Bộ Bộ Sinh Liên

Quyển 4 - Chương 176: Vấn vương (1+2)

Nguyệt Quan

20/03/2013

Cỏ rậm rạp, cao đến ngang bụng ngựa, xa xa nhìn lại, những con ngựa như bị đắm chìm vào biển cỏ mênh mông, mãi đến khi rẽ vào một sơn cốc thì mười mấy con ngựa mới rõ cả con, mười mấy tên Đại Hán khôi ngô cưỡi trên lưng ngựa, chỉ có Dương Hạo là có vẻ đơn độc.

Cốc khẩu sớm đã có người đứng đó, người đó mặc bộ áo dê rách nát, tay cầm một binh khí, như một tên thợ săn trong núi, xa xa đã nghênh đón quân Đại hán cưỡi ngựa đi đến, hai bên nói chuyện một lúc, rồi tên kia bèn lấy tay phải để nhẹ lên ngực, quỳ gối, theo đó dẫn chúng vào sâu trong sơn cốc.

Quặt vào rừng, tên đó liền hú một tiếng, liền có hơn mười tên nhảu từ trong rừng ra đứng đối diện, nhìn thấy mấy tên này cao thấp gầy béo lẫn lộn, quần áo phần lớn là rách nát, tay cầm đủ các loại binh khí có dài có ngắn, đi chân trần, giống như những con sói thấy có động, trở nên hung ác.

Hai bên đến gần, cách hai trượng thì đứng lại, một tên chòm râu hoa dâm, tóc được lấy một cái lạt buộc lại, nheo mắt nhìn về phía lão già khôi ngô ngồi trên lưng ngựa, hắn dùng tiếng Đảng Hạng nói gì đó.

Lão già đó chính là Lý Quang Sầm, thần sắc hắn có chút kích động, cũng dùng tiếng Đảng hạng nói lại vài câu, hai người đối thoại mấy câu với nhau, Lý quang phụng đột nhiên xuống ngựa, đi đến hai bước, chắp tay, rơi lệ nói: “Tô Khạc, huynh đệ của ta”.

Lão già có chòm râu hoa râm kia hai má hóp lại, gầy yếu ôm lấy người anh em, vui mừng nói: “Ngươi Thù Phụng đại nhân, ngươi quả nhiên là Thù Phụng đại nhân”. Nước mắt chảy dài trên hai má dơ bẩn của hắn, rồi hắn thôi không ôm nữa, rời xa vòng tay của Lý Quang Sầm, lui ra phía sau hai bước, rồi quỳ xuống, lớn tiếng: “Tô Khạc tham kiến Lý Quang Sầm đại nhân”.

Những tên phía sau hắn cũng lập tức quỳ xuống, Lý Quang Sầm vội đỡ hắn dậy, cảm động nói: “Tô Khạc, mau mau đứng lên, Lý Quang Sầm giờ chẳng qua là một tên lưu lạc, không phải là chủ nhân Đảng Hạng Bát Thị nữa, ngươi không cần đa lễ như vậy. Tô Khạc à, ngươi ta...dễ đến 38 năm không gặp nhau rồi đó, ngươi còn trẻ thế này, nay ngươi đã làm đại tộc trưởng của Dã Li Thị 38 năm rồi”.

Tên Tô Khạc có chòm râu hoa râm chính làTô Khạc tộc trưởng của một tộc Dã Li Thị thiện chiến nhất trong Đảng Hạng Bát Thị. Hắn thuận thế đứng dậy, lau nước mắt nói:

“Đúng vậy, ba mươi tám năm, Tô Khạc tưởng rằng cả đời này không nhìn thấy ngươi nữa. Từ nhỏ ngươi đã ra đi, giờ ta và ngươi đều đã là lão già tóc bạc phơ rồi”.

Hắn khóc lóc nói xong, quay đầu nói:

“Tiểu Dã Khả Nhi, ngươi lại đây, mau mau qua gặp Lý Quang Sầm đại nhân. Các ngươi đều đứng cả lên đi”.

Tiểu Dã Khả Nhi nghe phụ thân nói vậy, ngẩng đầu bước đến, đang tiến lên làm lễ với Lý Quang Sầm, thì nhìn thấy Dương Hạo đứng ở phía sau hắn, liền “A” lên một tiếng. Khi Thầm Muội Nhi đứng lên cũng nhìn thấy Dương Hạo, liền nhướn hàng mi “Hắc” một tiếng rồi rút loan đao, nhảy lên phía trước Dương Hạo.

Mấy tên Đại Hán đứng phía sau Lý Quang Sầm nhanh nhẹn rút đao ra, chặn lấy đao của Thầm Muội Nhi. Tô Khạc sợ hãi, lớn tiếng quát:

“Thầm Muội Nhi, ngươi sao lại vô lễ với Lý Quang Sầm đại nhân như vậy, còn không mau thu đao lại”.

Thầm Muội Nhi tức giận đến nỗi mặt ửng đỏ, dậm chân:

“Tô Khạc đại nhân, cái tên mặc đồ trắng kia chính là đại quan người Tống, hắn muốn...ức hiếp ta”.

Mặt Tô Khạc biến sắc, xoay người nhìn về phía Lý Quang Sầm, Lý Quang Sầm thong dong cười lớn, nói:

“Lại đây, lại đây, Hạo nhi, lên phía trước bái kiến đại thúc Tô Khạc đi con. Tô Khạc à, đây là nghĩa tử của ta Dương Hạo, hắn là quan người Tống, là chủ nhân của tộc ta trong tương lai. Tuổi tác của ta lớn rồi, đã không cưỡi được ngựa, không bắn nổi cung nữa rồi, sau này mọi việc sẽ tìm nghĩa tử của ta đảm nhận, người là thúc thúc cần giúp đỡ nó nhé”.

“Hả?” Tô Khạc nghe Lý Quang Sầm nói xong, không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn Dương Hạo một cái.

Dương Hạo cười xong liền thở dài nói: “Dương Hạo bái kiến Tô Khạc đại thúc, Tiểu Dã Khả Nhi, cô nương Thầm Muội Nhi, hai người vẫn khỏe chứ, hôm qua không sao chứ? Ha ha, đó đều là hiểu lầm, chúng ta có thể nói là không đánh thì không quen, không đánh thì không biết nhau”.

Thầm Muội Nhi hừm một tiếng, châm biếm:

“Chúng ta đã từng đánh nhau sao? Ngươi chỉ có gan đi ức hiếp một cô nương bị trói hai tay thôi”.

Mộc Ân cười hắc hắc, thản nhiên nói:

“Thiếu chủ nhà ta vô cùng tôn quý, làm sao có thể ra tay với ngươi được.

Nếu vậy, Mộc Ân ta có thể lãnh giáo võ công của ngươi”.

Hắn liếc mắt nhìn Tiểu Dã Khả Nhi, ôn tồn nói: “Hai người các ngươi có thể cùng ra tay”.

“Lui ra!”

Lý Quang Sầm và Tô Khạc cùng nói, Thầm Muội Nhi và mấy tên kia lui hẳn ra. Lý Quang Sầm cười đem chuyện hiểu lầm hôm qua nói ra rồi giải thích, hắn lúc đó ở đó nên biết mọi tình hình diễn ra.

Tô Khạc nghe xong cười ha ha.

Tiểu Dã Khả Nhi và Thầm Muội Nhi cũng không dám nói gì nữa, chỉ nhìn khuôn mặt trắng trẻo của hắn đã thành chủ nhân của chúng, trong lòng có chút tức giận.

Mọi người vào sâu trong rừng, đến một nơi rộng rãi thoáng đãng ngồi xuống. Tô Khạc kể lại chuyện của hai người hồi trẻ, cảm thấy sự đau buồn, Lý Quang Sầm lại giới thiệu sơ qua lai lịch nghĩa tử của mình, là Tống thần tây bắc tam phiên minh, Hạ Châu Lý Thị từ cuối Đường đến nay đều tự bảo vệ mình, một lòng trung thành với triều đình, ai mạnh người đó là vương, có phần hơi hung ác. Tô Khạc nhìn quen rồi nên không trách, không nghi ngờ, hai bên lúc này mới nói vào chủ đề chính.

Nhắc tới Lý Quang Duệ, khuôn mặt già nua của Tô Khạc ửng hồng tức giận:

“Lý Quang Sầm đại nhân, năm đó, lệnh tôn Lý Di đại nhân ốm chết, vốn là do ngươi tiếp chức chưởng tiết độ sứ, không ngờ tam thúc ngươi Lý Di Ân lại thu mua các vị đại nhân Thác Bạt Thị để ủng hộ lập hắn làm tân chủ. Khi tứ thúc ngươi Tuy Châu Lạt Lại xuất binh thảo phạt Lý Di Ân đại nhân, cha ta cũng khởi binh ủng hộ, ai ngờ vừa mới chư mộ nghi binh với hắn, còn chưa kịp phát binh, Lý Di Ân đại nhân giết hại hết quân. Sau này, thỉnh thoảng cũng có nghe được tin của ngươi, nhưng muốn tìm được ngươi lại không đơn giản”.

Hắn vỗ vỗ đùi rồi lại nói tiếp:

“Mấy năm nay, cha con Lý Di Ân, Lý Quang Duệ quá độc ác với Thất Thị, ân oán sâu nặng, Lý Di Ân chết, Lý Quang Duệ kế vị, nhiều lần phát binh phản kháng. Bất quá vì Thất Thị chúng ta không phải là đối thủ của Lý Quang Duệ. Lần này, chúng ta nghĩ cần phải tìm một người đứng đầu, có thể đối kháng với Lý Quang Duệ. Ngoài đại nhân ra còn có ai vào nữa đây?

Ngài mới là một chủ nhân chân chính của Hạ Châu, muốn thảo phạt được Lý Quang Duệ, cho nên Thất Thị chúng ta cũng đã liên minh, cũng đã phái người đem tin tức hết các thảo nguyên để kiếm tìm ngươi. Ai ngờ, tin tức của ngươi không thấy đâu, chúng ta thiếu lương thực, thiếu thuốc men, lại còn thiếu cả vũ khí, muốn thảo phạt được Hạ Châu, đành phải đi cướp bóc chút đồ của Phủ Châu, vì không muốn Chiết Ngự Huân tập trung ngựa chủ động cho trận chiến, làm cho Thất Thị ta đại bại. Ta còn nghĩ đại nhân sẽ không quay về nữa”.

Lý Quang Sầm nói: “Sau khi ta nhận được tin báo của ngươi, cũng đã dẫn người đến tìm gặp, nhưng cảnh nội Bắc Hán biết tin ngươi đã bị đánh bại. Đại đội nhân mã nếu đều ở lại cảnh nội Bắc Hán, thì sẽ bị người ta nghi ngờ, ta đành bảo bộ hạ trở về, rồi một mình ở lại tìm kiếm tin tức. Ai ngờ ma xui quỷ khiến thế nào, lúc Đại Tống xuất binh thảo phạt Bắc Hán, lại có quy mô di dời dân chúng, lão phu hồ đồ bị đưa đến nơi này, hôm nay thực sự nghe được thân phận con trai ngươi, lúc này mới nghĩ cách thông báo thân phận cho hắn, thầm cứu hắn ra”.

Tô Khạc cao hứng đứng lên, cầm tay của Lý Quang Sầm nói:

“Đại nhân, đây là Bạch thạch đại thần tí kết, mới mang ngươi trở về bên cạnh của ta. Tốt rồi, có đại nhân thống lĩnh Thất Thị, Thất Thị chúng ta nhất định có thể đánh bại được Lý Quang Duệ, lại một lần nữa tôn ngươi làm chủ Hạ Châu”.

Lý Quang Sầm lắc đầu:

“Tô Khạc, qua nhiều năm như vậy, một mình lưu lạc trên thảo nguyên, ý chí của ta không còn nữa, cơ thể ta giờ cũng đã suy nhược, không thể điều khiển chiến mã, dẫn quân các người chinh chiến được nữa. Một lang vương đã mất đi tấm lông sáng bóng, hai chân không có lực, răng nanh không còn cắt nát xương cốt địch được nữa, cần có một lang vương mới lấy lại nói. Ta đến đây, nhưng ta không thể làm vương của các ngươi được nữa, ta chỉ mang đến cho các ngươi tân vương, cũng là nghĩa tử của ta Dương Hạo”.



Nếu Thất Thị các ngươi vẫn phụng ta là cộng chúa, ta muốn các ngươi có thể coi hắn là thủ lĩnh của mình, nghĩa tử của ta sẽ đối xử tử tế với tộc dân chúng ta”.

“Hắn?”

Tô Khạc lại một lần nữa xác nhận lại lời mà Lý Quang Sầm nói. Nhìn kĩ Dương Hạo, Thầm Muội Nhi tức giận, không kiềm chế được nói:

“Lý Quang Sầm đại nhân, người ngươi nói là hắn sao? Xứng đáng làm lang vương trên đất thảo nguyên này sao?”

“Ta không xứng!”

Dương Hạo cười nói:

“Nếu nói đến dũng cảm thiện chiến, trong Đảng Hạng Bát Thị, không có người nào có thể so sánh với Dã Li Thị, một tộc của Dã Li Thị mới là võ sĩ thiện chiến dũng cảm nhất trong Đảng Hạng Bát Thị”.

Nghe hắn thừa nhận như vậy, Tô Khạc cười, người người cười, mà ngay cả Tiểu Dã Khả Nhi nhìn hắn với ánh mắt cũng nhẹ nhàng hơn chút. Dương Hạo lại nói tiếp:

“Nhưng, Đảng Hạng Thất Thị liên thủ, còn kém xa so với thế mạnh người đông của Lý Quang Duệ, trong đó có Dã Li Thị thiện chiến nhất của Đảng Hạng Bát Thị, tại sao nhiều năm nay lại không chiếm quá thượng phong được đây?”

Đám người Tô Khạc lâm vào cảnh bế tắc, Dương Hạo lại nói:

“Nếu như là hai chi của bầy sói, ta nghĩ thắng bại là rõ ràng, Đảng Hạng Thất Thị tất thắng không thể nghi ngờ, tại sao lại bại đây? Vì chúng ta không phải là sói.

Lời của nghĩa phụ ta, chỉ là một sự so sánh, cũng không hoàn toàn nói chúng ta giống với sói. Cá nhân ta cho rằng, điểm khác nhau giữa người và dã thú là người có trí tuệ. Lực lượng của dã thú sẽ thể hiện qua răng nanh, nhưng lực lượng của người, không nhất định phải dùng cơ thể để thể hiện, chính là bởi vì như vậy, nhân tài chúng ta ăn tươi nuốt sống đến giờ đã trở thành chủ nhân của đất này.

Tiểu Dã Khả Nhi nắm chặt hai tay, cười nói:

“Trên mảnh đất thảo nguyên, mạnh thì xưng vương, chẳng lẽ lại sai sao?”

Dương Hạo cười: “Nói không sai, nhưng cũng cần cân nhắc cái mạnh ấy, chứ không phải chỉ nhìn hắn có võ công hơn người là được. Thủ lĩnh của con người cần phải có cái đầu, không chỉ là võ lực.

Theo ta được biết, Lý Di Ân dây thắt lưng lớn, thân hình béo ụt ịt, đi lại vài bước là thở hồng hộc. Nếu dùng đến võ công, thì sẽ không phải là đối thủ của Dương Hạo. Nhưng khi hắn còn sống, lại là một con sói giỏi, Đảng Hạng Thất Bộ dù tức giận cũng không dám nói. Còn khi Lý Di Ân chết đi, Lý Quang Duệ kế vị, Thất Thị dám khởi binh, các ngươi sợ Lý Di Ân như vậy, là sợ vũ lực của hắn hay tâm kế của hắn đây?”

Tiểu Dã Khả Nhi ngậm miệng không nói được gì, Lý Quang Sầm vuốt râu mỉm cười, Tô Khạc nhìn sang Lý Quang Sầm, cười và nói:

“Đại nhân có người con như vậy, chẳng trách đã yên tâm phó thác trọng trách, chính là không biết, Thiếu chủ khi thảo phạt Hạ Châu Lý Quang Duệ có kiến giải gì không?”

Dương Hạo mở lòng bàn tay ra nói:

“Kiến giải ư, ta không có”.

Tiểu Dã Khả Nhi quay ngoắt người coi thường, Thầm Muội Nhi hừ một tiếng, chống tay lên cằm, Dương Hạo nói tiếp:

“Ta muốn hỏi Tô Khạc đại nhân một chút, Đảng Hạng Thất Thị nhiều lần hưng binh, lại nhiều lần bại trận dưới tay Hạ Châu Lý Quang Duệ, nguyên nhân là do đâu?”

Tiểu Dã Khả Nhi không nhin được, liền nói:

“Nguyên nhân ai chẳng biết, Hạ Châu Lý Quang Duệ đã khổ tâm kinh doanh nhiều năm, tường thành cao thâm, binh hùng tướng mạnh, quân lương vô số, vũ khí đầy đủ cả. Còn Thất Thị mặc dù dũng cảm tử chiến, nhưng khi chiến lại chia năm sẻ bảy, lại không có lương thực khí giới, sĩ tốt thậm chí còn lấy gậy gộc lên chiến với địch, thì làm sao có thể thắng đây?”

Dương Hạo dương dương tự đắc nói:

“Có thế chứ, nếu biết nguyên nhân, chúng ta sẽ biết bệnh mà dùng đúng thuốc, giải quyết được vấn đề này, khi đó chúng ta sẽ có một trận chiến với Hạ Châu, ngươi chắc thắng”.

Tô Khạc há mồm ra rồi lại ngậm mồm vào. Tiểu Dã Khả Nhi kinh ngạc hỏi:

“Ngươi có cách?”

***

Chiết Tử Du mang lương thảo và vũ khí đến Lô Hà Lĩnh, chỉ thấy trong cốc khắp nơi sắp xếp quy mô, cốc khẩu làm một lô cốt hồ lô, dân chúng từ xa có thể tự phát ra trên thảo nguyên phì nhiêu mà vạch rõ được khu vực, cuốc bỏ cỏ dại, viết cánh đồng phì nhiêu. Nơi này bè cánh ngàn dặm, dân chúng sẽ không phát sinh tranh cãi về đất đai. Dân chúng bình yên vô sự, chỉ quanh quẩn trong cốc.

Chiết Tử Du xem qua tình hình trong cốc, rồi vào trong trại trung quân của Xích Trung, dặn dò người đi tìm gặp Xích Trung, Mã Tông Cường. Chỉ một lát sau khi Xích Trung và Mã Tông Cường biết tin chạy tới, vào trại gặp một người tuấn tú, ngồi uống trà ở đằng kia, vội tiến đến chào:

“Mạt tướng đã gặp qua Ngũ công tử”.

Chiết Tử Du đặt ấm trà xuống, cười nhạt:

“Hai vị tướng quân không cần khách khí, mời ngồi”.

Ánh mắt long lanh của nàng nhìn và hỏi:

“Vị Dương khâm sai ở đâu rồi?”

Xích Trung vội nói:

“Dương khâm sai dẫn người đi vùng lân cận quan sát địa lý rồi ạ”.

“Hả?”

Chiết Tử Du ngạc nhiên hỏi tiếp:



“Quan sát địa lý? Thấy hắn ngày đó tranh chấp với thúc phụ, rõ ràng đã nhìn rõ nời này là một mảnh hiểm yếu, có lòng di rời dân chúng, ta còn nghĩ là nên nói thế nào với hắn. Nay hắn lại đi quan sát địa lý như vậy, đã thay đổi chủ ý rồi sao?”

Xích Trung thấy hắn có suy nghĩ gì đó, quắc mắt nhìn Mã Tông Cường, Mã Tông Cường bèn nói:

“Ngũ công tử nếu cần tìm Dương khâm sai, mạt tướng sẽ phái người đi tìm”.

Chiết Tử Du liền vội nói:

“Thôi, không cần. Ta đến lần này, mang theo một chút lương thực và vũ khí. Vì năm nay bỏ lỡ vụ mùa, công cụ cho trâu cày không đến kịp”.

Tay xoay xoay chén trà, nhìn về hai vị tướng quân, nói:

“Mới rồi ta đến, xem qua tình hình dân chúng, Xích quân chủ là quân nhân, không hiểu việc dân, song ta thấy dân chúng hiện giờ sống yên ổn, làm những việc trong khả năng cho phép, như vậy là Xích quân chủ có lòng rồi”.

Xích Trung mỉm cười nói:

“Ngũ công tử quá khen, Xích Trung chỉ hiểu được việc đưa quân đánh giặc, chuyện của nơi này quả thực không kham nổi. May mà ở đây tuy có mấy vạn dân chúng, nay lại không có việc gì làm, mỗi ngày chỉ là xây dựng lại phòng ở, rồi đầy đủ cái ăn, thực sự là không có gì nhiễu loạn”.

Chiết Tử Du nói:

“Họ nhiều lần phải trải qua gian khổ, có sự yên bình này, có cơm ăn hàng ngày là tốt rồi. Nhưng những ngày này sẽ không kéo dài, khi quân Bắc Hán rút binh sẽ di rời chỗ ở, họ vốn có người là dân thành Phường Trung, có người là nông dân của thị trấn nhỏ, có thương nhân, có quan lại, có sĩ tử, có dân chăn nuôi, có nông dân, để họ lập nghiệp, mới có thể an cư được, nếu không thì sẽ không lấy được lòng người, sẽ có sự nhiễu loạn xuất hiện, lúc ấy ngươi muốn đàn áp cũng không được”.

Chiết Tử Du nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Lần này ta đến, mang theo một vài quan lại có kinh nghiệm, họ sẽ biên chế viết lách làm sách. Giờ mấy vạn dân chúng bố trí thế nào, Lô Hà Lĩnh xây dựng chế độ nào, triều đình vẫn chưa có chỉ thị xuống. Nhưng trong thôn các chế độ tối thiểu cũng phải có, chỉnh lý chủ hộ, thuế má cho dân, chỗ có bọn đạo tặc phải phái sắp xếp các tráng đinh trông coi cẩn thận.

Giờ hộ tịch còn lộn xộn, đợi xác định quê nhà, có quy hoạch cụ thể, trật tự, phải nghĩ biện pháp chu toàn, cho họ lập nghiệp, như vậy mới yên ổn lòng dân. Vốn là làm tiểu thôn quan ở Bắc Hán nay có thể cắt cử bọn họ làm khâm sứ, họ vốn đã làm chức quan này, quen lãnh đạo. Vốn là người đọc sách, có thể để cho họ tiếp tục học, còn cần mở học đường, cho những hộ giàu có cho con đi học; Người chăn nuôi phải được chăn thả đúng khu vực, ngoài bán gia súc, người nông còn phải trồng hoa, đất phải có nông cụ làm đất, các loại cây trồng. Thương nhân cũng cần từng bước để họ làm tiếp nghề cũ, ở đây từ không đến có, thiếu rất nhiều thứ, có thể tạm thời miễn thuế, cổ vũ thương nhân tới làm ăn buôn bán, sự cổ vũ này sẽ khiến cho các thương nhân tiếp tục làm theo nghề cũ”.

Chiết Tử Du nói rành rọt. Dân chúng nếu được sắp xếp chu đáo thì những vấn đề trên không cần phải lo nhiều, chỉ cần đăng kí hộ tịch, rồi cho địa phương quản lý, bọn họ sẽ nghe theo sự quản lý của địa phương.

Nhưng Lô Hà Lĩnh vốn chẳng có gì, mấy vạn dân chúng với đủ các ngành nghề, nếu như không thể xác lập được một kết cấu xã hội ổn định, thì những xung đột mâu thuẫn sẽ xuất hiện. Nhưng những vấn đề này vẫn chưa được suy xét, Xích Trung là võ tướng giỏi nhất, chỉ muốn đưa bọn họ đến đây, cho bọn họ một nơi ở, có cái ăn là được rồi, vốn không suy nghĩ đến sau này sẽ quản lý họ thế nào, mấy vạn dân đều giống như thả dê vậy”.

Chiết Tử Du nói, Xích Trung gật đầu, bừng tỉnh ngộ, trong lòng cảm thấy Ngũ công tử mỗi câu nói đều nói rất cặn kẽ, song cái điểm muốn hỏi thì hắn đều trả lời rồi, cụ thể phải làm thế nào thì hắn vẫn chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Chiết Tử Du nhìn thấy hắn mặt đang đăm chiêu, liền che miệng cười:

“Việc này ta vốn không nên giao cho Xích Trung, ha ha, những việc này ngươi không cần bận tâm, ta tự mình dặn dò cho quan lại đi lo liệu”.

Xích Trung nghe được câu này thở phào nhẹ nhõm, cười và nói:

“Như vậy là tốt rồi, tốt rồi”.

Chiết Tử Du lại nói sang một chuyện khác, nhưng chuyện này lại cần Xích Trung ra tay làm. Quân đội của Xích quân chủ không thể ở lâu như vậy, mấy vạn dân chúng này định cư nơi nguy hiểm vậy, lại không thể tự bảo vệ mình. Bởi vậy, cần phải nhanh chóng tuyển trai tráng trong mấy vạn dân chúng đó, làm thành một dân quân, có trách nhiệm cai quản lãnh thổ. Việc tổ chức huấn luyện trai tráng, thì Xích quân chủ có thể làm được”.

Xích Trung vội nói:

“Mạt tướng xin tuân lệnh. Chuyện này, mạt tướng làm được”.

Chiết Tử Du lại cười và nói:

“Ngươi còn cần tìm ra một người có uy vọng đảm nhiệm chức Đoàn luyện sử, lấy sự dũng mãnh để cai quản dân tráng, người này phải thông thạo võ nghệ, lấy được lòng dân, không biết các ngươi có thể chọn ra một người nào có khả năng như vậy không?”

Xích Trung vội nói:

“Ngũ công tử vừa nói, mạt tướng nghĩ ngay đến một người, người này nếu nhậm chức Đoàn luyện sử, tất sẽ lấy được lòng mọi người, ta nên giao trách nhiệm cho người này. Chỉ có điều, thân phận người này có chút kỳ lạ”.

Ánh mắt Chiết Tử Du nghi ngờ hỏi:

“Lạ ở chỗ nào?”

Xích Trung:

“Người này họ Mộc, là một lão già, phong thái bất phàm, thuộc hạ của hắn có hơm mười đoàn tùy tùng, đều là những người vạm vỡ, mỗi người đều giỏi cưỡi ngựa bắn tên, võ nghệ xuất chúng, hôm trước người Đảng Hạng đến cướp bóc, suýt nữa thì tiến được vào trong cốc, tạo thành tình thế không có cách nào giải quyết được, trong lúc nguy cấp như vậy, đoàn tùy tùng người này đoạt ngựa ra tay, giúp đỡ mạt tướng tác chiến, lúc đó mới đánh bại được bọn thổ phỉ Đảng Hạng”.

Con ngươi Chiết Tử Du dao động, hỏi:

“Không hỏi thân phận hắn sao?”

Xích Trung:

“Người này chỉ nói hắn là một người buôn bán ngựa của Bắc Hán, không hiểu tại sao dân chúng đến từ khắp nơi, không biết đến từ đâu, chúng ta cũng khó biết được hắn nói thật hay giả. Nếu nói là người buôn bán ngựa, thuộc hạ giỏi cưỡi ngựa như vậy cũng không có gì lạ, nhưng chúng võ nghệ rất cao cường, tay nào cũng giỏi bắn cung, nhất là khi lâm trận không chút sợ sệt, rất dũng mãnh, không giống thương nhân buôn bán ngựa. Người này hôm trước giúp ta, chắc hẳn không có ác ý gì, nhưng dù sao lai lịch vẫn rất khả nghi, có thể giao trọng trách không đây?”

Chiết Tử Du tò mò hỏi:

“Người này ở đâu? Ta muốn gặp”.

Xích Trung:

“Dương khâm sai đi quan sát địa lý gần đây, hắn đi cùng người này và mười mấy người hầu cận của hắn, giờ chúng đã xuất cốc đi cùng Dương khâm sai rồi. Nếu không có bộ hạ của hắn đi theo, mạt tướng sao có thể yên tâm để Dương khâm sai một mình ra ngoài đây?”

Chiết Tử Du ngạc nhiên, hai lông mày nhướn lên:

“Lại là Dương Hạo? Cái tên này cần gì phải có tùy tùng đi theo, hay là, hắn biết thân phận thực của những tên này?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Bộ Sinh Liên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook