Chương 19: Chương 19: Bị hiệu trưởng thẩm vấn
Kiều Liên
20/07/2018
Anh thẫn thờ nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Bố bụng xệ đang gọi" kia.
Hoa Kỳ Tâm, kiếp trước tôi nợ gì em đúng không?
Nghe hay không nghe?
Nghe cũng chết, không nghe cũng chết!
Anh đang do dự thì Kỳ Tâm đã chộp lấy điện thoại.
"Alo, bố béo của con đó hả?"
"Kỳ Tâm! Con đang ở đâu? Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
"Con đang ở...òa huhu, bố ơi, con đang ở đâu đây...huhuhu..."
Hiệu trưởng Hoa nghe vậy bủn rủn tay chân:
"Con không sao chứ? Con ở đâu vậy? Bình tĩnh kể cho bố nghe!"
"Con bị bắt cóc rồi bố ơi!! Uhuhu..."
Ông bố tội nghiệp nào đó sợ rớt tim ra ngoài luôn rồi.
"Con...bị bắt cóc sao? Con có nhìn rõ mặt tên bắt cóc không?"
Kỳ Tâm dụi dụi mắt nhìn Vũ Dĩ Phàm bên cạnh:
"Tên bắt cóc sao? Ừm...nhìn mặt anh ta giống mặt thầy Vũ Dĩ Phàm ghê!"
Anh sợ khiếp vía, vội giật lấy điện thoại:
"Hiệu trưởng Hoa, là tôi, là Vũ Dĩ Phàm! Chuyện không như Kỳ Tâm nói đâu!"
"Là cậu sao? Mau đưa con gái tôi an toàn trở về, ngay lập tức!"
"Dạ dạ..."
Ba mươi phút sau, anh đang yên vị ngồi trên ghế uống nước cùng hiệu trưởng Hoa.
"Vũ Dĩ Phàm, cậu có thể giải thích tôi nghe chuyện gì đã xảy ra được không?"
"À dạ...chuyện là thế này..."
"Tại sao con gái tôi lại ở cùng cậu? Tại sao nó lại say không biết trời đất là gì như thế? Tại sao hai đứa không về sớm mà lại lang thang ngoài phố khuya thế này? Tại sao..."
"Hiệu trưởng, tôi biết lỗi rồi, tại tôi tại tôi hết..."
Anh khúm núm đáp, trong lòng thì muốn treo ngược Kỳ Tâm lên trần nhà đến nơi.
Hiệu trưởng Hoa thở dài:
"Dĩ Phàm, cậu thật sự không biết gì sao?"
Anh ngơ ngác hỏi lại:
"Biết cái gì cơ ạ?"
"Con bé Kỳ Tâm, nó rất thích cậu. Mặc dù bản tính nó mê trai đẹp, nhưng tôi chưa từng thấy nó để ý ai như cậu."
"Tôi..."
"Dĩ Phàm, tôi biết cậu khó xử. Tình cảm nó dành cho cậu, cậu có thể chấp nhận hoặc từ chối, tôi không có quyền can thiệp."
"..."
"Nhưng tôi là bố của Kỳ Tâm, thấy nó vì cậu mà bê tha như thế, tôi không thể làm ngơ. Có thể tôi sẽ cho con bé chuyển trường."
Anh thẫn thờ không tin vào tai mình. Không, Kỳ Tâm không thể chuyển trường được, anh không thể xa cô ấy được!
Hả? Chẳng lẽ anh cũng thích Kỳ Tâm rồi sao?
Hiệu trưởng Hoa nhìn anh lẩm bẩm một mình như kẻ điên, đằng hắng một tiếng:
"Ừm! Kỳ thi khảo sát sắp tới, nếu Kỳ Tâm qua được, tôi sẽ không bắt nó chuyển trường nữa. Còn nếu không..."
"Giời ạ! Hiệu trưởng đừng nói nữa! Tôi đảm bảo là Kỳ Tâm sẽ qua!"
Anh bật dậy như lò xo, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hoa Kỳ Tâm, kiếp trước tôi nợ gì em đúng không?
Nghe hay không nghe?
Nghe cũng chết, không nghe cũng chết!
Anh đang do dự thì Kỳ Tâm đã chộp lấy điện thoại.
"Alo, bố béo của con đó hả?"
"Kỳ Tâm! Con đang ở đâu? Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
"Con đang ở...òa huhu, bố ơi, con đang ở đâu đây...huhuhu..."
Hiệu trưởng Hoa nghe vậy bủn rủn tay chân:
"Con không sao chứ? Con ở đâu vậy? Bình tĩnh kể cho bố nghe!"
"Con bị bắt cóc rồi bố ơi!! Uhuhu..."
Ông bố tội nghiệp nào đó sợ rớt tim ra ngoài luôn rồi.
"Con...bị bắt cóc sao? Con có nhìn rõ mặt tên bắt cóc không?"
Kỳ Tâm dụi dụi mắt nhìn Vũ Dĩ Phàm bên cạnh:
"Tên bắt cóc sao? Ừm...nhìn mặt anh ta giống mặt thầy Vũ Dĩ Phàm ghê!"
Anh sợ khiếp vía, vội giật lấy điện thoại:
"Hiệu trưởng Hoa, là tôi, là Vũ Dĩ Phàm! Chuyện không như Kỳ Tâm nói đâu!"
"Là cậu sao? Mau đưa con gái tôi an toàn trở về, ngay lập tức!"
"Dạ dạ..."
Ba mươi phút sau, anh đang yên vị ngồi trên ghế uống nước cùng hiệu trưởng Hoa.
"Vũ Dĩ Phàm, cậu có thể giải thích tôi nghe chuyện gì đã xảy ra được không?"
"À dạ...chuyện là thế này..."
"Tại sao con gái tôi lại ở cùng cậu? Tại sao nó lại say không biết trời đất là gì như thế? Tại sao hai đứa không về sớm mà lại lang thang ngoài phố khuya thế này? Tại sao..."
"Hiệu trưởng, tôi biết lỗi rồi, tại tôi tại tôi hết..."
Anh khúm núm đáp, trong lòng thì muốn treo ngược Kỳ Tâm lên trần nhà đến nơi.
Hiệu trưởng Hoa thở dài:
"Dĩ Phàm, cậu thật sự không biết gì sao?"
Anh ngơ ngác hỏi lại:
"Biết cái gì cơ ạ?"
"Con bé Kỳ Tâm, nó rất thích cậu. Mặc dù bản tính nó mê trai đẹp, nhưng tôi chưa từng thấy nó để ý ai như cậu."
"Tôi..."
"Dĩ Phàm, tôi biết cậu khó xử. Tình cảm nó dành cho cậu, cậu có thể chấp nhận hoặc từ chối, tôi không có quyền can thiệp."
"..."
"Nhưng tôi là bố của Kỳ Tâm, thấy nó vì cậu mà bê tha như thế, tôi không thể làm ngơ. Có thể tôi sẽ cho con bé chuyển trường."
Anh thẫn thờ không tin vào tai mình. Không, Kỳ Tâm không thể chuyển trường được, anh không thể xa cô ấy được!
Hả? Chẳng lẽ anh cũng thích Kỳ Tâm rồi sao?
Hiệu trưởng Hoa nhìn anh lẩm bẩm một mình như kẻ điên, đằng hắng một tiếng:
"Ừm! Kỳ thi khảo sát sắp tới, nếu Kỳ Tâm qua được, tôi sẽ không bắt nó chuyển trường nữa. Còn nếu không..."
"Giời ạ! Hiệu trưởng đừng nói nữa! Tôi đảm bảo là Kỳ Tâm sẽ qua!"
Anh bật dậy như lò xo, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.