Bồ Đề Kiếp

Chương 94: Xem bệnh + Bệnh tương tư

Quỷ Đăng Quân

23/08/2016

Phùng Cơ và Chiết Lan bắt đầu đánh nhau, ta ở một bên thật sự cảm thấy lo lắng nhưng cũng không có cách nhúng tay vào.

Vì thế ta nói thầm với Xuyên Huyền, "Xuyên Huyền...Phải làm sao đây?"

Xuyên Huyền không nói gì, bỗng phượng hoàng từ hoa tai xuất hiện, tiếp đó tách hai người đang đánh nhau ra. Bọn họ rốt cuộc cũng dừng lại.

Phùng Cơ hừ hừ, "Thôi bỏ đi, hôm nay ta không đánh nhau với ngươi". Nói xong, nàng đi đến bên cạnh ta, "Tiểu Phật tử, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Ta muốn tìm một người tên là Ngụy Hành Giả".

Phùng Cơ vỗ vai ta, "Thế thì đơn giản rồi, vừa khéo Quân thượng cho ta một bảo bối, ngươi có giữ đồ vật gì của người đó không? Ta có thể giúp ngươi tìm".

Ta lắc đầu, ta còn chưa gặp mặt Ngụy Hành Giả đó thì nói gì đến chuyện giữ đồ gì của lão chứ.

Cũng may Chiết Lan cẩn thận, hắn đưa đồ vật gì đó đến trước mặt Phùng Cơ.

"Ngươi dùng thử cái này xem".

Phùng Cơ mất nửa này mới hừ một tiếng rồi nhận lấy đồ trong tay hắn, sau đó lấy ra vật hình tròn gì đó rồi thi phép.

Ta im lặng đợi một lát, tiếp đó nghe Phùng Cơ hô lên, "A! Tìm được rồi!"

Ta vội qua đó xem, đương nhiên là cũng chả xem được cái gì.

"Đúng là hắn đang ở Chi giới quỷ quái..." Phùng Cơ không khỏi thở dài, "Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Tiểu Phật tử, ngươi xác định muốn đi?"

Ta gật gật đầu, "Đương nhiên".

"Được rồi, ta sẽ đưa ngươi đi".

"Ừm".

Đúng lúc này Chiết Lan lại nói, "Việc này không cần ngươi nhúng tay vào, ta sẽ bảo vệ nàng ấy".

Phùng Cơ cười lạnh, "Ngươi? Lúc trước không biết là ai bỏ nàng lại đây rồi bỏ chạy. Bảo vệ nàng? Không bằng nói ngươi đi tìm người kia hộ nàng còn đáng tin hơn".

Chiết Lan không nói gì, ta thấy bọn họ cãi qua cãi lại cũng không phải là cách, đành thở dài, "Các ngươi đừng cãi nhau nữa, có chuyện gì thì nói sau được không? Trước hết phải tìm được Ngụy Hành Giả kia đã..."

Phùng Cơ lại hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn mặt Chiết Lan, lôi tay ta kéo đi.

Vừa mới vào trong Chi giới quỷ quái, mắt của ta lập tức khôi phục lại, khiến ta không khỏi vui mừng một trận. Rất nhanh có người xuất hiện trước mặt chúng ta, cung kính quỳ một gối xuống, "Các vị, Quân thượng cho mời".

Ta nhìn Phùng Cơ, thấy vẻ mặt nàng có vẻ đồng ý, liền lập tức đi theo người này.

Lúc vào trong cung của Linh Hề, ta thấy hắn đang thong thả đi lại trong vườn, hình như đang đợi chúng ta tới.

"Linh Hề!"

Nghe thấy ta gọi, hắn vội chạy qua kéo tay ta.

"Sao ngươi đi nhiều ngày thế hả? Ta còn định cho người đi đưa ngươi về nữa đấy!"

Ta cười gượng, nghe hắn nói cứ như chúng ta là bạn cũ lâu ngày không gặp vậy.

"Mau tới đây, ta bảo người chuẩn bị thức ăn ngon cho ngươi rồi, chỉ chờ ngươi tới ăn thôi". Linh Hề cũng không hề nhìn đến Phùng Cơ và Chiết Lan mà đưa ta vào trong đình.

Phùng Cơ tiến lên đi cùng ta, nhíu mi nói, "Ê, xem ra Tiểu Phật tử ngươi vận khí không tệ đâu nhé! Có thể khiến Quân thượng đối đãi với ngươi như thế, còn không thèm để hai chúng ta vào mắt".

Trong lòng ta thầm than, đành phải quay sang nói với Linh Hề, "Linh Hề, ta đang có việc gấp muốn nhờ ngươi giúp".

Linh Hề nghiêng đầu, cười cười, "Ta cũng đoán ngươi tới đây là có việc nhờ". Nói xong, hắn lại nghịch ly trà trong tay, "Chi bằng ngươi cứ uống ly trà này trước đã, chuyện khác chúng ta để sau nói".

Ta mặc dù không muốn cự tuyệt hắn nhưng thật sự đang sốt ruột lắm rồi, ta kéo tay hắn, "Chuyện này thực sự gấp, ta phải trở về sớm, ngươi nghe ta nói..."

"Ngươi muốn tìm người?"

Linh Hề không đợi ta nói xong đã phán ngay một câu. Xem ra hắn cũng biết mục đích tới đây lần này của ta.

Ta gật gật đầu, "Ta cần dược thảo của người đó để cứu một người".

Linh Hề khẽ cười ra tiếng, nhướng mày lên nhìn ta, "Sao ngươi suốt ngày muốn cứu người thế hả? Cũng không biết lúc ngươi gặp chuyện không may ai sẽ đi cứu ngươi đây?"

Ta nghe hắn nói thế, có chút bất đắc dĩ quay đầu đi.

"Thôi được rồi, ngưuơi cứ uống hết ly trà này đã, ta biết người ngươi cần tìm đang ở đâu, ta sẽ đưa ngươi tới đó".

Ta gật đầu, nhận lấy ly trà trong tay hắn, lập tức một hơi uống cạn.

"Uống xong rồi, chúng ta đi thôi".

Linh Hề ngẩn người rồi cười rộ lên, "Ngươi thật là..."

Nói xong, hắn rề rà đứng lên, dẫn ta ra bên ngoài.

"Người đó tính tình có chút cổ quái..." Hắn dừng lại, quay đầu nói với Phùng Cơ và Chiết Lan đang ở đằng sau, "Các ngươi cứ ở đây đi, nhiều người đi sẽ khiến hắn nghi ngờ".

Ta không khỏi nhíu mi, xem ra Ngụy Hành Giả này đúng là người khó đối phó, ngay cả Linh Hề cũng phải cẩn thận mà làm việc.

Dứt lời, hắn khoa chân múa tay trước mặt ta một hồi, y phục trên người ta lập tức thay đổi. Ta liền trở thành một tiểu hài nhi nghèo khổ. Mà quay lại nhìn Linh Hề cũng thấy bộ dạng hắn không khác ta là mấy. Chúng ta cùng đi với nhau, trông chả khác gì một tỷ đệ ăn mày.

"Người đó lợi hại lắm sao? Ngay cả ngươi cũng phải giả dạng thành thế này..."

Linh Hề thở dài, "Thật ra cũng chả phải lợi hại lắm, có điều thứ ngươi muốn chỉ có hắn mới có, chúng ta cũng không còn cách nào..."

Ta chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu, tóm lại bây giờ cũng chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó thôi.

Linh Hề dẫn ta tới một chỗ hơi vắng vẻ cô quạnh, nhìn lên phía trước thì thấy có một hàng dài xếp ở đó.

"Người đó ở chỗ này à?"

Linh Hề quay đầu lại ra hiệu mắt với ta, ta còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã bổ nhào vào ngực ta mà rên rỉ, "Tỷ tỷ, Hề Nhi khổ quá..."

Lúc này ta mới nhận ra hắn đang định làm gì, vì thế ta vội đỡ hắn, vừa đi vừa nói, "Hề Nhi ngoan, đừng sợ, tỷ tỷ đưa đệ đi khám thầy thuốc".

Linh Hề cười nhẹ với ta rồi lại trở về bộ dáng có bệnh.

Ta đỡ Linh Hề ra phía sau, bỗng thấy có một ông lão đang ngồi khám bệnh ở đó, hóa ra Ngụy Hành Giả là một ông lão...Bề ngoài hơi giống với sư phụ của Thanh Niệm, có điều dáng vẻ gầy gò lại sắc bén hơn rất nhiều. Cái lưng còn khom khom, khuôn mặt thì nhọn nhọn, thoạt nhìn thập phần quái dị.

