Chương 35:
Khinh Vân Đạm
11/06/2023
Sau khi rời khỏi lều, Tống Tiêu không nhịn được than thở “ Toi đời rồi, có vẻ như Hàn Lập rất thích Vô Ảnh, nếu không thì sao lại đem việc nhận vào mình như vậy. Ta cùng Vô Ảnh có xích mích, có khi nào Hàn Lập thay hắn đập ta một trận hay không?”
“ Tôi lại không nghĩ như vậy.” một tia sáng lóe lên trong mắt Tô Hạ. Hắn cảm thấy, Hàn Lập không đánh giá cao Vô Ảnh, mà là đang giúp thủ lĩnh phân ưu.
Hai người đang nói chuyện, thấy Hàn Lập mang theo Vô Ảnh đi tới, Tống Tiêu rụt cổ, nhanh chóng kéo Tô Hạ chạy đi, trốn sang một bên.
“ Tại sao chúng ta phải trốn?” Tô Hạ không phát ra tiếng dùng khẩu hình hỏi.
“...” Tống Tiêu ngơ ra, hắn cũng không biết, chỉ là chạy trốn theo bản năng thôi.
“ Trong An bộ lạc những dị năng giả có đãi ngộ rất tốt. Trong hoàn cảnh bình thường cậu có thể đủ ăn mỗi ngày. Ngươi chỉ cần làm tốt một việc, đó là nghe lời thủ lĩnh mà thôi.” m thanh lãnh đạm của Hàn Lập ở bên cạnh truyền đến.
Vô Ảnh trầm tư suy nghĩ, hỏi “ Có việc gì cần chú ý đặc biệt không ?”
“ Điểm chú ý đầu tiên đó là tuyệt đối tôn trọng thủ lĩnh của bộ lạc.”
Hàn Lập liếc mắt nhìn Vô Ảnh “ Thôi, bắt đầu từ việc thay đổi xưng hô đi.”
Mới ba tí tuổi đầu, xưng thiếu gia với ai chứ, Hàn Lập khó chịu đã lâu.
Vô Ảnh giật mình, kinh ngạc nhìn lại.
Một lúc lâu sau hắn cười, mang theo ý khiêu khích “ Được thôi, chúng ta đánh một trận. Nếu ngươi có thể thắng thiếu gia ta sẽ nghe theo ngươi.”
Nghĩ xong, Hàn Lập không yên tâm lắm nói trước “ Đánh thì cũng được. Nhưng nếu bị đánh đau quá, ngươi sẽ không khóc chứ?” Bởi vì thoạt nhìn cậu ta chỉ mới mười hai mười ba tuổi, nói thẳng ra thì vẫn còn là một đứa trẻ.
Vô Ảnh tức giận đến méo cả mặt “ Tới thử, ta chờ ngươi đánh ta phát khóc nha. Ngươi chọn vị trí đi, bây giờ đi luôn.”
Hàn Lập nhướng mày, đi trước dẫn đường, định tìm một nơi không có người để khiêu chiến.
Sau khi hai người đi khuất, Tống Tiêu bí mật bám theo như một tên trộm.
Tô Hạ chạy nhanh đến giữ người kia lại “Ông chủ, đi theo nhìn lén không tốt lắm đâu. Nếu không may dính vào thì sao?”
Tống Tiêu lời lẽ chính đáng nói “ Không thể bỏ lỡ trò hay được, ngươi biết không! Trước kia chúng ta bị Hàn Lập khi dễ, bây giờ thật vất vả mới chờ đến khi hắn bị người bắt nạt, ta nhất định phải tận mắt chứng kiến cảnh Hàn Lập bị đánh tơi tả mới được!”
“ Ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu.” Tô Hạ nhỏ giọng nói thầm.
“ Đấu với nhiều người còn có thể thắng, đối thủ lần này chỉ là một thằng nhóc, Hàn Lập không thể thua được.”
Tống Tiêu thở dài một hơi “ Tuy rằng ta cũng thật mong muốn thằng nhóc láo toét kia được dạy dỗ một trận, nhưng nhìn vào hiện thức phải công nhận năng lực tốc độ so với năng lực băng nguyên tố thì mạnh hơn nhiều. Khi chiến đấu Vô Ảnh chỉ cần dùng tốc độ đến bên cạnh kề dao vào cổ Hàn Lập, khi đó anh ta có thể làm gì? Kẻ cầm đầu bọn cướp cũng chết như vậy.”
“ Nếu không có biện pháp đối phó, Hàn Lập sẽ không đồng ý cùng với Vô Ảnh đánh nhau đâu. Hắn không ngốc.” Tô Hạ nhìn trời nói.
“ Ai biết được hắn chứ.” Tống Tiêu hằn học nói.
“ Vô Ảnh bị đánh ta vui vẻ, Hàn Lập bị đánh ta càng cao hứng. Nếu hai bọn họ lưỡng bại câu thương thì càng tốt, như vậy tối ta sẽ nướng cả con lợn rừng để ăn mừng.”
Tô Hạ hoàn toàn cạn cmn lời.
**
Tống Tiêu lén lút theo sau. Anh ta nghĩ rằng sẽ được xem một trận chiến tuyệt vời. Nhưng sự thật là, ngay khi vừa bắt đầu trận đấu, Vô Ảnh vọt tới bên cạnh người Hàn Lập. Hàn Lập vừa động ý niệm, phạm vi hai mét quanh thân xuất hiện vô số bông tuyết.
Trong nháy mắt, lông mày Vô Ảnh nhiễm một tầng băng sương. Cậu ta không ở lại lâu, lập tức quay lại vị trí ban đầu.
Nhìn qua thì thấy như hai người ngang tài ngang sức, không ai làm gì được nhau, nhưng thật ra, tay Vô Ảnh không ngăn được mà run rẩy. Chỉ với một kỹ năng, Hàn Lập đã đặt nền móng cho sự chiến thắng.
Tống Tiêu há to miệng, Hàn Lập so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn kinh khủng hơn!
Tô Hạ biểu hiện như đã đoán ra trước rồi, quả nhiên tên nhóc kia chịu thiệt.
Hàn Lập cười giải thích “ Ta luôn gọi chiêu này là đóng băng quang hoàn, bởi vì nó có thể khiến người ta chậm lại hơn 30%. Mà không có tốc độ thì ngươi còn làm gì được ?”
“ Đừng xem thường người khác!” Vô Ảnh sắp chết vẫn to mồm, cậy mạnh nói. Đồng thời, cậu ta cúi đầu xuống suy nghĩ.
Hàn Lập không có nhân cơ hội ra tay, mà thảnh thơi chờ Vô Ảnh nghĩ đối sách.
“ Tôi lại không nghĩ như vậy.” một tia sáng lóe lên trong mắt Tô Hạ. Hắn cảm thấy, Hàn Lập không đánh giá cao Vô Ảnh, mà là đang giúp thủ lĩnh phân ưu.
Hai người đang nói chuyện, thấy Hàn Lập mang theo Vô Ảnh đi tới, Tống Tiêu rụt cổ, nhanh chóng kéo Tô Hạ chạy đi, trốn sang một bên.
“ Tại sao chúng ta phải trốn?” Tô Hạ không phát ra tiếng dùng khẩu hình hỏi.
“...” Tống Tiêu ngơ ra, hắn cũng không biết, chỉ là chạy trốn theo bản năng thôi.
“ Trong An bộ lạc những dị năng giả có đãi ngộ rất tốt. Trong hoàn cảnh bình thường cậu có thể đủ ăn mỗi ngày. Ngươi chỉ cần làm tốt một việc, đó là nghe lời thủ lĩnh mà thôi.” m thanh lãnh đạm của Hàn Lập ở bên cạnh truyền đến.
Vô Ảnh trầm tư suy nghĩ, hỏi “ Có việc gì cần chú ý đặc biệt không ?”
“ Điểm chú ý đầu tiên đó là tuyệt đối tôn trọng thủ lĩnh của bộ lạc.”
Hàn Lập liếc mắt nhìn Vô Ảnh “ Thôi, bắt đầu từ việc thay đổi xưng hô đi.”
Mới ba tí tuổi đầu, xưng thiếu gia với ai chứ, Hàn Lập khó chịu đã lâu.
Vô Ảnh giật mình, kinh ngạc nhìn lại.
Một lúc lâu sau hắn cười, mang theo ý khiêu khích “ Được thôi, chúng ta đánh một trận. Nếu ngươi có thể thắng thiếu gia ta sẽ nghe theo ngươi.”
Nghĩ xong, Hàn Lập không yên tâm lắm nói trước “ Đánh thì cũng được. Nhưng nếu bị đánh đau quá, ngươi sẽ không khóc chứ?” Bởi vì thoạt nhìn cậu ta chỉ mới mười hai mười ba tuổi, nói thẳng ra thì vẫn còn là một đứa trẻ.
Vô Ảnh tức giận đến méo cả mặt “ Tới thử, ta chờ ngươi đánh ta phát khóc nha. Ngươi chọn vị trí đi, bây giờ đi luôn.”
Hàn Lập nhướng mày, đi trước dẫn đường, định tìm một nơi không có người để khiêu chiến.
Sau khi hai người đi khuất, Tống Tiêu bí mật bám theo như một tên trộm.
Tô Hạ chạy nhanh đến giữ người kia lại “Ông chủ, đi theo nhìn lén không tốt lắm đâu. Nếu không may dính vào thì sao?”
Tống Tiêu lời lẽ chính đáng nói “ Không thể bỏ lỡ trò hay được, ngươi biết không! Trước kia chúng ta bị Hàn Lập khi dễ, bây giờ thật vất vả mới chờ đến khi hắn bị người bắt nạt, ta nhất định phải tận mắt chứng kiến cảnh Hàn Lập bị đánh tơi tả mới được!”
“ Ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu.” Tô Hạ nhỏ giọng nói thầm.
“ Đấu với nhiều người còn có thể thắng, đối thủ lần này chỉ là một thằng nhóc, Hàn Lập không thể thua được.”
Tống Tiêu thở dài một hơi “ Tuy rằng ta cũng thật mong muốn thằng nhóc láo toét kia được dạy dỗ một trận, nhưng nhìn vào hiện thức phải công nhận năng lực tốc độ so với năng lực băng nguyên tố thì mạnh hơn nhiều. Khi chiến đấu Vô Ảnh chỉ cần dùng tốc độ đến bên cạnh kề dao vào cổ Hàn Lập, khi đó anh ta có thể làm gì? Kẻ cầm đầu bọn cướp cũng chết như vậy.”
“ Nếu không có biện pháp đối phó, Hàn Lập sẽ không đồng ý cùng với Vô Ảnh đánh nhau đâu. Hắn không ngốc.” Tô Hạ nhìn trời nói.
“ Ai biết được hắn chứ.” Tống Tiêu hằn học nói.
“ Vô Ảnh bị đánh ta vui vẻ, Hàn Lập bị đánh ta càng cao hứng. Nếu hai bọn họ lưỡng bại câu thương thì càng tốt, như vậy tối ta sẽ nướng cả con lợn rừng để ăn mừng.”
Tô Hạ hoàn toàn cạn cmn lời.
**
Tống Tiêu lén lút theo sau. Anh ta nghĩ rằng sẽ được xem một trận chiến tuyệt vời. Nhưng sự thật là, ngay khi vừa bắt đầu trận đấu, Vô Ảnh vọt tới bên cạnh người Hàn Lập. Hàn Lập vừa động ý niệm, phạm vi hai mét quanh thân xuất hiện vô số bông tuyết.
Trong nháy mắt, lông mày Vô Ảnh nhiễm một tầng băng sương. Cậu ta không ở lại lâu, lập tức quay lại vị trí ban đầu.
Nhìn qua thì thấy như hai người ngang tài ngang sức, không ai làm gì được nhau, nhưng thật ra, tay Vô Ảnh không ngăn được mà run rẩy. Chỉ với một kỹ năng, Hàn Lập đã đặt nền móng cho sự chiến thắng.
Tống Tiêu há to miệng, Hàn Lập so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn kinh khủng hơn!
Tô Hạ biểu hiện như đã đoán ra trước rồi, quả nhiên tên nhóc kia chịu thiệt.
Hàn Lập cười giải thích “ Ta luôn gọi chiêu này là đóng băng quang hoàn, bởi vì nó có thể khiến người ta chậm lại hơn 30%. Mà không có tốc độ thì ngươi còn làm gì được ?”
“ Đừng xem thường người khác!” Vô Ảnh sắp chết vẫn to mồm, cậy mạnh nói. Đồng thời, cậu ta cúi đầu xuống suy nghĩ.
Hàn Lập không có nhân cơ hội ra tay, mà thảnh thơi chờ Vô Ảnh nghĩ đối sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.