Chương 59: Bản tính khó dời
Phong Hà Du Nguyệt
20/04/2021
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Chỗ ở của Vệ Đức Âm nằm ở điện Vinh Âm bên cạnh điện Chiêu Dương, tên của điện là do Hoàng Thượng tự mình đặt, có nghĩa là "Lấy âm vì vinh", nhiêu đó thôi thì đủ để thấy vị tiểu công chúa này quan trọng đến mức nào trong lòng hai vị Đế Hậu. Điện Vinh Âm nằm ở phía Bắc của hồ Thái Dịch, đi được 1 khắc (15 phút) thì lại đi xuyên qua một con đường nhỏ đá xanh.
Hai đứa nhóc đó đi nhanh quá nên lúc Tô Hi đuổi theo thì hai đứa nó đã chạy xa rồi. Nàng xách váy đuổi theo, không thể không bước nhanh hơn, gương mặt cũng bởi vì sốt ruột mà hơi phiếm hồng, bảy viên ngọc châu trên váy va vào nhau phát ra tiếng leng keng dễ nghe. Tiểu cô nương trắng mềm tuy không sợ hãi nhưng lúc chạy cũng làm người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Lúc Tô Hi đi qua một cánh cửa tròn thì cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của Tô Bách Vũ và Vệ Đức Âm.
Bước chân của Tô Hi chậm lại, chuỗi ngọc bát bảo văn trên chiếc váy nẩy lên rồi rơi xuống, phủ xuống đôi giày thêu điệp luyến hoa màu hồng, cô thở phào một hơi, nói: "Hai đứa đừng đi nhanh quá......."
Lời còn chưa nói xong, lúc ngước mắt lên thì thấy có hai người đứng đối diện Tô Bách Vũ và Vệ Đức Âm.
Một người mặc áo gấm màu xanh da trời, trên mặt là nụ cười ấm áp, chính là Đại hoàng tử Vệ Quý Thường.
Còn một khác......Tô Hi nhìn biểu cảm tự nhiên của Vệ Phong thì theo bản năng siết chặt lòng bàn tay cầm váy, vô thức cảm thấy chột dạ. Một lát sau, nàng cong gối xuống, cúi đầu nói: "Gặp qua Đại hoàng tử, gặp qua Vệ thế tử."
Vệ Quý Thường mỉm cười gật đầu, bởi vì y không thể nói chuyện nên người hầu mặc bộ đồ màu xanh lá bên cạnh, nói: "Mời cô nương miễn lễ."
Có lẽ trước khi Tô Hi đến thì Vệ Đức Âm đã nói chuyện với bọn họ, lúc này cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Phong, nói: "Thế tử ca ca, Vũ ca ca không tin huynh làm liên hoàn khoá cho muội kìa, huynh ấy bảo chỉ mỗi Hi cô cô biết làm thôi, muội đang muốn dẫn huynh ấy đến phòng muội nhìn đấy."
Vệ Phong hơi nhướn mày, từng chữ nói: "Hi cô cô?"
Rõ ràng chỉ là xưng hô rất bình thường, nhưng từ trong miệng Vệ Phong nói ra, lại còn với cái ngữ điệu thong thả trầm thấp không nhanh không chậm của hắn, hơi cao giọng một chút mà làm gương mặt Tô Hi đỏ ửng lên.
Lúc đầu Tô Hi nghe Vệ Đức Âm gọi theo Tô Bách Vũ thì cũng chẳng thấy sao cả, Vệ Đức Âm cũng trạc tuổi Tô Bách Vũ, cô bé gọi Tô Bách Vũ là ca ca thì gọi nàng là cô cô chẳng phải là đúng rồi sao? Nhưng mà nàng lại quên mất, Vệ Đức Âm cũng gọi Vệ Phong là ca ca, bởi thế bối phận có hơi loạn, chẳng lẽ Vệ Phong cũng phải gọi mình một tiếng cô cô sao? Tô Hi khó xử, không thể tưởng tượng được vô duyên vô cớ tự nhiên lòi ra thêm một thằng cháu trai.
Vệ Quý Thường thấy vẻ mặt Tô Hi khó xử thì ý cười bên miệng càng sâu, y cúi người nắm lấy tay của Vệ Đức Âm, chỉ về hướng điện Vinh Âm, ý tứ chính là y dẫn hai đứa nó về.
Vệ Đức Âm cũng không nghĩ nhiều, một tay nắm lấy tay của Vệ Quý Thường, còn tay khác kéo tay của Tô Bách Vũ, xoay người nhìn về phía Vệ Phong: "Thế tử ca ca không đi cùng bọn muội sao?"
Vệ Phong đứng yên tại chỗ, bên môi thì đầy ý cười, nhìn thẳng Tô Hi, nói: "Thế tử ca ca có chuyện muốn nói với Hi cô cô."
Nơi này rất gần với điện Vinh Âm, xung quanh không có ai cả cho nên Vệ Phong mới dám trắng trợn táo bạo nói ra câu này.
Tô Hi thấy Vệ Đức Âm và Tô Bách Vũ đã đi xa, nơi này chỉ còn hai người họ thì vội vàng đi nhanh hai bước muốn đuổi theo kịp, chỉ cần không đơn độc ở chung với Vệ Phong là được. Chẳng qua lúc đi ngang qua người Vệ Phong thì bị hắn thuận thế nắm lấy cái tay, bàn tay của hắn vững chắc mạnh mẽ, bao bọc toàn bộ bàn tay của nàng, có hất cũng không hất ra được. Tô Hi vội vàng nói: "Buông muội ra, bị người khác nhìn thấy bây giờ......."
Vệ Phong cười, cố ý xuyên tạc lời nói của nàng: "Vậy nói cách khác, nếu không bị người khác nhìn thấy là được sao?"
Hắn không đợi Tô Hi hoàn hồn lại thì đã dẫn nàng đến sau núi giả ở đằng trước.
Xung quanh núi giả đều được hoa cỏ bao quanh, đằng sau còn có một lối vào. Vệ Phong dẫn Tô Hi đi vào núi giả, bên trong râm mát, tuy không gian không lớn lắm nhưng vừa lúc có thể chứa được hai người. Vệ Phong đứng trước mặt Tô Hi, khoảng cách hai người không thể tránh mà dựa sát vào nhau, hắn vòng qua eo của Tô Hi, nói nhỏ bên tai của nàng: "Chỗ này có được không?"
Ánh sáng trong sơn động tối tăm, nàng lại cụp đầu xuống nên Vệ Phong không nhìn thấy biểu cảm của nàng, nhưng cảm giác nàng có chỗ nào không thích hợp, vì thế bèn nâng cằm nàng lên, nói: "Ấu Ấu?"
Tô Hi không trả lời.
Tô Hi không muốn để hắn thấy bộ dáng của mình, nhưng lại không chống đỡ lại được sức lực của hắn cho nên chỉ đành giơ tay che mặt, thì thầm nói: "Muội không có thêu túi tiền cho huynh đâu."
Động tác của Vệ Phong khựng lại, sau hồi lâu mới hỏi: "Tại sao?"
Tâm trạng của Tô Hi buồn bã, nghĩ đến cái túi tiền con thỏ ngậm cành cây của mình đã thêu xong thì cảm thấy rất đáng tiếc. Vốn dĩ nàng cũng chẳng định đưa túi tiền cho Vệ Phong đâu, nhưng không biết bản thân làm sao mà chẳng những thêu cho hắn rồi còn rất cẩn thận bỏ công sức nữa chứ, rõ ràng có thể đưa cho hắn rồi, ai dè bởi vì Tô Lăng Vân mà lại vỡ kế hoạch. Nàng oán trách Tô Lăng Vân lại oán trách bản thân mình, nàng cắn môi, nhịn xuống cảm giác muốn khóc lên, "........Không muốn thêu."
Vệ Phong yên lặng nhìn nàng, tiếp tục hỏi: "Tại sao không muốn thêu?"
Tô Hi không trả lời, đầu ngón tay hôm qua bị bỏng vẫn còn hơi đau, giọng nói của nàng như khẩn khoản, "Huynh đừng hỏi nữa."
Vệ Phong cứ nhất định phải hỏi cho bằng được, hắn muốn kéo cái tay đang che mặt của Tô Hi ra. Tô Hi cũng bướng bỉnh không muốn để hắn nhìn, nhưng sức lực của nàng sao địch nổi Vệ Phong? Chỉ chốc lát sau thì nàng đã bị Vệ Phong bẻ hai tay ra, đôi mắt hồng bại lộ trước mặt hắn, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, nói: "Ấu Ấu, tại sao không muốn thêu túi tiền?"
Tô Hi không đáp lời.
Đôi đồng tử của Vệ Phong tối sầm, hắn nhích sát lại gần khuôn mặt của nàng, thấp giọng nói: "Hay là nói, muội chỉ không muốn thêu cho ta?"
Tô Hi mê man, không hiểu ý hắn muốn nói là gì, "Gì cơ?"
Vệ Phong giơ tay lên nhẹ nhàng chạm đôi môi mềm mại của nàng, sắc mặt không đẹp lắm, "Nghe nói phu nhân Khánh Quốc Công đến phủ Tướng Quân để mai mối, muội định sau này chỉ thêu túi tiền cho vị Phó biểu ca kia của muội thôi đúng không?"
Tô Hi kinh ngạc há miệng, nàng còn không biết chuyện này mà sao hắn lại biết được chứ? Hôm phu nhân Khánh Quốc Công tới thì nàng còn tưởng rằng chỉ đơn thuần ghé thăm hỏi thôi, không nghĩ tới là đến mai mối? Đến tột cùng là Vệ Phong có bao nhiêu tai mắt ẩn giấu trong phủ Tướng Quân đây mà ngay cả chuyện này cũng biết? Nàng theo bản năng lắc đầu, giải thích: "Không phải, muội không có thêu túi tiền cho Thiếu Vân biểu ca."
Thiếu Vân biểu ca. Gọi thân thiết quá nhỉ?
Vệ Phong cúi người cắn lên môi của Tô Hi, có lẽ do tâm trạng không vui nên cố ý cắn hơi mạnh một tí, sau đó thì nghe tiểu nha đầu nhẹ nhàng "ưm" một tiếng, đau đến cau cả mày. Hắn nói: "Vậy muội muốn thêu cho ai?"
Tô Hi không trả lời câu hỏi này mà chỉ im lặng.
Nhưng Vệ Phong lại không định buông tha nàng, từng bước ép sát? Hửm? Ấu Ấu?"
Tô Hi bị hắn ép không còn đường lui, trong lòng thì tức giận, không biết là giận hắn hay là đang giận bản thân mình mà bắt đầu giãy giụa trong lòng hắn, không quan tâm mà đẩy ngực hắn ra, vội la lên: "Đều không muốn, không muốn thêu túi tiền cho huynh, cũng không muốn để huynh hôn muội, càng không muốn huynh luôn động tay động chân với muội. Thiếu Vân biểu ca còn biết kêu lão phu nhân tới xin kết thân, mà huynh thì chỉ biết lợi dụng muội thôi, muội mới không thèm thêu cho huynh đâu......"
Vệ Phong khựng lại, biểu cảm khó đoán.
Sau khi Tô Hi đẩy hắn ra thì cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà xoay người chạy nhanh ra khỏi núi giả.
Sở dĩ Tô Hi không nói thật với Vệ Phong bởi vì nàng cảm thấy quá mất mặt. Rõ ràng bảo không thêu túi tiền cho hắn, thế mà xoay người đi thì ngoan ngoãn thêu, lại còn bị người ta ném vào đống lửa đốt nữa chứ. Huống hồ có nói cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Sau khi Tô Hi rời đi hồi lâu thì Vệ Phong mới bước ra khỏi núi giả.
Hắn gọi Lý Hồng tới và nói: "Đi đến phủ Tướng Quân tìm hiểu xem mấy ngày gần đây xảy ra chuyện gì."
Bây giờ cung yến chưa kết thúc nên Lý Hồng hơi chần chừ hỏi: "Thế tử gia, bây giờ đi luôn sao?"
Vệ Phong ngước mắt nhìn y một cái, đôi đồng sâu thăm thẳm, tuy chưa nói gì nhưng lại làm Lý Hồng vô thức cảm thấy run người.
Lý Hồng thấy tâm tình của thế tử gia nhà y không tốt, vì thế sửa miệng: "Vâng, tiểu nhân đi ngay."
*
Bên phía hồ Thái Dịch, chớp mắt một cái là qua buổi sáng. Sau khi ngắm hoa sen xong thì nhà nào nhà nấy cũng chuẩn bị rời đi. Ân thị cũng cáo từ với Hoàng Hậu nương nương.
Chẳng qua Vệ Đức Âm lại lưu luyến không rời mà kéo tay Tô Bách Vũ, hỏi: "Bách Vũ ca ca, lần sau huynh sẽ vào cung tìm muội chơi nữa chứ?"
Nói thật, Tô Bách Vũ không muốn vào cho lắm, trong cung chơi chả vui tí nào, vừa nhiều người mà quy củ cũng nhiều nữa, cái này không được mà cái kia cũng chả được. Vừa rồi nó đến phòng của cô bé thì cô bé cứ nói liên hồi không dừng mà Tô Bách Vũ lại sợ nhất là ồn ào, cố chịu đựng lắm mới không nói ra hai từ "ầm ĩ". Vất vả lắm mới đến giờ về, nó im lặng cả nửa ngày nhìn vẻ mặt mong chờ của Vệ Đức Âm, dùng sự im lặng để biểu đạt cho lời từ chối của mình.
Sự trông đợi trong mắt Vệ Đức Âm tắt đi, cánh tay nhỏ nắm lấy cánh tay của Tô Bách Vũ cũng buông lỏng, cô bé gục đầu xuống đầy vẻ thất vọng.
Tô Bách Vũ nhìn bộ dáng của cô bé, rối rắm hồi lâu rồi không tình nguyện "ừ" một tiếng.
Vệ Đức Âm lại ngẩng đầu lên, hai mắt toả sáng, "Ừ là đồng ý sao ạ?"
Tô Bách Vũ gật đầu.
Xe ngựa của phủ Tướng Quân đã chuẩn bị xong nên Tô Bách Vũ không thể không rời đi, lúc này Vệ Đức Âm mới cười tươi rói, hài lòng tạm biệt với thằng bé.
*
Trên đường trở về, Tô Hi cụp mắt ngồi trong xe ngựa, như suy tư gì mà siết lấy ngọc bội trong tay.
Ngân Nhạn nói: "Tiểu thư, ngọc bội này đẹp ghê, sao trước đây chưa từng thấy người đeo vậy?"
Tô Hi từ từ "à" một tiếng và nói: "Đây là của Đường tỷ tỷ tặng cho ta, Ngân Nhạn tỷ tỷ đúng là có mắt nhìn đấy, miếng ngọc bội dương chi bạch ngọc này được đánh bóng từ mỡ dê trắng đấy, nghe nói đáng giá ngàn vàng đấy."
Tô Lăng Vân đối diện ngước mắt lên.
Ngân Nhạn kinh ngạc: "Đáng giá vậy sao ạ, Đường cô nương ra tay hào phóng quá."
Tô Hi mím môi cười không trả lời. Phụ thân của Đường Vãn là Lưỡng Hoài diêm vận sứ (người vận chuyển muối, hàng Tam phẩm), tài sản của Đường gia rất giàu có nên Đường Vãn ra tay luôn rộng rãi, ném tiền ăn xài phung phí, nhưng cái ngọc bội này của Tô Hi thì không phải do Đường Vãn đưa, mà Tô Hi lúc đi dạo phố nhìn thấy và rất thích màu sắc miếng ngọc này cho nên mới không tiếc tiền để mua. Hôm nay lúc ra cửa, Tô Hi bỏ miếng ngọc này vào trong túi tiền, bây giờ mới lấy ra.
Tô Lăng Vân nhìn thoáng qua miếng ngọc bội trong tay của Tô Hi, sắc ngọc óng ánh và trơn nhẵn, đúng là một miếng ngọc tốt hiếm có.
Trong lòng Tô Lăng Vân vẫn còn bực mình chuyện hôm nay Tô Hi làm nàng ta mất mặt, để tất cả mọi người biết được nàng ta mượn trang sức của Tô Hi, vì thế vẫn không thèm nói chuyện với Tô Hi. Bây giờ nàng ta thấy Tô Hi lấy ra miếng ngọc đáng giá ngàn vàng thì nhịn không được nhớ tới ngăn tủ trang sức chất đầy năm tầng, thế là trong lòng vừa ghen ghét vừa đố kỵ, bàn tay siết chặt làn váy.
Tô Hi nói chuyện với Ngân Nhạn xong thì đặt miếng ngọc bội sang một bên, rồi tự nhiên mà nói đến chuyện khác.
Xe ngựa nhanh chóng chạy tới cổng phủ Tướng Quân, Tô Hi cầm tay Ngân Nhạn bước xuống xe ngựa, hoàn toàn không phát hiện ra mình để quên thứ gì.
Tô Lăng Vân ngồi trong xe ngựa nhìn về ngọc bội dương chi bạch ngọc vẫn còn ở trên xe, ngọc bội bắt mắt lẳng lặng nằm yên ở đó. Một lát sau, nàng ta vén rèm lên nhìn thấy Tô Hi đã đi xa, còn nha hoàn của nàng ta bên ngoài nói: "Lục tiểu thư, người không về phủ sao?"
Ánh mắt của Tô Lăng Vân loé lên, không nói tiếng nào mà buông màn xe xuống, sau đó lại nhanh chóng chui ra khỏi xe, nói: "Đi thôi."
Chiều tối, Tô Hi đi đến Thu Đường Cư nói chuyện mình làm mất ngọc bội với Ân thị.
Ân thị liền hỏi nàng để ở đâu, Tô Hi trả lời đúng sự thật.
Ân thị kêu Lỗ ma ma bên người đến hậu viện hỏi người trông giữ xe ngựa, người nọ tìm trên xe ngựa một lần nhưng không thấy ngọc bội của Tô Hi. Hôm nay ngồi trên chiếc xe ngựa đó chỉ có hai người Tô Hi và Tô Lăng Vân, Lỗ ma ma đến viện của Tô Lăng Vân bên Nhị phòng tìm kiếm, quả thật tìm được ngọc bội dương chi bạch ngọc của Tô Hi trong ngăn kéo tủ.
Lỗ ma ma liền nói việc này cho Ân thị nghe.
Vốn dĩ việc mất miếng ngọc bội cũng chả phải chuyện lớn gì, chẳng qua Tô Lăng Vân biết rõ đó là ngọc bội của Tô Hi nhưng sau khi nhặt lấy thì không những không trả lại Tô Hi mà còn cất giấu đi, đây chính là nhân phẩm đạo đức có vấn đề.
Vì thế Ân thị gọi Nhị phu nhân Quách thị tới quở trách bà ta một hồi vì không dạy dỗ con cái cho tốt, cũng giảm tiền tiêu hai tháng của Nhị phòng, còn bắt Quách thị mỗi ngày phải sao chép kinh thư một lần để suy ngẫm.
Vốn Quách thị chả thích gì Tô Lăng Vân, mà bây giờ lại vì Tô Lăng Vân mà bị Ân thị trách mắng thì tất nhiên trong lòng bà ta chả thoải mái gì cho cam. Ngay khi trở về Nhị phòng thì liền gọi Tô Lăng Vân đến nhà chính, không thèm nhiều lời mà tát nàng ta một bạt tai, mắng nhiếc: "Đồ không biết xấu hổ, không phải đồ của ngươi mà ngươi cũng dám lấy sao? Mặt mũi ta đều bị ngươi làm mất sạch rồi, ngày thường đọc sách đều vứt hết cho chó ăn rồi hả? Cũng không nhìn lại xem thân phận của ngươi là gì, xứng với miếng ngọc đó sao? Còn có mấy thứ trang sức kia nữa, sao ta không biết trong phủ phát cây trâm như vậy nhỉ? Có phải cũng là do ngươi trộm không?"
Tô Lăng Vân ôm mặt, trên mặt đầy nước mắt, lắc đầu nói: "Không phải.......Đó là Hi tỷ nhi tặng cho con mà."
Quách thị hừ lạnh một tiếng, "Vô duyên vô cớ nó tặng người đồ làm gì? Người của Đại phòng cũng chả có lòng tốt gì, Lưu ma ma, bà đi vào phòng nàng tìm hết mấy đống trang sức đó rồi ném hết cho ta."
Lưu ma ma là ma ma hồi môn của Quách thị.
Lưu ma ma vâng một tiếng rồi dẫn hai nha hoàn đi vào trong phòng của Tô Lăng Vân.
Tô Lăng Vân vội vàng ngăn cản, sốt ruột nói: "Đừng mà......."
Sao Quách thị nghe lời nàng cầu xin được, chờ Lưu ma ma tìm mấy cây trâm và khuyên tai xong thì không chớp mắt ném hết vào bếp lửa đang cháy trong phòng bếp. Xoay người lại thấy Tô Lăng Vân đau lòng đến mặt tái nhợt thì trong lòng cũng dễ hơn một chút, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Đại phu nhân bảo ta không dạy dỗ ngươi đàng hoàng nên mới dung túng cho lòng tham của ngươi. Bắt đầu từ ngày mai thì đồ dùng trong phòng ngươi và Dương thị sẽ bị cắt giảm bớt, mỗi ngày đến Phật đường chép kinh thư ba lần, chép xong rồi đưa cho ta xem, không chép xong thì không được ăn cơm."
Dương thị là mẹ đẻ của Tô Lăng Vân.
Ân thị phạt tiền tiêu vặt hàng tháng của cả Nhị phòng, tiền tiêu hai tháng sắp tới của Nhị phòng bị sít chặt đều là do Tô Lăng Vân gây ra nên tất nhiên Quách thị muốn đổ hết lên đầu của Tô Lăng Vân. Còn việc sao chép kinh thư thì Quách thị còn phải tự mình chép, sao có thể tha cho Tô Lăng Vân được chứ?
*
Đêm đó, Tô Hi từ chỗ Ngân Nhạn nghe được chuyện của Nhị phòng thì khinh thường bày tỏ "Ta biết sẽ là như vậy mà".
Ngân Nhạn vừa bôi thuốc lên ngón tay cho nàng vừa hậm hực nói: "Lục tiểu thư đúng là đáng đời mà......Tiểu thư tốt bụng cho cây trâm thế mà nàng ta còn cố ý ném túi tiền của người. Nô tỳ nhìn thôi cũng muốn tức chết rồi, chỉ có người tính tình tốt mới nhịn được lâu như vậy. Nếu đổi là nô tỳ thì lúc ấy đã vén tay áo đánh nhau với Lục tiểu thư luôn rồi."
Tô Hi bị giọng điệu chọc cười, khuôn mặt nhỏ cuối cùng cũng nở nụ cười tươi.
Ngân Nhạn thở dài một hơi, nói: "Nếu không phải lần này tiểu thư bị mất ngọc bội thì chưa chắc Lục tiểu thư đã bị mắng đâu."
Tô Hi chớp mắt, nàng không nói Ngân Nhạn nghe là nàng cố tình để quên ngọc bội ở trên xe ngựa.
Nếu Tô Lăng Vân đã có thể không thèm hỏi mà tự ý lấy túi tiền của nàng thì cũng sẽ không bỏ qua một miếng ngọc bội trị giá ngàn vàng được.
Trên thực tế, Tô Lăng Vân quả thật xứng với câu nói------
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
*
Ở bên phủ Tấn Vương.
Vệ Phong ngồi trong thư phòng, nghe người nha hoàn mặc áo váy màu vàng báo cáo tình hình.
Sau khi nha hoàn nói xong thì Vệ Phong trầm mặc hồi lâu, ấn đường nhíu lại, sau đó mới chầm chậm hỏi: "Tay nàng thế nào?"
Nha hoàn tên là Hà Hương, là một nha hoàn tam đẳng tai mắt ở Nhị phòng. "Bẩm Thế tử gia, nô tỳ không hầu hạ trước mặt nên vẫn không thấy rõ vết thương trên tay của Cửu tiểu thư. Nhưng nhìn bộ dáng của Đại nha hoàn bên cạnh Cửu tiểu thư rất khẩn trương....."
Vệ Phong không biến sắc, đang tự hỏi. Hôm nay lúc hắn gặp Tô Hi nắm chặt tay nàng thì nàng liền nhíu mày lại, khó trách hắncảm thấy nàng không thích hợp. Hắn cứ tưởng rằng nàng sợ bị người khác nhìn thấy cho nên không thích hắn đụng chạm, nhưng không nghĩ tới........Cô nhóc ngốc ấy không muốn bàn tay nữa hay sao?
Vệ Phong đứng dậy rồi đi nhanh ra ngoài.
Lý Hồng vội đuổi theo gọi: "Thế tử gia, đã khuya thế này rồi mà người còn đi đâu vậy?"
Nhưng Vệ Phong không trả lời, người thì đã đi xa.
Editor có lời muốn nói:
-Đoán xem anh Vệ đi đâu nào? ^^
-Đến chương câu like rồi đây, nếu chương này được 5 còm thì sẽ lên luôn chương tiếp nè ^^ Chị em hãy tích cực còm đi nào <3
Chỗ ở của Vệ Đức Âm nằm ở điện Vinh Âm bên cạnh điện Chiêu Dương, tên của điện là do Hoàng Thượng tự mình đặt, có nghĩa là "Lấy âm vì vinh", nhiêu đó thôi thì đủ để thấy vị tiểu công chúa này quan trọng đến mức nào trong lòng hai vị Đế Hậu. Điện Vinh Âm nằm ở phía Bắc của hồ Thái Dịch, đi được 1 khắc (15 phút) thì lại đi xuyên qua một con đường nhỏ đá xanh.
Hai đứa nhóc đó đi nhanh quá nên lúc Tô Hi đuổi theo thì hai đứa nó đã chạy xa rồi. Nàng xách váy đuổi theo, không thể không bước nhanh hơn, gương mặt cũng bởi vì sốt ruột mà hơi phiếm hồng, bảy viên ngọc châu trên váy va vào nhau phát ra tiếng leng keng dễ nghe. Tiểu cô nương trắng mềm tuy không sợ hãi nhưng lúc chạy cũng làm người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Lúc Tô Hi đi qua một cánh cửa tròn thì cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của Tô Bách Vũ và Vệ Đức Âm.
Bước chân của Tô Hi chậm lại, chuỗi ngọc bát bảo văn trên chiếc váy nẩy lên rồi rơi xuống, phủ xuống đôi giày thêu điệp luyến hoa màu hồng, cô thở phào một hơi, nói: "Hai đứa đừng đi nhanh quá......."
Lời còn chưa nói xong, lúc ngước mắt lên thì thấy có hai người đứng đối diện Tô Bách Vũ và Vệ Đức Âm.
Một người mặc áo gấm màu xanh da trời, trên mặt là nụ cười ấm áp, chính là Đại hoàng tử Vệ Quý Thường.
Còn một khác......Tô Hi nhìn biểu cảm tự nhiên của Vệ Phong thì theo bản năng siết chặt lòng bàn tay cầm váy, vô thức cảm thấy chột dạ. Một lát sau, nàng cong gối xuống, cúi đầu nói: "Gặp qua Đại hoàng tử, gặp qua Vệ thế tử."
Vệ Quý Thường mỉm cười gật đầu, bởi vì y không thể nói chuyện nên người hầu mặc bộ đồ màu xanh lá bên cạnh, nói: "Mời cô nương miễn lễ."
Có lẽ trước khi Tô Hi đến thì Vệ Đức Âm đã nói chuyện với bọn họ, lúc này cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Phong, nói: "Thế tử ca ca, Vũ ca ca không tin huynh làm liên hoàn khoá cho muội kìa, huynh ấy bảo chỉ mỗi Hi cô cô biết làm thôi, muội đang muốn dẫn huynh ấy đến phòng muội nhìn đấy."
Vệ Phong hơi nhướn mày, từng chữ nói: "Hi cô cô?"
Rõ ràng chỉ là xưng hô rất bình thường, nhưng từ trong miệng Vệ Phong nói ra, lại còn với cái ngữ điệu thong thả trầm thấp không nhanh không chậm của hắn, hơi cao giọng một chút mà làm gương mặt Tô Hi đỏ ửng lên.
Lúc đầu Tô Hi nghe Vệ Đức Âm gọi theo Tô Bách Vũ thì cũng chẳng thấy sao cả, Vệ Đức Âm cũng trạc tuổi Tô Bách Vũ, cô bé gọi Tô Bách Vũ là ca ca thì gọi nàng là cô cô chẳng phải là đúng rồi sao? Nhưng mà nàng lại quên mất, Vệ Đức Âm cũng gọi Vệ Phong là ca ca, bởi thế bối phận có hơi loạn, chẳng lẽ Vệ Phong cũng phải gọi mình một tiếng cô cô sao? Tô Hi khó xử, không thể tưởng tượng được vô duyên vô cớ tự nhiên lòi ra thêm một thằng cháu trai.
Vệ Quý Thường thấy vẻ mặt Tô Hi khó xử thì ý cười bên miệng càng sâu, y cúi người nắm lấy tay của Vệ Đức Âm, chỉ về hướng điện Vinh Âm, ý tứ chính là y dẫn hai đứa nó về.
Vệ Đức Âm cũng không nghĩ nhiều, một tay nắm lấy tay của Vệ Quý Thường, còn tay khác kéo tay của Tô Bách Vũ, xoay người nhìn về phía Vệ Phong: "Thế tử ca ca không đi cùng bọn muội sao?"
Vệ Phong đứng yên tại chỗ, bên môi thì đầy ý cười, nhìn thẳng Tô Hi, nói: "Thế tử ca ca có chuyện muốn nói với Hi cô cô."
Nơi này rất gần với điện Vinh Âm, xung quanh không có ai cả cho nên Vệ Phong mới dám trắng trợn táo bạo nói ra câu này.
Tô Hi thấy Vệ Đức Âm và Tô Bách Vũ đã đi xa, nơi này chỉ còn hai người họ thì vội vàng đi nhanh hai bước muốn đuổi theo kịp, chỉ cần không đơn độc ở chung với Vệ Phong là được. Chẳng qua lúc đi ngang qua người Vệ Phong thì bị hắn thuận thế nắm lấy cái tay, bàn tay của hắn vững chắc mạnh mẽ, bao bọc toàn bộ bàn tay của nàng, có hất cũng không hất ra được. Tô Hi vội vàng nói: "Buông muội ra, bị người khác nhìn thấy bây giờ......."
Vệ Phong cười, cố ý xuyên tạc lời nói của nàng: "Vậy nói cách khác, nếu không bị người khác nhìn thấy là được sao?"
Hắn không đợi Tô Hi hoàn hồn lại thì đã dẫn nàng đến sau núi giả ở đằng trước.
Xung quanh núi giả đều được hoa cỏ bao quanh, đằng sau còn có một lối vào. Vệ Phong dẫn Tô Hi đi vào núi giả, bên trong râm mát, tuy không gian không lớn lắm nhưng vừa lúc có thể chứa được hai người. Vệ Phong đứng trước mặt Tô Hi, khoảng cách hai người không thể tránh mà dựa sát vào nhau, hắn vòng qua eo của Tô Hi, nói nhỏ bên tai của nàng: "Chỗ này có được không?"
Ánh sáng trong sơn động tối tăm, nàng lại cụp đầu xuống nên Vệ Phong không nhìn thấy biểu cảm của nàng, nhưng cảm giác nàng có chỗ nào không thích hợp, vì thế bèn nâng cằm nàng lên, nói: "Ấu Ấu?"
Tô Hi không trả lời.
Tô Hi không muốn để hắn thấy bộ dáng của mình, nhưng lại không chống đỡ lại được sức lực của hắn cho nên chỉ đành giơ tay che mặt, thì thầm nói: "Muội không có thêu túi tiền cho huynh đâu."
Động tác của Vệ Phong khựng lại, sau hồi lâu mới hỏi: "Tại sao?"
Tâm trạng của Tô Hi buồn bã, nghĩ đến cái túi tiền con thỏ ngậm cành cây của mình đã thêu xong thì cảm thấy rất đáng tiếc. Vốn dĩ nàng cũng chẳng định đưa túi tiền cho Vệ Phong đâu, nhưng không biết bản thân làm sao mà chẳng những thêu cho hắn rồi còn rất cẩn thận bỏ công sức nữa chứ, rõ ràng có thể đưa cho hắn rồi, ai dè bởi vì Tô Lăng Vân mà lại vỡ kế hoạch. Nàng oán trách Tô Lăng Vân lại oán trách bản thân mình, nàng cắn môi, nhịn xuống cảm giác muốn khóc lên, "........Không muốn thêu."
Vệ Phong yên lặng nhìn nàng, tiếp tục hỏi: "Tại sao không muốn thêu?"
Tô Hi không trả lời, đầu ngón tay hôm qua bị bỏng vẫn còn hơi đau, giọng nói của nàng như khẩn khoản, "Huynh đừng hỏi nữa."
Vệ Phong cứ nhất định phải hỏi cho bằng được, hắn muốn kéo cái tay đang che mặt của Tô Hi ra. Tô Hi cũng bướng bỉnh không muốn để hắn nhìn, nhưng sức lực của nàng sao địch nổi Vệ Phong? Chỉ chốc lát sau thì nàng đã bị Vệ Phong bẻ hai tay ra, đôi mắt hồng bại lộ trước mặt hắn, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, nói: "Ấu Ấu, tại sao không muốn thêu túi tiền?"
Tô Hi không đáp lời.
Đôi đồng tử của Vệ Phong tối sầm, hắn nhích sát lại gần khuôn mặt của nàng, thấp giọng nói: "Hay là nói, muội chỉ không muốn thêu cho ta?"
Tô Hi mê man, không hiểu ý hắn muốn nói là gì, "Gì cơ?"
Vệ Phong giơ tay lên nhẹ nhàng chạm đôi môi mềm mại của nàng, sắc mặt không đẹp lắm, "Nghe nói phu nhân Khánh Quốc Công đến phủ Tướng Quân để mai mối, muội định sau này chỉ thêu túi tiền cho vị Phó biểu ca kia của muội thôi đúng không?"
Tô Hi kinh ngạc há miệng, nàng còn không biết chuyện này mà sao hắn lại biết được chứ? Hôm phu nhân Khánh Quốc Công tới thì nàng còn tưởng rằng chỉ đơn thuần ghé thăm hỏi thôi, không nghĩ tới là đến mai mối? Đến tột cùng là Vệ Phong có bao nhiêu tai mắt ẩn giấu trong phủ Tướng Quân đây mà ngay cả chuyện này cũng biết? Nàng theo bản năng lắc đầu, giải thích: "Không phải, muội không có thêu túi tiền cho Thiếu Vân biểu ca."
Thiếu Vân biểu ca. Gọi thân thiết quá nhỉ?
Vệ Phong cúi người cắn lên môi của Tô Hi, có lẽ do tâm trạng không vui nên cố ý cắn hơi mạnh một tí, sau đó thì nghe tiểu nha đầu nhẹ nhàng "ưm" một tiếng, đau đến cau cả mày. Hắn nói: "Vậy muội muốn thêu cho ai?"
Tô Hi không trả lời câu hỏi này mà chỉ im lặng.
Nhưng Vệ Phong lại không định buông tha nàng, từng bước ép sát? Hửm? Ấu Ấu?"
Tô Hi bị hắn ép không còn đường lui, trong lòng thì tức giận, không biết là giận hắn hay là đang giận bản thân mình mà bắt đầu giãy giụa trong lòng hắn, không quan tâm mà đẩy ngực hắn ra, vội la lên: "Đều không muốn, không muốn thêu túi tiền cho huynh, cũng không muốn để huynh hôn muội, càng không muốn huynh luôn động tay động chân với muội. Thiếu Vân biểu ca còn biết kêu lão phu nhân tới xin kết thân, mà huynh thì chỉ biết lợi dụng muội thôi, muội mới không thèm thêu cho huynh đâu......"
Vệ Phong khựng lại, biểu cảm khó đoán.
Sau khi Tô Hi đẩy hắn ra thì cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà xoay người chạy nhanh ra khỏi núi giả.
Sở dĩ Tô Hi không nói thật với Vệ Phong bởi vì nàng cảm thấy quá mất mặt. Rõ ràng bảo không thêu túi tiền cho hắn, thế mà xoay người đi thì ngoan ngoãn thêu, lại còn bị người ta ném vào đống lửa đốt nữa chứ. Huống hồ có nói cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Sau khi Tô Hi rời đi hồi lâu thì Vệ Phong mới bước ra khỏi núi giả.
Hắn gọi Lý Hồng tới và nói: "Đi đến phủ Tướng Quân tìm hiểu xem mấy ngày gần đây xảy ra chuyện gì."
Bây giờ cung yến chưa kết thúc nên Lý Hồng hơi chần chừ hỏi: "Thế tử gia, bây giờ đi luôn sao?"
Vệ Phong ngước mắt nhìn y một cái, đôi đồng sâu thăm thẳm, tuy chưa nói gì nhưng lại làm Lý Hồng vô thức cảm thấy run người.
Lý Hồng thấy tâm tình của thế tử gia nhà y không tốt, vì thế sửa miệng: "Vâng, tiểu nhân đi ngay."
*
Bên phía hồ Thái Dịch, chớp mắt một cái là qua buổi sáng. Sau khi ngắm hoa sen xong thì nhà nào nhà nấy cũng chuẩn bị rời đi. Ân thị cũng cáo từ với Hoàng Hậu nương nương.
Chẳng qua Vệ Đức Âm lại lưu luyến không rời mà kéo tay Tô Bách Vũ, hỏi: "Bách Vũ ca ca, lần sau huynh sẽ vào cung tìm muội chơi nữa chứ?"
Nói thật, Tô Bách Vũ không muốn vào cho lắm, trong cung chơi chả vui tí nào, vừa nhiều người mà quy củ cũng nhiều nữa, cái này không được mà cái kia cũng chả được. Vừa rồi nó đến phòng của cô bé thì cô bé cứ nói liên hồi không dừng mà Tô Bách Vũ lại sợ nhất là ồn ào, cố chịu đựng lắm mới không nói ra hai từ "ầm ĩ". Vất vả lắm mới đến giờ về, nó im lặng cả nửa ngày nhìn vẻ mặt mong chờ của Vệ Đức Âm, dùng sự im lặng để biểu đạt cho lời từ chối của mình.
Sự trông đợi trong mắt Vệ Đức Âm tắt đi, cánh tay nhỏ nắm lấy cánh tay của Tô Bách Vũ cũng buông lỏng, cô bé gục đầu xuống đầy vẻ thất vọng.
Tô Bách Vũ nhìn bộ dáng của cô bé, rối rắm hồi lâu rồi không tình nguyện "ừ" một tiếng.
Vệ Đức Âm lại ngẩng đầu lên, hai mắt toả sáng, "Ừ là đồng ý sao ạ?"
Tô Bách Vũ gật đầu.
Xe ngựa của phủ Tướng Quân đã chuẩn bị xong nên Tô Bách Vũ không thể không rời đi, lúc này Vệ Đức Âm mới cười tươi rói, hài lòng tạm biệt với thằng bé.
*
Trên đường trở về, Tô Hi cụp mắt ngồi trong xe ngựa, như suy tư gì mà siết lấy ngọc bội trong tay.
Ngân Nhạn nói: "Tiểu thư, ngọc bội này đẹp ghê, sao trước đây chưa từng thấy người đeo vậy?"
Tô Hi từ từ "à" một tiếng và nói: "Đây là của Đường tỷ tỷ tặng cho ta, Ngân Nhạn tỷ tỷ đúng là có mắt nhìn đấy, miếng ngọc bội dương chi bạch ngọc này được đánh bóng từ mỡ dê trắng đấy, nghe nói đáng giá ngàn vàng đấy."
Tô Lăng Vân đối diện ngước mắt lên.
Ngân Nhạn kinh ngạc: "Đáng giá vậy sao ạ, Đường cô nương ra tay hào phóng quá."
Tô Hi mím môi cười không trả lời. Phụ thân của Đường Vãn là Lưỡng Hoài diêm vận sứ (người vận chuyển muối, hàng Tam phẩm), tài sản của Đường gia rất giàu có nên Đường Vãn ra tay luôn rộng rãi, ném tiền ăn xài phung phí, nhưng cái ngọc bội này của Tô Hi thì không phải do Đường Vãn đưa, mà Tô Hi lúc đi dạo phố nhìn thấy và rất thích màu sắc miếng ngọc này cho nên mới không tiếc tiền để mua. Hôm nay lúc ra cửa, Tô Hi bỏ miếng ngọc này vào trong túi tiền, bây giờ mới lấy ra.
Tô Lăng Vân nhìn thoáng qua miếng ngọc bội trong tay của Tô Hi, sắc ngọc óng ánh và trơn nhẵn, đúng là một miếng ngọc tốt hiếm có.
Trong lòng Tô Lăng Vân vẫn còn bực mình chuyện hôm nay Tô Hi làm nàng ta mất mặt, để tất cả mọi người biết được nàng ta mượn trang sức của Tô Hi, vì thế vẫn không thèm nói chuyện với Tô Hi. Bây giờ nàng ta thấy Tô Hi lấy ra miếng ngọc đáng giá ngàn vàng thì nhịn không được nhớ tới ngăn tủ trang sức chất đầy năm tầng, thế là trong lòng vừa ghen ghét vừa đố kỵ, bàn tay siết chặt làn váy.
Tô Hi nói chuyện với Ngân Nhạn xong thì đặt miếng ngọc bội sang một bên, rồi tự nhiên mà nói đến chuyện khác.
Xe ngựa nhanh chóng chạy tới cổng phủ Tướng Quân, Tô Hi cầm tay Ngân Nhạn bước xuống xe ngựa, hoàn toàn không phát hiện ra mình để quên thứ gì.
Tô Lăng Vân ngồi trong xe ngựa nhìn về ngọc bội dương chi bạch ngọc vẫn còn ở trên xe, ngọc bội bắt mắt lẳng lặng nằm yên ở đó. Một lát sau, nàng ta vén rèm lên nhìn thấy Tô Hi đã đi xa, còn nha hoàn của nàng ta bên ngoài nói: "Lục tiểu thư, người không về phủ sao?"
Ánh mắt của Tô Lăng Vân loé lên, không nói tiếng nào mà buông màn xe xuống, sau đó lại nhanh chóng chui ra khỏi xe, nói: "Đi thôi."
Chiều tối, Tô Hi đi đến Thu Đường Cư nói chuyện mình làm mất ngọc bội với Ân thị.
Ân thị liền hỏi nàng để ở đâu, Tô Hi trả lời đúng sự thật.
Ân thị kêu Lỗ ma ma bên người đến hậu viện hỏi người trông giữ xe ngựa, người nọ tìm trên xe ngựa một lần nhưng không thấy ngọc bội của Tô Hi. Hôm nay ngồi trên chiếc xe ngựa đó chỉ có hai người Tô Hi và Tô Lăng Vân, Lỗ ma ma đến viện của Tô Lăng Vân bên Nhị phòng tìm kiếm, quả thật tìm được ngọc bội dương chi bạch ngọc của Tô Hi trong ngăn kéo tủ.
Lỗ ma ma liền nói việc này cho Ân thị nghe.
Vốn dĩ việc mất miếng ngọc bội cũng chả phải chuyện lớn gì, chẳng qua Tô Lăng Vân biết rõ đó là ngọc bội của Tô Hi nhưng sau khi nhặt lấy thì không những không trả lại Tô Hi mà còn cất giấu đi, đây chính là nhân phẩm đạo đức có vấn đề.
Vì thế Ân thị gọi Nhị phu nhân Quách thị tới quở trách bà ta một hồi vì không dạy dỗ con cái cho tốt, cũng giảm tiền tiêu hai tháng của Nhị phòng, còn bắt Quách thị mỗi ngày phải sao chép kinh thư một lần để suy ngẫm.
Vốn Quách thị chả thích gì Tô Lăng Vân, mà bây giờ lại vì Tô Lăng Vân mà bị Ân thị trách mắng thì tất nhiên trong lòng bà ta chả thoải mái gì cho cam. Ngay khi trở về Nhị phòng thì liền gọi Tô Lăng Vân đến nhà chính, không thèm nhiều lời mà tát nàng ta một bạt tai, mắng nhiếc: "Đồ không biết xấu hổ, không phải đồ của ngươi mà ngươi cũng dám lấy sao? Mặt mũi ta đều bị ngươi làm mất sạch rồi, ngày thường đọc sách đều vứt hết cho chó ăn rồi hả? Cũng không nhìn lại xem thân phận của ngươi là gì, xứng với miếng ngọc đó sao? Còn có mấy thứ trang sức kia nữa, sao ta không biết trong phủ phát cây trâm như vậy nhỉ? Có phải cũng là do ngươi trộm không?"
Tô Lăng Vân ôm mặt, trên mặt đầy nước mắt, lắc đầu nói: "Không phải.......Đó là Hi tỷ nhi tặng cho con mà."
Quách thị hừ lạnh một tiếng, "Vô duyên vô cớ nó tặng người đồ làm gì? Người của Đại phòng cũng chả có lòng tốt gì, Lưu ma ma, bà đi vào phòng nàng tìm hết mấy đống trang sức đó rồi ném hết cho ta."
Lưu ma ma là ma ma hồi môn của Quách thị.
Lưu ma ma vâng một tiếng rồi dẫn hai nha hoàn đi vào trong phòng của Tô Lăng Vân.
Tô Lăng Vân vội vàng ngăn cản, sốt ruột nói: "Đừng mà......."
Sao Quách thị nghe lời nàng cầu xin được, chờ Lưu ma ma tìm mấy cây trâm và khuyên tai xong thì không chớp mắt ném hết vào bếp lửa đang cháy trong phòng bếp. Xoay người lại thấy Tô Lăng Vân đau lòng đến mặt tái nhợt thì trong lòng cũng dễ hơn một chút, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Đại phu nhân bảo ta không dạy dỗ ngươi đàng hoàng nên mới dung túng cho lòng tham của ngươi. Bắt đầu từ ngày mai thì đồ dùng trong phòng ngươi và Dương thị sẽ bị cắt giảm bớt, mỗi ngày đến Phật đường chép kinh thư ba lần, chép xong rồi đưa cho ta xem, không chép xong thì không được ăn cơm."
Dương thị là mẹ đẻ của Tô Lăng Vân.
Ân thị phạt tiền tiêu vặt hàng tháng của cả Nhị phòng, tiền tiêu hai tháng sắp tới của Nhị phòng bị sít chặt đều là do Tô Lăng Vân gây ra nên tất nhiên Quách thị muốn đổ hết lên đầu của Tô Lăng Vân. Còn việc sao chép kinh thư thì Quách thị còn phải tự mình chép, sao có thể tha cho Tô Lăng Vân được chứ?
*
Đêm đó, Tô Hi từ chỗ Ngân Nhạn nghe được chuyện của Nhị phòng thì khinh thường bày tỏ "Ta biết sẽ là như vậy mà".
Ngân Nhạn vừa bôi thuốc lên ngón tay cho nàng vừa hậm hực nói: "Lục tiểu thư đúng là đáng đời mà......Tiểu thư tốt bụng cho cây trâm thế mà nàng ta còn cố ý ném túi tiền của người. Nô tỳ nhìn thôi cũng muốn tức chết rồi, chỉ có người tính tình tốt mới nhịn được lâu như vậy. Nếu đổi là nô tỳ thì lúc ấy đã vén tay áo đánh nhau với Lục tiểu thư luôn rồi."
Tô Hi bị giọng điệu chọc cười, khuôn mặt nhỏ cuối cùng cũng nở nụ cười tươi.
Ngân Nhạn thở dài một hơi, nói: "Nếu không phải lần này tiểu thư bị mất ngọc bội thì chưa chắc Lục tiểu thư đã bị mắng đâu."
Tô Hi chớp mắt, nàng không nói Ngân Nhạn nghe là nàng cố tình để quên ngọc bội ở trên xe ngựa.
Nếu Tô Lăng Vân đã có thể không thèm hỏi mà tự ý lấy túi tiền của nàng thì cũng sẽ không bỏ qua một miếng ngọc bội trị giá ngàn vàng được.
Trên thực tế, Tô Lăng Vân quả thật xứng với câu nói------
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
*
Ở bên phủ Tấn Vương.
Vệ Phong ngồi trong thư phòng, nghe người nha hoàn mặc áo váy màu vàng báo cáo tình hình.
Sau khi nha hoàn nói xong thì Vệ Phong trầm mặc hồi lâu, ấn đường nhíu lại, sau đó mới chầm chậm hỏi: "Tay nàng thế nào?"
Nha hoàn tên là Hà Hương, là một nha hoàn tam đẳng tai mắt ở Nhị phòng. "Bẩm Thế tử gia, nô tỳ không hầu hạ trước mặt nên vẫn không thấy rõ vết thương trên tay của Cửu tiểu thư. Nhưng nhìn bộ dáng của Đại nha hoàn bên cạnh Cửu tiểu thư rất khẩn trương....."
Vệ Phong không biến sắc, đang tự hỏi. Hôm nay lúc hắn gặp Tô Hi nắm chặt tay nàng thì nàng liền nhíu mày lại, khó trách hắncảm thấy nàng không thích hợp. Hắn cứ tưởng rằng nàng sợ bị người khác nhìn thấy cho nên không thích hắn đụng chạm, nhưng không nghĩ tới........Cô nhóc ngốc ấy không muốn bàn tay nữa hay sao?
Vệ Phong đứng dậy rồi đi nhanh ra ngoài.
Lý Hồng vội đuổi theo gọi: "Thế tử gia, đã khuya thế này rồi mà người còn đi đâu vậy?"
Nhưng Vệ Phong không trả lời, người thì đã đi xa.
Editor có lời muốn nói:
-Đoán xem anh Vệ đi đâu nào? ^^
-Đến chương câu like rồi đây, nếu chương này được 5 còm thì sẽ lên luôn chương tiếp nè ^^ Chị em hãy tích cực còm đi nào <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.