Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc
Chương 26: Chương 26
Tử Sắc Kinh Cức
21/01/2018
Edit + Beta: Hwan
*******************
Lâm Mộc cắn thịt khô, gian nan sử dụng kim trong tay. Hắn hiện tại đã biết, làm quần áo là một việc cực khổ, đục lỗ cho da thú đã làm cho hắn đủ mệt, huống chi còn phải chú ý khâu theo đúng kiểu.
Phil duỗi đầu nhìn một chút, “Lâm Mộc, ngươi khâu sai rồi.”
“Cái gì?!” Lâm Mộc kiểm tra một chút, quả thật khâu sai, không chỉ có sai, còm đem tấm dá thú phía dưới may vào luôn. Ảo não đem đồ để lên giường, “Ta thật sự không thiên phú, các ngươi xem ta đều lam lãng phí da thú.” Nói xong chỉ vào tấm da thú bị hắn cắt hư, khâu hư, chẳng còn nguyên vẹn nữa.
Linie bọn họ bị đùa nở nụ cười.
Linie an ủi nói: “Đừng lo lắng, những miếng da thú đó còn dùng được. Ta khâu chút là được.”
Lâm Mộc bội phục nhìn Linie, “Ngươi thật sự là quá lợi hại.”
“Ngươi chính là chưa làm qua quần áo, làm nhiều ngươi cũng có thể biết.”
“Đúng vậy, Lâm Mộc thông minh như vậy, nhất định có thể làm tốt.” Phil cũng động viên.
Sacha gặm trái cây cũng cổ vũ Lâm Mộc.
Lâm Mộc nhìn Sacha nằm thảnh thơi trên giường, “Sao ngươi không làm. Hiện tại ngươi nằm trong phòng thoải mái, chứ không phải nằm trong hang động ẩm ướt. Ngươi lấy cái cớ kia cũng vô dụng.”
Sacha miệng đầy hoa quả nói thầm, “Ta mới không nghĩ làm quần áo cho y sớm như vậy đâu.”
Lâm Mộc không có nghe rõ, “Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì. Lâm Mộc ngươi nỗ lực lên.” Nói xong gặm hoa quả tiếp tục thảnh thơi.
Lâm Mộc bị Sacha kích thích đến, “Vì sao ta nhất định phải học a. Các ngươi không thể giúp ta sao?”
“Chúng ta có thể giúp ngươi làm, nhưng không thể giúp tộc trưởng làm a.” Phil đáp.
Linie cùng Sacha đều gật đầu.
Lâm Mộc nhìn bộ dáng của bọn họ, nghĩ đến sự chiếm dục của thú nhân kia, Lâm Mộc không có hỏi vì sao.
“Được rồi, ta tiếp tục.” Lâm Mộc nhìn bàn tay hồng hồng của mình, trong lòng cảm thán một câu: xe chỉ luồn kim không phải là chuyện nam nhân nên làm. Sau đó cúi đầu tiếp tục phấn đấu với tấm da thú trong tay.
Năm ngày sau Lâm Mộc mới làm xong cái áo sơ mi bằng da thú. Sau đó vui vẻ chạy về phòng đem áo giấu đi, chuẩn bị buổi tối tạo kinh hỉ cho Patrick.
Sacha nhìn bộ dáng Lâm Mộc cao hứng đi giấu áo, thần sắc mất tự nhiên hỏi: “Lâm Mộc, hôm nay ngươi thật sự đem cái áo này tặng cho tộc trưởng?”
Lâm Mộc không chú ý tới thần sắc khác thường của Sacha, lại dùng một tấm da thú khác che đi cái áo “Đều đã làm xong cho nên nhanh đưa cho hắn” Kỳ thật Lậm Mộc chỉ muốn khoe khoang tác phẩm của mình với Patrick mà thôi, cả quần áo cũng có thể làm ra, Lâm Mộc cũng tự bội phục mình
Linie thấy ngữ khí Lâm Mộc không cho là đúng, hoài nghi nhìn đối phương, thần thái tự nhiên có chút quá phận, chẳng lẽ Lâm Mộc không biết ý nghĩa của việc đưa quần áo? Có nên nhắc nhở hắn không? Nghĩ tới tộc trưởng tính tình lạnh như vậy cả ngày nhìn Lâm Mộc như muốn dìm người ta vào ấy, lại nhìn Lâm Mộc vẻ mặt vui sướng, bọn họ thực sự đẹp đôi. Cho nên trong lòng Linie thành toàn cho bọn họ, trên thực tế là muốn xem trò hay, không nghĩ muốn nói ra.
Phil cũng có nghi vấn như Linie, nhưng thấy Linie không nói gì thêm, hơn nữa hắn vỗn đã cảm thấy Lâm Mộc là bạn lữ của tộc trưởng, đưa quần áo cũng là việc hợp lý. Cho nên cũng không nói gì.
Lâm Mộc tự nhiên không biết ý tưởng trong lòng của ba người trước mặt này, nếu hắn biết nhật định cười không nổi. .
Patrick vào phòng liền thấy bốn người ngồi trên giường cười vui vẻ.
Linie bọn họ đều kêu tộc trưởng, sau đó thực thức thời xuống giường chạy lấy người. Patrick đối với bọn họ gật đầu xem như chào hỏi.
Thấy bọn họ đi ra ngoài, Patrick ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộc.
“Có muốn ăn không.” Lâm Mộc lấy thịt khô đưa cho Patrick.
Patricia tiếp nhận, “Ta muốn đi săn thú, có muốn ta lấy cái gì không?”
Lâm Mộc trầm tư một chút, “Hoa quả, còn có, ta muốn ăn cá, ngươi bắt chút cá trở về.” Mấy ngày hôm trước bọn họ đã đào xong ao, bởi vì trời mưa liên miên không dứt, Lâm Mộc cũng không muốn thả cá vào ao.
“Được.” Patrick gật đầu đáp ứng.
Lâm Mộc nghĩ nghĩ, “Ngươi mang thùng gỗ to đi. Bắt ít cá sống về. Ta cũng không xác định loài nào có thể ăn.” Lâm Mộc ở trong này thấy qua rất nhiều cá lớn, đủ loại kiểu dáng, lúc trước hắn đều ăn loại giống cá chép, những loại khác hắn chưa từng thử qua. Hiện tại vào sơn cốc cũng không có thời gian thử.
Kỳ thật bắt cá đối với Patrick không phải là chuyện đơn giản. Lúc trước bọn họ chưa bao giờ ăn cá, tự nhiên không có kinh nghiệm bắt giữ. Huống chi thú hình của y cũng không thích hợp, bất quá y vẫn sảng khoái đáp ứng.
Lâm Mộc lại không biết như thế nào, đột nhiên hứng thú đối với việc bọn họ bắt cá.
Hắn đã thấy qua Khoa Ân bắt cá, một lão hổ to lớn đứng im trên bờ sông, nhìn thấy cá bơi qua, móng vuốt vung lên cá liền lên bờ, những cn cá này đều bị đệm thịt dày trên móng đáng ngất xỉu, nhưng hình thú của Patrick là xà, y cũng không có móng vuốt.
“Patrick, ngươi chuẩn bị bắt cá như thế nào?”
“Chưa biết.”
“Cho nên ta mới hỏi ngươi chuẩn bị bắt cá như thế nào. Muốn ta giúp ngươi đưa ra đề nghị?” Lâm Mộc cười hì hì hỏi, một bộ không hảo tâm.
Patrick đứng lên, “Không cần.” Nói xong hôn lên trán hắn xong xoay người chạy ra.
Lâm Mộc cũng đã muốn quen hành vi đánh lén của Patrick, lúc mới đầu còn bất mãn trừng mắt nhìn Patrick, hiện tại đều quen ngay cả mặt cũng không đỏ, cho nên mới nói thói quen thật đáng sợ.
Lâm Mộc thấy Patricia đi rồi, nằm ở trên giường lăn vài vòng, sau đó ngồi dậy. Đột nhiên nghĩ đến, “Kỳ thật ta có thể làm một tấm lưới đánh cá.” Sau đó xuống giường đi tìm người hỗ trợ, dù sao bắt cá cũng không hải là chuyện khó khăn, cũng không thể lúc nào cũng bắt thú nhân đi làm.
Cùng Linie bọn họ bàn bạc một chút, nghe nói họ có thể tự mình bắt cá đều thực hưng phấn, dù sao bọn họ cũng không thích cái gì cũng đều để cho thú nhân làm.
Nếu phải làm lưới đánh cá, tự nhiên phải tìm vật liệu. Vài người đi vào phòng chứa đồ.
Phòng chứa đồ được chia làm bốn ô. Một ô để củi, một ô để thực vật, một ô để đồ làm bếp, một ô để đồ vật bọn họ làm được. Ví dụ như ba lô tự bện, sọt làm bện dây mây, dây mây, thạch đao vân vân.
Lúc trước Lâm Mộc bọn họ muốn đan sọt đã thử rất nhiều chủng loại dây mây, Lâm Mộc nhớ có một loại dây mây màu tím, cho dù phơi nắng cũng rất mềm, không thích hợp để làm ba lô. Lâm Mộc cũng không có vứt đi, vốn tính làm dây thừng, còn làm cái võng cho Sacha, hơn nữa so với dùng dây màu đen còn tốt hơn, cho nên cũng tồn một ít.
Lâm Mộc cầm dây mây trong tay, “Liền dùng cái này đi.”
Bọn họ vốn tính làm ở đại sảnh, lại thấy các thú nhân còn ở phòng khách nói chuyện phiếm, Lâm Mộc liền quyết định vào phòng bọn họ làm. Carl thấy bọn họ cầm dây mây đi ra tò mò đi đến hỏi “ Các ngươi lấy thứ này làm gì?”
“Đan lưới đánh cá.” Sacha đáp.
“Muốn hỗ trợ không?” Khoa Ân bị lão đại kêu đi rồi, hắn nhàm chán đến hoảng hốt.
Lâm Mộc liếc mắt nhìn hắn, “Vậy ngươi có thể hỗ trợ được cái gì?”
Carl lập tức vỗ ngực nói: “Cái gì cũng có thể.”
Lâm Mộc “Phốc” cười một tiếng, Lâm Mộc suy nghĩ một chút, “Chúng ta đan lưới đánh cá, cho ngươi giúp ít việc vặt. Như vậy đi, ngươi khoác áo tơi đi ra ngoài hái rau dại cho chúng ta. Giữa trưa làm đồ ăn ngon cho ngươi, thế nào?”
“Chỉ làm cho ta?”
Lâm Mộc nghĩ lại, cười gật đầu, “Chỉ làm cho ngươi, thế nào?” Bọn họ vài cái đều thích ăn rau xanh, hiện tại trời mưa không ngừng, các thú nhân sẽ không để cho bọn họ đi ra ngoài.
Carl thấy Lâm Mộc gật đầu đáp ứng, lập tức vui vẻ chuẩn bị xuất môn.
“Đi phòng chứa đồ lấy ba lô.” Lâm Mộc dặn một tiếng, sau đó cùng Linie bọn họ đồng thời hướng gian phòng của mình đi.
Mischa từ trong phòng đi ra chợt nghe thấy Lâm Mộc muốn phát mình ra đồ vật mới liền muốn làm chung, cho nên cũng gia nhập đội ngũ bọn họ.
Dù sao bọn họ ai cũng sẽ không làm, vài người cùng một chỗ nghiên cứu, đến giữa trưa mới làm được một chút.
Giữa trưa Patrick trở về mang theo một thùng cá to, Lâm Mộc cao hứng nhìn.
Cá có bốn năm loại, chỉ có một loại hắn từng ăn qua, những thứ khác hình thù đều kì quái, nhưng đặc điểm chung đều to lớn.
“Chỗ này đều có thể ăn?”
“Tìm nhiều động vật thử qua.”
Trong lòng tán thưởng Patrick cẩn thận, sau đó cao hứng sai người đem cá xử lý.
Cơm trưa tự nhiên không thể thiếu canh cá, cá hấp, cá kho, tuy rằng gia vị hữu hạn, Lâm Mộc vẫn cố gắng làm thành thơm ngon. Về phần món đặc biệt cho Carl, thì làm cho hắn cá viên chiên. Nguyên liệu là loại cá đầu to, thịt nhiều xương ít. Viên cá trước khi chiên thì ướp với nước gừng với muối cho ngon miệng, sau đó cho vào nồi chiên, chên cho vàng ruộm, Lâm Mộc ăn thử một viên, mỹ vị. Còn không có chiên xong đã có người muốn ăn, nhất là Tiểu Tam. Nhưng bởi vì đã đáp ứng Carl làm món đặc biệt, Lâm Mộc chỉ có thể đồng ý cho bọn hắn “Buổi tối, buổi tối ta chiên rất nhiều cho các ngươi” Dù sao bọn họ không thiếu dầu, Lâm Mộc một chút cũng không đau lòng.
Đem nửa chậu cá viên đã chiên chín đưa cho Carl, Lâm Mộc liền đi làm chuyện khác.
Carl hai mắt tham lam nhìn nửa chậu cá viên chiên, cười tươi rói, nhưng không có ý tứ —— chia cho mỗi người một viên.”Các ngươi không cần phải gấp gáp như vậy, không phải Lâm Mộc đã nói rồi sao, buổi tối sẽ làm rất nhiều cho các ngươi. Không vội ha.” Sau đó không chút áp lực nào chia xẻ với Khoa Ân.
Lâm Mộc ở một bên uống canh cá ăn thịt cá, cảm thán với cá ở thế giới này ngon mà cá ở D cầu không thể so sánh được, dù sao chúng nó lớn lên ở trong môi trường không bị ô nhiễm, cũng không có ăn những đồ vật loạn thất bất tao.
Buổi tối Lâm Mộc không có tự mình động thủ, dù sao chiên cá viêncũng không phải là thứ cần phải có kĩ thuật có thể nhường Linie bọn họ giúp, sau đó tự mình thảnh thơi chờ ăn.
Nằm ở trên giường, Lâm Mộc vỗ vỗ bụng căng phồng, thỏa mãn hừ hừ, cho đến khi Patrick đi vào hắn mới ngồi dậy. Hắc hắc, hắn còn chưa khhoe thành quả của hắn đâu.
Lâm Mộc đắc ý dào dạt xuất ra cái áo mình làm, “Tặng cho ngươi.” Sau đó liền chờ đợi Patrick khích lệ. Khích lệ, đó là phải làm, ngẫm lại hắn không chỉ làm ra áo sơ mi cho thời đại thú nhân, còn đem chỉ khâu thẳng hàng, tại sao lại không thể thu được lời khích lệ. Nam nhân sử dụng kim chỉ rất không để dàng a.
Mà Patrick thu được cái áo Lâm Mộc làm thì khiếp sợ nhìn Lâm Mộc, ánh mắt phức tạp, nói ngăn gọn là quá vui sướng cho nên không biết phải làm thế nào.
Patrick cưỡng chế kích động trong lòng, âm thanh trầm thấp hỏi: “Lâm Mộc, ngươi xác định muốn tặng quần áo cho ta?”
Lâm Mộc cho y một cái ánh mắt “Ngươi ngu ngốc a”, “Không cho ngươi thì cho ai, ta lại không thể mặc.” Sau đó liền nâng cằm chờ đợi Patrick cảm ơn, trong ánh mắt rõ ràng viết, “Cảm ơn ta đi, cảm ơn ta đi. Không ai nguyện ý làm quần áo cho ngươi mà ta lại làm cho ngươi, thấy ta tốt đi.”
Patrick nhìn kĩ người trước mắt, nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn, nghĩ đến hắn đem quần áo tặng cho mình, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn.
Lâm Mộc nhìn nhìn cảm thấy không đúng, trong mắt Patrick không phải là cảm ơn mà là phun lửa a.
Lâm Mộc nuốt nước miếng “Patrick ngươi làm sao vậy?” Chẳng lẽ lần đầu nhân được quần áo cho nên vui đến điên luôn rồi, ngươi điên nhưng không cần cởi quần áo của ta, tình huống hiện tại là gì a.
Lâm Mộc vung tay ngăn cả động tác của Patrick. Patrick dừng tay, ánh mắt ám trầm nhìn người dưới thân, Lâm Mộc thực không định lực bị hãm sâu vào trong ánh mắt ấy.
Thuận lí thành chương mà hôn môi, Patrick điên cuồng hôn môi hắn, chính là tay không có ngừng lại. Sau khi Lâm Mộc được buông ra để hít thở không khí, âm thanh dễ nghe của Patrick ghé vào lỗ tai hắn, “Đêm nay còn rất dài.”
Lâm Mộc mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, nhưng trong lòng lại không nghĩ phản kháng.
Đêm nay còn rất dài……
=========================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mộc Mộc bị ăn rụng.....
O__O “... JJ vẫn trừu như cũ
*******************
Lâm Mộc cắn thịt khô, gian nan sử dụng kim trong tay. Hắn hiện tại đã biết, làm quần áo là một việc cực khổ, đục lỗ cho da thú đã làm cho hắn đủ mệt, huống chi còn phải chú ý khâu theo đúng kiểu.
Phil duỗi đầu nhìn một chút, “Lâm Mộc, ngươi khâu sai rồi.”
“Cái gì?!” Lâm Mộc kiểm tra một chút, quả thật khâu sai, không chỉ có sai, còm đem tấm dá thú phía dưới may vào luôn. Ảo não đem đồ để lên giường, “Ta thật sự không thiên phú, các ngươi xem ta đều lam lãng phí da thú.” Nói xong chỉ vào tấm da thú bị hắn cắt hư, khâu hư, chẳng còn nguyên vẹn nữa.
Linie bọn họ bị đùa nở nụ cười.
Linie an ủi nói: “Đừng lo lắng, những miếng da thú đó còn dùng được. Ta khâu chút là được.”
Lâm Mộc bội phục nhìn Linie, “Ngươi thật sự là quá lợi hại.”
“Ngươi chính là chưa làm qua quần áo, làm nhiều ngươi cũng có thể biết.”
“Đúng vậy, Lâm Mộc thông minh như vậy, nhất định có thể làm tốt.” Phil cũng động viên.
Sacha gặm trái cây cũng cổ vũ Lâm Mộc.
Lâm Mộc nhìn Sacha nằm thảnh thơi trên giường, “Sao ngươi không làm. Hiện tại ngươi nằm trong phòng thoải mái, chứ không phải nằm trong hang động ẩm ướt. Ngươi lấy cái cớ kia cũng vô dụng.”
Sacha miệng đầy hoa quả nói thầm, “Ta mới không nghĩ làm quần áo cho y sớm như vậy đâu.”
Lâm Mộc không có nghe rõ, “Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì. Lâm Mộc ngươi nỗ lực lên.” Nói xong gặm hoa quả tiếp tục thảnh thơi.
Lâm Mộc bị Sacha kích thích đến, “Vì sao ta nhất định phải học a. Các ngươi không thể giúp ta sao?”
“Chúng ta có thể giúp ngươi làm, nhưng không thể giúp tộc trưởng làm a.” Phil đáp.
Linie cùng Sacha đều gật đầu.
Lâm Mộc nhìn bộ dáng của bọn họ, nghĩ đến sự chiếm dục của thú nhân kia, Lâm Mộc không có hỏi vì sao.
“Được rồi, ta tiếp tục.” Lâm Mộc nhìn bàn tay hồng hồng của mình, trong lòng cảm thán một câu: xe chỉ luồn kim không phải là chuyện nam nhân nên làm. Sau đó cúi đầu tiếp tục phấn đấu với tấm da thú trong tay.
Năm ngày sau Lâm Mộc mới làm xong cái áo sơ mi bằng da thú. Sau đó vui vẻ chạy về phòng đem áo giấu đi, chuẩn bị buổi tối tạo kinh hỉ cho Patrick.
Sacha nhìn bộ dáng Lâm Mộc cao hứng đi giấu áo, thần sắc mất tự nhiên hỏi: “Lâm Mộc, hôm nay ngươi thật sự đem cái áo này tặng cho tộc trưởng?”
Lâm Mộc không chú ý tới thần sắc khác thường của Sacha, lại dùng một tấm da thú khác che đi cái áo “Đều đã làm xong cho nên nhanh đưa cho hắn” Kỳ thật Lậm Mộc chỉ muốn khoe khoang tác phẩm của mình với Patrick mà thôi, cả quần áo cũng có thể làm ra, Lâm Mộc cũng tự bội phục mình
Linie thấy ngữ khí Lâm Mộc không cho là đúng, hoài nghi nhìn đối phương, thần thái tự nhiên có chút quá phận, chẳng lẽ Lâm Mộc không biết ý nghĩa của việc đưa quần áo? Có nên nhắc nhở hắn không? Nghĩ tới tộc trưởng tính tình lạnh như vậy cả ngày nhìn Lâm Mộc như muốn dìm người ta vào ấy, lại nhìn Lâm Mộc vẻ mặt vui sướng, bọn họ thực sự đẹp đôi. Cho nên trong lòng Linie thành toàn cho bọn họ, trên thực tế là muốn xem trò hay, không nghĩ muốn nói ra.
Phil cũng có nghi vấn như Linie, nhưng thấy Linie không nói gì thêm, hơn nữa hắn vỗn đã cảm thấy Lâm Mộc là bạn lữ của tộc trưởng, đưa quần áo cũng là việc hợp lý. Cho nên cũng không nói gì.
Lâm Mộc tự nhiên không biết ý tưởng trong lòng của ba người trước mặt này, nếu hắn biết nhật định cười không nổi. .
Patrick vào phòng liền thấy bốn người ngồi trên giường cười vui vẻ.
Linie bọn họ đều kêu tộc trưởng, sau đó thực thức thời xuống giường chạy lấy người. Patrick đối với bọn họ gật đầu xem như chào hỏi.
Thấy bọn họ đi ra ngoài, Patrick ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộc.
“Có muốn ăn không.” Lâm Mộc lấy thịt khô đưa cho Patrick.
Patricia tiếp nhận, “Ta muốn đi săn thú, có muốn ta lấy cái gì không?”
Lâm Mộc trầm tư một chút, “Hoa quả, còn có, ta muốn ăn cá, ngươi bắt chút cá trở về.” Mấy ngày hôm trước bọn họ đã đào xong ao, bởi vì trời mưa liên miên không dứt, Lâm Mộc cũng không muốn thả cá vào ao.
“Được.” Patrick gật đầu đáp ứng.
Lâm Mộc nghĩ nghĩ, “Ngươi mang thùng gỗ to đi. Bắt ít cá sống về. Ta cũng không xác định loài nào có thể ăn.” Lâm Mộc ở trong này thấy qua rất nhiều cá lớn, đủ loại kiểu dáng, lúc trước hắn đều ăn loại giống cá chép, những loại khác hắn chưa từng thử qua. Hiện tại vào sơn cốc cũng không có thời gian thử.
Kỳ thật bắt cá đối với Patrick không phải là chuyện đơn giản. Lúc trước bọn họ chưa bao giờ ăn cá, tự nhiên không có kinh nghiệm bắt giữ. Huống chi thú hình của y cũng không thích hợp, bất quá y vẫn sảng khoái đáp ứng.
Lâm Mộc lại không biết như thế nào, đột nhiên hứng thú đối với việc bọn họ bắt cá.
Hắn đã thấy qua Khoa Ân bắt cá, một lão hổ to lớn đứng im trên bờ sông, nhìn thấy cá bơi qua, móng vuốt vung lên cá liền lên bờ, những cn cá này đều bị đệm thịt dày trên móng đáng ngất xỉu, nhưng hình thú của Patrick là xà, y cũng không có móng vuốt.
“Patrick, ngươi chuẩn bị bắt cá như thế nào?”
“Chưa biết.”
“Cho nên ta mới hỏi ngươi chuẩn bị bắt cá như thế nào. Muốn ta giúp ngươi đưa ra đề nghị?” Lâm Mộc cười hì hì hỏi, một bộ không hảo tâm.
Patrick đứng lên, “Không cần.” Nói xong hôn lên trán hắn xong xoay người chạy ra.
Lâm Mộc cũng đã muốn quen hành vi đánh lén của Patrick, lúc mới đầu còn bất mãn trừng mắt nhìn Patrick, hiện tại đều quen ngay cả mặt cũng không đỏ, cho nên mới nói thói quen thật đáng sợ.
Lâm Mộc thấy Patricia đi rồi, nằm ở trên giường lăn vài vòng, sau đó ngồi dậy. Đột nhiên nghĩ đến, “Kỳ thật ta có thể làm một tấm lưới đánh cá.” Sau đó xuống giường đi tìm người hỗ trợ, dù sao bắt cá cũng không hải là chuyện khó khăn, cũng không thể lúc nào cũng bắt thú nhân đi làm.
Cùng Linie bọn họ bàn bạc một chút, nghe nói họ có thể tự mình bắt cá đều thực hưng phấn, dù sao bọn họ cũng không thích cái gì cũng đều để cho thú nhân làm.
Nếu phải làm lưới đánh cá, tự nhiên phải tìm vật liệu. Vài người đi vào phòng chứa đồ.
Phòng chứa đồ được chia làm bốn ô. Một ô để củi, một ô để thực vật, một ô để đồ làm bếp, một ô để đồ vật bọn họ làm được. Ví dụ như ba lô tự bện, sọt làm bện dây mây, dây mây, thạch đao vân vân.
Lúc trước Lâm Mộc bọn họ muốn đan sọt đã thử rất nhiều chủng loại dây mây, Lâm Mộc nhớ có một loại dây mây màu tím, cho dù phơi nắng cũng rất mềm, không thích hợp để làm ba lô. Lâm Mộc cũng không có vứt đi, vốn tính làm dây thừng, còn làm cái võng cho Sacha, hơn nữa so với dùng dây màu đen còn tốt hơn, cho nên cũng tồn một ít.
Lâm Mộc cầm dây mây trong tay, “Liền dùng cái này đi.”
Bọn họ vốn tính làm ở đại sảnh, lại thấy các thú nhân còn ở phòng khách nói chuyện phiếm, Lâm Mộc liền quyết định vào phòng bọn họ làm. Carl thấy bọn họ cầm dây mây đi ra tò mò đi đến hỏi “ Các ngươi lấy thứ này làm gì?”
“Đan lưới đánh cá.” Sacha đáp.
“Muốn hỗ trợ không?” Khoa Ân bị lão đại kêu đi rồi, hắn nhàm chán đến hoảng hốt.
Lâm Mộc liếc mắt nhìn hắn, “Vậy ngươi có thể hỗ trợ được cái gì?”
Carl lập tức vỗ ngực nói: “Cái gì cũng có thể.”
Lâm Mộc “Phốc” cười một tiếng, Lâm Mộc suy nghĩ một chút, “Chúng ta đan lưới đánh cá, cho ngươi giúp ít việc vặt. Như vậy đi, ngươi khoác áo tơi đi ra ngoài hái rau dại cho chúng ta. Giữa trưa làm đồ ăn ngon cho ngươi, thế nào?”
“Chỉ làm cho ta?”
Lâm Mộc nghĩ lại, cười gật đầu, “Chỉ làm cho ngươi, thế nào?” Bọn họ vài cái đều thích ăn rau xanh, hiện tại trời mưa không ngừng, các thú nhân sẽ không để cho bọn họ đi ra ngoài.
Carl thấy Lâm Mộc gật đầu đáp ứng, lập tức vui vẻ chuẩn bị xuất môn.
“Đi phòng chứa đồ lấy ba lô.” Lâm Mộc dặn một tiếng, sau đó cùng Linie bọn họ đồng thời hướng gian phòng của mình đi.
Mischa từ trong phòng đi ra chợt nghe thấy Lâm Mộc muốn phát mình ra đồ vật mới liền muốn làm chung, cho nên cũng gia nhập đội ngũ bọn họ.
Dù sao bọn họ ai cũng sẽ không làm, vài người cùng một chỗ nghiên cứu, đến giữa trưa mới làm được một chút.
Giữa trưa Patrick trở về mang theo một thùng cá to, Lâm Mộc cao hứng nhìn.
Cá có bốn năm loại, chỉ có một loại hắn từng ăn qua, những thứ khác hình thù đều kì quái, nhưng đặc điểm chung đều to lớn.
“Chỗ này đều có thể ăn?”
“Tìm nhiều động vật thử qua.”
Trong lòng tán thưởng Patrick cẩn thận, sau đó cao hứng sai người đem cá xử lý.
Cơm trưa tự nhiên không thể thiếu canh cá, cá hấp, cá kho, tuy rằng gia vị hữu hạn, Lâm Mộc vẫn cố gắng làm thành thơm ngon. Về phần món đặc biệt cho Carl, thì làm cho hắn cá viên chiên. Nguyên liệu là loại cá đầu to, thịt nhiều xương ít. Viên cá trước khi chiên thì ướp với nước gừng với muối cho ngon miệng, sau đó cho vào nồi chiên, chên cho vàng ruộm, Lâm Mộc ăn thử một viên, mỹ vị. Còn không có chiên xong đã có người muốn ăn, nhất là Tiểu Tam. Nhưng bởi vì đã đáp ứng Carl làm món đặc biệt, Lâm Mộc chỉ có thể đồng ý cho bọn hắn “Buổi tối, buổi tối ta chiên rất nhiều cho các ngươi” Dù sao bọn họ không thiếu dầu, Lâm Mộc một chút cũng không đau lòng.
Đem nửa chậu cá viên đã chiên chín đưa cho Carl, Lâm Mộc liền đi làm chuyện khác.
Carl hai mắt tham lam nhìn nửa chậu cá viên chiên, cười tươi rói, nhưng không có ý tứ —— chia cho mỗi người một viên.”Các ngươi không cần phải gấp gáp như vậy, không phải Lâm Mộc đã nói rồi sao, buổi tối sẽ làm rất nhiều cho các ngươi. Không vội ha.” Sau đó không chút áp lực nào chia xẻ với Khoa Ân.
Lâm Mộc ở một bên uống canh cá ăn thịt cá, cảm thán với cá ở thế giới này ngon mà cá ở D cầu không thể so sánh được, dù sao chúng nó lớn lên ở trong môi trường không bị ô nhiễm, cũng không có ăn những đồ vật loạn thất bất tao.
Buổi tối Lâm Mộc không có tự mình động thủ, dù sao chiên cá viêncũng không phải là thứ cần phải có kĩ thuật có thể nhường Linie bọn họ giúp, sau đó tự mình thảnh thơi chờ ăn.
Nằm ở trên giường, Lâm Mộc vỗ vỗ bụng căng phồng, thỏa mãn hừ hừ, cho đến khi Patrick đi vào hắn mới ngồi dậy. Hắc hắc, hắn còn chưa khhoe thành quả của hắn đâu.
Lâm Mộc đắc ý dào dạt xuất ra cái áo mình làm, “Tặng cho ngươi.” Sau đó liền chờ đợi Patrick khích lệ. Khích lệ, đó là phải làm, ngẫm lại hắn không chỉ làm ra áo sơ mi cho thời đại thú nhân, còn đem chỉ khâu thẳng hàng, tại sao lại không thể thu được lời khích lệ. Nam nhân sử dụng kim chỉ rất không để dàng a.
Mà Patrick thu được cái áo Lâm Mộc làm thì khiếp sợ nhìn Lâm Mộc, ánh mắt phức tạp, nói ngăn gọn là quá vui sướng cho nên không biết phải làm thế nào.
Patrick cưỡng chế kích động trong lòng, âm thanh trầm thấp hỏi: “Lâm Mộc, ngươi xác định muốn tặng quần áo cho ta?”
Lâm Mộc cho y một cái ánh mắt “Ngươi ngu ngốc a”, “Không cho ngươi thì cho ai, ta lại không thể mặc.” Sau đó liền nâng cằm chờ đợi Patrick cảm ơn, trong ánh mắt rõ ràng viết, “Cảm ơn ta đi, cảm ơn ta đi. Không ai nguyện ý làm quần áo cho ngươi mà ta lại làm cho ngươi, thấy ta tốt đi.”
Patrick nhìn kĩ người trước mắt, nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn, nghĩ đến hắn đem quần áo tặng cho mình, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn.
Lâm Mộc nhìn nhìn cảm thấy không đúng, trong mắt Patrick không phải là cảm ơn mà là phun lửa a.
Lâm Mộc nuốt nước miếng “Patrick ngươi làm sao vậy?” Chẳng lẽ lần đầu nhân được quần áo cho nên vui đến điên luôn rồi, ngươi điên nhưng không cần cởi quần áo của ta, tình huống hiện tại là gì a.
Lâm Mộc vung tay ngăn cả động tác của Patrick. Patrick dừng tay, ánh mắt ám trầm nhìn người dưới thân, Lâm Mộc thực không định lực bị hãm sâu vào trong ánh mắt ấy.
Thuận lí thành chương mà hôn môi, Patrick điên cuồng hôn môi hắn, chính là tay không có ngừng lại. Sau khi Lâm Mộc được buông ra để hít thở không khí, âm thanh dễ nghe của Patrick ghé vào lỗ tai hắn, “Đêm nay còn rất dài.”
Lâm Mộc mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, nhưng trong lòng lại không nghĩ phản kháng.
Đêm nay còn rất dài……
=========================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mộc Mộc bị ăn rụng.....
O__O “... JJ vẫn trừu như cũ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.