Quyển 3 - Chương 104: Tự có huyền cơ.
Nguyệt Quan
20/03/2013
Ngày hôm sau, Đinh Hạo cùng Đinh Thừa Tông mật nghị tới giữa trưa, buổi chiều lại vội vàng chuẩn bị, chạy tới học hỏi vài phương pháp làm kế toán sổ sách thời cổ đại của vài lão phòng kế toán có thâm niên ở Đinh phủ, cho tới ánh mặt trời cuối tây, lúc này mới vội vã mang theo Tao Trư nhi vào thành.
Vào Phách châu thành, Đinh Hạo cũng không lập tức đi tới ngõ Trư đầu, mà là đánh xe trực tiếp tới nha môn châu phủ, hỏi thăm hành tung của Triệu Huyện úy. Triệu huyện úy chức quan này ở trong nha môn châu phủ tự nhiên không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, huống chi lần này là thanh tẩy quyền lực ở Phách Châu phủ này, rất nhiều quan lại được điều tạm thời tới để điều tra phá án. Trong đó một bộ phận tương lai sẽ ở lại địa phương làm quan, ai biết Triệu huyện úy này có thể lưu lại nơi này hay không. Do vậy những quan lại nhỏ ở địa phương vô luận là quan viên từ nơi khác tới lớn hay nhỏ cũng ân cần cung kính đối xử như nhau, không dám đắc tội nửa phần với ai. Vừa nghe người nọ tìm Triệu huyện úy, lại được hắn đưa cho cả đống tiền, tên thủ vệ kia mặt mày hớn hở chạy đi thông báo.
Một lát sau, Triệu Kiệt một thân công phục bước nhanh tới đón, bộ dáng kia biểu hiện trời đã tối nhưng hắn vẫn còn đang làm công việc nhà nước. Thấy Đinh Hạo ở xa, Triệu huyện úy đã cười ha ha nói: “Đinh lão đệ, vi huynh đối với đệ ngày ngày tưởng nhớ. Lần này tới Phách Châu, công vụ quá mức bận rộn, nhất thời không có thời gian tới gặp lại, khó tin đệ lại tới gặp ta, mau mau, mời vào mời vào, tới phòng ta ngồi đi.”
Đinh Hạo tiến vào cửa lớn tri phủ, ngay cả tướng quân phủ cũng là khách quen ra vào nhiều lần, đối với Phách Châu phủ này không có cảm giác mới mẻ nào, liền cười một tiếng, cùng hắn tiến vào cửa lớn.
Hai người tới phòng của Triệu huyện úy rồi ngồi xuống, chỉ thấy trên án thư có hai chồng hồ sơ vụ án chất cao như núi, xung quanh nơi nơi cũng loạn thất bát tao, xem ra chuyện sư vụ thực là nhiều lắm, lý do thoái thác vừa rồi xem ra cũng không phải là hư ngôn.
Tên sai vặt đưa trà lên, Triệu Kiệt mời hắn ngồi xuống một bên uống trà, một mặt tự thuật lại tình hình sau đó hỏi: “Hôm nay Đinh lão đệ tới đây gặp ta, có phải chỉ là ôn lại chuyện cũ không?”
Đinh Hạo mỉm cười chỉ chỉ vào đống hồ sơ vụ án nói: “Không có chuyện thì không tới ta bảo điện, Triệu đại ca sự vụ bận rộn, nếu không có việc, huynh đệ cho dù muốn tới, cũng sẽ không chọn lúc này. Triệu đại ca là biết rõ mà.”
Triệu Kiệt cười ha ha, trong mắt hiện lên một tia khôn khéo: “Huynh đệ, lão Triệu ta là người sảng khoái, vậy nói thật đi. Vốn hiếm có cơ hội tới Phách Châu, ta nhất định phải gặp ngỡ đệ, không riêng gì chuyện ta thiếu đệ một ân tình, hơn nữa bởi vì… đệ là một nhân vật đáng được ta kính trọng. Nhưng lần này tới, việc công sai này có dính dáng tới Đinh gia, cho nên ta không muốn tới gặp đệ, miễn làm cho nhau khó xử.
