Chương 36: Hoa rơi rực rỡ
Phong Hà Du Nguyệt
20/04/2021
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Hoàng Thượng chỉ có một người con trai tên là Vệ Quý Thường, vị Đại Hoàng tử này chính là chỉ y.
Thọ Xương Trưởng Công chúa là cô mẫu của mấy người bọn họ, hôm nay là lễ mừng thọ của bà nên mấy người bọn họ đến chúc thọ đúng là bình thường thôi.
Chẳng qua chúc thọ thì cứ chúc thọ đi, còn tới Lộ Hoa Viên là gì chứ?
Thật là mất hứng. Uyển Bình Công chúa bất mãn bỉu môi, chắc chắn là chủ ý của một vị biểu ca khác của nàng ta, Dự Vương Thế tử Dự Uyên. Uyển Bình Công chúa rất hiểu tính tình của Đại biểu ca này, tính tình phóng đãng không thể kiềm chế, không chịu gò bó, thích đi du sơn ngoạn thuỷ, còn rất phản loạn bất nghịch, y mới không thèm quan tâm đến có nữ quyến ở Lộ Hoa Viên hay không, chỉ cần y muốn xem Mẫu Đơn thì nhất định đến thôi.
Uyển Bình Công chúa đành phải mời mọi người đến Kim Hà viện. Kim Hà viện có một hồ hoa súng, còn chưa nở hoa, trong viện thì có một đình bát giác được trang trí hết sức tao nhã, chỉ là so với Lộ Hoa Viên thì kém xa.
Có mấy cô gái nghe nói Tấn Vương Thế tử và Dự Vương Thế tử đều tới, còn có thể may mắn gặp quý nhân trong cung một lần thì lúc đó đứng ngồi không yên, gương mặt hiện rõ vẻ thẹn thùng đỏ hồng, đôi mắt thường liếc ra phía ngoài cửa
Uyển Bình Công chúa bởi vì bị quấy rầy nên tâm tình không vui, thấy thế cũng không lưu tình nói: "Mọi người nếu tiếc thì lúc này còn có thể trở về, kích trống truyền hoa này của ta không phải thiếu vài người thì chơi không được."
Mấy người kia lập tức xấu hổ để đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống.
Đường Vãn lặng lẽ ghé sát vào tai Tô Hi nói nhỏ: "Uyển Bình Công chúa này đúng là không cho người khác mặt mũi gì cả."
Tô Hi sau khi nghe xong cũng chỉ giương nhẹ hàng lông mi dài, nhẹ nhàng cười không nói gì.
Thấy một màn này làm nàng nhớ tới lúc trước Uyển Bình Công chúa cũng đã từng nói móc nàng. Lúc trước cũng tại chỗ này, Tấn Vương thế tử Vệ Phong, Dự Vương thế tử Vệ Uyên cùng Đại hoàng tử Vệ Quý Thường ở bên ngoài, còn nàng thì ngồi bên cạnh Uyển Bình Công chúa, không cẩn thận làm đổ một ly trà trên bàn, nước trà bắn lên váy của Uyển Bình Công chúa làm nàng ta nổi giận, sau đó giơ tay đẩy ngã nàng xuống đất, còn cầm một đĩa đậu trên bàn đổ hết lên người nàng nữa.
Nàng ta từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt khinh thường nói: "Người là nhà ai, ngoại trừ ăn ra thì còn biết làm gì? Nhìn lại người mình đi, béo như thế làm người ta nhìn xong hết muốn ăn luôn rồi. Hôm nay nếu ngươi ăn sạch chỗ đậu này thì ta liền tha thứ cho người, thế nào?"
Sau đó, mấy người Vệ Phong nghe thấy động tĩnh thì đến cạnh cửa thì nhìn thấy một màn này.
Đó là lúc Tô Hi mất mặt nhất, nàng hận lúc đó không có cái lỗ để chui xuống. Chung quanh đều là những cô gái choai choai, còn có mấy nam tử trẻ tuổi, huống chi Vệ Phong lại là đối tượng mọi người ái mộ, Tô Hi vốn dĩ cũng đến tuổi xuân tâm nảy, ai dè trái tim thiếu nữ của nàng bị Uyển Bình Công chúa dẫm nát hết, nát đến mức không thể nhặt lại được nữa.
Cuối cùng, Tô Hi tất nhiên không ăn chỗ đậu đó, sau đó Tô Chỉ lại tìm nàng rồi dẫn nàng đi trước mặt mọi người.
Sau đó nữa, Tô Chỉ gần như không bao giờ bước vào phủ Công chúa nửa bước.
Tô Hi suy nghĩ thất thần, cho đến khi Đường Vãn nhẹ đâm vào bả vai nàng thì nàng mới hồi thần: "Đường tỷ tỷ, sao vậy?"
Đường Vãn nói: "Muội còn nói hả, ta gọi muội mấy tiếng rồi mà muội còn không để ý tới, kích trống truyền hoa sắp bắt đầu rồi, sao muội còn ngơ ngẩn thế?"
Tô Hi ngượng ngùng nói: "Muội đang suy nghĩ."
Cũng may Đường Vãn không tiếp tục truy hỏi nàng đang suy nghĩ chuyện gì, sau đó thì kích trống truyền hoa bắt đầu rồi.
Tô Hi vừa nghe tiếng trống vừa nghĩ, bây giờ nàng không mập nên Uyển Bình Công chúa cũng không lộ ra ánh mắt khinh thường đó, ngược lại còn rất hiền lành với nàng. Thế giới này, đúng thật là trông mặt bắt hình dong mà.
Vòng thứ nhất của kích trống truyền hoa, hoa Mẫu Đơn dừng trong tay Đường Vãn, mọi người đề nghị nàng ấy làm một bài thơ ngẫu hứng.
Đường Vãn liền làm một bài thơ ca ngợi Mẫu Đơn, qua loa đại khái còn chưa có trở ngại nên mọi người đều miễn cưỡng cho nàng ấy qua.
Đợt thứ hai đến phiên Lệ An Nghi. Phó Nghi ra đề mục cho nàng ta.
Lệ An Nghi nói: "Nghi tỷ tỷ, đừng ra đề khó quá nha."
Phó Nghi hơi mỉm cười. Lần Tết Thượng Nguyên trước bị Tô Hi đoạt hết nổi bật, ả và Ân Thê Thê cũng không thể so lại nàg, hôm nay Phó Nghi muốn hoà lại một ván, tuy nói Lệ An Nghi không ngừng cầu ả ra đề dễ một chút nhưng ả vẫn nói: "Như vậy được thôi, chúng ta không làm thơ nữa, ta có một trò thú vị lắm. Nghi muội muội, ta cho muội một cái dây thừng, chỉ cần muội có thể nắm lấy hai đầu sợi dây, nhưng không thể buông tay khúc giữa ra, sau đó muội phải buộc dây lại, thế nào?"
Nha hoàn đưa cho Lệ An Nghi một sợi dây thừng, Lệ An Nghi nói: "Đề này quá đơn giản, Nghi tỷ tỷ chờ đây."
Nàng ta nói đầy tự tin rồi cầm hai đầu của dây thừng, một đôi tay vòng qua vòng lại. Đã vài lần Lệ An Nghi đều cho rằng bản thân mình thành công, ai biết kéo ra thì thấy chả thắt được một nút nào cả.
Lệ An Nghi lẩm bẩm: "Sao lại thế này? Sao vẫn không được thế."
Những cô gái khác đang ngồi cũng sôi nổi cầm dây thừng thử làm, nhưng cũng không ai thành công được.
Phó Nghi cười nói: "Nghi muội muội có nguyện ý đồng ý với ta làm một chuyện không?"
Lệ An Nghi từ bỏ, tâm phục khẩu phục nói; "Nghi tỷ tỷ nói đi, muốn muội làm cái gì, chỉ cần không quá khó là được."
Phó Nghi cũng không khó xử nàng ta, chỉ kêu nàng ta học nhảy con thỏ ba cái.
Sau khi Lệ An Nghi nhảy xong, đang định hỏi Phó Nghi đến cuối cùng thì phải thắt thế nào mới được, thì bên kia vang lên giọng nói kinh ngạc của Đường Vãn———
"Ấu Ấu, sao muội thắt thành nút được vậy?"
Sau đó lập tức hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người lại.
Tô Hi ngẩng đầu, đôi mắt trong veo, ngay cả bản thân nàng cũng có hơi kinh ngạc. Nàng thấy mọi người thắt không được nên cũng muốn thử một lần xem, sau khi thử mấy cách không được thì bỗng nhiên ánh mắt nàng sáng lên, hai tay vòng trước mặt rồi giữ hai đầu tiên sau đó lại mở tay ra, và tự nhiên nó liền được thắt thành một nút.
Sau khi Tô Hi nói ra phương pháp này thì mọi người mới giật mình: "Đúng rồi, sao ta không nghĩ đến chứ."
Phó Nghi nhìn về phía Tô Hi, biểu cảm có hơi phức tạp, sau đó thì cười nói: "Hi biểu muội đúng là thông mi, mấy đề quái lạ như thể cũng có thể giải được."
Tô Hi cười cũng không nói gì.
Phó Nghi nói nàng "không làm việc đàng hoàng", chỉ biết mấy thứ bàng môn tà đạo thôi, nếu không phải Tô Hi đã từng bị ả làm nhục thì quả thật cũng nghe không ra được ý này.
Nhưng thái độ của Lệ An Nghi lại rất khác thường mà khích lệ Tô Hi vài câu, ngôn ngữ hơi có ý muốn làm quen với nàng.
Tô Hi kỳ quái nhìn nàng ta thêm vài lần.
Sau đó đến lượt Phó Nghi, Uyển Bình Công chúa và Tống Khả Khanh, ba người có trả lời đúng, cũng có bị phạt. Mọi người thấy thời gian không còn sớm, sắp đến giờ cơm trưa rồi nên nói sẽ chơi một vòng cuối cùng, mà trùng hợp chính là, lúc tiếng trống dừng lại thì hoa Mẫu Đơn rơi trên tay của Tô Hi.
Câu hỏi cuối cùng cũng rất xảo quyệt. Uyển Bình Công chúa hỏi: "Tô Cửu cô nương, vừa rồi chúng ta đi từ phòng khách ra thì đã đi qua bao nhiêu cửa tròn Mặt Trăng?"
Tô Hi: "......."
Phủ Công chúa rất lớn, phong cảnh sân sau thôi đã có ba bốn chỗ rồi, chứ đừng nói đến có bao nhiêu cửa tròn. Tô Hi căn bản không nhớ được nên tất nhiên cũng không trả lời được, vì thế nàng liền thua ở câu này, phải đồng ý với Uyển Bình Công chúa làm một việc.
Uyển Bình Công chúa thấy vẻ mặt Tô Hi buồn bực thì không khỏi vui vẻ, nói: "Nếu đã vậy thì chúng ta liền về phòng khách trước. Hậu viện của Kim Hà Viện có một Đào viện, dưới tàng cây có chôn mấy vò rượu hoa đào, nhưng còn chôn ở đâu thì ta sẽ không nói đâu cho cô nương đâu. Tô Cửu cô nương nếu tìm được mấy vò rượu hoa đào đó thì trưa hôm nay chúng ta liền uống cái đó."
Nói xong rồi lại gọi nha hoàn dẫn Tô Hi đến cái cây phía sau Đào viện, còn mấy người còn lại thì chen chúc trở về phòng khách.
Đào viện, đúng như tên gọi của nó, ở đó đều là cây Đào.
Lúc này, hoa Đào còn chưa héo, nên lúc vào sân thì thấy từng chùm hoa Đào nở rộ lên lan toả hương thơm khắp cả viện.
Tô Hi theo nha hoàn của phủ Công chúa vào trong sân, đếm đại khái thì có tổng cộng 120 cây Đào, dưới mỗi cây đều có khả năng chôn vò rượu hoa Đào. Uyển Bình Công chúa này đúng là biết chơi khăm nàng mà, nến nàng cứ tìm từng cây một thì cho dù Mặt Trời xuống núi cũng chưa chắc có thể tìm hết.
Tô Hi hỏi nha hoàn kia: "Ngươi có biết vò rượu hoa Đào chôn ở đâu không?"
Nha hoàn kia lắc đầu.
Tô Hi có thể hiểu, chính là nàng ta có biết cũng sẽ không nói với nàng.
Tô Hi đi vài bước dưới cây Đào, hoa trên đỉnh đầu rơi rụng rực rỡ, cánh hoa bay phấp phới.
Nàng vừa ngẩng đầu thì một cánh hoa rơi xuống trên đôi mắt làm lông mi nàng run lên, cánh hoa đó theo gương mặt nàng mà rơi xuống. Cảnh sắc thật ra rất đẹp, nếu không phải mấy người ở phòng khách chờ uống rượu hoa đào thì nàng thật sự muốn ở đây thêm chốc lát nữa.
Tô Hi đi thêm một bước nhìn cánh hoa đào trên mặt đất, bỗng nhiên trong lòng nảy ra một suy nghĩ, sau đó nàng dọc theo cây hoa đào nhìn lên từng cây.
Hôm nay Tô Hi mặc một chiếc áo sam màu anh đào, bên dưới là chiếc váy màu trắng thêu hoa văn bướm trắng vờn hoa, những con bướm trên váy sinh động như thật, cách thêu rất phức tạp, nó vẫy cánh như muốn bay ra từ trên váy Tô Hi theo từng chuyển động của nàng.
Sau đó thì Tô Hi bị cả đám bướm vờn quanh, bởi vì mãi suy nghĩ làm thế nào giải được câu hỏi nan giải của Uyển Bình Công chúa nên bước đi cũng hơi vội vã. Chân nàng mang chiếc giày thêu hoa màu hồng dệt vàng, đầu giày đính hai viên viên ngọc Đông Châu sáng rực, đôi chân xinh đẹp nhỏ bé như ẩn như hiện ở dưới váy, đúng là làm người ngứa hết tâm can.
Đào viện rất gần với Lộ Hoa Viên, chỉ cách có một bức tường.
Cách đó không xa chính là một ngôi đình được xây trên núi giả, trong đình có ba người, đúng là Tấn Vương thế tử Vệ Phong, Dự Vương thế tử Vệ Uyên cùng Đại hoàng tử Vệ Quý Thường đến Lộ Hoa Viên ngắm hoa.
Vệ Quý Thường nhìn lại, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này có hơi quen quen, cẩn thận suy nghĩ thì ra chính là tiểu nha đầu ngày đó thả diều ở biệt viện Tây Giao ở núi Long An.
Tuy Vệ Quý Thường không thể nói chuyện, tai cũng không thể nghe được nhưng lại có thể đọc hiểu khẩu hình miệng, y thấy Vệ Uyên nhìn đến hai con mắt đều không nháy, trong miệng còn nói: "Đây là tiểu cô nương nhà ai?"
Những cây đào rất rậm rạp, từng cây san sát nhau. Vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ngọt ngào xinh đẹp lộ ra, sau đó nàng lại đi tới tàng cây đào tiếp theo, đúng là chưa làm người ta nhìn đủ thì nàng đã khuất bóng rồi, giống như treo ngược người khác lên, làm người hận không thể chặt đứt cây đào trước mặt để nhìn cho kỹ dung nhan mềm mại xinh đẹp của nàng.
Vất vả lắm nàng mới dừng lại đứng dưới một tàng cây đào, rồi kêu người đào ra một vò rượu dưới đó.
Tô Hi phủi lớp bụi trên vò rượu sau đó cúi đầu ngửi, nghe thấy mùi rượu xông thẳng vào mũi thì nàng nhẹ nhàng híp mắt lại, khuôn mặt nhỏ lộ ra vài phần say sưa.
Đáng tiếc chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt chứ không thể toàn cảnh.
Vệ Uyên đang muốn gọi hạ nhân đến tìm hiểu xem đây là cô nương nhà ai thì Vệ Phong ngồi đối diện buông chén trà xuống, biểu tình nhàn nhạt nói: "Vừa rồi có chuyện đệ quên nói với đường huynh, Hoàng Thượng bảo đệ nói với huynh, việc nạn dân ở núi Thanh Thuỷ đã được xử lý xong, còn lại chuyện phần hộ khẩu thì cần đường huynh phải nhanh chóng giải quyết trong hôm nay."
Vệ Uyên đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: "Sao bây giờ đệ mới nói với ta?"
Vệ Phong cười xin lỗi, đứng dậy nói: "Nhất thời đệ quên mất, đường huynh bây giờ chắc có lẽ còn kịp đấy."
Hôm nay đã trôi qua nửa ngày, Vệ Uyên lúc này nào còn quan tâm đến chuyện người đẹp nữa chứ, y vội vàng mặc áo choàng vào rồi dẫn theo người hầu rời khỏi núi giả, chạy về phía núi Thanh Thuỷ.
Sau khi Dự Vương Thế tử rời đi thì trong đình chỉ còn lại có 2 người.
Đại hoàng tử Vệ Quý Thường nhìn về phía Vệ Phong, như suy tư mà cong môi cười, dùng ngón trỏ chấm ly trà rồi viết chữ lên bàn: "Không thể tưởng tượng được Vệ thế tử cũng có lúc quên chuyện đấy."
Vệ Phong nhìn chữ trên bàn, sắc mặt không thay đổi: "Thỉnh thoảng thôi."
Chỉ sợ không phải ngẫu nhiên mà là có liên quan tới người nào đó thôi. Vệ Quý Thường cũng không lật tẩy hắn, lại chầm chậm viết: "Cũng còn sớm, không bằng chúng ta tiếp tục chơi cờ?"
"Không được, ta còn có việc, đi trước đây." Vệ Phong trực tiếp từ chối, sắc mặt vẫn thong dong, không tí áy náy.
Đi lên nhìn thoáng qua Đào viện phía đối diện thì nơi đó đã không còn bóng người.
Tô Hi đi ra khỏi Đào viện thì đưa vò rượu hoa đào cho nha hoàn phía sau ôm, khuôn mặt nhỏ đầy ý cười.
Mới vừa rồi nàng nhìn thấy cánh hoa từ trên cây rơi xuống trên mặt đất, phía dưới bày ra một tầng mỏng đầy cánh hoa, đa số đều vùi xuống đất, sau đó còn có mấy cánh bị nát ra. Nếu dưới gốc cây có chôn vò rượu thì cánh hoa đó sẽ không nát nhanh như vậy, nó chắc chắn phải có nhiều cánh hoa hơn những cây khác.
Tô Hi cứ theo cách này mà tìm, quả thật cuối cùng liền tìm được.
Lúc này còn sớm, nên nàng cũng không nóng vội, cứ chầm chậm đi tới. Vòng qua một cánh cửa tròn, liền thấy có một người đi đến, mặc áo gấm màu xanh đen hoa văn vân như ý tứ hợp, tư thế oai hùng cao lớn, như tùng như bách, đúng là Vệ Phong.
Tô Hi dừng lại, vừa định gọi một tiếng "Đình Chu biểu ca" thì nhớ lại lần trước hắn trêu chọc nàng "quá nhỏ" thì lời nói sắp ra miệng liền nuốt lại vào trong bụng.
Chờ đến lúc Vệ Phong đến trước mặt, biểu tình của hắn vẫn thản nhiên, giống như không hề nhớ rõ chuyện lần trước.
Cuối cùng vẫn là Tô Hi lên tiếng chào hỏi.
Vệ Phong gật đầu, nói với nha hoàn phía sau Tô Hi: "Uyển Bình Công chúa đang chờ vò rượu hoa đào này, nếu tìm được rồi thì sớm đưa qua đi."
Nha hoàn hiểu tính tình của Uyển Bình Công chúa, nếu có hơi không hài lòng thì sẽ đánh sẽ phạt, bây giờ nghe Vệ Phong nói thế thì càng không dám trì hoãn nữa mà đi thẳng tới phòng khách.
Trên hành lang chỉ còn Tô Hi và Vệ Phong cùng với nha hoàn của nàng là Ngân Nhạn.
Vệ Phong cụp mắt nhìn Tô Hi trong chốc lát, sau đó nói: "Sao muội lại đến Đào viện để lấy rượu thế?"
Tô Hi vừa buồn bực chuyện sao hắn biết mình đến Đào viện, vừa giải thích trò chơi kích trống truyền hoa mà các nàng chơi: "Muội không trả lời được câu hỏi của Uyển Bình Công chúa nên phải làm theo ý của nàng ấy một chuyện."
Vệ Phong không nói gì nữa, chỉ cụp mắt nhìn nàng.
Tô Hi bị hắn nhìn đến hơi mất tự nhiên, bèn uốn gối nói: "Đình Chu biểu ca, muội về phòng khách trước đây." Dứt lời thì muốn đi qua người Vệ Phong.
Vệ Phong gọi nàng lại, "Khoan đã."
Tô Hi theo bản năng dừng bước lại, nhìn về phía Vệ Phong hỏi: "Đình Chu biểu ca, còn có chuyện gì........" Tiếp đó, bỗng nhiên liền im bặt.
Vệ Phong vươn tay ra, ngón cái nhẹ nhàng đặt trên trán nàng.
Vừa rồi lúc Tô Hi tìm vò rượu thì trên đầu có rất nhiều cánh hoa đào rơi xuống, cánh hoa thấm nước để lại một dấu nhỏ màu đỏ trên ấn đường của nàng, xa xa nhìn như một nốt chu sa vậy.
Vệ Phong lấy ngón tay cái lau sạch đi vết hoa đào kia, sau đó thu tay lại, sắc mặt như thường nói: "Được rồi."
Tô Hi ngửa đầu nhìn hắn, chớp mắt "ồ" một tiếng. Thấy hắn vẫn bình thường, giống như chỉ đơn thuần giúp nàng thôi thì nàng cũng không nghĩ nhiều, chào tạm biệt rồi dẫn Ngân Nhạn rời đi.
Hoàng Thượng chỉ có một người con trai tên là Vệ Quý Thường, vị Đại Hoàng tử này chính là chỉ y.
Thọ Xương Trưởng Công chúa là cô mẫu của mấy người bọn họ, hôm nay là lễ mừng thọ của bà nên mấy người bọn họ đến chúc thọ đúng là bình thường thôi.
Chẳng qua chúc thọ thì cứ chúc thọ đi, còn tới Lộ Hoa Viên là gì chứ?
Thật là mất hứng. Uyển Bình Công chúa bất mãn bỉu môi, chắc chắn là chủ ý của một vị biểu ca khác của nàng ta, Dự Vương Thế tử Dự Uyên. Uyển Bình Công chúa rất hiểu tính tình của Đại biểu ca này, tính tình phóng đãng không thể kiềm chế, không chịu gò bó, thích đi du sơn ngoạn thuỷ, còn rất phản loạn bất nghịch, y mới không thèm quan tâm đến có nữ quyến ở Lộ Hoa Viên hay không, chỉ cần y muốn xem Mẫu Đơn thì nhất định đến thôi.
Uyển Bình Công chúa đành phải mời mọi người đến Kim Hà viện. Kim Hà viện có một hồ hoa súng, còn chưa nở hoa, trong viện thì có một đình bát giác được trang trí hết sức tao nhã, chỉ là so với Lộ Hoa Viên thì kém xa.
Có mấy cô gái nghe nói Tấn Vương Thế tử và Dự Vương Thế tử đều tới, còn có thể may mắn gặp quý nhân trong cung một lần thì lúc đó đứng ngồi không yên, gương mặt hiện rõ vẻ thẹn thùng đỏ hồng, đôi mắt thường liếc ra phía ngoài cửa
Uyển Bình Công chúa bởi vì bị quấy rầy nên tâm tình không vui, thấy thế cũng không lưu tình nói: "Mọi người nếu tiếc thì lúc này còn có thể trở về, kích trống truyền hoa này của ta không phải thiếu vài người thì chơi không được."
Mấy người kia lập tức xấu hổ để đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống.
Đường Vãn lặng lẽ ghé sát vào tai Tô Hi nói nhỏ: "Uyển Bình Công chúa này đúng là không cho người khác mặt mũi gì cả."
Tô Hi sau khi nghe xong cũng chỉ giương nhẹ hàng lông mi dài, nhẹ nhàng cười không nói gì.
Thấy một màn này làm nàng nhớ tới lúc trước Uyển Bình Công chúa cũng đã từng nói móc nàng. Lúc trước cũng tại chỗ này, Tấn Vương thế tử Vệ Phong, Dự Vương thế tử Vệ Uyên cùng Đại hoàng tử Vệ Quý Thường ở bên ngoài, còn nàng thì ngồi bên cạnh Uyển Bình Công chúa, không cẩn thận làm đổ một ly trà trên bàn, nước trà bắn lên váy của Uyển Bình Công chúa làm nàng ta nổi giận, sau đó giơ tay đẩy ngã nàng xuống đất, còn cầm một đĩa đậu trên bàn đổ hết lên người nàng nữa.
Nàng ta từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt khinh thường nói: "Người là nhà ai, ngoại trừ ăn ra thì còn biết làm gì? Nhìn lại người mình đi, béo như thế làm người ta nhìn xong hết muốn ăn luôn rồi. Hôm nay nếu ngươi ăn sạch chỗ đậu này thì ta liền tha thứ cho người, thế nào?"
Sau đó, mấy người Vệ Phong nghe thấy động tĩnh thì đến cạnh cửa thì nhìn thấy một màn này.
Đó là lúc Tô Hi mất mặt nhất, nàng hận lúc đó không có cái lỗ để chui xuống. Chung quanh đều là những cô gái choai choai, còn có mấy nam tử trẻ tuổi, huống chi Vệ Phong lại là đối tượng mọi người ái mộ, Tô Hi vốn dĩ cũng đến tuổi xuân tâm nảy, ai dè trái tim thiếu nữ của nàng bị Uyển Bình Công chúa dẫm nát hết, nát đến mức không thể nhặt lại được nữa.
Cuối cùng, Tô Hi tất nhiên không ăn chỗ đậu đó, sau đó Tô Chỉ lại tìm nàng rồi dẫn nàng đi trước mặt mọi người.
Sau đó nữa, Tô Chỉ gần như không bao giờ bước vào phủ Công chúa nửa bước.
Tô Hi suy nghĩ thất thần, cho đến khi Đường Vãn nhẹ đâm vào bả vai nàng thì nàng mới hồi thần: "Đường tỷ tỷ, sao vậy?"
Đường Vãn nói: "Muội còn nói hả, ta gọi muội mấy tiếng rồi mà muội còn không để ý tới, kích trống truyền hoa sắp bắt đầu rồi, sao muội còn ngơ ngẩn thế?"
Tô Hi ngượng ngùng nói: "Muội đang suy nghĩ."
Cũng may Đường Vãn không tiếp tục truy hỏi nàng đang suy nghĩ chuyện gì, sau đó thì kích trống truyền hoa bắt đầu rồi.
Tô Hi vừa nghe tiếng trống vừa nghĩ, bây giờ nàng không mập nên Uyển Bình Công chúa cũng không lộ ra ánh mắt khinh thường đó, ngược lại còn rất hiền lành với nàng. Thế giới này, đúng thật là trông mặt bắt hình dong mà.
Vòng thứ nhất của kích trống truyền hoa, hoa Mẫu Đơn dừng trong tay Đường Vãn, mọi người đề nghị nàng ấy làm một bài thơ ngẫu hứng.
Đường Vãn liền làm một bài thơ ca ngợi Mẫu Đơn, qua loa đại khái còn chưa có trở ngại nên mọi người đều miễn cưỡng cho nàng ấy qua.
Đợt thứ hai đến phiên Lệ An Nghi. Phó Nghi ra đề mục cho nàng ta.
Lệ An Nghi nói: "Nghi tỷ tỷ, đừng ra đề khó quá nha."
Phó Nghi hơi mỉm cười. Lần Tết Thượng Nguyên trước bị Tô Hi đoạt hết nổi bật, ả và Ân Thê Thê cũng không thể so lại nàg, hôm nay Phó Nghi muốn hoà lại một ván, tuy nói Lệ An Nghi không ngừng cầu ả ra đề dễ một chút nhưng ả vẫn nói: "Như vậy được thôi, chúng ta không làm thơ nữa, ta có một trò thú vị lắm. Nghi muội muội, ta cho muội một cái dây thừng, chỉ cần muội có thể nắm lấy hai đầu sợi dây, nhưng không thể buông tay khúc giữa ra, sau đó muội phải buộc dây lại, thế nào?"
Nha hoàn đưa cho Lệ An Nghi một sợi dây thừng, Lệ An Nghi nói: "Đề này quá đơn giản, Nghi tỷ tỷ chờ đây."
Nàng ta nói đầy tự tin rồi cầm hai đầu của dây thừng, một đôi tay vòng qua vòng lại. Đã vài lần Lệ An Nghi đều cho rằng bản thân mình thành công, ai biết kéo ra thì thấy chả thắt được một nút nào cả.
Lệ An Nghi lẩm bẩm: "Sao lại thế này? Sao vẫn không được thế."
Những cô gái khác đang ngồi cũng sôi nổi cầm dây thừng thử làm, nhưng cũng không ai thành công được.
Phó Nghi cười nói: "Nghi muội muội có nguyện ý đồng ý với ta làm một chuyện không?"
Lệ An Nghi từ bỏ, tâm phục khẩu phục nói; "Nghi tỷ tỷ nói đi, muốn muội làm cái gì, chỉ cần không quá khó là được."
Phó Nghi cũng không khó xử nàng ta, chỉ kêu nàng ta học nhảy con thỏ ba cái.
Sau khi Lệ An Nghi nhảy xong, đang định hỏi Phó Nghi đến cuối cùng thì phải thắt thế nào mới được, thì bên kia vang lên giọng nói kinh ngạc của Đường Vãn———
"Ấu Ấu, sao muội thắt thành nút được vậy?"
Sau đó lập tức hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người lại.
Tô Hi ngẩng đầu, đôi mắt trong veo, ngay cả bản thân nàng cũng có hơi kinh ngạc. Nàng thấy mọi người thắt không được nên cũng muốn thử một lần xem, sau khi thử mấy cách không được thì bỗng nhiên ánh mắt nàng sáng lên, hai tay vòng trước mặt rồi giữ hai đầu tiên sau đó lại mở tay ra, và tự nhiên nó liền được thắt thành một nút.
Sau khi Tô Hi nói ra phương pháp này thì mọi người mới giật mình: "Đúng rồi, sao ta không nghĩ đến chứ."
Phó Nghi nhìn về phía Tô Hi, biểu cảm có hơi phức tạp, sau đó thì cười nói: "Hi biểu muội đúng là thông mi, mấy đề quái lạ như thể cũng có thể giải được."
Tô Hi cười cũng không nói gì.
Phó Nghi nói nàng "không làm việc đàng hoàng", chỉ biết mấy thứ bàng môn tà đạo thôi, nếu không phải Tô Hi đã từng bị ả làm nhục thì quả thật cũng nghe không ra được ý này.
Nhưng thái độ của Lệ An Nghi lại rất khác thường mà khích lệ Tô Hi vài câu, ngôn ngữ hơi có ý muốn làm quen với nàng.
Tô Hi kỳ quái nhìn nàng ta thêm vài lần.
Sau đó đến lượt Phó Nghi, Uyển Bình Công chúa và Tống Khả Khanh, ba người có trả lời đúng, cũng có bị phạt. Mọi người thấy thời gian không còn sớm, sắp đến giờ cơm trưa rồi nên nói sẽ chơi một vòng cuối cùng, mà trùng hợp chính là, lúc tiếng trống dừng lại thì hoa Mẫu Đơn rơi trên tay của Tô Hi.
Câu hỏi cuối cùng cũng rất xảo quyệt. Uyển Bình Công chúa hỏi: "Tô Cửu cô nương, vừa rồi chúng ta đi từ phòng khách ra thì đã đi qua bao nhiêu cửa tròn Mặt Trăng?"
Tô Hi: "......."
Phủ Công chúa rất lớn, phong cảnh sân sau thôi đã có ba bốn chỗ rồi, chứ đừng nói đến có bao nhiêu cửa tròn. Tô Hi căn bản không nhớ được nên tất nhiên cũng không trả lời được, vì thế nàng liền thua ở câu này, phải đồng ý với Uyển Bình Công chúa làm một việc.
Uyển Bình Công chúa thấy vẻ mặt Tô Hi buồn bực thì không khỏi vui vẻ, nói: "Nếu đã vậy thì chúng ta liền về phòng khách trước. Hậu viện của Kim Hà Viện có một Đào viện, dưới tàng cây có chôn mấy vò rượu hoa đào, nhưng còn chôn ở đâu thì ta sẽ không nói đâu cho cô nương đâu. Tô Cửu cô nương nếu tìm được mấy vò rượu hoa đào đó thì trưa hôm nay chúng ta liền uống cái đó."
Nói xong rồi lại gọi nha hoàn dẫn Tô Hi đến cái cây phía sau Đào viện, còn mấy người còn lại thì chen chúc trở về phòng khách.
Đào viện, đúng như tên gọi của nó, ở đó đều là cây Đào.
Lúc này, hoa Đào còn chưa héo, nên lúc vào sân thì thấy từng chùm hoa Đào nở rộ lên lan toả hương thơm khắp cả viện.
Tô Hi theo nha hoàn của phủ Công chúa vào trong sân, đếm đại khái thì có tổng cộng 120 cây Đào, dưới mỗi cây đều có khả năng chôn vò rượu hoa Đào. Uyển Bình Công chúa này đúng là biết chơi khăm nàng mà, nến nàng cứ tìm từng cây một thì cho dù Mặt Trời xuống núi cũng chưa chắc có thể tìm hết.
Tô Hi hỏi nha hoàn kia: "Ngươi có biết vò rượu hoa Đào chôn ở đâu không?"
Nha hoàn kia lắc đầu.
Tô Hi có thể hiểu, chính là nàng ta có biết cũng sẽ không nói với nàng.
Tô Hi đi vài bước dưới cây Đào, hoa trên đỉnh đầu rơi rụng rực rỡ, cánh hoa bay phấp phới.
Nàng vừa ngẩng đầu thì một cánh hoa rơi xuống trên đôi mắt làm lông mi nàng run lên, cánh hoa đó theo gương mặt nàng mà rơi xuống. Cảnh sắc thật ra rất đẹp, nếu không phải mấy người ở phòng khách chờ uống rượu hoa đào thì nàng thật sự muốn ở đây thêm chốc lát nữa.
Tô Hi đi thêm một bước nhìn cánh hoa đào trên mặt đất, bỗng nhiên trong lòng nảy ra một suy nghĩ, sau đó nàng dọc theo cây hoa đào nhìn lên từng cây.
Hôm nay Tô Hi mặc một chiếc áo sam màu anh đào, bên dưới là chiếc váy màu trắng thêu hoa văn bướm trắng vờn hoa, những con bướm trên váy sinh động như thật, cách thêu rất phức tạp, nó vẫy cánh như muốn bay ra từ trên váy Tô Hi theo từng chuyển động của nàng.
Sau đó thì Tô Hi bị cả đám bướm vờn quanh, bởi vì mãi suy nghĩ làm thế nào giải được câu hỏi nan giải của Uyển Bình Công chúa nên bước đi cũng hơi vội vã. Chân nàng mang chiếc giày thêu hoa màu hồng dệt vàng, đầu giày đính hai viên viên ngọc Đông Châu sáng rực, đôi chân xinh đẹp nhỏ bé như ẩn như hiện ở dưới váy, đúng là làm người ngứa hết tâm can.
Đào viện rất gần với Lộ Hoa Viên, chỉ cách có một bức tường.
Cách đó không xa chính là một ngôi đình được xây trên núi giả, trong đình có ba người, đúng là Tấn Vương thế tử Vệ Phong, Dự Vương thế tử Vệ Uyên cùng Đại hoàng tử Vệ Quý Thường đến Lộ Hoa Viên ngắm hoa.
Vệ Quý Thường nhìn lại, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này có hơi quen quen, cẩn thận suy nghĩ thì ra chính là tiểu nha đầu ngày đó thả diều ở biệt viện Tây Giao ở núi Long An.
Tuy Vệ Quý Thường không thể nói chuyện, tai cũng không thể nghe được nhưng lại có thể đọc hiểu khẩu hình miệng, y thấy Vệ Uyên nhìn đến hai con mắt đều không nháy, trong miệng còn nói: "Đây là tiểu cô nương nhà ai?"
Những cây đào rất rậm rạp, từng cây san sát nhau. Vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ngọt ngào xinh đẹp lộ ra, sau đó nàng lại đi tới tàng cây đào tiếp theo, đúng là chưa làm người ta nhìn đủ thì nàng đã khuất bóng rồi, giống như treo ngược người khác lên, làm người hận không thể chặt đứt cây đào trước mặt để nhìn cho kỹ dung nhan mềm mại xinh đẹp của nàng.
Vất vả lắm nàng mới dừng lại đứng dưới một tàng cây đào, rồi kêu người đào ra một vò rượu dưới đó.
Tô Hi phủi lớp bụi trên vò rượu sau đó cúi đầu ngửi, nghe thấy mùi rượu xông thẳng vào mũi thì nàng nhẹ nhàng híp mắt lại, khuôn mặt nhỏ lộ ra vài phần say sưa.
Đáng tiếc chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt chứ không thể toàn cảnh.
Vệ Uyên đang muốn gọi hạ nhân đến tìm hiểu xem đây là cô nương nhà ai thì Vệ Phong ngồi đối diện buông chén trà xuống, biểu tình nhàn nhạt nói: "Vừa rồi có chuyện đệ quên nói với đường huynh, Hoàng Thượng bảo đệ nói với huynh, việc nạn dân ở núi Thanh Thuỷ đã được xử lý xong, còn lại chuyện phần hộ khẩu thì cần đường huynh phải nhanh chóng giải quyết trong hôm nay."
Vệ Uyên đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: "Sao bây giờ đệ mới nói với ta?"
Vệ Phong cười xin lỗi, đứng dậy nói: "Nhất thời đệ quên mất, đường huynh bây giờ chắc có lẽ còn kịp đấy."
Hôm nay đã trôi qua nửa ngày, Vệ Uyên lúc này nào còn quan tâm đến chuyện người đẹp nữa chứ, y vội vàng mặc áo choàng vào rồi dẫn theo người hầu rời khỏi núi giả, chạy về phía núi Thanh Thuỷ.
Sau khi Dự Vương Thế tử rời đi thì trong đình chỉ còn lại có 2 người.
Đại hoàng tử Vệ Quý Thường nhìn về phía Vệ Phong, như suy tư mà cong môi cười, dùng ngón trỏ chấm ly trà rồi viết chữ lên bàn: "Không thể tưởng tượng được Vệ thế tử cũng có lúc quên chuyện đấy."
Vệ Phong nhìn chữ trên bàn, sắc mặt không thay đổi: "Thỉnh thoảng thôi."
Chỉ sợ không phải ngẫu nhiên mà là có liên quan tới người nào đó thôi. Vệ Quý Thường cũng không lật tẩy hắn, lại chầm chậm viết: "Cũng còn sớm, không bằng chúng ta tiếp tục chơi cờ?"
"Không được, ta còn có việc, đi trước đây." Vệ Phong trực tiếp từ chối, sắc mặt vẫn thong dong, không tí áy náy.
Đi lên nhìn thoáng qua Đào viện phía đối diện thì nơi đó đã không còn bóng người.
Tô Hi đi ra khỏi Đào viện thì đưa vò rượu hoa đào cho nha hoàn phía sau ôm, khuôn mặt nhỏ đầy ý cười.
Mới vừa rồi nàng nhìn thấy cánh hoa từ trên cây rơi xuống trên mặt đất, phía dưới bày ra một tầng mỏng đầy cánh hoa, đa số đều vùi xuống đất, sau đó còn có mấy cánh bị nát ra. Nếu dưới gốc cây có chôn vò rượu thì cánh hoa đó sẽ không nát nhanh như vậy, nó chắc chắn phải có nhiều cánh hoa hơn những cây khác.
Tô Hi cứ theo cách này mà tìm, quả thật cuối cùng liền tìm được.
Lúc này còn sớm, nên nàng cũng không nóng vội, cứ chầm chậm đi tới. Vòng qua một cánh cửa tròn, liền thấy có một người đi đến, mặc áo gấm màu xanh đen hoa văn vân như ý tứ hợp, tư thế oai hùng cao lớn, như tùng như bách, đúng là Vệ Phong.
Tô Hi dừng lại, vừa định gọi một tiếng "Đình Chu biểu ca" thì nhớ lại lần trước hắn trêu chọc nàng "quá nhỏ" thì lời nói sắp ra miệng liền nuốt lại vào trong bụng.
Chờ đến lúc Vệ Phong đến trước mặt, biểu tình của hắn vẫn thản nhiên, giống như không hề nhớ rõ chuyện lần trước.
Cuối cùng vẫn là Tô Hi lên tiếng chào hỏi.
Vệ Phong gật đầu, nói với nha hoàn phía sau Tô Hi: "Uyển Bình Công chúa đang chờ vò rượu hoa đào này, nếu tìm được rồi thì sớm đưa qua đi."
Nha hoàn hiểu tính tình của Uyển Bình Công chúa, nếu có hơi không hài lòng thì sẽ đánh sẽ phạt, bây giờ nghe Vệ Phong nói thế thì càng không dám trì hoãn nữa mà đi thẳng tới phòng khách.
Trên hành lang chỉ còn Tô Hi và Vệ Phong cùng với nha hoàn của nàng là Ngân Nhạn.
Vệ Phong cụp mắt nhìn Tô Hi trong chốc lát, sau đó nói: "Sao muội lại đến Đào viện để lấy rượu thế?"
Tô Hi vừa buồn bực chuyện sao hắn biết mình đến Đào viện, vừa giải thích trò chơi kích trống truyền hoa mà các nàng chơi: "Muội không trả lời được câu hỏi của Uyển Bình Công chúa nên phải làm theo ý của nàng ấy một chuyện."
Vệ Phong không nói gì nữa, chỉ cụp mắt nhìn nàng.
Tô Hi bị hắn nhìn đến hơi mất tự nhiên, bèn uốn gối nói: "Đình Chu biểu ca, muội về phòng khách trước đây." Dứt lời thì muốn đi qua người Vệ Phong.
Vệ Phong gọi nàng lại, "Khoan đã."
Tô Hi theo bản năng dừng bước lại, nhìn về phía Vệ Phong hỏi: "Đình Chu biểu ca, còn có chuyện gì........" Tiếp đó, bỗng nhiên liền im bặt.
Vệ Phong vươn tay ra, ngón cái nhẹ nhàng đặt trên trán nàng.
Vừa rồi lúc Tô Hi tìm vò rượu thì trên đầu có rất nhiều cánh hoa đào rơi xuống, cánh hoa thấm nước để lại một dấu nhỏ màu đỏ trên ấn đường của nàng, xa xa nhìn như một nốt chu sa vậy.
Vệ Phong lấy ngón tay cái lau sạch đi vết hoa đào kia, sau đó thu tay lại, sắc mặt như thường nói: "Được rồi."
Tô Hi ngửa đầu nhìn hắn, chớp mắt "ồ" một tiếng. Thấy hắn vẫn bình thường, giống như chỉ đơn thuần giúp nàng thôi thì nàng cũng không nghĩ nhiều, chào tạm biệt rồi dẫn Ngân Nhạn rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.