Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm
Chương 84: Tiếng 'ông xã' nghe hay quá đi
Bắc Đường Mặc
04/05/2023
Đương lúc Diệp Thước chạy đến chung cư giáo viên Lạc Dương ở để nói hắn
tình nguyện làm thế thân cũng muốn hẹn hò với y thì chủ nhân căn phòng
đã đổi thành một đôi vợ chồng giáo sư già họ Nhậm mới vừa kết hôn.
Diệp Thước không biết trường học đã sửa lại nội quy nên cho rằng Lạc Dương vì trốn mình mới dọn khỏi chung cư trường cấp.
Hắn cảm thấy mình bị thất tình nên lại chạy quanh sân thể dục hai mươi vòng, sau đó ngã lên thảm cỏ không dậy nổi.
Thật ra lúc trước Lạc Dương nói những lời đó với Diệp Thước chẳng qua là đứng trên cương vị người từng trải đưa ra lời khuyên mà thôi.
Sở dĩ y dùng những lời tuyệt tình và tàn nhẫn như vậy để kích động Diệp Thước không phải là vì chán ghét thằng nhóc to xác này mà ngược lại, thật ra y cũng có chút hảo cảm với Diệp Thước, nhưng y sợ giẫm lên vết xe đổ, cho nên cam tâm đẩy người ta ra.
Bóp chết hết thảy ngay từ lúc bắt đầu, hẳn sẽ không sao nữa đúng không?
Tốt cho mình, cũng tốt cho Diệp Thước, đều là lựa chọn sáng suốt nhất.
Kết quả Lạc Dương không biết, y ở nhà Tô Tử Dương yên tĩnh mấy ngày, khi trở lại trường học lần nữa, tầm mắt cứ không ngừng xuất hiện bóng hình Diệp Thước, hắn vẫn cười ngâm ngâm như cũ, phảng phất người chịu đả kích ngày đó không phải hắn.
"Giáo sư Lạc, thầy bảo em làm thế thân cũng được, em có thể làm thế thân của người trong lòng thầy, nói không chừng ngày nào đó thế thân cũng có thể trở mình thành chính thức!" Ánh mắt Diệp Thước sáng ngời, lấp lánh hàng vạn vì sao.
"......"
Lạc Dương không ngờ ngay cả điều kiện hà khắc tàn nhẫn như vậy mà hắn cũng đồng ý, trong lòng ít nhiều có chút băn khoăn, nhưng chung quy vẫn không đồng ý, cũng không để ý đến hắn, trực tiếp làm lơ để hắn phơi nắng.
Ý muốn nói, tôi sẽ không đồng ý, cậu nên từ bỏ đi!
Diệp Thước căn bản đã nhịn bảy năm từ yêu thầm đến công khai, chẳng lẽ còn sợ phải kiên trì thêm hai năm nữa sao? Đương nhiên không sợ, vì thế mối quan hệ giữa hai người cơ bản đã khôi phục lại như trước khi hắn tỏ tình, vào lớp ngồi bàn nhất, nghe giảng vô cùng nghiêm túc, không có gì thì mua một ít quà nhỏ cho Lạc Dương, sau đó còn mặt dày tìm Lạc Dương ăn chực ―― đương nhiên, bởi vì Lạc Dương thuê nhà của Tô Tử Dương, cho nên cái gọi là ăn chực của hắn chính là để Lạc Dương làm cơm xong thì dùng hộp giữ ấm đưa tới trường cho hắn. ngôn tình ngược
Lạc Dương nghiêm mặt, Diệp Thước liền dùng khổ nhục kế, không phải mặc ít quần áo thì là chỗ này không ổn chỗ kia không khỏe, nội tâm Lạc Dương vẫn là người tương đối dịu dàng, chỉ ngoại trừ lúc trước nhằm vào Diệp Lãng nên mới vô tình lạnh lùng một chút, bình thường cơ bản vẫn rất ôn hòa. Cho nên, tuy rằng biết đa phần Diệp Thước đều giả vờ nhưng y vẫn nhượng bộ.
Hai người cứ như vậy dây dây dưa dưa, chẳng ai phá vỡ bức tường kia cả.
