Bộ Bộ Sinh Liên

Quyển 6 - Chương 300: Thiên hạ rộn ràng

Nguyệt Quan

20/03/2013

Lần này Dương Hạo xuất hiện, Triệu Đức Chiêu nào có lý do kéo cô nương nhà người ta nói chuyện trên trời dưới đất, Đặng Tú Nhi mặt mày sáng sủa, kiều diễm, lườm hắn một cái nhẹ, thi lễ, rồi tránh vào trong hậu phòng. Triệu Đức Chiêu ai ngờ lời còn chưa nói một câu, Dương đại chày gỗ bèn làm cái gậy chặn ngang, lòng thực sự bức bối.

Nhưng hắn thấy dáng vẻ vị ngày có vẻ sốt sắng, lại không nói với hắn cái gì, thậm chí còn thấy hơi hổ thẹn. Những ngày này có thể thấy Dương Hạo luôn bận rộn, hắn chỉ là dưới chỉ điểm của thái thái phó đề cương khế lĩnh, ngồi trấn màn hậu. Đây là giang sơn của nhà Triệu hắn, Dương Hạo dường như còn để tâm hơn cả hắn, triều đình có vị quan trung thần thế này, còn trách móc gì.

Lúc đó, Đặng phu nhân cũng lui đi, Đặng tri phủ bảo người đưa trà lên, mời Ngụy Vượng ngồi. Còn mình ngồi đối diện với Dương Hạo, nghe hắn nói lý do hôm nay đến.

Dương Hạo nói một lượt mục đích và cách nghĩ của mình từ đầu đến cuối, vô cùng tôn kính, khiến vị Ngụy vương nắm quyền trị dân cũng phải gật bừa, nhưng việc gấp tòng quyền, cũng chưa đưa ra sự phản đối, song Đặng Tổ Dương lại khen ngợi:

“Đại kế, đối phó không từ việc xấu nào, lợi dụng tất cả mọi cơ hội, gian thương phá rối từ giữa lại không để lộ sơ hở, ta nên lấy độc trị độc. Bổn quan tán thành, nếu Vương gia đồng ý, thế thì hạ quan sẽ đem hồ sơ liên quan đến lương thương mấy năm giao cho Dương viện sử xử lý, xem xem có thể tìm ra sơ hở không, không biết ý kiến của Vương gia thế nào?”

“Cái này…” Triệu Đức Chiêu hơi chần chừ, gật đầu nói: “Hai vị đại nhân đã đồng ý làm như vậy, bổn Vương cũng không biết nói gì hơn, các ngươi chỉ lo đi làm, nếu như xảy ra tai họa gì, một mình bổn Vương gánh chịu”.

Có một vị Vương gia khâm sai có thể buông tay mặc kệ cho hắn làm, Dương Hạo thấy thỏa mái vô cùng, lúc đó ba người lại bàn bạc chi tiết hơn, Dương đấu sĩ đấu với trời đến cùng, đấu với đất đến cùng, đấu với người đến cùng cuối cùng cũng cáo từ đi ra.

Triệu Đức Chiêu thấy góc tường có bình phong, mùi thơm của mỹ nhân bay ra, lúc này gọi cô ấy ra gặp mặt tất phải khó mà mở miệng. Người ta là tri phủ thiên kim, lại không phải cô nương trong cơ quan quản lý âm nhạc, mình là một Vương gia, hắn đành tẻ ngắt đứng dậy, cũng cáo từ Đặng Tổ Dương.

Triệu Đức Chiêu đi đến cửa, một tiếng nhạc vọng tới. Khúc “Cao sơn lưu thủy” phảng phất tiếng nước chảy từ trong khe núi sâu ra, mát lạnh, trong trẻo. “Cao sơn lưu thủy” biết tri ân? Triệu Đức Chiêu lặng người, mở cờ trong bụng.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Đức Chiêu cũng tấu lên một khúc “Phượng cầu hoàng” trong phòng.

Gặp nhau là duyên phận, tư tưởng dung hòa, tương kiến khó khăn. Núi cao đường xa, duy chỉ có thiên lý cộng thuyền quyên, xinh đẹp. Vô hạn ái mộ sao có thể nói? Chiêu đãi đông nam vương, khúc ca phượng cầu hoàng. Triệu Đức Chiêu gẩy khúc ca này, ý lòng đã nói, nhạc khúc trong phòng Đặng Tú Nhi bỗng dưng tĩnh lại, chỉ thấy tiếng nhạc một mình hắn đánh, Đặng Tổ Dương chau mày suy nghĩ, đang nghĩ làm sao sắp đặt ổn thỏa cháu ngoại Lưu Trung nhà mình, vừa không thể đắc tội phu nhân, lại không thể để hắn làm hại dân chúng, nỗi lòng nặng nề vô cùng.

