Chương 76: Giải chú thuật
Quỷ Đăng Quân
16/08/2016
Trằn trọc mãi ta mới ngủ được. Hôm sau tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng Cẩm Tú gọi cửa ầm ầm ở bên ngoài.
Ra hỏi thì mới biết là giáo chủ đã trở về, tất cả mọi người đều phải ra nghênh đón.
Giáo chủ triệu tập tất cả tới điện lớn, ta cảm giác như hắn có chuyện cực kì quan trọng cần thông báo.
Trong đại điện im phăng phắc, giáo chủ ngồi trên cao nhìn xuống dưới một lúc rồi mới mở miệng nói, “Bổn tọa nghe nói, trong giáo có gian tế của triều đình, hơn nữa người này không thể khinh thường. Cho nên bổn tọa trở về cũng là để xử lý việc này”.
Hắn vừa dứt lời, ở bên dưới đã xôn xao cả lên, ta cũng không khỏi thấy run người. Người mà giáo chủ đang nói tới…có phải là Lạc Trần không? Nếu như vậy, Lạc Trần không phải đang gặp nguy hiểm sao? Ta toát hết cả mồ hôi hột.
“Người đó không biết là ai nhỉ?” Cẩm Tú đột nhiên quay sang hỏi ta, ta tất nhiên là lờ đi coi như không nghe thấy.
“Mọi người không cần bàn luận nữa, ta đã bắt được hắn!” Giáo chủ bình tĩnh nói.
Ta càng lo hơn, nhìn thử xung quanh cũng không thấy Lạc Trần đâu cả. Theo lý mà nói, hiện giờ đồ đệ trong giáo đều phải ở đây. Thân phận của Lạc Trần lại đặc biệt, giáo chủ trở về thì hắn đáng ra phải là người đầu tiên nghênh đón mới đúng, thế mà lúc này lại không thấy bóng dáng đâu cả. E là sẽ khiến cho giáo chủ hoài nghi.
Ta phải chạy nhanh ra ngoài xem mới được, cần đưa hắn rời khỏi đây sớm.
Giáo chủ dứt lời không lâu, ta liền thừa dịp lẻn ra ngoài.
Ẩn thân đi vào Bạch Lộc Cung, thấy Lạc Trần vẫn đang bận bịu làm việc, ta mới thở nhẹ ra.
“Lạc Trần!” Ta chạy vào gọi một tiếng rồi nhanh tay đóng tất cả cửa sổ lại, “Giáo chủ vừa thông báo trong giáo có gian tế đấy! Nghe khẩu khí của hắn có vẻ đang nói tới ngươi, chúng ta nhanh chạy trốn thôi!”
Lạc Trần nhẹ túc mi, sau đó lại lắc đầu, “Trốn đi thì chẳng khác nào chứng minh rằng chúng ta đúng là gian tế!”
“Nhưng…chúng ta cũng không thể ngồi im chờ chết!”
“Ngươi cứ yên tâm! Không có việc gì đâu, ngươi mau quay về đi!”
Ta lắc đầu, “Không về! Ta không thể ở chỗ của Nam Cung nữa…”
Lạc Trần hơi giật mình, hỏi ta lí do.
Ta thở dài, sau đó liền nói ra những chuyện Nam Cung đã làm, Lạc Trần nghe xong cũng cũng chỉ thản nhiên gật đầu.
“Vậy không nên trở lại đó nữa, ngươi sớm quay về Ly Hận Thiên cũng được”.
Ta ngẩn ra, “Nhưng chuyện của ngươi đã xong đâu”.
“Không cần lo, sẽ xong nhanh thôi!”
Vừa nói xong thì bên ngoài đã truyền đến âm thanh của một đám người. Lạc Trần nhẹ nhíu mi, bảo ta ẩn thân trốn ở một góc.
Bên ngoài vẫn là tiếng rầm rì to nhỏ, nhưng cũng chỉ có một người tiến vào đây, đó là giáo chủ.
Sau khi giáo chủ đóng cửa xong liền hỏi Lạc Trần, “Ngươi có thể tưởng tượng nổi không?”
Lạc Trần nhìn hắn, gọi một tiếng, “Giáo chủ!”
Giáo chủ giơ tay, “Ngươi không được gọi ta là giáo chủ nữa!” Nói xong lại nhìn chằm chằm vào Lạc Trần, “Hay là ngươi vẫn không muốn?”
Lạc Trần mím môi, gắt gao cau mày.
Giáo chủ cười cười, “Không sao cả! Rồi ngươi sẽ sớm đáp ứng thôi…”
Nói xong, hắn thản nhiên ngồi xuống uống trà. Ta còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Giáo chủ gọi một tiếng thì người đó vội chạy vào, quỳ xuống nói, “Giáo chủ, Đại tế ti không biết làm sao lại phát bệnh, tính mạng đang bị đe dọa!”
“Bổn tọa biết rồi!” Giáo chủ thản nhiên phất tay, sau đó nhìn về phía Lạc Trần, “Nếu ta đoán không sai, trong phòng này vẫn còn người khác?”
Ta cứng hết cả người. Hắn biết ta có mặt ở đây sao? Nhưng bây giờ hắn biết hay không cũng không quan trọng, quan trọng là theo như lời người vừa rồi tới báo, Nam Cung lại phát bệnh, không phải là tên giáo chủ này thi chú chứ?
“Nếu không nhanh một chút, sợ là Đại tế ti sẽ mất mạng mất…”
Hắn vừa dứt lời, ta không giả vờ nổi nữa, liền nhanh chóng phi thân về phía Ngự Thiên Viên.
Vào trong Khuynh Phàm Điện thì đã thấy có rất nhiều người vây bên ngoài, Cẩm Tú thì đi đi lại lại, hình như đang đợi ta tới.
Lúc thấy ta trở về nàng ta vội chạy tới kéo tay ta, “Mới vừa rồi Đại tế ti còn cho người đi tìm ngươi đó! Ngươi đi đâu vậy?”
Ta cũng không có thời gian giải thích với nàng ta, chỉ bảo nàng ta đuổi tất cả mọi người ra bên ngoài.
Lúc đi vào giường Nam Cung, ta điểm tay lên trán hắn thi pháp, sau đó niệm thanh tâm chú cho hắn.
Nhưng cơ thể hắn dường như có sức mạnh gì đó rất dị thường, ta không có cách nào áp chế được. Nam Cung chắc chắn đang phải chịu thống khổ rất nhiều. Ta thấy thế không khỏi rơi lệ.
“Sư phụ, ngươi cố chịu một lát…Ta…”
Ta cũng không biết nên nói cái gì, đang định theo lời Ức Cẩn, lấy chính mình ra để cứu Nam Cung. Lạc Trần tuy cũng rất quan trọng, nhưng nói thế nào thì Nam Cung cũng là một mạng người…
Đang do dự thì sức mạnh kì lạ trong cơ thể Nam Cung bỗng yếu đi, ta mừng rỡ, lại thi pháp chèn nó xuống lần nữa.
Vật lộn gần nửa canh giờ, Nam Cung cuối cùng cũng khá hơn một chút.
“Tiểu đồ nhi, ngươi lại cứu vi sư một mạng rồi”. Nam Cung vừa tỉnh lại đã trêu đùa ta.
Ta nhíu mi, giúp hắn ngồi lên.
“Ngươi đừng lộn xộn, vừa rồi thật khiến ta sợ chết đi được”.
Nam Cung cười cười, “Phật tử mà cũng bị chuyện này dọa sợ sao?”
“Ngươi đừng đùa nữa!” Nói xong ta lại thở dài, “Thật ra…Nếu trước sau gì cũng phải làm thế để cứu ngươi, không bằng bây giờ ngươi liền…”
Đang nói đến đoạn mấu chốt thì lại có người xông vào.
“Đại tế ti đã khá lên chưa?”
Ta nhìn lại, hóa ra là giáo chủ.
Hắn tiến lại gần hướng mắt về phía ta, cười nói, “Tiểu đồ đệ của Đại tế ti quả nhiên rất trung thành”.
Ta có chút không hiểu, sao lời hắn nói có chút…kỳ quái? Ngẩng đầu nhìn hắn ta mới phát hiện, thân hình hắn không còn cường tráng như trước nữa, mà rất gầy.
Người này…không phải là giáo chủ. Ta nhíu mi, cẩn thận nghĩ lại, bất giác cả kinh. Trời ơi đây là Lạc Trần. Vì sao hắn lại biến thành giáo chủ đi tới chỗ này?
Ta mở mắt thật to nhìn hắn, thật không thể tin được. Nhưng kỳ thật, đến ta còn nhìn ra được hắn không phải là giáo chủ, vì sao mọi người ở đây đều không hoài nghi gì vậy?
Nhìn ra phía sau thì thấy Hữu hộ pháp cũng tới đây, lúc này hắn ta đang canh ngoài cửa. Bọn họ thật sự đều không nhận ra?
Lạc Trần đóng cửa lại, khẽ thở dài, “Tiểu Linh Nhược, không cần đoán nữa, là ta”.
Ta đờ người ra, sau đó lại kéo tay hắn.
“Sao ngươi lại…”
“Lại thành giáo chủ?” Lạc Trần khẽ cười, kéo ta đứng lên, “Bởi vì ta đã trở thành giáo chủ của Càn Khôn giáo”.
“Nhưng…Mởi vừa rồi…”
“Giáo chủ và chúng ta vừa rồi còn cùng một chỗ đúng không? Bây giờ hắn chắc đã đi xa rồi, không trở về nữa”.
Ta lắc đầu, “Không được đâu, ngươi sẽ bị phát hiện ra mất…”
“Không đâu, ngươi cứ yên tâm. Càn Khôn giáo có quy định, chỉ cần thấy người đeo mặt nạ này thì người đó chính là giáo chủ, bất luận hắn có thay đổi như thế nào, các đệ tử khác sẽ không hoài nghi gì cả”.
Ta gật đầu, bảo sao lần trước Nam Cung nói giáo chủ có thay đổi cũng chả ai biết.
“Nhưng Lạc Trần, ngươi biến mất như thế không phải sẽ khiến người ta hoài nghi sao?”
“Hiện giờ ta là giáo chủ rồi, chỉ cần nói rằng ta phái đệ tử đi làm nhiệm vụ là được”.
“Vậy chuyện gian tế mà giáo chủ trước kia nói, ngươi định làm thế nào?”
Lúc này Nam Cung lại mở miệng nói, “Trong giáo đích thực có gian tế!” Hắn chậm rãi đứng lên, tiếp tục nói, “Hắn ta còn cố ý muốn vạch trần hai ngươi, có điều thông minh quá lại bị thông minh hại, bây giờ e là hắn đã trở thành người chịu tội thay rồi”.
Ta nhíu mày khó hiểu, Lạc Trần lại gật đầu, “Đại tế ti nói đúng”.
Ta liền nhắc tới chuyện của Nam Cung, “Lạc Trần, ngươi không phải con của hắn nhưng hắn lại truyền vị trí giáo chủ cho ngươi. Có thật là hắn thật sự không có con nối dõi không? Như thế thì chú thuật trên người Nam Cung sẽ không còn tác dụng nữa?”
Nam Cung lại lắc đầu, “Tuy hắn không phải là con của giáo chủ, nhưng cũng là cùng huyết mạch. Giáo chủ tiền nhiệm chắc chắn đã truyền thụ cho hắn cách sử dụng chủ thuật rồi!”
