Quyển 16 - Chương 142: Tứ diện sở ca
Nguyệt Quan
20/03/2013
Sau đó, khi Hàn Khuông Tự chết. Tiêu quân như bị chặt đứt cánh tay. Tiêu Thát Lầm cũng bị thương, tất cà quân chủ lực hoặc bị giết hoặc bị bắt, diệt thương gần bảy phần, lúc này cũng có thể coi như là toàn thắng rồi. nhưng Tống quân vẫn không chịu buông tha. Tiêu Thát Lâm thống soái bôn bộ thoái lui khỏi trận chiến, dựa vào thời gian quý báu mà những binh sĩ trên chiến trường dốc hết sức dành được để nhanh chóng thoái lui, nhưng âm hồn Đồng Vũ không tiêu tan cứ bám mãi không buông.
Liêu quân lui được mấy mươi dặm. đến một quả núi nhỏ. tên là Dương Giác sơn. dựa vào ưu thế cao của nó để chống lại sự công kích của Tống quân. Đồng Vũ hoàn toàn không chút sợ hãi. xông thẳng lên núi nghênh địch, một trận huyết chiến lại diễn ra. ép cho Liêu quân phải vứt bỏ Dương Giác sơn, tiếp tục thoái lui. Chỉ trong một ngàv chúng đã phải liên tiếp vứt bỏ bốn trận địa. mà Đồng Vũ lại luôn cắn chặt lấy chúng, chiến đấu mãnh liệt.
Cuối cùng, Tiêu Thát Lâm chỉ còn hơn ba trăm quân chạy thoái từ trong sơn cốc ra. tất cả những binh sĩ yểm hộ cho chủ tướng thoát thân đểu trở thành tù binh của Tống quân. Tiêu Thát Lâm dẫn hơn ba trăm kị tàn binh bại thoát về u châu. Tiêu Xước nghe được tin thì lập tức nổi giận lôi đình, toàn bộ quân chủ lực kị binh này bị tiêu diệt sẽ làm tổn thương nghiêm trọng tới sĩ khí quán Liêu. Lần đại chiến này quân Liêu đã hoàn toàn bại. thảm bại, thiết kị mà quân Liêu luôn lấy làm kiêu ngạo giờ đã không còn là lợi khí đê khắc chế người Hán nữa. không khí bi quan từ trên xuống dưới của Liêu quân chỉ cần nghĩ cũng biết.”
Trong lúc lòng người hoang mang, trên dưới bất an thì Dương Hạo lại dẫn bộ quân chủ lực ngày đêm chạy về dưới thành u châu, đến trước rất nhiều các đội quân cứu viện của u châu, tiến hành bao vây u châu thành, hình thành một hình thế hoàn toàn giống với Triệu Quang Nghĩa trước đây: Tống quân vây thành, viện quân vây Tống.
Nhưng lần này Tống quán còn có thể bị bại sao?
Đại quán vây chặt lấy thành, nhanh chóng cắm doanh trại Dương Hạo đích thân tuần tam quân sắp xếp tình báo. thông tấn, tập kết. bố trí. ngăn trận, tập kích và lương thảo, quân y. hậu cần...
Trên đầu thành u châu. Tiêu Xước cũng đích thân tuần tam quân, cổ vũ sĩ khí. ở bên trái nàng có một viên hô tướng đi cùng, đây chính là Da Luật Hưu Ca. Tuần thị đến thành đông. Tiêu Xước liền đừng bước lại. giương cung lên chĩa xuống dưới thành, ngắm vào trận doanh cách xa thành mười dặm. phóng tên, tiếng người ngựa kêu thảm.
Đột nhiên, ánh mắt Tiêu Xước bị thứ gì đó thu hút. Lọng vàng ô che, đó là nghi trượng của hoàng đế. Dương Hạo. hắn đang ớ dưới lọng vàng ô che đó. nhất định là Dương Hạo. Hai hàm răng trắng muốt của Tiêu Xước lập tức nghiến chặt lại. khuôn mặt xinh xắn như thủy ngọc Quan Âm lập tức đằng đằng sát khí.
Chiếc võng lọng dưới thành đột nhiên cũng đừng lại. từ xa xa có thể nhìn thấy một tướng lĩnh mặc giáp bạc từ từ đi ra, đi về phía trước mấy bước, đứng lại. nhìn lên đầu thành.
Hai bên khoảng cách rất xa nhau, không nhìn rõ được ngũ quan điện mạo. nhưng hai người hình như đểu có thể nhìn rõ được đáng vẻ đối phương, cứ đứng nhìn một lúc lâu như vậy. dường như vô số binh sĩ của hai bên cũng đêu cảm giác được sự giao thiệp vô hìrih giữa hai vị quân chủ. cả chiến trường đột nhiên vên tĩnh lại. chi có tiếng gió thổi vù vù. làm rung bay là đại kì. còn có mấy con ngựa không biết thời thức thỉnh thoảng lên kêu lên.
Hai ánh mắt vượt qua quân doanh, vượt qua chiến hào, vượt qua tường thành, đan xen vào nhau, dao động, nhìn nhau rất lâu. Tiêu Xước đột nhiên phất tay. ném chiếc cung trong tay xuống đây. quay người bước đi.
"Quyết tuyệt với quân, chỉ có chiến mà thôi, không còn gì để nói!"
Chiến tranh, vì lợi ích mà nổi lên.
Khi chiến tranh dưới thành u châu đang căng như dây đàn thì ở thượng kinh Liêu quốc lại một trận chiến vì lợi danh nổi lên.
"Đại sự nếu thành thì các người sẽ đều trờ thành đại thần khai quốc. Da Luật Lưu Lễ Thọ ta không phải là kẻ keo kiệt, những người ở đâv đểu sẽ được phong thưởng. Xưng vương hay là xưng hầu chi còn xem mọi người có thể lập được bao nhiêu đại công cho bổn thế tử mà thôi."
Trong phủ Lưu Lễ Thọ. Lưu Lễ Thọ mặt mày đỏ lựng, phấn chấn triệu tập hơn một tràm gia tướng tâm phúc, khảng khái nói. rồi hạ lệnh động viên trước trận chiến cuối cùng. Ngồi bên cạnh là Vương Quan Vũ đầu đội khôi giáp, uy phong bát diện.
Da Luật Lưu Lễ Thọ khó khăn lắm mới kết thúc được buổi diễn thuyết. quay sang nói với Vương Quan Vũ: "Vương tướng quân, mời."
Vương Quan Vũ thận trọng gật đầu. đứng dậy. tiến lên trước một bước, trầm giọng nói: "Kế hoạch hôm nay là như thế này, mã quân chỉ huy sứ Trình Thiên Hạo sẽ phụ trách đánh vào nha môn lưu thủ thượng kinh của Trừ Trất. giết chết Trừ Trất. đoạt lấy binh phù. không chế cung vệ quân thủ thượng kinh. Bộ quân chi huy sứ cẩu Ác Duy phụ trách khống chế hai nghìn cung đình nữ vệ..."
Cẩu Ác Duy vừa nghe đã mừng ra mặt. hai nghìn cung đình nữ vệ đều là thân tín của Tiêu thái hậu. những nữ binh này đa phần là xinh đẹp trẻ tuổi. với binh thế hổ lang của hắn thì trận chiến này không biết sẽ đoạt về được bao nhiêu mỹ nữ kiều nương. Chưa cần nói đến việc phong thưởng, chỉ dựa vào điều này đám binh tướng dưới trướng còn không nhao nhao lên đòi làm tiên phong sao? cẩu Ác Duy vừa lo lắng bàn tính: "Ta cũng không cần quá nhiều . từ trong đám đó tuyên ra ba mươi người là được. Không, năm mươi mĩ nhân là được, tham quá không tốt, những cô nương còn lại để cho đám huynh đệ hưởng vậy" vừa khom người lĩnh mệnh.
Vương Quan Vũ lại nói: "Phó đô chi huy sứ Lý Kiếm Bạch và hán quân đô ngu hầu úy Trì Phong và Chu Nghệ đang khống chế quản quân, lúc này chưa tói được, có điều việc nên làm ta đã dặn dò xuống dưới, phó đô chi huy sứ Lý Kiếm Bạch thống quân đánh hoàng cung, nhất định phải khống chế hoàng cung . hán quân đô ngu hâu Trì Phong và Chu Nghệ phụ trách khống chế bắc thành và tâv thành, còn về nam thành và đông thành..."
Vương Quan Vũ mỉm cười: "Nam thành và đông thành vốn đang nằm dưới sự khồng chế của bộ lạc ta, không cần phải suy nghĩ nhiều. Điều ta muốn nói rõ một chút là một số nhân mã của bộ Bạch Can cũng sẽ tham dự hành động nàv. bọn họ phụ trách việc tạo hỗn loạn ở khắp các nơi trong thành khi sự biến, tùv ý tấn công phủ nha các nơi. châm lửa gây loạn khắp nơi. khi đó một số bộ tộc của các đại thần quyền quý có liên lạc với thế từ cũng sẽ hành động ngoại tuyến nhanh chóng tập kết ở thượng kinh, còn Thất Vĩ và Nữ Chân cũng sẽ đồng thời xuất binh, dụ chư binh biên quan, không để cho chúng về cứu viện thượng kinh. Chư vị. chúng ta đánh từ trong nội bộ làm cho chúng không kịp trở tav. tam lộ phía tây có Tống quân kìm hãm. đông bắc và tây bắc có Nữ Chân và Thất Vĩ hô ứng. đại sự tất sẽ thành."
"Đại nhân, chúng ta cần phải làm những gì?"