Chân chính làm Lạc Dương rung động chính là lần đó Tô Tử Dương nhờ y trả tiền viện phí, mấy năm nay y đối đãi với bản thân cực tốt, cho nên căn bản là không có tiết kiệm tiền. Nhưng Tô Tử Dương là bạn mới của y, vì người bạn này, y đã mở lời với Diệp Thước ―― trong số những người y quen cũng chỉ có tiểu tử này có chút tiền, hơn nữa có thể một hơi lấy ra một đống tiền mà chẳng nhíu mày lấy một cái.
Diệp Thước quả nhiên không làm Lạc Dương thất vọng, trực tiếp đưa cho y một tấm thẻ ngân hàng, tiền trong card cũng đủ để y trả một trăm lần tiền thuốc men cho Tô Tử Dương.
Tuy nhiên, cuối cùng không trả thành công. Cái tên Lăng Triển Dực đã thanh toán hết viện phí, cũng biểu hiện ra địch ý mãnh liệt với y.
Sao Lạc Dương lại không rõ đáy mắt anh ta chôn giấu sự ghen tuông chứ?
Không bao lâu sau, Lăng Triển Dực đã đuổi tình địch trá hình là y ra ngoài. Đương nhiên, y cũng nhìn ra tình cảm Lăng Triển Dực dành cho Tô Tử Dương nên mới cam lòng dọn ra.
Ở còn chưa đến nửa năm đã phải rời đi, ít nhiều có chút luyến tiếc, có điều Diệp Thước thập phần hưng phấn, giúp y khiêng hai bao hành lý, bắt xe chở người về nhà hắn.
Diệp Thước đã dọn ra riêng từ năm lớp 11, ở một mình đã bốn năm rồi.
Không ngờ lúc trước ở bệnh viện chỉ là thuận miệng nhắc tới, thế mà Lạc Dương lại đồng ý ở cùng hắn, điều này làm Diệp Thước không ôm hy vọng gì trước tốt nghiệp hưng phấn tột đỉnh, phảng phất như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống đỉnh đầu hắn.
Sau khi sống chung, Diệp Thước càng hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn Lạc Dương nấu, lâng lâng như thể mình là người hạnh phúc nhất trên đời này.
Ở được hai tháng như thế, Diệp Thước liền thử thăm dò xác nhận mối quan hệ giữa hai người, càng làm hắn không ngờ chính là, thế mà Lạc Dương lại chịu.
Đại khái chắc là bị sự thành tâm của mình làm cảm động rồi!
Rốt cuộc Lạc Dương vẫn là người mềm lòng, chuyện Diệp Lãng đã qua bảy năm, không cần phải canh cánh trong lòng. Còn Diệp Thước đã ở cạnh y ngót nghét hai năm, cái mác 'có liên quan tới Diệp Lãng' Lạc Dương dán lên người Diệp Thước lúc trước cũng đã sớm gỡ bỏ.
Mặc dù thật sự có liên quan đến Diệp Lãng nhưng thế thì sao, rốt cuộc Diệp Thước không phải Diệp Lãng, hắn là Diệp Thước, là Diệp Thước vẫn luôn âm thầm quan tâm y.
Lạc Dương đã sớm chết tâm với tình yêu, có điều cái này cũng không gây trở ngại đến việc y nếm thử một đoạn tình yêu mới.
Lúc này đây, Lạc Dương sẽ không ngu ngốc như bảy năm trước, không bỏ ra nhiều tình cảm như Diệp Thước, nhưng tóm lại hai người đã bước lên con đường yêu đương.
Diệp Thước tin chắc rằng chỉ cần Lạc Dương chịu bắt đầu với mình, như vậy hắn sẽ có năng lực làm đoạn tình yêu này vĩnh viễn không kết thúc!
Rũ mắt chăm chú nhìn dung nhan an tĩnh ngủ say của Lạc Dương, Diệp Thước chậm rãi cúi người, đem nụ hôn mềm nhẹ khắc giữa mày y.
――――――――――――――
Lại nói Tô Tử Dương, sau khi nói chuyện điện thoại với Lạc Dương liền ngắt máy rồi tắt máy ném lên tủ đầu giường, sau đó trở mình nằm trên giường cẩn thận ngẫm nghĩ lời Lạc Dương nói với cậu.
Có thật là do mình suy nghĩ quá nhiều không? Hẳn là có loại khả năng này đi?
Nghiêng mình chốc lát, Tô Tử Dương liền cảm thấy bụng có hơi đau không thoải mái, vì thế trở mình, lúc tay phải chạm đến cái đệm hơi nhỏ bên cạnh liền túm lấy lót ở vị trí thích hợp dưới bụng.
Đã thoải mái hơn vừa rồi rất nhiều, Tô Tử Dương không thu tay lại mà nhẹ nhàng vuốt ve cái đệm nhỏ lót dưới bụng, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc trước cậu đá Lăng Triển Dực ra ngoài.
Tuy Lăng Triển Dực ấm ức lắm nhưng vẫn không dám không tuân theo mệnh lệnh của mình, trước khi đi còn đặc biệt săn sóc mà lót cái đệm cho cậu, đắp mền, chuẩn bị gối đầu cho tốt mới lưu luyến bước từng bước đi tới phòng cho khách, đồng thời không quên dặn dò: "Có việc gì thì kêu anh, anh luôn mở cửa, có thể nghe thấy."
Tô Tử Dương thở dài, chẳng lẽ, thật sự do mình nghĩ nhiều sao?
Lăng Triển Dực bị mình chọc tức đến ngứa răng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài, hơn nữa còn không quên nghĩ cho mình trước tiên, chuẩn bị tốt mọi thứ cho mình thoải rồi mới đi.
Không biết anh ấy có giận mình không nhỉ?
Lúc này hẳn là mình vô cớ gây rối nhỉ?
Hình như nhớ rõ Lăng Triển Dực ra ngoài như thế, không lấy gì cả, mền gối gì đó đều nằm trong ngăn tủ ở phòng mình. Lúc trước khi hai người ngủ chung, Lăng Triển Dực chưa bao giờ đến ngăn tủ lấy mền gối mà trực tiếp ôm mình, nằm chung cái gối, đắp chung cái mền. Tuy rằng mình không cần gối đầu, trực tiếp bò lên ngực đối phương cũng được.
Có điều bây giờ anh ấy đang ở phòng cho khách, không biết trong phòng có mền gối linh tinh gì hay không? Mình vô cớ gây rối như vậy, có khi nào Lăng Triển Dực trực tiếp ngủ trên ván giường dưới sự tức giận không ta?
Lăn qua lộn không ngủ được, Tô Tử Dương cẩn thận mở đèn, một tay chống giường một tay đỡ lưng chậm rãi xuống giường, trong phòng đã sớm được Lăng Triển Dực trải thảm thật dày, cho nên mặc dù không mang dép lê cũng không lạnh, huống chi giờ là mùa hè, Tô Tử Dương cứ đi chân trần đến phòng cho khách.
Đương nhiên, Tô Tử Dương vẫn không quên chính sự ―― ngoại trừ cái tay đỡ eo kia, cái còn lại cầm một cái mền mỏng, gối kẹp dưới nách.
Tô Tử Dương dùng cái tạo hình mẹ hiền vợ đảm chậm rì rì đi tới chỗ Lăng Triển Dực. Quả nhiên cửa phòng cho khách đang mở, nhớ tới câu nói trước khi bị đuổi ra của Lăng Triển Dực, Tô Tử Dương càng cảm thấy mình có chút quá đáng, người ta nghĩ cho mình như vậy, vì muốn nghe mình gọi nên cứ để cửa mở, sẵn sàng kêu là đến, còn mình cứ suy nghĩ không đâu, để tâm vào chuyện vụn vặt, hẹp hòi ích kỷ......
Quả thật có chút xấu hổ!
Tô Tử Dương đứng ở cửa do dự một lát, rốt cuộc là nên bật đèn hay không bật đèn, không bật đèn lỡ như vấp phải gì đó thì sao, bật đèn thì sợ đánh thức Lăng Triển Dực. Sau khi suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng bật đèn.
Dậy cũng tốt, tỉnh thì mình sẽ xin lỗi, kêu anh ấy về phòng chính, không dậy cũng không sao, cậu cầm gối đầu với tấm mền mỏng, lót gối đắp mền cho anh xong thì sẽ trở về ngủ.
Tính toán như thế, Tô Tử Dương chậm rì rì bước tới mép giường Lăng Triển Dực. Quả nhiên, căn bản tên này không có lấy một cái gối đầu, cũng không đắp mền, cứ như vậy mặc áo tắm rộng thùng thình nằm thẳng cẳng ngáy o o.
