Quyển 5 - Chương 241: Vét bồ thương kẻ ăn đong
Nguyệt Quan
20/03/2013
Dương Hạo nói hùng hồn vô cùng, xoay người đi ra ngoài. Mấy ngày nay lòng dạ bị đè nén quá lâu, giờ không nói nhỏ giọng được, chỉ có thể lớn tiếng nói.
“Nhớ, nhớ cho kỹ, không được đi kiểu đấy, phải oai phong, cằm phải cao lên, mắt nhìn thẳng, dù dưới chân có là bậc cầu thang cũng không được cúi xuống, đúng đúng đúng rồi, đây mới là phong độ của vị đại sư thơ tăng Vô Hoa Tây Vực”.
Dương Hạo cười và uốn nắn cho Bích Túc xong, đi về xe phía trước, Bích Túc và Tiểu Vũ, Mẫu Y Kha đều đi theo sau”. Tiểu Vũ mặc bộ màu xanh, đội mũ nồi, vô cùng có sức sống, đóng vai là một tên chuyên dùng để sai vặt, Mẫu Y Kha mặc bộ trang phục của nha hoàn, tóc chải ba dải, rất giống với dáng vẻ của một nha hoàn thực sự.
Qua Long Tân cầu, Dương Hạo quay đầu lại nhìn đám người của mình: Oh, một tên sai vặt, một hòa thượng, còn có một nha hoàn đáng yêu, luôn tươi cười nữa. Đầu cầu người bày hàng quán, rao bán náo nhiệt. Dưới cầu, sóng nước dập dềnh, thuyền nhỏ đi tới. Dương Hạo bắt tay vào làm chiếc quạt giấy cầm tay, rồi hát một điệu: “…”
Dưới cầu Long Tân là cửa hàng của Lý gia hương.
Một gian tiểu các trên lầu, một vị công tử quần áo trắng phau mặt như ngọc đang bước về phía lan can cửa sổ, đoàn người Dương Hạo, tăng ni và người thường, nam và nữ, chủ và tớ, tự nhiên rơi vào tầm mắt của “Hắn”.
Vừa thấy Dương Hạo “Hắn” lộ vẻ vừa giận vừa yêu.
Vị công tử tuấn tú quần áo trắng như tuyết này chính là Chiết Tử Du hóa trang thành. Cô sớm biết Dương Hạo đến Kinh thành, trong lòng tuy lúc nào cũng nhớ tới hắn, nhưng quyết không đi gặp hắn. Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, ở đây cũng có thể gặp được hắn. Nhìn thấy đoàn người nam nữ, tay cầm chiếc quạt, giống như đang thảnh thơi hát gì đó, lòng Chiết Tử Du chua xót “Cái tên oan gia này, thực quên ta thật rồi, được, được, ngươi được lắm”.
Nàng cười đau khổ, lộ ra hàm răng trắng. Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi ăn mặc theo cách an nhàn của người Hán tiến vào tiểu các, đi đến đằng sau nàng, nhỏ giọng bẩm:
“…Tiểu thư, thuộc hạ đã tìm được tin chính xác, năm ngày sau, quân Tống sẽ chinh phạt phía Nam”.
“Được!” Chiết Tử Du gấp quạt giấy lại, vỗ vào lòng bàn tay, hỏi: “Ở chỗ Lâm Hổ Tử tình hình thế nào?”
“Tiểu thư, giờ vẫn không có tin gì từ bên Hổ soái tới”.
Chiết Tử Du chau mày suy nghĩ một lát, nói: “Mau, mau đi chuẩn bị thuyền, ta phải đi Nam hạ luôn một chuyến, gặp Hổ soái mới được”.
“Vâng”.
Người đó do dự một lát, lại nói: “Tiểu thư, Ngô Oa là bậc nhất trong những tứ đại hành thủ thanh lâu Biện Lương, quen biết vô số với những nhân vật quyền quý nổi tiếng, rất có ích cho tiểu thư. Giờ cô ấy đang cạnh tranh với Liễu Đóa Nhi của Như Tuyết Phường, nếu tiểu thư đi, có thể…”
Chiết Tử Du cười nói: “Không sao cả, ta thấy Liễu Đóa Nhi kia là kỹ nữ nghèo, Ngô Oa Nhi đang lúng túng không được ta giúp đỡ sao? Nhưng lần này cũng có thể để cho nàng tự lo chứ.
Hơn nữa, ta đi lần này, khi trở về không quá hai mươi ngày, khoảng thời gian ấy không làm được trò trống gì”.
“Vâng, thế thuộc hạ đi chuẩn bị ngay”.
Người đó vội vàng lui ra, Chiết Tử Du lại liếc mắt nhìn Dương Hạo một cái, đoàn người Dương Hạo đã đi xa, chỉ còn lưu lại một bóng dáng mờ ảo, Chiết Tử Du cắn răng một cái, rời sau nhà Như Tuyết Phường.
Liễu Đóa Nhi và Bàng ma ma, Triệu quản sự đang trong phòng lo lắng thương lượng chuyện, chuyến này làm, cũng giống như cú lội ngược dòng, không tiến lên thì chắc chắn sẽ bị bỏ lại phía sau. Nếu bại trận trong khi tranh đấu với Ngô Oa Nhi, tuy chỉ là khuất phục, nhưng tầm ảnh hưởng lại không như vậy, giống như huy chương đồng của cuộc thi, nói về thực lực, hạng tư không kém bọn họ là mấy, nhưng tầm ảnh hưởng lại cách biệt một trời một vực.
Nếu bị loại trừ khỏi tứ đại hành thủ, tuy dung mạo chưa hẳn kém họ bao nhiêu, nhưng tên tuổi có hạn, cô lại chỉ có đơn thuần về kỹ nghệ, tiền bạc kiếm được không đáng là bao.
Đến lúc đó nếu không thể đáp ứng chi tiêu lớn, tất nhiên sẽ ngày càng sa sút, và cuối cùng là xuống dốc không phanh.
Kinh doanh lầu xanh lúc này, phương thức khác rất nhiều so với đời sau. Trong đó có chút tài nghệ là thị cố, cũng chính là đồng ý hành nghề tự do, cho nên đứng đầu bảng, cô cũng được coi là một ông chủ của lầu xanh, có một cổ phần nào đó.
Ví dụ nói Như Tuyết Phường, nó có ba ông chủ.
Một là cô nương Liễu Đóa Nhi, cô là thị cố, thân thế tự do, cùng với hai ông chủ khác cùng một ruột, có mối quan hệ hợp tác thì đến, không hợp tác thì đi, không có giao kèo gì với nhau. Cô có tài sản và người ngựa của bản thân, những người này là người ca múa phụ họa, Diệu Diệu cô nương cũng chính là loại người này.
Ông chủ thứ hai chính là Bàng phu nhân cho thuê căn nhà, bà ta là chủ cho thuê nhà Như Tuyết Phường, là người bản địa Đông Kinh, ngoài cho thuê nhà, bà ta còn phụ trách các việc như bố trí ăn uống, nghênh đón khoản đãi, chi phí ăn mặc, tôi tớ dọn phòng…, thực tế ra là người quản mọi việc của lầu xanh.
Ông chủ thứ ba chính là quản sự Triệu Cát Tường. Triệu quản sự cũng là người bản địa, phụ trách vệ sĩ cho viện, kết giao với quan phủ, bọn rắn độc, thi hành…
Bàng phu nhân trầm ngâm nói:
“La tam công tử này hai ngày nay giúp tìm vài tên Dương Hạo, tiếc thay lại không tìm thấy, Lục tiên sinh nơi đó, lão thân cũng sai người đi rồi, không biết cô nương ngươi đắc tội với hắn kiểu gì, vị Lục tiên sinh phát ngôn bừa bãi, cũng viết từ cho Ngô Oa Nhi, giờ chúng ta dùng mười lượng vàng, hắn cũng không hạ cố nhận cho”.
Triệu quản sự nghe xong, bất mãn nói:
“Ngô Oa Nhi ở thành Biện Lương căn cơ vững chắc, những nhân vật nổi tiếng, tài tử ở đây phần lớn đều đến phường của cô ta, làm sao dám giúp cô nương được. Cũng chỉ có mỗi Lục Nhân Gia này, kiêu căng, không coi ai ra gì, cho nên mới không câu nệ giúp cô nương. Cô nương bị yếu thế, chỉ có đi xin hắn giúp đỡ, nhưng ngươi lại đắc tội hắn rồi. Chi bằng cô nương đến cửa cầu xin, may ra có thể khiến hắn thay đổi thái độ…”
Liễu Đóa Nhi mặt trầm xuống nói:
“Triệu quản sự, người này không giúp thì thôi”.
Triệu quản sự cười nhạt một tiếng, thầm mắng: “Con tiện nhân không biết trời cao đất dày, được người ta tâng bốc làm hành thủ, làm người nổi tiếng.Cái đứa con gái lăn lộn phong trần sớm muộn còn không phải đi vào con đường dựa sắc mà vui, lại còn làm bộ làm tình, tỏ vẻ giữ gìn trinh tiết, tài nghệ”.
Bàng phu nhân vội giảng hòa nói:
“Thực ra chúng ta cũng không kém gì Ngô Oa Nhi. Ngô Oa Nhi đó trời sinh nịnh nọt, về tư sắc là không thua cô nương ngươi. Cô ta đọc đủ thứ thi thư, am hiểu thơ từ ứng đối, thi họa chơi cờ, lại còn thông hiểu trà đạo, ở một nơi ở là thanh ngâm tiểu trúc, tự hào thanh ngâm tiểu trúc chủ nhân, có nhiều tài tử kẻ sĩ lui tới nhiều nhất. Điều này vốn chính là sở trường mà cô ta am hiểu nhất, thơ từ bị lép vế cũng không xấu hổ.
Cô nương ngươi có sở trường là ca múa, mấy ngày trước tuy vũ đạo hơn cô ấy một bậc, song giọng của cô nương giống như thiên chuyển, mỗi khi được nghe người như mê như say đi, điểm này là ưu thế, cô ta không thể bì kịp cô, chúng ta chi bằng nỗ lực về khoản này, chỉ cần dìm cô ta xuống một điểm, thì không còn gì lo lắng nữa”.
Triệu quản sự cười nhạt nói:
“Nói sao dễ thế, giờ toàn thành Biện Lương đều biết cuộc cạnh tranh khốc liệt của hai cô nương, nếu chỉ có giọng hát mà thắng cô ta, đó cũng chỉ tạm thời mà thôi. Vốn dự định mời Lục tiên sinh viết từ hay cho, Ngô Oa Nhi có thắng điểm này, sẽ xoay chuyển danh dự, giờ…”. Truyện "Bộ Bộ Sinh Liên "
Bàng phu nhân là chủ cho thuê nhà, nếu thiếu đi tiền nhà mà cô ấy thuê, thì nào có tiền, bèn nói: “Thua là thua thế nào, dựa vào sức lực của cô nương chưa chắc đã lép vế hẳn, chỉ là bỏ ra một khoản lơn lớn thì cứ coi như muỗi đi, hơn nữa những người này chính là…”.
Bà ta vừa nói đến đây, có người gọi bà phía ngoài, liền chạy nhanh ra ngoài.
Triệu Cát Tường kinh khỉnh nói: “Thực tầm bậy, nếu vậy, người bình thường ai còn dám đến nữa? Rồi đến bước đường cùng đi ăn mày, muốn trở người còn khó hơn lên trời”.
Liễu Đóa Nhi nghe xong buồn vô cùng, mặt ảm đạm. Triệu Cát Tường cười nhạt nói:
“Cô nương mà bại, lo rằng lòng người ly tán…cái tâm còn chưa vựng dậy nổi, nếu không sớm lập kế hoạch, Như Tuyết Phường này của chúng ta…hắc!”
Liễu Đóa Nhi lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, nói:
“Theo tình hình hiện nay, thực không nghĩ ra kế sách gì, Triệu quản sự có cách nào khởi tử hồi sinh không?”
Triệu Cát Tường vừa nghe, vội hỏi:
“Muốn có cách sao, cũng không phải không có. Cô nương có vẻ đẹp trời sinh, nếu không câu nệ dùng chút nhan sắc đi hầu hạ Lục tiên sinh, các sĩ lâm nổi tiếng Biện Lương, còn sợ họ không ra tay giúp đỡ sao? Đến lúc đó chắc chắn sẽ hơn Ngô Oa Nhi một bậc, cũng có thể địa vị hai nàng ngang nhau, cùng tỏa sáng.
Liễu Đóa Nhi mặt mày biến sắc, nàng hít một hơi thật dài, nén cơn giận của mình xuống, nói từng chữ:
“Em…là một chiếc lá, cuốn theo chiều gió phiêu bạt, ngoài trinh tiết ra không còn gì nữa”.
Triệu Cát Tường vô liêm sỉ nói:
“Cô nương ngươi nghĩ như vậy là không đúng rồi. Kỳ thực trong chốn câu lan này lâu, treo biển hành nghề phục vụ khách cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Cô nương đã giao tranh với Ngô Oa Nhi lâu như vậy, thanh danh sớm đã có, nếu như buông dáng ngọc, còn sợ các vị quyền quý, nhân vật nổi tiếng không giúp đỡ sao? Ngươi xem Ngô Oa Nhi kia phong tình, xu nịnh, chưa chắc đã không phải loại này, đã là lầu xanh, còn nói đến trinh tiết sao? Nếu cô nương có ý, Triệu mỗ có thể làm trung gian cho”.
Liễu Đóa Nhi tức giận, cơ thể thấy nóng bừng, nắm chặt lấy tay ngọc, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Những lời này Triệu quản sự còn chưa nói hết, Liễu Đóa Nhi đã quát một tiếng:
“Cút ra ngoài”.
Triệu quản sự ngẩn người, lập tức giận tím mặt:
“Liễu Đóa Nhi cô nương, ta muốn tốt cho ngươi, ngươi lại nói ra những lời đó với ta sao?”
Liễu Đóa Nhi trợn mắt lên, lại quát một tiếng nữa:
“Cút!”
Triệu Cát Tường thẹn quá thành giận nói:
“Ta chỉ đường cho ngươi, ngươi không đi, được, được lắm, tâm cao hơn trời, mạng sạch như sen, nói vậy cái loại ngươi không biết thời biết thế, cứ thế này, ngươi sớm giải tán cái phường của ngươi đi. Lấy một quan to nào đó mà làm thiếp, hoặc là làm kỹ nữ suốt ngày lăn lộn với cái chiếu ấy, ta sẽ chống mắt lên xem Liễu Đóa Nhi ngươi có kết cục như thế nào”.
Triệu Cát Tường hừ nhạt một tiếng, phất ống tay áo, bước ra khỏi phòng của Liễu Đóa Nhi.
Liễu Đóa Nhi thở gấp, không còn sức để ngồi, nàng liền vịn tay vào bàn, hai hàng lệ từ từ rơi xuống. Nàng vốn một thân một mình, ở Tuyền Châu được chủ nhân Như Tuyết Phường Liễu Như Tuyết nhận làm con nuôi, khi lớn lên kế thừa sản nghiệp của mẹ nuôi.
Nàng thuở nhỏ lớn lên ở trong Như Tuyết Phường, cảm giác Như Tuyết Phường chính là nhà của nàng vậy, giờ cái nhà này đã bị phá bỏ, nàng một mình chưa bao giờ rời khỏi viện, bảo nàng đi đường nào thì nàng tràn ngập mông lung, cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi về tương lai.
“Đóa Nhi…bệnh này còn kịp, mẹ nuôi đã không làm được, giao cho con làm, chỉ có Như Tuyết Phường này để ngươi mưu sinh, từ nay về sau, tất cả đều dựa vào chính con…”
Nghĩ đến lời của mẹ nuôi, Liễu Đóa Nhi nước mắt như mưa:
“Mẹ nuôi, con gái phải làm sao đây, giờ bạn bè xa lánh, bị người ta ức hiếp, con gái, phải làm thế nào đây?”
Liễu Đóa Nhi gục đầu xuống bàn mà khóc, đúng lúc này, Diệu Diệu vui mừng chạy vào, người còn chưa vào phòng, thì đã nghe thấy tiếng khóc vội nói:
“Tiểu thư…tiểu thư, vị Dương Hạo đó tự đến rồi”.
“Nhớ, nhớ cho kỹ, không được đi kiểu đấy, phải oai phong, cằm phải cao lên, mắt nhìn thẳng, dù dưới chân có là bậc cầu thang cũng không được cúi xuống, đúng đúng đúng rồi, đây mới là phong độ của vị đại sư thơ tăng Vô Hoa Tây Vực”.
Dương Hạo cười và uốn nắn cho Bích Túc xong, đi về xe phía trước, Bích Túc và Tiểu Vũ, Mẫu Y Kha đều đi theo sau”. Tiểu Vũ mặc bộ màu xanh, đội mũ nồi, vô cùng có sức sống, đóng vai là một tên chuyên dùng để sai vặt, Mẫu Y Kha mặc bộ trang phục của nha hoàn, tóc chải ba dải, rất giống với dáng vẻ của một nha hoàn thực sự.
Qua Long Tân cầu, Dương Hạo quay đầu lại nhìn đám người của mình: Oh, một tên sai vặt, một hòa thượng, còn có một nha hoàn đáng yêu, luôn tươi cười nữa. Đầu cầu người bày hàng quán, rao bán náo nhiệt. Dưới cầu, sóng nước dập dềnh, thuyền nhỏ đi tới. Dương Hạo bắt tay vào làm chiếc quạt giấy cầm tay, rồi hát một điệu: “…”
Dưới cầu Long Tân là cửa hàng của Lý gia hương.
Một gian tiểu các trên lầu, một vị công tử quần áo trắng phau mặt như ngọc đang bước về phía lan can cửa sổ, đoàn người Dương Hạo, tăng ni và người thường, nam và nữ, chủ và tớ, tự nhiên rơi vào tầm mắt của “Hắn”.
Vừa thấy Dương Hạo “Hắn” lộ vẻ vừa giận vừa yêu.
Vị công tử tuấn tú quần áo trắng như tuyết này chính là Chiết Tử Du hóa trang thành. Cô sớm biết Dương Hạo đến Kinh thành, trong lòng tuy lúc nào cũng nhớ tới hắn, nhưng quyết không đi gặp hắn. Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, ở đây cũng có thể gặp được hắn. Nhìn thấy đoàn người nam nữ, tay cầm chiếc quạt, giống như đang thảnh thơi hát gì đó, lòng Chiết Tử Du chua xót “Cái tên oan gia này, thực quên ta thật rồi, được, được, ngươi được lắm”.
Nàng cười đau khổ, lộ ra hàm răng trắng. Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi ăn mặc theo cách an nhàn của người Hán tiến vào tiểu các, đi đến đằng sau nàng, nhỏ giọng bẩm:
“…Tiểu thư, thuộc hạ đã tìm được tin chính xác, năm ngày sau, quân Tống sẽ chinh phạt phía Nam”.
“Được!” Chiết Tử Du gấp quạt giấy lại, vỗ vào lòng bàn tay, hỏi: “Ở chỗ Lâm Hổ Tử tình hình thế nào?”
“Tiểu thư, giờ vẫn không có tin gì từ bên Hổ soái tới”.
Chiết Tử Du chau mày suy nghĩ một lát, nói: “Mau, mau đi chuẩn bị thuyền, ta phải đi Nam hạ luôn một chuyến, gặp Hổ soái mới được”.
“Vâng”.
Người đó do dự một lát, lại nói: “Tiểu thư, Ngô Oa là bậc nhất trong những tứ đại hành thủ thanh lâu Biện Lương, quen biết vô số với những nhân vật quyền quý nổi tiếng, rất có ích cho tiểu thư. Giờ cô ấy đang cạnh tranh với Liễu Đóa Nhi của Như Tuyết Phường, nếu tiểu thư đi, có thể…”
Chiết Tử Du cười nói: “Không sao cả, ta thấy Liễu Đóa Nhi kia là kỹ nữ nghèo, Ngô Oa Nhi đang lúng túng không được ta giúp đỡ sao? Nhưng lần này cũng có thể để cho nàng tự lo chứ.
Hơn nữa, ta đi lần này, khi trở về không quá hai mươi ngày, khoảng thời gian ấy không làm được trò trống gì”.
“Vâng, thế thuộc hạ đi chuẩn bị ngay”.
Người đó vội vàng lui ra, Chiết Tử Du lại liếc mắt nhìn Dương Hạo một cái, đoàn người Dương Hạo đã đi xa, chỉ còn lưu lại một bóng dáng mờ ảo, Chiết Tử Du cắn răng một cái, rời sau nhà Như Tuyết Phường.
Liễu Đóa Nhi và Bàng ma ma, Triệu quản sự đang trong phòng lo lắng thương lượng chuyện, chuyến này làm, cũng giống như cú lội ngược dòng, không tiến lên thì chắc chắn sẽ bị bỏ lại phía sau. Nếu bại trận trong khi tranh đấu với Ngô Oa Nhi, tuy chỉ là khuất phục, nhưng tầm ảnh hưởng lại không như vậy, giống như huy chương đồng của cuộc thi, nói về thực lực, hạng tư không kém bọn họ là mấy, nhưng tầm ảnh hưởng lại cách biệt một trời một vực.
Nếu bị loại trừ khỏi tứ đại hành thủ, tuy dung mạo chưa hẳn kém họ bao nhiêu, nhưng tên tuổi có hạn, cô lại chỉ có đơn thuần về kỹ nghệ, tiền bạc kiếm được không đáng là bao.
Đến lúc đó nếu không thể đáp ứng chi tiêu lớn, tất nhiên sẽ ngày càng sa sút, và cuối cùng là xuống dốc không phanh.
Kinh doanh lầu xanh lúc này, phương thức khác rất nhiều so với đời sau. Trong đó có chút tài nghệ là thị cố, cũng chính là đồng ý hành nghề tự do, cho nên đứng đầu bảng, cô cũng được coi là một ông chủ của lầu xanh, có một cổ phần nào đó.
Ví dụ nói Như Tuyết Phường, nó có ba ông chủ.
Một là cô nương Liễu Đóa Nhi, cô là thị cố, thân thế tự do, cùng với hai ông chủ khác cùng một ruột, có mối quan hệ hợp tác thì đến, không hợp tác thì đi, không có giao kèo gì với nhau. Cô có tài sản và người ngựa của bản thân, những người này là người ca múa phụ họa, Diệu Diệu cô nương cũng chính là loại người này.
Ông chủ thứ hai chính là Bàng phu nhân cho thuê căn nhà, bà ta là chủ cho thuê nhà Như Tuyết Phường, là người bản địa Đông Kinh, ngoài cho thuê nhà, bà ta còn phụ trách các việc như bố trí ăn uống, nghênh đón khoản đãi, chi phí ăn mặc, tôi tớ dọn phòng…, thực tế ra là người quản mọi việc của lầu xanh.
Ông chủ thứ ba chính là quản sự Triệu Cát Tường. Triệu quản sự cũng là người bản địa, phụ trách vệ sĩ cho viện, kết giao với quan phủ, bọn rắn độc, thi hành…
Bàng phu nhân trầm ngâm nói:
“La tam công tử này hai ngày nay giúp tìm vài tên Dương Hạo, tiếc thay lại không tìm thấy, Lục tiên sinh nơi đó, lão thân cũng sai người đi rồi, không biết cô nương ngươi đắc tội với hắn kiểu gì, vị Lục tiên sinh phát ngôn bừa bãi, cũng viết từ cho Ngô Oa Nhi, giờ chúng ta dùng mười lượng vàng, hắn cũng không hạ cố nhận cho”.
Triệu quản sự nghe xong, bất mãn nói:
“Ngô Oa Nhi ở thành Biện Lương căn cơ vững chắc, những nhân vật nổi tiếng, tài tử ở đây phần lớn đều đến phường của cô ta, làm sao dám giúp cô nương được. Cũng chỉ có mỗi Lục Nhân Gia này, kiêu căng, không coi ai ra gì, cho nên mới không câu nệ giúp cô nương. Cô nương bị yếu thế, chỉ có đi xin hắn giúp đỡ, nhưng ngươi lại đắc tội hắn rồi. Chi bằng cô nương đến cửa cầu xin, may ra có thể khiến hắn thay đổi thái độ…”
Liễu Đóa Nhi mặt trầm xuống nói:
“Triệu quản sự, người này không giúp thì thôi”.
Triệu quản sự cười nhạt một tiếng, thầm mắng: “Con tiện nhân không biết trời cao đất dày, được người ta tâng bốc làm hành thủ, làm người nổi tiếng.Cái đứa con gái lăn lộn phong trần sớm muộn còn không phải đi vào con đường dựa sắc mà vui, lại còn làm bộ làm tình, tỏ vẻ giữ gìn trinh tiết, tài nghệ”.
Bàng phu nhân vội giảng hòa nói:
“Thực ra chúng ta cũng không kém gì Ngô Oa Nhi. Ngô Oa Nhi đó trời sinh nịnh nọt, về tư sắc là không thua cô nương ngươi. Cô ta đọc đủ thứ thi thư, am hiểu thơ từ ứng đối, thi họa chơi cờ, lại còn thông hiểu trà đạo, ở một nơi ở là thanh ngâm tiểu trúc, tự hào thanh ngâm tiểu trúc chủ nhân, có nhiều tài tử kẻ sĩ lui tới nhiều nhất. Điều này vốn chính là sở trường mà cô ta am hiểu nhất, thơ từ bị lép vế cũng không xấu hổ.
Cô nương ngươi có sở trường là ca múa, mấy ngày trước tuy vũ đạo hơn cô ấy một bậc, song giọng của cô nương giống như thiên chuyển, mỗi khi được nghe người như mê như say đi, điểm này là ưu thế, cô ta không thể bì kịp cô, chúng ta chi bằng nỗ lực về khoản này, chỉ cần dìm cô ta xuống một điểm, thì không còn gì lo lắng nữa”.
Triệu quản sự cười nhạt nói:
“Nói sao dễ thế, giờ toàn thành Biện Lương đều biết cuộc cạnh tranh khốc liệt của hai cô nương, nếu chỉ có giọng hát mà thắng cô ta, đó cũng chỉ tạm thời mà thôi. Vốn dự định mời Lục tiên sinh viết từ hay cho, Ngô Oa Nhi có thắng điểm này, sẽ xoay chuyển danh dự, giờ…”. Truyện "Bộ Bộ Sinh Liên "
Bàng phu nhân là chủ cho thuê nhà, nếu thiếu đi tiền nhà mà cô ấy thuê, thì nào có tiền, bèn nói: “Thua là thua thế nào, dựa vào sức lực của cô nương chưa chắc đã lép vế hẳn, chỉ là bỏ ra một khoản lơn lớn thì cứ coi như muỗi đi, hơn nữa những người này chính là…”.
Bà ta vừa nói đến đây, có người gọi bà phía ngoài, liền chạy nhanh ra ngoài.
Triệu Cát Tường kinh khỉnh nói: “Thực tầm bậy, nếu vậy, người bình thường ai còn dám đến nữa? Rồi đến bước đường cùng đi ăn mày, muốn trở người còn khó hơn lên trời”.
Liễu Đóa Nhi nghe xong buồn vô cùng, mặt ảm đạm. Triệu Cát Tường cười nhạt nói:
“Cô nương mà bại, lo rằng lòng người ly tán…cái tâm còn chưa vựng dậy nổi, nếu không sớm lập kế hoạch, Như Tuyết Phường này của chúng ta…hắc!”
Liễu Đóa Nhi lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, nói:
“Theo tình hình hiện nay, thực không nghĩ ra kế sách gì, Triệu quản sự có cách nào khởi tử hồi sinh không?”
Triệu Cát Tường vừa nghe, vội hỏi:
“Muốn có cách sao, cũng không phải không có. Cô nương có vẻ đẹp trời sinh, nếu không câu nệ dùng chút nhan sắc đi hầu hạ Lục tiên sinh, các sĩ lâm nổi tiếng Biện Lương, còn sợ họ không ra tay giúp đỡ sao? Đến lúc đó chắc chắn sẽ hơn Ngô Oa Nhi một bậc, cũng có thể địa vị hai nàng ngang nhau, cùng tỏa sáng.
Liễu Đóa Nhi mặt mày biến sắc, nàng hít một hơi thật dài, nén cơn giận của mình xuống, nói từng chữ:
“Em…là một chiếc lá, cuốn theo chiều gió phiêu bạt, ngoài trinh tiết ra không còn gì nữa”.
Triệu Cát Tường vô liêm sỉ nói:
“Cô nương ngươi nghĩ như vậy là không đúng rồi. Kỳ thực trong chốn câu lan này lâu, treo biển hành nghề phục vụ khách cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Cô nương đã giao tranh với Ngô Oa Nhi lâu như vậy, thanh danh sớm đã có, nếu như buông dáng ngọc, còn sợ các vị quyền quý, nhân vật nổi tiếng không giúp đỡ sao? Ngươi xem Ngô Oa Nhi kia phong tình, xu nịnh, chưa chắc đã không phải loại này, đã là lầu xanh, còn nói đến trinh tiết sao? Nếu cô nương có ý, Triệu mỗ có thể làm trung gian cho”.
Liễu Đóa Nhi tức giận, cơ thể thấy nóng bừng, nắm chặt lấy tay ngọc, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Những lời này Triệu quản sự còn chưa nói hết, Liễu Đóa Nhi đã quát một tiếng:
“Cút ra ngoài”.
Triệu quản sự ngẩn người, lập tức giận tím mặt:
“Liễu Đóa Nhi cô nương, ta muốn tốt cho ngươi, ngươi lại nói ra những lời đó với ta sao?”
Liễu Đóa Nhi trợn mắt lên, lại quát một tiếng nữa:
“Cút!”
Triệu Cát Tường thẹn quá thành giận nói:
“Ta chỉ đường cho ngươi, ngươi không đi, được, được lắm, tâm cao hơn trời, mạng sạch như sen, nói vậy cái loại ngươi không biết thời biết thế, cứ thế này, ngươi sớm giải tán cái phường của ngươi đi. Lấy một quan to nào đó mà làm thiếp, hoặc là làm kỹ nữ suốt ngày lăn lộn với cái chiếu ấy, ta sẽ chống mắt lên xem Liễu Đóa Nhi ngươi có kết cục như thế nào”.
Triệu Cát Tường hừ nhạt một tiếng, phất ống tay áo, bước ra khỏi phòng của Liễu Đóa Nhi.
Liễu Đóa Nhi thở gấp, không còn sức để ngồi, nàng liền vịn tay vào bàn, hai hàng lệ từ từ rơi xuống. Nàng vốn một thân một mình, ở Tuyền Châu được chủ nhân Như Tuyết Phường Liễu Như Tuyết nhận làm con nuôi, khi lớn lên kế thừa sản nghiệp của mẹ nuôi.
Nàng thuở nhỏ lớn lên ở trong Như Tuyết Phường, cảm giác Như Tuyết Phường chính là nhà của nàng vậy, giờ cái nhà này đã bị phá bỏ, nàng một mình chưa bao giờ rời khỏi viện, bảo nàng đi đường nào thì nàng tràn ngập mông lung, cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi về tương lai.
“Đóa Nhi…bệnh này còn kịp, mẹ nuôi đã không làm được, giao cho con làm, chỉ có Như Tuyết Phường này để ngươi mưu sinh, từ nay về sau, tất cả đều dựa vào chính con…”
Nghĩ đến lời của mẹ nuôi, Liễu Đóa Nhi nước mắt như mưa:
“Mẹ nuôi, con gái phải làm sao đây, giờ bạn bè xa lánh, bị người ta ức hiếp, con gái, phải làm thế nào đây?”
Liễu Đóa Nhi gục đầu xuống bàn mà khóc, đúng lúc này, Diệu Diệu vui mừng chạy vào, người còn chưa vào phòng, thì đã nghe thấy tiếng khóc vội nói:
“Tiểu thư…tiểu thư, vị Dương Hạo đó tự đến rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.