Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm

Chương 15: Soái ca mới thuê phòng

Bắc Đường Mặc

05/07/2021

Website cho thuê nhà có một bài viết lên hot search.

Căn nhà kia có bố cụ đẹp, vị trú tốt, giá lại thấp, theo lý thuyết đáng lẽ đã sớm có người thuê, nhưng sau năm ngày bài viết vẫn treo ở đó chưa bị xoá, thậm chí còn lên hạng nhất hot search.

Người qua đường không nhịn được tính nhiều chuyện, click mở bình luận thấy một ít comment thú vị.

―― Đệt, lần đầu tiên thấy cho thuê phòng còn muốn người ta làm bài trắc nghiệm khảo sát, nếu đáp án không đạt yêu cầu của chủ nhà thì không thể ký hợp đồng. Đm, ông đây có cái bản lĩnh kia đã sớm thuê được chỗ tốt khác rồi! Không có rảnh chơi cùng anh!

―― Chủ nhà một thiếu niên trắng trẻo, cao gầy, xinh đẹp. Nhưng mà hình như thần kinh hơi có vấn đề, hơn nữa cùng đàn ông sống chung ít nhiều gì cũng có bất tiện, bổn cô nương nên đi tìm chỗ khác thù hơn!

―― Bài trắc nghiệm khảo sát rát đáng yêu nha, vậy mà hỏi tôi đối với việc nam nam yêu nhau có ý kiến gì không, chẳng lẽ cậu ta muốn tìm một tiểu công?! Aiyo, nếu bổn cô nương là nam thì nhất định sẽ hạ thủ! Eo nhỏ kia thiệt mất hồn mà! Nhưng vì hạnh phúc của chủ nhà, bổn cô nương nên rút lui đi! Tiểu công tiểu công mau tới cưa cái ngạo kiều kia tới tay đi!

......

Trên internet người ta mồm năm miệng mười tám nhảm Tô Tử Dương đều không biết. Bởi vì chuyện cậu lo lắng nhất... Đã xảy ra!!!

Tuần này buổi sáng thứ năm, Tô Tử Dương theo thói quen lúc đi tiểu dùng que thử thai kiểm tra. Người nào đó còn chưa tỉnh ngủ sau khi làm xong theo bản năng híp mắt đem que thử thai ném vào sọt rác. Đợi đến khi phản ứng kịp thì trợn to mắt, sau đó ngồi xổm bên sọt rác xem kỹ que thử thai ―― hai vạch!!!

Tô Tử Dương không thể tin được lại chạy ra khỏi phòng tắm vào phòng ngủ lấy cái que thử thai cuối cùng ra, nghẹn cả buổi mới ra được chút nước tiểu để thử ―― vẫn là hai vạch!!!

Tô Tử Dương đặt mông nhồi trên nắp bồn cầu, có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Chuyện nên đến vẫn phải đến, trước kia có cầu nguyện thế nào cũng vô dụng!

Uể oải ỉu xìu qua được thứ năm với thứ sáu. Sáng thứ bảy, Tô Tử Dương phá lệ tỉnh dậy rất sớm, trằn trọc mãi không ngủ được. Đưa tay vuốt ve bụng dưới, thầm tính toán số tiền còn lại trong tay, năm vạn của Lăng Triển Dực đưa cộng thêm tiền tiết của cậu... Có thể chống đỡ thêm được sáu tháng...

Xem ra tuần sau phải nộp đơn xin nghỉ việc cho cấp trên, bởi vì cậu có thể tưởng tượng bản thân phải vượt qua ba tháng kế tiếp như thế nào.



Đang suy nghĩ, dạ dày bỗng một trận sôi trào, Tô Tử Dương che miệng leo xuống giường chạy vào toilet...

"Oẹeee ――" Tô Tử Dương nôn tới mặt này tối tăm, thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất. Mới sớm vậy đã có phản ứng, thật không xong.

"Dinhdoong dinhdoong ――" Đột nhiên chuông cửa vang lên, Tô Tử Dương mệt mỏi lau miệng, lê một thân yếu ớt ra mở cửa.

Đứng trước cửa là một người đàn ông nho nhã lễ độ, ăn mặc sạch sẽ, trên sống mũi có một cái kính gọng đen. Y nhẹ giọng nói: "Tô tiên sinh?"

Tô Tử Dương sửng sốt, sau đó nghi hoặc hỏi: "Anh là..."

"A, mạo muội làm phiền, tôi là giáo sư của một trường đại học, Lạc Dương. Tôi ở trên mạng thấy cậu đăng một bài viết nói rằng muốn cho thuê phòng..." Lạc Dương lịch sự giải thích: "Tôi biết trước đó phải điện thoại cho cậu, không may là hôm trước điện thoại tôi vô tình bị trộm... Cũng may trí nhớ tôi tốt, lần theo địa chỉ trong trí nhớ mà tìm được... Tôi hẳn là không nhớ lầm chứ?"

"Không có, đây chính là nơi anh muốn tìm, chúng ta vào đi!"

Tô Tử Dương nghe y nói tin tức cho thuê nhà trên mạng cũng phục hồi tinh thần lại, cậu để Lạc Dương vào nhà, bất động thanh sắc thoáng đánh giá người đàn ông này một chút, hừm, rất lễ phép, thoạt nhìn rất dễ ở chung, không biết y có thể tiếp thu thể chất quái dị của mình hay không?

"Đây là phòng ngủ phụ, ánh sáng cũng tốt, hai ngày trước tôi đã thu dọn rồi. Khu này cách trường đại học không xa lắm, giá cả cũng không cao, mỗi tháng trả tôi một lần..." Tô Tử Dương giống như sắp thuộc lòng nói ra, còn chưa nói hết đã bị Lạc Dương ngắt lời.

"Mấy cái đó tôi ở trên mạng biết được hết rồi, đêt tôi điền bảng trắc nghiệm khảo sát đi." Lạc Dương chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu nhìn chằm chằm Tô Tử Dương nói.

Tô Tử Dương trợn mắt: "Bẳng trắc nghiệm khảo sát anh cũng biết?"

"Ừm." Lạc Dương thấp giọng gật đầu, sau đó đắn đo hỏi: "Cậu là gay?"

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook