Chương 117: Ta đổi ý!
Quỷ Đăng Quân
25/08/2016
Nhìn tiểu bồ đề bị
nhốt dưới kia ta không khỏi không sốt ruột. Nhưng lúc này ta không có
phép lực, thậm chí đồ hộ thân cũng chả có, cứu hắn kiểu gì đây?
Ta nhìn nhìn Nam Cung, hắn bật cười, “Nàng muốn cứu Phật tử kia?”
Ta gật gật đầu.
Nam Cung dựa người vào bên cửa sổ, thản nhiên nói, “Không dễ đâu. Phật tử kia sẽ thuộc về người nào có pháp lực cao nhất. Đợi xem đó là ai đã, sau đó ta mới có thể đoạt hắn về giúp nàng”.
Tuy biện pháp này có chút lỗ mạng nhưng lại rất thực dụng. Ta chỉ đành cúi đầu xem tiếp.
Mấy chuyện tỷ thí này hồi còn ở nhân gian ta cũng chả có hứng thú, nhìn lâu lại thấy buồn ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, ta nghe thấy bên tai có tiếng gọi, “Linh Nhược, Linh Nhược! Tỉnh thôi”.
Lúc này ta mới nhớ ra chuyện cứu Phật tử kia, liền xoa xoa mắt đứng lên, lúc này mới phát hiện mình đang dựa vào trong ngực Nam Cung mà ngủ. Ta cúi đầu xuống xem tình hình, thấy có không ít người nhìn lên phía chúng ta, ta không khỏi nóng bừng mặt lên, vội rời sang phía bên kia cửa sổ.
Nhìn Nam Cung cười ha hả một trận, ta lắp bắp nói, “Này…Lúc này đã…đã đánh đến đâu rồi?”
Nam Cung thản nhiên chuyển mắt nhìn ta, “Tên kia cũng lợi hại, chắc là hắn thật sự muốn đoạt được Phật tử kia”.
Ta gật đầu, rất nhanh đã quên mất ngượng ngùng vừa rồi mà chạy tới bên cạnh Nam Cung nhìn. Quả nhiên như lời Nam Cung nói, trên đài đang có một công tử khôi ngô tuấn tú pháp lực cao cường đang cùng một người khác tỷ thí. Sau một lúc công tử này đã thắng. Mắt thấy người bên dưới đã sắp giao Phật tử vào tay công tử đó, ta đang định xuống dưới lầu đoạt lấy, lúc này lại nghe nam tử vừa đấu nói, “Người này không phải người ở chỗ chúng ta. Pháp lực trên người hắn rất khác”.
Hắn vừa nói xong đã thu hút không ít ánh mắt nhìn vào, tất cả đều đang đặt lên người vị công tử tuấn tú kia. Tuy công tử này pháp lực cao cường nhưng cũng không thể đấu lại với nhiều người như vậy. Thoáng chốc đã có chút chột dạ bất an. Hắn kéo Phật tử kia phi thân lên bỏ chạy. Mọi người đều đuổi theo.
Ta nhìn Nam Cung, hắn lập tức hiểu liền ôm ta ý phi thân đuổi theo.
Đuổi theo chưa được bao lâu thì chúng ta đã tới trước mặt công tử kia, hắn dừng lại, giữ chặt Phật tử bên người, cảnh giác nhìn chúng ta. Trong mắt bỗng hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại trở lại thế cảnh giác.
Nam Cung cười cười, “Vị công tử này, chúng ta làm giao dịch đi. Ngươi giao Phật tử này lại cho chúng ta, ta cam đoan ngươi có thể bình yên rời khỏi Hoang vu chi cảnh, thế sao?”
Công tử nhìn Phật tử rồi lại nhìn ta, do dự một lúc rồi lại lắc đầu, “Không được, Phật tử này ta không giao cho các ngươi được”.
Ta nhíu mi, “Ngươi giữ Phật tử này làm gì?”
“Ta….”
Công tử còn đang muốn nói gì đó thì một người khác bỗng xuất hiện bên cạnh hắn, nhàn nhạt nhìn ta. Là Xuyên Huyền!
Xuyên Huyền nói, “Mới biết được Phật tử này rơi vào đây nên chúng ta muốn tới đưa hắn về”.
Ta nhìn thấy Xuyên Huyền, trong lòng bỗng nhói đau. vội lui về phía sau người Nam Cung.
Nam Cung cười cười, vừa nắm chặt tay ta vừa nói với hai người trước mặt, “Hai người vốn là người của thiên giới, tới đây sao không cho ngưới đến báo cho chúng ta biết trước. Người không biết lại tưởng chúng ta đãi khách không chu toàn”.
Xuyên Huyền nhàn nhạt trả lời, “Lần này đến có chút vội vàng, là chúng ta đường đột rồi”.
Ta kéo kéo Nam Cung, ý bảo hắn rời đi nhanh một chút, hắn vỗ vỗ tay ta trấn an. “Thiên tôn nói quá lời rồi. Có điều gai vị tới đúng lúc lắm. Vài ngày tới ta và Linh Nhược thành thân, hai vị nếu đã tới đây chi bằng nán lại thêm ít ngày, cùng tham dự hỉ yến của chúng ta, thêm phần náo nhiệt mới vui”.
Ta ngẩn người, lại nhìn về phía Nam cung, không biết hắn chỉ đang cố ý nói cho Xuyên Huyền nghe hay là thật sự có dự định này nữa.
Nam cung quay lại cười ôn nhu với ta, khiến người ta không rõ hắn nghĩ gì.
Xuyên Huyền lạnh lùng lên tiếng, “Chúng ta đương nhiên muốn tới dự, có điều chưa chuẩn bị lễ mọn gì, cứ vậy ở lại có vẻ không được thích hợp cho lắm. Chúng ta vẫn nên quay về chuẩn bị mới được. Không biết ngày thành thân của hai người là khi nào?”
Ta càng cảm thấy khó chịu, cúi đầu trốn đằng sau Nam Cung.
Nam Cung tựa hồ đã đoán được Xuyên Huyền sẽ hỏi như thế, liền bình thản đáp, “Nửa tháng sau”.
Xuyên Huyền đáp lại một tiếng, còn nói thêm cái gì đó, nhưng ta nào còn tâm tình mà nghe nữa. Lúc lấy lại tinh thần thì Nam Cung đã gọi ta được mấy tiếng rồi. Lúc ngẩng đầu lên cũng không thấy Xuyên Huyền đâu nữa.
“Nam Cung, ngươi vừa nói…nói việc hôn ước…”
“Có phải ta cố ý nói cho Xuyên Huyền nghe thôi đúng không?” Nam Cung cười cười, “Nàng đoán xem”.
Hắn than nhẹ một tiếng, xoa xoa đầu ta, “Phải, là ta thay đổi chủ ý, nửa tháng sau chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ”.
Ta cả kinh lùi về phía sau hai bước, không biết vì sao. Dù biết Nam Cung sẽ không làm tổn thương ta, cũng biết cuối cùng rồi ta sẽ gả cho hắn, nhưng giờ phút này ta lại muốn chạy trốn.
Không kịp suy nghĩ nhiều, ta nhanh chóng xoay người chạy đi. Nam Cung vội giữ ta lại.
“Linh Nhược! Nàng đã đáp ứng sẽ gả cho ta!”
Nam Cung giữ chặt cánh tay ta, gắt gao nhìn ta.
Ta cảm thấy sợ hãi, muốn giãy ra nhưng không được. Liều mạng lắc đầu, “Nam Cung, ngươi cũng đã đáp ứng ta, sau một trăm ngày mới…”
“Nhưng giờ ta đổi ý rồi!”
Ta không biết nên nói gì nữa, bỗng cảm thấy người giống như vô lực. Trầm mặc một lúc, lại nhớ tới mấy lời Xuyên Huyền vưad nói, lại cảm thấy có chút buồn cười. Xuyên Huyền tới đây chúc mừng chúng ta, ta sao lại còn cố giữ chấp niệm làm gì. Nam Cung đổi ý, kỳ thật cũng là chuyện tốt. Như vậy ta có thể sớm quên Xuyên Huyền, sớm có được những ngày vui vẻ, cho dù quên đi thì sao nào.
“Ừm, ta về với ngươi”.
Nam Cung đưa ta quay về tẩm cung. Về tới nơi hắn liền nhanh chóng phân phó người đi chuyện bị hôn lễ. Đưa ra rất nhiều yêu cầu, ta nghe thấy hắn nói muốn tổ chức thật long trọng. Ta ngồi bên cạnh im lặng.
“Linh Nhược…” Hắn nắm tay ta, có vẻ lo lắng.
Ta cười lắc đầu, “Không cần lo lắng, ta không có việc gì, chỉ cần về sau ngươi đối tốt với ta là được”.
Nam Cung gật đầu, “Nàng yên tâm”.
Ta rủ mắt, kéo tay hắn, “Nam Cung, chừng nào thì…thì thi phép…”
Nam Cung cũng biết vì sao ta hỏi thế, thở dài đáp, “Nếu nàng không quên được, đợi vài ngày nữa, nàng cứ nói với ta là được”.
Ta nén nước mắt gật gật đầu với hắn. Nam Cung lau nước mắt cho ta, sau đó yên lặng rời đi. Ta nằm lì trên giường cả một ngày,
Mấy ngày tiếp theo ta đều nghe thấy bên ngoài có tiếng chuyển động. Là người tới chuẩn bị hỉ yến. Trong Hoang vu chi cảnh, từ trước đến nay có rất ít việc mừng, huống chi trong kết giới tầng thứ ba này, chưa từng có chuyện nào để chúc mừng cả. Lần này Nam Cung hạ lệnh mở tiệc chiêu đãi người của các giới, tựa như không một ai là không biết chuyện này. Vì thế Hoang vu chi cảnh không còn giống Hoang vu chi cảnh nữa, tất cả mọi người đều ở trong tâm trạng vui mừng, chưa bao giờ náo nhiệt như lúc này.
Qua khoảng mười ngày sau ta vẫn chưa nhìn thấy mặt Nam Cung. Ta biết hắn muốn cho ta thời gian để đưa ra sự lựa chọn, rốt cuộc có muốn quên Xuyên Huyền hay không, hoặc muốn cứ vậy, mang theo ký ức về Xuyên Huyền chung sống kiểu lạt mềm buộc chặt với Nam Cung.
Nhóm nha hoàn hôm nay tới giúp ta thử giá y, trên tay mỗi nàng cầm một bộ, ta nhìn lại có chút phiền.
Nha hoàn dẫn đầu đi lên nói với ta, “Cô nương nhìn thử một lượt rồi chọn ra bộ mình thích nhất là được”.
Ta thở dài, nghĩ đến chuyện phải thử thôi cũng đã thấy phiền, đành phải tùy tiện chọn một bộ. Sau đó các nha hoàn khác đều lui đi. Thế nhưng nha hoàn ở lại không hề giúp ta thử giá y. Ta thấy rất kỳ quái, lạ thấy nàng như có điều muốn nói, ta bèn hỏi nàng có chuyện gì.
“Linh Nhược, mới một thời gian không gặp ngươi, ngươi đã có người khác rồi”.
Ta sửng sốt, âm thành này là của Linh Hề mà! Sao hắn có thể xuất hiện ở đây được? Lại còn cải trang thành nha hoàn của ta nữa chứ?! Ta không khỏi cảnh giác lập tức đứng lên, vội lùi về phía sau nhìn hắn.
Linh Hề thở dài, cười khổ lắc đầu, “Ngươi không cần phải khẩn trương như thế, ta cũng chỉ đến đây để nhìn ngươi thôi”.
Ta nhíu mi, “Nếu ngươi thực sự chỉ muốn tới gặp ta sao lại phải dùng cách này?”
Linh Hề tiến lên vài bước, trợn tròn mắt nhìn ta, “Ta còn đang có tình cảm với ngươi đấy nhé! Không ngờ ngươi vô tâm vô phế, lúc trước còn lợi dụng ta, bây giờ bỏ Xuyên Huyền, lại còn muốn gả cho Nam Cung Ngự Thiên nữa!”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Ta tựa vào bàn, thầm nghĩ phải tìm cách chạy đi mới được, nếu không được thì phải kêu hô vài tiếng.
Lúc này Linh Hề ngồi xuống ghế, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nhìn ta, lúc sau mới nói, “Linh Nhược, ngươi thật sự nhanh như thế đã quên Xuyên Huyền rồi à?”
Ta không khỏi cười khổ, “Chuyện này liên quan gì đến ngươi. Rốt cuộc ngươi tới đây có chuyện gì?”
“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có thật sự muốn gả cho Nam Cung Ngự Thiên không, nếu không muốn ta có thể đưa ngươi rời đi”.
Ta ngẩn người, không ngờ hắn cũng tới đây bắt ta chọn lựa.
“Ngươi trở về đi”. Ta buông lỏng cảnh giác, “Nếu ta đã đáp ứng Không Giới rồi, ta tất nhiên sẽ gả cho Nam Cung. Ngươi cũng không cần lo lắng. Đây đều là do ta muốn, Nam Cung đối với ta tốt lắm, sau này gả cho hắn nhất định sẽ hạnh phúc”.
Linh Hề vẫn không chịu tin, đột nhiên tiến tới kéo ta, “Linh Nhược!”
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của nha hoàn, ta lập tức đáp lại rồi quay ra nói với Linh Hề, “Ngươi nếu đã để ta tự lựa chọn, vậy không cần nói nhiều nữa. Mau thi phép đổi xiêm y cho ta, đừng để người ta hoài nghi”.
Linh Hề im lặng, cuối cùng thở dài rồi làm phép đổi xiêm y cho ta. Vừa thay xong mấy người bên ngoài liền ập cửa vào, còn có Nam Cung đang lo lắng vội đi tới trước mặt ta.
“Sao thay y phục lâu vậy?”
Ta cười cười, “Giá y ngươi chọn quá rườm rà, ban đầu ta còn không chịu để nha hoàn giúp ta thay vào, cũng may nàng nhanh tay, trước khi ngươi đột ngột xông vào đã giúp ta mặc xong rồi”.
Nam Cung nhẹ thở ra, cũng cười theo nói, “Tóm lại nàng là nương tử của ta, có cái gì là đường đột cơ chứ?!” Nói xong hắn lại phân phó nưhngx người khác đi ra.
Ta thấy hắn như vậy, cũng biết là hắn đang muốn hỏi xem ta lựa chọn thế nào. Đợi hắn ngồi xuống, ta liền thằng lưng trịnh trọng nói với hắn, “Nam Cung, ta nghĩ xong rồi, hôm nay ngươi liền thi phép giúp ta luôn đi”.
Nam Cung ngẩn người, lại nhìn ta hồi lâu, định nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng gật đầu đồng ý.
Ta nhìn nhìn Nam Cung, hắn bật cười, “Nàng muốn cứu Phật tử kia?”
Ta gật gật đầu.
Nam Cung dựa người vào bên cửa sổ, thản nhiên nói, “Không dễ đâu. Phật tử kia sẽ thuộc về người nào có pháp lực cao nhất. Đợi xem đó là ai đã, sau đó ta mới có thể đoạt hắn về giúp nàng”.
Tuy biện pháp này có chút lỗ mạng nhưng lại rất thực dụng. Ta chỉ đành cúi đầu xem tiếp.
Mấy chuyện tỷ thí này hồi còn ở nhân gian ta cũng chả có hứng thú, nhìn lâu lại thấy buồn ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, ta nghe thấy bên tai có tiếng gọi, “Linh Nhược, Linh Nhược! Tỉnh thôi”.
Lúc này ta mới nhớ ra chuyện cứu Phật tử kia, liền xoa xoa mắt đứng lên, lúc này mới phát hiện mình đang dựa vào trong ngực Nam Cung mà ngủ. Ta cúi đầu xuống xem tình hình, thấy có không ít người nhìn lên phía chúng ta, ta không khỏi nóng bừng mặt lên, vội rời sang phía bên kia cửa sổ.
Nhìn Nam Cung cười ha hả một trận, ta lắp bắp nói, “Này…Lúc này đã…đã đánh đến đâu rồi?”
Nam Cung thản nhiên chuyển mắt nhìn ta, “Tên kia cũng lợi hại, chắc là hắn thật sự muốn đoạt được Phật tử kia”.
Ta gật đầu, rất nhanh đã quên mất ngượng ngùng vừa rồi mà chạy tới bên cạnh Nam Cung nhìn. Quả nhiên như lời Nam Cung nói, trên đài đang có một công tử khôi ngô tuấn tú pháp lực cao cường đang cùng một người khác tỷ thí. Sau một lúc công tử này đã thắng. Mắt thấy người bên dưới đã sắp giao Phật tử vào tay công tử đó, ta đang định xuống dưới lầu đoạt lấy, lúc này lại nghe nam tử vừa đấu nói, “Người này không phải người ở chỗ chúng ta. Pháp lực trên người hắn rất khác”.
