Chương 39:
Khinh Vân Đạm
11/06/2023
Hôm nay An Nhiên rảnh rỗi không có việc gì làm, nên ngồi một bên quan sát mọi người trồng trọt, suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Mong muốn mặc quần là áo lụa thì không có vải vóc.
Muốn ở trong nhà cao cửa rộng che mưa chắn gió thì không có ai xây.
Muốn ăn sơn hào hải vị, nhưng cái gì cũng không có, có cơm ăn no là đã hạnh phúc lắm rồi.
Muốn cùng bộ lạc khác giao thương buôn bán, tiếc là của cải quá ít, lương thực thì không đủ, hiện tại chỉ có thể nuôi sống những người trong bộ lạc. Chuyện gì cũng không làm được. An Nhiên thở dài, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất lực.
“ Thủ lĩnh, tin tốt, có tin tốt!” Tống Tiêu phấn khởi chạy tới.
“ Có chuyện gì vậy?” An Nhiên uể oải hỏi.
“ Có một đội buôn đi qua, họ nói muốn gặp thủ lĩnh bộ lạc để trao đổi.” hít một hơi, Tống Tiêu nhanh chóng báo cáo tình hình “ Đó là một đội buôn chỉ gồm mười người, hiện tại đang chờ ở cửa. Trưởng đoàn của họ rất kiêu ngạo, chắc là có chút thực lực.”
Hai mắt An Nhiên sáng lên, xoa xoa cằm “ Kiêu ngạo là tốt nha. Nếu bọn họ nghĩ năng lực hơn người, tính kế dùng vũ lực để cướp đoạt thì càng tốt.” Vừa thu được chiến lợi phẩm, vừa không mất tiền vốn, lại có thể bắt họ làm culi.
Khuôn mặt đầy mỡ của Tống Tiêu nháy mắt biến thành màu đen, hắn không khỏi nghĩ đến hành động ngu xuẩn của mình trước đây.
“ Thủ lĩnh có muốn gặp mặt bọn họ không?” Tống Tiêu giả vờ như chưa nghe thấy gì hỏi.
“ Muốn, đem bọn họ tới lều của ta.” An Nhiên đứng dậy, đầy hứng thủ trở về lều của mình.
**
Một lát sau, tô hạ dẫn theo ba người vào trong lều trại.
An Nhiên nhướng mày, hơi ngạc nhiên khi thấy ba người phụ nữ bước vào.
Cả ba đều ở độ tuổi ngoài đôi mươi trông rất xinh đẹp.
“ Tôi là thủ lĩnh của An bộ lạc, tên là An Nhiên.” An Nhiên chủ động giới thiệu bản thân.
Trong ba người, một người tiến lên lộ ra hàm răng trắng sáng “ Nữ thủ lĩnh? Cái này thật sự là hiếm thấy. Xin chào, ta là Hoa Linh.”
“ Mời ngồi.” An Nhiên nói.
Hàn Lập lẳng lặng đứng phía sau An Nhiên, vừa ôm ấp giỏ tre vừa gặm thịt nướng.
Hoa Linh vô tình nhìn thoáng qua Hàn Lập, trong mắt chợt lóe tinh quang, cao hứng hỏi “ Ta lần này mang theo không ít đồ quý hiếm, đổi anh ta với cô được không? Cho ta một cái giá đi.”
An Nhiên quay đầu nhìn theo ánh mắt cuồng nhiệt của Hoa Linh, phát hiện đối phương nhìn trúng thế mà lại là Hàn Lập, cô không nói nên lời, lập tức từ chối “ Không đổi, đây là hàng không bán.”
Tống Tiêu nhìn trời, dù thế nào thì trước kia Hàn Lập là món hàng có giá trị cao nhất của thương đội hắn. Phải công nhận ánh mắt của hắn rất chuẩn.
Từ đầu tới cuối , Hàn Lập chỉ lo tập trung ăn thịt, hoàn toàn không để ý tới Hoa Linh.
Nghe thấy không phải để bán, Hoa Linh hơi thất vọng, nhưng vẫn không cam lòng “ Ta mang theo rất nhiều đồ tốt, cô cứ nhìn thử qua một chút, có thể sau này sẽ đổi ý.”
“ Lấy tới đây nhì thử xem.” Nghe nói có đồ tốt, An Nhiên mặt đầy mong chờ.
Hoa Linh vung tay một cái, trên mặt bàn lập tức xuất hiện hai bao tinh thể màu trắng.
“ Muối tinh.” Hoa Linh tươi cười, cô biết rằng buôn bán muối tinh ở các bộ lạc được săn lùng như thế nào.
“ …...” An Nhiên mặt không cảm xúc, đem muối tinh đẩy trả về hướng Hoa Linh, phun ra sáu chữ “ Không có hứng thú, tiếp theo.”
Hoa Linh không ngờ tới, nụ cười trên mặt chợt tắt. Cô cảm thấy không thể tin được “ Cô làm sao có thể không hứng thú?”
“ Tại sao ta nhất định phải cảm thấy hứng thú với nó.” An Nhiên vô lực nói tới.
Không nói tới hai túi muối tịch thu được từ chỗ Tống Tiêu, cô hoàn toàn có khả năng tự mình luyện chế muối tinh. Lấy nước hồ, kiểm soát sự bay hơi của nước, lọc các tinh thể còn sót lại, còn không phải là thu được muối tinh rồi sao? Thật đơn giản!
Hoa Linh ngượng ngùng lấy lại muối tinh.
Trầm tư một lát, khẽ cắn môi, quyết định lấy ra bảo vật áp đáy hòm, nhất định phải khiến cho An Nhiên kinh ngạc há mồm!
“ Đây là thực phẩm quý giá, ta thu mua được từ nơi khác. Nghe nói nguyên liệu làm ra nó được các cường giả hệ mộc cẩn thận chăm sóc trong quá trình sinh trưởng. Bởi vậy thực phẩm có công hiệu đặc biệt, có thể nhanh chóng khôi phục thể lực.”
An Nhiên nhìn chằm chằm vào món ăn quý giá- năm chiếc bánh mì đen, không nói nên lời.
Nếu là hạt giống biến dị mang năng lực buff thì cô còn có thể cân nhắc. Nhưng đây lại do dị năng hệ mộc cẩn thận bồi dưỡng nguyên liệu rồi lại chỉ chế chế thành bánh mì đen khôi phục thể lực, cô thật muốn cười.
Mong muốn mặc quần là áo lụa thì không có vải vóc.
Muốn ở trong nhà cao cửa rộng che mưa chắn gió thì không có ai xây.
Muốn ăn sơn hào hải vị, nhưng cái gì cũng không có, có cơm ăn no là đã hạnh phúc lắm rồi.
Muốn cùng bộ lạc khác giao thương buôn bán, tiếc là của cải quá ít, lương thực thì không đủ, hiện tại chỉ có thể nuôi sống những người trong bộ lạc. Chuyện gì cũng không làm được. An Nhiên thở dài, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất lực.
“ Thủ lĩnh, tin tốt, có tin tốt!” Tống Tiêu phấn khởi chạy tới.
“ Có chuyện gì vậy?” An Nhiên uể oải hỏi.
“ Có một đội buôn đi qua, họ nói muốn gặp thủ lĩnh bộ lạc để trao đổi.” hít một hơi, Tống Tiêu nhanh chóng báo cáo tình hình “ Đó là một đội buôn chỉ gồm mười người, hiện tại đang chờ ở cửa. Trưởng đoàn của họ rất kiêu ngạo, chắc là có chút thực lực.”
Hai mắt An Nhiên sáng lên, xoa xoa cằm “ Kiêu ngạo là tốt nha. Nếu bọn họ nghĩ năng lực hơn người, tính kế dùng vũ lực để cướp đoạt thì càng tốt.” Vừa thu được chiến lợi phẩm, vừa không mất tiền vốn, lại có thể bắt họ làm culi.
Khuôn mặt đầy mỡ của Tống Tiêu nháy mắt biến thành màu đen, hắn không khỏi nghĩ đến hành động ngu xuẩn của mình trước đây.
“ Thủ lĩnh có muốn gặp mặt bọn họ không?” Tống Tiêu giả vờ như chưa nghe thấy gì hỏi.
“ Muốn, đem bọn họ tới lều của ta.” An Nhiên đứng dậy, đầy hứng thủ trở về lều của mình.
**
Một lát sau, tô hạ dẫn theo ba người vào trong lều trại.
An Nhiên nhướng mày, hơi ngạc nhiên khi thấy ba người phụ nữ bước vào.
Cả ba đều ở độ tuổi ngoài đôi mươi trông rất xinh đẹp.
“ Tôi là thủ lĩnh của An bộ lạc, tên là An Nhiên.” An Nhiên chủ động giới thiệu bản thân.
Trong ba người, một người tiến lên lộ ra hàm răng trắng sáng “ Nữ thủ lĩnh? Cái này thật sự là hiếm thấy. Xin chào, ta là Hoa Linh.”
“ Mời ngồi.” An Nhiên nói.
Hàn Lập lẳng lặng đứng phía sau An Nhiên, vừa ôm ấp giỏ tre vừa gặm thịt nướng.
Hoa Linh vô tình nhìn thoáng qua Hàn Lập, trong mắt chợt lóe tinh quang, cao hứng hỏi “ Ta lần này mang theo không ít đồ quý hiếm, đổi anh ta với cô được không? Cho ta một cái giá đi.”
An Nhiên quay đầu nhìn theo ánh mắt cuồng nhiệt của Hoa Linh, phát hiện đối phương nhìn trúng thế mà lại là Hàn Lập, cô không nói nên lời, lập tức từ chối “ Không đổi, đây là hàng không bán.”
Tống Tiêu nhìn trời, dù thế nào thì trước kia Hàn Lập là món hàng có giá trị cao nhất của thương đội hắn. Phải công nhận ánh mắt của hắn rất chuẩn.
Từ đầu tới cuối , Hàn Lập chỉ lo tập trung ăn thịt, hoàn toàn không để ý tới Hoa Linh.
Nghe thấy không phải để bán, Hoa Linh hơi thất vọng, nhưng vẫn không cam lòng “ Ta mang theo rất nhiều đồ tốt, cô cứ nhìn thử qua một chút, có thể sau này sẽ đổi ý.”
“ Lấy tới đây nhì thử xem.” Nghe nói có đồ tốt, An Nhiên mặt đầy mong chờ.
Hoa Linh vung tay một cái, trên mặt bàn lập tức xuất hiện hai bao tinh thể màu trắng.
“ Muối tinh.” Hoa Linh tươi cười, cô biết rằng buôn bán muối tinh ở các bộ lạc được săn lùng như thế nào.
“ …...” An Nhiên mặt không cảm xúc, đem muối tinh đẩy trả về hướng Hoa Linh, phun ra sáu chữ “ Không có hứng thú, tiếp theo.”
Hoa Linh không ngờ tới, nụ cười trên mặt chợt tắt. Cô cảm thấy không thể tin được “ Cô làm sao có thể không hứng thú?”
“ Tại sao ta nhất định phải cảm thấy hứng thú với nó.” An Nhiên vô lực nói tới.
Không nói tới hai túi muối tịch thu được từ chỗ Tống Tiêu, cô hoàn toàn có khả năng tự mình luyện chế muối tinh. Lấy nước hồ, kiểm soát sự bay hơi của nước, lọc các tinh thể còn sót lại, còn không phải là thu được muối tinh rồi sao? Thật đơn giản!
Hoa Linh ngượng ngùng lấy lại muối tinh.
Trầm tư một lát, khẽ cắn môi, quyết định lấy ra bảo vật áp đáy hòm, nhất định phải khiến cho An Nhiên kinh ngạc há mồm!
“ Đây là thực phẩm quý giá, ta thu mua được từ nơi khác. Nghe nói nguyên liệu làm ra nó được các cường giả hệ mộc cẩn thận chăm sóc trong quá trình sinh trưởng. Bởi vậy thực phẩm có công hiệu đặc biệt, có thể nhanh chóng khôi phục thể lực.”
An Nhiên nhìn chằm chằm vào món ăn quý giá- năm chiếc bánh mì đen, không nói nên lời.
Nếu là hạt giống biến dị mang năng lực buff thì cô còn có thể cân nhắc. Nhưng đây lại do dị năng hệ mộc cẩn thận bồi dưỡng nguyên liệu rồi lại chỉ chế chế thành bánh mì đen khôi phục thể lực, cô thật muốn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.