“Phượng hề, phượng hề quy cố hương, Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng, Thời vị ngộ hề vô sở tương, Hà ngộ kim tịch đăng tư đường. Hữu diệm thục nữ tại khuê phường, Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường. Hà duyên giao cảnh vi uyên ương Tương hiệt cương hề cộng cao tường.

(Chim phượng, chim phượng về cố hương, Ngao du bốn bể tìm chim hoàng Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng. Hôm nay bước đến chốn thênh thang. Có cô gái đẹp ở đài trang, Nhà gần người xa não tâm tràng. Ước gì giao kết đôi uyên ương, Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường).

Triệu Đức Chiêu vừa hát vang, giọng ca cất lên từ cõi lòng. Hai con người cùng có chung nỗi lòng.

Đặng tri phủ còn cần xử lý công sự thường ngày, Dương Hạo không thể nấn ná, thế là bảo ra phủ nha, dọn đi thu mua, tra cứu án cũ năm xưa, hồ sơ mà hắn có được là vài án có liên quan đến buôn bán lương thực và lương thương. Lần thu mua là bên nhà kho, người đề cập đến trong vụ án đều cần phải điều tra xét hỏi, ở đây điều động nhân chứng cũng tương đối tiện.

Bích Túc cũng đến theo, phòng ở đây tương đối cũ, hai người ở cùng một phòng, Dương Hạo tra cứu hồ sơ vụ án, phát hiện ra điểm nghi ngờ thì bảo Bích Túc đi gọi người đến xét hỏi, như vậy bắn tên có đích, quả nhiên hiệu quả vô cùng lớn, một buổi trưa chọn ra ba vụ án có liên quan đến lương thân ép mua ép bán, đầu cơ trục lợi, là những vụ án mà trước đây Đặng Tổ Dương nhậm, nhưng ba vụ án này bị cáo đều bị bọn lưu manh tô vẽ, nếu từ nay về sau bắt tay vào điều tra sẽ dính dáng vào vài đại lương thân, Dương Hạo lại không có thời gian xem xét tỉ mỉ, chỉ tạm thời làm kí hiệu đánh dấu để sang một bên, tiếp tục giở xem phía dưới.

Ăn xong cơm trưa, Dương Hạo uống một cốc trà đặc cầm hồ sơ lên tiếp tục xem, bỗng hắn phát hiện vụ án này chính là bị báo Châu lương thân Châu Vọng Thúc, nhắc đến vụ án này ban đầu đã tạo nên một chấn động cực lớn, nguyên cáo tên Chu Hồng Quân, vốn là một hộ lương giàu có Tứ châu, trong nhà có hơn mười mẫu ruộng, là một địa chủ bậc trung của vùng.

Người hắn cáo Châu Vọng Thúc khi đang thay mặt quan phủ trưng thu lương thuế, tự mình tăng thuế 30%, kiếm lời từ giữa. Nhưng không chỉ dừng ở đó, còn bí mật gọi lại một vài tên lưu manh vô lại gây rối, tai bay vạ gió không ngừng, bị Châu Vọng Thúc liên lạc với quân phủ tiến hành chèn ép, nghìn mẫu ruộng của nhà hắn, mấy năm gom góp thì bị bắt chẹt ép mua gần 30%. Kết quả vì tri phủ bao che, vụ án này nhiều lần cáo rồi nhiều lần bại, kiện cáo hai năm, tố tụng lại bồi thường mất toi vào hai trăm mẫu, việc này cuối cùng vẫn chưa xong.

Sự việc ầm ĩ lên, Giang Hoài đạo giám sát sứ, quan sát sứ liên minh với thư ngự sử đài, triều đình kinh hãi. Kết quả bắt được hành vi bất hợp pháp của nguyên nhậm Tứ châu tri phủ Ân Tịnh, lúc này mới đem ra công lý xét xử.

Nhưng tội danh của Châu Vọng Thúc tự mình tăng thêm 30% lại không có căn cứ mà điều tra, khế ước Châu gia mua đất giấy trắng mực đen ở đó, trưng thu thuế má lại chỉ nói xuông, hơn nữa lúc đó nhóm lưu manh phụ trách xuống nông thôn trưng thu lương thực đều bỏ trốn mất dạng, thuế má nha môn lại đùn đẩy, làm lấy lệ, việc này không điều tra tiếp nổi.

Chu Hồng Quân không phục, sau khi Đặng Tổ Dương mới nhậm chức tri phủ, hắn tiếp tục kiện cáo, Đặng Tổ Dương nhận đơn kiện xong lại tiếp tục điều tra, hắn và sĩ thân địa phương quan hệ căng thẳng. Quan lại và sĩ thân địa phương kịch liệt loại trừ, không có liên quan gì đến vụ án này, kết quả vụ án điều tra một năm còn dư thì vẫn không có chứng cứ nào có hiệu lực, lần này Chu Hồng Quân nản lòng, rút đơn kiện lại không tố cáo nữa, Đặng Tổ Dương và sĩ thân địa phương đấu với nhau lâu như vậy, cũng mệt mỏi vô cùng, liền thôi án này.

Dương Hạo nhìn đến đây, thầm nghĩ: “Chu Hồng Quân lão phụ không chịu ức hiếp, thắt cổ tự sát, Chu gia bị mất đi một nửa gia sản, Chu Hồng Quân há lại có thể bỏ qua như vậy? Hắn nản lòng vì tố cáo quá lâu, thế mà vẫn là bị Châu gia ức hiếp càng nhiều sao? Nói không chừng có thể được lỗ đột phá từ chỗ hắn”.

Dương Hạo bảo Bích Túc dựa vào địa chỉ trong hồ sơ gọi người đến hỏi, Bích Túc đi từ sáng sớm, khi quay về thì nói là nơi ở của Chu gia sớm đã đổi chủ, theo được biết đứa con trai Chu Hồng Quân đánh bạc cược toàn bộ gia sản, Chu gia đổ nát, bèn bán tài sản tổ tiên, giờ không biết là đi nơi nào. Bích Túc lần tìm dò hỏi quan khách uống trà đối diện với nhà Chu gia đang ngồi nói chuyện phiếm, thì được tin Chu Hồng Quân ở thành đông.

Vì chơi bạc mà phá gia chi tử sao? Dương Hạo trầm xuống, nói: “Ngươi tìm một người chỉ đường…thôi, người chỉ đường cùng một giuộc với bọn lương thân phi pháp, tai mắt của chúng, người trong quan thương nha môn cũng không tin được, hôm nay đã muộn rồi, mai trời sáng, hai chúng ta sẽ đích thân đi tìm”.

***

Lưu Trung từ Hoàn Thái Các trở về, xuống khỏi xe ngựa, liền vào hậu trạch nhà mình.



Gần đây hắn mê cô nương công quan nhân Tiêu Tiêu, đây là một cô nương hàng mày thanh tú mắt to, trẻ trung hương sắc, Lưu Trung ăn quen phong vị Giang Hoài gặp một Man nữ nhanh nhẹn nhiệt tình, liền bị cô hút hồn. vị cô nương này rất ham chơi, Lưu Trung quen cử chỉ trăng gió, thích đến mức giờ hai đùi vẫn còn hơi tê tê.

“Eo nhỏ, bộ ngực nở…” Lưu Trung háo sắc hiểu được nói: “Thực sự không nỡ bỏ tay, không biết ngày mai món tiền này để chuộc cô ấy về làm thiếp không”. Vừa mới nghĩ đến làm thiếp, hắn lại nghĩ đến cô nương Hồ gia bên Tứ Hà, cô nương đó xinh đẹp cũng thấy thích, cần đến mấy chục mẫu đất của nhà hắn, ồ…ngày mai còn phải phái người đi thúc nợ, sớm muộn phải đưa cô nương đó về.

Lưu phủ rất rộng, nằm ở vùng sông nước Giang Hoài, lạc viện sáu tương đối to, trong viện cây cối tươi tốt, đình đài lầu các vô cùng tráng lệ. Lưu Trung là hàng tiền có tiếng Tứ Châu, tiền tài không bao giờ phải nghĩ.