Ánh đèn bất thình lình cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lăng Triển Dực, anh chỉ lẩm bẩm trở mình, sau đó tiếp tục ngủ.
"Vợ ơi...... Đừng giận mà...... Vợ ơi...... Anh sai rồi...... Tử Dương...... Dương Dương...... Vợ ơi...... Là anh không tốt......"
Câu từ vụn vặt thốt lên từ miệng Lăng Triển Dực làm Tô Tử Dương sửng sốt đứng ở mép giường, trong lúc ngủ mơ còn gọi tên mình, có lẽ là đặt mình ở vị trí quan trọng nhất trong lòng nhỉ? Thử hỏi người như vậy sao có thể phụ mình chứ?
Nháy mắt Tô Tử Dương cảm thấy thoải mái, cậu hơi cong môi, ngồi ở mép giường, giúp Lăng Triển Dực chỉnh lại áo tắm dài, sau đó đắp mền cho anh, cuối cùng ôm đầu Lăng Triển Dực lên lót cái gối dưới ót cho anh.
"Vợ ơi...... Anh sai rồi...... Đừng giận mà......" Lăng Triển Dực chỉ lẩm bẩm có một câu.
Tô Tử Dương áp tay lên mặt anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh, thủ thỉ: "Em không có giận anh đâu, ngoan, ngủ đi...... Ông xã......"
Trong lúc mơ màng, tựa hồ nghe được tiếng 'ông xã', đôi mày nhíu chặt của Lăng Triển Dực giãn ra, như thằng ngốc cười hí hí, nỉ non: "Vợ à...... Anh yêu em......"
"......" Tô Tử Dương không ngờ chỉ một câu nói của mình có thể khiến Lăng Triển Dực vui vẻ như vậy, nghĩ đến khoảng thời gian trước kia hành hạ Lăng Triển Dực như vậy mà anh chẳng oán thán câu nào, chỉ chút câu khen ngợi của mình giống như ban ân cho Lăng Triển Dực vậy, cười một cái là anh có thể vui vẻ cả buổi, trong lòng Tô Tử Dương có chút xúc động, đầu ngón tay cậu vuốt ve dung nhan tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Lăng Triển Dực, nhỏ giọng đáp: "Em cũng yêu anh...... chồng à......"
Diệp Thước không biết trường học đã sửa lại nội quy nên cho rằng Lạc Dương vì trốn mình mới dọn khỏi chung cư trường cấp.
Hắn cảm thấy mình bị thất tình nên lại chạy quanh sân thể dục hai mươi vòng, sau đó ngã lên thảm cỏ không dậy nổi.
Thật ra lúc trước Lạc Dương nói những lời đó với Diệp Thước chẳng qua là đứng trên cương vị người từng trải đưa ra lời khuyên mà thôi.
Sở dĩ y dùng những lời tuyệt tình và tàn nhẫn như vậy để kích động Diệp Thước không phải là vì chán ghét thằng nhóc to xác này mà ngược lại, thật ra y cũng có chút hảo cảm với Diệp Thước, nhưng y sợ giẫm lên vết xe đổ, cho nên cam tâm đẩy người ta ra.
Bóp chết hết thảy ngay từ lúc bắt đầu, hẳn sẽ không sao nữa đúng không?
Tốt cho mình, cũng tốt cho Diệp Thước, đều là lựa chọn sáng suốt nhất.
Kết quả Lạc Dương không biết, y ở nhà Tô Tử Dương yên tĩnh mấy ngày, khi trở lại trường học lần nữa, tầm mắt cứ không ngừng xuất hiện bóng hình Diệp Thước, hắn vẫn cười ngâm ngâm như cũ, phảng phất người chịu đả kích ngày đó không phải hắn.
"Giáo sư Lạc, thầy bảo em làm thế thân cũng được, em có thể làm thế thân của người trong lòng thầy, nói không chừng ngày nào đó thế thân cũng có thể trở mình thành chính thức!" Ánh mắt Diệp Thước sáng ngời, lấp lánh hàng vạn vì sao.
"......"
Lạc Dương không ngờ ngay cả điều kiện hà khắc tàn nhẫn như vậy mà hắn cũng đồng ý, trong lòng ít nhiều có chút băn khoăn, nhưng chung quy vẫn không đồng ý, cũng không để ý đến hắn, trực tiếp làm lơ để hắn phơi nắng.
Ý muốn nói, tôi sẽ không đồng ý, cậu nên từ bỏ đi!
Diệp Thước căn bản đã nhịn bảy năm từ yêu thầm đến công khai, chẳng lẽ còn sợ phải kiên trì thêm hai năm nữa sao? Đương nhiên không sợ, vì thế mối quan hệ giữa hai người cơ bản đã khôi phục lại như trước khi hắn tỏ tình, vào lớp ngồi bàn nhất, nghe giảng vô cùng nghiêm túc, không có gì thì mua một ít quà nhỏ cho Lạc Dương, sau đó còn mặt dày tìm Lạc Dương ăn chực ―― đương nhiên, bởi vì Lạc Dương thuê nhà của Tô Tử Dương, cho nên cái gọi là ăn chực của hắn chính là để Lạc Dương làm cơm xong thì dùng hộp giữ ấm đưa tới trường cho hắn. ngôn tình ngược
Lạc Dương nghiêm mặt, Diệp Thước liền dùng khổ nhục kế, không phải mặc ít quần áo thì là chỗ này không ổn chỗ kia không khỏe, nội tâm Lạc Dương vẫn là người tương đối dịu dàng, chỉ ngoại trừ lúc trước nhằm vào Diệp Lãng nên mới vô tình lạnh lùng một chút, bình thường cơ bản vẫn rất ôn hòa. Cho nên, tuy rằng biết đa phần Diệp Thước đều giả vờ nhưng y vẫn nhượng bộ.
Hai người cứ như vậy dây dây dưa dưa, chẳng ai phá vỡ bức tường kia cả.
Chân chính làm Lạc Dương rung động chính là lần đó Tô Tử Dương nhờ y trả tiền viện phí, mấy năm nay y đối đãi với bản thân cực tốt, cho nên căn bản là không có tiết kiệm tiền. Nhưng Tô Tử Dương là bạn mới của y, vì người bạn này, y đã mở lời với Diệp Thước ―― trong số những người y quen cũng chỉ có tiểu tử này có chút tiền, hơn nữa có thể một hơi lấy ra một đống tiền mà chẳng nhíu mày lấy một cái.
Diệp Thước quả nhiên không làm Lạc Dương thất vọng, trực tiếp đưa cho y một tấm thẻ ngân hàng, tiền trong card cũng đủ để y trả một trăm lần tiền thuốc men cho Tô Tử Dương.
Tuy nhiên, cuối cùng không trả thành công. Cái tên Lăng Triển Dực đã thanh toán hết viện phí, cũng biểu hiện ra địch ý mãnh liệt với y.
Sao Lạc Dương lại không rõ đáy mắt anh ta chôn giấu sự ghen tuông chứ?
Không bao lâu sau, Lăng Triển Dực đã đuổi tình địch trá hình là y ra ngoài. Đương nhiên, y cũng nhìn ra tình cảm Lăng Triển Dực dành cho Tô Tử Dương nên mới cam lòng dọn ra.
Ở còn chưa đến nửa năm đã phải rời đi, ít nhiều có chút luyến tiếc, có điều Diệp Thước thập phần hưng phấn, giúp y khiêng hai bao hành lý, bắt xe chở người về nhà hắn.
Diệp Thước đã dọn ra riêng từ năm lớp 11, ở một mình đã bốn năm rồi.
Không ngờ lúc trước ở bệnh viện chỉ là thuận miệng nhắc tới, thế mà Lạc Dương lại đồng ý ở cùng hắn, điều này làm Diệp Thước không ôm hy vọng gì trước tốt nghiệp hưng phấn tột đỉnh, phảng phất như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống đỉnh đầu hắn.
Sau khi sống chung, Diệp Thước càng hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn Lạc Dương nấu, lâng lâng như thể mình là người hạnh phúc nhất trên đời này.
Ở được hai tháng như thế, Diệp Thước liền thử thăm dò xác nhận mối quan hệ giữa hai người, càng làm hắn không ngờ chính là, thế mà Lạc Dương lại chịu.
Đại khái chắc là bị sự thành tâm của mình làm cảm động rồi!
Rốt cuộc Lạc Dương vẫn là người mềm lòng, chuyện Diệp Lãng đã qua bảy năm, không cần phải canh cánh trong lòng. Còn Diệp Thước đã ở cạnh y ngót nghét hai năm, cái mác 'có liên quan tới Diệp Lãng' Lạc Dương dán lên người Diệp Thước lúc trước cũng đã sớm gỡ bỏ.
Mặc dù thật sự có liên quan đến Diệp Lãng nhưng thế thì sao, rốt cuộc Diệp Thước không phải Diệp Lãng, hắn là Diệp Thước, là Diệp Thước vẫn luôn âm thầm quan tâm y.
Lạc Dương đã sớm chết tâm với tình yêu, có điều cái này cũng không gây trở ngại đến việc y nếm thử một đoạn tình yêu mới.
Lúc này đây, Lạc Dương sẽ không ngu ngốc như bảy năm trước, không bỏ ra nhiều tình cảm như Diệp Thước, nhưng tóm lại hai người đã bước lên con đường yêu đương.
Diệp Thước tin chắc rằng chỉ cần Lạc Dương chịu bắt đầu với mình, như vậy hắn sẽ có năng lực làm đoạn tình yêu này vĩnh viễn không kết thúc!
Rũ mắt chăm chú nhìn dung nhan an tĩnh ngủ say của Lạc Dương, Diệp Thước chậm rãi cúi người, đem nụ hôn mềm nhẹ khắc giữa mày y.
――――――――――――――
Lại nói Tô Tử Dương, sau khi nói chuyện điện thoại với Lạc Dương liền ngắt máy rồi tắt máy ném lên tủ đầu giường, sau đó trở mình nằm trên giường cẩn thận ngẫm nghĩ lời Lạc Dương nói với cậu.
Có thật là do mình suy nghĩ quá nhiều không? Hẳn là có loại khả năng này đi?
Nghiêng mình chốc lát, Tô Tử Dương liền cảm thấy bụng có hơi đau không thoải mái, vì thế trở mình, lúc tay phải chạm đến cái đệm hơi nhỏ bên cạnh liền túm lấy lót ở vị trí thích hợp dưới bụng.
Đã thoải mái hơn vừa rồi rất nhiều, Tô Tử Dương không thu tay lại mà nhẹ nhàng vuốt ve cái đệm nhỏ lót dưới bụng, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc trước cậu đá Lăng Triển Dực ra ngoài.
Tuy Lăng Triển Dực ấm ức lắm nhưng vẫn không dám không tuân theo mệnh lệnh của mình, trước khi đi còn đặc biệt săn sóc mà lót cái đệm cho cậu, đắp mền, chuẩn bị gối đầu cho tốt mới lưu luyến bước từng bước đi tới phòng cho khách, đồng thời không quên dặn dò: "Có việc gì thì kêu anh, anh luôn mở cửa, có thể nghe thấy."
Tô Tử Dương thở dài, chẳng lẽ, thật sự do mình nghĩ nhiều sao?
Lăng Triển Dực bị mình chọc tức đến ngứa răng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài, hơn nữa còn không quên nghĩ cho mình trước tiên, chuẩn bị tốt mọi thứ cho mình thoải rồi mới đi.
Không biết anh ấy có giận mình không nhỉ?
Lúc này hẳn là mình vô cớ gây rối nhỉ?
Hình như nhớ rõ Lăng Triển Dực ra ngoài như thế, không lấy gì cả, mền gối gì đó đều nằm trong ngăn tủ ở phòng mình. Lúc trước khi hai người ngủ chung, Lăng Triển Dực chưa bao giờ đến ngăn tủ lấy mền gối mà trực tiếp ôm mình, nằm chung cái gối, đắp chung cái mền. Tuy rằng mình không cần gối đầu, trực tiếp bò lên ngực đối phương cũng được.
Có điều bây giờ anh ấy đang ở phòng cho khách, không biết trong phòng có mền gối linh tinh gì hay không? Mình vô cớ gây rối như vậy, có khi nào Lăng Triển Dực trực tiếp ngủ trên ván giường dưới sự tức giận không ta?
Lăn qua lộn không ngủ được, Tô Tử Dương cẩn thận mở đèn, một tay chống giường một tay đỡ lưng chậm rãi xuống giường, trong phòng đã sớm được Lăng Triển Dực trải thảm thật dày, cho nên mặc dù không mang dép lê cũng không lạnh, huống chi giờ là mùa hè, Tô Tử Dương cứ đi chân trần đến phòng cho khách.
Đương nhiên, Tô Tử Dương vẫn không quên chính sự ―― ngoại trừ cái tay đỡ eo kia, cái còn lại cầm một cái mền mỏng, gối kẹp dưới nách.
Tô Tử Dương dùng cái tạo hình mẹ hiền vợ đảm chậm rì rì đi tới chỗ Lăng Triển Dực. Quả nhiên cửa phòng cho khách đang mở, nhớ tới câu nói trước khi bị đuổi ra của Lăng Triển Dực, Tô Tử Dương càng cảm thấy mình có chút quá đáng, người ta nghĩ cho mình như vậy, vì muốn nghe mình gọi nên cứ để cửa mở, sẵn sàng kêu là đến, còn mình cứ suy nghĩ không đâu, để tâm vào chuyện vụn vặt, hẹp hòi ích kỷ......
Quả thật có chút xấu hổ!
Tô Tử Dương đứng ở cửa do dự một lát, rốt cuộc là nên bật đèn hay không bật đèn, không bật đèn lỡ như vấp phải gì đó thì sao, bật đèn thì sợ đánh thức Lăng Triển Dực. Sau khi suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng bật đèn.
Dậy cũng tốt, tỉnh thì mình sẽ xin lỗi, kêu anh ấy về phòng chính, không dậy cũng không sao, cậu cầm gối đầu với tấm mền mỏng, lót gối đắp mền cho anh xong thì sẽ trở về ngủ.
Tính toán như thế, Tô Tử Dương chậm rì rì bước tới mép giường Lăng Triển Dực. Quả nhiên, căn bản tên này không có lấy một cái gối đầu, cũng không đắp mền, cứ như vậy mặc áo tắm rộng thùng thình nằm thẳng cẳng ngáy o o.
Ánh đèn bất thình lình cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lăng Triển Dực, anh chỉ lẩm bẩm trở mình, sau đó tiếp tục ngủ.
"Vợ ơi...... Đừng giận mà...... Vợ ơi...... Anh sai rồi...... Tử Dương...... Dương Dương...... Vợ ơi...... Là anh không tốt......"
Câu từ vụn vặt thốt lên từ miệng Lăng Triển Dực làm Tô Tử Dương sửng sốt đứng ở mép giường, trong lúc ngủ mơ còn gọi tên mình, có lẽ là đặt mình ở vị trí quan trọng nhất trong lòng nhỉ? Thử hỏi người như vậy sao có thể phụ mình chứ?
Nháy mắt Tô Tử Dương cảm thấy thoải mái, cậu hơi cong môi, ngồi ở mép giường, giúp Lăng Triển Dực chỉnh lại áo tắm dài, sau đó đắp mền cho anh, cuối cùng ôm đầu Lăng Triển Dực lên lót cái gối dưới ót cho anh.
"Vợ ơi...... Anh sai rồi...... Đừng giận mà......" Lăng Triển Dực chỉ lẩm bẩm có một câu.
Tô Tử Dương áp tay lên mặt anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh, thủ thỉ: "Em không có giận anh đâu, ngoan, ngủ đi...... Ông xã......"
Trong lúc mơ màng, tựa hồ nghe được tiếng 'ông xã', đôi mày nhíu chặt của Lăng Triển Dực giãn ra, như thằng ngốc cười hí hí, nỉ non: "Vợ à...... Anh yêu em......"
"......" Tô Tử Dương không ngờ chỉ một câu nói của mình có thể khiến Lăng Triển Dực vui vẻ như vậy, nghĩ đến khoảng thời gian trước kia hành hạ Lăng Triển Dực như vậy mà anh chẳng oán thán câu nào, chỉ chút câu khen ngợi của mình giống như ban ân cho Lăng Triển Dực vậy, cười một cái là anh có thể vui vẻ cả buổi, trong lòng Tô Tử Dương có chút xúc động, đầu ngón tay cậu vuốt ve dung nhan tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Lăng Triển Dực, nhỏ giọng đáp: "Em cũng yêu anh...... chồng à......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.