Chương 78: Thanh mai của Vũ Dĩ Phàm
Kiều Liên
08/08/2019
Mọi người bình luận rôm rả, mới sáng sớm đã bị nhét cẩu lương, nữ sinh của
Vũ Dĩ Phàm dù đang được nghỉ hè nhưng vẫn không vui nổi, nhìn nam thần
nhà mình đã có chủ vẫn không cam tâm khóc lóc một đám với nhau.
Hoa Kỳ Tâm khuôn mặt hậm hực như nhà có trộm, tay lướt lướt bình luận, nếu để cô thấy có ai nói cô tướng ăn xấu, cô lập tức cạo trọc đầu Vũ Dĩ Phàm thì thôi.
Chuyện này chưa xong chuyện khác lại đến.
Có một người bạn tag cô vào một bài viết nào đó trong trang facebook trường cô đang học, tâm trạng buồn bực nên cô không để ý lắm.
Sau đó càng lúc càng có nhiều người tag cô vào bài đăng đó, Kỳ Tâm cảm thấy bất thường, vào xem thì thấy mấy cái ảnh sáng hôm qua Vũ Dĩ Phàm cầm hoa tặng cô giữa sân trường.
Có cả video nữa.
Kỳ Tâm: "..."
Tôi chết rồi, đừng ai gọi hồn tôi nữa nhé.
Vũ Dĩ Phàm thấy cô trợn mắt nhìn điện thoại, hóng hớt ngó qua nhìn, cười như phát bệnh.
Anh dùng tốc độ ánh sáng share bài viết đó, còn chọn cái ảnh đẹp nhất làm ảnh đại diện, bộ dạng hí ha hí hửng muốn cả thiên hạ biết anh đây có vợ rồi.
Điện thoại của hai người rung liên hồi, Kỳ Tâm hung hăng ném điện thoại vào người anh, quay mặt vào tường, mặc kệ thế giới xung quanh.
"Alo, Dĩ Việt?"
Thằng em trai trời đánh lâu lắm rồi mới chủ động gọi anh, có chuyện có chuyện.
Dĩ Việt ở đầu dây bên kia khóc đến nước mắt nước mũi tung bay:
"Anh ơi mau về đi, chết đến nơi rồi..."
"Tại sao phải về? Cái gì mà chết? Thằng kia! Nín ngay, nói rõ ràng xem nào!"
Dĩ Việt đang nghỉ hè nên bà Vũ đưa thằng bé về quê, không lẽ ở nhà có chuyện gì sao?
"Chú Ngô bạn thân của bố đến nhà..."
"Thì sao?"
"...dắt theo con gái chú ấy đến nữa..."
"..."
Trong lòng Vũ Dĩ Phàm có mấy tiếng "lộp bộp", căng thẳng nghe tiếp.
Dĩ Việt khóc làm anh muốn đau đầu, vừa khóc vừa nói:
"Cô ta vừa xấu người vừa xấu tính, anh ơi, anh mau cưới bà chị thần kinh Hoa Kỳ Tâm đi, đừng cưới cô ta nha..."
Vũ Dĩ Phàm cúp máy, lông mày nhíu chặt.
Đứa con gái kia, haizz, lúc nhỏ được hứa hôn với anh.
Bố mẹ anh không phải người cổ hủ, nhưng ông bà nội anh thì khác, họ rất thích cô ta, hai nhà rất thân thiết, người lớn trong nhà cứ thế hứa hôn hai đứa trẻ với nhau.
Ông bà nội anh đã qua đời, nhưng ông nội cô ta vẫn còn khỏe mạnh, ông cụ rất để ý đến hôn sự này.
Cái cô Ngô Vi đó, ừm, xấu người thì nói hơi quá, nhưng xấu tính thì đúng là sự thật.
Cô ta đi đến đâu cũng khoe khoang anh là bạn trai thanh mai trúc mã của cô ta, tính tình lại đanh đá chợ búa, có cô gái nào thích anh, cô ta đều chặn đường đánh cho mặt mũi tơi tả bầm dập.
Anh mon men đi đến cạnh Kỳ Tâm, cô đang bực mình quay mặt vào tường, anh lay lay cô.
Cô ngoảnh lại, trong tay đang cầm con dao với quả táo, quả táo bị dao chọc cho thủng lỗ chỗ như cái tổ ong.
Vũ Dĩ Phàm: "..."
Hoa Kỳ Tâm khuôn mặt hậm hực như nhà có trộm, tay lướt lướt bình luận, nếu để cô thấy có ai nói cô tướng ăn xấu, cô lập tức cạo trọc đầu Vũ Dĩ Phàm thì thôi.
Chuyện này chưa xong chuyện khác lại đến.
Có một người bạn tag cô vào một bài viết nào đó trong trang facebook trường cô đang học, tâm trạng buồn bực nên cô không để ý lắm.
Sau đó càng lúc càng có nhiều người tag cô vào bài đăng đó, Kỳ Tâm cảm thấy bất thường, vào xem thì thấy mấy cái ảnh sáng hôm qua Vũ Dĩ Phàm cầm hoa tặng cô giữa sân trường.
Có cả video nữa.
Kỳ Tâm: "..."
Tôi chết rồi, đừng ai gọi hồn tôi nữa nhé.
Vũ Dĩ Phàm thấy cô trợn mắt nhìn điện thoại, hóng hớt ngó qua nhìn, cười như phát bệnh.
Anh dùng tốc độ ánh sáng share bài viết đó, còn chọn cái ảnh đẹp nhất làm ảnh đại diện, bộ dạng hí ha hí hửng muốn cả thiên hạ biết anh đây có vợ rồi.
Điện thoại của hai người rung liên hồi, Kỳ Tâm hung hăng ném điện thoại vào người anh, quay mặt vào tường, mặc kệ thế giới xung quanh.
"Alo, Dĩ Việt?"
Thằng em trai trời đánh lâu lắm rồi mới chủ động gọi anh, có chuyện có chuyện.
Dĩ Việt ở đầu dây bên kia khóc đến nước mắt nước mũi tung bay:
"Anh ơi mau về đi, chết đến nơi rồi..."
"Tại sao phải về? Cái gì mà chết? Thằng kia! Nín ngay, nói rõ ràng xem nào!"
Dĩ Việt đang nghỉ hè nên bà Vũ đưa thằng bé về quê, không lẽ ở nhà có chuyện gì sao?
"Chú Ngô bạn thân của bố đến nhà..."
"Thì sao?"
"...dắt theo con gái chú ấy đến nữa..."
"..."
Trong lòng Vũ Dĩ Phàm có mấy tiếng "lộp bộp", căng thẳng nghe tiếp.
Dĩ Việt khóc làm anh muốn đau đầu, vừa khóc vừa nói:
"Cô ta vừa xấu người vừa xấu tính, anh ơi, anh mau cưới bà chị thần kinh Hoa Kỳ Tâm đi, đừng cưới cô ta nha..."
Vũ Dĩ Phàm cúp máy, lông mày nhíu chặt.
Đứa con gái kia, haizz, lúc nhỏ được hứa hôn với anh.
Bố mẹ anh không phải người cổ hủ, nhưng ông bà nội anh thì khác, họ rất thích cô ta, hai nhà rất thân thiết, người lớn trong nhà cứ thế hứa hôn hai đứa trẻ với nhau.
Ông bà nội anh đã qua đời, nhưng ông nội cô ta vẫn còn khỏe mạnh, ông cụ rất để ý đến hôn sự này.
Cái cô Ngô Vi đó, ừm, xấu người thì nói hơi quá, nhưng xấu tính thì đúng là sự thật.
Cô ta đi đến đâu cũng khoe khoang anh là bạn trai thanh mai trúc mã của cô ta, tính tình lại đanh đá chợ búa, có cô gái nào thích anh, cô ta đều chặn đường đánh cho mặt mũi tơi tả bầm dập.
Anh mon men đi đến cạnh Kỳ Tâm, cô đang bực mình quay mặt vào tường, anh lay lay cô.
Cô ngoảnh lại, trong tay đang cầm con dao với quả táo, quả táo bị dao chọc cho thủng lỗ chỗ như cái tổ ong.
Vũ Dĩ Phàm: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.