Một gia tướng tâm phúc của Lưu Lê Thọ tay nắm chặt đao. khí thế hung hãn hỏi.
Lưu Lễ Thọ đứng ra nói: "Các ngươi sẽ cùng bổn thế tử đi đánh thiên lao. cứu vương gia. sau đó nhanh chóng đuổi đến đông cung, bao vây lấy hoàng thất, tông thân, chi võ bách quan ở lưu thủ thượng cung, phụ giúp phụ vương ta đăng cơ."
Chúng tâm phúc vui ra mặt. rầm rầm đáp tiếng. Lưu Lễ Thọ và Vương Quan Vũ quay sang nhìn nhau, phất tay. hô lớn: "Xuất phát!"
Da Luật Hưu Lễ Thọ đẫn hơn trăm danh tướng đi cùng hơn nghìn thân binh của hán quân đô chi huy sứ Vương Quan Vũ xông tới thiên lao. trong lúc đó. các nơi trong thành cũng đã phát động, khắp nơi là những màn chém giết thảm khốc. Thủ thiên lao chỉ là một số ngục lại ngục tốt. bọn họ cũng nghe thấv những tiếng chém giết kêu khóc từ trong thành truyền đến. lại không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Đang lúc hoang sợ bất an thì Lưu Lễ Thọ và Vương Quan Vũ thống binh đuổi giết tới, những ngục tốt thủ thiên lao này nào có thể đối kháng lại. thiên lao nhanh chóng bị công phá. Lưu Lễ Thọ và Vương Quan Vũ để lại một bộ phân quán binh thủ môn. nhanh chóng chém giết vào bên trong.
Bọn họ không những muốn thả Tống vương ra mà còn muốn thả tất cả những ngựời bị nhốt trong đó ra. những người đó tất sẽ trở thành người kiên quyết bảo về tân chính quyền.
Thông đạo sâu hút. Lưu Lễ Thọ trong lòng thương nhớ phụ thân, chân bước như bay, những phạm nhân hai bên lao phòng đã phát giác ra sự khác thường, người nào người nấy đều hưng phấn mà đập liên tục vào cửa lao. trong lúc hưng phấn cũng không biết đã gào thét những gì. Vương Quan Vũ đi sát theo hắn. trong lòng cũng đập loạn nhịp. Nếu như đã muốn ủng hộ Tống vương lên làm đế đương nhiên cần phải cứu Tống vương ra. việc này quả thực rất trọng đại. có điều hắn chủ động xin đến cứu Tống quân là vì còn có lí đo khác không muốn cho người khác biết.
Phó chi huy sứ Lý Kiếm Bạch đánh hoàng cung tất có thể ăn được đầy túi. cướp được vô số kì chân dị bảo. cẩu Ác Duy đánh vào nữ quán tất sẽ chiếm được mĩ nữ, nhưng làm sao có công lớn bẳng cứu giá. Tuy nói công lao của hắn đã không thể chạy đi đâu được, nhưng đích thân xuất hiện trước mặt Tống vương thì chắc chắn sẽ để lại được ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng Tống vương, con đường làm quan của hắn đều sẽ trở nên bằng phẳng.
Đang tiến vào trong thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu thét. Lưu Lễ Thọ và Vương Quan Vũ vẫn không để tâm. chỉ nghĩ là mấy tên ngục tốt tàn dư đang ngoan cố chống lại. nhưng lập tức có người vội vã chạy tới. từ xa đã hô thất thanh: "Thế tử. đại tướng quân, đại sự không hav rồi. bên ngoài... bên ngoài có rất nhiêu binh mã cung vệ. có...có..."
Lưu Lễ Thọ và Vương Quan Vũ đại kinh dừng bước, quay đầu nhìn thì thấy gia tướng đó vừa vội vã chạy tới trước mặt thì lập tức ngã xuống đất, trên lưng cắm ba lợi tiễn, sâu khoảng nửa thước, thật không ngờ hắn còn có thể chạy xa đến vậy.
Lưu Lễ Thọ và Vương Quan Vũ quay sang nhìn nhau, không còn bận tâm tới việc nhanh chóng đi vào nơi sâu nhất đại lao để cứu Tống vương nữa mà lập tức quay người chạy đi như bay.
ở cửa thiên lao. cấm quán cung vệ Liêu quốc sát khí đẳng đằng, đứng chặn phản quân ngay ở cửa. một vị tướng quán nhấc chiếc đại đao đẫm máu lên. từ từ bước tới phía thông đạo. máu trên đao cứ chảy tong tong xuống dưới đất. Bên cạnh hắn là một tên béo lùn với cái đầu đặc biệt to. trong tav tên béo lùn cầm một chùm chìa khóa lớn bước đi. "leng keng" mấv tiếng, hắn cắm chiếc chìa khóa vào trong chiếc cửa sắt lớn nặng nề thứ nhất, sau đó là chiếc cửa thứ hai, chiếc cửa thứ ba. cuối cùng là cửa lớn. lục đục trên góc tường một hồi, "rầm rầm rẩm" những tiếng động lớn vang lên. một hàng rào sắt từ trên không hạ xuống, cắm chặt chặn trước cửa. hàng rào đó mỗi tharih đều to chừng cô tay. nặng cà nghìn cân.
"Tướng quân, đã xong rồi. cho dù chúng có thật sự là một bày sư tử thì cũng đừng hòng thoát ra khỏi đây. trừ phi chúng biến thành con ruồi."
Đại đầu coi ngục cười hi hi. nói. Vị tướng quân mặt lạnh như tiền cũng nhếch mép cười, nói: "Tốt, đợi khi thái hậu hồi kinh phong thưởng xuống tất sẽ có phần của ngươi!"
Đại đầu cười bồi nói: "Đây đều là công lao của đại nhân, tiểu nhân không dám tham công."
Tướng quân mặt lạnh, vui vé vỗ vào vai hẳn. rồi chậm rãi quay đầu lại nhìn thì thấy Lưu Lễ Thọ và Vương Quan Vũ đứng cách sau bốn tấm cửa. sắc mật trắng bệch, hai tay nắm chặt lấy song sắt, hét lớn: "Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?"
Tướng quàn mặt lạnh cười lạnh lùng, cao giọng nói: "Phụng mệnh lệnh của lưu thủ Trà Trất đại nhân tập kích bắt phản loạn, các ngươi... cứ ờ vên trong đó mà đợi đi."
"Không thể nào. Trà Trất sao có thể biết tiên tri? Hắn sao còn nhiều binh mã để điều động như thế?"
Vương Quan Vũ mặt trắng bệch, kêu lên như bị điên. Tướng quân mặt lạnh, cười khẩy một tiếng, hai tay chắp sau lưng nói: "Việc nàv à. ngươi nên cảm ơn phó đô chi huy sứ của ngươi mới đúng, ngươi cho rằng bên cạnh ngươi thái hậu lại hoàn toàn không có một tâm phúc nào mà lại có thể yên tâm như vậv sao?"
"Lý Kiếm Bạch? Lại là tên cẩu tặc Lý Kiếm Bạch hại ta."
Vương Quan Vũ gào lên. rút đao ra điên cuồng chém, ánh lửa tóe ra. trường đao đứt đôi nhưng cửa sắc hoàn toàn không động. Tướng quân mặt lạnh xua tay hạ lệnh: "Phóng tiễn."
"Vù vù vù..." Hàng loạt mùi tên bắn đi. phản quân trong lao chạy loạn tìm chỗ trốn, hoàn toàn không còn chút kiêu ngạo nào nữa.
Phản loạn ở thượng kinh đã trở thành một trò khôi hài, phó đô chỉ huy sứ Lý Kiếm Bạch là nội gián mà Tiêu Xước đã bố trí bên cạnh vị thống lĩnh Hán quân Vương Quan Vũ. toàn bộ kế hoạch mưu phản này đã bị bại lộ. Tuy nói thượng kinh lưu thủ Trừ Trất trong tay binh lực có hạn. cũng không kịp thông báo cho Tiêu Xước để lại điều binh tới. nhưng dựa vào bản lĩnh tiên tri tiên giác, lại có nội ứng của Lý Kiếm Bạch, nên vẫn có thể nhanh chóng tiêu điệt đuợc phản loạn, thành thượng kinh là là một bãi chém giết sực mùi máu tanh, trừ lúc vừa mới bắt đầu Hán quán phát động trước, đã chiếm được ít nhiều thế thượng phong, nhưng ngay sau đó lại bị rớt ngay vào trận chém giết tàn khốc.
Đặc biệt là hai nghìn nữ binh, người nào người nấy đều là những đại cô nương yểu điệu, nhưng giết người lại không chút mềm tay. còn hăng hơn so với nam nhân, cẩu Ác Duy phấn chấn tiên phong xông vào không doanh, đầu tiên là phóng hỏa khắp nơi. sau đó là lùng sục tìm kẻ địch, nhưng ngay sau đó hai nghìn con hổ cái ùn ùn kéo ra. bao vây lấy cẩu Ác Duy và đám thân tín của hắn. rồi cắn tan nát không chừa một kẻ nào.
Phản loạn đã thành công được một nửa, hành động trọng nội thành thượng kinh tuy nhanh chóng đã bị dập tắt. nhưng Thất Vĩ và Nữ Chân vẫn kịp thời phát binh, chỉ có điều đã có sự nhắc nhớ trước của Trừ Trất. hành động của chúng không nhận được kết quả lớn lắm. Cùng lúc đó. những chấn động ở thượng kinh tuy đã nhanh chóng dẹp. nhưng quân phản loạn cầm đâu là những kẻ quyền quý do đích thân Lưu Lễ Thọ liên lạc, kẻ thì vì cuộc chiến Tống Liêu mà bất mãn với Tiêu Xước, kẻ thì muốn đoạt được lợi từ trong nguy hiểm, lại hừng hực khí thế nổi dậy.
Bây giờ binh lực ở bình diện thượng kinh đã trống không, trận này vốn rất dễ có thể bình loạn, nhưng lại để lỡ mất thời cơ tốt nhất tiêu diệt chúng, làm cho chúng nhân dịp trào lên. vùng đất tâm phúc của Đại Liêu vốn đã không ổn lập tức rơi vào sự rung chuyển cực độ.
Lúc này. hơn mười chiến thuyền đã từ đông lộ Sơn Đông Tống quốc xuất hải tới quản hạt Liêu Dương Phủ Đông Kinh thuộc Liêu quốc, rồi lên đất liền, đại quân tập kết. tiến vào Liêu Dương, nơi binh lực đang bị trống nghiêm trọng...
Mười sáu châu Yến Vân. Dương Hạo cả đường tiến công, cả Doanh châu đã lần được vào tav Tống quốc, sau khi Dương Hạo vây binh ớ thành u châu, đầu tiên là đánh mấy trận đại chiến với viện quân ngoại vi. sau khi ép được viện quân rời xa một chút liền phái birih cắm chốt ờ những yếu đạo giao thông của u châu, điểm này lại chính là điểm mà lúc trước Triệu Quang Nghĩa không làm được.
Triệu Quang Nghĩa muốn mô phòng cách đánh vây thành đánh viện của Lý Thế Dân, nhưng lại còn tự tin hơn nhiều Lý Thế Dân. Lúc trước Lý Thế Dân đánh Vương Thế Sung ở thành Lạc Dương, thì đâu tiên đã diệt sạch các châu hu vện xung quanh Lạc Dương, chiếm lấy yếu lộ mà viện quân tất phải đi qua. lại dùng thời gian một năm mới ép được Vương Thế Sung vào đường cùng, đành phải dẫn thái tử của hắn quân thần cùng hơn hai nghìn người mở thành đầu hàng, còn Triệu Quang Nghĩa lại bỏ qua việc nắm giữ các quan ải hiểm yếu xung quanh, để mặc cho viện quân Liêu quốc ra vào. cuối cùng đến trận ớ Cao Lương Hà đã trúng kế đại bại.
vết xe đổ. Tống quân phất cờ trở lại sao có thể mắc lại những sai lầm đó. Dương Hạo vừa đến dưới thành u châu thì không đánh vội. việc đầu tiên mà hắn làm chính là diệt sạch các châu huyện xung quanh, chiếm mấy nơi yếu địa chiến lược, chỉ dùng lượng binh lực ít. dựa vào địa thế hiểm yếu để ngăn cản bước tiến của viện quân, hoàn toàn không đê cho chúng tiến sát được tói thành u châu. Thủ quân u châu ngay cả một bóng viện quân cũng không thấy, điều này đã đả kích lớn tới mức nào đối với lòng tin kiên thủ của họ chỉ cần nghĩ cũng biết.
Lập tức. Lưu Đình Nhượng và Đồng Vũ áp vận khí giới công thành đuổi tới. hơn nữa những người thợ trong quán cũng đã nhanh chóng chế tạo ra một bộ phận vũ khí. đủ để phát động cuộc chiến công thành.. Dương Hạo lúc nàv mới bắt đầu chính thức dụng binh với u châu.
Lúc này. trời đông giá rét sắp đến. gió lạnh, gào thét, tuyết rơi lất phất, cả một màn trời u ám.
Vì tam châu Doanh, Mạc. Trác đã vào tay Tống quân, hơn nữa dùng một lượng lớn xe trượt tuyết để vận chuvển nên việc cung cấp lương thảo không thành vấn đề. thời tiết mùa đông tuy lạnh giá nhưng chủ lực Tống quân được tồ họp thành từ binh Hà Nam. binh Hà Bắc và binh Hà Tây. cũng có thể đủ sức chịu đựng với cái giá lạnh, hơn nữa Tống quán ngàv đêm công thàrih. thủ quân trong thành chi có thể luôn túc trực kiên thủ trên đầu thành. không thoải mái bằng Tổng quân, hai bên đều rất gian khổ nhưng vẫn có thể chống đỡ được.
Năm mới. quốc quân Tống quân Dương Hạo đón một năm mới trong đại doanh đối điện với địch. Vây thành đã hon hai tháng, qua tết Nguyên Tiêu. Dương Hạo liền bắt đâu chia binh đánh các châu, bộ tốt công thành, kị binh tập kích viện quân. Qua hơn một tháng. Thuận châu. Đàn châu liên tiếp vào tay một cách đễ đàng. Cứ như thế. sáu trong số bảy châu có giá trị chiến lược hiểm yếu nhất trong mười sáu châu Yến Vân thuộc hai cánh đông tây dãy Thái Hành Sơn đã vào tay Dương Hạo. Dương Hạo đã cắm chốt chặt được ớ sơn khẩu Thái Hành, thành u châu đã trờ thành cô thành.
"Tây lộ quán đã đánh tới úy châu. Da Luật Tà Chần tập kết các lộ cung vệ quân. Tộc Trướng quân, Bì Thất quân, Kinh Châu quân, phản công toàn điện. Tào tướng quân nhận lệnh của quan gia. đã thu lại công thế. có điều binh mã Nam Viện Bắc triêu đã bị dẫn dụ ỡ bên ngoài Nhạn Môn. không còn có sức cứu viện u châu."
"Mấy nơi hiểm ải quan trọng của con đường từ Thái Hành thông tới đông thành đã nằm hết trong tay chúng ta, bây giờ quân viện trợ duy nhất của Liêu quân chỉ có thể đến từ bắc lộ, chiến cục trước mắt đang có lợi với chúng ta. Có điều. Lý Thế Dân ngày trước có thể vây thành Lạc Dương trong vòng một năm. nhưng chúng ta không thể làm vậv."
Phan Mỹ cười khổ nói: "Triệu tể tướng và Lô tể tướng trong thư có nói hi vọng quan gia có thể nhanh chóng kết thúc chiến sự ớ bắc cương thực ra đã suy nghĩ rất kĩ tới nhiêu mặt.
Thời của Lý Thế Dân. thiên hạ vô chủ. chư hầu tự lập. Lý Thế Dân chiếm được Quan Trung, lại có Lý Uyên tọa chấn hậu phương, triều Tùy lại tích trữ lượng lớn lương thực, quốc khố dồi dào, dùng cho tới cuối năm Trịnh Quan cũng không hết.
Còn chúng ta bây giờ lại không thể bằng được như thế, con dân Đại Tống hơn nghìn vạn, quốc sự phức tạp. nền tảng còn kém xa so với triều Tùy. Lũng Hữu mới quy phục, cần phải đốc sức gây đựng buôn bán; Ba Thục chiến tranh nhiều năm. chính kinh mục nát. cần phải khôi phục nguyên khí; quan lại các địa phương trong triều, cần phải được tiến hành điều chính trong hoàn cảnh chính cục ổn định. Có thể nói vây giờ nhìn thì như giang sơn đã ổn định, nhưng thực ra vẫn còn rất nhiêu vấn đề cần phải giải quvầ. bâv giờ vì trận đại chiến nàv mà tạm thời có thể bị áp chế. nhưng nếu những vấn đề này không nhanh chóng được giải quvết thì một khi có bất kì điêm nào xảy ra vấn đề lớn hơn thì tất cả các mầm họa ngầm khác cùng sẽ bị bộc phát."
Dương Hạo chậm rãi gật đầu. Ý kiến của Triệu Phổ và Lô Đa Tốn không chỉ đại biểu cho ý kiến của hai người họ. đó là kết luận được hai vị tê tướng kiệt xuất phân tích, cùng với việc kết hợp nhiều ý kiến về tình hình của cả thiên hạ đưa ra. Trận bắc phạt này nếu như thắng lợi thì rất nhiều những vấn đề cần rất nhiều thòi gian, hao tốn rất nhiều tinh mới có thể giải quvá được đều có thể thuận lợi giải quyết nhờ thắng lợi to lớn trên mặt quán sự. một khi xuất hiện điều ngoài ý muốn thì tất cả sẽ rất khó giai quvết.
Gia tăng các mâu thuẫn, đợi đến khi tất cả những mâu thuẫn này tự nhiên bộc phát thì tất cả sẽ không thể cứu vãn được.
Lúc này. mục tiêu chiến lược của hắn sắp đạt được rồi việc tiến công với u châu trước mắt vẫn chưa có tiến triển gì. u châu là nam. kinh của Liêu quốc, lại là noi ờ của người HáĩỊ khu nông canh, lương thực của u châu vài ba năm cũng không có vấn đề gì. hơn nữa đây lại là địa bàn của Liêu quốc, lòng dân vẫn hướng về Liêu quốc, chưa cần nói người Hán Liêu quốc vốn đã không có cảm tình gì với quân Tống mà chính những dân chúng bình thường của Trung Nguyên cũng không có chút hứng thú nào với việc bắc phạt này.
** *
Bây giờ vẫn còn khá tốt. chiến tranh nếu như biến thành tác chiến trường kì. thì sẽ tiêu hao lượng lớn tài lực, vật lực và quân lực, lượng lớn tướng sĩ tử thương. Khi không lập tức nhìn thấv hiệu quả lợi ích thực tế. thì gánh nặng của bách tính trong nước càng lúc càng nặng nề. người thân chết càng nhiều, đâu tiên bọn họ sẽ chán ghét chiến tranh, phản chiến, từ đó dần dần làm cho cả xã hội tầng tầng lóp lớp chống đối chiến tranh một cách tiêu cực.
Cái gì mà vương soái bắc định Trung Nguyên, cái gì mà cuộc sống người Hán Bắc quốc đang ở trong lúc nước sôi lửa bỏng mong chờ vương sư giải cứu. Đích thân trải qua thòi đại này, chính mắt nhìn thấv. chírih tai nghe thấv tất cả đã làm cho Dương Hạo sớm đã hiểu được tiếng lòng của bách tính: Bách tính bình thường sẽ không bận tâm xem ngươi có võ công thập toàn hay không, giang sơn của ngươi có thống nhất, hay cương vực có mở rộng hay không, điều họ muốn chỉ là có thể sống một cách bình an, cuộc sống đầy đủ đây mới là hoàng đế tốt nhất trong lòng họ. chứ không phải là dùng mô hôi và máu của chính mình để nuôi ngươi.
Dương Hạo cũng không hi vọng phải đốc hết binh lực để gây chiến, gây đến mức bách tính Liêu quốc ùn ùn kiến lập nghĩa quân, phất cờ kháng Tống, bách tính Tống quốc dùng đủ mọi cách để chống lại cuộc chiến mà triều đình phát động một cách tiêu cực, thậm chí là gây hỏa khắp nơi. đương cao nghĩa kì.
Trong kế hoạch lúc đầu của hắn hoàn toàn chưa từng muốn tiêu diệt Liêu quốc. Giết một nghìn địch, tử tổn thương tám trảm binh mình, nếu thư đại thương nguyên khí mà có thể diệt được Liêu quốc thì cũng thôi, nhưng trên thực tế mục tiêu này không thê thực hiện được, thực lực của Liêu quốc không đễ làm cho người ta coi thường. Liêu quốc lần này địa bại một là do Tống hợp nhất, thanh thế lớn mạnh, làm cho Liêu quổc trở tay không kịp. trong giai đoạn đầu của chiến tranh hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Thứ hai là trên mặt chiến thuật cụ thể Tống quân vẫn đùng chiến thuật đánh nhanh để tập kích u châu, tập trung ưu thế binh lực, năm hướng thành một trảo, rồi đánh thăng vào nơi yếu hiểm, còn Liêu quân lại phản ứng chậm chạp, chiến tuyến bị kéo đài. nguồn binh bị phân tán.
Thứ ba là công tác tình báo của Tống quân phát triển, có thể làm được việc biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Bất luận là động hướng của Liêu quân hay là địa hình tác chiến. Tống quân đều có được sự hiểu biết rõ ràng, ngược lại. quán Liêu ngay cả tình hình nội gián, thám mã đêu không có cách nào nắm bắt rõ được, không bại mói là lạ.
Nhưng những mặt này chỉ cần Tiêu Xước có thể kiên trì cố thủ u châu thì có thể lợi dùng thời gian mà từ từ xoay chuyển tình thế. đặc biệt là sĩ khí lòng quán Liêu quốc, từ từ có thê bình tĩnh lại. Dương Hạo cũng đã có ý đàm phán từ trước, nhưng thời cơ chưa đến lúc phải đàm phán thì hoàn toàn chưa cần thiết, như vậy chỉ có lãng phí thời gian, mà lại không thê đạt được mục đích của mình. Liêu quốc sẽ. không đưa ra bất kì sự nhượng bộ nào trong thời gian đó. còn bây giờ...
Bây giờ Thất Vĩ và Nữ Chân phải chăng đã đúng hẹn xuất binh? Hải quân của ta phải chăng đã xuất hiện sau địch? Những điều này là nhân tốt mấu chốt nhất trong việc đàm phán của ta.
---oo0oo---
Dương Hạo chắp tay nhìn về phía xa xa, thở đài một hơi. sương mù mờ ảo tà tà bay. làm ẩn hiện thần sắc của hắn.
Hải quán Tống quốc đã từ Tam Sơn Phổ lên bờ. bắt đầu tiến tới Liêu Dương Đông Kinh Liêu quốc, chủ lực Liêu Dương lúc này đã chạy về cứu viện cho u châu, ở phía đông bắc và chính bắc, lại là người Nữ Chân và người Thất Vĩ đang ngo ngoe nổi đậy. người Khiết Đan nghe tin xong vô cùng hoảng sợ.
Đội Tống quân này là quân đội hỗn hợp cấu thành từ cấm quân Biện Lương và thủy sư nguvên Nam Đường, số người chưa tới ba vạn. vì vận birih trên biển và kị binh không nhiều nên Dương Hạo cũng chưa từng hi vọng bọn họ có thể tấn công đoạt được thành, thật sự chiếm linh đại hậu phương của người Liêu, cần phải biết rẳng người Liêu nam nữ già tré đểu thiện cưỡi ngựa bắn tên, bây giờ lực lượng to lớn đó vẫn chưa thực sự được phát động. Một khi người Liêu nhận thức được nguy cơ vong quốc đang ớ trước mặt thì lực lượng đáng sợ đó sẽ biến thàrih một con sóng che trời cực lớn. Liêu quân sẽ nharih chóng bổ sung được đội quân tràn đầy sinh lực.
Dương Hạo xuất binh ở phía sau địch, tiến vào Liêu Dương, quán động dụng tuy là quân đội nhưng mục đích của hắn lại là muốn rải rác tin hiệu quốc gia sắp vong, tứ phương sớ ca cho Liêu quân ở u châu trong, đê cho bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng, duy chi có như vậy mói có khả năng đàm phán. Còn có gì có thể làm cho bọn họ chấn động hơn việc quân đội của nước khác xuất hiện ờ nơi mà bọn họ nghĩ rằng tuyệt đối sẽ không thê xuất hiện được?
Yên Vân mười sáu châu là nơi tụ cư của người Hán. rất nhiều người Khiết Đan truyền thống vẫn sống du mục ở trên thảo nguyên nhưng không coi nơi đây là vườn nhà của mình, đây cũng chính là nguyên nhân rất nhiều quý tộc Khiết Đan đã kiến nghị vứt bỏ u châu khi Triệu Quang Nghĩa bao vây u châu, trờ về tự thủ nguvên cố. chứ không phải vì Triệu Quang Nghĩa vâv thành u châu, thoắt cái đã làm hù dọa được lá gan của tất cả người Liêu.
u châu bị vây, đối vói rất nhiều quý tộc truyền thống Khiết Đan mà nói còn không có được cảm giác đau như cắt vào thịt, mà hoàng đế và thái hậu vẫn thủ ớ u châu, chi cần một khi u châu chưa bị phá thì bọn họ tuy đối sẽ không tuyệt vọng. Nhưng bây giờ. nếu như có một đội quân Tống đột nhiên xuất hiện ỡ phía sau lưng họ. nơi mà họ cho rằng đó là thạch bàn không thê phá vỡ, bức chắn tâm lí lập tức bị phá vỡ. giai cấp thế lực nòng cốt nàv sẽ bị lung lay. đám đại quv tộc bát thị Khiết Đan sẽ rơi vào khủng hoảng, mà sự đao động và khiếp sợ của chúng sẽ trực tiếp ảnh hướng đến quvết định của Tiêu Xước.
Dương Hạo biết thiếu phụ xinh đẹp như hoa anh đào này vô cùng quyết đoán, đã quyết định thì sẽ không thay đổi. so với vô số hán tử còn dũng mãnh hơn nhiều, nếu như không phải làm lay động đến căn cơ của nàng, làm cho nàng cùng lúc phải chịu áp lực cả trong lẫn ngoài thì nàng tuvệt đối sẽ không khuất phục hắn. Nàng là loại nữ nhân nếu như hẳn rơi vào tay nàng, nàng thà chính tay một đao kết thúc tính mạng hắn. sau đó dùng cả đời để thương nhớ và đau khổ cũng quyết sẽ không khuất phục tình cảm. về điểm này thì nàng còn kiên cường hơn cả Chiết Tử Du.
Đông kinh Liêu quốc lưu thủ hoang mang phái người truyền tin tới thượng kinh, thành viên trong hoàng thất ở thượng kinh nhận được tin này vô cùng hoang mang thất sắc. từ trong tấu báo của đông kinh lưu thủ. bọn họ không có cách nào hiểu hết được tình hình cụ thể không biết Tống quân có tổng cộng bao nhiêu người, đã chiến được bao nhiêu nơi. bọn họ chi biết lão gia nhà mình gia viên bao đời nhà mình bây giờ cũng đã xuất hiện bóng hình của Tống quân.
Tây kinh khói lừa liên miên, đông kinh khói cũng ngút trời, nam kinh thập điện mai phục, thượng kinh dư âm phản loạn vẫn còn khắp nơi. họa trong họa ngoài, nước không còn là nước nữa.
Đám quyền quý. thủ lĩnh, hoàng thất, tông thất thượng kinh, đặc biệt là những thành viên gia tộc Tiêu thị từ trước luôn kiên trì ủng hộ hoàn toàn đối với tất cả những quyết định của Tiêu Xước giờ cũng đã phải hạ giọng. Cuối cùng thượng kinh lưu thủ Trừ Trất đã đích thân chọn ra đại tướng tâm phúc, phi ngựa như bay đến u châu. Mệnh lệnh duy nhất mà vị đại tướng này nhận được chính là: Bổn lưu thủ thay mặt cho bát thị Khiết Đan, chư vương thượng kinh cùng tất cả văn võ đại thần giao cho ngươi hô phù kim tiễn, ngươi có thê điều động bất kì lộ binh mã nào cắm chốt ở ngoài u châu, chi cẩn có thê đột nhập được vào u châu, quân đội của ngươi có thể chết, ngươi cũng có thể chết, nhưng quân tình đông kinh và ý kiến của chư vị hoàng thất, tông thân, thủ lĩnh, quyển quý ở thượng kinh nhất định phải đưa đến được tay thái hậu."
Liêu quân lui được mấy mươi dặm. đến một quả núi nhỏ. tên là Dương Giác sơn. dựa vào ưu thế cao của nó để chống lại sự công kích của Tống quân. Đồng Vũ hoàn toàn không chút sợ hãi. xông thẳng lên núi nghênh địch, một trận huyết chiến lại diễn ra. ép cho Liêu quân phải vứt bỏ Dương Giác sơn, tiếp tục thoái lui. Chỉ trong một ngàv chúng đã phải liên tiếp vứt bỏ bốn trận địa. mà Đồng Vũ lại luôn cắn chặt lấy chúng, chiến đấu mãnh liệt.
Cuối cùng, Tiêu Thát Lâm chỉ còn hơn ba trăm quân chạy thoái từ trong sơn cốc ra. tất cả những binh sĩ yểm hộ cho chủ tướng thoát thân đểu trở thành tù binh của Tống quân. Tiêu Thát Lâm dẫn hơn ba trăm kị tàn binh bại thoát về u châu. Tiêu Xước nghe được tin thì lập tức nổi giận lôi đình, toàn bộ quân chủ lực kị binh này bị tiêu diệt sẽ làm tổn thương nghiêm trọng tới sĩ khí quán Liêu. Lần đại chiến này quân Liêu đã hoàn toàn bại. thảm bại, thiết kị mà quân Liêu luôn lấy làm kiêu ngạo giờ đã không còn là lợi khí đê khắc chế người Hán nữa. không khí bi quan từ trên xuống dưới của Liêu quân chỉ cần nghĩ cũng biết.”
Trong lúc lòng người hoang mang, trên dưới bất an thì Dương Hạo lại dẫn bộ quân chủ lực ngày đêm chạy về dưới thành u châu, đến trước rất nhiều các đội quân cứu viện của u châu, tiến hành bao vây u châu thành, hình thành một hình thế hoàn toàn giống với Triệu Quang Nghĩa trước đây: Tống quân vây thành, viện quân vây Tống.
Nhưng lần này Tống quán còn có thể bị bại sao?
Đại quán vây chặt lấy thành, nhanh chóng cắm doanh trại Dương Hạo đích thân tuần tam quân sắp xếp tình báo. thông tấn, tập kết. bố trí. ngăn trận, tập kích và lương thảo, quân y. hậu cần...
Trên đầu thành u châu. Tiêu Xước cũng đích thân tuần tam quân, cổ vũ sĩ khí. ở bên trái nàng có một viên hô tướng đi cùng, đây chính là Da Luật Hưu Ca. Tuần thị đến thành đông. Tiêu Xước liền đừng bước lại. giương cung lên chĩa xuống dưới thành, ngắm vào trận doanh cách xa thành mười dặm. phóng tên, tiếng người ngựa kêu thảm.
Đột nhiên, ánh mắt Tiêu Xước bị thứ gì đó thu hút. Lọng vàng ô che, đó là nghi trượng của hoàng đế. Dương Hạo. hắn đang ớ dưới lọng vàng ô che đó. nhất định là Dương Hạo. Hai hàm răng trắng muốt của Tiêu Xước lập tức nghiến chặt lại. khuôn mặt xinh xắn như thủy ngọc Quan Âm lập tức đằng đằng sát khí.
Chiếc võng lọng dưới thành đột nhiên cũng đừng lại. từ xa xa có thể nhìn thấy một tướng lĩnh mặc giáp bạc từ từ đi ra, đi về phía trước mấy bước, đứng lại. nhìn lên đầu thành.
Hai bên khoảng cách rất xa nhau, không nhìn rõ được ngũ quan điện mạo. nhưng hai người hình như đểu có thể nhìn rõ được đáng vẻ đối phương, cứ đứng nhìn một lúc lâu như vậy. dường như vô số binh sĩ của hai bên cũng đêu cảm giác được sự giao thiệp vô hìrih giữa hai vị quân chủ. cả chiến trường đột nhiên vên tĩnh lại. chi có tiếng gió thổi vù vù. làm rung bay là đại kì. còn có mấy con ngựa không biết thời thức thỉnh thoảng lên kêu lên.
Hai ánh mắt vượt qua quân doanh, vượt qua chiến hào, vượt qua tường thành, đan xen vào nhau, dao động, nhìn nhau rất lâu. Tiêu Xước đột nhiên phất tay. ném chiếc cung trong tay xuống đây. quay người bước đi.
"Quyết tuyệt với quân, chỉ có chiến mà thôi, không còn gì để nói!"
Chiến tranh, vì lợi ích mà nổi lên.
Khi chiến tranh dưới thành u châu đang căng như dây đàn thì ở thượng kinh Liêu quốc lại một trận chiến vì lợi danh nổi lên.
"Đại sự nếu thành thì các người sẽ đều trờ thành đại thần khai quốc. Da Luật Lưu Lễ Thọ ta không phải là kẻ keo kiệt, những người ở đâv đểu sẽ được phong thưởng. Xưng vương hay là xưng hầu chi còn xem mọi người có thể lập được bao nhiêu đại công cho bổn thế tử mà thôi."
Trong phủ Lưu Lễ Thọ. Lưu Lễ Thọ mặt mày đỏ lựng, phấn chấn triệu tập hơn một tràm gia tướng tâm phúc, khảng khái nói. rồi hạ lệnh động viên trước trận chiến cuối cùng. Ngồi bên cạnh là Vương Quan Vũ đầu đội khôi giáp, uy phong bát diện.
Da Luật Lưu Lễ Thọ khó khăn lắm mới kết thúc được buổi diễn thuyết. quay sang nói với Vương Quan Vũ: "Vương tướng quân, mời."
Vương Quan Vũ thận trọng gật đầu. đứng dậy. tiến lên trước một bước, trầm giọng nói: "Kế hoạch hôm nay là như thế này, mã quân chỉ huy sứ Trình Thiên Hạo sẽ phụ trách đánh vào nha môn lưu thủ thượng kinh của Trừ Trất. giết chết Trừ Trất. đoạt lấy binh phù. không chế cung vệ quân thủ thượng kinh. Bộ quân chi huy sứ cẩu Ác Duy phụ trách khống chế hai nghìn cung đình nữ vệ..."
Cẩu Ác Duy vừa nghe đã mừng ra mặt. hai nghìn cung đình nữ vệ đều là thân tín của Tiêu thái hậu. những nữ binh này đa phần là xinh đẹp trẻ tuổi. với binh thế hổ lang của hắn thì trận chiến này không biết sẽ đoạt về được bao nhiêu mỹ nữ kiều nương. Chưa cần nói đến việc phong thưởng, chỉ dựa vào điều này đám binh tướng dưới trướng còn không nhao nhao lên đòi làm tiên phong sao? cẩu Ác Duy vừa lo lắng bàn tính: "Ta cũng không cần quá nhiều . từ trong đám đó tuyên ra ba mươi người là được. Không, năm mươi mĩ nhân là được, tham quá không tốt, những cô nương còn lại để cho đám huynh đệ hưởng vậy" vừa khom người lĩnh mệnh.
Vương Quan Vũ lại nói: "Phó đô chi huy sứ Lý Kiếm Bạch và hán quân đô ngu hầu úy Trì Phong và Chu Nghệ đang khống chế quản quân, lúc này chưa tói được, có điều việc nên làm ta đã dặn dò xuống dưới, phó đô chi huy sứ Lý Kiếm Bạch thống quân đánh hoàng cung, nhất định phải khống chế hoàng cung . hán quân đô ngu hâu Trì Phong và Chu Nghệ phụ trách khống chế bắc thành và tâv thành, còn về nam thành và đông thành..."
Vương Quan Vũ mỉm cười: "Nam thành và đông thành vốn đang nằm dưới sự khồng chế của bộ lạc ta, không cần phải suy nghĩ nhiều. Điều ta muốn nói rõ một chút là một số nhân mã của bộ Bạch Can cũng sẽ tham dự hành động nàv. bọn họ phụ trách việc tạo hỗn loạn ở khắp các nơi trong thành khi sự biến, tùv ý tấn công phủ nha các nơi. châm lửa gây loạn khắp nơi. khi đó một số bộ tộc của các đại thần quyền quý có liên lạc với thế từ cũng sẽ hành động ngoại tuyến nhanh chóng tập kết ở thượng kinh, còn Thất Vĩ và Nữ Chân cũng sẽ đồng thời xuất binh, dụ chư binh biên quan, không để cho chúng về cứu viện thượng kinh. Chư vị. chúng ta đánh từ trong nội bộ làm cho chúng không kịp trở tav. tam lộ phía tây có Tống quân kìm hãm. đông bắc và tây bắc có Nữ Chân và Thất Vĩ hô ứng. đại sự tất sẽ thành."
"Đại nhân, chúng ta cần phải làm những gì?"
Một gia tướng tâm phúc của Lưu Lê Thọ tay nắm chặt đao. khí thế hung hãn hỏi.
Lưu Lễ Thọ đứng ra nói: "Các ngươi sẽ cùng bổn thế tử đi đánh thiên lao. cứu vương gia. sau đó nhanh chóng đuổi đến đông cung, bao vây lấy hoàng thất, tông thân, chi võ bách quan ở lưu thủ thượng cung, phụ giúp phụ vương ta đăng cơ."
Chúng tâm phúc vui ra mặt. rầm rầm đáp tiếng. Lưu Lễ Thọ và Vương Quan Vũ quay sang nhìn nhau, phất tay. hô lớn: "Xuất phát!"
Da Luật Hưu Lễ Thọ đẫn hơn trăm danh tướng đi cùng hơn nghìn thân binh của hán quân đô chi huy sứ Vương Quan Vũ xông tới thiên lao. trong lúc đó. các nơi trong thành cũng đã phát động, khắp nơi là những màn chém giết thảm khốc. Thủ thiên lao chỉ là một số ngục lại ngục tốt. bọn họ cũng nghe thấv những tiếng chém giết kêu khóc từ trong thành truyền đến. lại không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Đang lúc hoang sợ bất an thì Lưu Lễ Thọ và Vương Quan Vũ thống binh đuổi giết tới, những ngục tốt thủ thiên lao này nào có thể đối kháng lại. thiên lao nhanh chóng bị công phá. Lưu Lễ Thọ và Vương Quan Vũ để lại một bộ phân quán binh thủ môn. nhanh chóng chém giết vào bên trong.
Bọn họ không những muốn thả Tống vương ra mà còn muốn thả tất cả những ngựời bị nhốt trong đó ra. những người đó tất sẽ trở thành người kiên quyết bảo về tân chính quyền.
Thông đạo sâu hút. Lưu Lễ Thọ trong lòng thương nhớ phụ thân, chân bước như bay, những phạm nhân hai bên lao phòng đã phát giác ra sự khác thường, người nào người nấy đều hưng phấn mà đập liên tục vào cửa lao. trong lúc hưng phấn cũng không biết đã gào thét những gì. Vương Quan Vũ đi sát theo hắn. trong lòng cũng đập loạn nhịp. Nếu như đã muốn ủng hộ Tống vương lên làm đế đương nhiên cần phải cứu Tống vương ra. việc này quả thực rất trọng đại. có điều hắn chủ động xin đến cứu Tống quân là vì còn có lí đo khác không muốn cho người khác biết.
Phó chi huy sứ Lý Kiếm Bạch đánh hoàng cung tất có thể ăn được đầy túi. cướp được vô số kì chân dị bảo. cẩu Ác Duy đánh vào nữ quán tất sẽ chiếm được mĩ nữ, nhưng làm sao có công lớn bẳng cứu giá. Tuy nói công lao của hắn đã không thể chạy đi đâu được, nhưng đích thân xuất hiện trước mặt Tống vương thì chắc chắn sẽ để lại được ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng Tống vương, con đường làm quan của hắn đều sẽ trở nên bằng phẳng.
Đang tiến vào trong thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu thét. Lưu Lễ Thọ và Vương Quan Vũ vẫn không để tâm. chỉ nghĩ là mấy tên ngục tốt tàn dư đang ngoan cố chống lại. nhưng lập tức có người vội vã chạy tới. từ xa đã hô thất thanh: "Thế tử. đại tướng quân, đại sự không hav rồi. bên ngoài... bên ngoài có rất nhiêu binh mã cung vệ. có...có..."
Lưu Lễ Thọ và Vương Quan Vũ đại kinh dừng bước, quay đầu nhìn thì thấy gia tướng đó vừa vội vã chạy tới trước mặt thì lập tức ngã xuống đất, trên lưng cắm ba lợi tiễn, sâu khoảng nửa thước, thật không ngờ hắn còn có thể chạy xa đến vậy.
Lưu Lễ Thọ và Vương Quan Vũ quay sang nhìn nhau, không còn bận tâm tới việc nhanh chóng đi vào nơi sâu nhất đại lao để cứu Tống vương nữa mà lập tức quay người chạy đi như bay.
ở cửa thiên lao. cấm quán cung vệ Liêu quốc sát khí đẳng đằng, đứng chặn phản quân ngay ở cửa. một vị tướng quán nhấc chiếc đại đao đẫm máu lên. từ từ bước tới phía thông đạo. máu trên đao cứ chảy tong tong xuống dưới đất. Bên cạnh hắn là một tên béo lùn với cái đầu đặc biệt to. trong tav tên béo lùn cầm một chùm chìa khóa lớn bước đi. "leng keng" mấv tiếng, hắn cắm chiếc chìa khóa vào trong chiếc cửa sắt lớn nặng nề thứ nhất, sau đó là chiếc cửa thứ hai, chiếc cửa thứ ba. cuối cùng là cửa lớn. lục đục trên góc tường một hồi, "rầm rầm rẩm" những tiếng động lớn vang lên. một hàng rào sắt từ trên không hạ xuống, cắm chặt chặn trước cửa. hàng rào đó mỗi tharih đều to chừng cô tay. nặng cà nghìn cân.
"Tướng quân, đã xong rồi. cho dù chúng có thật sự là một bày sư tử thì cũng đừng hòng thoát ra khỏi đây. trừ phi chúng biến thành con ruồi."
Đại đầu coi ngục cười hi hi. nói. Vị tướng quân mặt lạnh như tiền cũng nhếch mép cười, nói: "Tốt, đợi khi thái hậu hồi kinh phong thưởng xuống tất sẽ có phần của ngươi!"
Đại đầu cười bồi nói: "Đây đều là công lao của đại nhân, tiểu nhân không dám tham công."
Tướng quân mặt lạnh, vui vé vỗ vào vai hẳn. rồi chậm rãi quay đầu lại nhìn thì thấy Lưu Lễ Thọ và Vương Quan Vũ đứng cách sau bốn tấm cửa. sắc mật trắng bệch, hai tay nắm chặt lấy song sắt, hét lớn: "Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?"
Tướng quàn mặt lạnh cười lạnh lùng, cao giọng nói: "Phụng mệnh lệnh của lưu thủ Trà Trất đại nhân tập kích bắt phản loạn, các ngươi... cứ ờ vên trong đó mà đợi đi."
"Không thể nào. Trà Trất sao có thể biết tiên tri? Hắn sao còn nhiều binh mã để điều động như thế?"
Vương Quan Vũ mặt trắng bệch, kêu lên như bị điên. Tướng quân mặt lạnh, cười khẩy một tiếng, hai tay chắp sau lưng nói: "Việc nàv à. ngươi nên cảm ơn phó đô chi huy sứ của ngươi mới đúng, ngươi cho rằng bên cạnh ngươi thái hậu lại hoàn toàn không có một tâm phúc nào mà lại có thể yên tâm như vậv sao?"
"Lý Kiếm Bạch? Lại là tên cẩu tặc Lý Kiếm Bạch hại ta."
Vương Quan Vũ gào lên. rút đao ra điên cuồng chém, ánh lửa tóe ra. trường đao đứt đôi nhưng cửa sắc hoàn toàn không động. Tướng quân mặt lạnh xua tay hạ lệnh: "Phóng tiễn."
"Vù vù vù..." Hàng loạt mùi tên bắn đi. phản quân trong lao chạy loạn tìm chỗ trốn, hoàn toàn không còn chút kiêu ngạo nào nữa.
Phản loạn ở thượng kinh đã trở thành một trò khôi hài, phó đô chỉ huy sứ Lý Kiếm Bạch là nội gián mà Tiêu Xước đã bố trí bên cạnh vị thống lĩnh Hán quân Vương Quan Vũ. toàn bộ kế hoạch mưu phản này đã bị bại lộ. Tuy nói thượng kinh lưu thủ Trừ Trất trong tay binh lực có hạn. cũng không kịp thông báo cho Tiêu Xước để lại điều binh tới. nhưng dựa vào bản lĩnh tiên tri tiên giác, lại có nội ứng của Lý Kiếm Bạch, nên vẫn có thể nhanh chóng tiêu điệt đuợc phản loạn, thành thượng kinh là là một bãi chém giết sực mùi máu tanh, trừ lúc vừa mới bắt đầu Hán quán phát động trước, đã chiếm được ít nhiều thế thượng phong, nhưng ngay sau đó lại bị rớt ngay vào trận chém giết tàn khốc.
Đặc biệt là hai nghìn nữ binh, người nào người nấy đều là những đại cô nương yểu điệu, nhưng giết người lại không chút mềm tay. còn hăng hơn so với nam nhân, cẩu Ác Duy phấn chấn tiên phong xông vào không doanh, đầu tiên là phóng hỏa khắp nơi. sau đó là lùng sục tìm kẻ địch, nhưng ngay sau đó hai nghìn con hổ cái ùn ùn kéo ra. bao vây lấy cẩu Ác Duy và đám thân tín của hắn. rồi cắn tan nát không chừa một kẻ nào.
Phản loạn đã thành công được một nửa, hành động trọng nội thành thượng kinh tuy nhanh chóng đã bị dập tắt. nhưng Thất Vĩ và Nữ Chân vẫn kịp thời phát binh, chỉ có điều đã có sự nhắc nhớ trước của Trừ Trất. hành động của chúng không nhận được kết quả lớn lắm. Cùng lúc đó. những chấn động ở thượng kinh tuy đã nhanh chóng dẹp. nhưng quân phản loạn cầm đâu là những kẻ quyền quý do đích thân Lưu Lễ Thọ liên lạc, kẻ thì vì cuộc chiến Tống Liêu mà bất mãn với Tiêu Xước, kẻ thì muốn đoạt được lợi từ trong nguy hiểm, lại hừng hực khí thế nổi dậy.
Bây giờ binh lực ở bình diện thượng kinh đã trống không, trận này vốn rất dễ có thể bình loạn, nhưng lại để lỡ mất thời cơ tốt nhất tiêu diệt chúng, làm cho chúng nhân dịp trào lên. vùng đất tâm phúc của Đại Liêu vốn đã không ổn lập tức rơi vào sự rung chuyển cực độ.
Lúc này. hơn mười chiến thuyền đã từ đông lộ Sơn Đông Tống quốc xuất hải tới quản hạt Liêu Dương Phủ Đông Kinh thuộc Liêu quốc, rồi lên đất liền, đại quân tập kết. tiến vào Liêu Dương, nơi binh lực đang bị trống nghiêm trọng...
Mười sáu châu Yến Vân. Dương Hạo cả đường tiến công, cả Doanh châu đã lần được vào tav Tống quốc, sau khi Dương Hạo vây binh ớ thành u châu, đầu tiên là đánh mấy trận đại chiến với viện quân ngoại vi. sau khi ép được viện quân rời xa một chút liền phái birih cắm chốt ờ những yếu đạo giao thông của u châu, điểm này lại chính là điểm mà lúc trước Triệu Quang Nghĩa không làm được.
Triệu Quang Nghĩa muốn mô phòng cách đánh vây thành đánh viện của Lý Thế Dân, nhưng lại còn tự tin hơn nhiều Lý Thế Dân. Lúc trước Lý Thế Dân đánh Vương Thế Sung ở thành Lạc Dương, thì đâu tiên đã diệt sạch các châu hu vện xung quanh Lạc Dương, chiếm lấy yếu lộ mà viện quân tất phải đi qua. lại dùng thời gian một năm mới ép được Vương Thế Sung vào đường cùng, đành phải dẫn thái tử của hắn quân thần cùng hơn hai nghìn người mở thành đầu hàng, còn Triệu Quang Nghĩa lại bỏ qua việc nắm giữ các quan ải hiểm yếu xung quanh, để mặc cho viện quân Liêu quốc ra vào. cuối cùng đến trận ớ Cao Lương Hà đã trúng kế đại bại.
vết xe đổ. Tống quân phất cờ trở lại sao có thể mắc lại những sai lầm đó. Dương Hạo vừa đến dưới thành u châu thì không đánh vội. việc đầu tiên mà hắn làm chính là diệt sạch các châu huyện xung quanh, chiếm mấy nơi yếu địa chiến lược, chỉ dùng lượng binh lực ít. dựa vào địa thế hiểm yếu để ngăn cản bước tiến của viện quân, hoàn toàn không đê cho chúng tiến sát được tói thành u châu. Thủ quân u châu ngay cả một bóng viện quân cũng không thấy, điều này đã đả kích lớn tới mức nào đối với lòng tin kiên thủ của họ chỉ cần nghĩ cũng biết.
Lập tức. Lưu Đình Nhượng và Đồng Vũ áp vận khí giới công thành đuổi tới. hơn nữa những người thợ trong quán cũng đã nhanh chóng chế tạo ra một bộ phận vũ khí. đủ để phát động cuộc chiến công thành.. Dương Hạo lúc nàv mới bắt đầu chính thức dụng binh với u châu.
Lúc này. trời đông giá rét sắp đến. gió lạnh, gào thét, tuyết rơi lất phất, cả một màn trời u ám.
Vì tam châu Doanh, Mạc. Trác đã vào tay Tống quân, hơn nữa dùng một lượng lớn xe trượt tuyết để vận chuvển nên việc cung cấp lương thảo không thành vấn đề. thời tiết mùa đông tuy lạnh giá nhưng chủ lực Tống quân được tồ họp thành từ binh Hà Nam. binh Hà Bắc và binh Hà Tây. cũng có thể đủ sức chịu đựng với cái giá lạnh, hơn nữa Tống quán ngàv đêm công thàrih. thủ quân trong thành chi có thể luôn túc trực kiên thủ trên đầu thành. không thoải mái bằng Tổng quân, hai bên đều rất gian khổ nhưng vẫn có thể chống đỡ được.
Năm mới. quốc quân Tống quân Dương Hạo đón một năm mới trong đại doanh đối điện với địch. Vây thành đã hon hai tháng, qua tết Nguyên Tiêu. Dương Hạo liền bắt đâu chia binh đánh các châu, bộ tốt công thành, kị binh tập kích viện quân. Qua hơn một tháng. Thuận châu. Đàn châu liên tiếp vào tay một cách đễ đàng. Cứ như thế. sáu trong số bảy châu có giá trị chiến lược hiểm yếu nhất trong mười sáu châu Yến Vân thuộc hai cánh đông tây dãy Thái Hành Sơn đã vào tay Dương Hạo. Dương Hạo đã cắm chốt chặt được ớ sơn khẩu Thái Hành, thành u châu đã trờ thành cô thành.
"Tây lộ quán đã đánh tới úy châu. Da Luật Tà Chần tập kết các lộ cung vệ quân. Tộc Trướng quân, Bì Thất quân, Kinh Châu quân, phản công toàn điện. Tào tướng quân nhận lệnh của quan gia. đã thu lại công thế. có điều binh mã Nam Viện Bắc triêu đã bị dẫn dụ ỡ bên ngoài Nhạn Môn. không còn có sức cứu viện u châu."
"Mấy nơi hiểm ải quan trọng của con đường từ Thái Hành thông tới đông thành đã nằm hết trong tay chúng ta, bây giờ quân viện trợ duy nhất của Liêu quân chỉ có thể đến từ bắc lộ, chiến cục trước mắt đang có lợi với chúng ta. Có điều. Lý Thế Dân ngày trước có thể vây thành Lạc Dương trong vòng một năm. nhưng chúng ta không thể làm vậv."
Phan Mỹ cười khổ nói: "Triệu tể tướng và Lô tể tướng trong thư có nói hi vọng quan gia có thể nhanh chóng kết thúc chiến sự ớ bắc cương thực ra đã suy nghĩ rất kĩ tới nhiêu mặt.
Thời của Lý Thế Dân. thiên hạ vô chủ. chư hầu tự lập. Lý Thế Dân chiếm được Quan Trung, lại có Lý Uyên tọa chấn hậu phương, triều Tùy lại tích trữ lượng lớn lương thực, quốc khố dồi dào, dùng cho tới cuối năm Trịnh Quan cũng không hết.
Còn chúng ta bây giờ lại không thể bằng được như thế, con dân Đại Tống hơn nghìn vạn, quốc sự phức tạp. nền tảng còn kém xa so với triều Tùy. Lũng Hữu mới quy phục, cần phải đốc sức gây đựng buôn bán; Ba Thục chiến tranh nhiều năm. chính kinh mục nát. cần phải khôi phục nguyên khí; quan lại các địa phương trong triều, cần phải được tiến hành điều chính trong hoàn cảnh chính cục ổn định. Có thể nói vây giờ nhìn thì như giang sơn đã ổn định, nhưng thực ra vẫn còn rất nhiêu vấn đề cần phải giải quvầ. bâv giờ vì trận đại chiến nàv mà tạm thời có thể bị áp chế. nhưng nếu những vấn đề này không nhanh chóng được giải quvết thì một khi có bất kì điêm nào xảy ra vấn đề lớn hơn thì tất cả các mầm họa ngầm khác cùng sẽ bị bộc phát."
Dương Hạo chậm rãi gật đầu. Ý kiến của Triệu Phổ và Lô Đa Tốn không chỉ đại biểu cho ý kiến của hai người họ. đó là kết luận được hai vị tê tướng kiệt xuất phân tích, cùng với việc kết hợp nhiều ý kiến về tình hình của cả thiên hạ đưa ra. Trận bắc phạt này nếu như thắng lợi thì rất nhiều những vấn đề cần rất nhiều thòi gian, hao tốn rất nhiều tinh mới có thể giải quvá được đều có thể thuận lợi giải quyết nhờ thắng lợi to lớn trên mặt quán sự. một khi xuất hiện điều ngoài ý muốn thì tất cả sẽ rất khó giai quvết.
Gia tăng các mâu thuẫn, đợi đến khi tất cả những mâu thuẫn này tự nhiên bộc phát thì tất cả sẽ không thể cứu vãn được.
Lúc này. mục tiêu chiến lược của hắn sắp đạt được rồi việc tiến công với u châu trước mắt vẫn chưa có tiến triển gì. u châu là nam. kinh của Liêu quốc, lại là noi ờ của người HáĩỊ khu nông canh, lương thực của u châu vài ba năm cũng không có vấn đề gì. hơn nữa đây lại là địa bàn của Liêu quốc, lòng dân vẫn hướng về Liêu quốc, chưa cần nói người Hán Liêu quốc vốn đã không có cảm tình gì với quân Tống mà chính những dân chúng bình thường của Trung Nguyên cũng không có chút hứng thú nào với việc bắc phạt này.
** *
Bây giờ vẫn còn khá tốt. chiến tranh nếu như biến thành tác chiến trường kì. thì sẽ tiêu hao lượng lớn tài lực, vật lực và quân lực, lượng lớn tướng sĩ tử thương. Khi không lập tức nhìn thấv hiệu quả lợi ích thực tế. thì gánh nặng của bách tính trong nước càng lúc càng nặng nề. người thân chết càng nhiều, đâu tiên bọn họ sẽ chán ghét chiến tranh, phản chiến, từ đó dần dần làm cho cả xã hội tầng tầng lóp lớp chống đối chiến tranh một cách tiêu cực.
Cái gì mà vương soái bắc định Trung Nguyên, cái gì mà cuộc sống người Hán Bắc quốc đang ở trong lúc nước sôi lửa bỏng mong chờ vương sư giải cứu. Đích thân trải qua thòi đại này, chính mắt nhìn thấv. chírih tai nghe thấv tất cả đã làm cho Dương Hạo sớm đã hiểu được tiếng lòng của bách tính: Bách tính bình thường sẽ không bận tâm xem ngươi có võ công thập toàn hay không, giang sơn của ngươi có thống nhất, hay cương vực có mở rộng hay không, điều họ muốn chỉ là có thể sống một cách bình an, cuộc sống đầy đủ đây mới là hoàng đế tốt nhất trong lòng họ. chứ không phải là dùng mô hôi và máu của chính mình để nuôi ngươi.
Dương Hạo cũng không hi vọng phải đốc hết binh lực để gây chiến, gây đến mức bách tính Liêu quốc ùn ùn kiến lập nghĩa quân, phất cờ kháng Tống, bách tính Tống quốc dùng đủ mọi cách để chống lại cuộc chiến mà triều đình phát động một cách tiêu cực, thậm chí là gây hỏa khắp nơi. đương cao nghĩa kì.
Trong kế hoạch lúc đầu của hắn hoàn toàn chưa từng muốn tiêu diệt Liêu quốc. Giết một nghìn địch, tử tổn thương tám trảm binh mình, nếu thư đại thương nguyên khí mà có thể diệt được Liêu quốc thì cũng thôi, nhưng trên thực tế mục tiêu này không thê thực hiện được, thực lực của Liêu quốc không đễ làm cho người ta coi thường. Liêu quốc lần này địa bại một là do Tống hợp nhất, thanh thế lớn mạnh, làm cho Liêu quổc trở tay không kịp. trong giai đoạn đầu của chiến tranh hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Thứ hai là trên mặt chiến thuật cụ thể Tống quân vẫn đùng chiến thuật đánh nhanh để tập kích u châu, tập trung ưu thế binh lực, năm hướng thành một trảo, rồi đánh thăng vào nơi yếu hiểm, còn Liêu quân lại phản ứng chậm chạp, chiến tuyến bị kéo đài. nguồn binh bị phân tán.
Thứ ba là công tác tình báo của Tống quân phát triển, có thể làm được việc biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Bất luận là động hướng của Liêu quân hay là địa hình tác chiến. Tống quân đều có được sự hiểu biết rõ ràng, ngược lại. quán Liêu ngay cả tình hình nội gián, thám mã đêu không có cách nào nắm bắt rõ được, không bại mói là lạ.
Nhưng những mặt này chỉ cần Tiêu Xước có thể kiên trì cố thủ u châu thì có thể lợi dùng thời gian mà từ từ xoay chuyển tình thế. đặc biệt là sĩ khí lòng quán Liêu quốc, từ từ có thê bình tĩnh lại. Dương Hạo cũng đã có ý đàm phán từ trước, nhưng thời cơ chưa đến lúc phải đàm phán thì hoàn toàn chưa cần thiết, như vậy chỉ có lãng phí thời gian, mà lại không thê đạt được mục đích của mình. Liêu quốc sẽ. không đưa ra bất kì sự nhượng bộ nào trong thời gian đó. còn bây giờ...
Bây giờ Thất Vĩ và Nữ Chân phải chăng đã đúng hẹn xuất binh? Hải quân của ta phải chăng đã xuất hiện sau địch? Những điều này là nhân tốt mấu chốt nhất trong việc đàm phán của ta.
---oo0oo---
Dương Hạo chắp tay nhìn về phía xa xa, thở đài một hơi. sương mù mờ ảo tà tà bay. làm ẩn hiện thần sắc của hắn.
Hải quán Tống quốc đã từ Tam Sơn Phổ lên bờ. bắt đầu tiến tới Liêu Dương Đông Kinh Liêu quốc, chủ lực Liêu Dương lúc này đã chạy về cứu viện cho u châu, ở phía đông bắc và chính bắc, lại là người Nữ Chân và người Thất Vĩ đang ngo ngoe nổi đậy. người Khiết Đan nghe tin xong vô cùng hoảng sợ.
Đội Tống quân này là quân đội hỗn hợp cấu thành từ cấm quân Biện Lương và thủy sư nguvên Nam Đường, số người chưa tới ba vạn. vì vận birih trên biển và kị binh không nhiều nên Dương Hạo cũng chưa từng hi vọng bọn họ có thể tấn công đoạt được thành, thật sự chiếm linh đại hậu phương của người Liêu, cần phải biết rẳng người Liêu nam nữ già tré đểu thiện cưỡi ngựa bắn tên, bây giờ lực lượng to lớn đó vẫn chưa thực sự được phát động. Một khi người Liêu nhận thức được nguy cơ vong quốc đang ớ trước mặt thì lực lượng đáng sợ đó sẽ biến thàrih một con sóng che trời cực lớn. Liêu quân sẽ nharih chóng bổ sung được đội quân tràn đầy sinh lực.
Dương Hạo xuất binh ở phía sau địch, tiến vào Liêu Dương, quán động dụng tuy là quân đội nhưng mục đích của hắn lại là muốn rải rác tin hiệu quốc gia sắp vong, tứ phương sớ ca cho Liêu quân ở u châu trong, đê cho bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng, duy chi có như vậy mói có khả năng đàm phán. Còn có gì có thể làm cho bọn họ chấn động hơn việc quân đội của nước khác xuất hiện ờ nơi mà bọn họ nghĩ rằng tuyệt đối sẽ không thê xuất hiện được?
Yên Vân mười sáu châu là nơi tụ cư của người Hán. rất nhiều người Khiết Đan truyền thống vẫn sống du mục ở trên thảo nguyên nhưng không coi nơi đây là vườn nhà của mình, đây cũng chính là nguyên nhân rất nhiều quý tộc Khiết Đan đã kiến nghị vứt bỏ u châu khi Triệu Quang Nghĩa bao vây u châu, trờ về tự thủ nguvên cố. chứ không phải vì Triệu Quang Nghĩa vâv thành u châu, thoắt cái đã làm hù dọa được lá gan của tất cả người Liêu.
u châu bị vây, đối vói rất nhiều quý tộc truyền thống Khiết Đan mà nói còn không có được cảm giác đau như cắt vào thịt, mà hoàng đế và thái hậu vẫn thủ ớ u châu, chi cần một khi u châu chưa bị phá thì bọn họ tuy đối sẽ không tuyệt vọng. Nhưng bây giờ. nếu như có một đội quân Tống đột nhiên xuất hiện ỡ phía sau lưng họ. nơi mà họ cho rằng đó là thạch bàn không thê phá vỡ, bức chắn tâm lí lập tức bị phá vỡ. giai cấp thế lực nòng cốt nàv sẽ bị lung lay. đám đại quv tộc bát thị Khiết Đan sẽ rơi vào khủng hoảng, mà sự đao động và khiếp sợ của chúng sẽ trực tiếp ảnh hướng đến quvết định của Tiêu Xước.
Dương Hạo biết thiếu phụ xinh đẹp như hoa anh đào này vô cùng quyết đoán, đã quyết định thì sẽ không thay đổi. so với vô số hán tử còn dũng mãnh hơn nhiều, nếu như không phải làm lay động đến căn cơ của nàng, làm cho nàng cùng lúc phải chịu áp lực cả trong lẫn ngoài thì nàng tuvệt đối sẽ không khuất phục hắn. Nàng là loại nữ nhân nếu như hẳn rơi vào tay nàng, nàng thà chính tay một đao kết thúc tính mạng hắn. sau đó dùng cả đời để thương nhớ và đau khổ cũng quyết sẽ không khuất phục tình cảm. về điểm này thì nàng còn kiên cường hơn cả Chiết Tử Du.
Đông kinh Liêu quốc lưu thủ hoang mang phái người truyền tin tới thượng kinh, thành viên trong hoàng thất ở thượng kinh nhận được tin này vô cùng hoang mang thất sắc. từ trong tấu báo của đông kinh lưu thủ. bọn họ không có cách nào hiểu hết được tình hình cụ thể không biết Tống quân có tổng cộng bao nhiêu người, đã chiến được bao nhiêu nơi. bọn họ chi biết lão gia nhà mình gia viên bao đời nhà mình bây giờ cũng đã xuất hiện bóng hình của Tống quân.
Tây kinh khói lừa liên miên, đông kinh khói cũng ngút trời, nam kinh thập điện mai phục, thượng kinh dư âm phản loạn vẫn còn khắp nơi. họa trong họa ngoài, nước không còn là nước nữa.
Đám quyền quý. thủ lĩnh, hoàng thất, tông thất thượng kinh, đặc biệt là những thành viên gia tộc Tiêu thị từ trước luôn kiên trì ủng hộ hoàn toàn đối với tất cả những quyết định của Tiêu Xước giờ cũng đã phải hạ giọng. Cuối cùng thượng kinh lưu thủ Trừ Trất đã đích thân chọn ra đại tướng tâm phúc, phi ngựa như bay đến u châu. Mệnh lệnh duy nhất mà vị đại tướng này nhận được chính là: Bổn lưu thủ thay mặt cho bát thị Khiết Đan, chư vương thượng kinh cùng tất cả văn võ đại thần giao cho ngươi hô phù kim tiễn, ngươi có thê điều động bất kì lộ binh mã nào cắm chốt ở ngoài u châu, chi cẩn có thê đột nhập được vào u châu, quân đội của ngươi có thể chết, ngươi cũng có thể chết, nhưng quân tình đông kinh và ý kiến của chư vị hoàng thất, tông thân, thủ lĩnh, quyển quý ở thượng kinh nhất định phải đưa đến được tay thái hậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.