Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc
Chương 46: Chương 46
Tử Sắc Kinh Cức
21/01/2018
Khi lễ tế thần đi qua là bước vào mùa thu hoạch bận rộn, bình thường lúc này bộ lạc bắt đầu thu gom thức ăn. Bởi vì các bộ lạc đều có muối, bọn họ cũng biết cách dùng muối bảo tồn thịt, đương nhiên bọn họ cũng chỉ là đơn gian ướp thịt rồi phơi nắng mà thôi. Mà nhóm giống cái bình thường sẽ thu gom trái cây làm thành trái cây khô, nói như thế nào đây cũng là một loại thức ăn, hơn nữa giống cái cũng không có biện pháp giống như thú nhân chỉ ăn thịt, bọn họ vẫn muốn ăn chút trái cây. Mà du thú như Patrick bọn họ lúc trước vào mùa thu đang tại trên đường di chuyển, bọn họ yêu cầu tìm chỗ ở, hơn nữa bọn họ không có muối, cho dù khi con mồi nhiều nhất cũng không có cách bảo lưu thực vật, cho nên dẫn tới mùa đông bọn họ đều sẽ bị đói.
Nhưng mà hiện tại đã tốt rồi, bọn họ có chỗ ở của mình, có khu săn bắn rộng lớn, còn có muối để ăn, mỗi người bọn họ đều tin tưởng mùa đông này sẽ qua thật tốt.
Mà mùa này giống cái làm việc, Linie bọn họ cũng không bỏ xuống, đương nhiên cũng không bỏ Lâm Mộc.
Lâm Mộc đeo ba lô đi theo mấy người Linie bọn họ, đương nhiên phía sau còn có hai tên “bảo tiêu” Lyn cùng Ryland, lần thứ hai đi lên núi. Nhưng mà mục tiêu lần này của bọn họ đặc biệt rõ ràng, đó là – hái trái cây.
Vốn là bốn người đi cùng, mà Lyn cùng Ryland thì đi sau. Hai người đều mang theo sọt to, dù sao trên núi này có nhiều cây ăn quả. Nhưng mà khi đi tới, Lâm Mộc phát hiện Phil bước tới đi cùng với Ryland. Mấy người nhìn họ trộm cười, nhưng mà dù sao hai người đó là chuẩn bạn lữ nên cũng không nói gì. Mà Lyn thì thức thời đi phía trước, dù sao làm thú nhân độc thân nhìn người ta ngọt ngào cũng không phải là một loại hưởng thụ.
Sacha đi theo bọn người Lâm Mộc, không bao lâu hắn lấy túi da thú chứa đồ ăn của mình ra. Đây là bánh bao buổi sáng Lâm Mộc làm, mỹ vị làm cho Sacha ăn không ngừng được, kết quả hắn ăn quá no. Nhưng khi xuất môn hắn vẫn mang theo hai cái, hiện tại nhàm chán đã lấy ra ăn.
Lâm Mộc ngạc nhiên nhìn Sacha, “Chúng ta vừa mới ăn sáng không lâu mà? Lúc đó không phải cậu ăn quá no sao, sao lại đói bụng nhanh như vậy rồi?” Lâm Mộc cảm thấy dạ dày của Sacha thật thần kỳ.
Sacha cắn một ngụm, “Không đói, chỉ muốn ăn mà thôi.”
Lâm Mộc cùng Linie sau khi nghe hắn nói câm nín không biết nói gì luôn.
“Cậu là điển hình cho kiểu đầu óc muốn ăn mà bụng không muốn đó.” Lâm Mộc cười mắng. “Đồ ăn đã lạnh rồi đừng ăn nữa, cẩn thận đau dạ dày, hơn nữa ăn quá no không tốt cho dạ dày.” Huống chi buổi sáng hắn làm điểm tâm phù hợp với khẩu vị của thú nhân, đây là thịt hãm tuy rằng có cho ít rau, nhưng vẫn là đồ mặn, đồ ăn đã lạnh mà sao còn ăn ngon lành được nữa.
Lâm Mộc thấy Sacha luyến tiếc bỏ, “Giữ lại tí để ăn trưa nhé? Đến lúc đó nướng ăn cũng được.”
Sacha nghĩ cũng đúng, liền tạm thời nhẫn nại đem nửa cái bánh bao bỏ vào tong túi.
Gần đây Lâm Mộc tổng làm ít mì phở, một là muốn cho bọn họ nếm thử, hai là hắn quả thật nhớ món ăn chính. Cho nên trước khi làm xong lồng hấp, Lâm Mộc trước hết cho bọn họ ăn mì sợi bánh chẻo, mà sau khi làm xong lồng hấp, Lâm Mộc liền làm bánh bao với bánh mỳ. Khi bánh bao được lấy khỏi lồng hấp, Lâm Mộc ngửi hương vị quen thuộc, đồ ăn nào cũng chưa ăn liền ăn luôn một cái bánh bao lớn.
Đương nhiên, đối với bánh mỳ, các thú nhân càng thích bánh bao hơn, nhất là bánh bao nhân toàn thịt. Nhưng mà hắn cùng với Phil bọn họ vẫn thích thêm chút rau xanh, ví dụ như cải trắng, bọn họ cảm thấy ăn rất ngon. Đương nhiên Lâm Mộc cũng sẽ làm bánh bao chay, ví dụ như nấm hương, cà rốt, kỳ thật hắn vẫn muốn ăn nhất là trừng gà rau hẹ, nhưng hiện tại không ăn kịp, bởi vì còn không biết rau hẹ nằm ở phương trời nào.
Mấy ngày nay Lâm Mộc vẫn cho người đi thu thập quả ngọt ngào, hắn nói với thú nhân ra ngoài, chỉ cần thấy là hái, càng nhiều càng tốt. Về phần quả bột, cải trắng, cà rốt tự nhiên mỗi ngày sẽ hái mới, Lâm Mộc cảm thấy hiện tại mới bước vào mùa thu, cho dù mùa thu không lâu, chỉ có một tháng, nhưng vẫn có thời gian. Hắn vẫn nghĩ cuối mùa thu mới nhổ cà rốt cải trắng, dù sao cũng chẳng có người đoạt với hắn. Nhưng Lâm Mộc lại quên mất đám động vật trên núi.
Lâm Mộc cảm thấy truyền thống mùa thu lên núi hái trái cây rất tốt, nhưng phương pháp bảo toàn trái cây rất đơn điệu, trừ bỏ phơi nắng vẫn là phơi nắng.
Lâm Mộc nghĩ trên núi nhiêu trái cây như vậy, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng có đường có muối rồi, vậy nên làm chút mứt quả, vừa dễ bảo tồn vừa ăn ngon.
Ôm tâm tư như thế, Lâm Mộc cùng Linie bọn họ lên núi kỳ thật nhìn xem trên núi có những loại trái cây nào.
Bởi vì thú nhân đã tìm hiểu qua cho bọn họ, bốn mặt núi này, ở phía tây có nhiều cây ăn quả nhất, hơn nữa tương đối dày đặc. Bọn họ cũng căn cứ vào con đường các thú nhân cho rất nhanh liền thấy được một cây ăn quả.
Đương nhiên, trên cây tràn đầy quả kia đa số Lâm Mộc không biết, nhưng có chút hắn vẫn đoán ra được, ít nhất hẳn hương vị giống nhau.
Kỳ thật trong những trái cây vàng vàng kia, Lâm Mộc đầu tiên chú ý tới một loại rất giống trái thục tử. Trái cây hơi vàng có phần đầu to hơn trái thục tử, nhưng mà nghĩ tới trái cây ở thế giới này trái nào cũng đều to lớn Lâm Mộc cũng không ngạc nhiên.
Bọn họ mỗi người đều cầm đao cốt cong, mấy người bọn họ chém đao vào cành cây thích hợp rồi bắt đầu hái trái cây mà mình thích. Kỳ thật bọn họ không cần phiền toái như vậy, dù sao bên người có hai lao động vừa cao lại cường tráng, nhưng mà bọn họ vẫn thích tự hái hơn, dù sao thành quả lao động rất quan trọng, vừa có thể rèn luyện thân thể, không có gì không tốt.
Lâm Mộc đi đến dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn trái cây tràn đầy lam cong nhánh cây, những trái cây thật to làm cho người ta cảm thấy thỏa mãn.
Vừa mới bắt đầu cầm công cụ hái trái cây trong tay, Lâm Mộc không quen lắm, mất khí lực thật lớn mới hái được một quả, sau đó nhìn ba người kia rất quen thuộc, Lâm Mộc cảm thất rất hâm mộ, đồng thời cũng biết mình nhất định sẽ quen tay hay việc.
Nhìn trái cây trong tay, Lâm Mộc không dám xác định đây có phải là quả thục tử không, có thể ăn được hay không.
“Phil lại đây.” Thấy Phil cách gần mình, Lâm Mộc chuẩn bị hỏi cậu. Hơn nữa Phil tương đối quen thuộc thực vật, nghĩ có thể giải đáp cho hắn.
Phil nghe thấy Lâm Mộc gọi mình, liền đem đao đưa cho Ryland lúc nào cũng đi ngay bên cạnh mình, chạy tới bên cạnh Lâm Mộc “Lâm Mộc, chuyện gì thế?”
Lâm Mộc nhìn thấy một loạt hành động của Phil, mới nhớ tới bên cạnh Phil còn có tên Ryland nữa, hành vi quấy rối hai người nói chuyện yêu thương của mình có bị lừa đá không? Thật sự là vừa rồi hắn không có thấy chứ không phải cố ý. Cũng không biết thế giới này có loài động vật là con lừa không, nếu có, dưới điều kiện tiên quyết là không đá mình thì vẫn không tồi đấy.
Tuy rằng phun tào trong lòng một trận, nhưng thấy Phil đi tới trước mặt mình thì cũng phải hỏi cho rõ ràng, nếu không sẽ chậm trễ hai người nói chuyện yêu đương (Đây là Lâm Mộc lợi dụng cơ hội một cách tuyệt đối, đã bị Ryland liếc mắt nhiều lắm rồi.)
Lâm Mộc cười hỏi Phil không biết hắn đã nghĩ cái gì “Đây là trái cây tôi mới hái, không biết có thể ăn được không? Không có độc chứ?”
Phil nói “Loại này không có độc, chỉ hơi chát, từng có người ăn nó, nhưng nghe nói cắn một miếng rất khó chịu liền ói ra, nhưng mà đúng là không có độc.”
“Chát?”
“Ừ, rất chát, mấy người già trong bộ lạc lúc trước của chúng tôi đều nói thế.”
Lâm Mộc gật đầu, chát là được, xem ra đây đúng là thục tử ở dị thế. Quả thục tử ăn rất ngon, làm bánh thục tử để được khá lâu.
Phil thấy Lâm Mộc nhìn trai thục tử như suy nghĩ gì đó “Quả này rất khó ăn, Lâm Mộc hái quả hồng cùng tôi đi.”
“Không cần, tôi sợ bị lừa đá.”
Lời Lâm Mộc nói làm cho Phil khó hiểu “Lừa là con gì? Vì sao hái trái cây với tôi lại bị nó đá?”
Lâm Mộc cảm thấy khó trả lời vấn đề này, chẳng lẽ lại nói đây là lời mắng khi quấy rầy người ta nói chuyện yêu đương. Còn phải giải thích thế nào là nói chuyện yêu đương nữa, Lâm Mộc cảm thấy rất phiền phức. Cho nên hắn lựa chọn không giải thích, chỉ nâng cằm ý chỉ Ryland đang hái trái cây ở bên kia, Phil nhanh chóng hiểu được ý Lâm Mộc muốn nói. Cái này gọi là hiểu mà không cần phải giải thích. Dù sao kết quả cuối cùng là Lâm Mộc một mình hái thục tử, Phil đỏ mặt quay lại hái trái cây với Ryland.
Ryland giúp Lâm Mộc nhặt thục tử, có thể nói trừ bỏ trái cây Phil hái thì y đều nhặt cho, này làm cho Lâm Mộc thấy mang theo hai người là điều đúng. Patrick an bài thật hợp lý (kỳ thật Patrick an bài hai người này làm bảo tiêu chứ không phải làm culi lao động), Ryland cũng không phải lo cho mỗi mình Phil, y cũng giúp đỡ Lâm Mộc bọn họ hái rất nhiều trái cây, đương nhiên Lyn cũng không nhàn rỗi.
Bốn cái balo to đựng rất nhiều trái cây, Lâm Mộc đi trong rừng một lúc, phát hiện ra quả chanh với quả bưởi, đương nhiên theo cái nhìn của Linne bọn họ, mấy trái này không thể ăn. Quả chanh rất chua, mà quả bưởi thì do bọn họ cắn trực tiếp lên mặt, cho nên trong lòng bọn họ quả bưởi rất đắng, thịt quả lại khó ăn. Ngẫm lại kỳ thật bọn họ chỉ kém một chút thôi là bọn họ đã ăn hoa bưởi rồi.
Chỉ là Lâm Mộc thấy kỳ quái, sao mà trái cây lại mọc ở một khu vực. Lâm Mộc cảm thấy đây là một vấn đề đáng nghiên cứu, nhưng nghĩ tới thế giới này hắn chẳng biết rõ, lại huyền huyễn như vậy, trái cây mọc không theo mùa cũng không có vấn đề gì, dù sao không thể lấy thước đo của Trái Đất để so sánh với thế giới này, hắn cũng chẳng nên xoắn xuýt, vì thế hắn vui vẻ bổ quả bưởi, chia cho mỗi người một ít cánh hoa, sau đó nghe mọi người kinh hô ăn ngon, nháy mắt thỏa mãn.
Tới giữa trưa bọn họ thu hoạch được bốn sọt to, mấy cái balo nhỏ cũng đựng không ít. Lâm Mộc còn phát hiện cây dẻ, kêu Lyn cùng Ryland hái rất nhiều bỏ vào trong sọt, hạt dẻ ranng đường ăn ngon lắm.
Lúc giữa trưa Ryland ra ngoài săn thú, Lyn ở lại bảo vệ bọn họ, nhân tiện đốt đống lửa lên, bọn Lâm Mộc thì phụ trách đi nhặt củi.
Ryland bắt được con mồi giống như con dê, nhưng to gấp bốn lần thân hình con dê, cũng đủ cho mấy người bọn họ ăn, khi y mang về đã xử lý sạch sẽ rồi. Đương nhiên, Lâm Mộc nhận ra là loại nào cũng nhờ tấm da bị Ryland vắt trên cây.
Món chính bữa trưa đương nhiên là thịt nướng, bọn ra khi ra ngoài đều mang theo ít bánh mỳ, chỉ cần nướng một chút, thấy da bánh mỳ có màu vàng tỏa ra hương bánh mỳ là có thể kẹp chung với thịt. Đây là phương phương mà hiện giờ bọn họ thích ăn nhất.
Khi bọn họ trở về không đi theo con đường cũ, bọn Lâm Mộc may mắn tìm được một ít nấm, lại phát hiện được một mảnh rau chân vịt, điều này làm cho Lâm Mộc cực kỳ vui vẻ, dù sao thì rau chân vịt mùa thu vẫn thích hợp nấu canh.
Trở về thì phải hái nhiều, hơn nữa bọn họ cũng không phải ngày nào cũng tới ngọn núi này.
Nói tóm lại, bọn Lâm Mộc thu hoạch cực kỳ phong phú, trái cây hái được nhiều, thuận tiện còn tìm được một loại rau xanh. Giống cái vẫn thích ăn rau xanh hơn.
Khi về tới nhà, thời gian vẫn còn sớm, mấy người bọn họ lao động nửa ngày cũng rất mệt (chỉ có nhóm giống cái, dù sao đối với thể năng của nhóm giống đực chút đường ấy cũng không tính cái gì), từng người rửa mặt rồi về phòng mình đi ngủ.
Khi Lâm Mộc tỉnh lại trời đã tối rồi, nhưng ánh sáng trong phòng lại êm dịu. Nghe âm thanh ngoài phòng, bọn họ hẳn là đang bắt đầu nấu cơm, hoặc là đang ăn.
Trước kia bọn họ ăn cơm sớm, tuyệt đối ăn trước khi trời tối đen, nhưng từ khi có đá đom đóm, bọn họ không còn ăn vội vã nữa, thường xuyên cảm thấy bên ngoài tối đen, trong phòng sáng ngời, bọn họ đang ăn cơm, trong lòng càng là hưởng thụ.
Lâm Mộc đi đến ngoài cửa, Sacha là người thứ nhất thấy hắn, vẫy tay chào, sau đó liền nhìn thấy ánh mắt Patrick, vừa ôn nhu mà lại ấm áp.
Nhìn bộ dáng Patrick phải là đang thu xếp thịt, thấy y thái miếng thịt rất mỏng, đây là chuẩn bị cho mình sao, dù sao thú nhân bọn họ chỉ ăn miếng thịt lớn.
Lâm Mộc đi tới, ngồi xuống bên cạnh Patrick, hôm nay hắn không muốn nấu cơm, chờ người khác nấu xong rồi ăn. Nghĩ thế đã thấy thoải mái.
Patrick rửa tay xong rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộc, đem cái đĩa thịt đã chuẩn bị rồi đạt bên cạnh, để dễ nướng.
“Ngủ đủ rồi?” Nói xong nhịn không được xoa xoa mái tóc ngắn của Lâm Mộc, hiện tại đã dài hơn so với lần đầu gặp mặt, nhưng vẫn mềm mại như cũ.
Lâm Mộc đã quen việc y ‘chà đạp’ mái tóc của mình, xem ra thói quen thật đáng sợ.
Lâm Mộc gật đầu, hôm nay hắn ngủ rất ngon, nhận lấy trái cây Patrick đưa tới cắn một miếng, trước khi ăn cơm ăn trái cây có tốt không nhỉ?
“Còn thấy mệt không?” Kỳ thật Patrick không muốn Lâm Mộc cực khổ đi tìm trái cây như vậy, y thấy bọn họ hái trái cây càng dễ hơn, những nghĩ tới tính tình của Lâm Mộc, hơn nữa các bộ lạc khác đều là giống cái đi thu hoạch trái cây, y cũng không có biện pháp nói cái gì. Dù sa mỗi người đều muốn mình có giá trị, hơn nữa cũng không phải tất cả giống cái đều thích ỷ lại thú nhân. Theo bọn họ, mua thu thu hoạch trái cây là công việc của bọn họ, nếu bị tước đoạt, giống cái nổi giận cũng không tốt, cho dù là thú nhân thương tiếc giống cái cũng không được.
Tuy rằng biết Lâm Mộc ngồi không yên, cũng biết làm một ít việc cũng tốt cho thân thể Lâm Mộc, nhưng y vẫn nhịn không được đau lòng muốn giúp hắn làm hết mọi việc.
Cơm chiều Lâm Mộc ăn canh trứng nấu rau chân vịt, ăn bánh mỳ, cảm thấy dạ dày rất thoải mái. Hơn nữa còn cho thêm ớt vào, vị cay hợp với khẩu vị của Lâm Mộc, cho nên Lâm Mộc phá lệ uống một nửa chén canh, đây chính là cái chén Patrick dùng để ăn cơm.
Buổi tối Lâm Mộc ăn chướng bụng, hơn nữa buổi chiều còn ngủ lâu như vậy, cho nên hiện tại hắn cùng Patrick chưa có về phòng ngủ, mà đi đến sân tản bộ tiêu thực. Đương nhiên con đường bọn họ đi rất yên ắng, cây mọc theo hàng.
Patrick nắm tay Lâm Mộc, hai người đi chậm rãi, có thể nghe thấy tiếng côn trùng trong rừng kêu vang. Hai người đều không nói gì, lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khắc an tĩnh lại thoải mái này.
Lâm Mộc nhìn người đàn ông bên người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông của mình, lại nhìn ánh trăng, kỳ thật hắn rất cảm ơn người (thần?) đã đưa hắn tới đây, vì thế hắn mới tìm được người làm bạn với mình cả đời.
Cả đời một đôi, ở thế giới kia của bọn họ rất nhiều người đều có thể gặp mặt nhưng không thể bên nhau, mà hắn ở thế giới này lại dễ dàng có được, hắn may mắn lắm mới có cuộc sống như vậy. Đơn giản mà hạnh phúc.
Nhìn sườn mặt khôi ngô của nam nhân, hắn thích Patrick, hắn đã từng nghi ngờ sao mình có thể chấp nhận y, chấp nhận một người đàn ông. Hắn tuy rằng chưa bao giờ yêu, những năm gần đây hắn đều chỉ cảm thấy con gái rất đẹp nhưng lại không có người đàn ông nào thật hấp dẫn cả. Mà hiện tại lại tiếp nhận Patrick, có lẽ do y yêu hắn. Lâm Mộc biết hắn khát vọng có người yêu thương hắn, thật lòng thật dạ bảo vệ hắn. Có đôi khi hắn cảm thấy hắn là một người rất yếu đuối, cho dù là chuyện gì cũng lựa chọn trốn tránh, người yếu đuối như vậy làm sao có thể gánh vác một gia đình, làm sao có thể làm cánh tay kiên cường cho một người phụ nữ. Nghĩ như vậy, tìm một người đàn ông làm bạn đời có lẽ là kết quả tốt nhất với hắn, dù sao hắn không có cánh tay mạnh mẽ để cho người khác dựa vào, trong lòng hắn càng khát vọng có người để hắn dựa vào. Mà hiện tại Patrick làm cho hắn cảm thấy yên tâm, hạnh phúc và hài lòng, đây là lựa chọn đúng đắn.
“Patrick, thế giới này em chỉ có thể dựa vào mỗi mình anh.”
Patrick không biết vì sao Lâm Mộc lại nói những lời này, nhưng chuẩn bạn đời nói y là chỗ dựa duy nhất của hắn ở thế giới này là điều tuyệt đối làm cho y vui vẻ rất lâu.
Patrick ôm Lâm Mộc vào ngực, bá đạo tuyên thệ chủ quyền “Anh vốn là chỗ dựa duy nhất của em, hơn nữa em chỉ có thể là của anh, cũng chỉ có anh mới mang lại hạnh phúc cho em.”
Lâm Mộc nhìn ánh mắt kiên nghị nghiêm túc của Patrick, gật đầu “Vâng”
“Cho nên chúng ta nhanh chóng cử hành nghi thức đi.”
“Hả?”
“Có vấn đề sao?”
“Kỳ thật không có vấn đề gì….chỉ là, đây là cầu hôn sao?”
Patrick nhìn Lâm Mộc, lấy răng thú mà y chuẩn bị đưa cho hắn “Đây là răng nanh sói tuyết, là răng nanh mà anh lần đầu tiên đi săn bắt được. Em nhận nó có nghĩa là chấp nhận lời cầu hôn của anh.”
Lâm Mộc nhìn răng nanh đã ngả vàng, có lẽ đi theo Patrick rất lâu rồi, hắn nhận lấy từ tay Patrick “Cái này em muốn”. Lâm Mộc cười với y.
Nhưng mà hiện tại đã tốt rồi, bọn họ có chỗ ở của mình, có khu săn bắn rộng lớn, còn có muối để ăn, mỗi người bọn họ đều tin tưởng mùa đông này sẽ qua thật tốt.
Mà mùa này giống cái làm việc, Linie bọn họ cũng không bỏ xuống, đương nhiên cũng không bỏ Lâm Mộc.
Lâm Mộc đeo ba lô đi theo mấy người Linie bọn họ, đương nhiên phía sau còn có hai tên “bảo tiêu” Lyn cùng Ryland, lần thứ hai đi lên núi. Nhưng mà mục tiêu lần này của bọn họ đặc biệt rõ ràng, đó là – hái trái cây.
Vốn là bốn người đi cùng, mà Lyn cùng Ryland thì đi sau. Hai người đều mang theo sọt to, dù sao trên núi này có nhiều cây ăn quả. Nhưng mà khi đi tới, Lâm Mộc phát hiện Phil bước tới đi cùng với Ryland. Mấy người nhìn họ trộm cười, nhưng mà dù sao hai người đó là chuẩn bạn lữ nên cũng không nói gì. Mà Lyn thì thức thời đi phía trước, dù sao làm thú nhân độc thân nhìn người ta ngọt ngào cũng không phải là một loại hưởng thụ.
Sacha đi theo bọn người Lâm Mộc, không bao lâu hắn lấy túi da thú chứa đồ ăn của mình ra. Đây là bánh bao buổi sáng Lâm Mộc làm, mỹ vị làm cho Sacha ăn không ngừng được, kết quả hắn ăn quá no. Nhưng khi xuất môn hắn vẫn mang theo hai cái, hiện tại nhàm chán đã lấy ra ăn.
Lâm Mộc ngạc nhiên nhìn Sacha, “Chúng ta vừa mới ăn sáng không lâu mà? Lúc đó không phải cậu ăn quá no sao, sao lại đói bụng nhanh như vậy rồi?” Lâm Mộc cảm thấy dạ dày của Sacha thật thần kỳ.
Sacha cắn một ngụm, “Không đói, chỉ muốn ăn mà thôi.”
Lâm Mộc cùng Linie sau khi nghe hắn nói câm nín không biết nói gì luôn.
“Cậu là điển hình cho kiểu đầu óc muốn ăn mà bụng không muốn đó.” Lâm Mộc cười mắng. “Đồ ăn đã lạnh rồi đừng ăn nữa, cẩn thận đau dạ dày, hơn nữa ăn quá no không tốt cho dạ dày.” Huống chi buổi sáng hắn làm điểm tâm phù hợp với khẩu vị của thú nhân, đây là thịt hãm tuy rằng có cho ít rau, nhưng vẫn là đồ mặn, đồ ăn đã lạnh mà sao còn ăn ngon lành được nữa.
Lâm Mộc thấy Sacha luyến tiếc bỏ, “Giữ lại tí để ăn trưa nhé? Đến lúc đó nướng ăn cũng được.”
Sacha nghĩ cũng đúng, liền tạm thời nhẫn nại đem nửa cái bánh bao bỏ vào tong túi.
Gần đây Lâm Mộc tổng làm ít mì phở, một là muốn cho bọn họ nếm thử, hai là hắn quả thật nhớ món ăn chính. Cho nên trước khi làm xong lồng hấp, Lâm Mộc trước hết cho bọn họ ăn mì sợi bánh chẻo, mà sau khi làm xong lồng hấp, Lâm Mộc liền làm bánh bao với bánh mỳ. Khi bánh bao được lấy khỏi lồng hấp, Lâm Mộc ngửi hương vị quen thuộc, đồ ăn nào cũng chưa ăn liền ăn luôn một cái bánh bao lớn.
Đương nhiên, đối với bánh mỳ, các thú nhân càng thích bánh bao hơn, nhất là bánh bao nhân toàn thịt. Nhưng mà hắn cùng với Phil bọn họ vẫn thích thêm chút rau xanh, ví dụ như cải trắng, bọn họ cảm thấy ăn rất ngon. Đương nhiên Lâm Mộc cũng sẽ làm bánh bao chay, ví dụ như nấm hương, cà rốt, kỳ thật hắn vẫn muốn ăn nhất là trừng gà rau hẹ, nhưng hiện tại không ăn kịp, bởi vì còn không biết rau hẹ nằm ở phương trời nào.
Mấy ngày nay Lâm Mộc vẫn cho người đi thu thập quả ngọt ngào, hắn nói với thú nhân ra ngoài, chỉ cần thấy là hái, càng nhiều càng tốt. Về phần quả bột, cải trắng, cà rốt tự nhiên mỗi ngày sẽ hái mới, Lâm Mộc cảm thấy hiện tại mới bước vào mùa thu, cho dù mùa thu không lâu, chỉ có một tháng, nhưng vẫn có thời gian. Hắn vẫn nghĩ cuối mùa thu mới nhổ cà rốt cải trắng, dù sao cũng chẳng có người đoạt với hắn. Nhưng Lâm Mộc lại quên mất đám động vật trên núi.
Lâm Mộc cảm thấy truyền thống mùa thu lên núi hái trái cây rất tốt, nhưng phương pháp bảo toàn trái cây rất đơn điệu, trừ bỏ phơi nắng vẫn là phơi nắng.
Lâm Mộc nghĩ trên núi nhiêu trái cây như vậy, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng có đường có muối rồi, vậy nên làm chút mứt quả, vừa dễ bảo tồn vừa ăn ngon.
Ôm tâm tư như thế, Lâm Mộc cùng Linie bọn họ lên núi kỳ thật nhìn xem trên núi có những loại trái cây nào.
Bởi vì thú nhân đã tìm hiểu qua cho bọn họ, bốn mặt núi này, ở phía tây có nhiều cây ăn quả nhất, hơn nữa tương đối dày đặc. Bọn họ cũng căn cứ vào con đường các thú nhân cho rất nhanh liền thấy được một cây ăn quả.
Đương nhiên, trên cây tràn đầy quả kia đa số Lâm Mộc không biết, nhưng có chút hắn vẫn đoán ra được, ít nhất hẳn hương vị giống nhau.
Kỳ thật trong những trái cây vàng vàng kia, Lâm Mộc đầu tiên chú ý tới một loại rất giống trái thục tử. Trái cây hơi vàng có phần đầu to hơn trái thục tử, nhưng mà nghĩ tới trái cây ở thế giới này trái nào cũng đều to lớn Lâm Mộc cũng không ngạc nhiên.
Bọn họ mỗi người đều cầm đao cốt cong, mấy người bọn họ chém đao vào cành cây thích hợp rồi bắt đầu hái trái cây mà mình thích. Kỳ thật bọn họ không cần phiền toái như vậy, dù sao bên người có hai lao động vừa cao lại cường tráng, nhưng mà bọn họ vẫn thích tự hái hơn, dù sao thành quả lao động rất quan trọng, vừa có thể rèn luyện thân thể, không có gì không tốt.
Lâm Mộc đi đến dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn trái cây tràn đầy lam cong nhánh cây, những trái cây thật to làm cho người ta cảm thấy thỏa mãn.
Vừa mới bắt đầu cầm công cụ hái trái cây trong tay, Lâm Mộc không quen lắm, mất khí lực thật lớn mới hái được một quả, sau đó nhìn ba người kia rất quen thuộc, Lâm Mộc cảm thất rất hâm mộ, đồng thời cũng biết mình nhất định sẽ quen tay hay việc.
Nhìn trái cây trong tay, Lâm Mộc không dám xác định đây có phải là quả thục tử không, có thể ăn được hay không.
“Phil lại đây.” Thấy Phil cách gần mình, Lâm Mộc chuẩn bị hỏi cậu. Hơn nữa Phil tương đối quen thuộc thực vật, nghĩ có thể giải đáp cho hắn.
Phil nghe thấy Lâm Mộc gọi mình, liền đem đao đưa cho Ryland lúc nào cũng đi ngay bên cạnh mình, chạy tới bên cạnh Lâm Mộc “Lâm Mộc, chuyện gì thế?”
Lâm Mộc nhìn thấy một loạt hành động của Phil, mới nhớ tới bên cạnh Phil còn có tên Ryland nữa, hành vi quấy rối hai người nói chuyện yêu thương của mình có bị lừa đá không? Thật sự là vừa rồi hắn không có thấy chứ không phải cố ý. Cũng không biết thế giới này có loài động vật là con lừa không, nếu có, dưới điều kiện tiên quyết là không đá mình thì vẫn không tồi đấy.
Tuy rằng phun tào trong lòng một trận, nhưng thấy Phil đi tới trước mặt mình thì cũng phải hỏi cho rõ ràng, nếu không sẽ chậm trễ hai người nói chuyện yêu đương (Đây là Lâm Mộc lợi dụng cơ hội một cách tuyệt đối, đã bị Ryland liếc mắt nhiều lắm rồi.)
Lâm Mộc cười hỏi Phil không biết hắn đã nghĩ cái gì “Đây là trái cây tôi mới hái, không biết có thể ăn được không? Không có độc chứ?”
Phil nói “Loại này không có độc, chỉ hơi chát, từng có người ăn nó, nhưng nghe nói cắn một miếng rất khó chịu liền ói ra, nhưng mà đúng là không có độc.”
“Chát?”
“Ừ, rất chát, mấy người già trong bộ lạc lúc trước của chúng tôi đều nói thế.”
Lâm Mộc gật đầu, chát là được, xem ra đây đúng là thục tử ở dị thế. Quả thục tử ăn rất ngon, làm bánh thục tử để được khá lâu.
Phil thấy Lâm Mộc nhìn trai thục tử như suy nghĩ gì đó “Quả này rất khó ăn, Lâm Mộc hái quả hồng cùng tôi đi.”
“Không cần, tôi sợ bị lừa đá.”
Lời Lâm Mộc nói làm cho Phil khó hiểu “Lừa là con gì? Vì sao hái trái cây với tôi lại bị nó đá?”
Lâm Mộc cảm thấy khó trả lời vấn đề này, chẳng lẽ lại nói đây là lời mắng khi quấy rầy người ta nói chuyện yêu đương. Còn phải giải thích thế nào là nói chuyện yêu đương nữa, Lâm Mộc cảm thấy rất phiền phức. Cho nên hắn lựa chọn không giải thích, chỉ nâng cằm ý chỉ Ryland đang hái trái cây ở bên kia, Phil nhanh chóng hiểu được ý Lâm Mộc muốn nói. Cái này gọi là hiểu mà không cần phải giải thích. Dù sao kết quả cuối cùng là Lâm Mộc một mình hái thục tử, Phil đỏ mặt quay lại hái trái cây với Ryland.
Ryland giúp Lâm Mộc nhặt thục tử, có thể nói trừ bỏ trái cây Phil hái thì y đều nhặt cho, này làm cho Lâm Mộc thấy mang theo hai người là điều đúng. Patrick an bài thật hợp lý (kỳ thật Patrick an bài hai người này làm bảo tiêu chứ không phải làm culi lao động), Ryland cũng không phải lo cho mỗi mình Phil, y cũng giúp đỡ Lâm Mộc bọn họ hái rất nhiều trái cây, đương nhiên Lyn cũng không nhàn rỗi.
Bốn cái balo to đựng rất nhiều trái cây, Lâm Mộc đi trong rừng một lúc, phát hiện ra quả chanh với quả bưởi, đương nhiên theo cái nhìn của Linne bọn họ, mấy trái này không thể ăn. Quả chanh rất chua, mà quả bưởi thì do bọn họ cắn trực tiếp lên mặt, cho nên trong lòng bọn họ quả bưởi rất đắng, thịt quả lại khó ăn. Ngẫm lại kỳ thật bọn họ chỉ kém một chút thôi là bọn họ đã ăn hoa bưởi rồi.
Chỉ là Lâm Mộc thấy kỳ quái, sao mà trái cây lại mọc ở một khu vực. Lâm Mộc cảm thấy đây là một vấn đề đáng nghiên cứu, nhưng nghĩ tới thế giới này hắn chẳng biết rõ, lại huyền huyễn như vậy, trái cây mọc không theo mùa cũng không có vấn đề gì, dù sao không thể lấy thước đo của Trái Đất để so sánh với thế giới này, hắn cũng chẳng nên xoắn xuýt, vì thế hắn vui vẻ bổ quả bưởi, chia cho mỗi người một ít cánh hoa, sau đó nghe mọi người kinh hô ăn ngon, nháy mắt thỏa mãn.
Tới giữa trưa bọn họ thu hoạch được bốn sọt to, mấy cái balo nhỏ cũng đựng không ít. Lâm Mộc còn phát hiện cây dẻ, kêu Lyn cùng Ryland hái rất nhiều bỏ vào trong sọt, hạt dẻ ranng đường ăn ngon lắm.
Lúc giữa trưa Ryland ra ngoài săn thú, Lyn ở lại bảo vệ bọn họ, nhân tiện đốt đống lửa lên, bọn Lâm Mộc thì phụ trách đi nhặt củi.
Ryland bắt được con mồi giống như con dê, nhưng to gấp bốn lần thân hình con dê, cũng đủ cho mấy người bọn họ ăn, khi y mang về đã xử lý sạch sẽ rồi. Đương nhiên, Lâm Mộc nhận ra là loại nào cũng nhờ tấm da bị Ryland vắt trên cây.
Món chính bữa trưa đương nhiên là thịt nướng, bọn ra khi ra ngoài đều mang theo ít bánh mỳ, chỉ cần nướng một chút, thấy da bánh mỳ có màu vàng tỏa ra hương bánh mỳ là có thể kẹp chung với thịt. Đây là phương phương mà hiện giờ bọn họ thích ăn nhất.
Khi bọn họ trở về không đi theo con đường cũ, bọn Lâm Mộc may mắn tìm được một ít nấm, lại phát hiện được một mảnh rau chân vịt, điều này làm cho Lâm Mộc cực kỳ vui vẻ, dù sao thì rau chân vịt mùa thu vẫn thích hợp nấu canh.
Trở về thì phải hái nhiều, hơn nữa bọn họ cũng không phải ngày nào cũng tới ngọn núi này.
Nói tóm lại, bọn Lâm Mộc thu hoạch cực kỳ phong phú, trái cây hái được nhiều, thuận tiện còn tìm được một loại rau xanh. Giống cái vẫn thích ăn rau xanh hơn.
Khi về tới nhà, thời gian vẫn còn sớm, mấy người bọn họ lao động nửa ngày cũng rất mệt (chỉ có nhóm giống cái, dù sao đối với thể năng của nhóm giống đực chút đường ấy cũng không tính cái gì), từng người rửa mặt rồi về phòng mình đi ngủ.
Khi Lâm Mộc tỉnh lại trời đã tối rồi, nhưng ánh sáng trong phòng lại êm dịu. Nghe âm thanh ngoài phòng, bọn họ hẳn là đang bắt đầu nấu cơm, hoặc là đang ăn.
Trước kia bọn họ ăn cơm sớm, tuyệt đối ăn trước khi trời tối đen, nhưng từ khi có đá đom đóm, bọn họ không còn ăn vội vã nữa, thường xuyên cảm thấy bên ngoài tối đen, trong phòng sáng ngời, bọn họ đang ăn cơm, trong lòng càng là hưởng thụ.
Lâm Mộc đi đến ngoài cửa, Sacha là người thứ nhất thấy hắn, vẫy tay chào, sau đó liền nhìn thấy ánh mắt Patrick, vừa ôn nhu mà lại ấm áp.
Nhìn bộ dáng Patrick phải là đang thu xếp thịt, thấy y thái miếng thịt rất mỏng, đây là chuẩn bị cho mình sao, dù sao thú nhân bọn họ chỉ ăn miếng thịt lớn.
Lâm Mộc đi tới, ngồi xuống bên cạnh Patrick, hôm nay hắn không muốn nấu cơm, chờ người khác nấu xong rồi ăn. Nghĩ thế đã thấy thoải mái.
Patrick rửa tay xong rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộc, đem cái đĩa thịt đã chuẩn bị rồi đạt bên cạnh, để dễ nướng.
“Ngủ đủ rồi?” Nói xong nhịn không được xoa xoa mái tóc ngắn của Lâm Mộc, hiện tại đã dài hơn so với lần đầu gặp mặt, nhưng vẫn mềm mại như cũ.
Lâm Mộc đã quen việc y ‘chà đạp’ mái tóc của mình, xem ra thói quen thật đáng sợ.
Lâm Mộc gật đầu, hôm nay hắn ngủ rất ngon, nhận lấy trái cây Patrick đưa tới cắn một miếng, trước khi ăn cơm ăn trái cây có tốt không nhỉ?
“Còn thấy mệt không?” Kỳ thật Patrick không muốn Lâm Mộc cực khổ đi tìm trái cây như vậy, y thấy bọn họ hái trái cây càng dễ hơn, những nghĩ tới tính tình của Lâm Mộc, hơn nữa các bộ lạc khác đều là giống cái đi thu hoạch trái cây, y cũng không có biện pháp nói cái gì. Dù sa mỗi người đều muốn mình có giá trị, hơn nữa cũng không phải tất cả giống cái đều thích ỷ lại thú nhân. Theo bọn họ, mua thu thu hoạch trái cây là công việc của bọn họ, nếu bị tước đoạt, giống cái nổi giận cũng không tốt, cho dù là thú nhân thương tiếc giống cái cũng không được.
Tuy rằng biết Lâm Mộc ngồi không yên, cũng biết làm một ít việc cũng tốt cho thân thể Lâm Mộc, nhưng y vẫn nhịn không được đau lòng muốn giúp hắn làm hết mọi việc.
Cơm chiều Lâm Mộc ăn canh trứng nấu rau chân vịt, ăn bánh mỳ, cảm thấy dạ dày rất thoải mái. Hơn nữa còn cho thêm ớt vào, vị cay hợp với khẩu vị của Lâm Mộc, cho nên Lâm Mộc phá lệ uống một nửa chén canh, đây chính là cái chén Patrick dùng để ăn cơm.
Buổi tối Lâm Mộc ăn chướng bụng, hơn nữa buổi chiều còn ngủ lâu như vậy, cho nên hiện tại hắn cùng Patrick chưa có về phòng ngủ, mà đi đến sân tản bộ tiêu thực. Đương nhiên con đường bọn họ đi rất yên ắng, cây mọc theo hàng.
Patrick nắm tay Lâm Mộc, hai người đi chậm rãi, có thể nghe thấy tiếng côn trùng trong rừng kêu vang. Hai người đều không nói gì, lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khắc an tĩnh lại thoải mái này.
Lâm Mộc nhìn người đàn ông bên người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông của mình, lại nhìn ánh trăng, kỳ thật hắn rất cảm ơn người (thần?) đã đưa hắn tới đây, vì thế hắn mới tìm được người làm bạn với mình cả đời.
Cả đời một đôi, ở thế giới kia của bọn họ rất nhiều người đều có thể gặp mặt nhưng không thể bên nhau, mà hắn ở thế giới này lại dễ dàng có được, hắn may mắn lắm mới có cuộc sống như vậy. Đơn giản mà hạnh phúc.
Nhìn sườn mặt khôi ngô của nam nhân, hắn thích Patrick, hắn đã từng nghi ngờ sao mình có thể chấp nhận y, chấp nhận một người đàn ông. Hắn tuy rằng chưa bao giờ yêu, những năm gần đây hắn đều chỉ cảm thấy con gái rất đẹp nhưng lại không có người đàn ông nào thật hấp dẫn cả. Mà hiện tại lại tiếp nhận Patrick, có lẽ do y yêu hắn. Lâm Mộc biết hắn khát vọng có người yêu thương hắn, thật lòng thật dạ bảo vệ hắn. Có đôi khi hắn cảm thấy hắn là một người rất yếu đuối, cho dù là chuyện gì cũng lựa chọn trốn tránh, người yếu đuối như vậy làm sao có thể gánh vác một gia đình, làm sao có thể làm cánh tay kiên cường cho một người phụ nữ. Nghĩ như vậy, tìm một người đàn ông làm bạn đời có lẽ là kết quả tốt nhất với hắn, dù sao hắn không có cánh tay mạnh mẽ để cho người khác dựa vào, trong lòng hắn càng khát vọng có người để hắn dựa vào. Mà hiện tại Patrick làm cho hắn cảm thấy yên tâm, hạnh phúc và hài lòng, đây là lựa chọn đúng đắn.
“Patrick, thế giới này em chỉ có thể dựa vào mỗi mình anh.”
Patrick không biết vì sao Lâm Mộc lại nói những lời này, nhưng chuẩn bạn đời nói y là chỗ dựa duy nhất của hắn ở thế giới này là điều tuyệt đối làm cho y vui vẻ rất lâu.
Patrick ôm Lâm Mộc vào ngực, bá đạo tuyên thệ chủ quyền “Anh vốn là chỗ dựa duy nhất của em, hơn nữa em chỉ có thể là của anh, cũng chỉ có anh mới mang lại hạnh phúc cho em.”
Lâm Mộc nhìn ánh mắt kiên nghị nghiêm túc của Patrick, gật đầu “Vâng”
“Cho nên chúng ta nhanh chóng cử hành nghi thức đi.”
“Hả?”
“Có vấn đề sao?”
“Kỳ thật không có vấn đề gì….chỉ là, đây là cầu hôn sao?”
Patrick nhìn Lâm Mộc, lấy răng thú mà y chuẩn bị đưa cho hắn “Đây là răng nanh sói tuyết, là răng nanh mà anh lần đầu tiên đi săn bắt được. Em nhận nó có nghĩa là chấp nhận lời cầu hôn của anh.”
Lâm Mộc nhìn răng nanh đã ngả vàng, có lẽ đi theo Patrick rất lâu rồi, hắn nhận lấy từ tay Patrick “Cái này em muốn”. Lâm Mộc cười với y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.