chiết Tử Du không ngờ con người hắn lại mặt dày như thế, còn dám tát nước theo mưa, liền trợn mắt nhìn hắn vô cùng tức giận, tín khẩu mà nói: “Vương Tử Du.”
Tên họ nàng nói vốn là tên họ của mẫu thân, Dương Hạo biết nàng là muốn bản thân quên đi Tử Du, trong lòng không khỏi chua xót, buột miệng nói: “Tử Du, Tử phi ngư, loài cá biết vui sướng biết sống an phận?”
Đây vốn là những lời đối đáp mà hai người khi trùng phùng ở trên phố Quảng Nguyên đã nói, Chiết Tử Du nghe xong trong lòng cũng chua xót, đôi mắt to đen nhất thời đong đầy nước mắt.
Triệu Đức Phương thấy kì lạ nói: “Cô nương, cô sao thế?”
“Không sao cả, bụi bay vào mắt mà thôi.”
Chiết Tử Du vội vàng lau đi nước mắt, ánh mắt không còn nhìn Dương Hạo thêm cái nào nữa, chỉ thấp giọng nói: “Đa tạ công tử vì nghĩa tới tương trợ, tiểu nữ cảm kích vô cùng. Lần này tạ ơn công tử, nô gia hãy còn việc cần làm, cáo từ.”
Chiết Tử Du hướng về phía Dương Hạo vội vàng qua loa mà cúi người cảm tạ rồi quay người vội vàng bước đi. Dương Hạo há mồm chưa kịp nói, nhìn theo bóng lưng nàng nhưng chỉ lắc đầu mà thở dài một tiếng, vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt thích thú mà kì quái của Triệu Đức Chiêu, Dương Hạo ngại ngùng mỉm cười nói: “Cái này……..cái này…..Dương Hạo chỉ là một người thô lỗ, quả thật là lỗ mãng rồi.”
Chiết Tử Du trước mặt Dương Hạo cương quyết chịu đựng không để cho nước mắt rơi xuống, đợi khi rời đi đến chỗ không có người, lại không thể ngăn cản nổi những giọt lệ lăn dài. Nàng quệt vội những giọt nước mắt, kiên cường mà cắn chặt răng, tới bên song Kim Thủy, cũng dùng nước sông trong vắt mà rửa mặt. Lúc này mới dùng nước sông mà soi gương chỉnh trang lại nhan sắc, nhìn không còn chút vết tích, mới men theo sông mà đi tiếp. Không lâu sau liền lên một con thuyền nhỏ trên sông.
“…….Theo ta thấy, triều đình rất khó vận chuyển đủ số lương thực về, nhưng quan gia vẫn cứ cố tình thi hành hạ sách này, cũng không biết hắn rốt cục có tính toán gì. Vì bảo đảm không có bất cứ sơ sót gì xảy ra, ra phải theo tháp tùng xuống phía nam, xem xem bọn chúng rốt cục có diệu kế gì.”
“Tiểu thư dự định đối với bọn chúng thế nào?”
Đầu thuyền một khi đã đi không thể quay lại.
Chiết Tử Du nói: “Chúng ta ở Trung Nguyên chỉ có một vài thám mã cẩn thận, người có thể dùng vô cùng ít, lực địch lại mạnh, chỉ có thể suy tính thật kĩ. Hơn nữa xem triều đình có chủ trương gì, rồi hãy ra hành động cũng không muộn.”
Lúc này Trương Thập Tam vội vàng quay lại, lên thuyền liền nói: “Tiểu thư, chúng ta tính nhầm rồi, triều đình vừa mới dán bảng văn, nói rõ Đông Kinh thiếu lương, mấy hôm nữa hoàng tử trưởng Ngụy Vương Đức Chiêu cùng Tam tư sử Sở Chiêu Phụ, Nam nha viện sử Dương Hạo làm phó sứ, đích thân về Giang Hoài vận chuyển lương.”
Chiết Tử Du trợn mắt lặng người, thầm nghĩ: “Tên đó cũng phải đi Giang Hoài? Cái này là sao, không phải oan gia ngõ hẹp sao…………..”
Trương Thập Tam không chú ý đến sắc mặt của nàng, vội vàng lại nói: “Triều đình phái ra đại quân người ngựa, tất cả nha môn nhất thể cùng đi, ngự sử đài tất cả ngôn quan ngự sử, giám sắt sử, quan sát sử trên các đường về kinh sáng sớm ngày mai tất cả rời kinh, đến Giang Hoài trước giám sát việc vận chuyển lương, lần này có khi là cả trời thần phật bay hết về Đông nam.”
Chiết Tử Du thất kinh khẽ hừ một tiếng: “Cả trời thần phật sẽ có sức xoay chuyển trời đất hay sao? Sáng sớm ngày mai chúng ta cũng đi, cùng đường làm việc cùng đám thần tiên này, bổn cô nương lại muốn xem xem, đám thần phật đầu trời này tập trung lại, rốt cuộc là ai có thể làm khó ai.?”
“Cái gì? Quan nhân muốn làm khâm sai phó sứ đi Giang Hoài vận chuyển lương sao?” Ngô Oa Nhi nghe những lời của Dương Hạo, nhất thời kinh ngạc trợn mắt há mồm, nàng không thể ngờ được cái kế mà bản thân nàng tham dự xây dựng, lại quay lại làm phiền, cuối cùng lại rơi ngay lên đầu của người đàn ông của mình, khiến hắn phải đi giải quyết khúc mắc này.
“Đúng thế, sự việc khẩn cấp, sáng sớm ngày mai sẽ đi.” Dương Hạo nhìn nàng bằng ánh mắt âu yếm, nhẹ nhàng nói: “Vốn muốn mấy ngày gần đây đón nàng qua cửa, nhưng mà việc này đến sẽ phải xa cách mấy tháng trời. Bất kể những chuyện này, đợi nàng sắp xếp thỏa đáng chuyện của Hồ Mị Quật, đến trong phủ ở, đợi ta quay lại, chúng ta sẽ sắp xếp lại một chút.”
Ngô Oa Nhi nói một cách nũng nịu: “Nô gia……..nô gia chỉ là một thiếp nhất phòng, chỉ cần một chiếc kiệu nhỏ đến đón qua cửa đã được rồi, nào dám tham vọng đại nhân còn phải đích thân làm?”
“Nạp thiếp. Đó chỉ là làm cho người ngoài xem mà thôi, Dương mỗ cũng không thể quá qua loa coi thường tục thế, nhưng…… đã vào cái cửa này, nàng chính là người phụ nữ của ta, việc của một người con gái, lớn nhất chẳng qua cũng là chuyện cả đời, làm chồng sao có thể quá khinh suất, ức hiếp nàng chứ. Nàng yên tâm, đợi ta quay về, chúng ta chính thức làm lễ.”
Dương Hạo đường tình trắc trở, hiện nay cuối cùng cũng hiểu được việc trân trọng người ở trước mắt, Ngô Oa Nhi cảm động nước mắt nóng hổi lưng tròng. Chỉ cảm thấy bản thân đem cả cuộc đời gửi gắm cho người đàn ông như vậy quả thật không còn gì phải hối hận và oan ức. Nàng thoáng nghĩ đến Đông Kinh thiếu lương vốn là kế hoạch của Chiết đại tiểu thư, bây giờ triều đình lại muốn đến Giang Hoài điều lương, cũng không biết Chiết đại tiểu thư sẽ ngồi nhìn không giải quyết hay không? Trong lòng nhất thời kinh hãi, sự việc ảnh hưởng đến người đàn ông của mình, tâm tình này lại nghĩ mãi không ra, mật thiết, nàng lập tức nói: “Nô gia theo quan nhân cùng đi nhé.”
“Hồ đồ!” Dương Hạo cười nhìn nàng đánh vào mông nàng một cái: “Ta theo Ngụy vương đi vận lương, làm sao lại để nàng theo được chứ? Sao thế, chỉ mới có mấy ngày mà đã không nỡ rời xa ta sao? Ha ha, nàng ở Biện Lương ngoan ngoãn đợi ta cho ta, nếu không thì, đợi ta quay về kinh, sẽ dùng gia pháp xử đó, cẩn thận mà giáo dục nàng một phen.”
“Không phải thế,…….nô gia…….ái!” Ngô Oa Nhi tính tình chính trực nàng không thể đem ân nhân ra thú tội, lại không muốn việc công của quan nhân bị hỏng, trong lòng liền nghĩ: “Chàng không cho ta đi, ta sẽ lén đi theo cùng là được. Nếu Chiết đại tiểu thư còn có kế hoạch dự phòng, nguy hiểm đến quan nhân của ta, lúc đó……lúc đó Oa Oa chỉ đành đem sự tình này nói hết ra với quan nhân mà thôi, phải giúp đỡ cho lão gia nhà mình, trời cao đất dày, Chiết đại tiểu thư, Oa Oa lúc đó cũng đành có lỗi với nàng.”