Hàng tiền chính là kiếm lợi, hắn thu tiền quan viên, phú thân ở đó, tiền cho vay nặng lãi, tiền tài tăng cực nhanh. Hàng tiền này là rất có lợi thế, phú hộ vay tiền cho hàng tiền được gọi là kho hộ tiền lộ, đừng nhìn hộ là người xuất tiền, cũng cần nịnh bợ hàng tiền, đặc biệt là có quyền có thế, Lưu Trung nếu đến phú hộ nào, thì từ bị động thành chủ động ngồi ở trên, chủ nhân ngược lại lại phải cười nịnh bợ.

Lưu Trung đi vào trong phòng khách, thì thấy cụ ông Lưu Hướng đang ngồi đó dưỡng thần, phía sau có một nha đầu xinh xắn dùng hai bàn tay ngọc nhẹ nhàng bóp bờ vai. Lưu Hướng nghe thấy có tiếng động, mở mắt ra hừ nhạt một tiếng, khuôn mặt lạnh như tiền nói:

“Tiểu tử nhà ngươi, lại đi đâu lêu lổng, đến giờ mới về?”

Lưu Trung nhún vai, ngồi lên ghế nói: “Đi Hoàn Thái Các chơi thôi, trong nhà có chuyện gì không ạ?”

“Đương nhiên là có chuyện rồi”. Lưu Hướng xua tay bảo nha hoàn lui đi chỗ khác, lộ vẻ giận dữ nói: “Ngươi nói xem, ngươi ở bên Tứ Hà làm xằng làm bậy cái gì vậy? Dượng ngươi vừa mới tìm ta, xem ra hắn giận ngươi hết mức”.

“Bên Tứ Hà?” Lưu Trung chớp chớp mắt, rồi mới hiểu ra, không khỏi nhảy cẫng lên, tức giận nói: “Việc này là tên nào nói đến tai dượng, thực là há có cái lý ấy, nếu để ta biết được, nhất định sẽ đánh què chân hắn”.

Lưu Hướng nghiêm mặt nói: “Ngươi đi đi, là biểu muội(em họ) ngươi nói với dượng ngươi”.

“Biểu muội?” Lưu Trung người mềm nhũn, ngượng ngập ngồi xuống ghế nói: “Biểu muội…biểu muội chưa bao giờ ra khỏi cửa, sao lại biết được chuyện này?”

Lưu Hướng trừng mắt nhìn hắn, lắc đầu than: “Thực không ra sao cả. Tưởng rằng, để ngươi và Tú Nhi đến đã thân càng thêm thân, dựa vào phú quý của nhà ta hiện nay, thêm nữa dì ngươi chắc chắn sẽ đồng ý, việc này trong mười có đến tám chín phần là được, nhưng tiểu tử ngươi quá đáng không ra sao cả, năm ngoái đánh đập tàn nhẫn Chúc Ngọc Nhi cô nương của Hoàn Thúy Các, đánh gẫy chân nhà người ta, làm ầm ĩ đến mức dượng dì ngươi đều không muốn gặp ngươi, giờ lại bậy bạ như vậy, thực là làm xấu mặt ta”.

Lưu Trung bĩu môi, quay ngoắt người đi. Biểu muội rất đẹp, nhưng thực là cưới nàng, nào còn có thể ung dung tự tại như bây giờ, dượng coi thường hắn, hắn mới không muốn thành thân, trói buộc bản thân đến chết.

Lưu Hướng nhìn mặt hắn tỉnh bơ thì tức giận vỗ bụp tay xuống ghế nói: “Không chỉ có dượng ngươi tức giận, ngươi quấy rối như vậy, thanh danh của ta khó khăn lắm mới có được đều bị ngươi phá hỏng hết rồi, ta nói cho ngươi biết, dượng ngươi có thể nói ra những lời đó, không cho phép bức ép nữ nhi làm thiếp, khoản tiền này, có thể thư thả thì thư thả cho vài ngày, không được tiếp tục đoạt lợi, nghe rõ chưa?”

Lưu Trung vừa nghe, không can tâm nói: “Người ta tựa vào đại thụ mà hóng gió mát, các ngươi cũng được lắm, hắn muốn làm quan thanh liêm, bảo chúng ta ăn không khí chắc? Thư thả, thư thả. Ta dứt khoát làm việc thiện là được chứ gì, còn phải mở cửa làm ăn buôn bán, miếng đất béo bở đó, ngươi có bỏ được không?”

“Hồ đồ”. Lưu Hướng tức giận nói: “Ngươi không ra mặt không được sao?”