Hắn vừa nói xong đã thu hút không ít ánh mắt nhìn vào, tất cả đều đang đặt lên người vị công tử tuấn tú kia. Tuy công tử này pháp lực cao cường nhưng cũng không thể đấu lại với nhiều người như vậy. Thoáng chốc đã có chút chột dạ bất an. Hắn kéo Phật tử kia phi thân lên bỏ chạy. Mọi người đều đuổi theo.
Ta nhìn Nam Cung, hắn lập tức hiểu liền ôm ta ý phi thân đuổi theo.
Đuổi theo chưa được bao lâu thì chúng ta đã tới trước mặt công tử kia, hắn dừng lại, giữ chặt Phật tử bên người, cảnh giác nhìn chúng ta. Trong mắt bỗng hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại trở lại thế cảnh giác.
Nam Cung cười cười, “Vị công tử này, chúng ta làm giao dịch đi. Ngươi giao Phật tử này lại cho chúng ta, ta cam đoan ngươi có thể bình yên rời khỏi Hoang vu chi cảnh, thế sao?”
Công tử nhìn Phật tử rồi lại nhìn ta, do dự một lúc rồi lại lắc đầu, “Không được, Phật tử này ta không giao cho các ngươi được”.
Ta nhíu mi, “Ngươi giữ Phật tử này làm gì?”
“Ta….”
Công tử còn đang muốn nói gì đó thì một người khác bỗng xuất hiện bên cạnh hắn, nhàn nhạt nhìn ta. Là Xuyên Huyền!
Xuyên Huyền nói, “Mới biết được Phật tử này rơi vào đây nên chúng ta muốn tới đưa hắn về”.
Ta nhìn thấy Xuyên Huyền, trong lòng bỗng nhói đau. vội lui về phía sau người Nam Cung.
Nam Cung cười cười, vừa nắm chặt tay ta vừa nói với hai người trước mặt, “Hai người vốn là người của thiên giới, tới đây sao không cho ngưới đến báo cho chúng ta biết trước. Người không biết lại tưởng chúng ta đãi khách không chu toàn”.
Xuyên Huyền nhàn nhạt trả lời, “Lần này đến có chút vội vàng, là chúng ta đường đột rồi”.
Ta kéo kéo Nam Cung, ý bảo hắn rời đi nhanh một chút, hắn vỗ vỗ tay ta trấn an. “Thiên tôn nói quá lời rồi. Có điều gai vị tới đúng lúc lắm. Vài ngày tới ta và Linh Nhược thành thân, hai vị nếu đã tới đây chi bằng nán lại thêm ít ngày, cùng tham dự hỉ yến của chúng ta, thêm phần náo nhiệt mới vui”.
Ta ngẩn người, lại nhìn về phía Nam cung, không biết hắn chỉ đang cố ý nói cho Xuyên Huyền nghe hay là thật sự có dự định này nữa.
Nam cung quay lại cười ôn nhu với ta, khiến người ta không rõ hắn nghĩ gì.
Xuyên Huyền lạnh lùng lên tiếng, “Chúng ta đương nhiên muốn tới dự, có điều chưa chuẩn bị lễ mọn gì, cứ vậy ở lại có vẻ không được thích hợp cho lắm. Chúng ta vẫn nên quay về chuẩn bị mới được. Không biết ngày thành thân của hai người là khi nào?”
Ta càng cảm thấy khó chịu, cúi đầu trốn đằng sau Nam Cung.
Nam Cung tựa hồ đã đoán được Xuyên Huyền sẽ hỏi như thế, liền bình thản đáp, “Nửa tháng sau”.
Xuyên Huyền đáp lại một tiếng, còn nói thêm cái gì đó, nhưng ta nào còn tâm tình mà nghe nữa. Lúc lấy lại tinh thần thì Nam Cung đã gọi ta được mấy tiếng rồi. Lúc ngẩng đầu lên cũng không thấy Xuyên Huyền đâu nữa.
“Nam Cung, ngươi vừa nói…nói việc hôn ước…”
“Có phải ta cố ý nói cho Xuyên Huyền nghe thôi đúng không?” Nam Cung cười cười, “Nàng đoán xem”.
Hắn than nhẹ một tiếng, xoa xoa đầu ta, “Phải, là ta thay đổi chủ ý, nửa tháng sau chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ”.
Ta cả kinh lùi về phía sau hai bước, không biết vì sao. Dù biết Nam Cung sẽ không làm tổn thương ta, cũng biết cuối cùng rồi ta sẽ gả cho hắn, nhưng giờ phút này ta lại muốn chạy trốn.
Không kịp suy nghĩ nhiều, ta nhanh chóng xoay người chạy đi. Nam Cung vội giữ ta lại.
“Linh Nhược! Nàng đã đáp ứng sẽ gả cho ta!”
Nam Cung giữ chặt cánh tay ta, gắt gao nhìn ta.
Ta cảm thấy sợ hãi, muốn giãy ra nhưng không được. Liều mạng lắc đầu, “Nam Cung, ngươi cũng đã đáp ứng ta, sau một trăm ngày mới…”
“Nhưng giờ ta đổi ý rồi!”
Ta không biết nên nói gì nữa, bỗng cảm thấy người giống như vô lực. Trầm mặc một lúc, lại nhớ tới mấy lời Xuyên Huyền vưad nói, lại cảm thấy có chút buồn cười. Xuyên Huyền tới đây chúc mừng chúng ta, ta sao lại còn cố giữ chấp niệm làm gì. Nam Cung đổi ý, kỳ thật cũng là chuyện tốt. Như vậy ta có thể sớm quên Xuyên Huyền, sớm có được những ngày vui vẻ, cho dù quên đi thì sao nào.
“Ừm, ta về với ngươi”.
Nam Cung đưa ta quay về tẩm cung. Về tới nơi hắn liền nhanh chóng phân phó người đi chuyện bị hôn lễ. Đưa ra rất nhiều yêu cầu, ta nghe thấy hắn nói muốn tổ chức thật long trọng. Ta ngồi bên cạnh im lặng.
“Linh Nhược…” Hắn nắm tay ta, có vẻ lo lắng.
Ta cười lắc đầu, “Không cần lo lắng, ta không có việc gì, chỉ cần về sau ngươi đối tốt với ta là được”.
Nam Cung gật đầu, “Nàng yên tâm”.
Ta rủ mắt, kéo tay hắn, “Nam Cung, chừng nào thì…thì thi phép…”
Nam Cung cũng biết vì sao ta hỏi thế, thở dài đáp, “Nếu nàng không quên được, đợi vài ngày nữa, nàng cứ nói với ta là được”.
Ta nén nước mắt gật gật đầu với hắn. Nam Cung lau nước mắt cho ta, sau đó yên lặng rời đi. Ta nằm lì trên giường cả một ngày,
Mấy ngày tiếp theo ta đều nghe thấy bên ngoài có tiếng chuyển động. Là người tới chuẩn bị hỉ yến. Trong Hoang vu chi cảnh, từ trước đến nay có rất ít việc mừng, huống chi trong kết giới tầng thứ ba này, chưa từng có chuyện nào để chúc mừng cả. Lần này Nam Cung hạ lệnh mở tiệc chiêu đãi người của các giới, tựa như không một ai là không biết chuyện này. Vì thế Hoang vu chi cảnh không còn giống Hoang vu chi cảnh nữa, tất cả mọi người đều ở trong tâm trạng vui mừng, chưa bao giờ náo nhiệt như lúc này.
Qua khoảng mười ngày sau ta vẫn chưa nhìn thấy mặt Nam Cung. Ta biết hắn muốn cho ta thời gian để đưa ra sự lựa chọn, rốt cuộc có muốn quên Xuyên Huyền hay không, hoặc muốn cứ vậy, mang theo ký ức về Xuyên Huyền chung sống kiểu lạt mềm buộc chặt với Nam Cung.
Nhóm nha hoàn hôm nay tới giúp ta thử giá y, trên tay mỗi nàng cầm một bộ, ta nhìn lại có chút phiền.
Nha hoàn dẫn đầu đi lên nói với ta, “Cô nương nhìn thử một lượt rồi chọn ra bộ mình thích nhất là được”.
Ta thở dài, nghĩ đến chuyện phải thử thôi cũng đã thấy phiền, đành phải tùy tiện chọn một bộ. Sau đó các nha hoàn khác đều lui đi. Thế nhưng nha hoàn ở lại không hề giúp ta thử giá y. Ta thấy rất kỳ quái, lạ thấy nàng như có điều muốn nói, ta bèn hỏi nàng có chuyện gì.
“Linh Nhược, mới một thời gian không gặp ngươi, ngươi đã có người khác rồi”.
Ta sửng sốt, âm thành này là của Linh Hề mà! Sao hắn có thể xuất hiện ở đây được? Lại còn cải trang thành nha hoàn của ta nữa chứ?! Ta không khỏi cảnh giác lập tức đứng lên, vội lùi về phía sau nhìn hắn.
Linh Hề thở dài, cười khổ lắc đầu, “Ngươi không cần phải khẩn trương như thế, ta cũng chỉ đến đây để nhìn ngươi thôi”.
Ta nhíu mi, “Nếu ngươi thực sự chỉ muốn tới gặp ta sao lại phải dùng cách này?”
Linh Hề tiến lên vài bước, trợn tròn mắt nhìn ta, “Ta còn đang có tình cảm với ngươi đấy nhé! Không ngờ ngươi vô tâm vô phế, lúc trước còn lợi dụng ta, bây giờ bỏ Xuyên Huyền, lại còn muốn gả cho Nam Cung Ngự Thiên nữa!”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Ta tựa vào bàn, thầm nghĩ phải tìm cách chạy đi mới được, nếu không được thì phải kêu hô vài tiếng.
Lúc này Linh Hề ngồi xuống ghế, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nhìn ta, lúc sau mới nói, “Linh Nhược, ngươi thật sự nhanh như thế đã quên Xuyên Huyền rồi à?”
Ta không khỏi cười khổ, “Chuyện này liên quan gì đến ngươi. Rốt cuộc ngươi tới đây có chuyện gì?”
“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có thật sự muốn gả cho Nam Cung Ngự Thiên không, nếu không muốn ta có thể đưa ngươi rời đi”.
Ta ngẩn người, không ngờ hắn cũng tới đây bắt ta chọn lựa.
“Ngươi trở về đi”. Ta buông lỏng cảnh giác, “Nếu ta đã đáp ứng Không Giới rồi, ta tất nhiên sẽ gả cho Nam Cung. Ngươi cũng không cần lo lắng. Đây đều là do ta muốn, Nam Cung đối với ta tốt lắm, sau này gả cho hắn nhất định sẽ hạnh phúc”.
Linh Hề vẫn không chịu tin, đột nhiên tiến tới kéo ta, “Linh Nhược!”
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của nha hoàn, ta lập tức đáp lại rồi quay ra nói với Linh Hề, “Ngươi nếu đã để ta tự lựa chọn, vậy không cần nói nhiều nữa. Mau thi phép đổi xiêm y cho ta, đừng để người ta hoài nghi”.
Linh Hề im lặng, cuối cùng thở dài rồi làm phép đổi xiêm y cho ta. Vừa thay xong mấy người bên ngoài liền ập cửa vào, còn có Nam Cung đang lo lắng vội đi tới trước mặt ta.
“Sao thay y phục lâu vậy?”
Ta cười cười, “Giá y ngươi chọn quá rườm rà, ban đầu ta còn không chịu để nha hoàn giúp ta thay vào, cũng may nàng nhanh tay, trước khi ngươi đột ngột xông vào đã giúp ta mặc xong rồi”.
Nam Cung nhẹ thở ra, cũng cười theo nói, “Tóm lại nàng là nương tử của ta, có cái gì là đường đột cơ chứ?!” Nói xong hắn lại phân phó nưhngx người khác đi ra.
Ta thấy hắn như vậy, cũng biết là hắn đang muốn hỏi xem ta lựa chọn thế nào. Đợi hắn ngồi xuống, ta liền thằng lưng trịnh trọng nói với hắn, “Nam Cung, ta nghĩ xong rồi, hôm nay ngươi liền thi phép giúp ta luôn đi”.
Nam Cung ngẩn người, lại nhìn ta hồi lâu, định nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.