Vừa mới rồi thủ vệ nói đệ đã tới đây, ta liền hiểu được tại sao đệ lại tới, nếu đệ giả bộ ngớ ngẩn đề lừa đảo thì không phải là huynh đệ của ta rồi, ta đây không có gì hay để nói, chỉ mong mọi chuyện cho được thông suốt, nói với đệ cũng không có trở ngại gì đó là--- hiện giờ đệ cứ nói thẳng, vi huynh cũng thẳng thắn trả lời…”
Triệu huyện úy hai hàng lông mày hơn hơi cau lại nói: “Đệ có biết hay không lần này nước sâu có bao nhiêu hồn đây? Đằng sau là một đại nhân vật, muốn bóp chết một tri phủ tựa như bóp chết một con kiến bình thường vậy. Không phải vi huynh không nghĩ giúp đệ, mà ta thật sự không có năng lực giúp đệ. Đinh gia đặt lên trên Lưu tri phủ đó là tìm tử lộ à.”
Đinh Hạo không chút hoang mang cười nói: “Triệu đại ca, ta biết cái án tử này sau lưng là ai, bởi vì biết cho nên cũng không hy vọng xa vào là Triệu đại ca có thể giúp đỡ được ta lần này.”
Triệu Kiệt giơ ngón tay cái lên nói: “Huynh đệ trực ngôn, lời nói thẳng thắn, ca ca không nhìn lầm người. Vậy đệ nói đi, việc này có liên quan, cũng không phải là đại ca có thể đạt thức ăn trên miệng đại nhân vật kia được, đệ có tính toán gì không?”
Đinh Hạo ngồi thẳng lại nghiêm mặt nói: “Triệu đại ca, ta tin tưởng, hiện giờ mọi người đều cho rằng Đinh gia chính là chủ mưu đút lót cho Lưu tri phủ, chính là những người ở trong đều có ý tưởng giống nhau. Nhưng là ta có thể nói cho huynh, Đinh gia là gia đình đứng đắn tuân theo pháp luật, căn bản kinh thường không thèm làm những việc trái với pháp luật này.”
Triệu huyện úy sửng sốt, lập tức mỉm cười nói: “Những lời này cũng chỉ nói cho tốt mà thôi, ha ha, liệu làm được chuyện gì? Cho dù ta tin đệ, tới Biện Lương(phủ Khai Phong) cũng không thể làm chứng được, bằng vào mấy câu đó của đệ, làm sao thoát tội cho Đinh gia được?”
Nhìn vẻ mặt hắn, cực kỳ không cho là đúng, chính là vẫn nhìn nét mặt Đinh Hạo, biết rõ hắn bịa chuyện cũng ngượng ngùng vạch trần, nếu không sẽ không còn quan uy, trước mắt phải thẳng thắn bài xích.
Đinh Hạo biết rõ người ta xem bản thân mình nói lời vô nghĩa, nhưng sắc mặt không đổi vẫn nghiêm túc nói: “Đinh lão gia thư lễ gia truyền, dòng dõi thư hương, thái độ làm người nặng nhất là danh dự, biết được quan phủ ngờ vực vô căn cứ, Đinh lão gia trong lòng thực khó chịu, vì trong sạch của bản thân. Đinh lão gia cố ý phái đệ vào thành, hiệp trợ quan phủ đưa sổ sách Đinh gia cho quan phủ điều tra, hy vọng sớm có ngày điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho Đinh gia.”
Triệu huyện úy trên mặt âm tình bất định, nhìn Đinh Hạo một lúc lâu sau, mới bật cười nói: “Đinh lão đệ, vi huynh biết đệ là người trí kế bách xuất, tâm tư kín đáo, nhưng là án này không nhỏ, nếu ai khoe khoang chút thông minh, hủy diệt chứng cớ ở trong trướng bồng kia, chỉ sợ sẽ rước lấy họa sát thân vào mình, vi huynh khuyên đệ, vẫn là cẩn thận thỏa đáng một chút.”