Lạc Trần gật đầu, sau đó nói với ta, “Hắn nói đúng, nhưng ta cũng có quyền giải chú thật. Có điều vẫn cần Tiểu Linh Nhược hỗ trợ mới được!”
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp các ngươi”. Ta vỗ vỗ ngực, nghĩa khí đáp ứng.
Lạc Trần cười nhẹ, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Đại tế ti nghỉ ngơi đi, ngày mai bổn tọa lại tới tìm ngươi”.
Ta vui mừng chạy tới bên người Nam Cung, “Ngày mai ngươi có thể thoát khỏi chú thuật rồi!”
Nam Cung gật đầu, lại hỏi ta, “Tiểu đồ nhi, sau khi giúp ta xong ngươi sẽ quay về Ly Hận Thiên à?”
Ta ngẩn người, nếu chuyện này cứ thế giải quyết êm đẹp, còn có Lạc Trần đã trở thành giáo chủ, chuyện lấy Tương Tư cũng không gặp trở ngại gì nữa, ta thật sự có thể quay về Ly Hận Thiên rồi.
“Đúng vậy!”
“Vậy cũng tốt! Nhưng ngươi không cần quá buồn, nếu ngươi nhớ sư phụ thì cứ xuống nhân gian tìm ta. Hoặc ta sẽ dùng huyền thuật lên đó thăm ngươi cũng được”.
“Ly Hận Thiên cũng không phải nơi phàm nhân có thể xông vào làm loạn như thế đâu! Ngươi đừng lên đó, nếu bị phát hiện sẽ bị trừng phạt đó!”
“Không phải người nhà Phật rất từ bi sao?”
“Từ bi không có nghĩa là không có quy củ! Nếu ngươi xông vào khẳng định sẽ bị bắt chép phạt kinh thư, hoặc bị giữ lại đó chín chín tám mươi mốt ngày mới được thả đi đó!”
Hắn không những không sợ, ngược lại còn nói, “Tám mươi mốt ngày? Không sao, mỗi ngày có thể nhìn thấy ngươi là được, ta còn thấy phạt như thế là quá ít ấy chứ!”
Ta lắc đầu, không thèm để ý hắn nói linh tinh nữa.
Ra hỏi thì mới biết là giáo chủ đã trở về, tất cả mọi người đều phải ra nghênh đón.
Giáo chủ triệu tập tất cả tới điện lớn, ta cảm giác như hắn có chuyện cực kì quan trọng cần thông báo.
Trong đại điện im phăng phắc, giáo chủ ngồi trên cao nhìn xuống dưới một lúc rồi mới mở miệng nói, “Bổn tọa nghe nói, trong giáo có gian tế của triều đình, hơn nữa người này không thể khinh thường. Cho nên bổn tọa trở về cũng là để xử lý việc này”.
Hắn vừa dứt lời, ở bên dưới đã xôn xao cả lên, ta cũng không khỏi thấy run người. Người mà giáo chủ đang nói tới…có phải là Lạc Trần không? Nếu như vậy, Lạc Trần không phải đang gặp nguy hiểm sao? Ta toát hết cả mồ hôi hột.
“Người đó không biết là ai nhỉ?” Cẩm Tú đột nhiên quay sang hỏi ta, ta tất nhiên là lờ đi coi như không nghe thấy.
“Mọi người không cần bàn luận nữa, ta đã bắt được hắn!” Giáo chủ bình tĩnh nói.
Ta càng lo hơn, nhìn thử xung quanh cũng không thấy Lạc Trần đâu cả. Theo lý mà nói, hiện giờ đồ đệ trong giáo đều phải ở đây. Thân phận của Lạc Trần lại đặc biệt, giáo chủ trở về thì hắn đáng ra phải là người đầu tiên nghênh đón mới đúng, thế mà lúc này lại không thấy bóng dáng đâu cả. E là sẽ khiến cho giáo chủ hoài nghi.
Ta phải chạy nhanh ra ngoài xem mới được, cần đưa hắn rời khỏi đây sớm.
