Chương 52: Bất tri bất giác
Phong Hà Du Nguyệt
20/04/2021
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Lúc Tô Hi đi ra khỏi rừng thì sắc mặt tái nhợt, tóc mai rối loạn, nhìn bộ dáng xác thật là bị doạ cho mất hồn.
Người bên ngoài khu rừng tìm nàng hồi lâu.
Từ sau khi Lữ Giang Hoài mất dấu nàng thì lại tìm kiếm hai chỗ lối rẽ lần nữa nhưng vẫn không tìm thấy nàng đâu cả, sau khi trở về thì nói với Tô Lễ và Tô Vũ. Sau nữa thì Tô Lễ và Tô Vũ vội vội vàng vàng điều người từ biệt viện đến tìm kiếm dọc theo sau núi, chỉ trong một thời gian ngắn gần như đã lật hết toàn bộ sau núi, nhưng bởi vì vị trí của Tô Hi quá hẻo lánh nên mãi vẫn chưa tìm thấy nàng.
Mấy người Tô Lễ càng thêm sốt ruột, chỉ lo lắng nếu trước khi trời tối mà vẫn chưa tìm được Tô Hi vậy thì càng thêm nguy hiểm.
Bây giờ thấy Tô Hi tự mình đi ra khỏi rừng núi thì vừa bất ngờ lại vừa vui mừng, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tô Lễ đưa Tô Hi tới một nơi an toàn, hỏi: "Ấu Ấu, muội trở về thế nào vậy? Con ngựa lúc nãy đâu rồi?"
Người Tô Hi được bao phủ trong chiếc áo choàng màu xanh lá đậm hoạ tiết cây trúc, nhớ tới lý do thoái thác mà Vệ Phong dạy cho nàng thì lại giải thích nói: "Muội bị con ngựa đưa đến một rừng cây, sau đó bị nó quăng ngã, sau lại thấy nơi đó cách trại nuôi ngựa không xa thế nên tự mình dọc theo con đường quay về."
Tô Lễ lo lắng hỏi: "Bị ngựa quăng ngã sao? Vậy muội có bị thương không?"
Tô Hi xoè hai bàn tay ra giơ lên trước mặt Tô Lễ, lại chỉ hai chân của mình, nói: "Tay của muội bị cọ xát bị thương, chân cũng đi không nổi.......Đại ca, muội muốn về nhà."
Tô Lễ thấy người nàng không có gì nghiêm trọng, đúng là trong cái rủi có cái may, lúc này hắn mới gật đầu, nói: "Được, chúng ta về nhà, để huynh dẫn muội về."
Tô Hi không bao giờ muốn cưỡi ngựa nữa, Tô Hi liền sai người chuẩn bị xe ngựa.
Nhân lúc này, hai huynh muội Lữ thị đi đến, Lữ Huệ Xu áy náy nói: "Ấu Ấu, đều là do tỷ, là tỷ nói muốn dạy muội cưỡi ngựa, nhưng cuối cùng lại không chăm sóc tốt cho muội, còn làm muội ra nông nỗi thế này nữa. Muội cứ trách tỷ đi........Bằng không lòng tỷ thật sự thấy có lỗi lắm."
Tô Hi rộng lượng nói: "Xu tỷ tỷ cũng không biết ngựa sẽ mất khống chế mà, chuyện này sao có thể trách tỷ được chứ. Chẳng qua hình như muội và ngựa không có duyên phận với nhau rồi, lần trước ở trường đua ngựa phía Tây Kinh Thành cũng suýt nữa xảy ra chuyện, lần này cũng vậy........Xem ra sau này muội không thể cưỡi ngựa nữa, bằng không thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa."
Lữ Huệ Xu nhớ tới chuyện lần trước ở trường đua ngựa phía Tây Kinh Thành cũng do huynh muội hai người, tuy nói con ngựa kia do Uyển Bình Công chúa động tay động chân, nhưng hai lần này đều có liên quan tới huynh muội hai người, nghĩ như vậy thì càng thêm áy náy.
Tô Hi thật sự không suy nghĩ như vậy, nội tâm nàng vẫn rất thích Lữ Huệ Xu, chỉ là có việc mãi vẫn không nghĩ ra, "Không phải Lữ đại ca nói con ngựa đó ngoan ngoãn lắm sao, vì sao bỗng nhiên lại mất khống chế vậy ạ?"
Nàng nhớ rõ lúc đó xung quanh không có điều gì kỳ lạ, lúc nhìn thấy con ngựa ấy thì vẫn còn bình thường lắm, nhưng ngay sau đó bỗng nhiên nổi điên lên, không có dấu hiệu nào cả mà thình lình xông lên phía trước. Đó là lý do Tô Hi hoàn toàn không chuẩn bị gì hết, cả người đều sợ hãi.
Bây giờ nhớ lại thì nàng vẫn còn sợ hãi.
Tô Hi cũng không nghi ngờ gì Lữ Giang Hoài cả, tuy rằng nàng không tiếp xúc nhiều với Lữ Giang Hoài, nhưng sau vài lần ở chung thì có thể thấy được y rất thẳng thắn, tuyệt đối sẽ không cố tình đi hại nàng, huống hồ y cũng chả có lý do mà hại nàng nữa.
Chính bởi vì như thế nên Tô Hi càng không hiểu nổi tại sao lại thế này.
Lữ Giang Hoài đứng một bên, châm chước một lát rồi vẫn nói chuyện lúc ấy phía sau con ngựa có một con côn trùng hút máu. Loại côn trùng này gọi là huyết manh, chuyên môn hút máu người hoặc động vật mà sống, một khi bị nó dính lên thì rất khó thoát khỏi. Bởi vì con ngựa muốn thoát khỏi con côn trùng này nên cứ mãi chạy vội không dừng, cho đến khi hết sức lực đến chết mới thôi.
Sau khi Tô Hi nghe xong thì mới bừng tỉnh, nghĩ đến mà sợ, nói: ".........Thì ra có chuyện như vậy sao."
Lữ Giang Hoài trầm mặc. Y không nói cho Tô Hi biết huyết manh chỉ xuất hiện ở nơi đầm lầy, chỉ vì y không muốn để nàng suy nghĩ nhiều, y cảm thấy một tiểu cô nương sạch sẽ đơn thuần giống như Tô Hi thì nên được người bảo vệ, những chân tướng dơ bẩn sau lưng sẽ làm bẩn nàng mất.
Không lâu sau thì Tô Lễ đã chuẩn bị xe ngựa xong, Tô Hi tạm biệt Lữ Huệ Xu và Lữ Giang Hoài, ngồi trên xe ngựa trở về biệt viện.
Sau khi trở về biệt viện thì mấy người Ngân Nhạn và Ngân Hạc thấy búi tóc của nàng rối tung, bên ngoài lại khoác xiêm y của nam nhân thì sợ tới mức tim như muốn ngừng đập. Tô Hi cũng không giải thích gì với các nàng, bởi vì hôm nay thật sự xảy ra quá nhiều chuyện rồi, nàng vừa mệt vừa sợ, nằm lên giường liền ngủ một mạch cho đến sáng hôm sau.
*
Bên phòng này, sáng sớm Lữ Giang Hoài liền đến biệt viện Tô gia thăm hỏi Tô Lễ.
Tô Lễ ngồi trê chiếc ghế tử đàn hoa hồng (1), tay cầm chén trà siết chặt, "Đệ là nói có người cố tình muốn hại Ấu Ấu sao?"
Lữ Giang Hoài đứng trước mặt hắn, biểu tình nghiêm trọng, nói: "Nếu không thì thật sự không thể giải thích được vì sao huyết manh lại xuất hiện bên dòng suối." Y thấy Tô Lễ trầm tư không nói thì suy nghĩ, "Tô đại ca có biết Cửu cô nương từng có thù hận gì với ai không?"
Tô Lễ suy tư một lát rồi lại lắc đầu, nói: "Tính tình Ấu Ấu thiện lương, chưa bao giờ xảy ra xung đột chính diện với ai cả. Nếu đúng như lời đệ nói là Ấu Ấu bị người ta hại, vậy vì sao người này phải hại con bé chứ?"
Lữ Giang Hoài cũng không nghĩ ra điểm này, nếu Tô Hi chưa từng kết thù với ai, vậy ai lại nhẫn tâm với nàng như vậy chứ? Y chần chờ nói: "Nếu không phải kết thù, vậy có khi nào nhằm vào Tô gia không.........."
Điều này không phải không có khả năng. Tô gia được Thánh ân ưu ái, mấy năm nay Chiêu Nguyên Đế thiên vị với Tô gia quá rõ ràng, sau khi lão thái gia trúng gió thì Hoàng Thượng phê chuẩn cho lão thái gia về hưu, không chỉ đặc biệt sai công công được coi trọng nhất bên cạnh tới an ủi, mà còn định dìu dắt Tô Chỉ để bổ sung vào chỗ trống của lão thái gia. Kể từ đó, khó tránh khỏi sẽ làm cho người trên quan trường đố kỵ.
Nhưng Tô Hi chỉ là một cô nương khuê các yếu đuối, nếu mưu hại nàng thì đối phương có lợi ích gì chứ?
Tô Lễ không thể để Tô Hi vô cớ bị oan ức được, vì thế đứng lên nói: "Giang Hoài, đệ có thể tìm được con ngựa mất khống chế kia không? Ta muốn kiểm tra xem trên người con ngựa đó có gì bất thường hay không."
Lữ Giang Hoài nói: "Tô đại ca yên tâm, đệ đã sai người đi tìm rồi, chắc hẳn không bao lâu sẽ có tin tức thôi."
Một canh giờ sau, người được Lữ Giang Hoài phái đi trở về bẩm báo——-
Con ngựa đó chạy một mạch tới vách núi rồi ngã từ trên xuống. Lúc bọn họ tìm ở dưới đáy vực thì con ngựa đó đã tan xương nát thịt rồi, không tra được bất kỳ manh mối gì trên người nó cả.
Tô Lễ siết chặt nắm tay, lần đầu lộ ra sự lúng túng bối rối, tức giận nói: "Đối phương là người có tâm cơ rất sâu nặng."
Lữ Giang Hoài thấy thế liền an ủi nói: "Tô đại ca không cần lo lắng, có lẽ do đệ nghĩ nhiều thôi, huyết manh là một tai nạn, chắc không phải có người muốn mưu hại Cửu cô nương đâu......." Nhưng lời nói như vầy, ngay cả y còn không tin được nữa.
Tô Lễ điều tra cả một ngày cũng không có bất kỳ kết quả gì, lại lo lắng Tô Hi ở biệt viện sẽ xảy ra chuyện gì nên sáng hôm sau liền sai người về phủ Tướng quân thông báo một tiếng, dẫn mấy người Tô Hi trở về Kinh Thành.
Trên đường trở về thì Tô Hi cầu xin Tô Lễ đừng nói việc này cho Ân thị. Nàng không muốn để nương lo lắng. Lúc trước nàng ngã xuống núi Thanh Thuỷ thì Ân thị mất ngủ mấy ngày mấy đêm, ban đêm còn thường xuyên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Lần này cha và Nhị ca ở nơi biên giới xa xôi, Ân thị vốn dĩ đã lo lắng mất ngủ rồi, nếu để bà biết được nàng xảy ra chuyện thì nhất định sẽ chịu không nổi.
Tô Lễ suy nghĩ rồi đồng ý.
Sau khi về đến nhà thì Ân thị hỏi bọn họ sao lại về sớm như vậy, "Không phải con định ở biệt viện một hai tháng sao?"
Tô Hi ngồi bên cạnh Ân thị, ngọt ngọt ngào ngào nói: "Con nhớ mẫu thân cho nên nhanh chóng quay về ạ."
Ân thị mỉm cười chỉ cái mũi của nàng, biểu tình "mẹ còn không biết rõ con sao": "Có phải ở đó không thoải mái không, hay là phòng bếp làm món ăn không ngon?"
Tô Hi hờn dỗi gọi một tiếng "nương", nhưng cố tình lại không phản bác lại.
Mấy ngày kế tiếp Tô Hi vẫn ở trong Hoa Lộ Thiên Hương, mặc dù có nóng thế nào cũng không nghe được nàng oán giận câu nào. So với ở biệt viện thì ở nhà tương đối an toàn hơn.
Trong lúc đó có một đợt phủ Vinh Quốc Công mở tiệc, lúc ấy Tô Hi vẫn chưa hết hoảng sợ cho nên liền lấy cớ từ chối.
Không nghĩ tới ngày hôm sau Phó Thiếu Vân và Phó Nghi liền tới phủ Tướng Quân tìm gặp nàng.
Trong viện Hoa Lộ Thiên Hương có một giàn nho, giữa hè có thể vừa ngồi hóng mát giữa hè vừa ăn nho tươi. Tô Hi đang ngồi dưới giàn nho mân mê ngắm nghía cây đàn Lục Ỷ bảo bối, sau đó nghe thấy Ngân Nhạn nói Phó Thiếu Vân và Phó Nghi đến, mới vừa đứng lên thì đã thấy hai người đến cửa viện rồi.
Ngân Nhạn mời hai người vào, Tô Hi khách sáo cười nói: "Sao Thiếu Vân biểu ca và Nghi tỷ tỷ lại tới đây vậy?"
Phó Thiếu Vân mặc một trường bào màu xanh ngọc, mỉm cười nói: "Nghe nói muội không khoẻ nên huynh và Nghi tỷ nhi đến thăm muội. Sao vậy? Bị say nắng sao?"
Tô Hi nói: "Chỉ có hơi không thoải mái thôi ạ, còn phiền Thiếu Vân biểu ca và Nghi tỷ tỷ đặc biệt đến một chuyến nữa." Nói đến chuyện này thì nàng nhớ tới chuyện lần trước Phó Thiếu Vân giúp nàng mua trà sen lạnh, vì thế nàng nói: "Lần trước đã làm phiền Thiếu Vân biểu ca rồi."
Phó Thiếu Vân không cho là đúng: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì cả."
Phó Nghi đi vào thì thấy Tô Hi đang đánh đàn, vì thế mỉm cười nói: "Hi muội muội đang gảy đàn sao? Nói đến thì hình như tỷ chưa bao giờ nghe muội đàn bất kỳ khúc nhạc nào cả, không biết cầm nghệ của Hi muội muội thế nào." Nói xong, ánh mắt lại rơi xuống cây đàn trên bàn nhỏ màu đỏ, chờ đến khi nhìn rõ hình dáng của cây đàn xong thì nụ cười cứng lại, giọng nói cũng có hơi thay đổi, "Đàn Lục Ỷ?"
Hiển nhiên Phó Nghi cũng nhận ra cây đàn này.
Tô Hi nhẹ nhàng gật đầu, cũng không muốn đàm luận với Phó Nghi về chuyện này nên tự nhiên đổi đề tài, nói: "Bên ngoài nóng quá, hay là chúng ta vào phòng ngồi đi, muội có bảo Ngân Nhạn làm nước ô mai Tô Sơn, vừa hay cũng cho Thiếu Vân biểu ca và Nghi tỷ tỷ uống giải nhiệt luôn."
Tuy rằng Tô Hi gọi Phó Thiếu Vân một tiếng biểu ca nhưng cũng không để y đi vào khuê phòng của mình, chỉ chiêu đãi bọn họ bên ngoài phòng khách.
Sau khi Ngân Nhạn bưng nước ô mai Tô Sơn vào thì Phó Nghi vẫn mãi suy nghĩ về đàn Lục Ỷ cho nên cũng không có tâm tư nói chuyện gì. Sau khi nàng ta hoàn hồn lại khỏi sự khiếp sợ thì châm chước hỏi: "Cây đàn vừa rồi của Hi muội muội chính là đàn Lục Ỷ trong tứ đại danh cầm sao?"
Tô Hi chớp mắt, hỏi: "Nghi tỷ tỷ cũng biết sao?"
Đây có nghĩa là thừa nhận.
Phó Nghi siết chặt chén trà trong tay, miễn cưỡng cười nói: "Tất nhiên tỷ có biết rồi..........Chỉ là tỷ nghe người ta nói qua rằng cây đàn đó được đặt trong đình ở núi Long An, có người trông coi hàng năm, không biết vì sao lại xuất hiện ở chỗ Hi muội muội đây?"
Nói thật, ngay cả bản thân Tô Hi cũng không rõ ràng lắm, trên đời này khẳng định có nhiều người gảy đàn giỏi hơn nàng nhiều, nàng cũng tự hiểu lấy bản thân, biết mình chắc chắn không phải là người đàn hay nhất, nàng cũng không cẩn thận suy nghĩ vì sao người trông coi đàn kia lại đưa đàn Lục Ỷ cho nàng nữa. Nàng nói: "Lúc muội đi leo núi với Thê tỷ tỷ thì vừa lúc đi ngang qua cái đình, thấy có đàn Lục Ỷ được đặt bên trong, nhất thời ngứa tay nhịn không được mà gảy một khúc, hôm sau liền có người đưa cây đàn này tới cho muội."
Sau khi Phó Nghi nghe xong thì không nói lời nào. Nàng ta đã nghe nói núi Long An có cây đàn Lục Ỷ từ lâu, gần như mỗi năm đều muốn đi thử một lần, muốn được người trông coi đàn công nhận. Nhưng đi hai ba năm liên tiếp mà lần nào cũng đều tay không đi về, nàng ta tự nhận bản thân đàn không tệ, ít nhất chắc là đàn hay hơn Tô Hi mới đúng, nhưng vì sao người nọ lại đưa đàn Lục Ỷ cho mình Tô Hi mà không phải là nàng ta chứ?
Bên kia, Phó Thiếu Vân càng thêm xác định cô nương đánh đàn ngày đó chính là Tô Hi, trong lúc nhất thời thì trong lòng đầy phức tạp hỗn độn.
Y chưa bao giờ biết rằng Tô Hi có thể đánh đàn, chứ đừng nói gì đến sao tiếng đàn của nàng lại mỹ diệu đến thế.
Thì ra trong vô thức bánh bao nhỏ mũm mĩm mềm mại vươn cánh tay đòi điểm tâm ngày trước, nay đã trưởng thành xuất chúng như thế.
Hai người không ở lại lâu, sau khi tạm biệt rồi ra khỏi phủ Tướng Quân thì ý cười bên miệng của Phó Nghi cuối cùng cũng tắt ngấm.
Lúc Tô Hi đi ra khỏi rừng thì sắc mặt tái nhợt, tóc mai rối loạn, nhìn bộ dáng xác thật là bị doạ cho mất hồn.
Người bên ngoài khu rừng tìm nàng hồi lâu.
Từ sau khi Lữ Giang Hoài mất dấu nàng thì lại tìm kiếm hai chỗ lối rẽ lần nữa nhưng vẫn không tìm thấy nàng đâu cả, sau khi trở về thì nói với Tô Lễ và Tô Vũ. Sau nữa thì Tô Lễ và Tô Vũ vội vội vàng vàng điều người từ biệt viện đến tìm kiếm dọc theo sau núi, chỉ trong một thời gian ngắn gần như đã lật hết toàn bộ sau núi, nhưng bởi vì vị trí của Tô Hi quá hẻo lánh nên mãi vẫn chưa tìm thấy nàng.
Mấy người Tô Lễ càng thêm sốt ruột, chỉ lo lắng nếu trước khi trời tối mà vẫn chưa tìm được Tô Hi vậy thì càng thêm nguy hiểm.
Bây giờ thấy Tô Hi tự mình đi ra khỏi rừng núi thì vừa bất ngờ lại vừa vui mừng, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tô Lễ đưa Tô Hi tới một nơi an toàn, hỏi: "Ấu Ấu, muội trở về thế nào vậy? Con ngựa lúc nãy đâu rồi?"
Người Tô Hi được bao phủ trong chiếc áo choàng màu xanh lá đậm hoạ tiết cây trúc, nhớ tới lý do thoái thác mà Vệ Phong dạy cho nàng thì lại giải thích nói: "Muội bị con ngựa đưa đến một rừng cây, sau đó bị nó quăng ngã, sau lại thấy nơi đó cách trại nuôi ngựa không xa thế nên tự mình dọc theo con đường quay về."
Tô Lễ lo lắng hỏi: "Bị ngựa quăng ngã sao? Vậy muội có bị thương không?"
Tô Hi xoè hai bàn tay ra giơ lên trước mặt Tô Lễ, lại chỉ hai chân của mình, nói: "Tay của muội bị cọ xát bị thương, chân cũng đi không nổi.......Đại ca, muội muốn về nhà."
Tô Lễ thấy người nàng không có gì nghiêm trọng, đúng là trong cái rủi có cái may, lúc này hắn mới gật đầu, nói: "Được, chúng ta về nhà, để huynh dẫn muội về."
Tô Hi không bao giờ muốn cưỡi ngựa nữa, Tô Hi liền sai người chuẩn bị xe ngựa.
Nhân lúc này, hai huynh muội Lữ thị đi đến, Lữ Huệ Xu áy náy nói: "Ấu Ấu, đều là do tỷ, là tỷ nói muốn dạy muội cưỡi ngựa, nhưng cuối cùng lại không chăm sóc tốt cho muội, còn làm muội ra nông nỗi thế này nữa. Muội cứ trách tỷ đi........Bằng không lòng tỷ thật sự thấy có lỗi lắm."
Tô Hi rộng lượng nói: "Xu tỷ tỷ cũng không biết ngựa sẽ mất khống chế mà, chuyện này sao có thể trách tỷ được chứ. Chẳng qua hình như muội và ngựa không có duyên phận với nhau rồi, lần trước ở trường đua ngựa phía Tây Kinh Thành cũng suýt nữa xảy ra chuyện, lần này cũng vậy........Xem ra sau này muội không thể cưỡi ngựa nữa, bằng không thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa."
Lữ Huệ Xu nhớ tới chuyện lần trước ở trường đua ngựa phía Tây Kinh Thành cũng do huynh muội hai người, tuy nói con ngựa kia do Uyển Bình Công chúa động tay động chân, nhưng hai lần này đều có liên quan tới huynh muội hai người, nghĩ như vậy thì càng thêm áy náy.
Tô Hi thật sự không suy nghĩ như vậy, nội tâm nàng vẫn rất thích Lữ Huệ Xu, chỉ là có việc mãi vẫn không nghĩ ra, "Không phải Lữ đại ca nói con ngựa đó ngoan ngoãn lắm sao, vì sao bỗng nhiên lại mất khống chế vậy ạ?"
Nàng nhớ rõ lúc đó xung quanh không có điều gì kỳ lạ, lúc nhìn thấy con ngựa ấy thì vẫn còn bình thường lắm, nhưng ngay sau đó bỗng nhiên nổi điên lên, không có dấu hiệu nào cả mà thình lình xông lên phía trước. Đó là lý do Tô Hi hoàn toàn không chuẩn bị gì hết, cả người đều sợ hãi.
Bây giờ nhớ lại thì nàng vẫn còn sợ hãi.
Tô Hi cũng không nghi ngờ gì Lữ Giang Hoài cả, tuy rằng nàng không tiếp xúc nhiều với Lữ Giang Hoài, nhưng sau vài lần ở chung thì có thể thấy được y rất thẳng thắn, tuyệt đối sẽ không cố tình đi hại nàng, huống hồ y cũng chả có lý do mà hại nàng nữa.
Chính bởi vì như thế nên Tô Hi càng không hiểu nổi tại sao lại thế này.
Lữ Giang Hoài đứng một bên, châm chước một lát rồi vẫn nói chuyện lúc ấy phía sau con ngựa có một con côn trùng hút máu. Loại côn trùng này gọi là huyết manh, chuyên môn hút máu người hoặc động vật mà sống, một khi bị nó dính lên thì rất khó thoát khỏi. Bởi vì con ngựa muốn thoát khỏi con côn trùng này nên cứ mãi chạy vội không dừng, cho đến khi hết sức lực đến chết mới thôi.
Sau khi Tô Hi nghe xong thì mới bừng tỉnh, nghĩ đến mà sợ, nói: ".........Thì ra có chuyện như vậy sao."
Lữ Giang Hoài trầm mặc. Y không nói cho Tô Hi biết huyết manh chỉ xuất hiện ở nơi đầm lầy, chỉ vì y không muốn để nàng suy nghĩ nhiều, y cảm thấy một tiểu cô nương sạch sẽ đơn thuần giống như Tô Hi thì nên được người bảo vệ, những chân tướng dơ bẩn sau lưng sẽ làm bẩn nàng mất.
Không lâu sau thì Tô Lễ đã chuẩn bị xe ngựa xong, Tô Hi tạm biệt Lữ Huệ Xu và Lữ Giang Hoài, ngồi trên xe ngựa trở về biệt viện.
Sau khi trở về biệt viện thì mấy người Ngân Nhạn và Ngân Hạc thấy búi tóc của nàng rối tung, bên ngoài lại khoác xiêm y của nam nhân thì sợ tới mức tim như muốn ngừng đập. Tô Hi cũng không giải thích gì với các nàng, bởi vì hôm nay thật sự xảy ra quá nhiều chuyện rồi, nàng vừa mệt vừa sợ, nằm lên giường liền ngủ một mạch cho đến sáng hôm sau.
*
Bên phòng này, sáng sớm Lữ Giang Hoài liền đến biệt viện Tô gia thăm hỏi Tô Lễ.
Tô Lễ ngồi trê chiếc ghế tử đàn hoa hồng (1), tay cầm chén trà siết chặt, "Đệ là nói có người cố tình muốn hại Ấu Ấu sao?"
Lữ Giang Hoài đứng trước mặt hắn, biểu tình nghiêm trọng, nói: "Nếu không thì thật sự không thể giải thích được vì sao huyết manh lại xuất hiện bên dòng suối." Y thấy Tô Lễ trầm tư không nói thì suy nghĩ, "Tô đại ca có biết Cửu cô nương từng có thù hận gì với ai không?"
Tô Lễ suy tư một lát rồi lại lắc đầu, nói: "Tính tình Ấu Ấu thiện lương, chưa bao giờ xảy ra xung đột chính diện với ai cả. Nếu đúng như lời đệ nói là Ấu Ấu bị người ta hại, vậy vì sao người này phải hại con bé chứ?"
Lữ Giang Hoài cũng không nghĩ ra điểm này, nếu Tô Hi chưa từng kết thù với ai, vậy ai lại nhẫn tâm với nàng như vậy chứ? Y chần chờ nói: "Nếu không phải kết thù, vậy có khi nào nhằm vào Tô gia không.........."
Điều này không phải không có khả năng. Tô gia được Thánh ân ưu ái, mấy năm nay Chiêu Nguyên Đế thiên vị với Tô gia quá rõ ràng, sau khi lão thái gia trúng gió thì Hoàng Thượng phê chuẩn cho lão thái gia về hưu, không chỉ đặc biệt sai công công được coi trọng nhất bên cạnh tới an ủi, mà còn định dìu dắt Tô Chỉ để bổ sung vào chỗ trống của lão thái gia. Kể từ đó, khó tránh khỏi sẽ làm cho người trên quan trường đố kỵ.
Nhưng Tô Hi chỉ là một cô nương khuê các yếu đuối, nếu mưu hại nàng thì đối phương có lợi ích gì chứ?
Tô Lễ không thể để Tô Hi vô cớ bị oan ức được, vì thế đứng lên nói: "Giang Hoài, đệ có thể tìm được con ngựa mất khống chế kia không? Ta muốn kiểm tra xem trên người con ngựa đó có gì bất thường hay không."
Lữ Giang Hoài nói: "Tô đại ca yên tâm, đệ đã sai người đi tìm rồi, chắc hẳn không bao lâu sẽ có tin tức thôi."
Một canh giờ sau, người được Lữ Giang Hoài phái đi trở về bẩm báo——-
Con ngựa đó chạy một mạch tới vách núi rồi ngã từ trên xuống. Lúc bọn họ tìm ở dưới đáy vực thì con ngựa đó đã tan xương nát thịt rồi, không tra được bất kỳ manh mối gì trên người nó cả.
Tô Lễ siết chặt nắm tay, lần đầu lộ ra sự lúng túng bối rối, tức giận nói: "Đối phương là người có tâm cơ rất sâu nặng."
Lữ Giang Hoài thấy thế liền an ủi nói: "Tô đại ca không cần lo lắng, có lẽ do đệ nghĩ nhiều thôi, huyết manh là một tai nạn, chắc không phải có người muốn mưu hại Cửu cô nương đâu......." Nhưng lời nói như vầy, ngay cả y còn không tin được nữa.
Tô Lễ điều tra cả một ngày cũng không có bất kỳ kết quả gì, lại lo lắng Tô Hi ở biệt viện sẽ xảy ra chuyện gì nên sáng hôm sau liền sai người về phủ Tướng quân thông báo một tiếng, dẫn mấy người Tô Hi trở về Kinh Thành.
Trên đường trở về thì Tô Hi cầu xin Tô Lễ đừng nói việc này cho Ân thị. Nàng không muốn để nương lo lắng. Lúc trước nàng ngã xuống núi Thanh Thuỷ thì Ân thị mất ngủ mấy ngày mấy đêm, ban đêm còn thường xuyên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Lần này cha và Nhị ca ở nơi biên giới xa xôi, Ân thị vốn dĩ đã lo lắng mất ngủ rồi, nếu để bà biết được nàng xảy ra chuyện thì nhất định sẽ chịu không nổi.
Tô Lễ suy nghĩ rồi đồng ý.
Sau khi về đến nhà thì Ân thị hỏi bọn họ sao lại về sớm như vậy, "Không phải con định ở biệt viện một hai tháng sao?"
Tô Hi ngồi bên cạnh Ân thị, ngọt ngọt ngào ngào nói: "Con nhớ mẫu thân cho nên nhanh chóng quay về ạ."
Ân thị mỉm cười chỉ cái mũi của nàng, biểu tình "mẹ còn không biết rõ con sao": "Có phải ở đó không thoải mái không, hay là phòng bếp làm món ăn không ngon?"
Tô Hi hờn dỗi gọi một tiếng "nương", nhưng cố tình lại không phản bác lại.
Mấy ngày kế tiếp Tô Hi vẫn ở trong Hoa Lộ Thiên Hương, mặc dù có nóng thế nào cũng không nghe được nàng oán giận câu nào. So với ở biệt viện thì ở nhà tương đối an toàn hơn.
Trong lúc đó có một đợt phủ Vinh Quốc Công mở tiệc, lúc ấy Tô Hi vẫn chưa hết hoảng sợ cho nên liền lấy cớ từ chối.
Không nghĩ tới ngày hôm sau Phó Thiếu Vân và Phó Nghi liền tới phủ Tướng Quân tìm gặp nàng.
Trong viện Hoa Lộ Thiên Hương có một giàn nho, giữa hè có thể vừa ngồi hóng mát giữa hè vừa ăn nho tươi. Tô Hi đang ngồi dưới giàn nho mân mê ngắm nghía cây đàn Lục Ỷ bảo bối, sau đó nghe thấy Ngân Nhạn nói Phó Thiếu Vân và Phó Nghi đến, mới vừa đứng lên thì đã thấy hai người đến cửa viện rồi.
Ngân Nhạn mời hai người vào, Tô Hi khách sáo cười nói: "Sao Thiếu Vân biểu ca và Nghi tỷ tỷ lại tới đây vậy?"
Phó Thiếu Vân mặc một trường bào màu xanh ngọc, mỉm cười nói: "Nghe nói muội không khoẻ nên huynh và Nghi tỷ nhi đến thăm muội. Sao vậy? Bị say nắng sao?"
Tô Hi nói: "Chỉ có hơi không thoải mái thôi ạ, còn phiền Thiếu Vân biểu ca và Nghi tỷ tỷ đặc biệt đến một chuyến nữa." Nói đến chuyện này thì nàng nhớ tới chuyện lần trước Phó Thiếu Vân giúp nàng mua trà sen lạnh, vì thế nàng nói: "Lần trước đã làm phiền Thiếu Vân biểu ca rồi."
Phó Thiếu Vân không cho là đúng: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì cả."
Phó Nghi đi vào thì thấy Tô Hi đang đánh đàn, vì thế mỉm cười nói: "Hi muội muội đang gảy đàn sao? Nói đến thì hình như tỷ chưa bao giờ nghe muội đàn bất kỳ khúc nhạc nào cả, không biết cầm nghệ của Hi muội muội thế nào." Nói xong, ánh mắt lại rơi xuống cây đàn trên bàn nhỏ màu đỏ, chờ đến khi nhìn rõ hình dáng của cây đàn xong thì nụ cười cứng lại, giọng nói cũng có hơi thay đổi, "Đàn Lục Ỷ?"
Hiển nhiên Phó Nghi cũng nhận ra cây đàn này.
Tô Hi nhẹ nhàng gật đầu, cũng không muốn đàm luận với Phó Nghi về chuyện này nên tự nhiên đổi đề tài, nói: "Bên ngoài nóng quá, hay là chúng ta vào phòng ngồi đi, muội có bảo Ngân Nhạn làm nước ô mai Tô Sơn, vừa hay cũng cho Thiếu Vân biểu ca và Nghi tỷ tỷ uống giải nhiệt luôn."
Tuy rằng Tô Hi gọi Phó Thiếu Vân một tiếng biểu ca nhưng cũng không để y đi vào khuê phòng của mình, chỉ chiêu đãi bọn họ bên ngoài phòng khách.
Sau khi Ngân Nhạn bưng nước ô mai Tô Sơn vào thì Phó Nghi vẫn mãi suy nghĩ về đàn Lục Ỷ cho nên cũng không có tâm tư nói chuyện gì. Sau khi nàng ta hoàn hồn lại khỏi sự khiếp sợ thì châm chước hỏi: "Cây đàn vừa rồi của Hi muội muội chính là đàn Lục Ỷ trong tứ đại danh cầm sao?"
Tô Hi chớp mắt, hỏi: "Nghi tỷ tỷ cũng biết sao?"
Đây có nghĩa là thừa nhận.
Phó Nghi siết chặt chén trà trong tay, miễn cưỡng cười nói: "Tất nhiên tỷ có biết rồi..........Chỉ là tỷ nghe người ta nói qua rằng cây đàn đó được đặt trong đình ở núi Long An, có người trông coi hàng năm, không biết vì sao lại xuất hiện ở chỗ Hi muội muội đây?"
Nói thật, ngay cả bản thân Tô Hi cũng không rõ ràng lắm, trên đời này khẳng định có nhiều người gảy đàn giỏi hơn nàng nhiều, nàng cũng tự hiểu lấy bản thân, biết mình chắc chắn không phải là người đàn hay nhất, nàng cũng không cẩn thận suy nghĩ vì sao người trông coi đàn kia lại đưa đàn Lục Ỷ cho nàng nữa. Nàng nói: "Lúc muội đi leo núi với Thê tỷ tỷ thì vừa lúc đi ngang qua cái đình, thấy có đàn Lục Ỷ được đặt bên trong, nhất thời ngứa tay nhịn không được mà gảy một khúc, hôm sau liền có người đưa cây đàn này tới cho muội."
Sau khi Phó Nghi nghe xong thì không nói lời nào. Nàng ta đã nghe nói núi Long An có cây đàn Lục Ỷ từ lâu, gần như mỗi năm đều muốn đi thử một lần, muốn được người trông coi đàn công nhận. Nhưng đi hai ba năm liên tiếp mà lần nào cũng đều tay không đi về, nàng ta tự nhận bản thân đàn không tệ, ít nhất chắc là đàn hay hơn Tô Hi mới đúng, nhưng vì sao người nọ lại đưa đàn Lục Ỷ cho mình Tô Hi mà không phải là nàng ta chứ?
Bên kia, Phó Thiếu Vân càng thêm xác định cô nương đánh đàn ngày đó chính là Tô Hi, trong lúc nhất thời thì trong lòng đầy phức tạp hỗn độn.
Y chưa bao giờ biết rằng Tô Hi có thể đánh đàn, chứ đừng nói gì đến sao tiếng đàn của nàng lại mỹ diệu đến thế.
Thì ra trong vô thức bánh bao nhỏ mũm mĩm mềm mại vươn cánh tay đòi điểm tâm ngày trước, nay đã trưởng thành xuất chúng như thế.
Hai người không ở lại lâu, sau khi tạm biệt rồi ra khỏi phủ Tướng Quân thì ý cười bên miệng của Phó Nghi cuối cùng cũng tắt ngấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.