Lưu Trung thản nhiên nói: “Ồ, ta hiểu rồi, hắc hắc, yên tâm đi, việc này ta biết phải làm thế nào rồi”.

Lưu Hướng lắc đầu nói: “Ngươi í à, thực là cái đồ bỏ đi, giờ có ta chống đỡ cho, có dượng ngươi nhờ cậy, ngươi ở Tứ Châu hô mưa gọi gió, nếu không có chúng ta, dựa vào thực lực ngươi có thể đấu được với Châu Vọng Thúc người ta không? Hừ! Việc này là ngươi làm ra, bản thân tự đi mà giải quyết, đừng có gây phiền phức cho ta nữa”.

***

Trong Thái Bạch Lầu, Châu Vọng Thúc ngồi đối diện với cô nương của Lại Phú Quý, uống đến cực khoái.

Châu Vọng Thúc lặng lẽ phái người đi Khánh Thiên phủ đã về, hắn nghe ngóng được phòng Lại gia trưởng thực có nhân vật Phú Quý này, dưới tai trái có một mụn ruồi, tuổi tác so với con người hắn bây giờ hoàn toàn phù hợp, hơn nữa, vị Lại viên ngoại này khi đi Kinh sư, thực sự đã mang theo hai mỹ thiếp cưng chiều nhất, hai mỹ thiếp này là hai tỷ muội, một người là Thư Thư, mội người là Phục Phục, người ngoài tuy không thấy mặt, nhưng lại sớm đã nghe đồn hai chị em nhà này xinh đẹp, sắc nghệ song tuyệt.

Thám tử kia còn nghe ngóng được tin vị Lại Phú Quý Lại viên ngoại không ở Ứng thiên phủ, hai tháng đầu thì rời Ứng Thiên phủ, căn cứ nói là cùng với Đường gia từ tây bắc di dời đến Kinh sư để làm ăn buôn bán, cụ thể là thế nào thì cũng chưa biết, chỉ biết là đại sự có liên quan tới thủy vận.

Thủy vận là buôn bán lớn thu lợi hậu hĩnh, tài nguyên dồi dào, bất tận, dựa vào tài lực hai nhà Đường Lại, nếu như nhúng tay vào thủy vận, nói không chừng mấy năm sau toàn bộ thủy vận của thiên hạ đều bị hai nhà họ nắm chắc trong tay. Châu Vọng Thúc vừa nghe thì tâm nóng trở lại, lòng tham nổi lên, hắn không muốn làm ăn với Lại viên ngoại, hắn muốn nhờ bóng cây đại thụ, đi ra Tứ Châu, moi phú quý của thiên hạ.

Châu Vọng Thúc thấy một đôi mỹ thiếp đều có hành vi phóng túng. Nga Dung la xiêm áo được để ngỏ ra, Khởi La làn da mịn màng như lụa, trước ngực sáng trắng, để lộ khe rãnh ngực đập vào mắt Trương Ngưu Nhi, hai hòn ngọc của “Lại đại lão gia” suýt nữa bị vỡ.

Nga Dung cười làm tình với hắn, nâng chén rượu, bàn tay ngọc vuốt ve cổ Châu Vọng Thúc, rồi từ từ chuốc cho hắn uống, hết sức ướt át, quay đầu lại nhìn Trương Ngưu Nhi, đôi môi hồng chúm chím nói:



“Lại viên ngoại, lão gia nhà ta có ý làm ăn buôn bán lâu dài với ngài, viên ngoại có thể muốn nghe chút không?”

“A, ồ, à, được, ha ha, Châu huynh không ngại nói nghe, nhưng…Lại mỗ lần này nam hạ là vì lương thảo thôi, chuyện buôn bán này chúng ta nên thỏa thuận đâu vào đấy mới đúng?” Trương Ngưu Nhi như tỉnh lại sau một giấc mơ, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào khe rãnh ngực, rồi mới nói.

“Ha ha, Lại viên ngoại thực là nóng tính đó, hai việc này, vốn dĩ chính là hai mà một, là một mà hai, viên ngoại sao không nhẫn nại nghe lão gia ta nói chứ?”

Nga Dung nguýt cho Trương Ngưu Nhi một cái, lòng thầm mắng: “Đồ đểu, còn ăn cái trong bát, xem cái trong nồi, ước gì tất cả các nữ nhân đều hiểu hắn tả ủng hữu bão”.

