Chương 11:
Khinh Vân Đạm
02/10/2022
Vũ nhìn trời “Ăn mừng ? Trong bộ lạc chúng ta nào có dư thừa lương thực?”
An Nhiên mỉm cười “Vừa rồi ta đi săn vài con mồi mang về. Thiện, không phải bảo ông chuẩn bị củi gỗ sao? Nhóm lửa đi.” Nói Xong, cô tự mình bước ra ngoài.
Thiện chết sững tại chỗ, thủ lĩnh thật sự đi săn thú? Một lát sau, hắn lấy lại tinh thần, tổ chức cho mọi người dựng giàn thiêu.
Vũ vung tay phải lên, dùng tiểu hỏa cầu chuẩn xác đánh trúng đống củi. Chẳng bao lâu sau , đống củi bốc cháy lên.
“Không biết được là Nhiên đem gì trở về nhỉ?.” Vũ chống cằm trầm tư.
Bên kia, An Nhiên sau khi bước ra khỏi tầm mắt của mọi người, từ trong nhẫn không gian lấy ra một con lợn rừng. Sau khi suy nghĩ, cô lấy ra thêm hai con gà rừng.
“Bóng nước.” An Nhiên lẩm bẩm đọc chú, giây tiếp theo, lợn rừng cùng gà rừng mỗi con được một bóng nước trong suốt bao bọc lấy, lơ lửng ở không trung, ngoan ngoãn xếp thành hàng trôi nổi ở phía sau An Nhiên .
An Nhiên bình tĩnh mà trở bên mọi người . Ngay khi cô dừng lại, ba bóng nước biến mất, lợn rừng cùng gà rừng rơi xuống mặt đất.
Mọi người há to miệng, khiếp sợ nhìn mấy con thú hoang dã trên mặt đất.
Một bé gái hai mắt sáng bừng, lắp bắp nói “con lợn rừng lớn như vậy , đủ cho mọi người ở đây ăn no rồi phải không?”
An Nhiên nhăn nhăn mày, cô có thể nấu ăn, nhưng chưa bao giờ xử lý nguyên liệu. Ngoài đời thật, thì thịt lợn đã được xử lý, còn trong trò chơi nguyên liệu nấu ăn được trực tiếp rơi ra. Cô không hài lòng đá lợn rừng, An nhiên quay đầu lại hỏi mọi người “Mọi người ở đây ai có thể xử lí lợn rừng?”
Hầu hết mọi người đều nhìn nhau với ver mặt bối rối.
Lúc này, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi bước ra, xung phong nhận việc nói, “Báo cáo thủ lĩnh, tôi biết làm!”
An Nhiên khen ngợi hỏi “ cô tên là gì?”
“Gọi tôi là Lương, đây là nữ nhi của tôi tên Tố. Tôi sẽ xử lí sạch sẽ lợn rừng và cả gà rừng ở kia nữa.” Lương kéo cô con gái nhỏ đến bên mình, dẫn theo nó đi tới.
“Tốt lắm, bắt đầu xử lí sạch sẽ ngay đi.” An Nhiên trịnh trọng hứa hẹn, “Chờ lát nữa thịt nướng xong, sẽ thêm phần của cô mười cân thịt heo. Mặt khác, tất cả những thứ khác ngoài thịt đều là của cô.”
Lương vui mừng khôn xiết, liên tục nói, “Cảm ơn thủ lĩnh, cảm ơn thủ lĩnh.” Da heo ngâm vào nước có thể chế biến thành đồ ăn, xương cốt có thể mài thành công cụ để sử dụng, rất nhiều tác dụng.
“Được rồi, nhanh đi làm việc đi.” An Nhiên xua tay.
Lương có nữ nhi giúp đỡ vẫn cảm thấy có quá nhiều việc phải làm, lại dùng 2 cân thịt, thuê một người phụ nữ tháo vát trợ giúp cô.
An Nhiên chạy đến trước mặt Thiện, nói thầm với ông “Củi gỗ không đủ rồi, ngài phái người nhặt thêm củi đốt về đây.”
Thiện hai mắt đờ đẫn, ánh mắt dại ra. Hắn gian nan mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, đờ đẫn lặp lại lời An Nhiên “Phái người nhặt thêm củi đốt?”
“tỉnh dậy đi .” An Nhiên hua hua bàn tay qua lại ở trước mặt Thiện.
Một hồi lâu, Thiện rốt cuộc bình tĩnh lại, “Đã rõ,thưa thủ lĩnh.”
Chẳng bao lâu sau , thiện đem người tập trung lại, cùng đi đốn củi. Người lớn cầm rìu đá đi trước, trẻ con đi sau, thỉnh thoảng nhặt những cành cây chết và ôm trên tay. Trong thời buổi thiếu ăn, thiếu mặc, ai cũng phải lao động.
**
Lúc này, Vũ lặng lẽ đứng ở bên cạnh An Nhiên, cố tình hạ giọng nói “Nhiên, ta nghe nói ngươi mất đi ký ức. Nghe này, đừng vì có người rời đi mà khổ sở, đây không phải lỗi của cô.”
An Nhiên có chút buồn cười, cô cũng chưa bao giờ tự trách mình vì điều đó.
Dường như Vũ sợ An Nhiên không tin, tiếp tục nói, “ Ban đầu, khi mọi người nghe lời tiên tri thì nhất quyết muốn cô làm thhur lĩnh, cô cũng chối từ rất nhiều lần, cảm thấy chính mình không có khả năng đảm nhiệm. Nhưng mọi người phớt lờ, khăng khăng rằng cô là thủ lĩnh mới của bộ lạc.”
“Bởi vì những lời tiên đoán của Thiện rất chính xác. Tuy rằng ông ấy ít khii tiên đoán, nhưng những lời ông ấy nói ra tất cả đều trở thành sự thật. Hơn nữa mỗi khi có sự kiện lớn ông ấy sẽ nói cho chúng ta nên làm như thế nào , cho nên mọi người đều vô cùng tin tưởng ông ấy.”
“Ngươi làm thủ lĩnh kỳ thật không tệ như họ nói. Có rất nhiều lần, thôn dân ốm đau, bị thương, là ngươi chủ động mang lương thực tới trợ giúp bọn họ vượt qua khó khăn. Chỉ là, những việc ngươi làm khác xa với những điều họ mong đợi đối với ngươi, cho nên bọn họ mới nói chuyện khó nghe như vậy.”
An Nhiên cười cười, “Cảm ơn, kỳ thật ta cũng biết.”
“Ngươi biết?” Vũ nhịn không được cao giọng hỏi “ Ngươi không phải không nhớ những gì đã xảy ra trước kia sao?”
“Nhớ không rõ chuyện quá khứ, nhưng không phải vì thế mà con người trở nên ngu ngốc.” An Nhiên nhìn trời.
“Một người dị năng hệ thủy, hoàn toàn không có chút năng lực công kích, nếu không phải được những người khác nâng đỡ đi lên, thì làm sao có thể ngồi vững vào vị trí thủ lĩnh ? Lại không thể dùng vũ lực trấn áp những người khác. Đừng nói rằng mọi người đều tin tưởng vào Thiện, một nhà tiên tri không có sức mạnh vũ lực. Nếu trong lòng mọi người không nguyện ý, thì Thiện cũng không có biện pháp.”
“Cho nên từ lúc bắt đầu ta đã hiểu được tất cả, mặc kệ trước kia ta suy nghĩ như thế nào , những người khác nhất định hy vọng ta làm thủ lĩnh.”
“Nhưng sau khi nghe ngươi nói xong ta mới biết hóa ra là một nhóm người đói đến chóng mặt, thấy hy vọng no đủ nên trở nên điên cuồng, không quan tâm đến mong muốn của người khác, nhất quyết đòi người ta dẫn dắt bộ lạc. Người kia tự biết không có năng lực, lại không cách nào từ chối. Sau khi bị ép buộc làm thủ lĩnh, người đó thành công kéo bộ lạc đến suy sụp. Mà đến lúc này, những người kia hoàn toàn quên hành vi lúc ban đầu của họ, chỉ biết trách cứ người lãnh đạo không có năng lực một cách mù quáng.”
“ Người xui xẻo kia chính là ta.Nếu những người sở hữu dị năng trong bộ tộc không lần lượt bỏ đi, và những người còn lại là người thường, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng họ sẽ trả đũa tôi để trút sự thất vọng và bất mãn." "Rõ ràng là họ cũng có một phần lỗi. Đây là lỗi của mỗi người. Cuối cùng họ đổ hết trách nhiệm lên ta cùng Thiện và coi mình chỉ là nạn nhân của việc bị lừa dối. Dân làng như vậy đều là những người khó hầu hạ.”
An Nhiên vừa nói vừa lắc đầu, tựa hồ đối với hành vi của những người này ghê tởm hết sức.
Vũ kinh ngạc nhìn An Nhiên, hồi lâu mới cảm khái nói, “Nhiên, sau khi tỉnh dậy ngươi thật sự đã thay đổi, so với ngươi trước kia hoàn toàn không giống nhau.”
“Coi như ta đã thông suốt mọi chuyện đi.” An Nhiên cười cười.
Vũ dường như hiểu ra điều gì đó, mang theo ánh mắt dò hỏi, "Hả? Có phải cô cố tình để họ đi không?"
close
An Nhiên cười ranh ma, đổi đề tài, “Chỗ thím Lương bọn họ đã xử lí sạch sẽ mấy con thú hoang rồi , tôi đi ăn thịt nướng đây.”
**
Đầu tiên An Nhiên làm ra một cái bếp nướng đơn giản bằng đá và củi bên cạnh đống lửa, sau đó xiên một con lợn đã được xử lí sạch sẽ qua một cây gỗ đã được vót nhọn đặt trên lửa . Thỉnh thoảng, cô lại xoay xoay cây gỗ trong tay mình. Mùi thơm nồng của thịt dần dần bay đi , vẻ mặt An Nhiên có phần bất lực. Nếu đem con lợn cắt thành các miếng bằng lòng bàn tay, như vậy mỗi miếng thịt có thể làm nguyên liệu để nấu một lần. Ngoài ra, nướng một miếng thịt cỡ lòng bàn tay đơn giản hơn nhiều so với nướng cả con lợn, nhiệt lượng được kiểm soát tốt hơn, và hiệu ứng buff cũng mạnh hơn .
Chỉ tiếc, người trong bộ lạc đều là quỷ đói đã lâu không được ăn no. Nếu chậm rãi nướng từng miếng thịt , thì ước chừng cả đêm cô sẽ bị giày vò không được ngủ. So sánh mà nói, trực tiếp nướng cả con heo thời điểm này sẽ thuận tiện hơn .
An Nhiên mỉm cười “Vừa rồi ta đi săn vài con mồi mang về. Thiện, không phải bảo ông chuẩn bị củi gỗ sao? Nhóm lửa đi.” Nói Xong, cô tự mình bước ra ngoài.
Thiện chết sững tại chỗ, thủ lĩnh thật sự đi săn thú? Một lát sau, hắn lấy lại tinh thần, tổ chức cho mọi người dựng giàn thiêu.
Vũ vung tay phải lên, dùng tiểu hỏa cầu chuẩn xác đánh trúng đống củi. Chẳng bao lâu sau , đống củi bốc cháy lên.
“Không biết được là Nhiên đem gì trở về nhỉ?.” Vũ chống cằm trầm tư.
Bên kia, An Nhiên sau khi bước ra khỏi tầm mắt của mọi người, từ trong nhẫn không gian lấy ra một con lợn rừng. Sau khi suy nghĩ, cô lấy ra thêm hai con gà rừng.
“Bóng nước.” An Nhiên lẩm bẩm đọc chú, giây tiếp theo, lợn rừng cùng gà rừng mỗi con được một bóng nước trong suốt bao bọc lấy, lơ lửng ở không trung, ngoan ngoãn xếp thành hàng trôi nổi ở phía sau An Nhiên .
An Nhiên bình tĩnh mà trở bên mọi người . Ngay khi cô dừng lại, ba bóng nước biến mất, lợn rừng cùng gà rừng rơi xuống mặt đất.
Mọi người há to miệng, khiếp sợ nhìn mấy con thú hoang dã trên mặt đất.
Một bé gái hai mắt sáng bừng, lắp bắp nói “con lợn rừng lớn như vậy , đủ cho mọi người ở đây ăn no rồi phải không?”
An Nhiên nhăn nhăn mày, cô có thể nấu ăn, nhưng chưa bao giờ xử lý nguyên liệu. Ngoài đời thật, thì thịt lợn đã được xử lý, còn trong trò chơi nguyên liệu nấu ăn được trực tiếp rơi ra. Cô không hài lòng đá lợn rừng, An nhiên quay đầu lại hỏi mọi người “Mọi người ở đây ai có thể xử lí lợn rừng?”
Hầu hết mọi người đều nhìn nhau với ver mặt bối rối.
Lúc này, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi bước ra, xung phong nhận việc nói, “Báo cáo thủ lĩnh, tôi biết làm!”
An Nhiên khen ngợi hỏi “ cô tên là gì?”
“Gọi tôi là Lương, đây là nữ nhi của tôi tên Tố. Tôi sẽ xử lí sạch sẽ lợn rừng và cả gà rừng ở kia nữa.” Lương kéo cô con gái nhỏ đến bên mình, dẫn theo nó đi tới.
“Tốt lắm, bắt đầu xử lí sạch sẽ ngay đi.” An Nhiên trịnh trọng hứa hẹn, “Chờ lát nữa thịt nướng xong, sẽ thêm phần của cô mười cân thịt heo. Mặt khác, tất cả những thứ khác ngoài thịt đều là của cô.”
Lương vui mừng khôn xiết, liên tục nói, “Cảm ơn thủ lĩnh, cảm ơn thủ lĩnh.” Da heo ngâm vào nước có thể chế biến thành đồ ăn, xương cốt có thể mài thành công cụ để sử dụng, rất nhiều tác dụng.
“Được rồi, nhanh đi làm việc đi.” An Nhiên xua tay.
Lương có nữ nhi giúp đỡ vẫn cảm thấy có quá nhiều việc phải làm, lại dùng 2 cân thịt, thuê một người phụ nữ tháo vát trợ giúp cô.
An Nhiên chạy đến trước mặt Thiện, nói thầm với ông “Củi gỗ không đủ rồi, ngài phái người nhặt thêm củi đốt về đây.”
Thiện hai mắt đờ đẫn, ánh mắt dại ra. Hắn gian nan mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, đờ đẫn lặp lại lời An Nhiên “Phái người nhặt thêm củi đốt?”
“tỉnh dậy đi .” An Nhiên hua hua bàn tay qua lại ở trước mặt Thiện.
Một hồi lâu, Thiện rốt cuộc bình tĩnh lại, “Đã rõ,thưa thủ lĩnh.”
Chẳng bao lâu sau , thiện đem người tập trung lại, cùng đi đốn củi. Người lớn cầm rìu đá đi trước, trẻ con đi sau, thỉnh thoảng nhặt những cành cây chết và ôm trên tay. Trong thời buổi thiếu ăn, thiếu mặc, ai cũng phải lao động.
**
Lúc này, Vũ lặng lẽ đứng ở bên cạnh An Nhiên, cố tình hạ giọng nói “Nhiên, ta nghe nói ngươi mất đi ký ức. Nghe này, đừng vì có người rời đi mà khổ sở, đây không phải lỗi của cô.”
An Nhiên có chút buồn cười, cô cũng chưa bao giờ tự trách mình vì điều đó.
Dường như Vũ sợ An Nhiên không tin, tiếp tục nói, “ Ban đầu, khi mọi người nghe lời tiên tri thì nhất quyết muốn cô làm thhur lĩnh, cô cũng chối từ rất nhiều lần, cảm thấy chính mình không có khả năng đảm nhiệm. Nhưng mọi người phớt lờ, khăng khăng rằng cô là thủ lĩnh mới của bộ lạc.”
“Bởi vì những lời tiên đoán của Thiện rất chính xác. Tuy rằng ông ấy ít khii tiên đoán, nhưng những lời ông ấy nói ra tất cả đều trở thành sự thật. Hơn nữa mỗi khi có sự kiện lớn ông ấy sẽ nói cho chúng ta nên làm như thế nào , cho nên mọi người đều vô cùng tin tưởng ông ấy.”
“Ngươi làm thủ lĩnh kỳ thật không tệ như họ nói. Có rất nhiều lần, thôn dân ốm đau, bị thương, là ngươi chủ động mang lương thực tới trợ giúp bọn họ vượt qua khó khăn. Chỉ là, những việc ngươi làm khác xa với những điều họ mong đợi đối với ngươi, cho nên bọn họ mới nói chuyện khó nghe như vậy.”
An Nhiên cười cười, “Cảm ơn, kỳ thật ta cũng biết.”
“Ngươi biết?” Vũ nhịn không được cao giọng hỏi “ Ngươi không phải không nhớ những gì đã xảy ra trước kia sao?”
“Nhớ không rõ chuyện quá khứ, nhưng không phải vì thế mà con người trở nên ngu ngốc.” An Nhiên nhìn trời.
“Một người dị năng hệ thủy, hoàn toàn không có chút năng lực công kích, nếu không phải được những người khác nâng đỡ đi lên, thì làm sao có thể ngồi vững vào vị trí thủ lĩnh ? Lại không thể dùng vũ lực trấn áp những người khác. Đừng nói rằng mọi người đều tin tưởng vào Thiện, một nhà tiên tri không có sức mạnh vũ lực. Nếu trong lòng mọi người không nguyện ý, thì Thiện cũng không có biện pháp.”
“Cho nên từ lúc bắt đầu ta đã hiểu được tất cả, mặc kệ trước kia ta suy nghĩ như thế nào , những người khác nhất định hy vọng ta làm thủ lĩnh.”
“Nhưng sau khi nghe ngươi nói xong ta mới biết hóa ra là một nhóm người đói đến chóng mặt, thấy hy vọng no đủ nên trở nên điên cuồng, không quan tâm đến mong muốn của người khác, nhất quyết đòi người ta dẫn dắt bộ lạc. Người kia tự biết không có năng lực, lại không cách nào từ chối. Sau khi bị ép buộc làm thủ lĩnh, người đó thành công kéo bộ lạc đến suy sụp. Mà đến lúc này, những người kia hoàn toàn quên hành vi lúc ban đầu của họ, chỉ biết trách cứ người lãnh đạo không có năng lực một cách mù quáng.”
“ Người xui xẻo kia chính là ta.Nếu những người sở hữu dị năng trong bộ tộc không lần lượt bỏ đi, và những người còn lại là người thường, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng họ sẽ trả đũa tôi để trút sự thất vọng và bất mãn." "Rõ ràng là họ cũng có một phần lỗi. Đây là lỗi của mỗi người. Cuối cùng họ đổ hết trách nhiệm lên ta cùng Thiện và coi mình chỉ là nạn nhân của việc bị lừa dối. Dân làng như vậy đều là những người khó hầu hạ.”
An Nhiên vừa nói vừa lắc đầu, tựa hồ đối với hành vi của những người này ghê tởm hết sức.
Vũ kinh ngạc nhìn An Nhiên, hồi lâu mới cảm khái nói, “Nhiên, sau khi tỉnh dậy ngươi thật sự đã thay đổi, so với ngươi trước kia hoàn toàn không giống nhau.”
“Coi như ta đã thông suốt mọi chuyện đi.” An Nhiên cười cười.
Vũ dường như hiểu ra điều gì đó, mang theo ánh mắt dò hỏi, "Hả? Có phải cô cố tình để họ đi không?"
close
An Nhiên cười ranh ma, đổi đề tài, “Chỗ thím Lương bọn họ đã xử lí sạch sẽ mấy con thú hoang rồi , tôi đi ăn thịt nướng đây.”
**
Đầu tiên An Nhiên làm ra một cái bếp nướng đơn giản bằng đá và củi bên cạnh đống lửa, sau đó xiên một con lợn đã được xử lí sạch sẽ qua một cây gỗ đã được vót nhọn đặt trên lửa . Thỉnh thoảng, cô lại xoay xoay cây gỗ trong tay mình. Mùi thơm nồng của thịt dần dần bay đi , vẻ mặt An Nhiên có phần bất lực. Nếu đem con lợn cắt thành các miếng bằng lòng bàn tay, như vậy mỗi miếng thịt có thể làm nguyên liệu để nấu một lần. Ngoài ra, nướng một miếng thịt cỡ lòng bàn tay đơn giản hơn nhiều so với nướng cả con lợn, nhiệt lượng được kiểm soát tốt hơn, và hiệu ứng buff cũng mạnh hơn .
Chỉ tiếc, người trong bộ lạc đều là quỷ đói đã lâu không được ăn no. Nếu chậm rãi nướng từng miếng thịt , thì ước chừng cả đêm cô sẽ bị giày vò không được ngủ. So sánh mà nói, trực tiếp nướng cả con heo thời điểm này sẽ thuận tiện hơn .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.