Chương 33:
Khinh Vân Đạm
11/06/2023
An Nhiên nhún vai, dửng dưng nói “ Thử xem thế nào thôi. Nếu không thành công thì ta trở tay chém chết ngươi cũng không muộn.”
Vô Ảnh dùng sức trừng nàng, một lúc sau mới ho khan cười “ Được , được nha,. Ta cũng muốn nhìn xem cô có thủ đoạn gì?”
“ Đừng trách thiếu gia ta không nhắc nhở cô, tên kia độc ác như rắn độc, năng lực của hắn càng giống rắn độc! Hắn có thể khiến độc tố cực độc ẩn nấp ở trong cơ thể, khiến người ta trở nên suy yếu. Nếu không uống thuốc giải độc, lục phủ ngũ tạng sẽ đi độc tố xâm nhập chết dần chết mòn. Cơ thể đau đớn trong một tháng liên tục ho ra máu mà chết.”
An Nhiên không để ý tới lời cậu ta nói, tay phải đặt lên trái tim Vô Ảnh, thầm nói “ Hơi thở của nước.” Đây là kỹ năng bổ trợ duy nhất dùng để giải độc trong số rất nhiều kỹ năng mà cô thành thạo.
Tiếng lảm nhảm của Vô Ảnh đột nhiên dừng lại. Cậu ta nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn trên ngực mình, đầy ngạc nhiên khi thấy cảm giác đau đớn ngứa ngáy khắp người anh đều biến mất. Cả người giống như được ngâm mình trong nước ấm, nhẹ nhàng thư thái hơn rất nhiều. Hơn nữa hắn hiện không còn muốn ho khan.
Kịch độc mà mọi người nghĩ rằng sẽ giết chết họ được giải quyết như vậy sao? Ánh mắt Vô Ảnh dại ra.
“ Thủy liệu pháp.” An Nhiên thi triển kỹ năng thứ hai. Thủy liệu pháp là kỹ năng phục hồi sinh mệnh. Những vết thương nhỏ nhanh chóng khép miệng lại, sinh ra làn da mới hồng hào, mềm mại.
Vô Ảnh sững sờ tại chỗ, khiếp sợ không nói nên lời. Cậu ta bất giác đưa mắt nhìn về vết thương ban đầu trên cánh tay, phát hiện trên tay làn da trơn bóng , không có dấu vết bị thương. Đây là đang nằm mơ sao?
“ Được rồi, không chết được.” An Nhiên thu tay lại. Vốn dĩ cô muốn rời đi luôn, nhưng sau khi suy nghĩ lại, trước khi rời đi cô ném hai miếng thịt nướng lên “ Vì ngươi không phải một loại người với đám cướp bóc ban nãy, nên sau khi ăn xong ngươi có thể rời đi, ngươi tự do.”
Qua một hồi lâu, Vô Ảnh mới hoàn hồn lại sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Cậu ta lẩm bẩm nói “ Am hiểu kỹ năng giải độc, có thể trị lành vết thương, có thể chiến đấu một chọi một, người này quả thực là toàn năng, không gì là không làm được! Còn cho thiếu gia ta đồ ăn, chẳng lẽ cô ấy là hiện thân của thần linh?”
Vô Ảnh vồ lấy miếng thịt quay, dùng sức cắn một miếng, âm thầm cân nhắc, hiện giờ hắn chỉ có một thân một mình không nơi nương tựa, ở lại bộ lạc này cũng không tồi. Đánh chết thủ lĩnh đạo tặc, đủ để chứng minh thực lực của hắn. Mà thôn dân An bộ lạc thưa thớt, hẳn là thật hoan nghênh dị năng giả có năng lực như hắn gia nhập đi. Gặm xong hai miếng thịt nướng, Vô Ảnh nhận thấy trong cơ thể như chảy một dòng nước ấm lan tỏa khắp toàn thân, đồng thời cảm giác đầy bụng tăng lên đáng kể. Vô Ảnh trừng lớn đôi mắt, cậu ta vội vàng xông vào bộ lạc hét lớn “ Thủ lĩnh ! Xin hãy thu nhận thiếu gia ta!!!”
**
Trong lều của thủ lĩnh. An Nhiên vẻ mặt có chút buồn ngủ, ngồi trên ghế đá. Tuy rằng thể lực đã được kịp thời bổ sung, nhưng do liên tục thi triển kỹ năng tinh thần đã cảm thấy rất mệt mỏi.
Rối cuộc không phải là chơi game online thực tế ảo. An Nhiên tự giễu cười cười, ngay sau đó tự sốc lại tinh thần phấn chấn lên.
Chiến đấu đã kết thúc, nhưng cô không thể nghỉ ngơi ngay lập tức. Bởi vì cô là thủ lĩnh của An bộ lạc, mọi người đều đang chờ coo hạ mệnh lệnh.
An Nhiên trầm tư một lát, phân phó Thiện “ Trước mắt không đủ nhân lực, chúng ta tạm thời trở về trạng thái như trước kia, mỗi đêm bố trí hai người tuần tra canh gác. Ngoài ra cũng sắp tới thời gian gieo hạt, hãy nhớ sử dụng toàn bộ đất trống trong lãnh thổ. Ngoại trừ ba mảnh sân của ta là không được dùng tới khi chưa có sự cho phép ta.
“ Vâng” chính mắt nhìn thấy sức mạnh to lớn của An Nhiên, một đường chém giết kẻ thù, sự tôn trọng của ông ấy không chỉ là hình thức mà xuất phát từ tận đáy lòng. Dừng một chút, Thiện dò hỏi “ Nếu nhân số không đủ, chúng ta có cần gọi một vài người trước kia bỏ đi về không? Chỉ cần nói rõ chúng ta cung cấp cơm ăn thì mọi việc sẽ rất dễ dàng.”
“ Không cần.” An Nhiên từ chối .
“ Lương thực trong bộ lạc không đủ, hiện tại không thể nuôi quá nhiều người.”
“ Đã rõ.” Thiện phục tùng nói.
“ Tống Tiêu” An Nhiên đem ánh mắt chuyển đến người tiếp theo.
“ Ngươi có phát hiện ra cái gì trong lúc hỏa thiêu không?”
Tống Tiêu tiến lên một bước ‘ Báo cáo thủ lĩnh, trước khi phóng hỏa, ta cùng các huynh đệ tìm kiếm, cuối cùng tìm được hai con dao đá và ba chiếc rìu đá.” Nói xong anh ta quay đầu nhìn Tô Hạ.
Tô Hạ gật đầu, vung tay lên, trên mặt đất xuất hiện hai con dao đá,và ba chiếc rìu đá.
An Nhiên nhàn nhạt liếc mắt, mở miệng nói “ Những người có dị năng cận chiến tới, tùy ý chọn lấy một món trên mặt đất làm vũ khí đi.”
Tống Tiêu hơi giật mình, có chút do dự, thật cẩn thận nói “ Nhưng trong lúc chiến đấu, chúng ta không giúp đỡ được gì cả.”
“ Xem như đó là phần thưởng cho việc lưu lại chia sẻ khó khăn đi, tấm lòng này đáng được thưởng.”
An Nhiên xua xua tay “ tùy tiện lấy đi.”
Ba dị năng giả vui mừng ra mặt. Một người nhặt lấy rìu đá xem đi xem lại nó. Hai người kia thì lựa chọn dao đá, yêu thích không nỡ buông tay.
Vô Ảnh dùng sức trừng nàng, một lúc sau mới ho khan cười “ Được , được nha,. Ta cũng muốn nhìn xem cô có thủ đoạn gì?”
“ Đừng trách thiếu gia ta không nhắc nhở cô, tên kia độc ác như rắn độc, năng lực của hắn càng giống rắn độc! Hắn có thể khiến độc tố cực độc ẩn nấp ở trong cơ thể, khiến người ta trở nên suy yếu. Nếu không uống thuốc giải độc, lục phủ ngũ tạng sẽ đi độc tố xâm nhập chết dần chết mòn. Cơ thể đau đớn trong một tháng liên tục ho ra máu mà chết.”
An Nhiên không để ý tới lời cậu ta nói, tay phải đặt lên trái tim Vô Ảnh, thầm nói “ Hơi thở của nước.” Đây là kỹ năng bổ trợ duy nhất dùng để giải độc trong số rất nhiều kỹ năng mà cô thành thạo.
Tiếng lảm nhảm của Vô Ảnh đột nhiên dừng lại. Cậu ta nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn trên ngực mình, đầy ngạc nhiên khi thấy cảm giác đau đớn ngứa ngáy khắp người anh đều biến mất. Cả người giống như được ngâm mình trong nước ấm, nhẹ nhàng thư thái hơn rất nhiều. Hơn nữa hắn hiện không còn muốn ho khan.
Kịch độc mà mọi người nghĩ rằng sẽ giết chết họ được giải quyết như vậy sao? Ánh mắt Vô Ảnh dại ra.
“ Thủy liệu pháp.” An Nhiên thi triển kỹ năng thứ hai. Thủy liệu pháp là kỹ năng phục hồi sinh mệnh. Những vết thương nhỏ nhanh chóng khép miệng lại, sinh ra làn da mới hồng hào, mềm mại.
Vô Ảnh sững sờ tại chỗ, khiếp sợ không nói nên lời. Cậu ta bất giác đưa mắt nhìn về vết thương ban đầu trên cánh tay, phát hiện trên tay làn da trơn bóng , không có dấu vết bị thương. Đây là đang nằm mơ sao?
“ Được rồi, không chết được.” An Nhiên thu tay lại. Vốn dĩ cô muốn rời đi luôn, nhưng sau khi suy nghĩ lại, trước khi rời đi cô ném hai miếng thịt nướng lên “ Vì ngươi không phải một loại người với đám cướp bóc ban nãy, nên sau khi ăn xong ngươi có thể rời đi, ngươi tự do.”
Qua một hồi lâu, Vô Ảnh mới hoàn hồn lại sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Cậu ta lẩm bẩm nói “ Am hiểu kỹ năng giải độc, có thể trị lành vết thương, có thể chiến đấu một chọi một, người này quả thực là toàn năng, không gì là không làm được! Còn cho thiếu gia ta đồ ăn, chẳng lẽ cô ấy là hiện thân của thần linh?”
Vô Ảnh vồ lấy miếng thịt quay, dùng sức cắn một miếng, âm thầm cân nhắc, hiện giờ hắn chỉ có một thân một mình không nơi nương tựa, ở lại bộ lạc này cũng không tồi. Đánh chết thủ lĩnh đạo tặc, đủ để chứng minh thực lực của hắn. Mà thôn dân An bộ lạc thưa thớt, hẳn là thật hoan nghênh dị năng giả có năng lực như hắn gia nhập đi. Gặm xong hai miếng thịt nướng, Vô Ảnh nhận thấy trong cơ thể như chảy một dòng nước ấm lan tỏa khắp toàn thân, đồng thời cảm giác đầy bụng tăng lên đáng kể. Vô Ảnh trừng lớn đôi mắt, cậu ta vội vàng xông vào bộ lạc hét lớn “ Thủ lĩnh ! Xin hãy thu nhận thiếu gia ta!!!”
**
Trong lều của thủ lĩnh. An Nhiên vẻ mặt có chút buồn ngủ, ngồi trên ghế đá. Tuy rằng thể lực đã được kịp thời bổ sung, nhưng do liên tục thi triển kỹ năng tinh thần đã cảm thấy rất mệt mỏi.
Rối cuộc không phải là chơi game online thực tế ảo. An Nhiên tự giễu cười cười, ngay sau đó tự sốc lại tinh thần phấn chấn lên.
Chiến đấu đã kết thúc, nhưng cô không thể nghỉ ngơi ngay lập tức. Bởi vì cô là thủ lĩnh của An bộ lạc, mọi người đều đang chờ coo hạ mệnh lệnh.
An Nhiên trầm tư một lát, phân phó Thiện “ Trước mắt không đủ nhân lực, chúng ta tạm thời trở về trạng thái như trước kia, mỗi đêm bố trí hai người tuần tra canh gác. Ngoài ra cũng sắp tới thời gian gieo hạt, hãy nhớ sử dụng toàn bộ đất trống trong lãnh thổ. Ngoại trừ ba mảnh sân của ta là không được dùng tới khi chưa có sự cho phép ta.
“ Vâng” chính mắt nhìn thấy sức mạnh to lớn của An Nhiên, một đường chém giết kẻ thù, sự tôn trọng của ông ấy không chỉ là hình thức mà xuất phát từ tận đáy lòng. Dừng một chút, Thiện dò hỏi “ Nếu nhân số không đủ, chúng ta có cần gọi một vài người trước kia bỏ đi về không? Chỉ cần nói rõ chúng ta cung cấp cơm ăn thì mọi việc sẽ rất dễ dàng.”
“ Không cần.” An Nhiên từ chối .
“ Lương thực trong bộ lạc không đủ, hiện tại không thể nuôi quá nhiều người.”
“ Đã rõ.” Thiện phục tùng nói.
“ Tống Tiêu” An Nhiên đem ánh mắt chuyển đến người tiếp theo.
“ Ngươi có phát hiện ra cái gì trong lúc hỏa thiêu không?”
Tống Tiêu tiến lên một bước ‘ Báo cáo thủ lĩnh, trước khi phóng hỏa, ta cùng các huynh đệ tìm kiếm, cuối cùng tìm được hai con dao đá và ba chiếc rìu đá.” Nói xong anh ta quay đầu nhìn Tô Hạ.
Tô Hạ gật đầu, vung tay lên, trên mặt đất xuất hiện hai con dao đá,và ba chiếc rìu đá.
An Nhiên nhàn nhạt liếc mắt, mở miệng nói “ Những người có dị năng cận chiến tới, tùy ý chọn lấy một món trên mặt đất làm vũ khí đi.”
Tống Tiêu hơi giật mình, có chút do dự, thật cẩn thận nói “ Nhưng trong lúc chiến đấu, chúng ta không giúp đỡ được gì cả.”
“ Xem như đó là phần thưởng cho việc lưu lại chia sẻ khó khăn đi, tấm lòng này đáng được thưởng.”
An Nhiên xua xua tay “ tùy tiện lấy đi.”
Ba dị năng giả vui mừng ra mặt. Một người nhặt lấy rìu đá xem đi xem lại nó. Hai người kia thì lựa chọn dao đá, yêu thích không nỡ buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.