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Hề Nhi..."

Ta đang đánh giá Ngụy Hành Giả thì Linh Hề đột nhiên kêu to, sau đó nằm vật ra đất.

"Tỷ tỷ..."



Không phải ta có ý gì đây, nhưng Linh Hề giả vờ giả vịt giống thật đấy, hắn ngay cả nước mắt cũng không keo kiệt mà tuôn ra.

"Tỷ tỷ, Hề Nhi sợ là không thể cùng tỷ tỷ nữa...Tỷ tỷ, sau này ngàn vạn lần phải tự chăm sóc tốt bản thân mình..."

Ta bị hắn hù đến ngẩn cả người, trong mắt ta hoàn toàn là biểu tình bi ai cùng khiếp sợ.

Cũng may là chiêu này dùng được, lão Ngụy Hành Giả đã tiến tới đây rồi.

"Đừng gấp, để lão phu xem xem..."

Lão nói xong liền ngồi xổm xuống bên người Linh Hề, tay sờ sờ mó mó trên người hắn.

Sờ mó hồi lâu, trên mặt Ngụy Hành Giả xuất hiện biểu tình phong phú quỷ dị, ban đầu là bình thường, sau đó hơi nhíu mi, sau đó lại mừng rỡ.

"Hay hay hay!" Lão vỗ tay cười ha hả, sau đó trực tiếp ôm chặt Linh Hề bước đi, vừa đi vừa nói với những người đang ngồi ở đó, "Lão phu hôm nay không tiện xem bệnh cho các vị, mọi người hôm khác đến đi!"

Nói rồi lão liền bước đi như bay, ta vội vàng đuổi theo phía sau.

Ngụy Hành Giả đúng là không hổ với cái danh của mình, dáng vẻ nhỏ nhỏ gầy gầy, không thấy đâu tướng mạo của một chân nhân từ lão. Lão đem Linh Hề vào trong một viện, đặt hắn nằm xuống ổn định rồi lại chạy ra sân. Lúc này ta mới đuổi kịp vào trong viện, nếu không phải ta đuổi nhanh thì e là đã làm mất dấu lão rồi.

"Tiểu nha đầu, trông chừng đệ đệ của ngươi đi, lão phu phải đi tìm thảo dược đã".

Ta gật đầu, chưa kịp hoàn hồn thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

Đi vào trong phòng, Linh Hề đã ngồi dậy sẵn chờ ta.

"Nói nhanh lên, người ngươi muốn cứu bị làm sao?"

Ta tới gần hắn, "Hắn xông vào Tàn Hồn Đạo, hiện giờ thương thế rất nặng, đe dọa tới tính mạng".

Linh Hề nghiêng đầu hỏi ta, "Thần tiên?"

Ta lắc đầu, "Coi như nửa tiên nửa người đi".

Linh Hề giật mình, "Là phàm nhân sao?"

"Cũng không phải..."

Ta đang định giải thích thêm thì Linh Hề đã lập tức nằm xuống, vẻ mặt lại trắng bệnh như cũ.

"Tiểu nha đầu, đi đun nước đi!"

Ta cả kinh, hóa ra Ngụy Hành Giả đã trở về, tốc độ hái thuốc của lão nhanh thật đấy, mới nói có mấy câu mà đã trở lại rồi...

Không còn cách nào khác, ta đành phải gật đầu đi ra ngoài. Bỗng lúc này Ngụy Hành Giả kéo tay ta, lực đạo không mạnh nhưng cũng khiến ta không thể giãy ra.

Ta quay đầu nhìn, lão lườm ta, "Tiểu nha đầu, bệnh của ngươi cũng không nhẹ..."

"Ta...Ta không sao..."

Ngụy Hành Giả cười cười, lắc đầu nói, "Bệnh của ngươi còn thú vị hơn bệnh của đệ đệ ngươi nữa. Nếu hôm nay đã có duyên, không bằng ta chữa khỏi cho cả hai ngươi luôn".

Ta ngẩn người, ta có bị mắc bệnh gì đâu.

"Ta không cần. Ta không bị bệnh, ngài vẫn là mau thương xót mà cứu lấy đệ đệ của ta đi. Hắn sợ là không chống đỡ nổi nữa..."

Lão khoát tay bảo, "Không cần sốt ruột, chốc nữa hắn sẽ không có chuyện gì nữa. Nhưng còn ngươi, bệnh đã ăn đến tận xương tủy rồi, ngươi để ta chữa đi nhé!"

Ta vẫn lắc đầu, "Vậy ngài chữa khỏi cho đệ đệ của ta trước đã!"

Lão hơi nhíu mắt, thở dài rồi buông ta ra, "Tiểu nha đầu ngươi, thật không biết nói gì cho phải nữa, ngươi quá mức coi trọng đệ đệ của mình mà. Được rồi, lão phu đi trị liệu cho hắn".

Ta nhẹ nhàng thở ra, nhìn lão đi lấy dược cho Linh Hề lại không khỏi thấp thỏm. Thủ thuật che mắt của Linh Hề không biết có qua mặt được lão không. Ta thấy lão nhân này tuy đã già nhưng tâm không già chút nào, hơn nữa còn rất thông minh cổ quái, khiến người ta không đoán ra.

Không bao lâu, Ngụy Hành Giả bảo ta ra ngoài. Ta đứng ngoài nghe tiếng đi đi lại lại của lão ở bên trong, lúc sau lão lại gọi ta vào. Lúc này sắc mặt của Linh Hề đã bình thường trở lại.

"Ngươi yên tâm, hắn đã không có việc gì rồi". Ngụy Hành Giả cười cười, lại đưa một bọc đồ cho tam "Đây là dược dành cho ba ngày sau, mỗi ngày đun một gói cho hắn, đảm bảo ba ngày sau hắn hoàn toàn khỏe lại".

Linh Hề qua chỗ ta, chúng ta tạ ơn Ngụy Hành Giả rồi nói áo từ.

Nhưng lão bỗng ngăn lại, "Tiểu nha đầu, ngươi thật sự không để ta xem bệnh cho ngươi à?"

Editor: Vũ Linh

Ta bị lão nói đến mơ hồ. Thực sự ta không có bệnh mà! Mà nếu có thì cũng chỉ là mắt không được tốt thôi. Hơn nữa bây giờ ta đã là thân u hồn, còn có thể bị bệnh gì được chứ?

"Tiểu nha đầu, bệnh giống của ngươi ta đã gặp không ít".

Ta không khỏi nhíu mi hỏi lại, "Ta bị bệnh gì?"

Lão cười hắc hắc, "Đương nhiên là...bệnh tương tư".

Ta ngẩn người, sau đó lại khoát tay bảo lão, "Cái này mà cũng tính là bệnh à? Nhiều lắm cũng chỉ...." Lòng ta hơi nghẹn ngào, "Nhiều lắm cũng chỉ khiến ta hơi khó chịu thôi".

Ngụy Hành Giả tiếp lời, "Ta có biện pháp giúp ngươi không khó chịu nữa, ngươi có bằng lòng thử không?"

Ta nhìn nhìn lão, nếu lão khiến ta buông bỏ được Lạc Trần, quay lại được Ly Hận Thiên, đổi lại là trước kia ta tất nhiên là cầu còn không được, nhưng bây giờ...ta vẫn chưa cứu được hắn thì làm sao bỏ đi được chứ?

"Không cần".

Dứt lời ta liền định đi.

"Aiz...Tiểu nha đầu, ngươi từ từ đã".

"Còn chuyện gì nữa?"

"Tiểu nha đầu..." Lão thở dài, "Ngươi cũng đừng giấu ta, ngươi không phải người ở đây, đệ đệ bên cạnh ngươi cũng rất lợi hại, tuy ta không nhìn ra được nhưng ta đoán được các ngươi có chuyện đang muốn nhờ ta. Ta cũng nói cho ngươi biết, vừa rồi ta cũng chưa chữa khỏi bệnh cho đệ đệ ngươi. Có điều..." Lão lại nhìn Linh Hề cười cười, "Ta có thể nhìn ra, hắn là bệnh giả vờ. Không bằng thế này, chúng ta làm giao dịch đi. Ngươi để ta nghiên cứu chế thuốc chữa khỏi bệnh cho ngươi, còn ta, sẽ giúp ngươi chữa khỏi bệnh cho người kia, thế nào?"

Ta có chút do dự, bất giác nhìn Linh Hề một cái, hắn cũng đang nhún vai. Ta lại nghĩ đến tình trạng hiện giờ của Nam Cung, liền gật đầu đồng ý.

Ngụy Hành Giả dường như rất vui mừng, vội nói muốn đi cùng ta. Nhưng dù sao kia cũng là nơi ở của Linh Hề, đưa lão đi cùng thì e là không thích hợp.

Ta quay sang nói với Linh Hề, "Ngươi về bảo bọn họ đi trước đi, ta lập tức sẽ trở về".

Linh Hề thở dài, vẻ mặt nghẹn uất thật khiến người ta yêu mến.

"Được rồi, được rồi, tiểu tình lang của ngươi vẫn quan trọng hơn". Hắn bất đắc dĩ quay về cung.

Ta lại nói với Ngụy Hành Giả, "Chúng ta về Trú Tiên Thành thôi".

Lão kinh ngạc, sau đó đánh giá ta một phen.

Ta cười cười, "Ngài không cần nhìn nữa, ta thật sự không phải người ở Trú Tiên Thành, nhưng người ta muốn cứu hiện giờ đang ở đó, hắn cũng không phải là người ở Trú Tiên Thành".



Lão có vẻ đã bớt ngạc nhiên đi, thay vào đó là vẻ mặt kinh hỉ, lão gật gật đầu cười nói, "Tiểu nha đầu thật có bản lĩnh, ba nghìn kết giới này, thế mà ngươi lại có thể tùy ý đi lại".

Ta cười khổ, "Mắt ta khi rời khỏi Chi giới quỷ quái sẽ không nhìn được nữa, còn phải phiền lão dẫn đường rồi. Khi nào tới Trú Tiên Thành thì chúng ta sẽ đến chỗ ở của Tử Nhã tiên tử".

Ngụy Hành Giả hô to, "Còn quen cả Tử Nhã tiên tử cơ à? Lai lịch của tiểu nha đầu ngươi không hề nhỏ đâu nhé! Được rồi, ngươi theo sát ta, chúng ta ngự kiếm mà đi".

Ba nghin kết giới phức tạp như thế, nếu đi bằng ngự kiếm không chứng sẽ làm rối loạn trật tự kết giới.

"Không cần lo, kiếm của lão phu cũng không phải là loại bình thường, ngươi cứ đứng vững là được".

Vừa dứt lời, kiếm của lão liền bay vọt ra khỏi Chi giới, tốc độ cực nhanh, trách không được lão hái thuốc nhanh như vậy, hóa ra là nhờ bảo bối này.

Ra khỏi Chi giới quỷ quái, mắt ta lại bắt đầu mờ đi. Không bao lâu sau, Ngụy Hành Giả nói với ta đã vào trong vườn của Tử Nhã tiên tử rồi.

"Linh Nhược..."

Ta nghe được giọng của Tử Nhã, chỉ là lúc này bóng dáng của nàng mờ mờ, ta chỉ có thể phân biệt được hướng đi của nàng.

Ngụy Hành Giả đứng bên cạnh thở dài, "Nha đầu ngươi quả thật là không muốn sống nữa, thế nào mà lại để ba ngọn chân hỏa làm tổn thương mắt của mình vậy...Lão phu cũng không cứu được ngươi, nhưng nếu ngươi đi bắt một người sống tới đây sau đó đổi..."

"Không cần..."

Ta nghe lão nói đến thế đã thấy rùng hết cả mình, vội lắc đầu cự tuyệt.

Lúc này Tử Nhã cũng đã đến bên cạnh ta, nắm tay ta rồi lại quay sang nói với Ngụy Hành Giả, "Làm phiền rồi".

Ngụy Hành Giả gật đầu. Tử Nhã liền sai người dẫn lão đến phòng Nam Cung.

Ta cũng định đi tới đó, nhưng Tử Nhã lại kéo ta qua một bên.

"Chúng ta đừng tới đó góp vui nữa, lão ấy đã đến đây rồi thì Nam Cung nhất định sẽ được chữa khỏi, ngươi cứ yên tâm".

"Ta cũng không phải lo lắng, chẳng qua là muốn đi nhìn Nam Cung thôi".

Tử Nhã ngừng một chút, sau đó kéo tay ta đi về một hướng.

"Đúng rồi, vừa rồi có khách tới đó, không biết ngươi có nhận ra không? Người đó nói mình là thuộc hạ của Nam Cung".

Ta nhíu mi, thuộc hạ của Nam Cung nhiều như thế, là ai được nhỉ?

"Chúng ta tới đó nhìn trước đã".

Tử Nhã đưa ta vào trong một căn phòng, âm thanh một nữ tử thi lễ vang lên.

"Nhi Nhi diện kiến Tử Nhã tiên tử..." Sau đó nàng hơi trầm giọng, "Linh Nhược cô nương".

Hóa ra là Nhiễm Nhi, lúc trước nàng cũng được coi là nữ nhân của Nam Cung. Đến được tận đây để tìm hắn, xem ra nàng cũng thật si tình.

Tử Nhã dắt ta ngồi xuống, sau đó mới nói, "Nhiễm Nhi cô nương này, ngươi có quen không?"

Ta gật đầu, "Tất nhiên là biết, nàng là Nam Cung...là thuộc hạ cực kì trung thành của Nam Cung". Ta nhịn không được lại hỏi Nhiễm Nhi, "Sao ngươi lại tìm đến được đây, sao lại vào được nơi này?"

Nhiễm Nhi cười lạnh, "Ta tất nhiên là vẫn luôn đi theo chủ thượng, chẳng qua người có thể đi vào chỗ ta không vào được, cũng may ta tìm được một mật thất ở trong phòng của người, chỗ đó có cất giữ rất nhiều sách huyền thuật, ta xem được rồi mới có cách vào được đây".

"Hóa ra là vậy..." Tử Nhã thở dài, "Nàng cũng là một phàm nhân, nhưng lại có thể xâm nhập được vào Trú Tiên Thành, hiện giờ trên người cũng bị thương không ít, cũng may ta thấy nàng rồi đưa về đây, nếu để cho người khác thấy được, e là..."

"Nhiễm Nhi đa tạ ơn cứu mạng".

Nhiễm Nhi tựa hồ đang quỳ xuống.

Tử Nhã vội nâng nàng dậy, nhưng người con chưa đứng lên đã nghe thấy tiếng Nhiễm Nhi khóc òa, "Tử Nhã tiên tử, người cho ta gặp mặt chủ thượng đi! Nhiễm Nhi chỉ cần xác nhận chủ thượng an toàn rồi, sau đó sẽ rời đi ngay".

"Chuyên này..."

Ta biết Tử Nhã cũng thập phần khó xử, "Nam Cung hiện giờ đang được điều trị".

"Nhiễm Nhi trầm mặc một lát, lập tức đứng lên hung dữ nói, "Đều là tại ngươi! Đều là tại ngươi làm hại chủ thượng, khiến người không màng tính mạng tới cứu ngươi! Ngươi có cái gì đáng để người phải làm thế chứ? Không xinh đẹp, vóc dáng cũng chỉ là một tiểu nha đầu, cho dù thân phận của ngươi có chút đặc biệt, chủ thượng cũng chỉ là muốn lợi dụng ngươi mà thôi! Thế mà vì sao? Vì sao người cả ngày bất an, còn thống khổ hơn cả đợt phát bệnh trước kia..."

Nghe Nhiễm Nhi nói năng lộn xộn, khổ sở khóc không thành tiếng, ta không kìm được cũng khóc theo.

"Ngươi lúc nào cũng chỉ một lòng vì tên Lạc Trần kia, lại không hề biết, chủ thượng vì ngươi mà ngay cả tính mạng cũng không cần, tất cả mọi việc người làm đều là vì ngươi. Ngươi đi rồi, người ngày nào cũng thi phép theo dõi tình hình của ngươi, chỉ sợ ngươi có sơ suất gì, người sẽ lập tức tới cứu ngươi. Bây giờ thì hay chưa, người vì muốn cứu được ngươi thoát ra nên mới xông vào Tàn Hồn Đạo quái quỷ kia. Nhưng ngươi một chút cũng không cảm nhận được...Ngươi đối với Lạc Trần là nữ tử thâm tình, còn đối với người khác, ngươi nhiều lắm cũng chỉ là một Phật tử vô tình vô nghĩa thôi..."

Nàng cười khổ đứng lên, bộ dạng giống như bị điên. Nhưng lúc trước ta cũng không phải là Phật tử không hề có cảm giác gì, ta biết Nam Cung đã làm rất nhiều cho ta, cũng biết tình cảm của hắn. Hắn đối với ta như ta đối với Lạc Trần vậy. Thật sự cho đến giờ, ta ước gì Nam Cung...chết đi, chết rồi mới tốt được, như thế sẽ không phải chịu đựng chấp niệm khổ sở nữa, kiếp sau không chừng còn có nhân duyên tốt. Nếu hắn cứ kéo dài như thế, chỉ sợ rơi vào cảnh thương tích đầy mình thôi...

"Nhiễm Nhi..." Ta tiến về phía nàng, "Thực xin lỗi".

Nhiễm Nhi dường như bị giật mình, Tử Nhã cũng nhất thời không biết nói gì.

"Đợi đến lúc Nam Cung tỉnh lại, ngươi dẫn hắn đi đi. Đi chỗ nào cũng được..." Ta quay sang nói với Tử Nhã, "Tử Nhã, chỗ này của các ngươi có thể làm cho người ta quên đi được chuyện quá khứ không? Nói cho ta đi".

Tử Nhã dừng một lúc rồi mới nói, "Không có, có điều ngươi có thể hỏi Ngụy Hành Giả".

Lúc này ta mới nhớ ra, Ngụy Hành Giả từng nói với ta, hắn có thể chế ra thuốc chữa bệnh tương tư, vậy hắn cũng có thể giúp được Nam Cung.

"Ngươi nói thật chứ?" Nhiễm Nhi đứng dậy nắm lấy cánh tay ta, "Nhưng không có chủ thượng, ngươi..."

"Ta không sao cả, Ngụy Hành Giả rất lợi hại, nhất định có thể chữa khỏi cho Nam Cung. Thân phận của ngươi cũng không thể ở đây lâu, đợi Nam Cung đỡ hơn rồi các ngươi liền quay về nhân gian đi".

"Linh Nhược nói rất đúng, các ngươi cũng không thể ở Trú Tiên Thành lâu được, chỗ của ta cùng lắm cũng chỉ có thể để các ngươi trú tạm thôi. Nhiều người quá dễ khiến người khác hoài nghi".

Nhiễm Nhi đáp lời, lúc này mới buông ta ra.

"Chủ thượng, người ...thật sự có thể chữa khỏi sao?"

Tử Nhã an ủi, "Yên tâm đi, nhất định có thể..."

Nhưng lời còn chưa dứt, bên ngoài đã có người vội chạy tới, "Tử Nhã tiên tử! Nam Cung công tử..."

Ta lảo đảo cả người, suýt thì khụy xuống, Nam Cung...đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Không nghĩ được nhiều như thế, Tử Nhã liền kéo ta tới phòng Nam Cung, đương nhiên Nhiễm Nhi cũng đi theo.

Vừa tới của phòng của Nam Cung đã nghe thấy giọng Ngụy Hành Giả thở dài, "Tiểu nha đầu, xem ra giao dịch của chúng ta không thành được rồi".

"Không phải lão nói nhất định có thể chữa khỏi cho hắn sao?" Ta chạy tới trước mặt bóng dáng khom khom kia, "Lão lợi hại như thế, sao lại không chữa được...Hơn nữa, lão không phải là còn có dược chuyên trị vết thương do xông vào Tàn Hồn Đạo sao?"

"Nhưng..." Ngụy Hành Giả thập phần uể oải ảo não, "Ta không biết là thân phận của vị công tử này lại đặc biệt đến thế, hơn nữa lại còn trì hoãn thời gian, nên ta...thật sự không còn biện pháp..."

"Không đâu..." Ta lảo đảo đi tới bên giường Nam Cung, tìm kiếm tay hắn.

"Đừng có chạm vào người!" Nhiễm Nhi gạt tay ta ra, khóc lóc, "Chỉ cần ngươi xuất hiện thì chủ thượng sẽ không được sống yên. Ngươi tránh xa ra, không được chạm vào chủ thượng. Chỉ cần cách xa ngươi, chủ thượng sẽ khỏe lên thôi..."

Ta khóc không thành tiếng, cũng không còn hơi sức mà phản bác lại nàng, càng không có dũng khí tiếp cận Nam Cung, chỉ có thể ngồi một bên thương tâm khổ sở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bồ Đề Kiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook