Bồ Công Anh Nở Muộn

Chương 10: Có việc gì thì bình tĩnh giải quyết

Lan Rùa

16/02/2023

Có phải tớ hết thuốc chữa rồi không? Ngay cả khi cậu bực bội cáu kỉnh, nhăn nhó áp má xuống mặt bàn càu nhàu, tớ vẫn thấy cậu rất đáng yêu. Dường như cậu cũng rất tin tưởng tớ thì phải. Bởi ngay lúc này đây nếu muốn tớ có thể chụp vài tấm dìm hàng cậu gửi cho toà soạn, tớ sẽ được họ trả một khoản tiền kha khá, còn cậu tối nay sẽ được lên trang nhất!

Võ Đình Nguyên Anh với fan, đặc biệt là fangirl luôn từ tốn nhã nhặn và vô cùng lịch thiệp, trừ tôi. Nếu như là một bạn gái khác gửi tin nhắn hỏi vừa rồi thi cuối kỳ có tốt không, tôi chắc chắn cậu ấy sẽ không đáp trả kiểu như này.

"Thi xong rồi hỏi thăm còn nghĩa lý gì nữa?"

Tôi biết mấy hôm trước rất nhiều bạn nhắn tin chúc Nguyên thi tốt, nhưng chẳng phải lúc đó cậu ấy còn bực bội hay sao? Lại còn bận rộn vừa lo đóng những cảnh cuối cùng của phim vừa lo thi cử, tôi đâu dám làm phiền. Loay hoay suy nghĩ mãi mất gần nửa tiếng, tôi còn chưa biết nên nhắn lại cái gì thì thấy điện thoại nhấp nháy.

"Lần sau bận chat với anh iu thì khỏi cần quan tâm tớ!"

"Đâu có, tớ đâu có bận chat với anh iu đâu, từ chập tối tới giờ không hề chat chút nào, tại chat cả chiều rồi mà!"

Tôi vội vàng giải thích, tôi chỉ muốn chứng minh là giờ tôi rất rảnh. Có điều Nguyên dường như không rảnh nữa thì phải. Không thấy cậu ấy nhắn lại, tầm mười một rưỡi tôi đắn đo chút xíu rồi gửi thêm một tin nữa.

"Cậu ngủ ngon nhé!"

"Tớ chưa ngủ."

Tin nhắn tới cộng thêm hai cái mặt giận dữ, tôi sốt sắng hỏi han.

"Sao vậy? Cậu xem phim à? Hay bận đọc kịch bản? Hoặc quản lý lại bắt các cậu tập thêm giờ?"

"Không."

"Có chuyện gì à? Nếu muốn, cậu có thể chia sẻ với tớ!"

"Tớ bực bội."

Tôi có hỏi tiếp nhưng cậu ấy cứ một mực không nói lý do làm tôi chẳng biết phải động viên như nào. Giá kể có Mẫn Tiên ở đây thì tốt, chị sẽ làm quân sư tình yêu cho tôi. Ngặt nỗi Mẫn Tiên dạo này bận bịu ghê lắm, tôi thèm cái cảm giác được nằm bên chị tâm sự chuyện nọ chuyện kia, nhưng tôi hiểu tính cách chị, khi chị đã không muốn chia sẻ thì tôi phải tôn trọng chị.

Chị lang thang trong cái thế giới riêng của mình, cho đến ngày báo kết quả học kỳ một, thứ hạng của chị bị tụt xuống thứ 79/200 toàn khối, tuy vẫn cao hơn tôi 151/200, nhưng ba tôi cương quyết tìm chị nói chuyện. Cánh cửa phòng đối diện đóng chặt gần năm tiếng đồng hồ, lúc trở ra gương mặt ba tuy không giận dữ nhưng có chút lo lắng, bất chợt tôi thấy hơi chạnh lòng. Tôi hầu như chẳng giấu ba hay Mẫn Tiên bất kì điều gì cả, còn họ thi thoảng lại có một vài bí mật với nhau. Không phải ba cố ý giấu, mà là Mẫn Tiên luôn yêu cầu ba giữ kín, đôi lúc tôi dỗi thì chị cáu.

-"Chảy trong người mi là cả dòng máu của ba, tao chỉ có vài bí mật với ba thôi mà, mi làm gì mà căng?"

Những lúc như thế, tôi đành lặng thinh. Mặc dù chị chưa từng thừa nhận, nhưng tôi thừa biết, chị rất hay tủi thân vì cái suy nghĩ chị và ba không phải quan hệ ruột thịt. Có bận phát hiện ra trong ví ba giữ tấm ảnh ngày nhỏ của tôi mà không có ảnh chị, chị đã buồn rất lâu, thậm chí gần một tuần liền còn cạch mặt không thèm nói chuyện với tôi. Đâu phải lỗi của tôi? Cũng không phải lỗi của ba, là xưa kia mẹ tôi may tặng ba chiếc ví đó, có mỗi một chỗ bên ngoài thì mẹ dán chặt luôn ảnh tôi mà.

Chẳng phải ví mẹ chị cũng có ảnh chị hay sao? Sao chị không so bì rằng ba tôi thương chị nhiều bao nhiêu thì mẹ chị ghét tôi nhiều ngần ấy, sống chung một nhà nhưng bà hiếm khi nói chuyện với tôi, cáu lên thì xỉa xói tôi có cái mặt đểu giống y hệt con mẹ tôi. Thêm nữa, ba chị chỉ là lấy vợ mới thôi, nếu muốn chị có thể gặp ba ruột bất cứ lúc nào. Còn mẹ tôi, bà đã đi tới một nơi rất xa rồi, tôi có nhớ, cũng chỉ có thể cất thật sâu trong tim.

Chẳng biết ở nơi đó, mẹ có gặp mẹ Nguyên không? Và cậu ấy bây giờ, thi thoảng có cảm thấy cô đơn như tôi không? Ngày ngày tôi vẫn chăm chỉ xếp giấy thành thiên nga tặng cậu ấy, để xếp được một con thiên nga cần rất nhiều miếng giấy gấp nhỏ, tôi hì hục mất gần một tuần mới xong.

"Tớ có quà tặng cậu nhân ngày ra mắt phim mới, mấy hôm nữa tớ gửi trưởng FC nhé, tại tớ không giành được vé vào cửa."

Tôi nhắn cho Nguyên, còn cẩn thận viết thêm tin nữa miêu tả cái hộp của mình vì sợ nhiều quà quá lại lẫn. Ngày hôm sau tới trường tôi nhận được một phong thư đặt ngay ngắn trên bàn học của mình, trong đó là tấm vé dự ra mắt phim của Nguyên Anh và Ánh Dương. Thấy lớp trưởng bảo phong thư do Thái P547 đem sang, nhưng tôi vẫn linh cảm người gửi không phải là bạn ấy.



"Cậu cho tớ vé à?"

Tôi nhắn cho Nguyên trước, sau đó vì không kiềm được sung sướng liền chụp ảnh khoe Trúc, anh iu của tôi. Trúc trông thấy bị cuồng luôn ý, gửi icon gào thét thèm thuồng, nằng nặc nài nỉ tôi làm ơn làm phước kiếm cho bạn xin cái vé nữa, sau này bạn nguyện làm thân trâu ngựa hầu tôi. Nghe tội nghiệp quá, tôi đành mặt dày nhắn tin xin xỏ ai đó.

"Ê, cho tớ xin một cái vé nữa được không?"

"Làm gì?"

Nguyên hỏi, tôi như mở cờ trong bụng, soạn tin thật nhanh.

"Cho anh iu của tớ, nha!"

Tôi đã trình bày với thái độ rất dễ thương, còn gửi icon van lạy, chả hiểu sao cậu ấy reply vô cùng phũ phàng.

"Cậu ở nhà luôn đi!"

Mắt tôi dán chặt vào màn hình, mặt buồn thỉu buồn thiu. Sao vậy? Vừa mới cho người ta vé cơ mà? Đã hối hận nhanh vậy sao? Tôi có thể mặc kệ như không nhận được tin nhắn vừa rồi và cứ thế đến không? Không đâu! Tôi sẽ chẳng làm những gì khiến thần tượng của mình phiền lòng đâu. Nếu cậu ấy không thích, tôi nhất định sẽ tôn trọng. Tiếc hùi hụi nhưng tôi vẫn qua nhà Trúc nhường vé. Cô nàng nhảy nhót như bị tẩu hoả nhập ma, phấn khích ôm rồi thơm gió chùn chụt, hứa sẽ gửi quà cho tôi.

Đến buổi ra mắt phim tôi chỉ ngồi ở nhà xem livestream thôi, khi máy quay lia tới gương mặt khiến tôi chết mê chết mệt, tôi thấy ánh mắt cậu ấy dường như đang ráo riết tìm kiếm một cái gì đó dưới hàng ghế khán giả. Hoặc có thể là đang nhìn qua phía cửa để đợi Misu tới, dù thế nào thì thần tượng của tôi vẫn vô cùng phong độ. Và việc cậu ấy nhắn tin trong lúc bận bịu như thế khiến tôi hơi bất ngờ.

"Cậu đang ngồi ở chỗ nào vậy?"

"Tớ đang ngồi trên giường."

"Trên giường? Giường nào?"

"Giường nhà tớ!"

"Sao lại nhà cậu? Cậu có vé cơ mà?"

"Thì cậu bảo tớ ở nhà mà?"