Châu Vọng Thúc cười ha ha nói: “Lại huynh à, Châu mỗ mấy ngày nay chạy đi chạy lại đây đó, suy cho cùng cũng không phụ lòng Lại huynh, xoay sở số lương thực mà Lại huynh cần. Nhưng…phủ Tứ Châu ta đã khắp nơi sai phái thuế sứ, nhưng phàm là nơi buôn bán lương thực nộp thuế nặng, Lại huynh, nếu nộp trọng thuế, lợi mỏng, Lại huynh có cách nào đưa chỗ lương thực khổng lồ đi qua thuế quan vận chuyển đến Tứ Châu không?”

Trương Ngưu Nhi cười ngạo nghễ nói: “Không có kim cương chui, không cố mà kiếm ăn, việc này Chu huynh không cần phải quá lo lắng, Lại mỗ tự có kế của Lại mỗ”.

Châu Vọng Thúc cười nói: “Ha ha, cái này, thì ta tin, Ứng Thiên phủ Lại gia, đi đến đâu cũng là cường long, chẳng qua…đầu tiên, ngươi trên dưới dành điểm, mua được quan phủ, chẳng lẽ lại không mất đồng tiền nào? Hơn nữa, Ngụy Vương Thiên Tuế ở Tứ Châu, Lại huynh được coi là tay mắt thông thiên, cũng chưa tất thì có thể mua chuộc được Ngụy Vương, như vậy thì việc vận chuyển lương thực khổng lồ, một khi đã rơi vào tai mắt của Ngụy Vương…ha ha ha, nói tục là cường long không ám đầu rắn, nếu Châu mỗ có thể giúp được, ta có thể bảo đảm lương thực của ngươi thần không biết quỷ không hay mà vận chuyển đến Tứ Châu…”

“Hả?” Trương Ngưu Nhi mở to mắt, ý nhanh trí, hắn từ từ nâng chén trà lên: “Vô công không nhận lộc, Châu huynh nếu như có thể giúp đỡ được mỗ, sợ rằng…có liên quan đến việc buôn bán lâu dài của huynh không?”

Châu Vọng Thúc nghiêm nghị sắc mặt nói: “Không sai, thẳng thắn mà nói, giá cả mà Lại huynh cho ta vô cùng công bằng, nhưng Châu mỗ nguyện xuống 30%, bán lương thực cho Lại huynh, hơn nữa còn toàn quyền phụ trách giúp lương thực của Lại huynh vận chuyển đến Tứ Châu, điều kiện chỉ có một, Châu mỗ mong…có thể hợp tác với Lại gia và Đường gia”.

Trương Ngưu Nhi giật mình, mắt hơi chuyển động, cười ậm ờ nói: “Châu huynh uống say chưa vậy? Cái gì Lại gia Đường gia, Lại mỗ nghe không hiểu?”

Châu Vọng Thúc cười lớn: “Ha ha, Đường gia phú khả địch quốc, Lại gia bắc đất tài năng xuất chúng, cây đại thụ các ngươi đó, há có thể dấu được tai mắt người đời? Thực là Phật trước mặt còn không hay, Châu mỗ có thể là vô cùng chân thành, hai nhà Đường Lại là hai con cường long lớn, Châu mỗ ta không thể bì kịp, nhưng…ở vùng đất Giang Hoài này, Châu gia ta cũng được coi là một cây đại thụ cành lá tươi tốt, ba nhà cùng hợp tác, đối với Lại Đường gia mà nói, chắc chắn sẽ không bị thiệt thòi, Lại huynh thấy sao?”

“Ừ…” Điều này vượt ra khỏi dự đoán của Trương Ngưu Nhi, hắn không biết nên trả lời thế nào, chỉ cúi đầu trầm ngâm vuốt râu.

“Lão gia, mời dùng trà”. Cô nương Thư Thư mắt sáng lên, vội bưng trà nói. Thư Thư chính là Diễm Diễm, Diễm Diễm hôm nay mặc bộ váy trắng, la y bạch ngọc nhân, vô cùng dịu dàng, thướt tha, không thấy bộ dáng mạnh mẽ của nàng.

“A…” Trương Ngưu Nhi vội nhận lấy chén trà thơm từ tay nàng uống, chạm phải mắt nàng, liền vội lảng đi.

“Được, hai nhà Lại và Đường một ở phía bắc, một ở tây bắc, muốn làm ăn trên sông nước, cũng cần có phía nam tương trợ, Lại mỗ trước tiên cho rằng ý ngươi hay, nhưng việc này còn cần phải bàn bạc với Đường gia, một mình Lại mỗ không dám đưa ra quyết định”.

Châu Vọng Thúc nhìn hắn đồng ý, không nén nổi vui mừng, vội cười tươi nói: “Thế là đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, tin rằng dựa vào thế lực của Châu mỗ, có thể cùng với Lại huynh và Đường gia làm ăn. Nếu như Lại, Đường gia đồng ý hợp tác với Châu mỗ, có hai nhà Lại Đường tọa trấn phía bắc, Châu mỗ tọa trấn phía nam, còn sợ không thể kiếm thêm được nhiều của cải sao? Ha ha ha…

“Ha ha ha…” Trương Ngưu Nhi cùng cười một tràng dài, Châu Vọng Thúc chớp mắt nhìn sang mỹ nhân cười nói:

“Hôm nay có thể được Lại huynh đồng ý, sau này chúng ta là người một nhà rồi, Châu mỗ trong lòng rất vui, lại xin mời Lại huynh một chén trà, chi bằng mời Lại huynh đến phủ, huynh đệ chúng ta cùng uống rượu hàn huyên, không biết ý Lại huynh ra sao?” Nói rồi, ánh mắt hắn liếc nhìn sang Nga Dung.

Thư Thư cô nương còn chưa phẩm vị trong đó, Phục Phục cô nương bên cạnh hờn dỗi nắm lấy vạt áo của Lại viên ngoại, nói: “Lão gia nhà ta không có tửu lượng cao, lại không thể uống tiếp, đợi lão gia nhà ta tỉnh lại, ngày mai lại qua phủ Nhất Thúc là được”.

Trương Ngưu Nhi nắm chặt chén rượu, nhìn mỹ nhân mê hồn phía đối diện, ngẩng cao cổ lớn giọng: “Ta đồng ý!”

Nhưng Oa Oa đã nói như vậy, hắn chỉ có thể giả vờ bộ dạng say xỉn, cười nói: “Hôm nay trời cũng tối rồi, Lại mỗ thực đã say, đợi ngày mai Lại mỗ sẽ qua phủ Nhất Thúc, ha ha, ha ha…” Điệu cười dường như có chút buồn chán.

Oa Oa hôm nay mặc toàn màu trắng, cơ thể mềm mại, không học cách trang điểm thục nữ của Diễm Diễm, mà mặc bộ trắng để tóc trái đào, tóc để xuống trán, đôi mắt to tròn tinh anh, đi đôi guốc gỗ để lộ đôi chân trắng, đi đường vô cùng lẹt xẹt, ưu thái đáng yêu. Nhưng lại để cho người ta có cảm giác nàng như một tiểu mỹ nhân, mắt nàng long lanh, vô cùng yêu kiều, Châu Vọng Thúc thấy như vậy không khỏi sững sờ, chỉ là hôm này xác nhận thân phận cường hào phía bắc Lại Phú Quý, lại biết hắn rất nâng niu kiều thiếp, nhưng không dám có ý đồ với nàng.

Sau khi nói chuyện, lúc này mới lên xe rời đi, Châu Vọng Thúc trong chốc lát phàn thượng hai hào môn lớn phía bắc, đương nhiên là rất đắc chí, vô cùng vui sướng, Trương Ngưu Nhi lại ngu si nhìn theo bóng hình lả lướt của Nga Dung mà tiếc nuối.

“Thư Thư Phục Phục” Hai chị em nào có thèm để ý đến hắn, hai người lên xe, liền đávị lão gia đáng thương sang một bên, hoan hỉ cười đùa.

“Oa Oa, chúng ta giờ có thể đi gặp quan nhân, bảo hắn sớm mai phục binh, sớm chuẩn bị, một mẻ hốt gọn tên họ Châu”.

“Tỷ Tỷ, lúc này không vội”. Oa Oa nhẹ vén rèm, mắt liếc nhìn ra ngoài, thản nhiên nói: “Để tránh rút dây động rừng, thất bại trong gang tấc, đợi ngày mai, trong thời gian giao tiếp với hắn, con đường vận chuyển lương thực, thời điểm tin tức đều nắm được, chúng ta sẽ đi gặp quan nhân”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Bộ Sinh Liên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook