Bộ Bộ Sinh Liên

Quyển 12 - Chương 472: Ve sầu thoát xác

Nguyệt Quan

20/03/2013

Tướng sĩ quân Chiết gia sau cuộc chiến đẫm máu đã bắt giữ tù binh lại, chúng không có chém giết tù binh, với những người bị thương quá nặng thì cắt cổ một cái, thế cũng coi như là làm việc thiện rồi. Những binh sĩ bị thương nhẹ thì cũng nhanh chóng nhảy, lê lết di chuyển cùng với đại quân bị bắt, họ chỉ sợ đối phương lại có lòng tốt rồi cũng làm một vài việc thiện với mình.

Doanh trại Cao Đại mới vừa dựng xong, nồi cơm vừa mới bắc đã thành bữa tối dự liệu của quân Chiết gia rồi, Chiết Ngự Huân một mặt sai người dọn dẹp chiến trường, một mặt cho người củng cố doanh trại. Loài sâu trăm chân, chết vẫn ngoan cường, hôm nay hắn có thể giơ tay một cái đã phá được doanh trại của Cai Đại nhưng ngày mai đại quân Lý Quang Duệ cũng có thể sẽ như thế, đánh một cái san xong đại doanh của hắn.

Nơi đây là cốc địa tất phải dùng nhiều nhân công xây dựng, lập nên tuyến phòng ngự ưu thế tuyệt đối. Hắn chọn những binh sĩ giỏi trước, mục đích là như thế, phải sớm có sự chuẩn bị, chiến trận xảy ra có thể giảm thiểu số thương vong, Chiết Ngự Huân há lại ngồi yên mà nhìn sao?

Chiết Ngự Huân lệnh Xích Trung đích thân đảm nhiệm việc xây dựng công sự phòng ngự, chính mình đến ngụm nước cũng chưa kịp uống, đã lập tức thẩm vấn tướng lĩnh cao cấp trong đám tù nhân, kết quả thẩm vấn không ngoài dự liệu, Lý Quang Duệ quả nhiên đã biết Hạ Châu thất thủ, hắn lệnh tản quân, cho hai đại quân chiếm Hà Lô Xuyên và Trọc Luân Xuyên trước, mục đích chính là trước lúc lòng binh phân tán thì đã đến được Tuy Châu.

Biết được rõ sự tình, Chiết Ngự Huân vui mừng, lại đích thân đi tới Tiền Tiêu, chỉ nhìn thấy Xích Trung đang lợi dụng cao điểm và các đạo ra vào chủ yếu gần doanh trại làm thành lớp lớp chướng ngại vật, chỉ riêng công sự phòng ngự đang được đào đắp đã nhiều hơn chín cái, phía trước còn phái ra tầng tầng lính gác, lính do thám còn ở cách xa hai mươi dặm nữa, lúc ấy hắn mới yên tâm về doanh trại, lệnh người lập tức báo cáo tình hình ở đây cho Dương Hạo.

Nơi Dương Hạo tấn công là Trọc Luân Xuyên, đường đi xa hơn đến Hà Lô Xuyên, lúc hắn gần đền Trọc Luân Xuyên thì trời đã đen tối lại rồi.

Lý Nhất Đức có thể nói thân thể cường tráng, trong số những đồng niên hắn có thể được coi là người khỏe mạnh nhất, nhưng cũng có những lúc ăn không tiêu, nghe thấy tin từ quân gác thủ Trọc Luân Xuyên báo đã chốt doanh trại cẩn thận rồi, Lý Nhất Đức ngẩng đầu lên nhìn sắc trời u ám, nói: “Đại soái, đánh nhau trong đêm thật là mạo hiểm, tầm nhìn hạn chế, khó mà truyền lệnh trên xuống, không bằng để mai hãy ra tay.”

Dương Hạo đi đường mệt mỏi, nhưng khí huyết hừng hực, không những không thấy mệt mà ngược lại tinh thần phấn chấn, huyết mạch đập rộn, chỉ hận không được từ mình tiến vào trận mà giết địch, quay đầu ra nói: “Doanh trại của địch đã đóng, công sự phòng ngự các đạo có thể phối hợp với nhau, chủ soái quân địch ngồi trấn trung quân, càng dễ dàng điều động ba quân, tương hình mà nói, chúng ta là quân tấn công, là quân phải đi động, nếu là lúc ban ngày, ở trong chỉ huy thống nhất điều độ cũng không phải là một đối thủ kém tầm.

Nếu đã thế, chi bằng chúng ta cùng kéo đối thủ vào thế trận hỗn loạn. Nay Lý Quang Duệ đang tản quân, chúng ta sớm một ngày chiếm láy Trung Xa Xuyên, sớm một ngày có thể bố trí phòng ngự nghiêm mật, lòng quân như lửa, không nên để lâu. Truyền lệnh, không bỏ áo giáp, không tháo cương ngựa, tạm ăn uống nghỉ ngơi tại chỗ, hai canh giờ sau, lúc trời tối đen, toàn quân sẽ tấn công!”

Lý Nhất Đức khẽ mỉm cười, không đề xuất thêm bất cứ ý kiến phản đối nào, chỉ có chắp tay dạ một tiếng.

Một canh giờ sau, trời đã bắt đầu tối đen lại, lại còn có gió đông nam thổi đến, nửa canh giờ sau, gió càng thổi mạnh, nơi đây vốn là vùng đồng bằng ở trong cốc địa, gió thổi từ bên núi, vào trong cốc, càng tăng thêm hiệu quả, mà đất cát trong đồng bằng bị gió thổi thì ngồi trong trướng chỉ có nghe thấy tiếng cát bay vù vù không ngớt, như tiếng mưa đang rơi vậy, đấy đều là gió cuốn cát bay đập vào mành trướng mà nên.

Dương Hạo dẫn quân không bao giờ lên mặt một vị đại soái, hắn luôn là một tướng soái mẫu mực “giếng quân chưa đầy, tướng không kêu khát; cơm quân chưa chín, tướng không kêu đói; lửa quân chưa cháy, tướng không kêu lạnh; màn quân chưa mắc, tướng không kêu mệt; hè không cần quạt, mưa không cần che, giống như quân vây!”, lúc này hắn đang quan sát toàn quân, chỉ thấy các binh sĩ đều đang tìm chỗ có thể trú nấp, dùng chăn với khăn che mũi miệng lại, kéo ngựa chắn gió mà đứng ở phía sau, tránh đợt gió này thật vô cùng gian khổ.

Lý Nhất Đức lấy một tấm khăn che mũi miệng lại, đi theo cùng Dương Hạo, thấy cảnh tượng đó, lại nói: “Đại soái, gió thổi hôm nay là gió đông nam, đánh nhau trong gió, sẽ bất lợi cho ta, lại còn là trời đêm nữa, cứ thế này mà tấn công, hàng không ra hàng, ngũ không ra ngũ, chỉ có từng người mà chiến đấu, thật là quá mạo hiểm, theo bỉ chức thấy, hay cứ để đến mai ngừng gió đã hãy xuất chiến, binh lực và sự phối hợp của ta đều hơn hẳn thủ quân Trọc Luân Xuyên, đương nhiên sẽ chiến được nơi ấy.”

Lý Nhất Đức nói hẳn là có lý thực tế, Dương Hạo mặc dù tất cả tâm hướng về cuộc chiến, lời nói cũng không chút do dự, hắn nhắm hờ mắt về hướng gió thổi, gió cát táp vào mặt, hắn trầm ngâm một lại, rồi đột nhiên quay người lại, trầm giọng nói: “Không, vẫn theo thời gian đã định, xuất chiến!”

Lời nói này theo gió bay đi, giớ đưa đi thật xa, những binh sĩ đang tránh gió đều đã nghe thấy cả, liên tiếp lấy tay che miệng thẳng hướng về phía này.

Lý Nhất Nhất khẩu xà tâm phật nói: “Đại soái, điều mong muốn nhỡ lại không đạt được, nếu không cẩn thận thì điều mà vốn đã nắm chắc phần thắng cũng có thể trở thành thất bại.”

Dương Hạo lắc lắc đầu, cười nói: “Lý đại nhân, bổn soái đúng là có chút vội vàng, nhưng quyết định này không phải là chủ ý của riêng ta, ta quyết định vậy, có ba nguyên nhân.”

Hắn đưa ra một ngón tay nói: “Thứ nhất, lúc nãy đã nói với Lý đại nhân rồi, quân ta một khi bắt đầu nạp sức rồi thì chỉ có thể theo sách lược tiến hành tiến công, trên chiến trận, đã không thể lại chỉ huy điều động nhưng quân địch thì lại có thể. Nhân lúc đang đêm mà tấn công, có thể làm yếu đi ưu điểm này của địch, mà hôm nay lại nổi gió, không phải là làm yếu ưu điểm này của địch mà là làm cho quân địch bị đưa đến tình thế không khác gì quân ta, làm cho chúng rơi vào cục diện chiến đấu đơn lẻ, đấy là điều thứ nhất.



Thứ hai, ngược gió hành quân, ngươi cũng cảm thấy hoang đường, thủ qua Trọc Luân Xuyên sẽ nghĩ có khả năng đó sao? Đột nhiên tấn công doanh trại, mấu chốt của nó là đánh vào chỗ không ngờ, còn có tình hình nào khiến người ta không ngờ hơn trận gió này ư? Gió to thổi về hướng chúng ta, quân chúng ta từ xa đã có thể nghe thấy tin tức từ doanh trại địch, mà quân ta nhẹ nhàng tiến vào,chúng cũng khó mà nghe thấy gì cả, lại còn không phải có lợi cho ta sao?

Thứ ba, binh sĩ quân ta, mặc dù tập luyện theo hàng ngũ, chỉ huy điều động chỉ có mấy ngày, nhưng không phải là không thể so sánh được với quân của Lý Quang Duệ. Những sĩ tốt này của chúng ta, vốn đã hợp với đánh hỗn loạn, đánh trọng loạn mà giành chiến thắng. Tình hình đêm nay đã hợp với điểm mạnh của ta như vậy tại sao lại không lợi dụng chứ? Trận gió cát này, vồn không phải là khó khăn, mà ngược lại chính là ông trời đã giúp ta!”

Lời nói có trọng lực của Dương Hạo, âm thanh theo giớ mà đưa đi, sĩ tốt phía trước nghe thấy đều cảm thấy phấn chấn, liên tiếp giơ tay hô to, Lý Nhất Đức thấy tình hình vậy, khẽ lắc đầu, cười nói: “Bỉ chức đúng là già rồi, không bằng được nhuệ khí của đại soái, lòng quân có thể dùng được như thế, xin nghe theo đại soái vậy, chúng ta sẽ xuất kích đúng giờ!”

Đêm đó, Dương Hạo chia quân làm ba lộ, tự mình dẫn đầu lộ chủ công thứ nhất, hai lộ khác bao vây phía hai cánh của địch, người nấp vào cỏ, ngựa bỏ tiếng chuông, đi ngược chiều gió mà tiến vào, thủ quân Lý gia ở phía trước có bố trí phục tiêu nhưng đáng tiếc là trận gió cát này lớn quá, tiền tiêu của Dương Hạo đụng phải phục tiêu mới bị chúng phát hiện nhưng những tín ám hiệu như hiệu lệnh của chúng bị Dương Hạo nghe thấy hết, cả đội quân cùng tổng tiến quân cùng một lúc, còn thủ quân của Lý gia bên trong chỉ nghe như thể có động tĩnh gì đó, nhưng cũng không biết là có phải nghe nhầm tiếng gió cát bay hay không, định nghe lại cho rõ thêm lần nữa thì những phục tiêu ấy đã bị quân của Dương Hạo tiêu diệt rồi.

Bão cát mù mịt, trời đất không chút ánh sáng, quân của Dương Hạo cứ thế thẳng tiến vào doanh trại, hai bên chém giết loạn hết cả lên. Quân của Dương Hạo vốn là những tội nhân, những tội phạm trộm cướp, mặc dù đã được luyện quân ngũ vài tháng trước nhưng đến giờ sở trường vẫn cứ là chiến đấu một mình, độc lập, tình hình đêm nay đúng là phù hợp với họ.

Trận chiến đêm nay, quân thua cũng thua đến một cách lạ lùng, quân thắng cũng thắng đến một cách không lý giải được, chỉ có điều bão cát lớn quá, thật khó quan sát, chủ tướng thủ quân đã mang theo hàng nghìn người thoát chạy, không thể đuổi theo được chúng.

Trời sáng rồi, cờ treo trên trận địa Trọc Luân Xuyên đã đổi thành cờ của Dương Hạo.

Trận chiến này chiến thắng thật đẹp, nhưng Dương Hạo không dám lơ là một chút nào, vì hắn biết thủ quân được phái đến trấn giữ Trọc Luân Xuyên, Hà Lô Xuyên chỉ trong một trận mà bị diệt hết chỉ là những trận chiến đặc biệt mà thôi. Nguyên nhân thứ nhất là thủ quân không còn lòng dạ chiến đấu, thông qua tra vấn tù nhân Dương Hạo đã biết toàn quân Lý Quang Duệ đã biết tin Hạ Châu thất thủ, lòng quân hỗn loạn, chí khí rã rời.

Nguyên nhân thứ hai là Lý Quang Duệ đang ở thế thoái binh, không dám cho Dương Hạo biết động hướng của hắn, bởi thế nên số quân được phái đến hai lộ này không nhiều, mỗi lộ chỉ có bảy nghìn người, tổng số binh của ba người Dương Hạo, Dương Sùng Huấn, Chiết Ngự Huân mặc dù không bằng của Lý Quang Duệ, nhưng binh lực cục bộ thì lại thành chiếm ưu thế.

Nguyên nhân thứ ba là cả cái kế hoạch này vốn là của Dương Hạo, bởi thế nên bị hắn cướp trước thời cơ, Lý Quang Duệ dĩ nhiên là không ngờ rằng quân hắn đến trước mặt chúng nhanh thế nhưng lại không đi cứu viện Ngân Châu ngay mà lại tiến quân tấn công Trọc Luân Xuyên và Hà Lô Xuyên. Đến khi quân Lý Quang Duệ đến rồi, thì lúc đo quân của Dương Hạo sẽ chiếm ưu thế về căn cứ địa và ý chí chiến đấu. Nhưng Lý Quang Duệ có ưu thế về số lượng quân binh lớn, thắng thua thế nào vẫn chưa biết được, những nhân tố không lường trước được trên chiến trường vẫn còn rất nhiều, bởi thế hắn chỉ có thể lợi dụng cái ưu thế mình đang chiếm về mặt chiến lược này, nhanh chóng gấp rút chuẩn bị cho cuộc chiến.

Những gián điệp không ngừng đến dại doanh của Dương Hạo báo cáo, Lý Quang Duệ quả nhiên đã tản binh. Trong một đêm, binh mã của hắn đã tản hết khỏi Ngân Châu, lựa theo hướng đông nam mà đi, cả một đội quân hùng mạnh. Lý Quang Duệ đã phái một đoàn binh lớn đi trước thăm dò, Dương Hạo lo lắng gián điệp hai bên giáp mặt với nhau sẽ khiến Lý Quang Duệ nâng cao cảnh giác, dù sao cũng đã biết được lộ tuyến của chúng, nên lệnh cho do thám tránh xa phía trước lối đi của Lý Quang Duệ, đề phòng bất cứ sự giáp mặt nào.

Hai hôm sau, theo đúng dự định, quân của Lý Quang Duệ đã đến, Dương Hạo đã dàn trận nghênh đón, chuẩn bị hết mọi mặt cho cuộc chiến rồi, quân do thám bỗng đến báo một cái tin không sao lý giải nổi: Đại quân của Lý Quang Duệ đã rút quân rồi! Cái tin này là do lộ tuyến phục trước của Dương Hạo tham chiếu được, chúng bỗng từ thế chủ chuyển sang thế bị, kẻ từ thế bị chuyển sang thế chủ, chỉ trong một đêm, cả doanh trại trống không, tám vạn đại quân bỗng chốc không để lại một dấu vết.

Dương Hạo toát hết mồ hôi, lập tức thông báo ngay cho Chiết Ngự Huân, hai bên cùng phái người thăm dò tung tích, lục khắp thảo nguyên, cố tìm bằng được tung tích của Lý Quang Duệ. Hôm sau, thám thính của Dương Hạo tìm khắp thảo nguyên nhưng khống có tháy dấu vết gì thì tìm thấy ở Vô Định Hà vết tích của Lý Quang Duệ. Ở bên bờ sông, còn vứt đầy rẫy những thang leo, cầu hào, Lý Quang Duệ đã lấy những thứ này bắc làm cầu qua sông, tiền về phía tây nam.

Lão hồ ly đó ngửi thấy mùi của nguy hiểm, biết rằng nơi đây đã bố trí sẵn mai phục rồi sao? Hắn bỏ mặc Phiến Sư Dư, bỏ mặc đứa con trai đang chiến đấu gian khổ trên núi Lạc Đà, một mình dẫn đại quân thoái lui sao? Thật là điều không tưởng tượng nổi!

Binh pháp có câu: Phu binh giả, tiến khinh nhi thoái trọng. sĩ tốt mà thoái, cuộc chiến khó hoàn tất, nếu địch ở sau ta, lòng binh tất loạn; nếu địch tấn công ta, tất sẽ nguy hiểm vô cùng. Bởi thế cảnh ta thoái địch đuổi là một cách hành quân nguy hiểm nhất. Cho dù Lý Quang Duệ có chịu lấy hai lộ Phiên Sư làm miếng mồi, làm cho binh trận của chúng như thế thì cái nghi trận cố tình bố trí này có tác dụng gì chứ?

Binh mã Lý Quang Duệ đông thế, hắn muốn lui tất phải một doanh thoái trước, sau là dựng trại, chuẩn bị thông báo. Rồi lại đến một doanh khác cũng thế. Các doanh trại cứ thế thay nhau hành quân, tuyệt đối không thể tám vạn quân thoái cùng một lúc được, nếu như thế thà đánh một trận trực tiếp với Dương Hạo còn hơn. Nhưng nếu hành quân như vậy, sẽ không nhanh được, Dương Hạo nhất định đuổi theo kịp.

Đại quân một chút ý chí chiến đấu cũng không có nữa bỗng chốc rút lui, cái không khí lo sợ ấy thật không khống chế được, trước mặt có địch chúng vẫn có thể đánh nhưng nếu đằng sao có địch thì sao? Vậy há lại không có lý để thoát thân trước sao, đến lúc đó Lý Quang Duệ tuyệt đối không khống chế được tình hình nữa, nên chọn cách nguy hiểm như thế là điều không lý giải nổi, mà lại còn là hướng tây nam, tây nam là nơi nào cơ chứ?

Ở đấy không có thành trì, không có trấn địa, chỉ là một vùng hoang vu toàn cây cỏ, là lãnh địa của Đảng Hạng thất thị, Lý Quang Duệ chấp nhận nguy hiểm, không lui tới Tuy Châu, về nơi vừa gần lại vừa có hy vọng dựa vào đó để giành phần thắng, mà lại tự đâm đầu vào thảo nguyên, hắn ta định làm gì?



Dương Hạo vội vàng giở bản đồ ra, lướt nhìn qua một lượt, bất giác thở dài một cái, Lý Quang Duệ tiến về tây nam chỉ có thể có một khả năng: Đi đường dài hơn để về Hạ Châu. Thạch Châu ở eo Trường Thành vẫn nằm trong sự khống chế của Lý Quang Duệ, thông qua Thạch Châu trở về đại tây bắc, về lý thuyết mà nói là có khả năng. Phía bắc Thạch Châu vẫn còn một châu nữa nằm trong sự kiểm soát của hắn, đó là Hựu Châu, nếu có thể về được Hạ Châu thì tốt, còn nếu không hắn tất sẽ di binh sang Hựu Châu.

Làm như thế mặt tốt là: Phá tan kế hoạch cắt đứt liên lạc giữa hắn và căn cứ địa của Dương Hạo, ép hắn đứng giữa hai châu, rồi để Lý Quang Duệ hắn trở thành con chuột bị nhốt trong hộp gió và phải chịu khí cả hai đầu. Sau đó Dương Hạo ngồi định ở Hạ Châu, dựa vào sự hậu thuẫn của Đảng Hạng thất thị, sức lực lại không ngừng tăng lên, cuối cùng sẽ thâu tóm Hựu Châu vào trong tay, đường đường trở thành tây bắc vương, còn hắn Lý Quang Duệ dù có không bị tiêu diệt cũng sẽ trở thành kẻ yếu nhất trong tây bắc, đây chính là cục diện mà Lý Quang Duệ có chết cũng không chịu đựng được.

Chó chạy cùng đường, Lý Quang Duệ vì thế mà chọn cái cách khó khăn này, nguy hiểm nhưng có có hội cho hắn tìm đường về tổ cũ.

Vì cái thắng lợi dự định ấy, hắn đã cắn răng mà để mất Trọc Luân Xuyên và Hà Lô Xuyên, đến cả đứa con trai của mình cũng bị hắn bỏ lại, làm cho người ta không chút nghi ngờ gì rằng hắn sẽ lui về Tuy Châu, thật là âm mưu được tính rất kỹ. Nhưng mà…hắn có thể thành công không? Lý Quang Duệ có bản lĩnh chỉ cần một lần Đôn Khắc Nhĩ Khắc Đại Hối là có thể thoái lui sao?

Từ đấy đến Thạch Châu, đường còn rất xa, chỉ cần bị Dương Hạo đuổi kịp, vậy hắn chẳng là sẽ chạy về Tuy Châu rồi có thể sẽ phải chịu một cái kết cục tham thương…toàn quân bị diệt hay sao?

Lúc này lại có do thám đến bào. Họ tìm được một hộ mục dân gần địa điểm bên sông mà quân Lý Quang Duệ đi qua, từ những gì mà mục dân ấy nói, thì đại quân cuả Lý Quang Duệ sớm đã qua sông rồi, lúc Dương Hạo dẫn quân đánh hai Xuyên ấy thì chủ lực của Lý Quang Duệ đã vượt Vô Định Hạ tháo chạy về tây nam, hóa ra đội hướng về hai Xuyên này lại bỗng dưng biến thành đội sau, đội đột nhiên qua sông đi về phía tây chỉ có khoảng hai van người, chúng chỉ là cái để che mắt thôi, cùng lúc đó cũng là lúc quân của Lý Quang Duệ dẫn đầu xuất phát, đội chủ lực của chúng đã có cơ hội trước ba ngày.

“Đuổi theo!”

Dương Hạo quyết định ngay lập tức!

Chậm bất cứ một phút nào là Lý Quang Duệ hướng về phía tây xa thêm một phút ấy, nghĩa phụ Lý Quang Sầm ở Hạ Châu mới đứng vững thẳng chân, Dương Hạo quyết không cho Lý Quang Duệ trở về lại chỗ ấy, một khi đến được đấy, hắn ắt sẽ không khác gì thả hổ về rừng, lúc ấy chuyện thắng thua thật khó mà nói trước được.

“Lập tức dọn doanh, chỉ mang theo lương thảo, quân trang, lều bạt không kịp thu dọn thì bỏ đi, lập tức đuổi theo hướng Vô Định Hà.

Phái người báo ngay tin này cho tướng quân Chiết Ngự Huân, đồng thời xin luôn cứu viện. Báo tiếp cho tướng quân Dương Sùng Huấn, tiếp tục chặn quân của Lý Kế Quân trên núi Lạc Đà, lấy phòng mà tấn công!”

Một loạt mệnh lệnh được hạ xuống, cả một doanh trại lập tức biến thành một nồi nước sôi, toàn binh lập tức lên ngựa, như cơn cuồng phong đi theo sau tốp thăm dò dẫn đường rời khỏi Trọc Luân Xuyên.

Lúc này, Chiết Tử Du toàn thân mặc áo đen, giả trang giống nam nhi phi ngựa như bay về hướng Trung Xa Xuyên, chạy đến mực mồ hôi nhễ nhại, một mảng râu phía trên môi rơi mất, nàng cũng quên mất cả cảnh giác…

......

Dương Hạo bây giờ có một lý do không thể không đuổi, nếu như Lý Quang Duệ chạy thoát đến Tuy châu, cho dù lần này không thể gây thiệt hại nặng cho Lý Quang Duệ, cũng sẽ hình thành một cục diện rất bất lợi cho hắn, nó sẽ đánh dấu cho sự tuột dốc của hắn, nhưng nếu như để cho hắn đem binh mã thành công di chuyển đến Hựu Châu ở phía tây Trường Thành, rồi trở về mảnh đất căn cơ của hắn thì kết quả sẽ rất khó dự liệu được.

Ý nghĩa quan trọng của Đôn Khắc Nhĩ Khắc Đại Triệt Thoái không phải là để cho ba mươi vạn bại quân chạy thoát cái chết, mà là để cho ba mươi vạn đại quân cần có thời gian dài mới có thể rèn luyện được thêm kĩ năng có cơ hội cầm lại vũ khí, mở ra một chiến cục mới. Lý Quang Duệ nếu như có thể thành công lui đến Hựu châu, giành được địa lợi, nhân hòa lại là thiên thời của cục diện chính trị, hắn sẽ có cơ hội đánh bại cục diện bất lợi do tam phiên hợp thành, bắt đầu nắm lại mảnh đất tây bắc, Dương Hạo có thể không đuổi sao?

Nhưng hành động này tuy ý nghĩa thâm sâu, nhưng độ mạo hiểm cũng rất cao, mạo hiểm và thành công luôn có một tỉ lệ ngang bằng, sao có thể không làm mà hưởng. Đại quân bại lui là nhân tố dễ dẫn đến sự chỉ huy của tam quân yếu nhất, một đội quân cực đại khi tháo chạy, đặc biệt là vào niên đại hồi đó, thì cho dù là một chủ tướng anh minh ngút trời cũng khó có thể ngăn cản cơn sóng dữ, có thể thi triển sự chỉ huy có hiệu quả đối với tam quân, cho nên Dương Hạo chỉ cần có thể đuổi kịp chủ lực của Lý Quang Duệ thì chiến lược mạo hiểm của Lý Quang Duệ sẽ phải đánh một cái dấu kết thúc trên bức họa của hắn.

Dương Hạo cả đường vội vã hành quân, đuổi đến bên bờ Vô Định Hà, lợi dụng vũ khí công thành đã bị phá hỏng bắc qua thành ba cái cầu nổi, toàn quân qua sông, không ngờ khi đại quân của hắn vừa mới qua Vô Định Hà, đội quân áp hậu trận của Lý Nhất Đức vẫn chưa kịp qua thì trên dòng Vô Định Hà đột nhiên trào lên một cơn sóng lớn, làm cho ba cây cầu nổi dễ dàng va vào nhau rồi vỡ tan ra, dòng nước trào lên hai bên bờ sông rồi lại rút xuống, binh sĩ vẫn chưa kịp tiến lên trước trong nhất thời những chiếc cầu nổi đó đã bị dòng nước trào lên cuốn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Bộ Sinh Liên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook