Chương 17: Nha hoàn bên người.
Quỷ Đăng Quân
11/07/2016
Đến ngày thứ bảy sau
khi rời thành, Lạc Trần đưa ta tới Hàn Châu, nơi này cũng chả khác nhiều so với mười năm trước. Lạc Trần cố ý nán lại vài ngày, vừa đúng lúc
đang vào mùa mưa, hắn liền kéo dài lịch trình ra.
"Ngươi không quay về nhìn một chút sao?"
Trong khách điếm, Lạc Trần đang viết thư thông báo tình hình của mình cho ám bộ, ta ở bên cạnh nhìn hắn.
Lạc Trần thấy ta hỏi, viết ngày tháng vào thư rồi đưa mắt về phía ta.
"Tiểu Linh Nhược, hiện giờ chỉ có mỗi hai chúng ta thôi, chi bằng ngươi hóa hình người cùng ta đi giang hồ, thế nào?"
Ta hừ hừ: "Ta là Phật tử, không được nhúng chàm vào việc trần".
Lạc Trần ảm đạm cười, nghiêng đầu nhìn ta: "Phật tổ năm đó cũng là đi đến nhân gian lĩnh hội gian khổ, còn người lại ỷ vào cái danh Phật Tử mà chống chế này nọ, thật ra là tu vi thấp thì có".
Ta sửng sốt, không ngờ hắn lại có thể nói như vậy, liền lăn hai vòng trên bàn, muốn lùi vào túi hương để trốn, ai ngờ Lạc Trần đoán được ý định của ta, liền nhanh chóng cất túi hương đi.
"Muốn trốn sao?" Lạc Trần hơi nheo mắt, "Không nhập trần thế, sao biết được gian khổ? Ngươi còn nói muốn trở thành Phật tử có tu vi cao thâm, ta thấy về sau ngươi mãi chỉ như thế này thôi". Nói xong hắn thở dài, tỏ vẻ đáng tiếc nói: "May mắn mỗi ngày có sư phụ dạy, lại còn đặt cho ngươi tên đẹp như vậy, nào ngờ ngươi là đứa trẻ không dạy nổi...."
Ta không nghe nổi nữa, liền tức giận hóa thành hình người.
"Được thôi, ta đồng ý với ngươi".
Lạc Trần mặt mày rạng rỡ, gật gật đầu rồi nói: "Có điều ngươi tự nhiên xuất hiện trên giang hồ như vậy cũng không tốt, cứ coi như ta cứu được ngươi trên đường, tiểu nha đầu ngươi không có chỗ để về, vì muốn trả ơn liền quấn quít muốn làm nha hoàn của ta. Thấy thế nào?"
Ta hừ hừ: "VÔ SỈ".
Lạc Trần không để ý cười khẽ: "Được, vậy đổi thành ta là công tử lưu lạc đầu đường, được tiểu nha đầu ngươi cứu, vì muốn trả ơn nên lấy thân báo đáp, được không?"
"Không được!"
Lạc Trần thở dài: "Cái gì cũng không được, vậy ngươi muốn thế nào?"
Ta nhíu mày, cũng chưa nghĩ ra cách nào tốt, chỉ có thể bĩu môi: "Ngươi muốn thế nào thì cứ thế đi! Ta mặc kệ!"
Lạc Trần trợn mắt: "Là ngươi nói đấy nhé, sau này không được oán ta đâu".
"Viết đi viết đi, dù sao cũng chẳng ai biết ta cả". Ta khoát tay, ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng lười quan tâm.
Lạc Trần gật gật đầu, lại viết thêm một hàng nữa trong thư, sau đó thả bồ câu đưa tin, rồi đến trước mặt ta.
"Làm cái gì thế?" Ta thấy Lạc Trần đột nhiên bước tới liền có chút không hiểu.
"Ngươi tự dưng xuất hiện như thế, người khác sẽ nghĩ thế nào?"
"Vậy làm sao bây giờ?" Ta nhíu mi.
Lạc Trần kéo ta lại, "Tất nhiên là đi ra ngoài, mau biến về nguyên hình đi, bao giờ ta gọi thì hiện ra".
Đúng là phiền toái, ta nhún vai rồi biến về trong túi hương.
Ta bị Lạc Trần đưa vào trong một ngõ nhỏ, rồi hóa hình người. Hắn liền dắt ta ra ngoài. Kéo tay ta, Lạc Trần thì thầm: "Sau này nếu ngươi theo bản công tử, vậy phải tuân theo quy củ của ta. Từ giờ ngươi sẽ là tiểu nha hoàn, nhất định không được làm gì xằng bậy, bản công tử thường ngày rất bận rộn, ngươi phải phụ trách việc lặt vặt cho tốt, nếu không ta không thể giữ ngươi được". Nói xong hắn nhìn ta, trên mặt có chút thương tiếc cùng bất đắc dĩ, "nghe rõ chưa?"
Ta trợn mắt nhìn hắn, rồi nuốt hận liên tục gật đầu nói "được".
"Dạ...." Ta vâng vâng dạ dạ đáp.
Lạc Trần vừa lòng, lại kéo tay của ta, "Ngoan lắm, nào, ngươi nhất định đói bụng rồi, ta mang ngươi đi ăn".
Ta lại tiếp tục gật đầu, Lạc Trần làm như rất vui mừng, liền đem ta đi lại trên phố xá sầm uất.
"Ngươi không quay về nhìn một chút sao?"
Trong khách điếm, Lạc Trần đang viết thư thông báo tình hình của mình cho ám bộ, ta ở bên cạnh nhìn hắn.
Lạc Trần thấy ta hỏi, viết ngày tháng vào thư rồi đưa mắt về phía ta.
"Tiểu Linh Nhược, hiện giờ chỉ có mỗi hai chúng ta thôi, chi bằng ngươi hóa hình người cùng ta đi giang hồ, thế nào?"
Ta hừ hừ: "Ta là Phật tử, không được nhúng chàm vào việc trần".
Lạc Trần ảm đạm cười, nghiêng đầu nhìn ta: "Phật tổ năm đó cũng là đi đến nhân gian lĩnh hội gian khổ, còn người lại ỷ vào cái danh Phật Tử mà chống chế này nọ, thật ra là tu vi thấp thì có".
Ta sửng sốt, không ngờ hắn lại có thể nói như vậy, liền lăn hai vòng trên bàn, muốn lùi vào túi hương để trốn, ai ngờ Lạc Trần đoán được ý định của ta, liền nhanh chóng cất túi hương đi.
"Muốn trốn sao?" Lạc Trần hơi nheo mắt, "Không nhập trần thế, sao biết được gian khổ? Ngươi còn nói muốn trở thành Phật tử có tu vi cao thâm, ta thấy về sau ngươi mãi chỉ như thế này thôi". Nói xong hắn thở dài, tỏ vẻ đáng tiếc nói: "May mắn mỗi ngày có sư phụ dạy, lại còn đặt cho ngươi tên đẹp như vậy, nào ngờ ngươi là đứa trẻ không dạy nổi...."
Ta không nghe nổi nữa, liền tức giận hóa thành hình người.
"Được thôi, ta đồng ý với ngươi".
Lạc Trần mặt mày rạng rỡ, gật gật đầu rồi nói: "Có điều ngươi tự nhiên xuất hiện trên giang hồ như vậy cũng không tốt, cứ coi như ta cứu được ngươi trên đường, tiểu nha đầu ngươi không có chỗ để về, vì muốn trả ơn liền quấn quít muốn làm nha hoàn của ta. Thấy thế nào?"
Ta hừ hừ: "VÔ SỈ".
Lạc Trần không để ý cười khẽ: "Được, vậy đổi thành ta là công tử lưu lạc đầu đường, được tiểu nha đầu ngươi cứu, vì muốn trả ơn nên lấy thân báo đáp, được không?"
"Không được!"
Lạc Trần thở dài: "Cái gì cũng không được, vậy ngươi muốn thế nào?"
Ta nhíu mày, cũng chưa nghĩ ra cách nào tốt, chỉ có thể bĩu môi: "Ngươi muốn thế nào thì cứ thế đi! Ta mặc kệ!"
Lạc Trần trợn mắt: "Là ngươi nói đấy nhé, sau này không được oán ta đâu".
"Viết đi viết đi, dù sao cũng chẳng ai biết ta cả". Ta khoát tay, ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng lười quan tâm.
Lạc Trần gật gật đầu, lại viết thêm một hàng nữa trong thư, sau đó thả bồ câu đưa tin, rồi đến trước mặt ta.
"Làm cái gì thế?" Ta thấy Lạc Trần đột nhiên bước tới liền có chút không hiểu.
"Ngươi tự dưng xuất hiện như thế, người khác sẽ nghĩ thế nào?"
"Vậy làm sao bây giờ?" Ta nhíu mi.
Lạc Trần kéo ta lại, "Tất nhiên là đi ra ngoài, mau biến về nguyên hình đi, bao giờ ta gọi thì hiện ra".
Đúng là phiền toái, ta nhún vai rồi biến về trong túi hương.
Ta bị Lạc Trần đưa vào trong một ngõ nhỏ, rồi hóa hình người. Hắn liền dắt ta ra ngoài. Kéo tay ta, Lạc Trần thì thầm: "Sau này nếu ngươi theo bản công tử, vậy phải tuân theo quy củ của ta. Từ giờ ngươi sẽ là tiểu nha hoàn, nhất định không được làm gì xằng bậy, bản công tử thường ngày rất bận rộn, ngươi phải phụ trách việc lặt vặt cho tốt, nếu không ta không thể giữ ngươi được". Nói xong hắn nhìn ta, trên mặt có chút thương tiếc cùng bất đắc dĩ, "nghe rõ chưa?"
Ta trợn mắt nhìn hắn, rồi nuốt hận liên tục gật đầu nói "được".
"Dạ...." Ta vâng vâng dạ dạ đáp.
Lạc Trần vừa lòng, lại kéo tay của ta, "Ngoan lắm, nào, ngươi nhất định đói bụng rồi, ta mang ngươi đi ăn".
Ta lại tiếp tục gật đầu, Lạc Trần làm như rất vui mừng, liền đem ta đi lại trên phố xá sầm uất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.