Chương 5
Tiểu Hà Dao Dao
23/10/2021
Ánh nắng không chút bủn xỉn chiếu rọi giường nhung, trong vườn hoa hồng chim đỗ quyên hót mừng, chú vẹt xanh cũng ríu rít: “Dậy nào, mau dậy nào người đẹp.”
Narcissus để chân trần, mặc áo ngủ rộng thùng thình, rời giường chạy vào khu vườn nhỏ và ngắt lấy nụ hoa hồng đầu tiên của buổi tinh mơ, cánh hồng còn đính những hạt sương sớm trong suốt như pha lê.
Anh ngửi nhẹ, cắm hoa vào bình, thưởng thức pho mát dùng kèm sữa bò rồi đi ra đại sảnh.
Người hầu nói rằng nhà vua yêu cầu anh tới gặp một chuyến.
Narcissus đã đến và biết được chính mình bị Hesione mách lẻo, nhà vua nói chuyện vừa khoa trương vừa khách khí:
“Đứa con gái ngây thơ này của ta không hề tiến bộ chút nào, vẫn kể ta hay về cuộn tranh tuyệt diệu kia.
Điều này đã thành công khơi dậy trong lòng ta sự tò mò, nghe nói là do một người chăn dê tặng cho ngươi, nó bỗng làm ta nhớ tới sự kiện:
Những ngày ấy ta không dám nhớ lại, ta ngủ trên đất bằng, né tránh dã thú, đau đáu nghĩ cách làm thế nào để có thể xây dựng nên nền công nghiệp.
Thời gian đầu mở mang lãnh thổ, thành lập thành trì, khai đào mương máng, triệu tập thợ thủ công, kiến tạo lâu đài ban sơ, gian nan vô cùng.
Thì có một nhóm người đến, hai thanh niên dẫn đầu nói với ta rằng họ có thể giúp ta xây dựng một pháo đài vững chắc cùng một bức tường thành không thể phá huỷ,
Bọn họ không cần thù lao cũng chẳng cần báo đáp, chỉ một lòng góp công lập nghiệp,
Một vị có thể bảo đảm làm cho dê bò thành đàn, chăn nuôi phát đạt, bảo đảm con dân ta không thiếu thịt ăn, không thiếu lông dê may quần áo.
Ta cực kỳ vinh dự, vì thế đã để hai nhân tài này,
Một người là chủ thiết kế quy hoạch đô thị, và người kia là chủ kinh tế nông nghiệp quốc dân,
Tuy nhiên, phản bội lòng bồi dưỡng cùng sự đánh giá cao của ta, bọn họ lòng tham không đáy và càng muốn nhiều hơn nữa,
Cho nên ta đã phải giảm bớt các cuộc hẹn với họ, giao cho đám bề tôi tin cậy đối phó những tên vô liêm sỉ này.
Ôi chao, đừng nói về nó nữa... Ta lạc đề rồi,
Bây giờ người chăn dê nọ nên là đại sứ nông nghiệp chứ nhỉ,
Narcissus thân mến, ta có cơ hội được nhìn thoáng qua cuộn tranh tuyệt diệu kỳ ảo đó không,
Có lẽ nó sẽ tiếp thêm cho ta dũng khí cùng sức sống.
Ta nhớ lại lời giải thích của mẹ ngươi lúc nàng ấy sắp rời đi, phần nhiều cảm thấy hổ thẹn,
Vẫn luôn vây ngươi lẩn quẩn trong cung điện, ta nào biết thế giới mênh mông bên ngoài ngươi chẳng thể hưởng thụ,
Đó là một loại tàn nhẫn đối với ngươi.
Nhớ trước đây, ta vượt qua núi cao biển rộng, thác ghềnh cuồn cuộn mà dũng cảm tiến bước.
Hiện giờ, các con của ta,
Chúng nó chỉ có thể bị giới hạn trong toà lâu đài nhỏ hẹp,
Uất ức nhường nào!
Ta quyết định, đóng một chiếc thuyền lớn và tìm thợ thủ công giỏi nhất,
Ngoài lái thuyền kỹ năng ưu tú, còn có hoa tiêu kinh nghiệm phong phú,
Đồng hành cùng các ngươi trong chuyến hành trình xa xôi dài kỳ.
Trở lại lần nữa, nữ thần Athena ban cho ta và các ngươi
Quá khứ xúc động cùng vinh quang!”
Nhà vua đoạt lấy cuộn tranh của Narcissus với lời lẽ không thể chối cãi. Ông ta còn hạ lệnh cho những thợ thủ công lành nghề bắt đầu đóng thuyền, chuyển một đám thợ xây thành sang hỗ trợ.
Ánh mắt Hesione lộ ra vẻ đắc ý, “Ngươi tự cho rằng ngươi được người người yêu thích, đáng tiếc thay ta chỉ cần khóc lóc kể lể, không có gì là không đến tay, thế mẹ ngươi giờ phút này đang ở nơi đâu?”
Nàng ta vừa nói vừa bổ nhào vào lòng vua cha, ông ta cười lớn ôm lấy và đeo chiếc vòng trang sức quý giá lên cổ, sau đó đặt cuộn tranh vào trong tay nàng, đoạn bảo: “Con có thể xin mượn tranh của anh trai, nhưng hãy cẩn thận, chớ phá hư.”
Dứt lời, ngón tay Hesione lập tức tạo ra lỗ hổng trên cuộn giấy, Narcissus chán ghét quát lớn một tiếng, vẹt nhỏ lông xanh huýt sáo phóng vèo qua và ban tặng Hesione dòng nước mát lành, cuộn tranh hoàn toàn thấm ướt, nó mềm oặt rồi bung bét.
Nhà vua cùng con gái ông ta đen cả mặt, Little Green lập tức chạy mất hút, Narcissus bèn nói: “Kính mong bệ hạ đừng so đo với một con chim nhỏ, đợt trước mẹ ta có lưu lại chút ít nước dự trữ nên hôm nay ta muốn đi tuần tra xem sao. Ái chà chà, còn cuộn tranh này thì, hy vọng bệ hạ giúp ta phục hồi nó.”
Nhắc tới hai chữ nguồn nước, vua Lao Medong mới thả lỏng sắc mặt, “Vất vả cho ngươi rồi, con trai à, ta thương yêu ngươi như con ruột, chỉ là, than ôi, con nhóc kia đúng thật ương ngạnh.” Hesione khóc thút thít nép vào vai cha ra dáng vô cùng yếu ớt, đáng thương.
Narcissus khom người rời đi.
Nữ thần Liriope cung cấp nước cho giếng trong lâu đài, dùng thần lực để hút nước suối ngọt ngào nhất bên dưới lòng đất và bơm nó vào cung điện để sinh hoạt hàng ngày, trong khi đó nước mà nhà dân thường sử dụng cũng là nhờ vào dòng suối do bà tách chiết ở dưới chân núi Raphael. Nếu như không có Liriope, Troy vẫn có nước nhưng phải vận chuyển từ đảo Tenedos cách đó cả trăm dặm, hoặc là đào con kênh để dẫn nước từ sườn núi Ida chảy vào, có điều nước ở đó rất nhiều cặn và đắng, thích hợp trong chăn nuôi nông nghiệp, bò uống được dê tắm ổn, chứ không phù hợp cho con người.
Và tuy rằng mặt sông, suối, hồ xung quanh nhìn trong vắt, nhưng người uống phải loại nước này sẽ bị kiết lỵ, phần lớn trẻ em đều mắc bệnh. Lúc trước Lao Medong khẩn cầu bà đào một con sông từ lâu đài xuyên liền ra bên ngoài bằng thần lực, nhưng bị bà bác bỏ ngay lập tức. “Ta chỉ là Thần Sông nhỏ bé làm sao sở hữu sức mạnh siêu nhiên như thế, điều này chỉ mỗi chúa tể biển khơi và đất đai - thần Poseidon mới có khả năng thực hiện được, và nếu ngươi sẵn lòng phụng dưỡng Poseidon mà cầu xin lòng thương hại của ngài ấy, có lẽ sẽ nhanh chóng đạt được tâm nguyện.”
Tóm lại, sau khi thoả hiệp với điều kiện trên, bà đã giúp họ giải quyết vấn đề nước uống, đây cũng là một trong những lí do tại sao Narcissus lại có thể hưởng ưu đãi như vậy, anh rảo bước đến ngọn đồi nhỏ phía sau cung điện - nơi một hồ chứa nước lớn đã được xây dựng.
Trước lúc mẹ anh rời đi vẫn thường xuyên tới nơi này ngây ngốc, bà thích trầm mình ngâm làn nước, lại không muốn Narcissus cũng đắm chìm nên lắm khi quát lớn: “Cút chỗ khác, cút xa nước, con trai!” Bà luôn luôn kích động như vậy, Narcissus không biết bây giờ bà ở chốn nào, trong giấc mộng hôm qua bà đang khóc, chẳng lẽ gặp chuyện gì thương tâm?
Anh ngồi trên bàn làm việc được ghép lại từ những phiến đá lớn, trông ảnh phản chiếu dưới nước, những hoa văn vòng lặp khép kín khuếch tán to dần hướng ra ngoài, gương mặt chàng trai trẻ dập dềnh theo từng gợn sóng lăn tăn, Narcissus vươn ngón tay trắng nõn vọt vào trong khuấy động mặt nước tạo thành vô số lốc xoáy nho nhỏ... Đẹp quá, anh không nén được trầm trồ.
“Chà!” ảnh ngược tán loạn, bóng người xuất hiện.
“Ối!” Narcissus sợ hãi thốt lên, anh ngả người ra sau và trông thấy người đàn ông đang trồi lên từ hồ chứa nước: Đập vào mắt trước tiên là ngũ quan lập thể, đường nét tuấn tú, rắn rỏi thẳng tắp, cặp mắt nhuốm màu xanh hải dương lộ ra vẻ thờ ơ và hằn học.
Hắn chạm phải ánh mắt Narcissus, “Nhìn trộm?”
Narcissus lo lắng đỏ cả mặt, âm thanh run run: “Vớ vẩn? Nơi này là cấm địa Troy, ngươi vào bằng cách nào?”
Người đàn ông thản nhiên bước lên bờ với nửa thân trên trần trụi, sau đó hắn phủ thêm áo bên ngoài, vệt nước rơi từng vòng từng giọt xuống mặt bàn bằng đá để lại dấu vết.
Narcissus bực bội: Nước mà mẹ anh để đấy chưa bao giờ nỡ tắm rửa bởi nó vô cùng quý giá, tên này lại cứ thế mà phá hư hết, nghĩ đến vừa nãy anh còn nhấm nháp trà ướp hương, đầu càng muốn bốc khói.
Anh trợn mắt căm tức, âm thầm tích tụ sức lực.
“Liên quan gì tới ngươi?” Người đàn ông với ánh mắt lạnh nhạt, “Chỉ tắm táp tí thôi, ngươi cũng muốn? Ta cho ngươi xài ké hương thảo.” Hắn ném một cái vòng hoa, vừa vặn tròng vào đầu Narcissus.
Narcissus khó chịu cực kỳ, đột nhiên túm vòng hoa quẳng xuống dưới khiến cổ đỏ một mảng, làn da cực kỳ trắng nõn, mịn màng nên một chút dấu vết đều rõ ràng, lại bởi đang phẫn nộ, đôi môi đầy đặn mềm mại mấp máy, tròng mắt đen nhánh, cả người vô cùng sinh động.
Ánh mắt ai đó chợt lóe, cười nhạo: “Không tắm thì không rửa, đừng kích động.”
Hắn giẫm lên giày, không biết lôi ở đâu ra cái mũ rơm rồi đội lên. Narcissus cảm giác hơi quen thuộc, chợt nghe âm thanh pha lẫn ý cười: “Nhớ ra chưa? Không phải muốn bắt ta đãi đám chó à?”
Một cú sốc giáng vào Narcissus, anh lập tức triệu hoán bọt nước hóa thành mũi tên đâm thẳng tên đó, bị hắn dễ dàng tránh né.
“Chậc chậc, đánh người không phải là thói quen tốt.” Người đàn ông túm lấy tay Narcissus, nở nụ cười nhạt nhẽo “Nhất là ngươi không thể đánh lại ta ngay lúc này, đúng không người đẹp, não to.” Hắn bóp nhéo khuôn mặt mịn màng, thanh tú.
Narcissus đột nhiên mỉm cười với hắn, nụ cười tươi như hoa núi rực rỡ, băng tuyết khẽ tan.
Nó bất ngờ làm lung lay tầm mắt hắn, sau đó bị Narcissus dùng tay phải nắm mũi tên băng cắm vào ngực.
Băng nhọn đâm thủng quần áo, cắt qua da thịt rớm máu, Narcissus lạnh lùng: “Đừng hòng nhúc nhích.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm anh, mang theo cảm giác nghiền ngẫm cùng sát khí.
“Tên, địa chỉ, mục đích đến?” Narcissus cũng nhìn chằm chằm hắn, tra hỏi từng câu từng chữ.
“Poro, núi Ida, tên chăn dê.” Người đàn ông nâng tay vuốt ve sườn mặt Narcissus: “Người đẹp, lưỡi dao sắc bén không cẩn thận sẽ tổn thương chính mình.” Ngón tay thô ráp di chuyển trên gương mặt tinh tế lại có cảm giác đau đớn, nó lây lan khiến hàng lông mày của hắn bất giác giật giật.
Narcissus đâm sâu thêm hai phân, máu đọng thành từng giọt từng giọt nhỏ xuống, hệt như bọt nước ban nãy nhưng nhuộm in dấu vết đỏ thẫm trên phiến đá, mùi máu tươi thấm hút phả vào bầu không khí giữa hai người.
“Nói thật.”
“Ha ha...” Tên Poro giả bật cười, Narcissus cảm giác lòng bàn tay đau nhói, mũi tên băng đã tiêu biến.
Giây tiếp theo anh đã bị ném xuống con đập chứa nước, lúc ngoi khỏi mặt nước phát hiện trên mặt đất rơi vãi mảnh vụn quần áo, vết máu, băng nhọn và mũ rơm, hoàn toàn không thấy người đàn ông vừa nãy.
Hắn trốn thoát thành công kể cả khi bị anh tóm, nỗi uất ức vì thất bại dâng trào trong anh.
Narcissus trèo lên và toàn thân đều ướt dầm ướt dề, anh quá vô dụng rồi, thật uể oải, “Mẹ à, mẹ đang ở chốn đâu, xin người chỉ bảo con thêm một ít mánh khoé đi?”
Anh gọi bà nhưng không hề được đáp lại. Narcissus hắt hơi, tự nhủ mình không thể ủ rũ cụp đuôi như vậy, bèn trở về nghỉ ngơi.
Narcissus ướt như chuột lột khiến hầu nữ - Moma vừa đau lòng vừa tức giận, sau khi thay quần áo thì thần lực của Narcissus tiêu tán sạch sẽ, anh mơ màng buồn ngủ, cô pha một ly sữa bò để dỗ anh chợp mắt. Nhìn chàng thiếu niên tuấn tú ngủ say, trống ngực đập đều đều, người hầu rũ màn che rồi dập tắt ánh nến, để anh nghỉ ngơi.
Narcissus để chân trần, mặc áo ngủ rộng thùng thình, rời giường chạy vào khu vườn nhỏ và ngắt lấy nụ hoa hồng đầu tiên của buổi tinh mơ, cánh hồng còn đính những hạt sương sớm trong suốt như pha lê.
Anh ngửi nhẹ, cắm hoa vào bình, thưởng thức pho mát dùng kèm sữa bò rồi đi ra đại sảnh.
Người hầu nói rằng nhà vua yêu cầu anh tới gặp một chuyến.
Narcissus đã đến và biết được chính mình bị Hesione mách lẻo, nhà vua nói chuyện vừa khoa trương vừa khách khí:
“Đứa con gái ngây thơ này của ta không hề tiến bộ chút nào, vẫn kể ta hay về cuộn tranh tuyệt diệu kia.
Điều này đã thành công khơi dậy trong lòng ta sự tò mò, nghe nói là do một người chăn dê tặng cho ngươi, nó bỗng làm ta nhớ tới sự kiện:
Những ngày ấy ta không dám nhớ lại, ta ngủ trên đất bằng, né tránh dã thú, đau đáu nghĩ cách làm thế nào để có thể xây dựng nên nền công nghiệp.
Thời gian đầu mở mang lãnh thổ, thành lập thành trì, khai đào mương máng, triệu tập thợ thủ công, kiến tạo lâu đài ban sơ, gian nan vô cùng.
Thì có một nhóm người đến, hai thanh niên dẫn đầu nói với ta rằng họ có thể giúp ta xây dựng một pháo đài vững chắc cùng một bức tường thành không thể phá huỷ,
Bọn họ không cần thù lao cũng chẳng cần báo đáp, chỉ một lòng góp công lập nghiệp,
Một vị có thể bảo đảm làm cho dê bò thành đàn, chăn nuôi phát đạt, bảo đảm con dân ta không thiếu thịt ăn, không thiếu lông dê may quần áo.
Ta cực kỳ vinh dự, vì thế đã để hai nhân tài này,
Một người là chủ thiết kế quy hoạch đô thị, và người kia là chủ kinh tế nông nghiệp quốc dân,
Tuy nhiên, phản bội lòng bồi dưỡng cùng sự đánh giá cao của ta, bọn họ lòng tham không đáy và càng muốn nhiều hơn nữa,
Cho nên ta đã phải giảm bớt các cuộc hẹn với họ, giao cho đám bề tôi tin cậy đối phó những tên vô liêm sỉ này.
Ôi chao, đừng nói về nó nữa... Ta lạc đề rồi,
Bây giờ người chăn dê nọ nên là đại sứ nông nghiệp chứ nhỉ,
Narcissus thân mến, ta có cơ hội được nhìn thoáng qua cuộn tranh tuyệt diệu kỳ ảo đó không,
Có lẽ nó sẽ tiếp thêm cho ta dũng khí cùng sức sống.
Ta nhớ lại lời giải thích của mẹ ngươi lúc nàng ấy sắp rời đi, phần nhiều cảm thấy hổ thẹn,
Vẫn luôn vây ngươi lẩn quẩn trong cung điện, ta nào biết thế giới mênh mông bên ngoài ngươi chẳng thể hưởng thụ,
Đó là một loại tàn nhẫn đối với ngươi.
Nhớ trước đây, ta vượt qua núi cao biển rộng, thác ghềnh cuồn cuộn mà dũng cảm tiến bước.
Hiện giờ, các con của ta,
Chúng nó chỉ có thể bị giới hạn trong toà lâu đài nhỏ hẹp,
Uất ức nhường nào!
Ta quyết định, đóng một chiếc thuyền lớn và tìm thợ thủ công giỏi nhất,
Ngoài lái thuyền kỹ năng ưu tú, còn có hoa tiêu kinh nghiệm phong phú,
Đồng hành cùng các ngươi trong chuyến hành trình xa xôi dài kỳ.
Trở lại lần nữa, nữ thần Athena ban cho ta và các ngươi
Quá khứ xúc động cùng vinh quang!”
Nhà vua đoạt lấy cuộn tranh của Narcissus với lời lẽ không thể chối cãi. Ông ta còn hạ lệnh cho những thợ thủ công lành nghề bắt đầu đóng thuyền, chuyển một đám thợ xây thành sang hỗ trợ.
Ánh mắt Hesione lộ ra vẻ đắc ý, “Ngươi tự cho rằng ngươi được người người yêu thích, đáng tiếc thay ta chỉ cần khóc lóc kể lể, không có gì là không đến tay, thế mẹ ngươi giờ phút này đang ở nơi đâu?”
Nàng ta vừa nói vừa bổ nhào vào lòng vua cha, ông ta cười lớn ôm lấy và đeo chiếc vòng trang sức quý giá lên cổ, sau đó đặt cuộn tranh vào trong tay nàng, đoạn bảo: “Con có thể xin mượn tranh của anh trai, nhưng hãy cẩn thận, chớ phá hư.”
Dứt lời, ngón tay Hesione lập tức tạo ra lỗ hổng trên cuộn giấy, Narcissus chán ghét quát lớn một tiếng, vẹt nhỏ lông xanh huýt sáo phóng vèo qua và ban tặng Hesione dòng nước mát lành, cuộn tranh hoàn toàn thấm ướt, nó mềm oặt rồi bung bét.
Nhà vua cùng con gái ông ta đen cả mặt, Little Green lập tức chạy mất hút, Narcissus bèn nói: “Kính mong bệ hạ đừng so đo với một con chim nhỏ, đợt trước mẹ ta có lưu lại chút ít nước dự trữ nên hôm nay ta muốn đi tuần tra xem sao. Ái chà chà, còn cuộn tranh này thì, hy vọng bệ hạ giúp ta phục hồi nó.”
Nhắc tới hai chữ nguồn nước, vua Lao Medong mới thả lỏng sắc mặt, “Vất vả cho ngươi rồi, con trai à, ta thương yêu ngươi như con ruột, chỉ là, than ôi, con nhóc kia đúng thật ương ngạnh.” Hesione khóc thút thít nép vào vai cha ra dáng vô cùng yếu ớt, đáng thương.
Narcissus khom người rời đi.
Nữ thần Liriope cung cấp nước cho giếng trong lâu đài, dùng thần lực để hút nước suối ngọt ngào nhất bên dưới lòng đất và bơm nó vào cung điện để sinh hoạt hàng ngày, trong khi đó nước mà nhà dân thường sử dụng cũng là nhờ vào dòng suối do bà tách chiết ở dưới chân núi Raphael. Nếu như không có Liriope, Troy vẫn có nước nhưng phải vận chuyển từ đảo Tenedos cách đó cả trăm dặm, hoặc là đào con kênh để dẫn nước từ sườn núi Ida chảy vào, có điều nước ở đó rất nhiều cặn và đắng, thích hợp trong chăn nuôi nông nghiệp, bò uống được dê tắm ổn, chứ không phù hợp cho con người.
Và tuy rằng mặt sông, suối, hồ xung quanh nhìn trong vắt, nhưng người uống phải loại nước này sẽ bị kiết lỵ, phần lớn trẻ em đều mắc bệnh. Lúc trước Lao Medong khẩn cầu bà đào một con sông từ lâu đài xuyên liền ra bên ngoài bằng thần lực, nhưng bị bà bác bỏ ngay lập tức. “Ta chỉ là Thần Sông nhỏ bé làm sao sở hữu sức mạnh siêu nhiên như thế, điều này chỉ mỗi chúa tể biển khơi và đất đai - thần Poseidon mới có khả năng thực hiện được, và nếu ngươi sẵn lòng phụng dưỡng Poseidon mà cầu xin lòng thương hại của ngài ấy, có lẽ sẽ nhanh chóng đạt được tâm nguyện.”
Tóm lại, sau khi thoả hiệp với điều kiện trên, bà đã giúp họ giải quyết vấn đề nước uống, đây cũng là một trong những lí do tại sao Narcissus lại có thể hưởng ưu đãi như vậy, anh rảo bước đến ngọn đồi nhỏ phía sau cung điện - nơi một hồ chứa nước lớn đã được xây dựng.
Trước lúc mẹ anh rời đi vẫn thường xuyên tới nơi này ngây ngốc, bà thích trầm mình ngâm làn nước, lại không muốn Narcissus cũng đắm chìm nên lắm khi quát lớn: “Cút chỗ khác, cút xa nước, con trai!” Bà luôn luôn kích động như vậy, Narcissus không biết bây giờ bà ở chốn nào, trong giấc mộng hôm qua bà đang khóc, chẳng lẽ gặp chuyện gì thương tâm?
Anh ngồi trên bàn làm việc được ghép lại từ những phiến đá lớn, trông ảnh phản chiếu dưới nước, những hoa văn vòng lặp khép kín khuếch tán to dần hướng ra ngoài, gương mặt chàng trai trẻ dập dềnh theo từng gợn sóng lăn tăn, Narcissus vươn ngón tay trắng nõn vọt vào trong khuấy động mặt nước tạo thành vô số lốc xoáy nho nhỏ... Đẹp quá, anh không nén được trầm trồ.
“Chà!” ảnh ngược tán loạn, bóng người xuất hiện.
“Ối!” Narcissus sợ hãi thốt lên, anh ngả người ra sau và trông thấy người đàn ông đang trồi lên từ hồ chứa nước: Đập vào mắt trước tiên là ngũ quan lập thể, đường nét tuấn tú, rắn rỏi thẳng tắp, cặp mắt nhuốm màu xanh hải dương lộ ra vẻ thờ ơ và hằn học.
Hắn chạm phải ánh mắt Narcissus, “Nhìn trộm?”
Narcissus lo lắng đỏ cả mặt, âm thanh run run: “Vớ vẩn? Nơi này là cấm địa Troy, ngươi vào bằng cách nào?”
Người đàn ông thản nhiên bước lên bờ với nửa thân trên trần trụi, sau đó hắn phủ thêm áo bên ngoài, vệt nước rơi từng vòng từng giọt xuống mặt bàn bằng đá để lại dấu vết.
Narcissus bực bội: Nước mà mẹ anh để đấy chưa bao giờ nỡ tắm rửa bởi nó vô cùng quý giá, tên này lại cứ thế mà phá hư hết, nghĩ đến vừa nãy anh còn nhấm nháp trà ướp hương, đầu càng muốn bốc khói.
Anh trợn mắt căm tức, âm thầm tích tụ sức lực.
“Liên quan gì tới ngươi?” Người đàn ông với ánh mắt lạnh nhạt, “Chỉ tắm táp tí thôi, ngươi cũng muốn? Ta cho ngươi xài ké hương thảo.” Hắn ném một cái vòng hoa, vừa vặn tròng vào đầu Narcissus.
Narcissus khó chịu cực kỳ, đột nhiên túm vòng hoa quẳng xuống dưới khiến cổ đỏ một mảng, làn da cực kỳ trắng nõn, mịn màng nên một chút dấu vết đều rõ ràng, lại bởi đang phẫn nộ, đôi môi đầy đặn mềm mại mấp máy, tròng mắt đen nhánh, cả người vô cùng sinh động.
Ánh mắt ai đó chợt lóe, cười nhạo: “Không tắm thì không rửa, đừng kích động.”
Hắn giẫm lên giày, không biết lôi ở đâu ra cái mũ rơm rồi đội lên. Narcissus cảm giác hơi quen thuộc, chợt nghe âm thanh pha lẫn ý cười: “Nhớ ra chưa? Không phải muốn bắt ta đãi đám chó à?”
Một cú sốc giáng vào Narcissus, anh lập tức triệu hoán bọt nước hóa thành mũi tên đâm thẳng tên đó, bị hắn dễ dàng tránh né.
“Chậc chậc, đánh người không phải là thói quen tốt.” Người đàn ông túm lấy tay Narcissus, nở nụ cười nhạt nhẽo “Nhất là ngươi không thể đánh lại ta ngay lúc này, đúng không người đẹp, não to.” Hắn bóp nhéo khuôn mặt mịn màng, thanh tú.
Narcissus đột nhiên mỉm cười với hắn, nụ cười tươi như hoa núi rực rỡ, băng tuyết khẽ tan.
Nó bất ngờ làm lung lay tầm mắt hắn, sau đó bị Narcissus dùng tay phải nắm mũi tên băng cắm vào ngực.
Băng nhọn đâm thủng quần áo, cắt qua da thịt rớm máu, Narcissus lạnh lùng: “Đừng hòng nhúc nhích.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm anh, mang theo cảm giác nghiền ngẫm cùng sát khí.
“Tên, địa chỉ, mục đích đến?” Narcissus cũng nhìn chằm chằm hắn, tra hỏi từng câu từng chữ.
“Poro, núi Ida, tên chăn dê.” Người đàn ông nâng tay vuốt ve sườn mặt Narcissus: “Người đẹp, lưỡi dao sắc bén không cẩn thận sẽ tổn thương chính mình.” Ngón tay thô ráp di chuyển trên gương mặt tinh tế lại có cảm giác đau đớn, nó lây lan khiến hàng lông mày của hắn bất giác giật giật.
Narcissus đâm sâu thêm hai phân, máu đọng thành từng giọt từng giọt nhỏ xuống, hệt như bọt nước ban nãy nhưng nhuộm in dấu vết đỏ thẫm trên phiến đá, mùi máu tươi thấm hút phả vào bầu không khí giữa hai người.
“Nói thật.”
“Ha ha...” Tên Poro giả bật cười, Narcissus cảm giác lòng bàn tay đau nhói, mũi tên băng đã tiêu biến.
Giây tiếp theo anh đã bị ném xuống con đập chứa nước, lúc ngoi khỏi mặt nước phát hiện trên mặt đất rơi vãi mảnh vụn quần áo, vết máu, băng nhọn và mũ rơm, hoàn toàn không thấy người đàn ông vừa nãy.
Hắn trốn thoát thành công kể cả khi bị anh tóm, nỗi uất ức vì thất bại dâng trào trong anh.
Narcissus trèo lên và toàn thân đều ướt dầm ướt dề, anh quá vô dụng rồi, thật uể oải, “Mẹ à, mẹ đang ở chốn đâu, xin người chỉ bảo con thêm một ít mánh khoé đi?”
Anh gọi bà nhưng không hề được đáp lại. Narcissus hắt hơi, tự nhủ mình không thể ủ rũ cụp đuôi như vậy, bèn trở về nghỉ ngơi.
Narcissus ướt như chuột lột khiến hầu nữ - Moma vừa đau lòng vừa tức giận, sau khi thay quần áo thì thần lực của Narcissus tiêu tán sạch sẽ, anh mơ màng buồn ngủ, cô pha một ly sữa bò để dỗ anh chợp mắt. Nhìn chàng thiếu niên tuấn tú ngủ say, trống ngực đập đều đều, người hầu rũ màn che rồi dập tắt ánh nến, để anh nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.