Chương 29:
Khinh Vân Đạm
11/06/2023
Ba ngày sau, An Nhiên kiểm tra những mầm khoai lang, loại bỏ những cây không mọc rễ và bị héo, những cây còn lại được trồng xuống đất.
Lúc này Tống Tiêu sải bước đến gần An Nhiên, nghiêm nghị nói: “ Ta và các huynh đệ đã bàn bạc qua, chúng ta quyết định sẽ ở lại.”
An Nhiên hơi kinh ngạc “ Thật sự không có rời đi? Ta đã nói sẽ có hai mươi dị năng giả tập kích là sự thật, không phải nói dối.”
Tống Tiêu ngạo nghễ nói “ Không sợ bọn họ tìm đến, sợ bọn họ không dám đến thôi! Dao đã mài sắc, chỉ chờ những tên không có mắt đó tới cửa.”
Suy nghĩ một lát, An Nhiên gật đầu “ Vậy được rồi, các người có thể ở lại. Từ hôm nay trở đi các ngươi có đãi ngộ giống Vũ.”
Sau đó cô phân cho mấy người Tống Tiêu sáu cái sân làm nơi sinh sống.
Tống Tiêu dò hỏi “ Thủ lĩnh có gì cần phân phó không? Ví như chuẩn bị trước chiến tranh.”
An Nhiên cười khẽ “ Những việc nên làm đều đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ bọn tặc khấu đó tự tìm tới cửa.”
Bộ dáng An Nhiên thủ lĩnh tràn đầy tự tin, thật khiến người ta yên tâm.
Tống Tiêu từ biệt, rời đi, trong lòng âm thầm quyết định, những ngày này phải cho các huynh đệ huấn luyện tăng cường nâng cao thực lực.
An Nhiên sờ sờ nhẫn, lẩm bẩm “ Không ngờ bọn họ quyết định ở lại. Như vậy cũng tốt, có nhiều người giúp đỡ bảo vệ dân làng hơn.”
Từ đầu đến cuối, cô không đem hi vọng đặt trên người bọn Tống Tiêu quá nhiều. Ba ngày qua cô đã tích không ít thịt nướng, đây mới là đòn sát thủ của cô!
**
Vài ngày sau, Thiện báo cáo với An Nhiên “ Báo cáo thủ lĩnh, ngũ cốc trên ruộng đã thu hoạch và phơi khô, tôi đã đưa một nửa số đó đến lều của người.”
“ Làm tốt lắm.” An Nhiên thuận miệng khen ngợi, sau đó xoa xoa cằm hỏi “ Lời tiên có nói khi nào thì bọn cướp sẽ tới không?”
“ Tiên đoán nói khoảng nửa tháng, từ khi xuất hiện đến nay đã qua mười ngày. Tính toán thời gian, chắc cũng sắp đến rồi.” Thiện nghiêm túc đáp.
Khoảng nửa tháng, hơn mười ngày cũng là khoảng nửa tháng, dưới hai mươi ngày cũng là khoảng nửa tháng.
An Nhiên ghét bỏ nhìn Thiện “ Tại sao tiên đoán lần nào cũng không rõ ràng vậy?”
“ Nhưng sự thật chứng minh tiên đoán luôn xảy ra.” Thiện cũng rất bất đắc dĩ “ Có tiên đoán cảnh báo, ít nhất chúng ta có thời gian để phòng bị.”
Điều này có nghĩa, có còn hơn không. An Nhiên bất lực.
Nghĩ nghĩ nàng hạ lệnh “ Thời gian này, buổi tối đổi từ hai người gác thành ba người, ban ngày cử hai người tuần tra. Một khi có tình huống, lập tức thông báo người khác.”
**
An Nhiên vẫn luôn lo lắng đối phương ngấm ngầm giở trò, chẳng hạn như đánh lén lúc nửa đêm khi mọi người đang ngủ. Hoặc đối phương thấy An bộ lạc bị hàng rào cao vây kín ba mặt, chỉ có phía nam là lối ra, nhưng bọn bọn họ phân tán nhân lực tiến đánh từ nhiều phía.
An bộ lạc nhân lực không đủ, phát sinh loại tình huống như vậy sẽ tương đối khó giải quyết.
Nhưng sự thật là, vào buổi sáng, khi mặt trời ló rạng, một nhóm người đã tụ tập chắn lối ra vào phía nam và cười nhạo. Một đám vô danh tụ tập một chỗ rất dễ thấy, ngay cả những người bình thường không có siêu năng lực cũng lập tức phát hiện ra bọn họ.
An Nhiên không nói nên lời, không biết đối phương ngốc nghếch, hay là không đặt An bộ lạc vào trong mắt.
“ Nơi đây xây dựng không tồi! Mau gọi thủ lĩnh của các ngươi tới nói chuyện.” Một tên trên ba mươi tuổi mặt có vết sẹo lớn nói, vết sẹo từ cash mũi kéo đến mắt phải vô cùng gớm ghiếc, dữ tợn.
Chẳng bao lâu, mọi người trong bộ lạc lần lượt đến.
Tống Tiêu giơ tay, đếm đi đếm lại mấy lần, hai mắt đờ đẫn, rống lên “ Không phải nói tới hai mươi dị năng giả sao!”
Đối diện nào có thấy hai mươi người, ngón tay ngón chân đếm cùng, rõ ràng đếm không xuể, còn thiếu một đám người!
An Nhiên bật cười, cố tỏ vẻ nghiêm túc “ Chà, chà, lời tiên đoán của Thiện đúng là đã nói như vậy, sẽ có hơn hai mươi dị năng giả sẽ tới.” Trước mắt không nhiều, không ít vừa đủ ba mươi người, cũng coi như là hơn hai mươi người rồi. Cũng không làm xấu thanh danh “ tiên tri không bao giờ sai” của Thiện.
Một đám người chặn ở cửa, trông rất dọa người, nhưng An Nhiên sảng khoái cười- cô thích trực tiếp đánh nhau với cả nhóm người như thế này.
Lúc này, An Nhiên còn cười được, Tống Tiêu không dám tin tưởng, quay đầu dò hỏi Hàn Lập “ Có nhiều người tới như vậy, ngươi sợ không?”
Hàn Lập nheo mắt, khẽ cười nói “ Bọn họ tập trung lại một chỗ, không phải tiện hơn sao, một lần đánh hết bọn chúng.”
“...” Tên này thật sự cho rằng mình hắn sẽ đánh hết toàn bộ! Tuy rằng Tống Tiêu tự nhận rằng mình mười phần anh hùng khí khái, nhưng giờ khắc này, hắn không thể không thừa nhận, Hàn Lập so với hắn có phần soái khí hơn một chút. Chà , chỉ là một chút mà thôi, không đáng xem trọng. Tống Tiêu mặt dày thầm nghĩ.
“ Nếu sợ, ngươi có thể rời đi ngay bây giờ.” An Nhiên cao hứng nói “ Tình hình phát sinh khác so với dự tính, nếu ngươi muốn đi, ta sẽ không trách ngươi.”
Tống Tiêu ưỡn ngực, hừ nhẹ một tiếng “ Ta sẽ không rời đi.”
Lúc này Tống Tiêu sải bước đến gần An Nhiên, nghiêm nghị nói: “ Ta và các huynh đệ đã bàn bạc qua, chúng ta quyết định sẽ ở lại.”
An Nhiên hơi kinh ngạc “ Thật sự không có rời đi? Ta đã nói sẽ có hai mươi dị năng giả tập kích là sự thật, không phải nói dối.”
Tống Tiêu ngạo nghễ nói “ Không sợ bọn họ tìm đến, sợ bọn họ không dám đến thôi! Dao đã mài sắc, chỉ chờ những tên không có mắt đó tới cửa.”
Suy nghĩ một lát, An Nhiên gật đầu “ Vậy được rồi, các người có thể ở lại. Từ hôm nay trở đi các ngươi có đãi ngộ giống Vũ.”
Sau đó cô phân cho mấy người Tống Tiêu sáu cái sân làm nơi sinh sống.
Tống Tiêu dò hỏi “ Thủ lĩnh có gì cần phân phó không? Ví như chuẩn bị trước chiến tranh.”
An Nhiên cười khẽ “ Những việc nên làm đều đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ bọn tặc khấu đó tự tìm tới cửa.”
Bộ dáng An Nhiên thủ lĩnh tràn đầy tự tin, thật khiến người ta yên tâm.
Tống Tiêu từ biệt, rời đi, trong lòng âm thầm quyết định, những ngày này phải cho các huynh đệ huấn luyện tăng cường nâng cao thực lực.
An Nhiên sờ sờ nhẫn, lẩm bẩm “ Không ngờ bọn họ quyết định ở lại. Như vậy cũng tốt, có nhiều người giúp đỡ bảo vệ dân làng hơn.”
Từ đầu đến cuối, cô không đem hi vọng đặt trên người bọn Tống Tiêu quá nhiều. Ba ngày qua cô đã tích không ít thịt nướng, đây mới là đòn sát thủ của cô!
**
Vài ngày sau, Thiện báo cáo với An Nhiên “ Báo cáo thủ lĩnh, ngũ cốc trên ruộng đã thu hoạch và phơi khô, tôi đã đưa một nửa số đó đến lều của người.”
“ Làm tốt lắm.” An Nhiên thuận miệng khen ngợi, sau đó xoa xoa cằm hỏi “ Lời tiên có nói khi nào thì bọn cướp sẽ tới không?”
“ Tiên đoán nói khoảng nửa tháng, từ khi xuất hiện đến nay đã qua mười ngày. Tính toán thời gian, chắc cũng sắp đến rồi.” Thiện nghiêm túc đáp.
Khoảng nửa tháng, hơn mười ngày cũng là khoảng nửa tháng, dưới hai mươi ngày cũng là khoảng nửa tháng.
An Nhiên ghét bỏ nhìn Thiện “ Tại sao tiên đoán lần nào cũng không rõ ràng vậy?”
“ Nhưng sự thật chứng minh tiên đoán luôn xảy ra.” Thiện cũng rất bất đắc dĩ “ Có tiên đoán cảnh báo, ít nhất chúng ta có thời gian để phòng bị.”
Điều này có nghĩa, có còn hơn không. An Nhiên bất lực.
Nghĩ nghĩ nàng hạ lệnh “ Thời gian này, buổi tối đổi từ hai người gác thành ba người, ban ngày cử hai người tuần tra. Một khi có tình huống, lập tức thông báo người khác.”
**
An Nhiên vẫn luôn lo lắng đối phương ngấm ngầm giở trò, chẳng hạn như đánh lén lúc nửa đêm khi mọi người đang ngủ. Hoặc đối phương thấy An bộ lạc bị hàng rào cao vây kín ba mặt, chỉ có phía nam là lối ra, nhưng bọn bọn họ phân tán nhân lực tiến đánh từ nhiều phía.
An bộ lạc nhân lực không đủ, phát sinh loại tình huống như vậy sẽ tương đối khó giải quyết.
Nhưng sự thật là, vào buổi sáng, khi mặt trời ló rạng, một nhóm người đã tụ tập chắn lối ra vào phía nam và cười nhạo. Một đám vô danh tụ tập một chỗ rất dễ thấy, ngay cả những người bình thường không có siêu năng lực cũng lập tức phát hiện ra bọn họ.
An Nhiên không nói nên lời, không biết đối phương ngốc nghếch, hay là không đặt An bộ lạc vào trong mắt.
“ Nơi đây xây dựng không tồi! Mau gọi thủ lĩnh của các ngươi tới nói chuyện.” Một tên trên ba mươi tuổi mặt có vết sẹo lớn nói, vết sẹo từ cash mũi kéo đến mắt phải vô cùng gớm ghiếc, dữ tợn.
Chẳng bao lâu, mọi người trong bộ lạc lần lượt đến.
Tống Tiêu giơ tay, đếm đi đếm lại mấy lần, hai mắt đờ đẫn, rống lên “ Không phải nói tới hai mươi dị năng giả sao!”
Đối diện nào có thấy hai mươi người, ngón tay ngón chân đếm cùng, rõ ràng đếm không xuể, còn thiếu một đám người!
An Nhiên bật cười, cố tỏ vẻ nghiêm túc “ Chà, chà, lời tiên đoán của Thiện đúng là đã nói như vậy, sẽ có hơn hai mươi dị năng giả sẽ tới.” Trước mắt không nhiều, không ít vừa đủ ba mươi người, cũng coi như là hơn hai mươi người rồi. Cũng không làm xấu thanh danh “ tiên tri không bao giờ sai” của Thiện.
Một đám người chặn ở cửa, trông rất dọa người, nhưng An Nhiên sảng khoái cười- cô thích trực tiếp đánh nhau với cả nhóm người như thế này.
Lúc này, An Nhiên còn cười được, Tống Tiêu không dám tin tưởng, quay đầu dò hỏi Hàn Lập “ Có nhiều người tới như vậy, ngươi sợ không?”
Hàn Lập nheo mắt, khẽ cười nói “ Bọn họ tập trung lại một chỗ, không phải tiện hơn sao, một lần đánh hết bọn chúng.”
“...” Tên này thật sự cho rằng mình hắn sẽ đánh hết toàn bộ! Tuy rằng Tống Tiêu tự nhận rằng mình mười phần anh hùng khí khái, nhưng giờ khắc này, hắn không thể không thừa nhận, Hàn Lập so với hắn có phần soái khí hơn một chút. Chà , chỉ là một chút mà thôi, không đáng xem trọng. Tống Tiêu mặt dày thầm nghĩ.
“ Nếu sợ, ngươi có thể rời đi ngay bây giờ.” An Nhiên cao hứng nói “ Tình hình phát sinh khác so với dự tính, nếu ngươi muốn đi, ta sẽ không trách ngươi.”
Tống Tiêu ưỡn ngực, hừ nhẹ một tiếng “ Ta sẽ không rời đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.