Đinh Hạo thực thành khẩn nói: “Triệu huynh lầm rồi, Đinh Hạo căn bản sẽ không làm ra chuyện gì hủy diệt chứng cớ. Đại nhân vật trong triều một khi muốn chỉnh một người là không từ thủ đoạn, cũng không thể so đo với hắn phủ nhận chuyện trong sạch. Bọn họ không cần phương thức, quá trình, chỉ muốn kết quả mà thôi. Không chỉ nói Đinh gia căn bản không thoát được can hệ, cho dù Đinh gia thanh danh trong sạch, lúc này trong án hoàn tòa là người vô tội thì tính sao đây? Bọn họ khi cần vật hy sinh, đại nhân vậy này ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái. Ở Phách Châu, bọn họ giống như bầu trời một phương, trong mắt đại nhân vật trong triều đình này, bọn họ chẳng qua chỉ là một khối đất vớ vẩn, vướng bận, một cước đá nát, ai cần tốn thời gian liếc mắt một cái nhìn coi?”
Hắn tăng thêm ngữ khí, từng chữ một nói: “Chứng cớ, nếu muốn có…nó sẽ có, làm sao có thể hủy được đây?”
Triệu Kiệt trong mắt hiện lên một chút dị sắc, tựa cười mà không phải cười nói: “Lão đệ không có trải qua quan trường, nhưng là đối với quan trường thật là thấu triệt à. Ha ha … đệ đã biết, vì sao còn muốn đi vào chỗ khó?”
Đinh Hạo nói: “Tiểu đệ không dám đứng trên đầu dao mà huênh hoang. Ý tứ của vị tướng công trong triều đình kia là làm cho Lưu Tử Hàm suy sụp, trừ phi là người có thực lực tương đương với Triệu tướng công, nếu không ai dám ngăn trở, chỉ có tan xương nát thịt mà thôi. Đệ không thể nghịch lại đại thế được, Đinh Hạo trong lòng sao lại không biết rõ ràng đây. Không dối gạt Triệu Huynh, Từ Mục Trần của ngõ Trư Đầu kia, tuy là làm việc cho Đinh gia, nhưng là nhiều năm qua hắn kết bè kéo cánh, tham ô, kết giao quan phủ, dần dần phát triển an toàn. Đinh gia có bụng trừ lão, nhưng cũng cố kỵ rất nhiều người mà không dám xuống tay. Hiện giờ triều đình phải điều tra án này, đối với Đinh gia mà nói, nếu hết sức trung thành tương trợ, đem cái án này phân ra rõ ràng, hạng người cậy thế khi chủ này bị trừ, lại làm triều đình vừa lòng, chẳng lẽ không phải là nhất cử lưỡng tiện?”
Triệu huyện úy vẻ tươi cười trên mặt ngày càng thâm trầm, hắn vuốt nhẹ chòm râu, trầm ngâm một lúc lâu, mí mắt cũng mở mà nói: “Như vậy, Đinh lão đệ có phương pháp gì?”
Hắn ngũ quan đoan chính, mày rậm như mực, xem ra giống như một vũ phu ngực lớn không chút thông minh, lại lộ ra vẻ giảo hoạt cùng thâm trầm của quan trường, làm cho người ta rất khó mà đo lường được thành ý của hắn.
Đinh Hạo mỉm cười nói: “Đinh gia là địa chủ Phách châu, chẳng qua cũng là người làm ăn. Người làm ăn mà thôi, muốn phát tài phải dựa vào hòa khí, cùng người quan hệ, hai bên đều có lợi, lại là dựa thế mà ‘tá kê sinh đản’, ‘tá địa phát tài’ ‘tá thuyền xuất hải’ ‘tá cơ hành sự’ ‘tá đề phát huy’ …
('mượn gà sinh trứng', 'mượn đất phát tài', 'mượn thuyền ra biển', 'mượn cơ hội để làm việc', 'mượn đề tài để nói chuyện của mình' ...)
Kỳ thật phóng nhãn khắp thiên hạ đều không thoát được một từ ‘mượn’. Vương giả mượn tay lấy thiên hạ, trí giả mượn mưu lấy quan lớn, thương nhân mượn kiếm tiền lớn, người giỏi mượn, mượn người khác tự thân hiến hoa cho phật, mượn người khác mà phò trợ lên tới đỉnh sự nghiệp, mượn thiên thời địa lợi nhân hòa mà chu toàn giấc mộng lớn. Không có mượn ngoại lực giúp đỡ, người có thể trống không mà thành tựa, xưa này không có ai.”
Triệu huyện úy cười ha hả nói: “Không sai, nhón chân mà nhìn, không bằng trèo lên cao mà nhìn xa trông rộng. Trèo cao mà vẫy gọi, cánh tay cũng không dài hơn được, mà gặp người ở xa; thuận theo gió mà hô, thanh âm cũng không to hơn, mà người nghe thấy rõ ràng. Người mượn xe ngựa cũng không đủ lợi, mà trí xa ngàn dăm; người mượn thuyền bè, không cần sóng nước cũng có thể vượt qua Trường Giang và Hoàng Hà. Quân tử cũng không dời việc cũng mượn thiện làm vật. Những lời đó của lão đệ rất đúng, chẳng qua đệ đã tính toán gì cụ thể chưa?”
Đinh Hạo giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, Triệu huyện úy cũng cùng hắn qua loa, chủ yếu là nghe chính mồm hắn nói ra lời bản thân muốn nghe thì mới bằng lòng bỏ qua. Mắt thấy cứ bàn luận tiếp như vậy, hai người sẽ đàm thơ luận họa, hiện giờ chủ động nhân thủ, không phải do hắn, Đinh Hạo không thể không cười khổ một tiếng, thoáng đưa tay ra nói: “Triệu tướng công ở thành Biện lương muốn thứ gì? Chứng cứ phạm tội của Lưu tri phủ mà thôi; trong kinh nhóm người tới đây muốn thứ gì? Là mau chóng phá án, công đức viên mãn, lấy được vui vẻ của chủ quan mà thôi; Triệu đại ca muốn cái gì?”
Triệu Kiệt cười ha ha, *** đứt lời nói của hắn: “Vi huynh nhận bổng lộc của triều đình, vì triều đình phục vụ, cúc cung tận tụy, như thế mà thôi, nào có mong muốn gì?”
Đinh Hạo mỉm cười nói: “Nếu vì triều đình cúc cung tận tụy, giãi bày tâm can, việc này tự nhiên càng cần phải hiểu được cho rõ ràng, mới không làm cho lương tâm của mình thất vọng. Triệu huynh trời sinh tính đạm bạc, làm việc cẩn trọng, tự nhiên không cầu lấy lòng quan trên, nhưng trong lòng cũng nguyện làm việc được phái đi hoàn thành tốt đẹp, mới không làm thất vọng một thân quan y này phải không?”
Triệu huyện úy cười ha hả nói: “Đinh lão đệ muốn … tự nhiên là bảo toàn Đinh gia, nhưng là …trên đời này chẳng có chuyện gì là kế sách vạn toàn cả, có thể chuẩn bị được các mặt đều vừa lòng sao?”
Đinh Hạo nghiêm mặt nói: “Huynh đệ đã nói qua, Đinh gia thực sự oan uổng, việc phi pháp này, có lẽ là có, chẳng qua đều là do Từ Mục Trần kia một tay gây nên, mượn Đinh gia kết gia với quan phủ, mượn quan phủ để chấn nhiếp Đinh gia. Chỉ cần đưa người này ra điều tra rõ ràng, còn sợ không làm cho các mặt nhân mã các nơi đều vừa lòng mà trở về sao?”
Triệu huyện úy lông mi giật giật, thầm nghĩ: “Tới đây, hắn chủ ý là muốn đem Từ Mục Trần ra chịu tất cả tội lỗi. Ta cùng Từ Mục Trần kia tiếp xúc qua vài lần, người này lời nói việc làm cẩn thận, nghĩ muốn tìm sơ hở của hắn nói dễ hơn làm. Đinh Hạo này tuy có chút thông minh cơ trí, dù sao lịch duyệt còn thấp, hắn không sợ Từ Mục Trần kia bị ép tới nóng giận, đem toàn bộ Đinh gia kia ra thú nhận? Nếu là Từ Mục Trần kia ở công đường cung khai, xuất ra chứng cớ nhận bạc, Triệu tướng công, ở trong kinh kia, còn có lão Triệu ta cũng đều hài lòng. Nhưng là Đinh gia lại bị vây ở bên trong, một người cũng đừng muốn chạy thoát. Đinh Hạo này không phải do thông minh quá mà bị lầm chứ?”
Vào Phách châu thành, Đinh Hạo cũng không lập tức đi tới ngõ Trư đầu, mà là đánh xe trực tiếp tới nha môn châu phủ, hỏi thăm hành tung của Triệu Huyện úy. Triệu huyện úy chức quan này ở trong nha môn châu phủ tự nhiên không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, huống chi lần này là thanh tẩy quyền lực ở Phách Châu phủ này, rất nhiều quan lại được điều tạm thời tới để điều tra phá án. Trong đó một bộ phận tương lai sẽ ở lại địa phương làm quan, ai biết Triệu huyện úy này có thể lưu lại nơi này hay không. Do vậy những quan lại nhỏ ở địa phương vô luận là quan viên từ nơi khác tới lớn hay nhỏ cũng ân cần cung kính đối xử như nhau, không dám đắc tội nửa phần với ai. Vừa nghe người nọ tìm Triệu huyện úy, lại được hắn đưa cho cả đống tiền, tên thủ vệ kia mặt mày hớn hở chạy đi thông báo.
Một lát sau, Triệu Kiệt một thân công phục bước nhanh tới đón, bộ dáng kia biểu hiện trời đã tối nhưng hắn vẫn còn đang làm công việc nhà nước. Thấy Đinh Hạo ở xa, Triệu huyện úy đã cười ha ha nói: “Đinh lão đệ, vi huynh đối với đệ ngày ngày tưởng nhớ. Lần này tới Phách Châu, công vụ quá mức bận rộn, nhất thời không có thời gian tới gặp lại, khó tin đệ lại tới gặp ta, mau mau, mời vào mời vào, tới phòng ta ngồi đi.”
Đinh Hạo tiến vào cửa lớn tri phủ, ngay cả tướng quân phủ cũng là khách quen ra vào nhiều lần, đối với Phách Châu phủ này không có cảm giác mới mẻ nào, liền cười một tiếng, cùng hắn tiến vào cửa lớn.
Hai người tới phòng của Triệu huyện úy rồi ngồi xuống, chỉ thấy trên án thư có hai chồng hồ sơ vụ án chất cao như núi, xung quanh nơi nơi cũng loạn thất bát tao, xem ra chuyện sư vụ thực là nhiều lắm, lý do thoái thác vừa rồi xem ra cũng không phải là hư ngôn.
Tên sai vặt đưa trà lên, Triệu Kiệt mời hắn ngồi xuống một bên uống trà, một mặt tự thuật lại tình hình sau đó hỏi: “Hôm nay Đinh lão đệ tới đây gặp ta, có phải chỉ là ôn lại chuyện cũ không?”
Đinh Hạo mỉm cười chỉ chỉ vào đống hồ sơ vụ án nói: “Không có chuyện thì không tới ta bảo điện, Triệu đại ca sự vụ bận rộn, nếu không có việc, huynh đệ cho dù muốn tới, cũng sẽ không chọn lúc này. Triệu đại ca là biết rõ mà.”
Triệu Kiệt cười ha ha, trong mắt hiện lên một tia khôn khéo: “Huynh đệ, lão Triệu ta là người sảng khoái, vậy nói thật đi. Vốn hiếm có cơ hội tới Phách Châu, ta nhất định phải gặp ngỡ đệ, không riêng gì chuyện ta thiếu đệ một ân tình, hơn nữa bởi vì… đệ là một nhân vật đáng được ta kính trọng. Nhưng lần này tới, việc công sai này có dính dáng tới Đinh gia, cho nên ta không muốn tới gặp đệ, miễn làm cho nhau khó xử.
