Chương 13: Chương 13: Chị không có cửa đâu!
Kiều Liên
20/07/2018
"Thì ra nhóc là em trai thầy Vũ sao? Đúng là giống thật đó..."
Kỳ Tâm thích thú nựng nựng hai má phúng phính của Vũ Dĩ Việt.
"Không giống, em đẹp trai hơn anh hai nhiều!"
Vũ Dĩ Việt nhăn mặt phản bác.
"Còn nữa, cấm chị xinh đẹp được gọi em là nhóc!"
"À...ừ...chị nhớ rồi..."
Kỳ Tâm đơ người mấy giây, quái lạ, sao lúc nói chuyện với thằng nhóc này, cô luôn phải nhún nhường nó vậy?
"Hoa Kỳ Tâm, em đến đây làm gì?"
Một giọng nói nguy hiểm vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện nhí nhố của Kỳ Tâm và Dĩ Việt.
"À...em đến thăm thầy, không được sao?"
"Ờ...được chứ...em ngồi đó đi..."
Anh cười thân thiện nhưng trong lòng thì đang chửi thầm. Đến thăm tôi sao, có mà đến xem tôi chết chưa thì có!
Kỳ Tâm đang ân hận về vụ tô cháo "siêu muối" hôm trước, cô chủ động cười nói lấy lòng anh:
"Thầy Vũ à, thầy đã khỏe hẳn chưa? Em có đem rất nhiều trái cây, để em gọt cho thầy ăn nhé? Dạ dày thầy không tốt, đừng nên ăn những thứ quá chua..."
"Và cả những thứ quá mặn nữa!"
Anh hờ hững bổ sung một câu.
"À...phải phải...đúng vậy đó, hihi..."
Xoảng!
"Anh hai ơi, chị xinh đẹp ơi, em làm vỡ bát mất rồi, huhu..."
"..."
Vũ Dĩ Phàm ngạc nhiên muốn rớt luôn mắt ra ngoài, thằng quỷ này cũng biết khóc lóc làm nũng cơ đấy!
Anh đang định đứng lên thì Kỳ Tâm đã nhanh nhảu đứng dậy ấn anh ngồi xuống ghế.
"Thầy Vũ à, để em đi! Thầy mới ốm dậy, cần phải nghỉ ngơi nhiều! Hì hì..."
Anh hơi mỉm cười, hứng thú nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô xăm xăm chạy vào phòng bếp. Coi bộ cô nhóc này cũng biết làm việc nhà đấy chứ!
Xoảng! Xoảng! Xoảng!
"Huhu, anh hai ơi, chị xinh đẹp cũng làm vỡ bát mất rồi!"
Anh hằm hằm đi vào bếp, xách cổ hai kẻ phá hại kia lôi ra ngoài.
"Mời hai ông bà ngồi chơi xơi nước giùm tôi!"
Kỳ Tâm áy náy nhìn anh lúi húi dọn dẹp trong bếp.
"Chị xinh đẹp đừng để ý, em nói cho chị nghe, trông anh hai hung dữ vậy thôi, chứ nhìn mặt là biết anh ấy có số hầu vợ rồi!"
Vũ Dĩ Việt thản nhiên ăn trái cây, lại bắt đầu một chủ đề nhí nhố mới.
"Thật sao? Hừm..."
"Không cần phải tính toán, chị không có cửa đâu!"
"Gì?? Thằng nhóc này, em biết chị đang nghĩ gì sao?"
Kỳ Tâm giật thót, có lẽ thằng oắt này từ hành tinh khác đến mất!
"Nhìn bản mặt dại trai của chị là em biết thừa rồi!"
"Chị đâu có..."
"Muốn làm chị dâu của em sao, chị còn phải cố gắng nhiều!"
Kỳ Tâm thích thú nựng nựng hai má phúng phính của Vũ Dĩ Việt.
"Không giống, em đẹp trai hơn anh hai nhiều!"
Vũ Dĩ Việt nhăn mặt phản bác.
"Còn nữa, cấm chị xinh đẹp được gọi em là nhóc!"
"À...ừ...chị nhớ rồi..."
Kỳ Tâm đơ người mấy giây, quái lạ, sao lúc nói chuyện với thằng nhóc này, cô luôn phải nhún nhường nó vậy?
"Hoa Kỳ Tâm, em đến đây làm gì?"
Một giọng nói nguy hiểm vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện nhí nhố của Kỳ Tâm và Dĩ Việt.
"À...em đến thăm thầy, không được sao?"
"Ờ...được chứ...em ngồi đó đi..."
Anh cười thân thiện nhưng trong lòng thì đang chửi thầm. Đến thăm tôi sao, có mà đến xem tôi chết chưa thì có!
Kỳ Tâm đang ân hận về vụ tô cháo "siêu muối" hôm trước, cô chủ động cười nói lấy lòng anh:
"Thầy Vũ à, thầy đã khỏe hẳn chưa? Em có đem rất nhiều trái cây, để em gọt cho thầy ăn nhé? Dạ dày thầy không tốt, đừng nên ăn những thứ quá chua..."
"Và cả những thứ quá mặn nữa!"
Anh hờ hững bổ sung một câu.
"À...phải phải...đúng vậy đó, hihi..."
Xoảng!
"Anh hai ơi, chị xinh đẹp ơi, em làm vỡ bát mất rồi, huhu..."
"..."
Vũ Dĩ Phàm ngạc nhiên muốn rớt luôn mắt ra ngoài, thằng quỷ này cũng biết khóc lóc làm nũng cơ đấy!
Anh đang định đứng lên thì Kỳ Tâm đã nhanh nhảu đứng dậy ấn anh ngồi xuống ghế.
"Thầy Vũ à, để em đi! Thầy mới ốm dậy, cần phải nghỉ ngơi nhiều! Hì hì..."
Anh hơi mỉm cười, hứng thú nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô xăm xăm chạy vào phòng bếp. Coi bộ cô nhóc này cũng biết làm việc nhà đấy chứ!
Xoảng! Xoảng! Xoảng!
"Huhu, anh hai ơi, chị xinh đẹp cũng làm vỡ bát mất rồi!"
Anh hằm hằm đi vào bếp, xách cổ hai kẻ phá hại kia lôi ra ngoài.
"Mời hai ông bà ngồi chơi xơi nước giùm tôi!"
Kỳ Tâm áy náy nhìn anh lúi húi dọn dẹp trong bếp.
"Chị xinh đẹp đừng để ý, em nói cho chị nghe, trông anh hai hung dữ vậy thôi, chứ nhìn mặt là biết anh ấy có số hầu vợ rồi!"
Vũ Dĩ Việt thản nhiên ăn trái cây, lại bắt đầu một chủ đề nhí nhố mới.
"Thật sao? Hừm..."
"Không cần phải tính toán, chị không có cửa đâu!"
"Gì?? Thằng nhóc này, em biết chị đang nghĩ gì sao?"
Kỳ Tâm giật thót, có lẽ thằng oắt này từ hành tinh khác đến mất!
"Nhìn bản mặt dại trai của chị là em biết thừa rồi!"
"Chị đâu có..."
"Muốn làm chị dâu của em sao, chị còn phải cố gắng nhiều!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.