Chương 38: Pháp ngôn nghĩa sơ
Phong Hà Du Nguyệt
20/04/2021
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Sau khi về phủ thì Tô Hi tắm rửa xong ngồi sau giường La Hán đọc sách, còn Ngân Nhạn thì ngồi sau lau tóc cho nàng.
Sau khi Ngân Nhạn lau khô tóc thì lại đổ bốn năm giọt dầu hoa hồng vào lòng bàn tay, sau đó hai tay xoa lại với nhau cho nóng rồi bôi lên tóc nàng.
Hôm nay Tô Hi có hơi mệt, nàng đọc một lát rồi khép hờ đôi mắt lại, che miệng ngáp một cái, đang chuẩn bị kêu nha hoàn chuẩn bị giường ngủ thì Ngân Hạc vén chuỗi rèm ngọc lên, thái độ kỳ lại, nói: "Tiểu thư, Nhị phu nhân và Nhị lão gia tới."
Tô Hi nghe vậy thì tỉnh ngủ hơn phân nữa, nàng buông sắc nghi hoặc hỏi: "Hai người đó tới làm gì?"
Ngân Hạc lắc đầu, "Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, chỉ là hôm nay nô tỳ có nghe nói........."
Hôm nay Tô Hi đến phủ Công chúa cho nên không rõ ràng lắm trong phủ xảy ra chuyện gì.
Mấy ngày trước sau khi Nhị lão gia xoá tên Tô Dụ ra khỏi gia phả thì Tô Dụ vẫn luôn ở trong ngõ nhỏ Hồ Lô cách phủ Tướng quân hai con phố. Nhị phu nhân mấy ngày thường thường vẫn đến thăm gã, tuy Tô Dụ đã chịu trừng phạt lớn như vậy nhưng cũng không thấy gã bớt phóng túng đi tí nào, vẫn như cũ suốt ngày đi theo mấy đám bạn đến hoa lâu uống rượu rồi nghe đàn.
Hôm nay không biết vì sao lại thế này, có lẽ là có sự bất đồng cho nên Tô Dụ có chút tranh cãi với mấy tên công tử ăn chơi trác táng, bởi vì Tô Dụ hiện giờ không phải là Tứ gia của phủ Tướng Quân nữa thì mấy người kia cũng chẳng e dè mà đánh gã một trận. Bây giờ Tô Dụ bị đánh đến sưng mắt tím mũi, hôn mê bất tỉnh, nghe nói còn không xuống giường được. Sau khi Quách thị biết được thì khóc lóc thảm thiết, bà ta chỉ có một đứa con trai, hồi lúc trước bị Nhị lão gia Tô Dương đuổi ra khỏi cửa thì gây chuyện ầm ĩ vài ngày, nếu bây giờ có vấn đề gì nữa thì bà ta cũng sống không nổi nữa.
Tô Hi sau khi nghe xong mấy lời này thì cũng đại khái đoán được ý đồ đến đây của Nhị thúc phụ và Nhị thẩm, nàng không kịp thay quần áo nên chỉ bảo Ngân Hạc lấy một chiếc áo ngoài màu xanh lục hoa văn điệp luyến hoa của hàng thêu Tô Châu khoác vào rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên, Quách thị vừa thấy nàng thì bắt đầu khóc lóc than thở cầu xin: "Hi tỷ nhi, Dụ ca nhi là Tứ ca của cháu,..........Nó nhất thời hồ đồ mới có thể làm ra loại chuyện này, nó đã bị trừng phạt rồi, cháu tha thứ cho nó lần này đi........Du ca nhi nếu có chuyện gì thì Nhị thẩm không sống nổi nữa, bây giờ chị dâu Cẩm Nhi của cháu lại mang thai nữa, cũng sắp sinh đến nơi rồi, cháu có thể nhẫn tâm nhìn cháu của mình sinh ra mà không có phụ thân sao? Hi tỷ nhi, Nhị thẩm biết từ nhỏ cháu đã tâm địa thiện lương, Nhị thẩm cầu xin cháu, cháu nói một tiếng với lão thái gia đón Dục ca nhi về nhà dưỡng thương có được không?"
Tô Hi đứng ở trước rèm, lần đầu thấy Nhị thẩm ăn nói khép nép với nàng như thế.
Trước đây, lòng dạ của Quách thị rất cao, không bao muốn nhìn thấy Đại phòng và Tam phòng tốt hơn Nhị phòng của bọn họ, nói chuyện cũng chua lòm, so sánh như vậy thật đúng ra có hơi đáng thương. Nhưng Tô Hi nhớ đến Tô Dụ và Tô Lăng Dung hợp mưu làm hỏng trong sạch của mình thì không thể mềm lòng được, nàng nhìn về phía Nhị thúc, nói: "Nhị thúc cũng tới cầu xin cháu sao?"
Tô Dương thật sự không có mặt mũi, ông biết con gái mình làm việc không đạo nghĩa nhưng lại không chịu nổi Quách thị khóc lóc cầu xin, hơn nữa dù sao Tô Dụ cũng là con của ông nên ông cũng rất đau lòng. Tô Dương lau mặt, nói: "Ấu Ấu, cháu tha thứ cho Tứ ca lần này đi, hôm khác Nhị thúc bảo nó quỳ gối nhận lỗi trước mặt cháu."
Tô Hi mím môi, không nói lời nào.
Quá thị thấy Tô Hi không có ý nhượng bộ thì tiếng khóc to hơn, cả người gần như bổ nhào vào Tô Hi: "Hi tỷ nhi, chẳng lẽ cháu muốn hai người chúng ta quỳ xuống cầu xin cháu sao? Huống chi.......Huống chi không phải cháu cũng không xảy ra chuyện gì sao, cháu nhẫn tâm nhìn Nhị thúc và Nhị thẩm về già phải lẻ loi hiu quạnh không người đưa tiễn sao?"
Tô Hi nhíu mày, hỏi: "Cháu không xảy ra chuyện gì thì Tứ đường ca và Tứ tỷ liền không sai sao? Cháu xứng đáng bị tính kế như vậy sao? Sao Nhị thẩm lại nói như vậy."
Quách thị nghẹn một chút, phủ nhận nói: "Đương nhiên không phải, Nhị thẩm không có ý đó......."
Tô Hi dời tầm mắt, cứng rắn nói: "Việc này cháu không làm chủ được, Nhị thẩm cầu xin sai người rồi. Trời đã tối rồi, cháu muốn nghỉ ngơi, Nhị thẩm và Nhị thúc cũng trở về sớm đi."
Đó chính là ý tứ tiễn khách. Sau khi bảo Ngân Hạc tiễn Nhị thúc và Nhị thẩm về thì Tô Hi xoay người vào trong phòng.
Quách thị không tin Tô Hi lại ý chí sắt đá như vậy nên kinh ngạc mà nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng thật sự đi vào trong phòng thì không khỏi siết chặt khăn tay, cắn chặt răng.
*
Hôm sau, Nhị phu nhân Quách thị quả thật đến trước mặt lão thái thái và lão thái gia cầu xin, hơn nữa còn dẫn Đậu Cẩm nhi theo.
Đậu Cẩm mang thai đang mang thai, bây giờ đã 6,7 tháng, ôm cái bụng to, bộ dáng đúng là có hơi đáng thương. Chồng không ở bên cạnh, hai ngày nay nàng ta cũng ốm hơn nhiều, tuy nói Tô Dụ là người không lo cho gia đình nhưng bên người tốt xấu gì cũng có một người đàn ông, bây giờ Tô Dụ bị đuổi ra khỏi phủ thì nàng ta liền không còn người tâm phúc nữa.
Hai người cầu tình cho Tô Dụ. Sau khi Ân thị biết được thì đập vỡ cái ly rồi chạy đến phòng trên nói với lão thái thái và lão thái gia: "Nếu người kêu Tô Dụ trở về thì con dâu liền đâm đầu chết ở đây."
Thái độ của Ân thị rất kiên quyết nên lão thái thái và lão thái gia cũng không tiện nhượng bộ. Huống chi từ sau khi Tô lão thái gia trúng gió thì thân thể không bằng trước nữa, không chịu nổi cãi cọ ầm ĩ bèn phất tay nói: "Đều về đi, về hết đi. Sai người đi xem vết thương cho Tô Dụ, chuyện này thế là xong, hai đứa cũng đừng nhắc lại nữa." Những lời cuối cùng là nói cho Quách thị và Đậu Cẩm nhi nghe.
Quách thị không thể tin được lão thái gia có thể trơ mắt nhìn Tô Dụ bị thương mà vẫn không quan tâm, nói: "Phụ thân........"
Lão thái gia đã về phòng, còn lão thái thái cũng chống gậy đứng lên liếc nhìn Quách thị một cái: "Đừng nói nữa, chuyện này là các ngươi có lỗi với Nhị phòng. Dụ ca nhi ở bên ngoài chịu khổ coi như một bài học, cũng mài giũa cho tâm tính của nó, không thể cứ để cho nó vậy được.'
Quách thị đành phải ngậm miệng lại.
Tô Hi bên kia nghe nói về chuyện của phòng trên thì cũng không có phản ứng gì lớn, tiếp tục kêu Ngân Nhạn chuẩn bị xe ngựa.
Lúc này biên quan không yên ổn, thường có giặc cỏ của ngoại tộc xâm chiếm gây chuyện với bá tánh ở biên quan, thế là Chiêu Nguyên Đế bèn sai Tô gia trước đến bình loạn nơi biên quan. Thân thể của Tô lão thái gia không tốt, nên lần xuất chinh này đổi thành Đại lão gia Tô Chấn và Nhị ca Tô Chỉ, cuối tháng này phải xuất phát.
Chuyến đi này có lẽ phải khoảng nửa năm, nên Tô Hi muốn đến chùa Minh Giác cầu một lá bùa bình an cho phụ thân và Nhị ca, phù hộ cho hai người bình an trở về.
Vừa lúc Nhị ca Đường Vĩ của Đường Vãn năm nay cũng thi khoa cử, cho nên Đường Vãn cũng đến chùa Minh Giác cầu cho ca ca nàng ấy có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi đình. Vì thế hai người quyết định hôm nay đi cùng nhau, Đường Vãn tới rồi ở bên ngoài đợi nàng.
Tô Hi mới ra cửa thì xa xa đã thấy Nhị thẩm Qúach thị và Đậu Cẩm nhi cùng đi về hướng bên này, nàng suy nghĩ một lát rồi uốn gối xem như chào hỏi, sau đó dẫn Ngân Hạc và Ngân Nhạn rời đi.
Quách thị nhìn bóng dáng của Tô Hi thì đỏ con mắt, trong lòng bực mình Tô Hi, nếu không phải do nàng thì sao Dụ ca nhi lại rơi vào tình trạng như bây giờ chứ.
Bên này, Tô Hi và Đường Vãn ngồi xe ngựa đến chân núi của chùa Minh Giác. Vì để tỏ vẻ thành tâm nên hai người cùng nhau đi bộ tới đỉnh núi.
Mấy năm nay Tô Hi vừa chạy bộ lại vừa tập múa nên thể lực rất tốt, trèo lên đỉnh núi căn bản chả phải việc gì lớn, nàng vẫn bước đi nhẹ nhàng khoan thai cả đường, khuôn mặt nhỏ thì đầy ý cười, dáng điệu uyển chuyển cứ như Tiểu Yến Tử vậy.
Đường Vãn thì thở hồng hộc, cả đường nghỉ ngơi đến 4,5 lần, còn có lúc Tô Hi phải kéo nàng ấy đi một đoạn dài, vất vả lắm mới trèo lên được đỉnh núi thì nàng ấy đã mệt đến đứt hơi. Nha hoàn hai nàng dẫn theo cũng mệt thở hồng hộc chỉ có mình Tô Hi sắc mặt như thường, đi theo người nhà sư vào chùa miếu, sau đó đến dâng hương và bái phật ở Đại Hùng Bảo Điện rồi lại xin một quẻ xăm.
Xăm số 77.
Tăng nhân ở chỗ giải xăm nói là quẻ xăm thượng thượng làm Tô Hi vui mừng, vội vàng bảo Ngân Nhạn bỏ thêm 100 đồng tiền hương du (*).
(*) Tiền hương du là tiền dâng cho bồ tát hay vị thần nào đó, được đựng trong hộp hương du.
Chờ sau khi Đường Vãn cũng dâng hương xong thì hai người lại cùng đi đến sân sau tìm Minh trụ trì vẽ bùa bình an.
Mấy năm nay Tô Hi thường hay tới Tàng Kinh Các của chùa Minh Giác mượn sách, trong đó cất chứa rất nhiều sách, còn có rất nhiều quyển duy nhất của tiền triều, nàng cũng gần như là khách quen của Tàng Kinh Các. Sau khi vẽ bùa bình an xong thì Tô Hi như cũ hỏi trụ trì Minh Không: "Đại sư, tiểu nữ có thể đến Tàng Kinh Các của chùa xem không?"
Trụ trì Minh Không gật đầu, nhưng là vẫn là một điều kiện như cũ, chỉ có một mình nàng có thể đi vào.
Tô Hi nói cảm ơn với trụ trì, sau đó thì đến phía sau của Tàng Kinh Các bảo Đường Vãn và hai nha hoàn chờ ở ngoài.
Đường Vãn có hơi không hài lòng, oán giận nói: "Ấu Ấu, sao trụ trì đó chỉ cho mình muội vào chứ? Tuy rằng tỷ không thích đọc sách nhưng cũng đâu có giẫm hư sách của đại sư đâu?"
Tô Hi buồn cười, năn nỉ nói: "Đường tỷ tỷ ở ngoài đợi muội một lát, muội ra ngay. Tàng Kinh Các nơi cửa Phật, đại sư trụ trì chịu cho muội vào thì muội đã rất biết ơn rồi."
Đường Vãn nói: "Được rồi, tỷ ở bên ngoài đợi muội."
Tô Hi đi vào trong gian lầu, sách ở lầu 1 nàng đã xem hết, nhưng thật ra lầu 2 và 3 thì nàng chưa đặt chân lên. Tô Hi quyết định hôm nay thử lên lầu nhìn xem, thế là nàng bước lên cầu thang gỗ đi đến lầu hai của Tàng Kinh Các.
Lầu 2 tối hơi lầu 1 một xíu, ngay cả một cánh cửa sổ cũng không có, chỉ có treo đèn dầu cách vài bước trên mỗi vách tường.
Lọt vào trong tầm mắt chính là kệ sách san sát nối đuôi nhau, Tô Hi nhìn mấy kệ sách phía trước, đều là kinh thư tương tự như "Tâm Kinh" và "Diệu Pháp Liên Hoa Kinh".
Thế là nàng đành phải đi xuống tiếp, càng đến sâu bên trong thì càng tối đen hơn, nếu không có đèn treo tường thì nàng gần như không thấy rõ trên sách viết chữ gì nữa.
Vất vả lắm mới tìm thấy được quyển sách mình muốn, Tô Hi nhìn quyển sách "Pháp Ngôn Nghĩa Sơ" trên đỉnh đầu, đang muốn duỗi tay cầm lấy sách thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ho trầm thấp truyền từ phía sau lại.
Tô Hi bất ngờ, động tác cứng đờ lại.
........Sao trong Tàng Kinh Các lại còn có người khác nữa?
Sau một lúc, âm thanh đó không còn tiếp tục nữa, giống như chưa từng xuất hiện bao giờ. Nhưng Tô Hi rõ ràng đã nghe thấy, nàng tò mò không chịu nổi, sau khi do dự thì nàng đi ra khỏi kệ sách bằng gỗ rồi nhìn ra phía sau kệ sách.
Nàng liền thấy một cái giường hẹp mà dài dưới ngọn đèn hoa sen trên tường, mà trên đó có một người nằm ngủ, dáng người thì cao lớn, trên người mặc một bộ áo suông màu đen, cong đôi chân dài lên còn trên mặt thì có một quyển kinh thư. Tô Hi ngơ ngẩn nhìn lại, kinh thư che đi hơn nửa khuôn mặt của hắn, chỉ để lộ ra cái độ cong hoàn mỹ của cằm và đôi môi mỏng, ở dưới ánh sáng mờ ảo thì tạo nên vẻ nho nhã ôn nhuận như ngọc, dáng vẻ thì bình tĩnh nhàn nhã.
Tô Hi thấy đó là một nam tử thì nhấc chân rời đi. Thế nhưng đối phương lại tỉnh dậy trước, nâng cách tay buông quyển sách trên mặt xuống rồi chậm rãi ngồi dậy, có lẽ vừa mới tỉnh ngủ nên hắn cụp mắt dừng một lát, sau đó đôi mắt đen láy nhìn qua Tô Hi, "Ấu Ấu?"
Tuy là nghi hoặc nhưng trong giọng nói lại không kinh ngạc cho lắm.
Bây giờ Tô Hi đã nhìn rõ được mặt hắn, đúng là Vệ Phong.
Tính đến lúc này thì hai người đã gặp nhau ở Tàng Kinh Các được ba lần, Tàng Kinh Các này chẳng lẽ là của Vệ Phong sao?
"Ta đã quen trụ trì Minh Không từ lâu, cho nên thường hay tới đây đọc sách." Vệ Phong ngồi dậy khỏi giường, giọng nói còn mang theo một tia lười biếng vừa mới tỉnh ngủ. Hắn nâng tay lên nhéo ấn đường, hỏi Tô Hi: "Muội tới đây định mượn sách gì?"
Tô Hi chỉ một tầng trên cùng, "Là quyển này, 'Pháp Ngôn Nghĩa Sơ' ạ."
Khoé môi của Vệ Phong cong lên, "Hiếm thấy cô nương gia sẽ đọc mấy quyển như này."
Pháp Ngôn Nghĩa Sơ là một tác phẩm triết học, nội dung của nó vừa tối nghĩa vừa khó hiểu, gần như các cô nương gia đều không thích đọc loại sách này.
Tô Hi dùng ngón tay sờ mặt, nói: "Muội chỉ ngẫu nhiên đọc thôi."
Đang nói thì Vệ Phong đã chạy tới trước mặt nàng, vươn tay lấy sách giúp nàng. Thế là Tô Hi lùi lại, dựa lên kệ sách nặng phía sau, vừa ngước mắt lên thì thấy bóng dáng cao lớn trước mặt.
Lúc Vệ Phong lấy sách cũng không tránh nàng, thân mình của hắn hơi nghiêng về trước, ngực cứ đập ngay trước mắt Tô Hi.
Tô Hi nhìn chằm chằm áo hoa văn thị đế trước người Vệ Phong, trực giác nói cho nàng như vậy có hơi không ổn, thế là bước chân nàng hơi dịch sang bên, muốn tránh đi một chút.
Chính vào lúc này, Vệ Phong lại nâng một cánh tay khác lên đặt trên kệ sách gỗ, rồi cứ thể cản đường đi của nàng lại.
Lúc này thì hay rồi, cả người Tô Hi bị kẹt giữa kệ sách và Vệ Phong.
Tô Hi ngẩng đầu, nhưng chỉ có thể thấy được cằm của Vệ Phong chứ không thấy rõ mặt hắn, cũng không hiểu được hắn đây là cố ý hay vô tình, nàng nói: "Đình Chu biểu ca, để muội tự lấy........."
Vệ Phong lấy quyển kinh thư "Pháp Ngôn Nghĩa Sơ" xuống nhưng lại không đưa cho nàng.
Hắn cụp mắt nhìn tiểu cô nương trước người, khuôn mặt nhỏ của nàng có hơi sợ hãi, mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn. Cánh môi như cánh hoa kia lúc đóng lúc mở, giống như còn nói gì đó nhưng hắn không nghe rõ. Bỗng nhiên hắn cảm thấy có hơi ồn ào. Vệ Phong cúi đầu tìm được cái miệng nhỏ ngập ngừng lúng túng của nàng, trong ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của Tô Hi mà hôn xuống.
Sau khi về phủ thì Tô Hi tắm rửa xong ngồi sau giường La Hán đọc sách, còn Ngân Nhạn thì ngồi sau lau tóc cho nàng.
Sau khi Ngân Nhạn lau khô tóc thì lại đổ bốn năm giọt dầu hoa hồng vào lòng bàn tay, sau đó hai tay xoa lại với nhau cho nóng rồi bôi lên tóc nàng.
Hôm nay Tô Hi có hơi mệt, nàng đọc một lát rồi khép hờ đôi mắt lại, che miệng ngáp một cái, đang chuẩn bị kêu nha hoàn chuẩn bị giường ngủ thì Ngân Hạc vén chuỗi rèm ngọc lên, thái độ kỳ lại, nói: "Tiểu thư, Nhị phu nhân và Nhị lão gia tới."
Tô Hi nghe vậy thì tỉnh ngủ hơn phân nữa, nàng buông sắc nghi hoặc hỏi: "Hai người đó tới làm gì?"
Ngân Hạc lắc đầu, "Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, chỉ là hôm nay nô tỳ có nghe nói........."
Hôm nay Tô Hi đến phủ Công chúa cho nên không rõ ràng lắm trong phủ xảy ra chuyện gì.
Mấy ngày trước sau khi Nhị lão gia xoá tên Tô Dụ ra khỏi gia phả thì Tô Dụ vẫn luôn ở trong ngõ nhỏ Hồ Lô cách phủ Tướng quân hai con phố. Nhị phu nhân mấy ngày thường thường vẫn đến thăm gã, tuy Tô Dụ đã chịu trừng phạt lớn như vậy nhưng cũng không thấy gã bớt phóng túng đi tí nào, vẫn như cũ suốt ngày đi theo mấy đám bạn đến hoa lâu uống rượu rồi nghe đàn.
Hôm nay không biết vì sao lại thế này, có lẽ là có sự bất đồng cho nên Tô Dụ có chút tranh cãi với mấy tên công tử ăn chơi trác táng, bởi vì Tô Dụ hiện giờ không phải là Tứ gia của phủ Tướng Quân nữa thì mấy người kia cũng chẳng e dè mà đánh gã một trận. Bây giờ Tô Dụ bị đánh đến sưng mắt tím mũi, hôn mê bất tỉnh, nghe nói còn không xuống giường được. Sau khi Quách thị biết được thì khóc lóc thảm thiết, bà ta chỉ có một đứa con trai, hồi lúc trước bị Nhị lão gia Tô Dương đuổi ra khỏi cửa thì gây chuyện ầm ĩ vài ngày, nếu bây giờ có vấn đề gì nữa thì bà ta cũng sống không nổi nữa.
Tô Hi sau khi nghe xong mấy lời này thì cũng đại khái đoán được ý đồ đến đây của Nhị thúc phụ và Nhị thẩm, nàng không kịp thay quần áo nên chỉ bảo Ngân Hạc lấy một chiếc áo ngoài màu xanh lục hoa văn điệp luyến hoa của hàng thêu Tô Châu khoác vào rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên, Quách thị vừa thấy nàng thì bắt đầu khóc lóc than thở cầu xin: "Hi tỷ nhi, Dụ ca nhi là Tứ ca của cháu,..........Nó nhất thời hồ đồ mới có thể làm ra loại chuyện này, nó đã bị trừng phạt rồi, cháu tha thứ cho nó lần này đi........Du ca nhi nếu có chuyện gì thì Nhị thẩm không sống nổi nữa, bây giờ chị dâu Cẩm Nhi của cháu lại mang thai nữa, cũng sắp sinh đến nơi rồi, cháu có thể nhẫn tâm nhìn cháu của mình sinh ra mà không có phụ thân sao? Hi tỷ nhi, Nhị thẩm biết từ nhỏ cháu đã tâm địa thiện lương, Nhị thẩm cầu xin cháu, cháu nói một tiếng với lão thái gia đón Dục ca nhi về nhà dưỡng thương có được không?"
Tô Hi đứng ở trước rèm, lần đầu thấy Nhị thẩm ăn nói khép nép với nàng như thế.
Trước đây, lòng dạ của Quách thị rất cao, không bao muốn nhìn thấy Đại phòng và Tam phòng tốt hơn Nhị phòng của bọn họ, nói chuyện cũng chua lòm, so sánh như vậy thật đúng ra có hơi đáng thương. Nhưng Tô Hi nhớ đến Tô Dụ và Tô Lăng Dung hợp mưu làm hỏng trong sạch của mình thì không thể mềm lòng được, nàng nhìn về phía Nhị thúc, nói: "Nhị thúc cũng tới cầu xin cháu sao?"
Tô Dương thật sự không có mặt mũi, ông biết con gái mình làm việc không đạo nghĩa nhưng lại không chịu nổi Quách thị khóc lóc cầu xin, hơn nữa dù sao Tô Dụ cũng là con của ông nên ông cũng rất đau lòng. Tô Dương lau mặt, nói: "Ấu Ấu, cháu tha thứ cho Tứ ca lần này đi, hôm khác Nhị thúc bảo nó quỳ gối nhận lỗi trước mặt cháu."
Tô Hi mím môi, không nói lời nào.
Quá thị thấy Tô Hi không có ý nhượng bộ thì tiếng khóc to hơn, cả người gần như bổ nhào vào Tô Hi: "Hi tỷ nhi, chẳng lẽ cháu muốn hai người chúng ta quỳ xuống cầu xin cháu sao? Huống chi.......Huống chi không phải cháu cũng không xảy ra chuyện gì sao, cháu nhẫn tâm nhìn Nhị thúc và Nhị thẩm về già phải lẻ loi hiu quạnh không người đưa tiễn sao?"
Tô Hi nhíu mày, hỏi: "Cháu không xảy ra chuyện gì thì Tứ đường ca và Tứ tỷ liền không sai sao? Cháu xứng đáng bị tính kế như vậy sao? Sao Nhị thẩm lại nói như vậy."
Quách thị nghẹn một chút, phủ nhận nói: "Đương nhiên không phải, Nhị thẩm không có ý đó......."
Tô Hi dời tầm mắt, cứng rắn nói: "Việc này cháu không làm chủ được, Nhị thẩm cầu xin sai người rồi. Trời đã tối rồi, cháu muốn nghỉ ngơi, Nhị thẩm và Nhị thúc cũng trở về sớm đi."
Đó chính là ý tứ tiễn khách. Sau khi bảo Ngân Hạc tiễn Nhị thúc và Nhị thẩm về thì Tô Hi xoay người vào trong phòng.
Quách thị không tin Tô Hi lại ý chí sắt đá như vậy nên kinh ngạc mà nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng thật sự đi vào trong phòng thì không khỏi siết chặt khăn tay, cắn chặt răng.
*
Hôm sau, Nhị phu nhân Quách thị quả thật đến trước mặt lão thái thái và lão thái gia cầu xin, hơn nữa còn dẫn Đậu Cẩm nhi theo.
Đậu Cẩm mang thai đang mang thai, bây giờ đã 6,7 tháng, ôm cái bụng to, bộ dáng đúng là có hơi đáng thương. Chồng không ở bên cạnh, hai ngày nay nàng ta cũng ốm hơn nhiều, tuy nói Tô Dụ là người không lo cho gia đình nhưng bên người tốt xấu gì cũng có một người đàn ông, bây giờ Tô Dụ bị đuổi ra khỏi phủ thì nàng ta liền không còn người tâm phúc nữa.
Hai người cầu tình cho Tô Dụ. Sau khi Ân thị biết được thì đập vỡ cái ly rồi chạy đến phòng trên nói với lão thái thái và lão thái gia: "Nếu người kêu Tô Dụ trở về thì con dâu liền đâm đầu chết ở đây."
Thái độ của Ân thị rất kiên quyết nên lão thái thái và lão thái gia cũng không tiện nhượng bộ. Huống chi từ sau khi Tô lão thái gia trúng gió thì thân thể không bằng trước nữa, không chịu nổi cãi cọ ầm ĩ bèn phất tay nói: "Đều về đi, về hết đi. Sai người đi xem vết thương cho Tô Dụ, chuyện này thế là xong, hai đứa cũng đừng nhắc lại nữa." Những lời cuối cùng là nói cho Quách thị và Đậu Cẩm nhi nghe.
Quách thị không thể tin được lão thái gia có thể trơ mắt nhìn Tô Dụ bị thương mà vẫn không quan tâm, nói: "Phụ thân........"
Lão thái gia đã về phòng, còn lão thái thái cũng chống gậy đứng lên liếc nhìn Quách thị một cái: "Đừng nói nữa, chuyện này là các ngươi có lỗi với Nhị phòng. Dụ ca nhi ở bên ngoài chịu khổ coi như một bài học, cũng mài giũa cho tâm tính của nó, không thể cứ để cho nó vậy được.'
Quách thị đành phải ngậm miệng lại.
Tô Hi bên kia nghe nói về chuyện của phòng trên thì cũng không có phản ứng gì lớn, tiếp tục kêu Ngân Nhạn chuẩn bị xe ngựa.
Lúc này biên quan không yên ổn, thường có giặc cỏ của ngoại tộc xâm chiếm gây chuyện với bá tánh ở biên quan, thế là Chiêu Nguyên Đế bèn sai Tô gia trước đến bình loạn nơi biên quan. Thân thể của Tô lão thái gia không tốt, nên lần xuất chinh này đổi thành Đại lão gia Tô Chấn và Nhị ca Tô Chỉ, cuối tháng này phải xuất phát.
Chuyến đi này có lẽ phải khoảng nửa năm, nên Tô Hi muốn đến chùa Minh Giác cầu một lá bùa bình an cho phụ thân và Nhị ca, phù hộ cho hai người bình an trở về.
Vừa lúc Nhị ca Đường Vĩ của Đường Vãn năm nay cũng thi khoa cử, cho nên Đường Vãn cũng đến chùa Minh Giác cầu cho ca ca nàng ấy có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi đình. Vì thế hai người quyết định hôm nay đi cùng nhau, Đường Vãn tới rồi ở bên ngoài đợi nàng.
Tô Hi mới ra cửa thì xa xa đã thấy Nhị thẩm Qúach thị và Đậu Cẩm nhi cùng đi về hướng bên này, nàng suy nghĩ một lát rồi uốn gối xem như chào hỏi, sau đó dẫn Ngân Hạc và Ngân Nhạn rời đi.
Quách thị nhìn bóng dáng của Tô Hi thì đỏ con mắt, trong lòng bực mình Tô Hi, nếu không phải do nàng thì sao Dụ ca nhi lại rơi vào tình trạng như bây giờ chứ.
Bên này, Tô Hi và Đường Vãn ngồi xe ngựa đến chân núi của chùa Minh Giác. Vì để tỏ vẻ thành tâm nên hai người cùng nhau đi bộ tới đỉnh núi.
Mấy năm nay Tô Hi vừa chạy bộ lại vừa tập múa nên thể lực rất tốt, trèo lên đỉnh núi căn bản chả phải việc gì lớn, nàng vẫn bước đi nhẹ nhàng khoan thai cả đường, khuôn mặt nhỏ thì đầy ý cười, dáng điệu uyển chuyển cứ như Tiểu Yến Tử vậy.
Đường Vãn thì thở hồng hộc, cả đường nghỉ ngơi đến 4,5 lần, còn có lúc Tô Hi phải kéo nàng ấy đi một đoạn dài, vất vả lắm mới trèo lên được đỉnh núi thì nàng ấy đã mệt đến đứt hơi. Nha hoàn hai nàng dẫn theo cũng mệt thở hồng hộc chỉ có mình Tô Hi sắc mặt như thường, đi theo người nhà sư vào chùa miếu, sau đó đến dâng hương và bái phật ở Đại Hùng Bảo Điện rồi lại xin một quẻ xăm.
Xăm số 77.
Tăng nhân ở chỗ giải xăm nói là quẻ xăm thượng thượng làm Tô Hi vui mừng, vội vàng bảo Ngân Nhạn bỏ thêm 100 đồng tiền hương du (*).
(*) Tiền hương du là tiền dâng cho bồ tát hay vị thần nào đó, được đựng trong hộp hương du.
Chờ sau khi Đường Vãn cũng dâng hương xong thì hai người lại cùng đi đến sân sau tìm Minh trụ trì vẽ bùa bình an.
Mấy năm nay Tô Hi thường hay tới Tàng Kinh Các của chùa Minh Giác mượn sách, trong đó cất chứa rất nhiều sách, còn có rất nhiều quyển duy nhất của tiền triều, nàng cũng gần như là khách quen của Tàng Kinh Các. Sau khi vẽ bùa bình an xong thì Tô Hi như cũ hỏi trụ trì Minh Không: "Đại sư, tiểu nữ có thể đến Tàng Kinh Các của chùa xem không?"
Trụ trì Minh Không gật đầu, nhưng là vẫn là một điều kiện như cũ, chỉ có một mình nàng có thể đi vào.
Tô Hi nói cảm ơn với trụ trì, sau đó thì đến phía sau của Tàng Kinh Các bảo Đường Vãn và hai nha hoàn chờ ở ngoài.
Đường Vãn có hơi không hài lòng, oán giận nói: "Ấu Ấu, sao trụ trì đó chỉ cho mình muội vào chứ? Tuy rằng tỷ không thích đọc sách nhưng cũng đâu có giẫm hư sách của đại sư đâu?"
Tô Hi buồn cười, năn nỉ nói: "Đường tỷ tỷ ở ngoài đợi muội một lát, muội ra ngay. Tàng Kinh Các nơi cửa Phật, đại sư trụ trì chịu cho muội vào thì muội đã rất biết ơn rồi."
Đường Vãn nói: "Được rồi, tỷ ở bên ngoài đợi muội."
Tô Hi đi vào trong gian lầu, sách ở lầu 1 nàng đã xem hết, nhưng thật ra lầu 2 và 3 thì nàng chưa đặt chân lên. Tô Hi quyết định hôm nay thử lên lầu nhìn xem, thế là nàng bước lên cầu thang gỗ đi đến lầu hai của Tàng Kinh Các.
Lầu 2 tối hơi lầu 1 một xíu, ngay cả một cánh cửa sổ cũng không có, chỉ có treo đèn dầu cách vài bước trên mỗi vách tường.
Lọt vào trong tầm mắt chính là kệ sách san sát nối đuôi nhau, Tô Hi nhìn mấy kệ sách phía trước, đều là kinh thư tương tự như "Tâm Kinh" và "Diệu Pháp Liên Hoa Kinh".
Thế là nàng đành phải đi xuống tiếp, càng đến sâu bên trong thì càng tối đen hơn, nếu không có đèn treo tường thì nàng gần như không thấy rõ trên sách viết chữ gì nữa.
Vất vả lắm mới tìm thấy được quyển sách mình muốn, Tô Hi nhìn quyển sách "Pháp Ngôn Nghĩa Sơ" trên đỉnh đầu, đang muốn duỗi tay cầm lấy sách thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ho trầm thấp truyền từ phía sau lại.
Tô Hi bất ngờ, động tác cứng đờ lại.
........Sao trong Tàng Kinh Các lại còn có người khác nữa?
Sau một lúc, âm thanh đó không còn tiếp tục nữa, giống như chưa từng xuất hiện bao giờ. Nhưng Tô Hi rõ ràng đã nghe thấy, nàng tò mò không chịu nổi, sau khi do dự thì nàng đi ra khỏi kệ sách bằng gỗ rồi nhìn ra phía sau kệ sách.
Nàng liền thấy một cái giường hẹp mà dài dưới ngọn đèn hoa sen trên tường, mà trên đó có một người nằm ngủ, dáng người thì cao lớn, trên người mặc một bộ áo suông màu đen, cong đôi chân dài lên còn trên mặt thì có một quyển kinh thư. Tô Hi ngơ ngẩn nhìn lại, kinh thư che đi hơn nửa khuôn mặt của hắn, chỉ để lộ ra cái độ cong hoàn mỹ của cằm và đôi môi mỏng, ở dưới ánh sáng mờ ảo thì tạo nên vẻ nho nhã ôn nhuận như ngọc, dáng vẻ thì bình tĩnh nhàn nhã.
Tô Hi thấy đó là một nam tử thì nhấc chân rời đi. Thế nhưng đối phương lại tỉnh dậy trước, nâng cách tay buông quyển sách trên mặt xuống rồi chậm rãi ngồi dậy, có lẽ vừa mới tỉnh ngủ nên hắn cụp mắt dừng một lát, sau đó đôi mắt đen láy nhìn qua Tô Hi, "Ấu Ấu?"
Tuy là nghi hoặc nhưng trong giọng nói lại không kinh ngạc cho lắm.
Bây giờ Tô Hi đã nhìn rõ được mặt hắn, đúng là Vệ Phong.
Tính đến lúc này thì hai người đã gặp nhau ở Tàng Kinh Các được ba lần, Tàng Kinh Các này chẳng lẽ là của Vệ Phong sao?
"Ta đã quen trụ trì Minh Không từ lâu, cho nên thường hay tới đây đọc sách." Vệ Phong ngồi dậy khỏi giường, giọng nói còn mang theo một tia lười biếng vừa mới tỉnh ngủ. Hắn nâng tay lên nhéo ấn đường, hỏi Tô Hi: "Muội tới đây định mượn sách gì?"
Tô Hi chỉ một tầng trên cùng, "Là quyển này, 'Pháp Ngôn Nghĩa Sơ' ạ."
Khoé môi của Vệ Phong cong lên, "Hiếm thấy cô nương gia sẽ đọc mấy quyển như này."
Pháp Ngôn Nghĩa Sơ là một tác phẩm triết học, nội dung của nó vừa tối nghĩa vừa khó hiểu, gần như các cô nương gia đều không thích đọc loại sách này.
Tô Hi dùng ngón tay sờ mặt, nói: "Muội chỉ ngẫu nhiên đọc thôi."
Đang nói thì Vệ Phong đã chạy tới trước mặt nàng, vươn tay lấy sách giúp nàng. Thế là Tô Hi lùi lại, dựa lên kệ sách nặng phía sau, vừa ngước mắt lên thì thấy bóng dáng cao lớn trước mặt.
Lúc Vệ Phong lấy sách cũng không tránh nàng, thân mình của hắn hơi nghiêng về trước, ngực cứ đập ngay trước mắt Tô Hi.
Tô Hi nhìn chằm chằm áo hoa văn thị đế trước người Vệ Phong, trực giác nói cho nàng như vậy có hơi không ổn, thế là bước chân nàng hơi dịch sang bên, muốn tránh đi một chút.
Chính vào lúc này, Vệ Phong lại nâng một cánh tay khác lên đặt trên kệ sách gỗ, rồi cứ thể cản đường đi của nàng lại.
Lúc này thì hay rồi, cả người Tô Hi bị kẹt giữa kệ sách và Vệ Phong.
Tô Hi ngẩng đầu, nhưng chỉ có thể thấy được cằm của Vệ Phong chứ không thấy rõ mặt hắn, cũng không hiểu được hắn đây là cố ý hay vô tình, nàng nói: "Đình Chu biểu ca, để muội tự lấy........."
Vệ Phong lấy quyển kinh thư "Pháp Ngôn Nghĩa Sơ" xuống nhưng lại không đưa cho nàng.
Hắn cụp mắt nhìn tiểu cô nương trước người, khuôn mặt nhỏ của nàng có hơi sợ hãi, mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn. Cánh môi như cánh hoa kia lúc đóng lúc mở, giống như còn nói gì đó nhưng hắn không nghe rõ. Bỗng nhiên hắn cảm thấy có hơi ồn ào. Vệ Phong cúi đầu tìm được cái miệng nhỏ ngập ngừng lúng túng của nàng, trong ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của Tô Hi mà hôn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.