Vừa mới rồi thủ vệ nói đệ đã tới đây, ta liền hiểu được tại sao đệ lại tới, nếu đệ giả bộ ngớ ngẩn đề lừa đảo thì không phải là huynh đệ của ta rồi, ta đây không có gì hay để nói, chỉ mong mọi chuyện cho được thông suốt, nói với đệ cũng không có trở ngại gì đó là--- hiện giờ đệ cứ nói thẳng, vi huynh cũng thẳng thắn trả lời…”
Triệu huyện úy hai hàng lông mày hơn hơi cau lại nói: “Đệ có biết hay không lần này nước sâu có bao nhiêu hồn đây? Đằng sau là một đại nhân vật, muốn bóp chết một tri phủ tựa như bóp chết một con kiến bình thường vậy. Không phải vi huynh không nghĩ giúp đệ, mà ta thật sự không có năng lực giúp đệ. Đinh gia đặt lên trên Lưu tri phủ đó là tìm tử lộ à.”
Đinh Hạo không chút hoang mang cười nói: “Triệu đại ca, ta biết cái án tử này sau lưng là ai, bởi vì biết cho nên cũng không hy vọng xa vào là Triệu đại ca có thể giúp đỡ được ta lần này.”
Triệu Kiệt giơ ngón tay cái lên nói: “Huynh đệ trực ngôn, lời nói thẳng thắn, ca ca không nhìn lầm người. Vậy đệ nói đi, việc này có liên quan, cũng không phải là đại ca có thể đạt thức ăn trên miệng đại nhân vật kia được, đệ có tính toán gì không?”
Đinh Hạo ngồi thẳng lại nghiêm mặt nói: “Triệu đại ca, ta tin tưởng, hiện giờ mọi người đều cho rằng Đinh gia chính là chủ mưu đút lót cho Lưu tri phủ, chính là những người ở trong đều có ý tưởng giống nhau. Nhưng là ta có thể nói cho huynh, Đinh gia là gia đình đứng đắn tuân theo pháp luật, căn bản kinh thường không thèm làm những việc trái với pháp luật này.”
Triệu huyện úy sửng sốt, lập tức mỉm cười nói: “Những lời này cũng chỉ nói cho tốt mà thôi, ha ha, liệu làm được chuyện gì? Cho dù ta tin đệ, tới Biện Lương(phủ Khai Phong) cũng không thể làm chứng được, bằng vào mấy câu đó của đệ, làm sao thoát tội cho Đinh gia được?”
Nhìn vẻ mặt hắn, cực kỳ không cho là đúng, chính là vẫn nhìn nét mặt Đinh Hạo, biết rõ hắn bịa chuyện cũng ngượng ngùng vạch trần, nếu không sẽ không còn quan uy, trước mắt phải thẳng thắn bài xích.
Đinh Hạo biết rõ người ta xem bản thân mình nói lời vô nghĩa, nhưng sắc mặt không đổi vẫn nghiêm túc nói: “Đinh lão gia thư lễ gia truyền, dòng dõi thư hương, thái độ làm người nặng nhất là danh dự, biết được quan phủ ngờ vực vô căn cứ, Đinh lão gia trong lòng thực khó chịu, vì trong sạch của bản thân. Đinh lão gia cố ý phái đệ vào thành, hiệp trợ quan phủ đưa sổ sách Đinh gia cho quan phủ điều tra, hy vọng sớm có ngày điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho Đinh gia.”
Triệu huyện úy trên mặt âm tình bất định, nhìn Đinh Hạo một lúc lâu sau, mới bật cười nói: “Đinh lão đệ, vi huynh biết đệ là người trí kế bách xuất, tâm tư kín đáo, nhưng là án này không nhỏ, nếu ai khoe khoang chút thông minh, hủy diệt chứng cớ ở trong trướng bồng kia, chỉ sợ sẽ rước lấy họa sát thân vào mình, vi huynh khuyên đệ, vẫn là cẩn thận thỏa đáng một chút.”
Đinh Hạo thực thành khẩn nói: “Triệu huynh lầm rồi, Đinh Hạo căn bản sẽ không làm ra chuyện gì hủy diệt chứng cớ. Đại nhân vật trong triều một khi muốn chỉnh một người là không từ thủ đoạn, cũng không thể so đo với hắn phủ nhận chuyện trong sạch. Bọn họ không cần phương thức, quá trình, chỉ muốn kết quả mà thôi. Không chỉ nói Đinh gia căn bản không thoát được can hệ, cho dù Đinh gia thanh danh trong sạch, lúc này trong án hoàn tòa là người vô tội thì tính sao đây? Bọn họ khi cần vật hy sinh, đại nhân vậy này ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái. Ở Phách Châu, bọn họ giống như bầu trời một phương, trong mắt đại nhân vật trong triều đình này, bọn họ chẳng qua chỉ là một khối đất vớ vẩn, vướng bận, một cước đá nát, ai cần tốn thời gian liếc mắt một cái nhìn coi?”
Hắn tăng thêm ngữ khí, từng chữ một nói: “Chứng cớ, nếu muốn có…nó sẽ có, làm sao có thể hủy được đây?”
Triệu Kiệt trong mắt hiện lên một chút dị sắc, tựa cười mà không phải cười nói: “Lão đệ không có trải qua quan trường, nhưng là đối với quan trường thật là thấu triệt à. Ha ha … đệ đã biết, vì sao còn muốn đi vào chỗ khó?”
Đinh Hạo nói: “Tiểu đệ không dám đứng trên đầu dao mà huênh hoang. Ý tứ của vị tướng công trong triều đình kia là làm cho Lưu Tử Hàm suy sụp, trừ phi là người có thực lực tương đương với Triệu tướng công, nếu không ai dám ngăn trở, chỉ có tan xương nát thịt mà thôi. Đệ không thể nghịch lại đại thế được, Đinh Hạo trong lòng sao lại không biết rõ ràng đây. Không dối gạt Triệu Huynh, Từ Mục Trần của ngõ Trư Đầu kia, tuy là làm việc cho Đinh gia, nhưng là nhiều năm qua hắn kết bè kéo cánh, tham ô, kết giao quan phủ, dần dần phát triển an toàn. Đinh gia có bụng trừ lão, nhưng cũng cố kỵ rất nhiều người mà không dám xuống tay. Hiện giờ triều đình phải điều tra án này, đối với Đinh gia mà nói, nếu hết sức trung thành tương trợ, đem cái án này phân ra rõ ràng, hạng người cậy thế khi chủ này bị trừ, lại làm triều đình vừa lòng, chẳng lẽ không phải là nhất cử lưỡng tiện?”
Triệu huyện úy vẻ tươi cười trên mặt ngày càng thâm trầm, hắn vuốt nhẹ chòm râu, trầm ngâm một lúc lâu, mí mắt cũng mở mà nói: “Như vậy, Đinh lão đệ có phương pháp gì?”
Hắn ngũ quan đoan chính, mày rậm như mực, xem ra giống như một vũ phu ngực lớn không chút thông minh, lại lộ ra vẻ giảo hoạt cùng thâm trầm của quan trường, làm cho người ta rất khó mà đo lường được thành ý của hắn.
Đinh Hạo mỉm cười nói: “Đinh gia là địa chủ Phách châu, chẳng qua cũng là người làm ăn. Người làm ăn mà thôi, muốn phát tài phải dựa vào hòa khí, cùng người quan hệ, hai bên đều có lợi, lại là dựa thế mà ‘tá kê sinh đản’, ‘tá địa phát tài’ ‘tá thuyền xuất hải’ ‘tá cơ hành sự’ ‘tá đề phát huy’ …
('mượn gà sinh trứng', 'mượn đất phát tài', 'mượn thuyền ra biển', 'mượn cơ hội để làm việc', 'mượn đề tài để nói chuyện của mình' ...)
Kỳ thật phóng nhãn khắp thiên hạ đều không thoát được một từ ‘mượn’. Vương giả mượn tay lấy thiên hạ, trí giả mượn mưu lấy quan lớn, thương nhân mượn kiếm tiền lớn, người giỏi mượn, mượn người khác tự thân hiến hoa cho phật, mượn người khác mà phò trợ lên tới đỉnh sự nghiệp, mượn thiên thời địa lợi nhân hòa mà chu toàn giấc mộng lớn. Không có mượn ngoại lực giúp đỡ, người có thể trống không mà thành tựa, xưa này không có ai.”
Triệu huyện úy cười ha hả nói: “Không sai, nhón chân mà nhìn, không bằng trèo lên cao mà nhìn xa trông rộng. Trèo cao mà vẫy gọi, cánh tay cũng không dài hơn được, mà gặp người ở xa; thuận theo gió mà hô, thanh âm cũng không to hơn, mà người nghe thấy rõ ràng. Người mượn xe ngựa cũng không đủ lợi, mà trí xa ngàn dăm; người mượn thuyền bè, không cần sóng nước cũng có thể vượt qua Trường Giang và Hoàng Hà. Quân tử cũng không dời việc cũng mượn thiện làm vật. Những lời đó của lão đệ rất đúng, chẳng qua đệ đã tính toán gì cụ thể chưa?”
Đinh Hạo giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, Triệu huyện úy cũng cùng hắn qua loa, chủ yếu là nghe chính mồm hắn nói ra lời bản thân muốn nghe thì mới bằng lòng bỏ qua. Mắt thấy cứ bàn luận tiếp như vậy, hai người sẽ đàm thơ luận họa, hiện giờ chủ động nhân thủ, không phải do hắn, Đinh Hạo không thể không cười khổ một tiếng, thoáng đưa tay ra nói: “Triệu tướng công ở thành Biện lương muốn thứ gì? Chứng cứ phạm tội của Lưu tri phủ mà thôi; trong kinh nhóm người tới đây muốn thứ gì? Là mau chóng phá án, công đức viên mãn, lấy được vui vẻ của chủ quan mà thôi; Triệu đại ca muốn cái gì?”
Triệu Kiệt cười ha ha, *** đứt lời nói của hắn: “Vi huynh nhận bổng lộc của triều đình, vì triều đình phục vụ, cúc cung tận tụy, như thế mà thôi, nào có mong muốn gì?”
Đinh Hạo mỉm cười nói: “Nếu vì triều đình cúc cung tận tụy, giãi bày tâm can, việc này tự nhiên càng cần phải hiểu được cho rõ ràng, mới không làm cho lương tâm của mình thất vọng. Triệu huynh trời sinh tính đạm bạc, làm việc cẩn trọng, tự nhiên không cầu lấy lòng quan trên, nhưng trong lòng cũng nguyện làm việc được phái đi hoàn thành tốt đẹp, mới không làm thất vọng một thân quan y này phải không?”
Triệu huyện úy cười ha hả nói: “Đinh lão đệ muốn … tự nhiên là bảo toàn Đinh gia, nhưng là …trên đời này chẳng có chuyện gì là kế sách vạn toàn cả, có thể chuẩn bị được các mặt đều vừa lòng sao?”
Đinh Hạo nghiêm mặt nói: “Huynh đệ đã nói qua, Đinh gia thực sự oan uổng, việc phi pháp này, có lẽ là có, chẳng qua đều là do Từ Mục Trần kia một tay gây nên, mượn Đinh gia kết gia với quan phủ, mượn quan phủ để chấn nhiếp Đinh gia. Chỉ cần đưa người này ra điều tra rõ ràng, còn sợ không làm cho các mặt nhân mã các nơi đều vừa lòng mà trở về sao?”
Triệu huyện úy lông mi giật giật, thầm nghĩ: “Tới đây, hắn chủ ý là muốn đem Từ Mục Trần ra chịu tất cả tội lỗi. Ta cùng Từ Mục Trần kia tiếp xúc qua vài lần, người này lời nói việc làm cẩn thận, nghĩ muốn tìm sơ hở của hắn nói dễ hơn làm. Đinh Hạo này tuy có chút thông minh cơ trí, dù sao lịch duyệt còn thấp, hắn không sợ Từ Mục Trần kia bị ép tới nóng giận, đem toàn bộ Đinh gia kia ra thú nhận? Nếu là Từ Mục Trần kia ở công đường cung khai, xuất ra chứng cớ nhận bạc, Triệu tướng công, ở trong kinh kia, còn có lão Triệu ta cũng đều hài lòng. Nhưng là Đinh gia lại bị vây ở bên trong, một người cũng đừng muốn chạy thoát. Đinh Hạo này không phải do thông minh quá mà bị lầm chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.