Chương 58: Số đào hoa
Kiều Liên
17/07/2019
"Kỳ Tâm, cậu với thầy Vũ...là thật sao?"
"Thật chứ, thật một nghìn phần trăm!"
Kỳ Tâm trả lời ngay không cần nghĩ.
Sâm Phong cười gượng, tự nhiên nhớ lại ngày trước cậu lấy hết dũng khí tỏ tình với cô, cô thẳng thừng từ chối, còn không ngần ngại nói cô ấy thích Vũ Dĩ Phàm.
Đáng chết! Vì sao anh ta chẳng cần làm cái gì mà vẫn có được tình cảm của cô ấy như vậy chứ?
Vũ Dĩ Phàm nếu biết có người đang phỉ nhổ mình như này chắc sẽ nổi cơn điên.
Chẳng cần làm cái gì á?? Ông đây bị bố vợ đại nhân hành cho lên bờ xuống ruộng đây!! Đám hậu bối như cậu làm sao hiểu được!!
[...]
Kỳ Tâm gần đây thích đọc truyện ngôn tình, lại có tâm hồn của thiếu nữ đang yêu, linh cảm thiết kế tuôn ra ào ào.
Thành tích học của cô được các giáo sư chuyên ngành khen nức nở.
Bạn học thì xúm xít vây quanh học hỏi kinh nghiệm, Kỳ Tâm xấu hổ sờ sờ mũi, kinh nghiệm ấy à, cứ kiếm lấy một anh soái ca mà yêu như cô đi, anh ấy chính là "nàng thơ" của cô đó!!
Cuộc sống của sinh viên ở đây rất thoải mái, tự lập, mọi hoạt động ngoại khóa đều tự tổ chức với nhau.
Đám sinh viên rảnh rỗi tổ chức cuộc thi bình chọn hoa khôi của trường, Kỳ Tâm mơ mơ màng màng thế nào lại có lắm người bình chọn thế, đến lúc có kết quả cô đạt giải nhất thì tí nữa té ngửa.
Đạt giải nhất nghĩa là gì? Nghĩa là từ nay Hoa Kỳ Tâm cô chính là hoa khôi của trường này đó!
Cô tự cảm thán trong lòng, vận đỏ đến rồi sao, từ lúc ra nước ngoài cái gì cũng thuận lợi suôn sẻ.
Liền mấy ngày sau cô mới hối hận nhận ra thế nào là vận đỏ.
[...]
Phòng hiệu trưởng Hoa.
"Dĩ Phàm, con nói xem, có phải Kỳ Tâm nó có số đào hoa không?"
"Bố nói vậy là ý gì chứ?"
Vũ Dĩ Phàm đen mặt hỏi lại.
"Nó ở bên đó đạt được cái giải hoa khôi mù tạt khỉ gió gì gì đấy, ở bên đó chơi vui quên đường về nhà đến nơi rồi!"
"..."
"Bạn trai theo đuổi nhiều lắm, này chẳng phải số đào hoa thì là cái gì?"
"..."
Vũ Dĩ Phàm cảm thấy mình đã bị nội thương nghiêm trọng.
[...]
"Tâm Tâm à, bao giờ em mới về vậy?"
Anh rên rỉ như con mèo con bị chủ vứt bỏ.
Cô nhìn bản mặt buồn bí xị của anh qua màn hình điện thoại, cười khúc khích.
"Chơi chán rồi về!"
"Thật chứ, thật một nghìn phần trăm!"
Kỳ Tâm trả lời ngay không cần nghĩ.
Sâm Phong cười gượng, tự nhiên nhớ lại ngày trước cậu lấy hết dũng khí tỏ tình với cô, cô thẳng thừng từ chối, còn không ngần ngại nói cô ấy thích Vũ Dĩ Phàm.
Đáng chết! Vì sao anh ta chẳng cần làm cái gì mà vẫn có được tình cảm của cô ấy như vậy chứ?
Vũ Dĩ Phàm nếu biết có người đang phỉ nhổ mình như này chắc sẽ nổi cơn điên.
Chẳng cần làm cái gì á?? Ông đây bị bố vợ đại nhân hành cho lên bờ xuống ruộng đây!! Đám hậu bối như cậu làm sao hiểu được!!
[...]
Kỳ Tâm gần đây thích đọc truyện ngôn tình, lại có tâm hồn của thiếu nữ đang yêu, linh cảm thiết kế tuôn ra ào ào.
Thành tích học của cô được các giáo sư chuyên ngành khen nức nở.
Bạn học thì xúm xít vây quanh học hỏi kinh nghiệm, Kỳ Tâm xấu hổ sờ sờ mũi, kinh nghiệm ấy à, cứ kiếm lấy một anh soái ca mà yêu như cô đi, anh ấy chính là "nàng thơ" của cô đó!!
Cuộc sống của sinh viên ở đây rất thoải mái, tự lập, mọi hoạt động ngoại khóa đều tự tổ chức với nhau.
Đám sinh viên rảnh rỗi tổ chức cuộc thi bình chọn hoa khôi của trường, Kỳ Tâm mơ mơ màng màng thế nào lại có lắm người bình chọn thế, đến lúc có kết quả cô đạt giải nhất thì tí nữa té ngửa.
Đạt giải nhất nghĩa là gì? Nghĩa là từ nay Hoa Kỳ Tâm cô chính là hoa khôi của trường này đó!
Cô tự cảm thán trong lòng, vận đỏ đến rồi sao, từ lúc ra nước ngoài cái gì cũng thuận lợi suôn sẻ.
Liền mấy ngày sau cô mới hối hận nhận ra thế nào là vận đỏ.
[...]
Phòng hiệu trưởng Hoa.
"Dĩ Phàm, con nói xem, có phải Kỳ Tâm nó có số đào hoa không?"
"Bố nói vậy là ý gì chứ?"
Vũ Dĩ Phàm đen mặt hỏi lại.
"Nó ở bên đó đạt được cái giải hoa khôi mù tạt khỉ gió gì gì đấy, ở bên đó chơi vui quên đường về nhà đến nơi rồi!"
"..."
"Bạn trai theo đuổi nhiều lắm, này chẳng phải số đào hoa thì là cái gì?"
"..."
Vũ Dĩ Phàm cảm thấy mình đã bị nội thương nghiêm trọng.
[...]
"Tâm Tâm à, bao giờ em mới về vậy?"
Anh rên rỉ như con mèo con bị chủ vứt bỏ.
Cô nhìn bản mặt buồn bí xị của anh qua màn hình điện thoại, cười khúc khích.
"Chơi chán rồi về!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.