Triệu Quang Nghĩa là hoàng đệ, nhưng Triệu Quang Mỹ cũng là hoàng đệ, mà Triệu Quang Nghĩa chấp chính nam nha, xử lý việc Khai Phong phủ, trong tay nắm quyền trọng trách lớn của bách dân đô thành Đại Tống. Quyền bính của hai hoàng đệ lại vô cùng khác nhau. Nhưng nay, Triệu Quang Nghĩa đã được phong vương, địa vị càng được nâng lên một bậc. Chiếu theo lý mà nói, văn võ bá quan đối với việc phong vương của Triệu Quang Nghĩa càng nên vội vàng mà đến chúc mừng mới phải, nhưng hoàng tử trưởng Đức Chiêu cũng đồng thời được phong vương nên đã chỉ chốc lát che lấp hoàn toàn hào quang của hắn.
Hoàng tử sớm muộn cũng phải xưng vương, bất kể là Triệu Quang Mỹ hay là Triệu Đức Phương, tương lai không thể thiếu được một danh hiệu vương tước. Trước lúc đó không có xưng vương, là bởi vì Đại Tống vừa mới lập quốc không lâu, hoàng đế Triệu Khuông Dận còn thường xuyên tự mình điều binh đông thảo phạt tây, nam chinh bắc chiến, bốn phía thâu tóm các nước Trung Nguyên. Về chuyện phong vương này, hắn cũng không tiện, cũng không thể phong vương tước cho những con cháu huynh đệ hoàng thất chưa từng lập công trạng nào.Cứ như thế, Triệu Đức Chiêu lâm nguy nhận mệnh, được nhận phong vương, chấp tiết thành, thay mặt thiên tử hành đạo, đi xuống Giang Hoài, có những ý nghĩa không giống bình thường.
Thượng ý có phải là muốn bắt đầu bồi dưỡng hoàng tử kế vị không? Vì thế mới nhanh chóng gia phong vương tước, còn đặc biệt phái đi nhậm chức trọng trách nặng nề như thế? Một ngày thành công giải quyết được việc này, Ngụy Vương này chẳng còn nghi ngờ gì sẽ có thể lập được đại công, xây đựng được uy phong của bản thân. Hiện nay thánh thượng xuân thu đang ở đỉnh cao, hiện tại còn bồi dưỡng thế tử, hơn nữa là một hoàng tử đã trưởng thành trở thành thế tử đó là một khả năng vô cùng lớn. Cứ như thế này văn võ bá quan qua lại giao tiếp với Nam nha cũng sẽ vô cùng cẩn thận, vốn qua lại nhiều và vô cùng mật thiết lúc này cũng sẽ thu kiếm ngồi im chờ xem động thái xung quanh.
Nữ nhân thời Tống triều có thể “chống trời”, những cô gái thôn quê phải xuống ruộng làm việc cày cấy như nam nhân. Trong thành, những tửu điếm, dược điếm, mễ điếm… cũng giống như trong những quán rượu thịt có rất nhiều những nữ nhân trang điểm mỹ miều thân cong quấn khăn thanh hoa. Trên phố nam nam nữ nữ đi lại tấp nập, một vài tiểu thư phu nhân của đại hộ giàu có đều rảo bước thong dong trên phố, cũng chẳng sợ bị lộ khuôn mặt mình, điệu đà mà quyến rũ kẻ khác, rất nhiều người vây lại xem những kẻ mãi võ trên phố, vô cùng náo nhiệt.
Chiết Tử Du rời khỏi Lưu gia dược phủ, đang vội vã đi lại trong đám người đông đúc. Đột nhiên nghe thấy từ trong đám mãi võ trên đường truyền đến một tiếng ca: “Nhân sinh nếu chỉ như mới ban đầu, hà sự thu phong bi họa phiến? Đến khi nhàn biến tâm kẻ địch, mới biết được lòng người dễ thay đổi.”
Tiếng hát này cất lên như có ma lực như tiếng chuông ngân, đánh động vào tình cảm vào vết thương lòng của Chiết Tử Du. Trái tim nàng không khỏi chua xót, vội vàng dừng bước chân, chầm chậm quay về phía đường bên cạnh.
Trên sân khấu đang diễn một vở kịch, từ sau khi Dương Hạo ở Nhất Tiếu Thiên Kim lâu lần đầu sáng tác ra một hình thức biểu diễn mới mẻ, đem ca vũ tài nghệ kết hợp làm một thể, dùng một câu chuyện cảm động êm dịu xâu chuỗi lại biểu diễn đạt được thành công, những nghệ nhân Khai Phong lần lượt bắt chước, tự biên luyện các tiết mục ca kịch mua vui cho khách nhân. Có một vài những gánh hát còn trực tiếp sử dụng lại chế lại khúc Nhất Tiếu Lâu để biểu diễn lại. Trên sân khấu lúc này là “Đào Hoa Phiến” chính là một phiên bản làm lại của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu bọn họ.
Kịch bản Đào Hoa Phiến này không phải là Đào Hoa Phiến nổi tiếng trong kịch trường hậu thế, chỉ là Dương Hạo đã mượn dùng tên này mà thôi. Dương Hạo đã phải vắt óc suy nghĩ năm lần bảy lượt để nghĩ câu chuyện này, phần lớn chỉ là đưa ra đại khái của câu chuyện. Nếu có đoạn hát kinh điển là hát lên, tứ đại hành thủ là người đa tài đa nghệ đã lấy những tư liệu mà hắn cung cấp mà gia công và sáng tác. Hắn làm người biên kịch mà lại vô cùng nhàn rỗi.
Bản Đào Hoa Phiến không phải là vở kịch trong trí nhớ của hắn mà ra, mà là hắn dùng câu chuyện của bản thân mình và Chiết Tử Du làm nguồn gốc mà cái biến thành một kịch bản. Màu sắc của câu chuyện ảm đạm, không có quá nhiều khúc mắc, tình tiết câu chuyện và sự thực cũng có thay đổi đi nhiều. Nhưng không phải khúc mục Nhất Tiếu Lâu được ưa chuộng nhất, nhưng một vài tình tiết, đặc biệt là khi hai người lần đầu gặp mặt, những cảnh khó quên khi hai người gặp lại, được hắn viết rất nhập tâm. Người ngoài xem kịch chỉ là xem kịch, Chiết tử Du xem kịch lại không hề giống.
Nàng ngẩn người mà nhìn biểu diễn của hai người ở trên sân khấu. Lĩnh xướng ở trên đài đã hát qua đoạn định tràng thi. Bắt đầu chính thức biểu diễn. Màn thứ nhất chính là cảnh gặp gỡ lần đầu của một tên tiểu quản sự của tướng quân phủ đệ với nữ nhân vật chính ở bàn tiệc rượu, Chiết Tử Du vừa xem đã hiểu được vở kịch này được viết bởi Dương Hạo. Bên trong còn rất nhiều những từ đối đáp, vốn chính là chỉ có hai người họ mới biết.
Đang xem đến đoạn hai người trùng phùng trên phố, vai nam chính hỏi nữ chính tên họ, nữ nhân vật chính trả lời Dịch Tử Du, Chiết Tử Du trong lòng thầm nghĩ: “Dịch Tử Du, Chiết Tử Du…….” Nghĩ đến điều này muốn quên cũng quên không nổi, cứ mãi làm nàng bối rối ở lần trùng phùng tại Khai Phong, nhất thời đau lòng không nói nên lời.
Trong đám người có vài người nam nhân đi tới đi lui rất nhà rỗi, bọn họ vừa không giống như lên phố mua bán, cũng chẳng giống như có chuyện gì vội vàng phải đi qua, mà là chuyên tập trung ở những nơi đông người, đặc biệt thích đi qua những nơi buôn bán, đầu diện, y phục trang sức, bán hoa. Sau đó liền tụ tập trong đám người, đứng xem ngõa tử, câu lan, bắt tay với những người xung quanh nhưng đôi mắt gian tà lại nhìn bốn phía thăm dò.
Bọn họ không phải là kẻ trộm, nói một cách chính xác cũng chính là kẻ trộm. Chẳng qua khiến ta nhìn không ra hành tung của những tên trộm chuyên nghiệp này. Chúng không trộm những tài sản có giá trị của người đi đường, mà bọn chúng chỉ trộm hương mà thôi. Bọn họ là tễ thần tiên, tễ thần tiên là một biệt hiệu mà bách tính Khai Phong đặt cho những loại người này. Nếu tính đến thời nay, bọn chúng được gọi là những tên cáo già háo sắc, tin chắc sẽ có rất nhiều người hiểu được bọn chúng làm nghề gì.
Không sai, bọn chúng chính là trà trộn trong đám người đi tới đi lui, nhìn thấy nữ nhân nào nhan sắc cũng ổn, thân hình mê người liền tìm cơ hội tiến gần đến nơi rồi chầm chậm mà hành động. Mỗi lần đến những ngày lễ trọng đại Trùng Dương, Thượng Nguyên, Trung Nguyên, người trên phố đông đúc nhất, bọn chúng như cá gặp nước, bình thường nếu có cơ hội, bọn chúng tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
Chiết Tử Du trong giây phút này dù đang mặc một chiếc áo khoác tố nhã nhưng thân hình yểu điệu, dung nhan mỹ miều, đứng trong đám người khó lòng che giấu sự nổi bật, nhất thời đã thu hút sự chú ý của hai tên háo sắc, bọn chúng vừa thấy Chiết Tử Du càng ngày càng đi đến gần, ngẩn ngơ nhìn lên trên đài, dường như đã bị mê hoặc nhập tâm vào kịch, nhất thời cùng liếc nhìn nhau một cái, rồi bộ dạng như đang xem kịch tiến dần đến chỗ nàng.
Chiết Tử Du xem kịch, tâm tư đã hoàn toàn nhập tâm vào trong kí ức xưa, nhất thời ngẩn người như say, hai tên háo sắc thể hiện bộ dạng như đang chăm chú xem kịch nhưng chưa tìm được góc độ thích hợp, đứng ở bên cạnh nàng đi qua đi lại, nàng cũng chẳng thèm chú ý tới.
Đáng tiếc con phố này dù rằng phồn hoa nhưng người lại không nhiều, hành tung của bọn chúng khó lòng che giấu, chỉ là những người trên phố bình thường nhìn thấy bọn chúng cũng chán chẳng muốn quản. Dương Hạo đang ngồi trên một chiếc xe cao tứ mã, từ trên cao nhìn xuống rất rõ ràng, hắn chỉ chớp mắt đã nhìn thấy Chiết Tử Du. Trong lòng đột nhiên thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đồng thời cũng phát hiện ra có mấy tên nam nhân quỷ thần mờ ám đang đứng ở bên cạnh Chiết Tử Du đi lại, bàn tay cứ liên tục hai lần “vô ý” mà chạm vào mông của Chiết Tử Du.
Dương Hạo vừa nhìn thấy liền tức giận đùng đùng, hắn đối với Chiết Tử Du vừa yêu thương vừa kính trọng, nào dám một lần gặp gỡ riêng tư, cũng chưa bao giờ dám đối xử với Chiết Tử Du có hành động háo sắc như thế. Nay mấy tên kia lại dám liên tục làm nhục Chiết Tử Du, giữa phố xá đông người, đến mông của nàng mà cũng dám sờ mó, quả thật là không thể nhẫn nhịn dung thứ được, Dương Hạo chẳng thèm suy nghĩ gì, đứng dậy nhảy khỏi xe, xông một mạch đến đó.
“Bộp!” Mấy tên háo sắc thấy Chiết Tử Du chẳng có phản ứng gì, máu dê lên cao, đang định tiến đến gần hơn để sờ vào đùi mềm mại của nàng, đột nhiên bị ăn một quả đám từ phía sau, cả người bay cả đi. Nhất thời đụng vào mấy người khách đang xem ở phía trước. Còn một tên háo sắc khác vừa thấy thế liền trợn mắt lên nhìn quát lớn: “Ngươi, dám.…”
“Bốp!” Cằm hắn lại bị chịu một quả đấm mạnh khác, cả hàm rằng văng cả ra đồng thời cả người cũng bị ngã dúi dụi.
“Đám háo sắc vô lại, dám sàm sỡ con gái nhà lành?”
Dương Hạo còn đang định xông lên đáng cho mấy tên lưu manh kia thêm mấy cái, Chiết Tử Du bị kinh ngạc mà bừng tỉnh lại, quay đầu nhìn lại, tên vô lại mà ban nãy vừa mới nhớ đến lại đang mặt mũi đỏ gay đứng ở ngay trước mặt nàng, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ngươi làm gì thế?”
“Ta làm gì ư? Nàng ngẩn người, để cho người ta sàm sỡ nàng cũng chẳng biết gì .” Dương Hạo vừa mới nói được một câu tên vô lại bị chàng đánh trúng một chưởng từ đằng sau liền hung hăng xông lên, đánh từ phía trước. Dương Hạo lập tức giơ chân, thò tay đạp nắm lấy tay hắn, rồi lấy lực đè xuống, một động tác tuyệt đẹp, tên đó bị đau thấu xương, Dương Hạo lại dùng chân đạp hắn ngã rồi dẫm lên bụng hắn. Tên đó nằm bẹp dí, lần nãy chẳng thể nào bò dậy được nữa.
Lúc này mọi người trong đám đông có người mới nói: “Thấy chưa, hai tên đó nhân lúc đông người liền tranh thủ sàm sỡ.”
Chiết Tử Du ở Khai Phong này chưa lâu, cũng nghe nói qua cái từ “tế thần tiên”này, nay lại bị vô tình mà bắt gặp, lại thấy Dương Hạo bảo vệ nàng như thế, nhất thời trong lòng ấm áp, nhưng tính cách nàng và sự tức giận với Dương Hạo chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà hồi tâm chuyển ý, cho hắn một niềm vui sao
Chính vào lúc này, huynh đệ Triệu Đức Chiêu, Triệu Đức Phương cũng chạy đến, hai người này vừa đến, những hộ vệ thất bát danh bang cũng lập tức bảo vệ ở trước mặt, dẹp hết đám dân chúng ra.
Hai huynh đệ Triệu gia hiện nay cũng nhìn rõ ra mọi việc, bọn họ cũng là tự mình luyện võ công, nhìn thấy Dương Hạo thân thủ nhanh nhẹn, trong lòng vô cùng thán phục, đặc biệt là khi xuất thủ của Dương Hạo so với trưởng pháp cha truyền dạy cho bọn họ xem ra tám lạng nửa cân, càng khiến bọn họ thán tụng.
Triệu Đức Phương thản nhiên cười lớn: “Công phu võ thuật Dương viện sử dạy dỗ hai tên lưu manh này quả thật là tài giỏi, không biết sư phụ của ngài là ai thế?”
Triệu Đức Chiêu liếc mắt nhìn hai tên vô lại đang nằm kêu la ở trên đất, gằn giọng nói: “Người đâu, đem hai tên háo sắc này đến quan phủ trị tội.” Rồi lại đảo mắt nhìn kĩ lại dung nhan Chiết Tử Du đôi mắt chợt bừng sáng: “Dương viện sử, ngài và cô nương này………có quen biết nhau sao?”
Dương Hạo còn chưa kịp trả lời, Chiết Tử Du đã vội trở mặt nói: “Bổn cô nương không biết hắn!”
Dương Hạo mỉm cười, Chiết Tử Du bộ dạng trong lòng vẫn còn tức giận như thế, rõ ràng là cũng không thể quên được hắn. Nếu nàng quả thực hận hắn tới mức ghét đến cùng cực, há còn tỏ ra bộ dạng tức giận ghen ghét của một tiểu nữ nữa sao. Dù rằng hắn không dám mộng tưởng sẽ được kết hôn cùng tiểu thư đài các của Chiết Phiên gia, nhưng người yêu ngày xưa đối với hắn vẫn tha thiết có tình cảm, vẫn khiến hắn không thể dứt bỏ.
Hắn mỉm cười nói: “Trước đây chưa từng quen biết, hôm nay cũng coi như là có quen biết rồi. Không biết cô nương tôn tính đại danh?”
Chiết Tử Du không ngờ con người hắn lại mặt dày như thế, còn dám tát nước theo mưa, liền trợn mắt nhìn hắn vô cùng tức giận, tín khẩu mà nói: “Vương Tử Du.”
Tên họ nàng nói vốn là tên họ của mẫu thân, Dương Hạo biết nàng là muốn bản thân quên đi Tử Du, trong lòng không khỏi chua xót, buột miệng nói: “Tử Du, Tử phi ngư, loài cá biết vui sướng biết sống an phận?”
Đây vốn là những lời đối đáp mà hai người khi trùng phùng ở trên phố Quảng Nguyên đã nói, Chiết Tử Du nghe xong trong lòng cũng chua xót, đôi mắt to đen nhất thời đong đầy nước mắt.
Triệu Đức Phương thấy kì lạ nói: “Cô nương, cô sao thế?”
“Không sao cả, bụi bay vào mắt mà thôi.”
Chiết Tử Du vội vàng lau đi nước mắt, ánh mắt không còn nhìn Dương Hạo thêm cái nào nữa, chỉ thấp giọng nói: “Đa tạ công tử vì nghĩa tới tương trợ, tiểu nữ cảm kích vô cùng. Lần này tạ ơn công tử, nô gia hãy còn việc cần làm, cáo từ.”
Chiết Tử Du hướng về phía Dương Hạo vội vàng qua loa mà cúi người cảm tạ rồi quay người vội vàng bước đi. Dương Hạo há mồm chưa kịp nói, nhìn theo bóng lưng nàng nhưng chỉ lắc đầu mà thở dài một tiếng, vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt thích thú mà kì quái của Triệu Đức Chiêu, Dương Hạo ngại ngùng mỉm cười nói: “Cái này……..cái này…..Dương Hạo chỉ là một người thô lỗ, quả thật là lỗ mãng rồi.”
Chiết Tử Du trước mặt Dương Hạo cương quyết chịu đựng không để cho nước mắt rơi xuống, đợi khi rời đi đến chỗ không có người, lại không thể ngăn cản nổi những giọt lệ lăn dài. Nàng quệt vội những giọt nước mắt, kiên cường mà cắn chặt răng, tới bên song Kim Thủy, cũng dùng nước sông trong vắt mà rửa mặt. Lúc này mới dùng nước sông mà soi gương chỉnh trang lại nhan sắc, nhìn không còn chút vết tích, mới men theo sông mà đi tiếp. Không lâu sau liền lên một con thuyền nhỏ trên sông.
“…….Theo ta thấy, triều đình rất khó vận chuyển đủ số lương thực về, nhưng quan gia vẫn cứ cố tình thi hành hạ sách này, cũng không biết hắn rốt cục có tính toán gì. Vì bảo đảm không có bất cứ sơ sót gì xảy ra, ra phải theo tháp tùng xuống phía nam, xem xem bọn chúng rốt cục có diệu kế gì.”
“Tiểu thư dự định đối với bọn chúng thế nào?”
Đầu thuyền một khi đã đi không thể quay lại.
Chiết Tử Du nói: “Chúng ta ở Trung Nguyên chỉ có một vài thám mã cẩn thận, người có thể dùng vô cùng ít, lực địch lại mạnh, chỉ có thể suy tính thật kĩ. Hơn nữa xem triều đình có chủ trương gì, rồi hãy ra hành động cũng không muộn.”
Lúc này Trương Thập Tam vội vàng quay lại, lên thuyền liền nói: “Tiểu thư, chúng ta tính nhầm rồi, triều đình vừa mới dán bảng văn, nói rõ Đông Kinh thiếu lương, mấy hôm nữa hoàng tử trưởng Ngụy Vương Đức Chiêu cùng Tam tư sử Sở Chiêu Phụ, Nam nha viện sử Dương Hạo làm phó sứ, đích thân về Giang Hoài vận chuyển lương.”
Chiết Tử Du trợn mắt lặng người, thầm nghĩ: “Tên đó cũng phải đi Giang Hoài? Cái này là sao, không phải oan gia ngõ hẹp sao…………..”
Trương Thập Tam không chú ý đến sắc mặt của nàng, vội vàng lại nói: “Triều đình phái ra đại quân người ngựa, tất cả nha môn nhất thể cùng đi, ngự sử đài tất cả ngôn quan ngự sử, giám sắt sử, quan sát sử trên các đường về kinh sáng sớm ngày mai tất cả rời kinh, đến Giang Hoài trước giám sát việc vận chuyển lương, lần này có khi là cả trời thần phật bay hết về Đông nam.”
Chiết Tử Du thất kinh khẽ hừ một tiếng: “Cả trời thần phật sẽ có sức xoay chuyển trời đất hay sao? Sáng sớm ngày mai chúng ta cũng đi, cùng đường làm việc cùng đám thần tiên này, bổn cô nương lại muốn xem xem, đám thần phật đầu trời này tập trung lại, rốt cuộc là ai có thể làm khó ai.?”
“Cái gì? Quan nhân muốn làm khâm sai phó sứ đi Giang Hoài vận chuyển lương sao?” Ngô Oa Nhi nghe những lời của Dương Hạo, nhất thời kinh ngạc trợn mắt há mồm, nàng không thể ngờ được cái kế mà bản thân nàng tham dự xây dựng, lại quay lại làm phiền, cuối cùng lại rơi ngay lên đầu của người đàn ông của mình, khiến hắn phải đi giải quyết khúc mắc này.
“Đúng thế, sự việc khẩn cấp, sáng sớm ngày mai sẽ đi.” Dương Hạo nhìn nàng bằng ánh mắt âu yếm, nhẹ nhàng nói: “Vốn muốn mấy ngày gần đây đón nàng qua cửa, nhưng mà việc này đến sẽ phải xa cách mấy tháng trời. Bất kể những chuyện này, đợi nàng sắp xếp thỏa đáng chuyện của Hồ Mị Quật, đến trong phủ ở, đợi ta quay lại, chúng ta sẽ sắp xếp lại một chút.”
Ngô Oa Nhi nói một cách nũng nịu: “Nô gia……..nô gia chỉ là một thiếp nhất phòng, chỉ cần một chiếc kiệu nhỏ đến đón qua cửa đã được rồi, nào dám tham vọng đại nhân còn phải đích thân làm?”
“Nạp thiếp. Đó chỉ là làm cho người ngoài xem mà thôi, Dương mỗ cũng không thể quá qua loa coi thường tục thế, nhưng…… đã vào cái cửa này, nàng chính là người phụ nữ của ta, việc của một người con gái, lớn nhất chẳng qua cũng là chuyện cả đời, làm chồng sao có thể quá khinh suất, ức hiếp nàng chứ. Nàng yên tâm, đợi ta quay về, chúng ta chính thức làm lễ.”
Dương Hạo đường tình trắc trở, hiện nay cuối cùng cũng hiểu được việc trân trọng người ở trước mắt, Ngô Oa Nhi cảm động nước mắt nóng hổi lưng tròng. Chỉ cảm thấy bản thân đem cả cuộc đời gửi gắm cho người đàn ông như vậy quả thật không còn gì phải hối hận và oan ức. Nàng thoáng nghĩ đến Đông Kinh thiếu lương vốn là kế hoạch của Chiết đại tiểu thư, bây giờ triều đình lại muốn đến Giang Hoài điều lương, cũng không biết Chiết đại tiểu thư sẽ ngồi nhìn không giải quyết hay không? Trong lòng nhất thời kinh hãi, sự việc ảnh hưởng đến người đàn ông của mình, tâm tình này lại nghĩ mãi không ra, mật thiết, nàng lập tức nói: “Nô gia theo quan nhân cùng đi nhé.”
“Hồ đồ!” Dương Hạo cười nhìn nàng đánh vào mông nàng một cái: “Ta theo Ngụy vương đi vận lương, làm sao lại để nàng theo được chứ? Sao thế, chỉ mới có mấy ngày mà đã không nỡ rời xa ta sao? Ha ha, nàng ở Biện Lương ngoan ngoãn đợi ta cho ta, nếu không thì, đợi ta quay về kinh, sẽ dùng gia pháp xử đó, cẩn thận mà giáo dục nàng một phen.”
“Không phải thế,…….nô gia…….ái!” Ngô Oa Nhi tính tình chính trực nàng không thể đem ân nhân ra thú tội, lại không muốn việc công của quan nhân bị hỏng, trong lòng liền nghĩ: “Chàng không cho ta đi, ta sẽ lén đi theo cùng là được. Nếu Chiết đại tiểu thư còn có kế hoạch dự phòng, nguy hiểm đến quan nhân của ta, lúc đó……lúc đó Oa Oa chỉ đành đem sự tình này nói hết ra với quan nhân mà thôi, phải giúp đỡ cho lão gia nhà mình, trời cao đất dày, Chiết đại tiểu thư, Oa Oa lúc đó cũng đành có lỗi với nàng.”
Triệu Quang Nghĩa là hoàng đệ, nhưng Triệu Quang Mỹ cũng là hoàng đệ, mà Triệu Quang Nghĩa chấp chính nam nha, xử lý việc Khai Phong phủ, trong tay nắm quyền trọng trách lớn của bách dân đô thành Đại Tống. Quyền bính của hai hoàng đệ lại vô cùng khác nhau. Nhưng nay, Triệu Quang Nghĩa đã được phong vương, địa vị càng được nâng lên một bậc. Chiếu theo lý mà nói, văn võ bá quan đối với việc phong vương của Triệu Quang Nghĩa càng nên vội vàng mà đến chúc mừng mới phải, nhưng hoàng tử trưởng Đức Chiêu cũng đồng thời được phong vương nên đã chỉ chốc lát che lấp hoàn toàn hào quang của hắn.
Hoàng tử sớm muộn cũng phải xưng vương, bất kể là Triệu Quang Mỹ hay là Triệu Đức Phương, tương lai không thể thiếu được một danh hiệu vương tước. Trước lúc đó không có xưng vương, là bởi vì Đại Tống vừa mới lập quốc không lâu, hoàng đế Triệu Khuông Dận còn thường xuyên tự mình điều binh đông thảo phạt tây, nam chinh bắc chiến, bốn phía thâu tóm các nước Trung Nguyên. Về chuyện phong vương này, hắn cũng không tiện, cũng không thể phong vương tước cho những con cháu huynh đệ hoàng thất chưa từng lập công trạng nào.Cứ như thế, Triệu Đức Chiêu lâm nguy nhận mệnh, được nhận phong vương, chấp tiết thành, thay mặt thiên tử hành đạo, đi xuống Giang Hoài, có những ý nghĩa không giống bình thường.
Thượng ý có phải là muốn bắt đầu bồi dưỡng hoàng tử kế vị không? Vì thế mới nhanh chóng gia phong vương tước, còn đặc biệt phái đi nhậm chức trọng trách nặng nề như thế? Một ngày thành công giải quyết được việc này, Ngụy Vương này chẳng còn nghi ngờ gì sẽ có thể lập được đại công, xây đựng được uy phong của bản thân. Hiện nay thánh thượng xuân thu đang ở đỉnh cao, hiện tại còn bồi dưỡng thế tử, hơn nữa là một hoàng tử đã trưởng thành trở thành thế tử đó là một khả năng vô cùng lớn. Cứ như thế này văn võ bá quan qua lại giao tiếp với Nam nha cũng sẽ vô cùng cẩn thận, vốn qua lại nhiều và vô cùng mật thiết lúc này cũng sẽ thu kiếm ngồi im chờ xem động thái xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.