Giáo chủ dứt lời không lâu, ta liền thừa dịp lẻn ra ngoài.
Ẩn thân đi vào Bạch Lộc Cung, thấy Lạc Trần vẫn đang bận bịu làm việc, ta mới thở nhẹ ra.
“Lạc Trần!” Ta chạy vào gọi một tiếng rồi nhanh tay đóng tất cả cửa sổ lại, “Giáo chủ vừa thông báo trong giáo có gian tế đấy! Nghe khẩu khí của hắn có vẻ đang nói tới ngươi, chúng ta nhanh chạy trốn thôi!”
Lạc Trần nhẹ túc mi, sau đó lại lắc đầu, “Trốn đi thì chẳng khác nào chứng minh rằng chúng ta đúng là gian tế!”
“Nhưng…chúng ta cũng không thể ngồi im chờ chết!”
“Ngươi cứ yên tâm! Không có việc gì đâu, ngươi mau quay về đi!”
Ta lắc đầu, “Không về! Ta không thể ở chỗ của Nam Cung nữa…”
Lạc Trần hơi giật mình, hỏi ta lí do.
Ta thở dài, sau đó liền nói ra những chuyện Nam Cung đã làm, Lạc Trần nghe xong cũng cũng chỉ thản nhiên gật đầu.
“Vậy không nên trở lại đó nữa, ngươi sớm quay về Ly Hận Thiên cũng được”.
Ta ngẩn ra, “Nhưng chuyện của ngươi đã xong đâu”.
“Không cần lo, sẽ xong nhanh thôi!”
Vừa nói xong thì bên ngoài đã truyền đến âm thanh của một đám người. Lạc Trần nhẹ nhíu mi, bảo ta ẩn thân trốn ở một góc.
Bên ngoài vẫn là tiếng rầm rì to nhỏ, nhưng cũng chỉ có một người tiến vào đây, đó là giáo chủ.
Sau khi giáo chủ đóng cửa xong liền hỏi Lạc Trần, “Ngươi có thể tưởng tượng nổi không?”
Lạc Trần nhìn hắn, gọi một tiếng, “Giáo chủ!”
Giáo chủ giơ tay, “Ngươi không được gọi ta là giáo chủ nữa!” Nói xong lại nhìn chằm chằm vào Lạc Trần, “Hay là ngươi vẫn không muốn?”
Lạc Trần mím môi, gắt gao cau mày.
Giáo chủ cười cười, “Không sao cả! Rồi ngươi sẽ sớm đáp ứng thôi…”
Nói xong, hắn thản nhiên ngồi xuống uống trà. Ta còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Giáo chủ gọi một tiếng thì người đó vội chạy vào, quỳ xuống nói, “Giáo chủ, Đại tế ti không biết làm sao lại phát bệnh, tính mạng đang bị đe dọa!”
“Bổn tọa biết rồi!” Giáo chủ thản nhiên phất tay, sau đó nhìn về phía Lạc Trần, “Nếu ta đoán không sai, trong phòng này vẫn còn người khác?”
Ta cứng hết cả người. Hắn biết ta có mặt ở đây sao? Nhưng bây giờ hắn biết hay không cũng không quan trọng, quan trọng là theo như lời người vừa rồi tới báo, Nam Cung lại phát bệnh, không phải là tên giáo chủ này thi chú chứ?
“Nếu không nhanh một chút, sợ là Đại tế ti sẽ mất mạng mất…”
Hắn vừa dứt lời, ta không giả vờ nổi nữa, liền nhanh chóng phi thân về phía Ngự Thiên Viên.
Vào trong Khuynh Phàm Điện thì đã thấy có rất nhiều người vây bên ngoài, Cẩm Tú thì đi đi lại lại, hình như đang đợi ta tới.
Lúc thấy ta trở về nàng ta vội chạy tới kéo tay ta, “Mới vừa rồi Đại tế ti còn cho người đi tìm ngươi đó! Ngươi đi đâu vậy?”
Ta cũng không có thời gian giải thích với nàng ta, chỉ bảo nàng ta đuổi tất cả mọi người ra bên ngoài.
Lúc đi vào giường Nam Cung, ta điểm tay lên trán hắn thi pháp, sau đó niệm thanh tâm chú cho hắn.
Nhưng cơ thể hắn dường như có sức mạnh gì đó rất dị thường, ta không có cách nào áp chế được. Nam Cung chắc chắn đang phải chịu thống khổ rất nhiều. Ta thấy thế không khỏi rơi lệ.
“Sư phụ, ngươi cố chịu một lát…Ta…”
Ta cũng không biết nên nói cái gì, đang định theo lời Ức Cẩn, lấy chính mình ra để cứu Nam Cung. Lạc Trần tuy cũng rất quan trọng, nhưng nói thế nào thì Nam Cung cũng là một mạng người…
Đang do dự thì sức mạnh kì lạ trong cơ thể Nam Cung bỗng yếu đi, ta mừng rỡ, lại thi pháp chèn nó xuống lần nữa.
Vật lộn gần nửa canh giờ, Nam Cung cuối cùng cũng khá hơn một chút.
“Tiểu đồ nhi, ngươi lại cứu vi sư một mạng rồi”. Nam Cung vừa tỉnh lại đã trêu đùa ta.
Ta nhíu mi, giúp hắn ngồi lên.
“Ngươi đừng lộn xộn, vừa rồi thật khiến ta sợ chết đi được”.
Nam Cung cười cười, “Phật tử mà cũng bị chuyện này dọa sợ sao?”
“Ngươi đừng đùa nữa!” Nói xong ta lại thở dài, “Thật ra…Nếu trước sau gì cũng phải làm thế để cứu ngươi, không bằng bây giờ ngươi liền…”
Đang nói đến đoạn mấu chốt thì lại có người xông vào.
“Đại tế ti đã khá lên chưa?”
Ta nhìn lại, hóa ra là giáo chủ.
Hắn tiến lại gần hướng mắt về phía ta, cười nói, “Tiểu đồ đệ của Đại tế ti quả nhiên rất trung thành”.
Ta có chút không hiểu, sao lời hắn nói có chút…kỳ quái? Ngẩng đầu nhìn hắn ta mới phát hiện, thân hình hắn không còn cường tráng như trước nữa, mà rất gầy.
Người này…không phải là giáo chủ. Ta nhíu mi, cẩn thận nghĩ lại, bất giác cả kinh. Trời ơi đây là Lạc Trần. Vì sao hắn lại biến thành giáo chủ đi tới chỗ này?
Ta mở mắt thật to nhìn hắn, thật không thể tin được. Nhưng kỳ thật, đến ta còn nhìn ra được hắn không phải là giáo chủ, vì sao mọi người ở đây đều không hoài nghi gì vậy?
Nhìn ra phía sau thì thấy Hữu hộ pháp cũng tới đây, lúc này hắn ta đang canh ngoài cửa. Bọn họ thật sự đều không nhận ra?
Lạc Trần đóng cửa lại, khẽ thở dài, “Tiểu Linh Nhược, không cần đoán nữa, là ta”.
Ta đờ người ra, sau đó lại kéo tay hắn.
“Sao ngươi lại…”
“Lại thành giáo chủ?” Lạc Trần khẽ cười, kéo ta đứng lên, “Bởi vì ta đã trở thành giáo chủ của Càn Khôn giáo”.
“Nhưng…Mởi vừa rồi…”
“Giáo chủ và chúng ta vừa rồi còn cùng một chỗ đúng không? Bây giờ hắn chắc đã đi xa rồi, không trở về nữa”.
Ta lắc đầu, “Không được đâu, ngươi sẽ bị phát hiện ra mất…”
“Không đâu, ngươi cứ yên tâm. Càn Khôn giáo có quy định, chỉ cần thấy người đeo mặt nạ này thì người đó chính là giáo chủ, bất luận hắn có thay đổi như thế nào, các đệ tử khác sẽ không hoài nghi gì cả”.
Ta gật đầu, bảo sao lần trước Nam Cung nói giáo chủ có thay đổi cũng chả ai biết.
“Nhưng Lạc Trần, ngươi biến mất như thế không phải sẽ khiến người ta hoài nghi sao?”
“Hiện giờ ta là giáo chủ rồi, chỉ cần nói rằng ta phái đệ tử đi làm nhiệm vụ là được”.
“Vậy chuyện gian tế mà giáo chủ trước kia nói, ngươi định làm thế nào?”
Lúc này Nam Cung lại mở miệng nói, “Trong giáo đích thực có gian tế!” Hắn chậm rãi đứng lên, tiếp tục nói, “Hắn ta còn cố ý muốn vạch trần hai ngươi, có điều thông minh quá lại bị thông minh hại, bây giờ e là hắn đã trở thành người chịu tội thay rồi”.
Ta nhíu mày khó hiểu, Lạc Trần lại gật đầu, “Đại tế ti nói đúng”.
Ta liền nhắc tới chuyện của Nam Cung, “Lạc Trần, ngươi không phải con của hắn nhưng hắn lại truyền vị trí giáo chủ cho ngươi. Có thật là hắn thật sự không có con nối dõi không? Như thế thì chú thuật trên người Nam Cung sẽ không còn tác dụng nữa?”
Nam Cung lại lắc đầu, “Tuy hắn không phải là con của giáo chủ, nhưng cũng là cùng huyết mạch. Giáo chủ tiền nhiệm chắc chắn đã truyền thụ cho hắn cách sử dụng chủ thuật rồi!”
Lạc Trần gật đầu, sau đó nói với ta, “Hắn nói đúng, nhưng ta cũng có quyền giải chú thật. Có điều vẫn cần Tiểu Linh Nhược hỗ trợ mới được!”
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp các ngươi”. Ta vỗ vỗ ngực, nghĩa khí đáp ứng.
Lạc Trần cười nhẹ, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Đại tế ti nghỉ ngơi đi, ngày mai bổn tọa lại tới tìm ngươi”.
Ta vui mừng chạy tới bên người Nam Cung, “Ngày mai ngươi có thể thoát khỏi chú thuật rồi!”
Nam Cung gật đầu, lại hỏi ta, “Tiểu đồ nhi, sau khi giúp ta xong ngươi sẽ quay về Ly Hận Thiên à?”
Ta ngẩn người, nếu chuyện này cứ thế giải quyết êm đẹp, còn có Lạc Trần đã trở thành giáo chủ, chuyện lấy Tương Tư cũng không gặp trở ngại gì nữa, ta thật sự có thể quay về Ly Hận Thiên rồi.
“Đúng vậy!”
“Vậy cũng tốt! Nhưng ngươi không cần quá buồn, nếu ngươi nhớ sư phụ thì cứ xuống nhân gian tìm ta. Hoặc ta sẽ dùng huyền thuật lên đó thăm ngươi cũng được”.
“Ly Hận Thiên cũng không phải nơi phàm nhân có thể xông vào làm loạn như thế đâu! Ngươi đừng lên đó, nếu bị phát hiện sẽ bị trừng phạt đó!”
“Không phải người nhà Phật rất từ bi sao?”
“Từ bi không có nghĩa là không có quy củ! Nếu ngươi xông vào khẳng định sẽ bị bắt chép phạt kinh thư, hoặc bị giữ lại đó chín chín tám mươi mốt ngày mới được thả đi đó!”
Hắn không những không sợ, ngược lại còn nói, “Tám mươi mốt ngày? Không sao, mỗi ngày có thể nhìn thấy ngươi là được, ta còn thấy phạt như thế là quá ít ấy chứ!”
Ta lắc đầu, không thèm để ý hắn nói linh tinh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.