Chương 140: Đại kết cục (thượng)
Phong Hà Du Nguyệt
20/04/2021
Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoTrong số những nữ tử ấy có rất nhiều người dung mạo diễm lệ, có người nhìn qua cũng trạc tuổi Tô Hi cỡ 16, 17 tuổi, mặc chiếc áo có vạt áo đối xứng hoa văn sóng vỗ chấm vàng, tóc búi cao. Có nhiều người là nữ nhi của quan viên trong triều đình, bị đưa vào cung nhằm lấy lòng hoàng đế, cũng có nhiều giai nhân khuynh thành được tuyển chọn từ các nơi khác.
Có lẽ các nàng ấy đã sống trong cung rất lâu rồi nên quy củ rất tốt, cho dù là bị trục xuất khỏi cung, trong lòng ai nấy đều có tâm sự riêng thì đều không hề lộ ra mặt, chỉ đứng nghiêm trang cúi đầu đi đường.
Không biết ai thấy Vệ Phong và Tô Hi trước, bèn khom gối hành lễ: “Tham kiến Bệ hạ, tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Ngay sau đó, cả đám người đồng loạt khom gối hành lễ với Đế Hậu.
Vệ Phong cụp mắt dửng dưng nhìn rồi nói bình thân, hắn cũng không nói nhiều, định dẫn Tô Hi đi về điện Tuyên Thất.
Vài giai nhân lặng lẽ ngước mắt đánh giá vị tân đế này. Đúng lúc Vệ Phong đi ngang qua các nàng nên các nàng chỉ kịp thấy gương mặt nghiêng, hàng lông mày chếch cao, đôi môi mỏng lạnh nhạt. Tuy ngài không biểu hiện vẻ xa cách thờ ơ nhưng lại khiến các nàng cảm thấy không dễ tiếp cận.
Chỉ khi Bệ hạ nhìn Hoàng hậu thì trong mắt mới để lộ chút tình người mà thôi.
Các nàng lại nhìn Hoàng Hậu nương nương bên cạnh, quan phục long trọng lộng lẫy, đầu đội mũ mão đôi phượng, tư thế xinh đẹp, đoan trang kiều diễm, đẹp rực rỡ cho dù lúc vui hay lúc buồn. Hai tròng mắt nàng khẽ chuyển động, lơ đãng nhìn các nàng khiến những người tự xưng dung mạo hơn người cũng phải hổ thẹn vì không sánh bằng.
Nhóm hậu phi thấy Tô Hi khẽ chau mày, tưởng rằng Hoàng Hậu nương nương khó chịu khi thấy các nàng, nên ai nấy đều cảm thấy bất an, càng thêm cúi đầu thấp xuống.
Các nàng không nghĩ đến là do Tô Hi chỉ cảm thấy cái trán đau quá, bây giờ mới nhíu mày. Có điều nàng nhìn dáng vẻ thấp thỏm của các nàng ấy nhưng cũng không lên tiếng giải thích.
Lúc hai người đang định đi thì có một nữ tử mặc áo sam màu hồng phấn dệt vàng hoạ tiết hoa trà chợt đi ra khỏi đám người, quỳ gối xuống trước mặt Vệ Phong, hai mắt đẫm lệ nói: “Xin Bệ hạ ban cho thiếp thân một con đường sống.”
Bước chân của Vệ Phong khẽ khựng lại, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Hồi lâu sau, hắn mới lạnh nhạt đáp: “Chuyện gì?”
Tô Hi bị nữ tử bỗng lao ra này làm sợ hãi. Đợi sau khi nàng hoàn hồn, nhìn kỹ mặt mày của nàng ta thì cảm thấy cô nương này có khuôn mặt xinh đẹp, là mỹ nhân thoát tục, đặc biệt lúc này hai mắt rưng rưng, yếu đuối đáng thương khiến người ta phải đau lòng.
Nữ tử này họ Cao, lúc Chiêu Nguyên Đế chưa thoái vị thì chính là tài tử hàng ngũ phẩm. Nàng ta cúi đầu dùng khăn tay lau nước mắt, nức nở nói: “Thần thiếp bị tri phủ Thục Châu đưa vào cung. Hà tri phủ ở Thục Châu nịnh nọt, hiếp đáp bá tánh, nếu, nếu để y biết thiếp thân bị đuổi khỏi cung thì thiếp thân nhất định không có kết cục tốt……”
Vệ Phong đã nghe chuyện tri phu Hà Bách Chương ở Thục Châu ăn hối hộ trái luật từ lâu, nhưng do hắn mới đăng cơ nên chưa kịp chỉnh đốn. Hắn dửng dưng, không nói lời nào.
Cao tài nhân tiếp tục lau nước mắt. Thân thể nàng ta gầy yếu, khóc như hoa lê dính hạt mưa, càng thêm yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió, “Thiếp thân khẩn xin Bệ hạ cho thiếp thân có thể ở lại trong cung. Thiếp thân sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ Bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương. Xin Bệ hạ thành toàn…….”
Nàng ta cũng không quanh co mà ý đồ rất rõ ràng.
Tô Hi giương mắt về hơn mười phi tần hậu cung sau lưng nàng ta. Những người này đều đang ngơ ngẩn nhìn Cao tài nhân, có lẽ không ai đoán được nàng ta sẽ to gan đến vậy, thế mà lại dám cản đường của Đế Hậu.
Có điều nếu bây giờ Vệ Phong dễ dàng đồng ý với Cao tài nhân như vậy thì không phải là Vệ thế tử lạnh lùng trong sạch ngày trước rồi. Hắn điềm nhiên nói: “Trong cung không thiếu tỳ nữ.”
Ý chỉ là không cần Cao thị hầu hạ. Hắn nói xong thì gọi cung nhân mặc quần xếp ly ở đằng sau đến, ra lệnh: “Đưa các nàng ra cổng cung, để khỏi đụng phải mấy đại nhân trên đường.” Ánh mắt hắn lướt qua tất cả mọi người và nói: “Nếu có chuyện gì thì cứ báo cho Thường công công là được.”
Cao thị bị Vệ Phong từ chối không thương tiếc, trên mặt vốn đang thẹn thùng, bây giờ vừa nghe thấy Vệ Phong nói “đụng phải” thì bỗng ngẩng đầu hoảng sợ.
Vệ Phong không nhìn nàng ta mà lướt qua nàng ta đi về trước.
Kiệu của Tô Hi đi theo đằng sau, lúc đi ngang qua Cao thị, nàng suy nghĩ một lát rồi vẫn không dừng lại.
Kiệu của Đế Hậu lướt thẳng trước mặt các nàng, ngay cả ánh mắt cũng lười bố thí. Hệt như các nàng chỉ là nhân vật tầm thường, không đáng để nhắc tới trước mặt hai người. Nhóm giai nhân nhìn bản thân rồi lại nhìn Cao tài nhân, nhớ tới sắc mặt của Hoàng Hậu từ đầu đến cuối cũng không thay đổi chút nào, bèn cảm thán Hoàng Hậu nương nương quả thật được dạy dỗ rất tốt.
*
“Á…….Nhẹ chút. Hu hu, đau quá.”
To Hi không phải là không ghen, chẳng qua trước mặt người ngoài nên nàng bày ra hình tượng Hoàng Hậu khéo léo rộng lượng, đoan trang hiền thục mà thôi. Lúc hai người đến Noãn các không có ai thì nàng nhìn Vệ Phong lên án, mếu máo nói với giọng chua lòm: “Bệ hạ đúng là đầy sức hút, Cao thị vừa mới gặp người lần đầu tiên mà đã muốn ở bên cạnh không danh không phận hầu hạ cho người rồi.”
Cũng chỉ có những lúc như này, nàng mới lộ tính cách trẻ con như vậy.
Vệ Phong biết sáng nay nàng mệt mỏi, nàng vốn không phải là ưa thích cao sang, để làm tốt ngôi vị Hoàng hậu mà nàng đã phải chịu đựng rất nhiều. Trong lòng hắn đau lòng nàng, có điều sau khi nghe nàng nói xong thì không khỏi xoa mạnh cái trán của nàng mạnh thêm: “Tiểu bạch nhãn lang, ta làm như vậy là vì ai chứ?”
Tô Hi đau đến nức nở một tiếng, sau đó che trán lùi ra sau, oán trách nhìn hắn, quyết không để hắn đụng vào nữa.
Chiếc giường mỹ nhân cũng chỉ lớn có thế, nàng muốn trốn cũng chẳng trốn đi đâu được. Vệ Phong kéo nàng vào trong lòng, khẽ đánh mông nhỏ của nàng hai cái rồi nói: “Lần sau nàng còn nói thế nữa, nàng không sợ ta chấp nhận người khác sao?”
Tô Hi cố gắng tránh thoát khỏi hắn, nàng vặn vẹo thân thể ngồi trên hông của hắn, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo của hắn. Sau đó nàng ngước mắt, hơi tức giận nói: “Chàng dám sao?”
Vệ Phong chưa từng thấy dáng vẻ này của nàng nên vừa cảm thấy rất mới mẻ vừa rất đáng yêu. Hắn nhỏ giọng cười, đặt thuốc mỡ trên chiếc bàn vuông sơn đỏ, sau đó hôn nàng một cái, “Ấu Ấu quản ta chặt hơn chút, tất nhiên ta nào dám.”
Lúc Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ được bốn tháng thì quấy khóc rất ầm ĩ, ngày nào nàng cũng mất nhiều sức mới chăm được hai đứa, vì vậy cũng thường bỏ quên Vệ Phong. Đối với chuyện này, hắn bất mãn hồi lâu, có điều lần trước bề bộn công việc nên mới tạm thời nhịn xuống, bây giờ mọi chuyện đã đâu vào đấy, cuối cùng phụ thân của hai đứa cũng có cơ hội được yêu thương.
Vệ Phong nói thế cũng không phải không có lý.
Đêm đó Vệ Phong phê duyệt xong tấu chương, lúc từ Ngự Thư Phòng về điện Tuyên Tất, chỉ thấy long sàng trống rỗng không một bóng người.
Theo quy củ thì long sàng của Hoàng đế không cho phép người khác ngủ, ngay cả Hoàng Hậu cũng không được. Nhưng mọi người bên dưới đều biết, Tô Hoàng Hậu không giống như những vị Hoàng Hậu trước. Bệ hạ yêu thương cưng chiều nàng, ngủ chung giường là chuyện hết sức bình thường, vì vậy mọi người cũng đã quen với chuyện này.
Vệ Phong hỏi người trong điện: “Hoàng Hậu đâu rồi?”
Cung tì khom người thưa: “Bẩm Bệ hạ, nương nương đang chơi với hai tiểu hoàng tử bên điện Lân Hiên ạ.”
Điện Lân Hiên bên cạnh Thiên Điện, chính là nơi ở của Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ. Vệ Phong nghe vậy thì vô thức cau mày, nhanh chóng đi về hướng điện Lân Hiên.
Ngày thường nàng chơi với con thì thôi đi, ngay cả thời gian buổi tối cũng không dành cho hắn, mấy lời nói ban ngày của hắn đều vô ích hết sao?”
Khi hắn đến điện Lân Hiên, quả nhiên thấy ba người đang nằm trên giường. Tô Hi hơi cong người, hàng mi rũ xuống, hai má ửng hồng, hiển nhiên đã ngủ say rồi. Hai đứa bé trắng nõn đang nằm trong lòng nàng, Trĩ Ngôn nắm ngón tay nàng còn Trĩ Ngữ đang ngậm ngón tay của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngủ đến không biết trăng sao là gì.
Vệ Phong lấy một cái lục lạc bằng da hổ trên bàn hương cạnh giường rồi nhét vào trong tay của đứa lớn Trĩ Ngôn. Trĩ Ngôn buông ngón tay của Tô Hi ra, thế là hắn cúi người im lặng bế ngang Tô Hi từ giường lên, sau đó đi đến điện Tuyên Thất.
Lúc nằm trên long sàng rộng rãi thoải mái trên điện Tuyên Thất, Tô Hi mê man tỉnh giấc, nàng vừa dụi mắt vừa hỏi: “Sao Đình Chu biểu ca lại ôm thiếp về vậy? Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ đâu rồi ạ?”
Vệ Phong lật người nàng lại, cắn lỗ tai của nàng: “Ấu Ấu, nàng có Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ liền bỏ ta sao?”
Tô Hi ngẩn người, một lát sau mới hiểu hắn đang nói đến chuyện gì, nàng không mở mắt vòng ôm lấy eo của hắn, làm nũng người trong ngực của hắn, hết sức buồn ngủ nói: “Không biết đêm nay Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ làm sao nữa, cứ khóc mãi không dứt, thiếp dỗ dành thế nào cũng không được. Nên thiếp chỉ đành ở lại điện Lân Hiên với hai đứa, chớp mắt một cái lại ngủ mất tiêu…..” Nàng nói xong thì khẽ cười, giọng nói mềm mại: “Chàng còn ghen với cả con mình nữa hả, đúng là đồ hẹp hòi. Nếu để các đại thần biết được Bệ hạ còn có dáng vẻ thế này thì xem họ có chê cười chàng không.”
Vệ Phong: “…..” Tiểu cô nương này hình như miệng lưỡi ngày càng sắc bén.
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đang mấp máy của nàng như muốn trừng phạt, tận đến khi nàng thở hổn hển thì hắn mới tì môi mình lên môi nàng, nói: “Bọn họ còn quan tâm dáng vẻ này của ta sao? Ta hôn Hoàng Hậu của mình, bọn họ cũng quan tâm được sao?”
Tô Hi khẽ mở miệng thở dốc, còn chưa kịp tỉnh ngủ thì đã bị hắn hôn đến thần hôn điên đảo, “Chàng…….” Nàng chưa nói xong, Vệ Phong lại cúi đầu xuống lần nữa, ngậm lấy đầu lưỡi của nàng rồi cắn mút.
*
Chớp mắt một cái đã đến ngày 30 tháng 12 âm lịch, chính là Giao Thừa.
Vệ Phong xử lý xong công việc mấy ngày này trước, buổi tối thì tổ chức một bữa tiệc trong cung, chúc mừng sinh nhật của Tô Hi. Hai người không mời đại thần trong triều, chỉ mời người của hai nhà Ân phủ và Tô phủ, ngay cả Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu cũng đến viện Hoà Thuận chung vui.
Tô Hi dẫn hai bánh bao nhỏ đến gặp gia đình. Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ trông đáng yêu hơn lúc mới sinh nhiều, hôm kia tụi nhỏ còn mọc răng cửa, vừa cười lên là lộ ra chiếc răng sữa trông rất buồn cười. Ân thị thích hai đứa cháu đến nổi cứ ôm mãi trên tay, hết ôm đứa này rồi sang ôm đứa kia. Đệ đệ Trĩ Ngữ không sợ người lạ, cũng vươn cánh tay nhỏ đầy thịt “ê ê a a” ôm tổ mẫu khiến Ân thị cực kỳ vui vẻ.
Ân thị hôn lên gương mặt nhỏ của Trĩ Ngữ, nhìn về phía Nhị tức phụ Tống Khả Khanh, cười nói: “Khi nào nương có thể ôm được con của Chỉ ca nhi thì mới là trọn vẹn.”
Tô Khả Khanh đang giơ tay lau nướng miếng cho Trĩ Ngữ, nghe thế thì gương mặt đỏ bừng, động tác cũng dừng theo. Nàng cụp mắt, xấu hổ nói: “Nương……” Nàng mới thành thân với Tô Chỉ hơn một tháng, sao có thể mang thai sớm như vậy được.
Nét mặt của Tống Khả Khanh ảm đạm. Huống hồ nàng cũng không biết tình cảm của Tô Chỉ dành cho nàng thế nào, hắn luôn lạnh nhạt khiến người khác không đoán được. Có lần hắn ra ngoài làm việc đến khuya mới về, nàng lo hắn ở bên ngoài đói bụng nên sai người dọn một bàn đồ ăn, ngay cả nàng cũng nhịn để chờ hắn về. Nhưng đến khi hắn trở về thì sắc mặt không tốt lắm, chỉ cau mày bảo nàng sau này không cần đợi hắn. Sau đó, tuy hai người dùng bữa nhưng cả bữa cơm Tô Chỉ không nói câu nào, dường như không hài lòng với cách làm của nàng lắm.
Tống Khả Khanh không rõ hắn không nàng đợi hắn, hay là không thích dùng bữa chung với nàng, hay là không thích bản thân nàng.
Nàng chưa từng nói những chuyện này với bất kỳ ai, khi thỉnh thoảng nghĩ tới mới suy nghĩ một lúc. Nếu nàng đã lấy Tô Chỉ thì cho dù thái độ của hắn thế nào, nàng cũng sẽ toàn tâm toàn ý làm vợ của hắn.
Ân thị biết tính cách của nhi tử, cũng biết sơ sơ, vừa khẽ vỗ lưng cho cháu ngoại Trĩ Ngữ, vừa an ủi Tống Khả Khanh: “Tính tình Chỉ ca nhi hơi lãnh đạm nhưng lòng dạ tốt lắm. Có lẽ nhiều khi nó khiến con tủi thân, nhưng con cố gắng một chút. Thời gian lâu dần thì tất nhiên nó sẽ biết ai tốt với nó thôi. Nếu nó làm sai cái gì thì con cứ việc đến nói với nương, nương sẽ làm chủ cho con. Có điều sinh hoạt của vợ chồng son hai đứa quan trọng nhất vẫn là yêu thương nhau. Nương có thể quan tâm nhất thời chứ không thể lo lắng cả đời được. Cánh cửa chỗ này cần chính con đi tìm mới được.”
Ân thị nói rất nhỏ, hơn nữa bữa tiệc náo nhiệt nên chỉ có Tô Hi ngồi bên nghe thấy chứ người khác không nghe thấy được.
Mặt Tống Khả Khanh càng đỏ hơn, khẽ nói: “Con dâu biết rồi ạ. Nương, con dâu cũng không thấy tủi thân đâu.”
Tô Chỉ bên kia bị Nhị gia Ân Trường Húc của Ân phủ kéo đến uống vài chén rượu, sắc mặt hắn không đổi nhưng Ân nhị gia đã say khướt rồi. Tô Chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Ân thị và Tống Khả Khanh, chỉ thấy nàng hơi gục đầu xuống, gò má ửng đỏ, không biết đang nói gì với nương.
Hắn vòng qua đám người đi đến. Ân thị thấy hắn đến thì cười nói: “Chỉ ca nhi, nhanh đến xem Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ này.”
Tô Chỉ nhìn hai đứa bé trong tã lót, khuôn mặt xinh xắn giống nhau, đôi mắt cũng đen láy, nhưng nhìn cẩn thận thì có thể nhìn ra một đứa giống Vệ Phong, còn đứa kia giống Tô Hi. Hắn cúi người, ôm đứa nhỏ Trĩ Ngữ, càng nhìn càng giống Tô Hi, sau đó còn chọc khuôn mặt của thằng bé.
Trĩ Ngữ chưa gặp Nhị cữu cữu, bây giờ đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn hắn.
Ân thị nói: “Nhìn hai đứa nhỏ này dễ thương khiến ta yêu thích không thôi, còn xinh xắn hơn Lễ ca nhi hồi còn nhỏ nữa.”
Tô Chỉ cười, không phủ nhận.
Ân thị nói tiếp: “Khi nào con và Khả Khanh có thể sinh một đứa trắng trẻo thế này…”
Tống Khả Khanh phía bên kia hơi khựng lại, có lẽ không đoán được Ân thị sẽ nhắc tới chuyện này trước mặt Tô Chỉ.
Tô Chỉ hơi cụp mắt, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Tống Khả Khanh và mang tai hơi phiếm đỏ của nàng. Một lát sau, hắn đạm nhiên nói: “Chắc không còn lâu nữa đâu ạ.”
Tống Khả Khanh: “……”
Ân thị vui vẻ nói được. Trĩ Ngữ không hiểu mấy người lớn đang nói gì, chỉ thấy tổ mẫu cười hạnh phúc khiến nó cũng cười theo, tiếng cười lanh lảnh vang lên không ngừng.
Tô Hi ôm Trĩ Ngữ trong lòng Nhị ca, đầu ngón tay mềm mại khẽ vuốt chóp mũi của nó, bất đắc dĩ nói: “Con cười gì hả? Con có hiểu không?”
Trĩ Ngữ chớp mắt nhìn Tô Hi, dường như nghĩ ngợi xem mẫu thân đang nói với nó điều gì.
*
Trong mấy ngày Tết, tuy rằng quan viên triều đình được nghỉ nhưng ngày nào Vệ Phong cũng đều bận rộn. Thức khuya dậy sớm, đi sớm về muộn.
Tô Hi đau lòng hắn vất vả, ngày nào cũng dỗ hai đứa bé đi ngủ xong thì lập tức đến phòng bếp nhỏ làm điểm tâm đưa đến Ngự Thư Phòng cho hắn.
Vệ Phong xoa ấn đường, kéo tay nàng khiến nàng ngồi trong lòng mình, sau đó tựa đầu lên vài nàng nghỉ ngơi một lát.
Tô Hi vẫn không cử động, ngắm nghía ngón tay thon dài của hắn, “Đình Chu biểu ca, sau này ngày nào chàng cũng sẽ bận bịu vậy sao?”
Nếu cứ vậy mãi thì sao cơ thể chịu nổi. Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao sức khoẻ Chiêu Nguyên Đế lại yếu nhanh đến vậy.
Vệ Phong ngửi mùi hương ngọt ngào thanh dịu trên người nàng rồi nói: “Chỉ bận bịu hiện giờ thôi. Đợi sau khi xong việc do Thái Thượng Hoàng để lại thì sẽ đỡ hơn nhiều.
Ví dụ như chuyện tri phủ Thục Châu Hà Bách Chương, hắn đã sai tuần phủ đi điều tra.
Tô Hi lo lắng thân thể Vệ Phong suy kiệt, ngày nào cũng kêu Ngự Thiện Phòng nấu một chén canh dưỡng khí giảm mệt mỏi. Thời gian lâu dần, nàng cũng học được nấu ăn, đích thân xuống bếp nấu canh cho Vệ Phong.
Đầu tiên là món canh gà hầm nhân sâm, nàng học từ thầy ở Ngự Thiện Phòng suốt cả buổi trưa, sau đó nấu khoảng hai ba canh giờ, hầm đến khi thịt gà mềm nhừ ra. Nàng nếm thử một miếng trước, cũng rất ra hình ra dạng.
Khi nàng đưa đến Ngự Thư Phòng thì Vệ Phong ngồi sau bàn phê duyệt tấu chương.
Tô Hi bưng cái chén nhỏ màu phấn đặt trước mặt hắn, sau đó ôm hai má ngồi đối diện, không nói lời nào cười tủm tỉm nhìn hắn.
Vệ Phong thong thả uống một hớp canh. Hắn thấy cô nương đối diện cong hai mắt, bèn khều chóp mũi nàng một cái, “Có gì buồn cười sao?”
Tô Hi hỏi: “Canh ngon không ạ?”
Vệ Phong gật đầu: “Tạm được, canh gà phải hầm lâu lắm, lần sau có thể cho Ngự Thiện Phòng…..” Hắn nói được nửa thì ngừng lại, dường như đoán được gì đó mà nhìn về phía Tô Hi, ngơ người hỏi: “Là nàng hầm sao?”
Tô Hi thoải mái gật đầu: “Đúng rồi. Thiếp thấy ngày nào Đình Chu biểu ca cũng vất vả như vậy, sợ chàng khiến bản thân mệt chết. Đến lúc đó chàng chưa già đã yếu, vậy thiếp và Trĩ Ngôn, Trĩ Ngữ làm thế nào bây giờ?”
Vệ Phong nhìn chén canh, không nói gì. Cô nương đối diện vẫn tiếp tục nói: “Rốt cuộc có ngon không ạ?”
Vệ Phong vẫy tay với nàng: “Nàng lại đây ta nói cho nghe.”
Tô Hi ngoan ngoãn đi sang. Lúc nàng vừa đến trước mặt thì đã bị Vệ Phong kéo vào lòng, hắn uống một hớp canh, sau đó lại cúi đầu hôn môi nàng, chạy hàm răng của nàng ra rồi quấn quýt đầu lưỡi nàng, đồng thời cũng đưa nước canh vào miệng nàng.
Hồi lâu sau, Vệ Phong dùng ngón cái lau đi chất lỏng tràn ra bờ môi của nàng, nhìn cô nương hai mắt đẫm nước đang thở hổn hển trong ngực, trầm giọng hỏi: “Sao ta không biết Ấu Ấu còn biết nấu canh vậy?”
Tô Hi mím môi ôm lấy eo hắn, khẽ nói: “Nếu chàng không thích thì sau này thiếp không làm là được.”
“Thích chứ.” Vệ Phong tì môi lên trán nàng, nhỏ giọng cười: “Chỉ cần nàng làm ta đều thích.”
*
Sau ngày mười lăm tháng Giêng, công vụ Thái Thượng Hoàng để lại cũng dần được xử lý xong. Đám quan viên cũng nháo nhào đến nha môn trả phép quay về triều.
Con người ta một khi rảnh rỗi thì sẽ dễ dàng kiếm chuyện.
Lúc trước đám đại thần không tìm được cơ hội thích hợp nhắc đến chuyện Tô Hi sinh một cặp song sinh. Hôm nay lúc lâm triều, quan giám sát Tạ Quảng Văn đứng ra, nói con trai song sinh trong hoàng thất chính là điềm xấu, để tránh tai hoạ về sau xin Bệ hạ chỉ giữ lại một đứa thôi.
Có Tạ Quảng Văn dẫn đầu, mấy ngôn quan khác cũng liên tục đứng ra, yêu cầu Vệ Phong giữ một bỏ một.
Lúc Tô Hi biết được chuyện này thì đã là khi trời chập tối. Là do tiểu công công Trường Thuận ở điện Tuyên Thất nói cho nàng.
Trường Thuận rất lanh lợi, đầu óc thông minh, giao tiếp trong cung cũng rất giỏi, chuyện gì cũng hỏi han được.
Tô Hi ngồi trên giường La Hán, bàn tay cầm lục lạc khựng lại, mãi lâu sau mới hỏi: “Vậy Bệ hạ nói thế nào?”
Trường Thuận chắp tay lại, thật thà nói: “Bệ hạ không nói gì chỉ mắng Tạ đại nhân một trận, sau đó lập tức bãi triều.”
Tô Hi mím môi cười, đây đúng là cách làm việc của Vệ Phong.
Trường Thuận nhìn hai tiểu hoàng tử cùng mặc chiếc áo nhỏ màu xanh ngọc thêu vàng, châm chước nói: “Nương nương, ngài có muốn nói gì với Bệ hạ không?” Hai tiểu hoàng tử đáng yêu như vậy, bỏ ai nào cũng không nỡ hết.
Tô Hi suy nghĩ rồi lắc đầu và nói: “Không cần đâu, bây giờ chắc Bệ hạ đang bận, ta không muốn làm phiền.”
Nàng tin Vệ Phong sẽ giải quyết tốt mọi chuyện thôi.
Chắc chắn chàng cũng như nàng, không nỡ bỏ bất kỳ một đứa nào cả.
Đến tối, Vệ Phong trở về từ Ngự Thư Phòng. Tô Hi cũng làm như không biết chuyện gì hầu hạ hắn thay triều phục, dùng bữa tối rồi như lơ đãng nhắc: “Thiếp nghe cung nhân bên dưới nói điện Vô Song cũng sắp xây xong rồi. Đến lúc đó bày thêm ít đồ dùng thì thiếp và Trĩ Ngôn Trĩ Ngữ sẽ cùng qua đó ở.”
Vệ Phong nắm tay nàng, nhíu mày hỏi: “Nàng ở điện Tuyên Thất không tốt ư?”
Tô Hi chớp mắt, nói “Đương nhiên là tốt”. Sau đó nàng bổ sung: “Nhưng mà không phải trong cung có quy củ sao? Nếu thiếp cứ ở lại điện Tuyên Thất thì sẽ làm trái quy củ, mấy ngôn quan bên dưới nhất định sẽ nói chàng ngay.”
Nàng chợt nghe Vệ Phong trầm giọng nói “Quy củ chó má gì”. Tô Hi ngạc nhiên nhìn hắn, đây là lần đầu tiên nàng nghe hắn mắng chửi người kể từ khi nàng quen hắn tới giờ. Hoá ra khi Vệ thế tử lạnh lùng cao quý bị ép phải trở nên nóng nảy cũng biết nói mấy câu thô tục.
Tô Hi buồn cười: “Vậy chàng nói xem làm sao bây giờ?”
Vệ Phong cau mày, lạnh lùng nói: “Nàng cứ ở đây, để ta xem có ai dám dị nghị.”
Vì thế điện Vô Song tạm thời để trống, bên trong đã được trang hoàng xong nhưng mãi vẫn không thấy chủ nhân vào ở. Các ngôn quan do giám sát quan Tạ Quảng Văn cầm đầu cãi nhau ầm ĩ chuyện song sinh, một là bảo con trai song sinh không phải điềm tốt, hai là bảo sau sau này lập Thái Tử sẽ dẫn đến huynh đệ tàn sát nhau.
Tạ Quảng Văn nói: “Nếu Bệ hạ khó lựa chọn thì có thể dựa vào thứ tự sinh để quyết định. Giữ đứa lớn, bỏ đứa nhỏ. Đứa nhỏ tế trời……”
Vệ Phong sa sầm mặt mày ngồi trên long sàng, dửng dưng nói: “Tạ đại nhân bảo con trai song sinh không phải điềm lành, vậy ngươi có căn cứ không?”
Tạ Quảng Văn nói: “Thần đọc sách sử chưa từng thấy ví dụ nào về chuyện hoàng thất có song sinh, cho dù có cũng là……..”
“Hổ dữ không ăn thịt con. Nếu trẫm làm theo lời các ngươi giết chết con mình. Vậy mấy người có còn dám ủng hộ trẫm sao?” Vệ Phong lạnh nhạt hỏi.
Mấy ngôn quan ai nấy nhìn nhau, vừa rồi còn đầy tức giận khuyên bảo, vây giờ vừa nghe Vệ Phong hỏi lại một câu như vậy, ai cũng không dám lên tiếng.
Tạ Quảng Văn là ông già cổ hủ, vẫn chưa từ bỏ ý định mà kiên trì nói: “Bệ hạ vì giang sơn xã tắc, bất đắc dĩ mới phải làm thế, chắc chắn thần sẽ hiểu được Bệ hạ……”
Nét mặt của Vệ Phong lãnh đạm, trong mắt chứa sự mỉa mai lạnh lùng, hắn nhìn Tạ Quảng Văn nói: “Nếu đã như vậy, trẫm nhớ rõ Tạ đại nhân cũng có hai cháu trai song sinh. Tạ đại nhân cho rằng song sinh là điềm xấu, vậy sao không đích thân đi làm đi? Để mọi người bên dưới phải tâm phục khẩu phục?”
Bàn tay cầm bảng ngọc của Tạ Quảng Văn khựng lại, nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của đứa cháu trai nhà mình, chợt không thể nói gì nữa.
Vệ Phong khẽ liếc một đám quan viên bên dưới, nói: “Sau này không ai được nhắc tới chuyện này nữa. Nếu ai còn nhắc lại thì cứ chính tay giết chết con cháu mình trước rồi hãy đến gặp trẫm.”
Hắn vén long bào lên, “Bãi triều.”
*
Tô Hi nghe tiểu công công Trường Thuận kể lại, lúc mấy lâm triều, không có ngôn quan nào dám nhắc đến chuyện song sinh nữa.
Trường Thuận bắt chước lại dáng vẻ sáng hôm đó của Vệ Phong, lắc ống tay áo và nói: “…..Bãi triều!” Y nói xong thì đến trước mặt Tô Hi, nịnh nọt nói: “Nương nương không biết đó thôi, Bệ hạ đúng là oai hùng bất phàm, thông minh cơ trí, quyết đoán thong dong…….”
Tô Hi thấy bóng dáng ngoài cửa, cũng không nghe y nói hết mà xách chiếc váy mã diện hoa văn rồng lượn mây nước, cười tủm tỉm đến trước mặt Vệ Phong, “Sao Đình Chu biểu ca về sớm vậy? Chàng không đến Ngự Thư Phòng xem tấu chương sao?”
Trường Thuận nhanh chóng quét tay áo, quỳ thỉnh an Vệ Phong.
Vệ Phong nhìn Trường Thuận, lại nhìn Hoàng Hậu xinh đẹp trước mặt, bất đắc dĩ nói: “Y nói gì với nàng vậy?”
Tô Hi bước lên nắm tay của Vệ Phong, dẫn hắn vào trong điện, “Chàng không kể mấy chuyện này cho thiếp nghe, thiếp không còn cách nào chỉ đành hỏi bọn họ thôi. Ở trong cung buồn chán quá nên thiếp mới gọi Trường Thuận công công tới nói chuyện cho đỡ chán thôi……”
Trường Thuận công công bên kia lập tức nói: “Được nương nương coi trọng là vinh hạnh của nô tài.”
Vệ Phong nheo mắt, xua tay đuổi y ra ngoài.
“Ta không kể cho nàng là sợ nàng suy nghĩ lung tung. Bây giờ mọi chuyện ổn thoả rồi, nàng muốn biết gì ta đều nói cho nàng.” Vệ Phong nhéo lòng bàn tay của nàng và nói.
Tô Hi nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Nếu những đại thần đó vẫn không chịu buông tha, bắt chàng phải chọn một đứa……Vậy chàng sẽ làm sao đây?”
Vệ Phong chầm chậm nói: “Ta chỉ đành chọn nàng và con thôi. Ngôi vị hoàng đế như thế, không ngồi cũng được…….”
Tô Hi không đợi hắn nói hết đã vươn tay che miệng của hắn lại. Ngay sau đó nàng hôn lên mặt hắn một cái, đổi đề tài khác: “Khi nãy thiếp mới học nấu một nồi canh thịt dê từ Ngân Hạc, đang định đưa sang cho chàng, chàng có muốn nếm thử không?”
Vệ Phong khẽ cười, bảo được.
Hôm sau, sau khi Vệ Phong lâm triều, toàn bộ hạ nhân trong điện Tuyên Thất đều đổi thành nữ, ngay cả một thái giám cũng không còn nữa.
Sao Tô Hi không biết Vệ Phong ăn giấm, hôm qua nàng chỉ mới nói một hai câu với Trường Thuận mà mặt mày hắn đã đen xì. Dù gì Trường Thuận cũng chỉ là thái giám, ngay cả thái giám mà hắn cũng ghen cho được…….Keo kiệt bủn xỉn, sớm muộn gì chắc hắn cũng bị chua chết cho xem.
Chớp mắt một cái đã đến đầu xuân, vạn vật sinh sôi, trăm hoa đua nở. Trong Ngự Hoa Viên càng thêm rực rỡ.
Gần đây Tô Hi đang xem hôn sự cho Ngân Nhạn và Ngân Hạc, hai nàng đã không còn nhỏ tuổi nữa, nếu còn cứ kéo dài thì sẽ thành gái lỡ thì. Các nàng theo Tô Hi nhiều năm như vậy nên Tô Hi không muốn các nàng tủi thân, muốn để hai nàng lấy chồng vẻ vang chút.
Ngân Hạc đã được đính hôn từ trong bụng mẹ, đối phương cũng đã đợi nàng tám, chín năm: “Nô tỳ không có tham vọng gì cả, chỉ muốn trở về sống cuộc sống bình thường với y thôi…..”
Tô Hi gật đầu đồng ý, quay đầu hỏi Ngân Nhạn, “Vậy Ngân Nhạn tỷ tỷ thế nào? Ngươi muốn ta làm chủ, hay là để gia đình sắp xếp hôn sự cho ngươi?”
Ngân Nhạn quỳ rạp xuống rồi nói: “Nô tỳ chỉ muốn đi theo nương nương thôi, cho dù cả đời không lấy chồng cũng không sao.”
Tô Hi rót một chén trà phù dung, nhìn một người đang đứng sau cây hải đường nở rộ hoa phía đối diện. Nàng cong mắt, cười nói: “Ngươi không muốn lấy chồng nhưng ta xem ra có người còn chờ không kịp kia kìa.”
Ngân Nhạn khó hiểu, cũng quay đầu nhìn. Chỉ thấy Lý Hồng đang đứng đối diện, mặc một bộ Kim Ngô Vệ.
Mặt Ngân Nhạn đỏ bừng, người ngày thường tuỳ tiện, bây giờ lại trở nên xấu hổ, “Nô tỳ nghe theo nương nương. Nếu nương nương thấy y tốt thì nô tỳ sẽ lấy; còn nếu nương nương cảm thấy y không tốt thì nô tỳ sẽ không lấy.”
Tô Hi đã thấy hai người này có gian tình lâu rồi, lúc trước khi Ngân Nhạn kêu Lý Hồng dạy võ công thì hai mắt y chưa từng rời khỏi người của nàng ấy.
Tô Hi cười, cố ý hỏi: “Nếu ta cảm thấy hắn không tốt, muốn tìm người khác cho Ngân Nhạn tỷ tỷ thì sao đây?”
“……” Ngân Nhạn hơi nóng nảy, nhưng lời nói như bát nước đổ đi, hồi lâu sau mới nói được một câu: “Nương nương nói cái gì thì chính là cái đó.”
Dáng vẻ đó, như hối hận đến xanh ruột rồi.
Buổi tối, Tô Hi nói với Vệ Phong về chuyện của Ngân Nhạn và Lý Hồng, “Có cần phải hỏi ý kiến của Lý Hồng không ạ?”
Vệ Phong đang cởi thắt lưng áo bào, vẻ mặt không đổi nói: “Lý Hồng cũng không còn nhỏ tuổi nữa, ta thấy y cũng để ý nha hoàn đó. Nàng cứ chọn ngày cho hôn sự của hai người họ đi.”
Tô Hi nói được, trước tháng Tư không có ngày nào tốt cả nhưng tháng Năm thì lại trễ quá, vì vậy nàng chọn một ngày trong tháng Ba để tổ chức.
Thời gian hơi gấp gáp, có điều có Hoàng Hậu nương nương sắp xếp nên đâu cũng vào đấy.
Tô Hi thưởng cho Ngân Nhạn một toà nhà bên ngoài cung, nên nàng ấy sẽ xuất giá ở đó.
Lý Hồng cũng xây chính phủ đệ riêng của mình sau khi được thăng lên làm tướng Vũ Lâm Trung hàm tứ phẩm. Ngày Ngân Nhạn xuất giá, trong ngoài phủ chiêng trống vang trời, cực kỳ náo nhiệt. Tô Hi nói một tiếng với Vệ Phong, sau đó cũng lén ra cung xem náo nhiệt. Nàng ngồi trên xe ngựa màu xanh có dải mũ màu đỏ trùm bên trên, nàng thấy Ngân Nhạn đội khăn đỏ, được Lý Hồng dẫn vào trong phủ rồi mới quay về cung.
*
Bên phía này, Ngự Thư Phòng.
Văn Uyên Các Đại học sĩ Hàn Cẩm Khôn và Đô Sát Viên Hữu đô ngự sử Cơ Doanh đứng trước mặt.
Vệ Phong khép tấu chương lại, không quan tâm hỏi: “Hàn đại học sĩ và Cơ đại nhân tìm trẫm có việc sao?”
Hai người nhìn nhau một cái, sau đó Cơ đại nhân bước lên và nói: “Bệ hạ, bây giờ đã vào xuân rồi. Lúc trước người đã đuổi phi tần của Thái Thượng Hoàng đi, bây giờ trong hậu cung chỉ có mình Hoàng Hậu nương nương. Vì suy nghĩ cho con nối dõi sau này, không biết người có nên mở rộng hậu cung, ban mưa móc…….”
Vệ Phong không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Trẫm không có suy nghĩ này. Nếu hai vị đến vì chuyện này thì có thể về được rồi.”
Cơ đại nhân vẫn không nhụt chí, đẩy Hàn đại sĩ ra rồi chân thành nói: “Bệ hạ, tiểu nữ nhi nhà Hàn đại học sĩ thông minh có học thức, dịu dàng đoan trang, ngoại trừ sức khoẻ hơi yếu ra thì đều thành thạo về cầm kỳ thư hoạ. Nếu người không phản dối thì chi bằng chọn ngày đưa nàng ấy vào cung, hầu hạ người và Hoàng Hậu nương nương, người thấy thế nào?”
Cuối cùng Vệ Phong cũng ném bút xuống, lạnh lùng liếc nhìn Cơ đại nhân.
Cơ Doanh lập tức im miệng.
Vệ Phong cụp mắt cười, đầu ngón tay khẽ gõ bàn, chầm chậm nói: “Cơ đại nhân nói gì trẫm nghe không hiểu?”
Cơ đại nhân hành lễ: “Thần một lòng suy nghĩ vì Bệ hạ, khẩn xin Bệ hạ thông cảm.”
Vệ Phong cong môi, cười sâu xa: “Suy nghĩ vì trẫm hay là suy nghĩ cho bản thân các ngươi? Cơ đại nhân, ngươi xem hậu cung của trẫm là chỗ nào mà tuỳ tiện nhét một con ma ốm vào cũng được?” Hắn nói xong thì khẽ dời mắt, dừng trên người của Đại học sĩ Hàn Cẩm Khôn.
Hàn Cẩm Khôn lau mồ hôi, giải thích cho nàng ấy nhà mình: “Tuy tiểu nữ ốm yếu nhưng cũng không có bệnh tật gì cả, mấy năm nay cũng dùng thuốc bổ nên giờ đỡ hơn nhiều rồi…….”
Vệ Phong điềm nhiên hỏi: “Vậy nên ngươi mới vội vã ra ngoài đẩy mạnh tiêu thụ sao?”
Hàn Cẩm Khôn nghẹn lời, không nói câu nào.
Vệ Phong lại cầm tấu chương lên, không nể mặt nói: “Các ngươi quay về đi, việc này không cần nhắc lại nữa.”
Cơ đại nhân còn muốn nói gì nữa nhưng thấy Hoàng Thượng cúi đầu xem tấu chương, dáng vẻ không muốn để ý tới bọn họ, chỉ đành đi theo Hàn Đại học sĩ ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Vốn tưởng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, dù gì Vệ Phong cũng đã nói rõ ràng rồi. Không nghĩ tới vào sáng mấy ngày sau, Vệ Phong và Tô Hi đến viện Hoà Thuận thỉnh an Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu, đúng lúc Hàn Ngọc Phức cũng có mặt.
Hàn Ngọc Phức tới sớm, đã ngồi đoan trang trên ghế hoa hồng dưới Hoàng Thái Hậu, mặc chiếc áo sam màu xanh lam dệt vàng. Nàng ta cúi đầu trả lời Hoàng Thái Hậu, vừa ngước mắt thấy Vệ Phong và Tô Hi tới thì vội vàng đứng dậy hành lễ, nói: “Thần nữ tham kiến Bệ hạ, tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Vệ Phong dời tầm mắt. Tuy Tô Hi không hiểu sao nàng ta lại ở đây, nhưng vẫn đáp lời: “Ngươi đứng lên đi.”
Sau khi ngồi xuống, Hoàng Thái Hậu giải thích: “Hàn phu nhân mẫu thân Ngọc Phức là bạn thân của ai gia, nghe nói gần đây ai gia không ngủ ngon nên kêu Ngọc Phức vào cung thăm ai gia.”
Tô Hi nhận một chiếc hộp đồ ăn bằng gỗ tử đàn chạm nổi từ tay của Ngân Li, đưa cho Khương ma ma bên cạnh Thái Hậu và nói: “Nhi thần đã hỏi thăm Hướng thái y, y nói có lẽ khí huyết của người không đủ, nên khuyên người nên dùng thêm mấy món bổ dưỡng. Đúng lúc gần đây nhi thần của học nấu ăn, nên đã hâm cho người một chén canh long nhãn hạt sen, người nếm thử lúc còn nóng nhé?”
Nàng có tâm như vậy, tất nhiên Hoàng Thái Hậu rất vui vẻ. Khương ma ma bưng chén canh ra cho Hoàng Thái Hậu, bà uống một hớp thì nghi ngờ hỏi: “Sao lại ngọt như vậy, không giống thường ngày lắm?”
Tô Hi giải thích: “Nhi thần lo nếu bỏ nhiều đường trắng thì không tốt cho sức khoẻ của người, nên dùng mật ong thay cho đường trắng. Mật ong lành tính, có thể lọc phổi còn giúp cho giấc ngủ nữa.”
Hoàng Thái Hậu buông chén sứ đỏ xuống, vừa giữ tay Tô Hi vỗ vài cái, vừa cười nói: “Nha đầu con đúng là có lòng.”
Tô Hi mím môi cười khẽ. Thường ngày Hoàng Thái Hậu nương nương rất chăm sóc cho nàng và Vệ Phong, nên nàng cũng muốn báo đáp người.
Tuy Vệ Phong không phải con ruột của Hoàng Thái Hậu nhưng bà vẫn rất yêu thương hai người, chưa bao giờ đối xử lạnh lùng với Tô Hi vì chuyện ngôi vị hoàng đế. Một người mẫu thân như vậy, sợ là trên đời này khó tìm được.
Ngồi hơn nửa canh giờ, Vệ Phong còn tấu chương cần xử lý nên cũng không ở lâu, bèn cùng Tô Hi cáo từ về trước.
Hàn Ngọc Phức bên kia cũng đứng lên, khom người với Hoàng Thái Hậu: “Thái Hậu nương nương, mẫu thân còn ở nhà chờ tin của Ngọc Phức, bây giờ không còn sớm, Ngọc Phức cũng nên về thôi ạ.”
Hoàng Thái Hậu cũng không giữ lại, tìm một ma ma đưa nàng ta ra ngoài.
Lúc Hàn Ngọc Phức đi ra khỏi sân Hoà Thuận, Vệ Phong và Tô Hi vẫn chưa đi xa.
Chỉ thấy chiếc váy gấp nếp màu xanh lam của Tô Hi vô tình bị móc vào gai của hoa hồng bên đường, mà Bệ hạ……..Cúi người cẩn thận tự tay gỡ váy của nàng ra khỏi gai. Một nam tử cao lớn như vậy, ngồi xổm trước Hoàng Hậu nương nương, lúc ngước mắt lên nhìn nàng thì trong mắt đều là cưng chiều và bất đắc dĩ. Đợi khi gỡ váy ra được, Bệ hạ cong ngón trõ gõ lên trán của Hoàng Hậu, nói: “Không nhìn đường gì hết.”
Tô Hi đuối lý, không phản bác nhưng lại không nhịn được muốn giải thích: “……Là do gió thổi mà.”
Hàn Ngọc Phức đi đến sau lưng hai người, khom người hành lễ: “Bệ hạ, nương nương.” Đây là con đường nàng ta ra cung.
Tô Hi ngoái đầu nhìn lại, khựng một lúc rồi nói: “Hàn cô nương không cần đa lễ.”
Hàn Ngọc Phức đứng lên, tầm mắt khẽ chuyển, dừng lại trên người Vệ Phong rồi nhanh chóng dời đi. Nàng ta siết tay đợi trong chốc lát, thấy Đế Hậu không định lên tiếng, bèn châm chước rồi nói: “Bệ hạ, nghe nói lần trước phụ thân tiểu nữ có tìm người, còn khiến người tức giận, xin người trăm ngàn lần đừng để trong lòng. Phụ thân đối với người rất trung thành và tận tâm…..” Nàng ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nếu người không muốn nạp thần nữ, thần nữ không oán hận câu nào, chỉ xin người đừng trách tội lên phụ thân của tiểu nữ…..”
Tô Hi nhìn về phía Hàn Ngọc Phức.
Giọng nói của Vệ Phong không gợn sóng, không hề chứa chút tình cảm nào: “Trẫm không phải người không phân rõ thị phi, nên thưởng nên phạt thế nào trong lòng trẫm tự có quyết định, sẽ không vì lời nói của ngươi mà thay đổi.” Hắn dừng lại một lát rồi bổ sung thêm một câu rất bình thường, “Còn việc nạp hay không nạp phi, càng không liên quan gì tới ngươi. Trẫm yêu Hoàng Hậu tha thiết, cả đời này chỉ có mình nàng.”
Có lẽ các nàng ấy đã sống trong cung rất lâu rồi nên quy củ rất tốt, cho dù là bị trục xuất khỏi cung, trong lòng ai nấy đều có tâm sự riêng thì đều không hề lộ ra mặt, chỉ đứng nghiêm trang cúi đầu đi đường.
Không biết ai thấy Vệ Phong và Tô Hi trước, bèn khom gối hành lễ: “Tham kiến Bệ hạ, tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Ngay sau đó, cả đám người đồng loạt khom gối hành lễ với Đế Hậu.
Vệ Phong cụp mắt dửng dưng nhìn rồi nói bình thân, hắn cũng không nói nhiều, định dẫn Tô Hi đi về điện Tuyên Thất.
Vài giai nhân lặng lẽ ngước mắt đánh giá vị tân đế này. Đúng lúc Vệ Phong đi ngang qua các nàng nên các nàng chỉ kịp thấy gương mặt nghiêng, hàng lông mày chếch cao, đôi môi mỏng lạnh nhạt. Tuy ngài không biểu hiện vẻ xa cách thờ ơ nhưng lại khiến các nàng cảm thấy không dễ tiếp cận.
Chỉ khi Bệ hạ nhìn Hoàng hậu thì trong mắt mới để lộ chút tình người mà thôi.
Các nàng lại nhìn Hoàng Hậu nương nương bên cạnh, quan phục long trọng lộng lẫy, đầu đội mũ mão đôi phượng, tư thế xinh đẹp, đoan trang kiều diễm, đẹp rực rỡ cho dù lúc vui hay lúc buồn. Hai tròng mắt nàng khẽ chuyển động, lơ đãng nhìn các nàng khiến những người tự xưng dung mạo hơn người cũng phải hổ thẹn vì không sánh bằng.
Nhóm hậu phi thấy Tô Hi khẽ chau mày, tưởng rằng Hoàng Hậu nương nương khó chịu khi thấy các nàng, nên ai nấy đều cảm thấy bất an, càng thêm cúi đầu thấp xuống.
Các nàng không nghĩ đến là do Tô Hi chỉ cảm thấy cái trán đau quá, bây giờ mới nhíu mày. Có điều nàng nhìn dáng vẻ thấp thỏm của các nàng ấy nhưng cũng không lên tiếng giải thích.
Lúc hai người đang định đi thì có một nữ tử mặc áo sam màu hồng phấn dệt vàng hoạ tiết hoa trà chợt đi ra khỏi đám người, quỳ gối xuống trước mặt Vệ Phong, hai mắt đẫm lệ nói: “Xin Bệ hạ ban cho thiếp thân một con đường sống.”
Bước chân của Vệ Phong khẽ khựng lại, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Hồi lâu sau, hắn mới lạnh nhạt đáp: “Chuyện gì?”
Tô Hi bị nữ tử bỗng lao ra này làm sợ hãi. Đợi sau khi nàng hoàn hồn, nhìn kỹ mặt mày của nàng ta thì cảm thấy cô nương này có khuôn mặt xinh đẹp, là mỹ nhân thoát tục, đặc biệt lúc này hai mắt rưng rưng, yếu đuối đáng thương khiến người ta phải đau lòng.
Nữ tử này họ Cao, lúc Chiêu Nguyên Đế chưa thoái vị thì chính là tài tử hàng ngũ phẩm. Nàng ta cúi đầu dùng khăn tay lau nước mắt, nức nở nói: “Thần thiếp bị tri phủ Thục Châu đưa vào cung. Hà tri phủ ở Thục Châu nịnh nọt, hiếp đáp bá tánh, nếu, nếu để y biết thiếp thân bị đuổi khỏi cung thì thiếp thân nhất định không có kết cục tốt……”
Vệ Phong đã nghe chuyện tri phu Hà Bách Chương ở Thục Châu ăn hối hộ trái luật từ lâu, nhưng do hắn mới đăng cơ nên chưa kịp chỉnh đốn. Hắn dửng dưng, không nói lời nào.
Cao tài nhân tiếp tục lau nước mắt. Thân thể nàng ta gầy yếu, khóc như hoa lê dính hạt mưa, càng thêm yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió, “Thiếp thân khẩn xin Bệ hạ cho thiếp thân có thể ở lại trong cung. Thiếp thân sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ Bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương. Xin Bệ hạ thành toàn…….”
Nàng ta cũng không quanh co mà ý đồ rất rõ ràng.
Tô Hi giương mắt về hơn mười phi tần hậu cung sau lưng nàng ta. Những người này đều đang ngơ ngẩn nhìn Cao tài nhân, có lẽ không ai đoán được nàng ta sẽ to gan đến vậy, thế mà lại dám cản đường của Đế Hậu.
Có điều nếu bây giờ Vệ Phong dễ dàng đồng ý với Cao tài nhân như vậy thì không phải là Vệ thế tử lạnh lùng trong sạch ngày trước rồi. Hắn điềm nhiên nói: “Trong cung không thiếu tỳ nữ.”
Ý chỉ là không cần Cao thị hầu hạ. Hắn nói xong thì gọi cung nhân mặc quần xếp ly ở đằng sau đến, ra lệnh: “Đưa các nàng ra cổng cung, để khỏi đụng phải mấy đại nhân trên đường.” Ánh mắt hắn lướt qua tất cả mọi người và nói: “Nếu có chuyện gì thì cứ báo cho Thường công công là được.”
Cao thị bị Vệ Phong từ chối không thương tiếc, trên mặt vốn đang thẹn thùng, bây giờ vừa nghe thấy Vệ Phong nói “đụng phải” thì bỗng ngẩng đầu hoảng sợ.
Vệ Phong không nhìn nàng ta mà lướt qua nàng ta đi về trước.
Kiệu của Tô Hi đi theo đằng sau, lúc đi ngang qua Cao thị, nàng suy nghĩ một lát rồi vẫn không dừng lại.
Kiệu của Đế Hậu lướt thẳng trước mặt các nàng, ngay cả ánh mắt cũng lười bố thí. Hệt như các nàng chỉ là nhân vật tầm thường, không đáng để nhắc tới trước mặt hai người. Nhóm giai nhân nhìn bản thân rồi lại nhìn Cao tài nhân, nhớ tới sắc mặt của Hoàng Hậu từ đầu đến cuối cũng không thay đổi chút nào, bèn cảm thán Hoàng Hậu nương nương quả thật được dạy dỗ rất tốt.
*
“Á…….Nhẹ chút. Hu hu, đau quá.”
To Hi không phải là không ghen, chẳng qua trước mặt người ngoài nên nàng bày ra hình tượng Hoàng Hậu khéo léo rộng lượng, đoan trang hiền thục mà thôi. Lúc hai người đến Noãn các không có ai thì nàng nhìn Vệ Phong lên án, mếu máo nói với giọng chua lòm: “Bệ hạ đúng là đầy sức hút, Cao thị vừa mới gặp người lần đầu tiên mà đã muốn ở bên cạnh không danh không phận hầu hạ cho người rồi.”
Cũng chỉ có những lúc như này, nàng mới lộ tính cách trẻ con như vậy.
Vệ Phong biết sáng nay nàng mệt mỏi, nàng vốn không phải là ưa thích cao sang, để làm tốt ngôi vị Hoàng hậu mà nàng đã phải chịu đựng rất nhiều. Trong lòng hắn đau lòng nàng, có điều sau khi nghe nàng nói xong thì không khỏi xoa mạnh cái trán của nàng mạnh thêm: “Tiểu bạch nhãn lang, ta làm như vậy là vì ai chứ?”
Tô Hi đau đến nức nở một tiếng, sau đó che trán lùi ra sau, oán trách nhìn hắn, quyết không để hắn đụng vào nữa.
Chiếc giường mỹ nhân cũng chỉ lớn có thế, nàng muốn trốn cũng chẳng trốn đi đâu được. Vệ Phong kéo nàng vào trong lòng, khẽ đánh mông nhỏ của nàng hai cái rồi nói: “Lần sau nàng còn nói thế nữa, nàng không sợ ta chấp nhận người khác sao?”
Tô Hi cố gắng tránh thoát khỏi hắn, nàng vặn vẹo thân thể ngồi trên hông của hắn, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo của hắn. Sau đó nàng ngước mắt, hơi tức giận nói: “Chàng dám sao?”
Vệ Phong chưa từng thấy dáng vẻ này của nàng nên vừa cảm thấy rất mới mẻ vừa rất đáng yêu. Hắn nhỏ giọng cười, đặt thuốc mỡ trên chiếc bàn vuông sơn đỏ, sau đó hôn nàng một cái, “Ấu Ấu quản ta chặt hơn chút, tất nhiên ta nào dám.”
Lúc Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ được bốn tháng thì quấy khóc rất ầm ĩ, ngày nào nàng cũng mất nhiều sức mới chăm được hai đứa, vì vậy cũng thường bỏ quên Vệ Phong. Đối với chuyện này, hắn bất mãn hồi lâu, có điều lần trước bề bộn công việc nên mới tạm thời nhịn xuống, bây giờ mọi chuyện đã đâu vào đấy, cuối cùng phụ thân của hai đứa cũng có cơ hội được yêu thương.
Vệ Phong nói thế cũng không phải không có lý.
Đêm đó Vệ Phong phê duyệt xong tấu chương, lúc từ Ngự Thư Phòng về điện Tuyên Tất, chỉ thấy long sàng trống rỗng không một bóng người.
Theo quy củ thì long sàng của Hoàng đế không cho phép người khác ngủ, ngay cả Hoàng Hậu cũng không được. Nhưng mọi người bên dưới đều biết, Tô Hoàng Hậu không giống như những vị Hoàng Hậu trước. Bệ hạ yêu thương cưng chiều nàng, ngủ chung giường là chuyện hết sức bình thường, vì vậy mọi người cũng đã quen với chuyện này.
Vệ Phong hỏi người trong điện: “Hoàng Hậu đâu rồi?”
Cung tì khom người thưa: “Bẩm Bệ hạ, nương nương đang chơi với hai tiểu hoàng tử bên điện Lân Hiên ạ.”
Điện Lân Hiên bên cạnh Thiên Điện, chính là nơi ở của Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ. Vệ Phong nghe vậy thì vô thức cau mày, nhanh chóng đi về hướng điện Lân Hiên.
Ngày thường nàng chơi với con thì thôi đi, ngay cả thời gian buổi tối cũng không dành cho hắn, mấy lời nói ban ngày của hắn đều vô ích hết sao?”
Khi hắn đến điện Lân Hiên, quả nhiên thấy ba người đang nằm trên giường. Tô Hi hơi cong người, hàng mi rũ xuống, hai má ửng hồng, hiển nhiên đã ngủ say rồi. Hai đứa bé trắng nõn đang nằm trong lòng nàng, Trĩ Ngôn nắm ngón tay nàng còn Trĩ Ngữ đang ngậm ngón tay của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngủ đến không biết trăng sao là gì.
Vệ Phong lấy một cái lục lạc bằng da hổ trên bàn hương cạnh giường rồi nhét vào trong tay của đứa lớn Trĩ Ngôn. Trĩ Ngôn buông ngón tay của Tô Hi ra, thế là hắn cúi người im lặng bế ngang Tô Hi từ giường lên, sau đó đi đến điện Tuyên Thất.
Lúc nằm trên long sàng rộng rãi thoải mái trên điện Tuyên Thất, Tô Hi mê man tỉnh giấc, nàng vừa dụi mắt vừa hỏi: “Sao Đình Chu biểu ca lại ôm thiếp về vậy? Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ đâu rồi ạ?”
Vệ Phong lật người nàng lại, cắn lỗ tai của nàng: “Ấu Ấu, nàng có Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ liền bỏ ta sao?”
Tô Hi ngẩn người, một lát sau mới hiểu hắn đang nói đến chuyện gì, nàng không mở mắt vòng ôm lấy eo của hắn, làm nũng người trong ngực của hắn, hết sức buồn ngủ nói: “Không biết đêm nay Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ làm sao nữa, cứ khóc mãi không dứt, thiếp dỗ dành thế nào cũng không được. Nên thiếp chỉ đành ở lại điện Lân Hiên với hai đứa, chớp mắt một cái lại ngủ mất tiêu…..” Nàng nói xong thì khẽ cười, giọng nói mềm mại: “Chàng còn ghen với cả con mình nữa hả, đúng là đồ hẹp hòi. Nếu để các đại thần biết được Bệ hạ còn có dáng vẻ thế này thì xem họ có chê cười chàng không.”
Vệ Phong: “…..” Tiểu cô nương này hình như miệng lưỡi ngày càng sắc bén.
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đang mấp máy của nàng như muốn trừng phạt, tận đến khi nàng thở hổn hển thì hắn mới tì môi mình lên môi nàng, nói: “Bọn họ còn quan tâm dáng vẻ này của ta sao? Ta hôn Hoàng Hậu của mình, bọn họ cũng quan tâm được sao?”
Tô Hi khẽ mở miệng thở dốc, còn chưa kịp tỉnh ngủ thì đã bị hắn hôn đến thần hôn điên đảo, “Chàng…….” Nàng chưa nói xong, Vệ Phong lại cúi đầu xuống lần nữa, ngậm lấy đầu lưỡi của nàng rồi cắn mút.
*
Chớp mắt một cái đã đến ngày 30 tháng 12 âm lịch, chính là Giao Thừa.
Vệ Phong xử lý xong công việc mấy ngày này trước, buổi tối thì tổ chức một bữa tiệc trong cung, chúc mừng sinh nhật của Tô Hi. Hai người không mời đại thần trong triều, chỉ mời người của hai nhà Ân phủ và Tô phủ, ngay cả Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu cũng đến viện Hoà Thuận chung vui.
Tô Hi dẫn hai bánh bao nhỏ đến gặp gia đình. Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ trông đáng yêu hơn lúc mới sinh nhiều, hôm kia tụi nhỏ còn mọc răng cửa, vừa cười lên là lộ ra chiếc răng sữa trông rất buồn cười. Ân thị thích hai đứa cháu đến nổi cứ ôm mãi trên tay, hết ôm đứa này rồi sang ôm đứa kia. Đệ đệ Trĩ Ngữ không sợ người lạ, cũng vươn cánh tay nhỏ đầy thịt “ê ê a a” ôm tổ mẫu khiến Ân thị cực kỳ vui vẻ.
Ân thị hôn lên gương mặt nhỏ của Trĩ Ngữ, nhìn về phía Nhị tức phụ Tống Khả Khanh, cười nói: “Khi nào nương có thể ôm được con của Chỉ ca nhi thì mới là trọn vẹn.”
Tô Khả Khanh đang giơ tay lau nướng miếng cho Trĩ Ngữ, nghe thế thì gương mặt đỏ bừng, động tác cũng dừng theo. Nàng cụp mắt, xấu hổ nói: “Nương……” Nàng mới thành thân với Tô Chỉ hơn một tháng, sao có thể mang thai sớm như vậy được.
Nét mặt của Tống Khả Khanh ảm đạm. Huống hồ nàng cũng không biết tình cảm của Tô Chỉ dành cho nàng thế nào, hắn luôn lạnh nhạt khiến người khác không đoán được. Có lần hắn ra ngoài làm việc đến khuya mới về, nàng lo hắn ở bên ngoài đói bụng nên sai người dọn một bàn đồ ăn, ngay cả nàng cũng nhịn để chờ hắn về. Nhưng đến khi hắn trở về thì sắc mặt không tốt lắm, chỉ cau mày bảo nàng sau này không cần đợi hắn. Sau đó, tuy hai người dùng bữa nhưng cả bữa cơm Tô Chỉ không nói câu nào, dường như không hài lòng với cách làm của nàng lắm.
Tống Khả Khanh không rõ hắn không nàng đợi hắn, hay là không thích dùng bữa chung với nàng, hay là không thích bản thân nàng.
Nàng chưa từng nói những chuyện này với bất kỳ ai, khi thỉnh thoảng nghĩ tới mới suy nghĩ một lúc. Nếu nàng đã lấy Tô Chỉ thì cho dù thái độ của hắn thế nào, nàng cũng sẽ toàn tâm toàn ý làm vợ của hắn.
Ân thị biết tính cách của nhi tử, cũng biết sơ sơ, vừa khẽ vỗ lưng cho cháu ngoại Trĩ Ngữ, vừa an ủi Tống Khả Khanh: “Tính tình Chỉ ca nhi hơi lãnh đạm nhưng lòng dạ tốt lắm. Có lẽ nhiều khi nó khiến con tủi thân, nhưng con cố gắng một chút. Thời gian lâu dần thì tất nhiên nó sẽ biết ai tốt với nó thôi. Nếu nó làm sai cái gì thì con cứ việc đến nói với nương, nương sẽ làm chủ cho con. Có điều sinh hoạt của vợ chồng son hai đứa quan trọng nhất vẫn là yêu thương nhau. Nương có thể quan tâm nhất thời chứ không thể lo lắng cả đời được. Cánh cửa chỗ này cần chính con đi tìm mới được.”
Ân thị nói rất nhỏ, hơn nữa bữa tiệc náo nhiệt nên chỉ có Tô Hi ngồi bên nghe thấy chứ người khác không nghe thấy được.
Mặt Tống Khả Khanh càng đỏ hơn, khẽ nói: “Con dâu biết rồi ạ. Nương, con dâu cũng không thấy tủi thân đâu.”
Tô Chỉ bên kia bị Nhị gia Ân Trường Húc của Ân phủ kéo đến uống vài chén rượu, sắc mặt hắn không đổi nhưng Ân nhị gia đã say khướt rồi. Tô Chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Ân thị và Tống Khả Khanh, chỉ thấy nàng hơi gục đầu xuống, gò má ửng đỏ, không biết đang nói gì với nương.
Hắn vòng qua đám người đi đến. Ân thị thấy hắn đến thì cười nói: “Chỉ ca nhi, nhanh đến xem Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ này.”
Tô Chỉ nhìn hai đứa bé trong tã lót, khuôn mặt xinh xắn giống nhau, đôi mắt cũng đen láy, nhưng nhìn cẩn thận thì có thể nhìn ra một đứa giống Vệ Phong, còn đứa kia giống Tô Hi. Hắn cúi người, ôm đứa nhỏ Trĩ Ngữ, càng nhìn càng giống Tô Hi, sau đó còn chọc khuôn mặt của thằng bé.
Trĩ Ngữ chưa gặp Nhị cữu cữu, bây giờ đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn hắn.
Ân thị nói: “Nhìn hai đứa nhỏ này dễ thương khiến ta yêu thích không thôi, còn xinh xắn hơn Lễ ca nhi hồi còn nhỏ nữa.”
Tô Chỉ cười, không phủ nhận.
Ân thị nói tiếp: “Khi nào con và Khả Khanh có thể sinh một đứa trắng trẻo thế này…”
Tống Khả Khanh phía bên kia hơi khựng lại, có lẽ không đoán được Ân thị sẽ nhắc tới chuyện này trước mặt Tô Chỉ.
Tô Chỉ hơi cụp mắt, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Tống Khả Khanh và mang tai hơi phiếm đỏ của nàng. Một lát sau, hắn đạm nhiên nói: “Chắc không còn lâu nữa đâu ạ.”
Tống Khả Khanh: “……”
Ân thị vui vẻ nói được. Trĩ Ngữ không hiểu mấy người lớn đang nói gì, chỉ thấy tổ mẫu cười hạnh phúc khiến nó cũng cười theo, tiếng cười lanh lảnh vang lên không ngừng.
Tô Hi ôm Trĩ Ngữ trong lòng Nhị ca, đầu ngón tay mềm mại khẽ vuốt chóp mũi của nó, bất đắc dĩ nói: “Con cười gì hả? Con có hiểu không?”
Trĩ Ngữ chớp mắt nhìn Tô Hi, dường như nghĩ ngợi xem mẫu thân đang nói với nó điều gì.
*
Trong mấy ngày Tết, tuy rằng quan viên triều đình được nghỉ nhưng ngày nào Vệ Phong cũng đều bận rộn. Thức khuya dậy sớm, đi sớm về muộn.
Tô Hi đau lòng hắn vất vả, ngày nào cũng dỗ hai đứa bé đi ngủ xong thì lập tức đến phòng bếp nhỏ làm điểm tâm đưa đến Ngự Thư Phòng cho hắn.
Vệ Phong xoa ấn đường, kéo tay nàng khiến nàng ngồi trong lòng mình, sau đó tựa đầu lên vài nàng nghỉ ngơi một lát.
Tô Hi vẫn không cử động, ngắm nghía ngón tay thon dài của hắn, “Đình Chu biểu ca, sau này ngày nào chàng cũng sẽ bận bịu vậy sao?”
Nếu cứ vậy mãi thì sao cơ thể chịu nổi. Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao sức khoẻ Chiêu Nguyên Đế lại yếu nhanh đến vậy.
Vệ Phong ngửi mùi hương ngọt ngào thanh dịu trên người nàng rồi nói: “Chỉ bận bịu hiện giờ thôi. Đợi sau khi xong việc do Thái Thượng Hoàng để lại thì sẽ đỡ hơn nhiều.
Ví dụ như chuyện tri phủ Thục Châu Hà Bách Chương, hắn đã sai tuần phủ đi điều tra.
Tô Hi lo lắng thân thể Vệ Phong suy kiệt, ngày nào cũng kêu Ngự Thiện Phòng nấu một chén canh dưỡng khí giảm mệt mỏi. Thời gian lâu dần, nàng cũng học được nấu ăn, đích thân xuống bếp nấu canh cho Vệ Phong.
Đầu tiên là món canh gà hầm nhân sâm, nàng học từ thầy ở Ngự Thiện Phòng suốt cả buổi trưa, sau đó nấu khoảng hai ba canh giờ, hầm đến khi thịt gà mềm nhừ ra. Nàng nếm thử một miếng trước, cũng rất ra hình ra dạng.
Khi nàng đưa đến Ngự Thư Phòng thì Vệ Phong ngồi sau bàn phê duyệt tấu chương.
Tô Hi bưng cái chén nhỏ màu phấn đặt trước mặt hắn, sau đó ôm hai má ngồi đối diện, không nói lời nào cười tủm tỉm nhìn hắn.
Vệ Phong thong thả uống một hớp canh. Hắn thấy cô nương đối diện cong hai mắt, bèn khều chóp mũi nàng một cái, “Có gì buồn cười sao?”
Tô Hi hỏi: “Canh ngon không ạ?”
Vệ Phong gật đầu: “Tạm được, canh gà phải hầm lâu lắm, lần sau có thể cho Ngự Thiện Phòng…..” Hắn nói được nửa thì ngừng lại, dường như đoán được gì đó mà nhìn về phía Tô Hi, ngơ người hỏi: “Là nàng hầm sao?”
Tô Hi thoải mái gật đầu: “Đúng rồi. Thiếp thấy ngày nào Đình Chu biểu ca cũng vất vả như vậy, sợ chàng khiến bản thân mệt chết. Đến lúc đó chàng chưa già đã yếu, vậy thiếp và Trĩ Ngôn, Trĩ Ngữ làm thế nào bây giờ?”
Vệ Phong nhìn chén canh, không nói gì. Cô nương đối diện vẫn tiếp tục nói: “Rốt cuộc có ngon không ạ?”
Vệ Phong vẫy tay với nàng: “Nàng lại đây ta nói cho nghe.”
Tô Hi ngoan ngoãn đi sang. Lúc nàng vừa đến trước mặt thì đã bị Vệ Phong kéo vào lòng, hắn uống một hớp canh, sau đó lại cúi đầu hôn môi nàng, chạy hàm răng của nàng ra rồi quấn quýt đầu lưỡi nàng, đồng thời cũng đưa nước canh vào miệng nàng.
Hồi lâu sau, Vệ Phong dùng ngón cái lau đi chất lỏng tràn ra bờ môi của nàng, nhìn cô nương hai mắt đẫm nước đang thở hổn hển trong ngực, trầm giọng hỏi: “Sao ta không biết Ấu Ấu còn biết nấu canh vậy?”
Tô Hi mím môi ôm lấy eo hắn, khẽ nói: “Nếu chàng không thích thì sau này thiếp không làm là được.”
“Thích chứ.” Vệ Phong tì môi lên trán nàng, nhỏ giọng cười: “Chỉ cần nàng làm ta đều thích.”
*
Sau ngày mười lăm tháng Giêng, công vụ Thái Thượng Hoàng để lại cũng dần được xử lý xong. Đám quan viên cũng nháo nhào đến nha môn trả phép quay về triều.
Con người ta một khi rảnh rỗi thì sẽ dễ dàng kiếm chuyện.
Lúc trước đám đại thần không tìm được cơ hội thích hợp nhắc đến chuyện Tô Hi sinh một cặp song sinh. Hôm nay lúc lâm triều, quan giám sát Tạ Quảng Văn đứng ra, nói con trai song sinh trong hoàng thất chính là điềm xấu, để tránh tai hoạ về sau xin Bệ hạ chỉ giữ lại một đứa thôi.
Có Tạ Quảng Văn dẫn đầu, mấy ngôn quan khác cũng liên tục đứng ra, yêu cầu Vệ Phong giữ một bỏ một.
Lúc Tô Hi biết được chuyện này thì đã là khi trời chập tối. Là do tiểu công công Trường Thuận ở điện Tuyên Thất nói cho nàng.
Trường Thuận rất lanh lợi, đầu óc thông minh, giao tiếp trong cung cũng rất giỏi, chuyện gì cũng hỏi han được.
Tô Hi ngồi trên giường La Hán, bàn tay cầm lục lạc khựng lại, mãi lâu sau mới hỏi: “Vậy Bệ hạ nói thế nào?”
Trường Thuận chắp tay lại, thật thà nói: “Bệ hạ không nói gì chỉ mắng Tạ đại nhân một trận, sau đó lập tức bãi triều.”
Tô Hi mím môi cười, đây đúng là cách làm việc của Vệ Phong.
Trường Thuận nhìn hai tiểu hoàng tử cùng mặc chiếc áo nhỏ màu xanh ngọc thêu vàng, châm chước nói: “Nương nương, ngài có muốn nói gì với Bệ hạ không?” Hai tiểu hoàng tử đáng yêu như vậy, bỏ ai nào cũng không nỡ hết.
Tô Hi suy nghĩ rồi lắc đầu và nói: “Không cần đâu, bây giờ chắc Bệ hạ đang bận, ta không muốn làm phiền.”
Nàng tin Vệ Phong sẽ giải quyết tốt mọi chuyện thôi.
Chắc chắn chàng cũng như nàng, không nỡ bỏ bất kỳ một đứa nào cả.
Đến tối, Vệ Phong trở về từ Ngự Thư Phòng. Tô Hi cũng làm như không biết chuyện gì hầu hạ hắn thay triều phục, dùng bữa tối rồi như lơ đãng nhắc: “Thiếp nghe cung nhân bên dưới nói điện Vô Song cũng sắp xây xong rồi. Đến lúc đó bày thêm ít đồ dùng thì thiếp và Trĩ Ngôn Trĩ Ngữ sẽ cùng qua đó ở.”
Vệ Phong nắm tay nàng, nhíu mày hỏi: “Nàng ở điện Tuyên Thất không tốt ư?”
Tô Hi chớp mắt, nói “Đương nhiên là tốt”. Sau đó nàng bổ sung: “Nhưng mà không phải trong cung có quy củ sao? Nếu thiếp cứ ở lại điện Tuyên Thất thì sẽ làm trái quy củ, mấy ngôn quan bên dưới nhất định sẽ nói chàng ngay.”
Nàng chợt nghe Vệ Phong trầm giọng nói “Quy củ chó má gì”. Tô Hi ngạc nhiên nhìn hắn, đây là lần đầu tiên nàng nghe hắn mắng chửi người kể từ khi nàng quen hắn tới giờ. Hoá ra khi Vệ thế tử lạnh lùng cao quý bị ép phải trở nên nóng nảy cũng biết nói mấy câu thô tục.
Tô Hi buồn cười: “Vậy chàng nói xem làm sao bây giờ?”
Vệ Phong cau mày, lạnh lùng nói: “Nàng cứ ở đây, để ta xem có ai dám dị nghị.”
Vì thế điện Vô Song tạm thời để trống, bên trong đã được trang hoàng xong nhưng mãi vẫn không thấy chủ nhân vào ở. Các ngôn quan do giám sát quan Tạ Quảng Văn cầm đầu cãi nhau ầm ĩ chuyện song sinh, một là bảo con trai song sinh không phải điềm tốt, hai là bảo sau sau này lập Thái Tử sẽ dẫn đến huynh đệ tàn sát nhau.
Tạ Quảng Văn nói: “Nếu Bệ hạ khó lựa chọn thì có thể dựa vào thứ tự sinh để quyết định. Giữ đứa lớn, bỏ đứa nhỏ. Đứa nhỏ tế trời……”
Vệ Phong sa sầm mặt mày ngồi trên long sàng, dửng dưng nói: “Tạ đại nhân bảo con trai song sinh không phải điềm lành, vậy ngươi có căn cứ không?”
Tạ Quảng Văn nói: “Thần đọc sách sử chưa từng thấy ví dụ nào về chuyện hoàng thất có song sinh, cho dù có cũng là……..”
“Hổ dữ không ăn thịt con. Nếu trẫm làm theo lời các ngươi giết chết con mình. Vậy mấy người có còn dám ủng hộ trẫm sao?” Vệ Phong lạnh nhạt hỏi.
Mấy ngôn quan ai nấy nhìn nhau, vừa rồi còn đầy tức giận khuyên bảo, vây giờ vừa nghe Vệ Phong hỏi lại một câu như vậy, ai cũng không dám lên tiếng.
Tạ Quảng Văn là ông già cổ hủ, vẫn chưa từ bỏ ý định mà kiên trì nói: “Bệ hạ vì giang sơn xã tắc, bất đắc dĩ mới phải làm thế, chắc chắn thần sẽ hiểu được Bệ hạ……”
Nét mặt của Vệ Phong lãnh đạm, trong mắt chứa sự mỉa mai lạnh lùng, hắn nhìn Tạ Quảng Văn nói: “Nếu đã như vậy, trẫm nhớ rõ Tạ đại nhân cũng có hai cháu trai song sinh. Tạ đại nhân cho rằng song sinh là điềm xấu, vậy sao không đích thân đi làm đi? Để mọi người bên dưới phải tâm phục khẩu phục?”
Bàn tay cầm bảng ngọc của Tạ Quảng Văn khựng lại, nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của đứa cháu trai nhà mình, chợt không thể nói gì nữa.
Vệ Phong khẽ liếc một đám quan viên bên dưới, nói: “Sau này không ai được nhắc tới chuyện này nữa. Nếu ai còn nhắc lại thì cứ chính tay giết chết con cháu mình trước rồi hãy đến gặp trẫm.”
Hắn vén long bào lên, “Bãi triều.”
*
Tô Hi nghe tiểu công công Trường Thuận kể lại, lúc mấy lâm triều, không có ngôn quan nào dám nhắc đến chuyện song sinh nữa.
Trường Thuận bắt chước lại dáng vẻ sáng hôm đó của Vệ Phong, lắc ống tay áo và nói: “…..Bãi triều!” Y nói xong thì đến trước mặt Tô Hi, nịnh nọt nói: “Nương nương không biết đó thôi, Bệ hạ đúng là oai hùng bất phàm, thông minh cơ trí, quyết đoán thong dong…….”
Tô Hi thấy bóng dáng ngoài cửa, cũng không nghe y nói hết mà xách chiếc váy mã diện hoa văn rồng lượn mây nước, cười tủm tỉm đến trước mặt Vệ Phong, “Sao Đình Chu biểu ca về sớm vậy? Chàng không đến Ngự Thư Phòng xem tấu chương sao?”
Trường Thuận nhanh chóng quét tay áo, quỳ thỉnh an Vệ Phong.
Vệ Phong nhìn Trường Thuận, lại nhìn Hoàng Hậu xinh đẹp trước mặt, bất đắc dĩ nói: “Y nói gì với nàng vậy?”
Tô Hi bước lên nắm tay của Vệ Phong, dẫn hắn vào trong điện, “Chàng không kể mấy chuyện này cho thiếp nghe, thiếp không còn cách nào chỉ đành hỏi bọn họ thôi. Ở trong cung buồn chán quá nên thiếp mới gọi Trường Thuận công công tới nói chuyện cho đỡ chán thôi……”
Trường Thuận công công bên kia lập tức nói: “Được nương nương coi trọng là vinh hạnh của nô tài.”
Vệ Phong nheo mắt, xua tay đuổi y ra ngoài.
“Ta không kể cho nàng là sợ nàng suy nghĩ lung tung. Bây giờ mọi chuyện ổn thoả rồi, nàng muốn biết gì ta đều nói cho nàng.” Vệ Phong nhéo lòng bàn tay của nàng và nói.
Tô Hi nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Nếu những đại thần đó vẫn không chịu buông tha, bắt chàng phải chọn một đứa……Vậy chàng sẽ làm sao đây?”
Vệ Phong chầm chậm nói: “Ta chỉ đành chọn nàng và con thôi. Ngôi vị hoàng đế như thế, không ngồi cũng được…….”
Tô Hi không đợi hắn nói hết đã vươn tay che miệng của hắn lại. Ngay sau đó nàng hôn lên mặt hắn một cái, đổi đề tài khác: “Khi nãy thiếp mới học nấu một nồi canh thịt dê từ Ngân Hạc, đang định đưa sang cho chàng, chàng có muốn nếm thử không?”
Vệ Phong khẽ cười, bảo được.
Hôm sau, sau khi Vệ Phong lâm triều, toàn bộ hạ nhân trong điện Tuyên Thất đều đổi thành nữ, ngay cả một thái giám cũng không còn nữa.
Sao Tô Hi không biết Vệ Phong ăn giấm, hôm qua nàng chỉ mới nói một hai câu với Trường Thuận mà mặt mày hắn đã đen xì. Dù gì Trường Thuận cũng chỉ là thái giám, ngay cả thái giám mà hắn cũng ghen cho được…….Keo kiệt bủn xỉn, sớm muộn gì chắc hắn cũng bị chua chết cho xem.
Chớp mắt một cái đã đến đầu xuân, vạn vật sinh sôi, trăm hoa đua nở. Trong Ngự Hoa Viên càng thêm rực rỡ.
Gần đây Tô Hi đang xem hôn sự cho Ngân Nhạn và Ngân Hạc, hai nàng đã không còn nhỏ tuổi nữa, nếu còn cứ kéo dài thì sẽ thành gái lỡ thì. Các nàng theo Tô Hi nhiều năm như vậy nên Tô Hi không muốn các nàng tủi thân, muốn để hai nàng lấy chồng vẻ vang chút.
Ngân Hạc đã được đính hôn từ trong bụng mẹ, đối phương cũng đã đợi nàng tám, chín năm: “Nô tỳ không có tham vọng gì cả, chỉ muốn trở về sống cuộc sống bình thường với y thôi…..”
Tô Hi gật đầu đồng ý, quay đầu hỏi Ngân Nhạn, “Vậy Ngân Nhạn tỷ tỷ thế nào? Ngươi muốn ta làm chủ, hay là để gia đình sắp xếp hôn sự cho ngươi?”
Ngân Nhạn quỳ rạp xuống rồi nói: “Nô tỳ chỉ muốn đi theo nương nương thôi, cho dù cả đời không lấy chồng cũng không sao.”
Tô Hi rót một chén trà phù dung, nhìn một người đang đứng sau cây hải đường nở rộ hoa phía đối diện. Nàng cong mắt, cười nói: “Ngươi không muốn lấy chồng nhưng ta xem ra có người còn chờ không kịp kia kìa.”
Ngân Nhạn khó hiểu, cũng quay đầu nhìn. Chỉ thấy Lý Hồng đang đứng đối diện, mặc một bộ Kim Ngô Vệ.
Mặt Ngân Nhạn đỏ bừng, người ngày thường tuỳ tiện, bây giờ lại trở nên xấu hổ, “Nô tỳ nghe theo nương nương. Nếu nương nương thấy y tốt thì nô tỳ sẽ lấy; còn nếu nương nương cảm thấy y không tốt thì nô tỳ sẽ không lấy.”
Tô Hi đã thấy hai người này có gian tình lâu rồi, lúc trước khi Ngân Nhạn kêu Lý Hồng dạy võ công thì hai mắt y chưa từng rời khỏi người của nàng ấy.
Tô Hi cười, cố ý hỏi: “Nếu ta cảm thấy hắn không tốt, muốn tìm người khác cho Ngân Nhạn tỷ tỷ thì sao đây?”
“……” Ngân Nhạn hơi nóng nảy, nhưng lời nói như bát nước đổ đi, hồi lâu sau mới nói được một câu: “Nương nương nói cái gì thì chính là cái đó.”
Dáng vẻ đó, như hối hận đến xanh ruột rồi.
Buổi tối, Tô Hi nói với Vệ Phong về chuyện của Ngân Nhạn và Lý Hồng, “Có cần phải hỏi ý kiến của Lý Hồng không ạ?”
Vệ Phong đang cởi thắt lưng áo bào, vẻ mặt không đổi nói: “Lý Hồng cũng không còn nhỏ tuổi nữa, ta thấy y cũng để ý nha hoàn đó. Nàng cứ chọn ngày cho hôn sự của hai người họ đi.”
Tô Hi nói được, trước tháng Tư không có ngày nào tốt cả nhưng tháng Năm thì lại trễ quá, vì vậy nàng chọn một ngày trong tháng Ba để tổ chức.
Thời gian hơi gấp gáp, có điều có Hoàng Hậu nương nương sắp xếp nên đâu cũng vào đấy.
Tô Hi thưởng cho Ngân Nhạn một toà nhà bên ngoài cung, nên nàng ấy sẽ xuất giá ở đó.
Lý Hồng cũng xây chính phủ đệ riêng của mình sau khi được thăng lên làm tướng Vũ Lâm Trung hàm tứ phẩm. Ngày Ngân Nhạn xuất giá, trong ngoài phủ chiêng trống vang trời, cực kỳ náo nhiệt. Tô Hi nói một tiếng với Vệ Phong, sau đó cũng lén ra cung xem náo nhiệt. Nàng ngồi trên xe ngựa màu xanh có dải mũ màu đỏ trùm bên trên, nàng thấy Ngân Nhạn đội khăn đỏ, được Lý Hồng dẫn vào trong phủ rồi mới quay về cung.
*
Bên phía này, Ngự Thư Phòng.
Văn Uyên Các Đại học sĩ Hàn Cẩm Khôn và Đô Sát Viên Hữu đô ngự sử Cơ Doanh đứng trước mặt.
Vệ Phong khép tấu chương lại, không quan tâm hỏi: “Hàn đại học sĩ và Cơ đại nhân tìm trẫm có việc sao?”
Hai người nhìn nhau một cái, sau đó Cơ đại nhân bước lên và nói: “Bệ hạ, bây giờ đã vào xuân rồi. Lúc trước người đã đuổi phi tần của Thái Thượng Hoàng đi, bây giờ trong hậu cung chỉ có mình Hoàng Hậu nương nương. Vì suy nghĩ cho con nối dõi sau này, không biết người có nên mở rộng hậu cung, ban mưa móc…….”
Vệ Phong không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Trẫm không có suy nghĩ này. Nếu hai vị đến vì chuyện này thì có thể về được rồi.”
Cơ đại nhân vẫn không nhụt chí, đẩy Hàn đại sĩ ra rồi chân thành nói: “Bệ hạ, tiểu nữ nhi nhà Hàn đại học sĩ thông minh có học thức, dịu dàng đoan trang, ngoại trừ sức khoẻ hơi yếu ra thì đều thành thạo về cầm kỳ thư hoạ. Nếu người không phản dối thì chi bằng chọn ngày đưa nàng ấy vào cung, hầu hạ người và Hoàng Hậu nương nương, người thấy thế nào?”
Cuối cùng Vệ Phong cũng ném bút xuống, lạnh lùng liếc nhìn Cơ đại nhân.
Cơ Doanh lập tức im miệng.
Vệ Phong cụp mắt cười, đầu ngón tay khẽ gõ bàn, chầm chậm nói: “Cơ đại nhân nói gì trẫm nghe không hiểu?”
Cơ đại nhân hành lễ: “Thần một lòng suy nghĩ vì Bệ hạ, khẩn xin Bệ hạ thông cảm.”
Vệ Phong cong môi, cười sâu xa: “Suy nghĩ vì trẫm hay là suy nghĩ cho bản thân các ngươi? Cơ đại nhân, ngươi xem hậu cung của trẫm là chỗ nào mà tuỳ tiện nhét một con ma ốm vào cũng được?” Hắn nói xong thì khẽ dời mắt, dừng trên người của Đại học sĩ Hàn Cẩm Khôn.
Hàn Cẩm Khôn lau mồ hôi, giải thích cho nàng ấy nhà mình: “Tuy tiểu nữ ốm yếu nhưng cũng không có bệnh tật gì cả, mấy năm nay cũng dùng thuốc bổ nên giờ đỡ hơn nhiều rồi…….”
Vệ Phong điềm nhiên hỏi: “Vậy nên ngươi mới vội vã ra ngoài đẩy mạnh tiêu thụ sao?”
Hàn Cẩm Khôn nghẹn lời, không nói câu nào.
Vệ Phong lại cầm tấu chương lên, không nể mặt nói: “Các ngươi quay về đi, việc này không cần nhắc lại nữa.”
Cơ đại nhân còn muốn nói gì nữa nhưng thấy Hoàng Thượng cúi đầu xem tấu chương, dáng vẻ không muốn để ý tới bọn họ, chỉ đành đi theo Hàn Đại học sĩ ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Vốn tưởng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, dù gì Vệ Phong cũng đã nói rõ ràng rồi. Không nghĩ tới vào sáng mấy ngày sau, Vệ Phong và Tô Hi đến viện Hoà Thuận thỉnh an Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu, đúng lúc Hàn Ngọc Phức cũng có mặt.
Hàn Ngọc Phức tới sớm, đã ngồi đoan trang trên ghế hoa hồng dưới Hoàng Thái Hậu, mặc chiếc áo sam màu xanh lam dệt vàng. Nàng ta cúi đầu trả lời Hoàng Thái Hậu, vừa ngước mắt thấy Vệ Phong và Tô Hi tới thì vội vàng đứng dậy hành lễ, nói: “Thần nữ tham kiến Bệ hạ, tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Vệ Phong dời tầm mắt. Tuy Tô Hi không hiểu sao nàng ta lại ở đây, nhưng vẫn đáp lời: “Ngươi đứng lên đi.”
Sau khi ngồi xuống, Hoàng Thái Hậu giải thích: “Hàn phu nhân mẫu thân Ngọc Phức là bạn thân của ai gia, nghe nói gần đây ai gia không ngủ ngon nên kêu Ngọc Phức vào cung thăm ai gia.”
Tô Hi nhận một chiếc hộp đồ ăn bằng gỗ tử đàn chạm nổi từ tay của Ngân Li, đưa cho Khương ma ma bên cạnh Thái Hậu và nói: “Nhi thần đã hỏi thăm Hướng thái y, y nói có lẽ khí huyết của người không đủ, nên khuyên người nên dùng thêm mấy món bổ dưỡng. Đúng lúc gần đây nhi thần của học nấu ăn, nên đã hâm cho người một chén canh long nhãn hạt sen, người nếm thử lúc còn nóng nhé?”
Nàng có tâm như vậy, tất nhiên Hoàng Thái Hậu rất vui vẻ. Khương ma ma bưng chén canh ra cho Hoàng Thái Hậu, bà uống một hớp thì nghi ngờ hỏi: “Sao lại ngọt như vậy, không giống thường ngày lắm?”
Tô Hi giải thích: “Nhi thần lo nếu bỏ nhiều đường trắng thì không tốt cho sức khoẻ của người, nên dùng mật ong thay cho đường trắng. Mật ong lành tính, có thể lọc phổi còn giúp cho giấc ngủ nữa.”
Hoàng Thái Hậu buông chén sứ đỏ xuống, vừa giữ tay Tô Hi vỗ vài cái, vừa cười nói: “Nha đầu con đúng là có lòng.”
Tô Hi mím môi cười khẽ. Thường ngày Hoàng Thái Hậu nương nương rất chăm sóc cho nàng và Vệ Phong, nên nàng cũng muốn báo đáp người.
Tuy Vệ Phong không phải con ruột của Hoàng Thái Hậu nhưng bà vẫn rất yêu thương hai người, chưa bao giờ đối xử lạnh lùng với Tô Hi vì chuyện ngôi vị hoàng đế. Một người mẫu thân như vậy, sợ là trên đời này khó tìm được.
Ngồi hơn nửa canh giờ, Vệ Phong còn tấu chương cần xử lý nên cũng không ở lâu, bèn cùng Tô Hi cáo từ về trước.
Hàn Ngọc Phức bên kia cũng đứng lên, khom người với Hoàng Thái Hậu: “Thái Hậu nương nương, mẫu thân còn ở nhà chờ tin của Ngọc Phức, bây giờ không còn sớm, Ngọc Phức cũng nên về thôi ạ.”
Hoàng Thái Hậu cũng không giữ lại, tìm một ma ma đưa nàng ta ra ngoài.
Lúc Hàn Ngọc Phức đi ra khỏi sân Hoà Thuận, Vệ Phong và Tô Hi vẫn chưa đi xa.
Chỉ thấy chiếc váy gấp nếp màu xanh lam của Tô Hi vô tình bị móc vào gai của hoa hồng bên đường, mà Bệ hạ……..Cúi người cẩn thận tự tay gỡ váy của nàng ra khỏi gai. Một nam tử cao lớn như vậy, ngồi xổm trước Hoàng Hậu nương nương, lúc ngước mắt lên nhìn nàng thì trong mắt đều là cưng chiều và bất đắc dĩ. Đợi khi gỡ váy ra được, Bệ hạ cong ngón trõ gõ lên trán của Hoàng Hậu, nói: “Không nhìn đường gì hết.”
Tô Hi đuối lý, không phản bác nhưng lại không nhịn được muốn giải thích: “……Là do gió thổi mà.”
Hàn Ngọc Phức đi đến sau lưng hai người, khom người hành lễ: “Bệ hạ, nương nương.” Đây là con đường nàng ta ra cung.
Tô Hi ngoái đầu nhìn lại, khựng một lúc rồi nói: “Hàn cô nương không cần đa lễ.”
Hàn Ngọc Phức đứng lên, tầm mắt khẽ chuyển, dừng lại trên người Vệ Phong rồi nhanh chóng dời đi. Nàng ta siết tay đợi trong chốc lát, thấy Đế Hậu không định lên tiếng, bèn châm chước rồi nói: “Bệ hạ, nghe nói lần trước phụ thân tiểu nữ có tìm người, còn khiến người tức giận, xin người trăm ngàn lần đừng để trong lòng. Phụ thân đối với người rất trung thành và tận tâm…..” Nàng ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nếu người không muốn nạp thần nữ, thần nữ không oán hận câu nào, chỉ xin người đừng trách tội lên phụ thân của tiểu nữ…..”
Tô Hi nhìn về phía Hàn Ngọc Phức.
Giọng nói của Vệ Phong không gợn sóng, không hề chứa chút tình cảm nào: “Trẫm không phải người không phân rõ thị phi, nên thưởng nên phạt thế nào trong lòng trẫm tự có quyết định, sẽ không vì lời nói của ngươi mà thay đổi.” Hắn dừng lại một lát rồi bổ sung thêm một câu rất bình thường, “Còn việc nạp hay không nạp phi, càng không liên quan gì tới ngươi. Trẫm yêu Hoàng Hậu tha thiết, cả đời này chỉ có mình nàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.