Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!
Chương 34: Đón người
Trang Trang
06/06/2013
Xuống máy bay, vừa xách hành lý ra ngoài tôi đã thấy bố mẹ tôi đứng ở đó. Tôi vui sướng vẫy tay với họ.
Đón hành lý từ tay tôi, không đợi tôi nói chuyện mẹ tôi đã bắt đầu trách tôi: “Cái con bé này, đổi chuyến bay mà không nói với bố mẹ một tiếng”.
Tôi cười, lúc đó tôi chỉ nghĩ tới việc đối phó Hạ Trường Ninh, hai chuyến bay cách nhau cũng không lâu, tôi biết bố mẹ tôi có thói quen tới sớm, kiểu gì cũng sẽ đón được tôi nên tôi cũng không gọi điện thông báo cho họ... Đợi đã, tôi giật mình, tôi không nói sao bố mẹ biết tôi đã đổi chuyến bay?
“Sao con lại đối xử với người ta như thế chứ? Trường Ninh có lòng mới đi đón con, sao con đổi chuyến bay để nó lại một mình? Nó còn tốt bụng gọi điện thông báo cho bố mẹ”. Mẹ tôi ngay lập tức tiết lộ chân tướng sự việc.
Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn mách lẻo? Tôi ghét cái kiểu hắn cứ thích làm chủ mọi chuyện, chuyện gì cũng phải theo kế hoạch của hắn.
“Phước Sinh, Trường Ninh thực sự có lòng, làm cha làm mẹ nhưng bố mẹ cũng không nói được gì. Nó tới đón con, lo lắng con gái một thân một mình bên ngoài không an toàn. Người ta có lòng như vậy con không cảm kích thì thôi lại còn vứt người ta lại, con thấy có được không?”
Một trận răn dạy đổ ập xuống đầu tôi, không hề nghĩ tới việc tôi đã xa nhà nửa năm. Tôi đứng ở cửa sân bay thầm oán: Hắn có phải đàn ông không, nhỏ nhen! Lại còn chuyên chặn đường lui của người ta!
“Bố mẹ về trước, con ở lại đợi Hạ Trường Ninh rồi mời người ta về nhà ăn cơm”. Mẹ tôi lại đưa ra quyết định như vậy!
“Mẹ, con mệt lắm, con vừa xuống máy bay đấy!”
“Cứ thế đi”. Mẹ chỉ huy bố tôi mang hành lý ra ngoài sân bay, trước khi đi còn lườm tôi một cái: “Không đón được thì đừng về nhà”.
Tôi đút tay vào túi không nói gì.
Chỉ cần nghĩ tới việc đứng đây đợi Hạ Trường Ninh, lại còn phải ngon ngọt mời hắn về nhà ăn cơm nữa là tôi lại hận không mua được miếng đậu đâm đầu vào chết quách cho xong.
Trong lòng đang đấu tranh tư tưởng, tôi nên đến nhà Mai ở vài ngày không về nữa hay là đứng đây đợi Hạ Trường Ninh? Cuối cùng ý nghĩ sợ mẹ mắng đã chiếm ưu thế, tôi uể oải đứng ở cửa sân bay đợi người.
Hạ Trường Ninh thấy tôi đứng ở cổng đợi hắn liền cười như một con cáo, gương mặt hắn đầy vẻ đắc ý: “Phước Sinh, vẫn chờ anh à? Coi như em có lương tâm”.
“Mẹ em bắt em, em không tốt bụng thế đâu”.
Hạ Trường Ninh cười gian, nói: “Phước Sinh, anh chỉ bảo bố mẹ em đến sớm một chút kẻo không đón được em mà thôi”.
Tôi tức điên: “Họ có đón được em hay không thì cũng liên quan gì đến anh?”
“Thực ra anh cũng có thể không nói, nhưng ai bảo em ném anh lại chứ? Phước Sinh, ngồi máy bay mệt quá hay sao mà sắc mặt em có vẻ không tốt. Lúc em lên máy bay còn vui vẻ lắm cơ mà?”
Tôi bị hắn chọc cho tức tới mức nắm chặt nắm đấm, trong lòng bực bội hết cỡ. Bây giờ tôi còn phấn chấn được sao? Chắc thấy gương mặt tôi càng khó chịu thì hắn càng vui.
Hạ Trường Ninh vui vẻ trả lời thay tôi: “Anh biết, muốn trốn mà không trốn được lại còn phải đứng đây đợi anh nên ức chế đúng không?”
Hừ, cứ đắc ý đi! Chân tôi di di như dưới chân có con gián, giẫm, giẫm chết mày đi! Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Hạ Trường Ninh, anh đúng là một tên vô lại”.
“Phước Sinh, em đừng nhắc lại những gì ai cũng biết nữa, nói chuyện gì mới mẻ hơn đi?”
Tôi nhanh chóng động não rồi chân thành đáp: “Vốn em cũng cảm động, cũng nghĩ rất khó tìm được một người đàn ông đối xử với em tốt như vậy, cũng đã nghĩ tới chuyện đồng ý đề nghị của anh, để anh làm bạn trai em. Có điều bây giờ...”.
Hạ Trường Ninh nhã nhặn ngắt lời tôi: “Anh chỉ định tới đón em thôi, không nghĩ tới chuyện làm bạn trai em. Em nghĩ nhiều quá rồi đấy, Phước Sinh à”.
A a a a! Tôi trừng mắt lườm hắn, hai mắt gần như bốc lửa. Tôi lại hiểu lầm ý hắn sao? Còn điều gì đáng căm hận hơn thế này nữa không! Tôi hít sâu mấy lần liên tiếp sau đó nói với hắn: “Bố mẹ bảo em ở đây đợi anh để cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã tới đón em, vô cùng cảm ơn! Dưới sự hộ tống của vệ sĩ chuyên nghiệp, em đã bình an về tới đây. Để bày tỏ lòng biết ơn, bố mẹ em mời anh tới nhà ăn cơm...”
“Ha ha, Phước Sinh, em đúng là không biết đùa! Đi thôi”.
Hắn không đợi tôi nói hết đã cười thành tiếng sau đó đưa tay ra cầm tay tôi rất tự nhiên. Hạ Trường Ninh nói với tôi như ban ơn: “Anh rất thích lời đề nghị của em, anh quyết định sẽ đáp ứng đề nghị của em, làm bạn trai em”.
“Em đề nghị bao giờ? Bỏ cái chi trước của anh ra”.
Hạ Trường Ninh kéo nhẹ một cái khiến tôi ngã vào lòng hắn: “Anh cảm thấy đây là một đề nghị rất tốt, em còn có thể tìm được người nào si tình với em như anh không?”
Những lời buồn nôn này thốt ra từ miệng hắn sao đơn giản và tự nhiên như nước chảy trong vòi ra thế? Tôi quay đầu lại nhìn, sân bay khá đông người qua lại, ai đi qua cũng nhìn chúng tôi vài lần. Hạ Trường Ninh coi như không thấy, tay vẫn ôm eo tôi và hưởng thụ cảm giác làm hàng triển lãm trước công chúng này.
Tôi nhìn ngang liếc dọc mấy cái, thấy mấy người đang có ý cười nhạo, có người ngạc nhiên cũng có người ngưỡng mộ. Có phải kiểu thể hiện tình cảm công khai thế này là rất hot không? Tôi nhớ lại có lần ở sân bay thấy có chàng trai cầm hoa đợi bạn gái xuất hiện, tôi cảm thấy rất ngốc nghếch nhưng cũng rất ngưỡng mộ. Có bao nhiêu chàng trai dám làm thế này? Giống như Hạ Trường Ninh đi đón tôi, có bao nhiêu người có tấm lòng như thế?
Nghĩ đến đây sự bực tức trong lòng tôi cũng xẹp đi: “Anh buông tay ra, em không chạy mất đâu”.
Hạ Trường Ninh cúi đầu, tôi giật nảy vội đưa tay bịt miệng, hắn muốn làm khỉ trong vườn bách thú nhưng tôi thì không! Cơ thể Hạ Trường Ninh khẽ run, hắn nhịn cười và hỏi: “Phước Sinh, em tưởng anh định làm gì?”
Mặt tôi đỏ bừng: “Anh bị hôi miệng!”
Hạ Trường Ninh đột nhiên tái mặt: “Thử thì biết”.
Tôi quay đầu lại, ở đây có bao nhiêu người, tôi không muốn mất mặt.
Giọng hắn vang lên bên tai tôi: “Phước Sinh, anh đã mất nửa năm nhưng vẫn không quên được em...”
Hơi nóng thổi bên tai tôi, giọng nói dịu dàng của hắn bất giác khiến tôi hoảng hốt, dường như rất lâu rất lâu trước kia tôi đã từng có cảm giác này, rất dịu dàng, như ngày hôm qua tái hiện.
“Phước Sinh, hóa ra em thích giọng điệu này à?”
Hắn trêu tôi! Tôi đẩy mạnh hắn ra, dường như hắn đã chuẩn bị trước nên càng ôm chặt hơn. Tôi bị kéo sát vào lồng ngực hắn, hận không thể đập cho hắn một trận trước mặt công chúng.
Hắn buông lỏng tay ra rồi lùi lại một bước, nhìn tôi cực kì nghiêm túc: “Cho anh một cơ hội, một cơ hội để hiểu anh?”
“Dựa vào cái gì chứ?” Tôi tức điên lên, lúc nào cũng bị hắn chiếm thượng phong.
Hạ Trường Ninh nhìn tôi rồi cười: “Hỏi em là tôn trọng em thôi, em nghĩ anh thực sự cần em cho anh cơ hội sao?”
Một tên tự cao tự đại đáng chết! Chỉ được một lúc đã hiện nguyên hình rồi! Tôi hừ một tiếng rồi đi ra ngoài: “Quỳ xuống cầu xin đi”.
Tôi không quay đầu lại, mong sao hắn nghe thấy câu này sẽ tức xì khói, mặt mày xanh mét.
Tiếng hắn vang lên phía sau: “Em đừng hối hận”.
Tôi hối hận ngay lập tức, hắn mà quỳ xuống thật thì chẳng phải mình sẽ cần bán thân trả nợ hắn cả đời này sao? Tôi quay đầu lại và thấy Hạ Trường Ninh đang cúi xuống thật.
Đón hành lý từ tay tôi, không đợi tôi nói chuyện mẹ tôi đã bắt đầu trách tôi: “Cái con bé này, đổi chuyến bay mà không nói với bố mẹ một tiếng”.
Tôi cười, lúc đó tôi chỉ nghĩ tới việc đối phó Hạ Trường Ninh, hai chuyến bay cách nhau cũng không lâu, tôi biết bố mẹ tôi có thói quen tới sớm, kiểu gì cũng sẽ đón được tôi nên tôi cũng không gọi điện thông báo cho họ... Đợi đã, tôi giật mình, tôi không nói sao bố mẹ biết tôi đã đổi chuyến bay?
“Sao con lại đối xử với người ta như thế chứ? Trường Ninh có lòng mới đi đón con, sao con đổi chuyến bay để nó lại một mình? Nó còn tốt bụng gọi điện thông báo cho bố mẹ”. Mẹ tôi ngay lập tức tiết lộ chân tướng sự việc.
Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn mách lẻo? Tôi ghét cái kiểu hắn cứ thích làm chủ mọi chuyện, chuyện gì cũng phải theo kế hoạch của hắn.
“Phước Sinh, Trường Ninh thực sự có lòng, làm cha làm mẹ nhưng bố mẹ cũng không nói được gì. Nó tới đón con, lo lắng con gái một thân một mình bên ngoài không an toàn. Người ta có lòng như vậy con không cảm kích thì thôi lại còn vứt người ta lại, con thấy có được không?”
Một trận răn dạy đổ ập xuống đầu tôi, không hề nghĩ tới việc tôi đã xa nhà nửa năm. Tôi đứng ở cửa sân bay thầm oán: Hắn có phải đàn ông không, nhỏ nhen! Lại còn chuyên chặn đường lui của người ta!
“Bố mẹ về trước, con ở lại đợi Hạ Trường Ninh rồi mời người ta về nhà ăn cơm”. Mẹ tôi lại đưa ra quyết định như vậy!
“Mẹ, con mệt lắm, con vừa xuống máy bay đấy!”
“Cứ thế đi”. Mẹ chỉ huy bố tôi mang hành lý ra ngoài sân bay, trước khi đi còn lườm tôi một cái: “Không đón được thì đừng về nhà”.
Tôi đút tay vào túi không nói gì.
Chỉ cần nghĩ tới việc đứng đây đợi Hạ Trường Ninh, lại còn phải ngon ngọt mời hắn về nhà ăn cơm nữa là tôi lại hận không mua được miếng đậu đâm đầu vào chết quách cho xong.
Trong lòng đang đấu tranh tư tưởng, tôi nên đến nhà Mai ở vài ngày không về nữa hay là đứng đây đợi Hạ Trường Ninh? Cuối cùng ý nghĩ sợ mẹ mắng đã chiếm ưu thế, tôi uể oải đứng ở cửa sân bay đợi người.
Hạ Trường Ninh thấy tôi đứng ở cổng đợi hắn liền cười như một con cáo, gương mặt hắn đầy vẻ đắc ý: “Phước Sinh, vẫn chờ anh à? Coi như em có lương tâm”.
“Mẹ em bắt em, em không tốt bụng thế đâu”.
Hạ Trường Ninh cười gian, nói: “Phước Sinh, anh chỉ bảo bố mẹ em đến sớm một chút kẻo không đón được em mà thôi”.
Tôi tức điên: “Họ có đón được em hay không thì cũng liên quan gì đến anh?”
“Thực ra anh cũng có thể không nói, nhưng ai bảo em ném anh lại chứ? Phước Sinh, ngồi máy bay mệt quá hay sao mà sắc mặt em có vẻ không tốt. Lúc em lên máy bay còn vui vẻ lắm cơ mà?”
Tôi bị hắn chọc cho tức tới mức nắm chặt nắm đấm, trong lòng bực bội hết cỡ. Bây giờ tôi còn phấn chấn được sao? Chắc thấy gương mặt tôi càng khó chịu thì hắn càng vui.
Hạ Trường Ninh vui vẻ trả lời thay tôi: “Anh biết, muốn trốn mà không trốn được lại còn phải đứng đây đợi anh nên ức chế đúng không?”
Hừ, cứ đắc ý đi! Chân tôi di di như dưới chân có con gián, giẫm, giẫm chết mày đi! Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Hạ Trường Ninh, anh đúng là một tên vô lại”.
“Phước Sinh, em đừng nhắc lại những gì ai cũng biết nữa, nói chuyện gì mới mẻ hơn đi?”
Tôi nhanh chóng động não rồi chân thành đáp: “Vốn em cũng cảm động, cũng nghĩ rất khó tìm được một người đàn ông đối xử với em tốt như vậy, cũng đã nghĩ tới chuyện đồng ý đề nghị của anh, để anh làm bạn trai em. Có điều bây giờ...”.
Hạ Trường Ninh nhã nhặn ngắt lời tôi: “Anh chỉ định tới đón em thôi, không nghĩ tới chuyện làm bạn trai em. Em nghĩ nhiều quá rồi đấy, Phước Sinh à”.
A a a a! Tôi trừng mắt lườm hắn, hai mắt gần như bốc lửa. Tôi lại hiểu lầm ý hắn sao? Còn điều gì đáng căm hận hơn thế này nữa không! Tôi hít sâu mấy lần liên tiếp sau đó nói với hắn: “Bố mẹ bảo em ở đây đợi anh để cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã tới đón em, vô cùng cảm ơn! Dưới sự hộ tống của vệ sĩ chuyên nghiệp, em đã bình an về tới đây. Để bày tỏ lòng biết ơn, bố mẹ em mời anh tới nhà ăn cơm...”
“Ha ha, Phước Sinh, em đúng là không biết đùa! Đi thôi”.
Hắn không đợi tôi nói hết đã cười thành tiếng sau đó đưa tay ra cầm tay tôi rất tự nhiên. Hạ Trường Ninh nói với tôi như ban ơn: “Anh rất thích lời đề nghị của em, anh quyết định sẽ đáp ứng đề nghị của em, làm bạn trai em”.
“Em đề nghị bao giờ? Bỏ cái chi trước của anh ra”.
Hạ Trường Ninh kéo nhẹ một cái khiến tôi ngã vào lòng hắn: “Anh cảm thấy đây là một đề nghị rất tốt, em còn có thể tìm được người nào si tình với em như anh không?”
Những lời buồn nôn này thốt ra từ miệng hắn sao đơn giản và tự nhiên như nước chảy trong vòi ra thế? Tôi quay đầu lại nhìn, sân bay khá đông người qua lại, ai đi qua cũng nhìn chúng tôi vài lần. Hạ Trường Ninh coi như không thấy, tay vẫn ôm eo tôi và hưởng thụ cảm giác làm hàng triển lãm trước công chúng này.
Tôi nhìn ngang liếc dọc mấy cái, thấy mấy người đang có ý cười nhạo, có người ngạc nhiên cũng có người ngưỡng mộ. Có phải kiểu thể hiện tình cảm công khai thế này là rất hot không? Tôi nhớ lại có lần ở sân bay thấy có chàng trai cầm hoa đợi bạn gái xuất hiện, tôi cảm thấy rất ngốc nghếch nhưng cũng rất ngưỡng mộ. Có bao nhiêu chàng trai dám làm thế này? Giống như Hạ Trường Ninh đi đón tôi, có bao nhiêu người có tấm lòng như thế?
Nghĩ đến đây sự bực tức trong lòng tôi cũng xẹp đi: “Anh buông tay ra, em không chạy mất đâu”.
Hạ Trường Ninh cúi đầu, tôi giật nảy vội đưa tay bịt miệng, hắn muốn làm khỉ trong vườn bách thú nhưng tôi thì không! Cơ thể Hạ Trường Ninh khẽ run, hắn nhịn cười và hỏi: “Phước Sinh, em tưởng anh định làm gì?”
Mặt tôi đỏ bừng: “Anh bị hôi miệng!”
Hạ Trường Ninh đột nhiên tái mặt: “Thử thì biết”.
Tôi quay đầu lại, ở đây có bao nhiêu người, tôi không muốn mất mặt.
Giọng hắn vang lên bên tai tôi: “Phước Sinh, anh đã mất nửa năm nhưng vẫn không quên được em...”
Hơi nóng thổi bên tai tôi, giọng nói dịu dàng của hắn bất giác khiến tôi hoảng hốt, dường như rất lâu rất lâu trước kia tôi đã từng có cảm giác này, rất dịu dàng, như ngày hôm qua tái hiện.
“Phước Sinh, hóa ra em thích giọng điệu này à?”
Hắn trêu tôi! Tôi đẩy mạnh hắn ra, dường như hắn đã chuẩn bị trước nên càng ôm chặt hơn. Tôi bị kéo sát vào lồng ngực hắn, hận không thể đập cho hắn một trận trước mặt công chúng.
Hắn buông lỏng tay ra rồi lùi lại một bước, nhìn tôi cực kì nghiêm túc: “Cho anh một cơ hội, một cơ hội để hiểu anh?”
“Dựa vào cái gì chứ?” Tôi tức điên lên, lúc nào cũng bị hắn chiếm thượng phong.
Hạ Trường Ninh nhìn tôi rồi cười: “Hỏi em là tôn trọng em thôi, em nghĩ anh thực sự cần em cho anh cơ hội sao?”
Một tên tự cao tự đại đáng chết! Chỉ được một lúc đã hiện nguyên hình rồi! Tôi hừ một tiếng rồi đi ra ngoài: “Quỳ xuống cầu xin đi”.
Tôi không quay đầu lại, mong sao hắn nghe thấy câu này sẽ tức xì khói, mặt mày xanh mét.
Tiếng hắn vang lên phía sau: “Em đừng hối hận”.
Tôi hối hận ngay lập tức, hắn mà quỳ xuống thật thì chẳng phải mình sẽ cần bán thân trả nợ hắn cả đời này sao? Tôi quay đầu lại và thấy Hạ Trường Ninh đang cúi xuống thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.