"Tớ bảo gì cậu cũng làm à? Chính kiến của cậu quẳng đi đâu?"

Lần này thì thêm mười cái mặt tức giận, mặc tôi giải thích như nào cũng không nguôi ngoai. Ba ngày liên tiếp sau đó cậu ấy tắt máy khiến những tin nhắn của tôi đều bị báo không gửi được. Ban đầu tôi nghĩ chỉ là có việc bận gì thôi, nhưng tầm chiều lúc vừa tan học thì Thái chạy qua kéo tôi vào bụi hồng gai, sốt sắng hỏi han.

-"Cậu có gặp Nguyên Anh không? Cậu ấy mất tích rồi, không thể liên lạc được."

-"Tớ không, có chuyện gì à cậu?"

Tôi run run hỏi lại, qua lời kể của Thái tôi mới biết sau buổi ra mắt phim nhóm P547 cùng một số nghệ sĩ trong đoàn được mời tham dự buổi trình chiếu trước, vai nam chính của Nguyên bị cắt gần hết cảnh để đẩy xuống thành nam thứ. Còn nam thứ, cháu đích tôn của cái người đổ tiền vào đầu tư bộ phim này được đẩy lên thành nam chính. Đã vậy nhà sản xuất còn không hề báo cho Nguyên, họ dùng cậu ấy như một miếng mồi béo bở để quảng bá phim.



Là bộ phim điện ảnh đầu tiên, cậu ấy tâm huyết như nào, tôi đều biết cả. Bao nhiêu cảnh nguy hiểm, từ cảnh leo núi với độ cao cả chục mét, cảnh đánh nhau với côn đồ hay cảnh nhảy từ trên cầu xuống cứu nữ chính, cũng chưa một lần dùng thế thân. Cứ nhớ tới vất vả của cậu ấy trong những ngày đông giá rét, đóng phim xong sụt mấy mất cân lòng tôi lại tê buốt theo.

-"Hồi xưa khi còn là thực tập sinh mỗi lần tới ngày giỗ ba Nguyên thường ra bờ sông Hàn!"

Trường P547 hổn hển chạy tới chỗ chúng tôi nhắc nhở, Thái vội vàng nhắn tin cho mấy thành viên còn lại của nhóm rồi cùng Trường chia nhau ra tìm ở các bờ sông lớn quanh thành phố. Tôi tự lẩm nhẩm trong đầu, nếu tính theo lịch âm thì đúng là ngày giỗ ba cậu ấy rồi, hình ảnh cậu bé năm nào đứng giữa rừng hoa bạt ngàn, đôi mắt sưng húp cùng gương mặt tái nhợt ôm khư khư di ảnh của cha khiến tim tôi đau nhói.

Nhưng tôi nghĩ Nguyên sẽ không qua bờ sông đâu, đó chỉ là hồi ở Hàn thôi. Còn lúc này, nhất định cậu ấy sẽ qua thăm ba mẹ. Tôi biết chỗ mà hai bác yên nghỉ, vì nó ở cùng một chỗ với mẹ tôi. Tôi phát hiện ra điều đó vào Tết Thanh Minh của năm đầu tiên Nguyên ở bên Hàn, thực chẳng biết là tình cờ hay duyên phận?

Đường đến chỗ đó hơi xa, và lại chỉ có một tuyến xe buýt chạy qua, trong lúc đợi xe tôi tranh thủ mua thêm hộp cơm gà vì lo Nguyên mấy ngày nay chưa ăn được gì. Vừa đứng tôi vừa nhìn bảng hiệu điện tử, thầm cầu mong xe tới thật nhanh. Khi chỉ còn mười phút, tôi chợt nhận được tin nhắn của ba. Nội dung rất ngắn gọn, Mẫn Tiên đang ở trong bệnh viện.

Ngay sau đó, nhóm chat của tôi tưởng như bùng nổ, mọi người dẫn hàng loạt những bài báo liên quan tới chị tôi. Phóng viên tung đủ bằng chứng khẳng định thời gian vừa qua chị ấy chơi thuốc cấm, còn có hình ảnh chụp trộm cảnh ba bồng chị ra xe cấp cứu.

Huỳnh Mai Mẫn Tiên, ngày hôm đó, phủ sóng trên mọi diễn đàn.

Còn tôi, nước mắt cứ ứa ra không ngừng. Hai chiếc xe buýt, một chiếc tới bệnh viện của chị tôi, một chiếc tới chỗ ba mẹ Nguyên sẽ cùng tới trong ba phút nữa. Tôi lo cho Nguyên, tôi cũng lo cho Mẫn Tiên, tôi muốn ở cùng họ trong quãng thời gian khó khăn này, nhưng tôi chẳng thể phân thân làm hai. Ôm khư khư hộp cơm trên tay, tôi thực sự không biết mình sẽ bước lên chiếc xe buýt nào nữa?

Hiện tại, trước mặt tôi cũng có một hộp cơm, tuy nhiên sự lựa chọn chẳng hề khó khăn như trong quá khứ, vì chỉ có duy nhất một người đang cau có kêu "nóng trong người" mà thôi. Phòng làm việc của Nguyên rất rộng, có một quầy bar nhỏ bên trong, tôi pha cho cậu ấy cốc trà giải nhiệt, chọn chiếc đĩa sứ đẹp xúc cơm với đồ ăn từ hộp ra rồi đưa đến trước mặt ai đó.

-"Cậu ăn tạm chút đi nhé, có việc gì thì bình tĩnh giải quyết sau."

Tôi an ủi cậu ấy trước khi về phòng họp. Trong ba kịch bản mới được duyệt thì kịch bản của tôi nam chính là nhà bác học, viết về đề tài giả tưởng cần nhiều kỹ xảo nên được xếp làm phim sau cùng, hiện tại chúng tôi sẽ bắt tay vào sửa và hoàn thiện kịch bản của Anh Thư trước tiên.

Là dòng phim học đường nên chi phí khiêm tốn hơn, bên phía nhà đầu tư gợi ý cho chúng tôi chọn Misu vào vai nữ chính. Tuy nhiên catxe của Misu lại quá cao, chiếm ba phần tư vốn rót cho bộ phim, ngoài yêu sách về chế độ quay phim khắt khe như phải ở khách sạn phòng VIP mỗi lần quay xa thì cái khiến chúng tôi băn khoăn nhất là Misu yêu cầu toàn bộ nữ phụ phải để mặt mộc hoàn toàn khi quay cảnh tay đôi với cậu ấy.

Chị Loan sau khi nhận được email từ quản lý của Misu đã thẳng thắn huỷ lời mời. Anh Thư và Hoàng Khang có vẻ không tán thành về quyết định của chị ấy, bởi sợ nhà đầu tư phật ý và cũng bởi sức ảnh hưởng của Misu với giới trẻ ở thời điểm hiện tại khá tốt. Riêng tôi thì lại thấy chị Loan làm đúng.

Trên bầu trời bao la thăm thẳm kia, những vì sao có thể sáng mãi. Nhưng ở dưới trần gian này, ánh hào quang của mỗi ngôi sao là rất ngắn ngủi. Nếu cứ ỷ vào tia sáng chói loà ở thời điển hiện tại của mình mà chèn ép những ánh sáng le lói khác, e rằng chuyện bị vụt tắt chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Kiếp người vô thường, nay lên mai xuống là chuyện thường tình. Tôi có niềm tin chỉ cần kịch bản hay, tìm được diễn viên giỏi thì dù là gương mặt mới cũng có thể vụt sáng. Tất nhiên chị Loan có quyết thì vẫn cần Nguyên duyệt, sáu giờ kết thúc buổi họp chị nhờ tôi đem giấy tờ lên cho cậu ấy ký.

-"Để xuống đi, ngồi kia đợi lúc nào tớ ký xong thì đem về."

Tôi gật đầu, qua ghế sô pha ngồi như sự chỉ dẫn của người ta. Nguyên có vẻ bận, mất ba mươi phút cậu ấy mới ký xong được văn bản đầu tiên. Tôi tưởng mình sắp được về rồi, ai ngờ cậu ấy không hề xem tiếp mà quay vào làm việc khác, tầm một tiếng sau mới cầm văn bản thứ hai đọc đọc. Nhưng lần này cậu ấy còn đăm chiêu chưa thèm ký vội, tôi sốt ruột đề nghị.

-"Hay sáng mai tớ qua lấy nhé!"

-"Sáng mai tớ không đi làm."

Sếp đáp, tôi chỉ còn nước cắn răn kiên nhẫn ngồi đợi. Dù thế nào thì khó khăn lắm mới có được công việc này mà. Ngày đầu tiên đi làm, sáng dậy sớm, tối qua thì háo hức không ngủ được mấy, chiều nay lại bù lu bao nhiêu việc khiến tôi mệt nhoài, ôm gối nằm thiếp trên sô pha lúc nào không hay.

Lúc tỉnh giấc, bất chợt tôi thấy má mình nong nóng. Có ai đó mặt ghé sát mặt tôi, hơi thở nhè nhẹ phả lên cánh mũi tôi, cả người cũng gần như đè lên người tôi, bàn tay ấm áp đưa qua nghịch ngợm những sợi tóc mái lưa thưa của tôi, nũng nịu hỏi dò.

-"Tỏ tình hai lần đều thất bại, nhưng lại không thể buông bỏ, cậu bảo tớ phải giải quyết như nào? Có nên bình tĩnh thổ lộ thêm lần thứ ba không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bồ Công Anh Nở Muộn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook