Chương 3:
Khinh Vân Đạm
08/09/2022
Nếu hiện tại rút lui, không nói chết mất mười hai cái huynh đệ, không thu được trang bị gì , mà còn đắc tội An Nhiên, ngày sau khẳng định sẽ bị cô mãnh liệt trả thù.
Nhưng nếu không rút lui, vạn nhất An Nhiên đem tám người còn lại cũng chém như rau dưa thì làm sao đây? Chẳng phải lãng phí tám mạng người hay sao?
Xích Viêm do dự.
Thanh Phong bỗng nhiên mở miệng “Lão đại, cô giống như sắp chịu đựng không nổi. Thanh máu đã biến thành màu vàng rất lâu, lại không thấy cô lại ăn thêm đồ hồi máu. Ta đoán, cô đã dùng hết đồ ăn trên người rồi.”
Xích Viêm tập trung, phát hiện An Nhiên thật sự không có tiếp tục ra đồ ăn. Cô thậm chí còn dùng thanh mana màu xanh tiêu hao đến mức sắp bằng không.
Xích Viêm vui mừng ra mặt , rống lên “Các huynh đệ cố gắng nỗ lực, cô ta sắp không cầm cự được rồi!”
Vì thế, sĩ khí mọi người lại lên cao xông lên tấn công giành lấy phần thưởng tiêu diệt An Nhiên .
An Nhiên nhếch khóe miệng lên trào phúng, chậm rãi phun ra bốn chữ “ Đóng băng ngàn dặm.”
Nháy mắt, lấy An Nhiên làm trung tâm, từng làn băng sương bay nhanh về hướng bốn phía lan ra.
Xích Viêm cảm thấy muốn điên, vừa trốn chạy vừa kêu gào “Cô không phải pháp sư hệ thủy sao! sao lại có thể sử dụng kỹ năng hệ băng? Đóng băng ngàn dặm không phải chỉ khi muốn tự bạo mới dùng để tự sát cùng kẻ địch sao!!”
Nhưng mà, không ai trả lời hắn cả. Tất cả mọi người đang liều mạng thoát khỏi An Nhiên, rũ bỏ lớp băng đang đuổi theo mình .
An Nhiên cười vui sướng. Cô đã ăn đồ ăn có thể sử dụng kỹ năng hệ băng từ đầu, chỉ chờ chờ những người khác tới gần,liền dùng đóng băng ngàn dặm cùng bọn họ đồng quy vu tận.
Nhìn ánh sáng trắng tượng trưng cho cái chết, An Nhiên tràn đầy ác ý, cố ý lớn tiếng nói: "Đồ ngốc! Thần khí là vật phẩm trói buộc linh hồn, khi chết sẽ không nổ!"
Chẳng bao lâu sau, tám thành viên duy nhất còn lại của công hội "truyền kì" biến thành ánh sáng trắng, chết rồi sống lại. Đương nhiên, hoa máu của An Nhiên cũng được đưa vào trong ánh sáng trắng liên tục tỏa sáng.
Một lúc sau, xung quanh không còn ai, sự bình tĩnh mới hoàn toàn khôi phục.
Xích Viêm sau khi sống lại, ôm lấy phó hội trưởng khóc lóc thảm thiết “là thần khí trói buộc linh hồn! Ta thật ngu ngốc - tại sao lại không nghe cô nói xong trước khi chiến đấu?"
Thanh Phong cau mày, không để í Xích Viêm lăn lộn.
Hắn ở bên tự hỏi một vấn đề. Vì cái gì hắn âm thầm thêm An Nhiên vào danh sách bạn bè để xin tha, hệ thống lại nói cho hắn không tìm được người này?
Tác giả có chuyện muốn nói: . Có rất nhiều ý tưởng trong đầu tôi, và cuối cùng tôi quyết định viết một ý tưởng võng du. Nữ chính sẽ xuyên không và trở thành thủ lĩnh của bộ tộc, dẫn dắt cả bộ tộc ăn no mặc ấm và sống một cuộc đời hạnh phúc nho nhỏ
An Nhiên, nữ, năm nay 23 tuổi, là một game thủ chuyên nghiệp, tên trên mạng là tên thật của cô, cô đang suy nghĩ miên man không biết chuyện gì đã xảy ra.
Theo trí nhớ của cô, sau khi thành công trong việc tiêu diệt con bạch long, cô bị phục kích, và đồng quy vu tận với kẻ thù sau khi ăn hết thức ăn. Do đó cô nên chết đi và hồi sinh lại trong game, nhưng khi tỉnh dậy, cô lại đang ngủ trong một căn lều màu trắng với một tấm chăn dày bên dưới, và môi trường xung quanh hoàn toàn xa lạ.
Hơn nữa, tuy rằng đang nằm trên thảm lông rất mềm mại, nhưng vẫn không giấu được sự thật trong lều không có giường!
An Nhiên tự nhéo mình 1 cái nhận thấy cơn đau vô cùng chân thật hoàn toàn khác với cảm giác trong game đang chơi. Cô thử gọi ra hệ thống của game “Thần Tích” nhưng thử cách nào cũng không thấy phản hồi.Nhìn xuống chiếc váy đang mặc nó là 1 bộ quần áo lót bằng da và cực kì ngắn giống như để tiết kiệm nguyên liệu vậy.
Tình cờ sao trong phòng có 1 chậu nước , An Nhiên chạy đến soi mình qua mặt nước , phát hiện thấy ảnh ngược trên mặt nước là một cô gái trẻ giống cô như đúc. Nhưng mặt lại rất non mềm, như khuôn mặt của cô khi 18 tuổi.. Đến hiện tại cô chỉ có thể nghĩ ra được một lời giải thích- cô đã xuyên không đến một nơi đặc biệt nghèo khổ rồi.
Chưa bắt đầu cuộc sống mới , An Nhiên đã không nhịn được mà hoài niệm về những tháng ngày vui vẻ vung tiền như rác trong game. Đặc biệt là bộ đồ đắt đỏ cô đã bỏ nhiều công sức tìm kiếm để có thể ghép lại với nhau rất thời trang và dễ sử dụng. Nhìn lại trang phục trên người chỉ là vài miếng da được ghép lại đơn giản với nhau thật là khác biệt a. Cô lo lắng không dám hoạt động mạnh sợ rằng sẽ làm rớt vài miếng da bên dưới.
Bỗng nhiên bên ngoài lều trại vang lên tiếng cãi nhau. An Nhiên nhận thấy mình không có chút kí ức nào của thân thể này , vì vậy cô quyết định ra ngoài tìm người hỏi thăm tình hình.
Nhưng nếu không rút lui, vạn nhất An Nhiên đem tám người còn lại cũng chém như rau dưa thì làm sao đây? Chẳng phải lãng phí tám mạng người hay sao?
Xích Viêm do dự.
Thanh Phong bỗng nhiên mở miệng “Lão đại, cô giống như sắp chịu đựng không nổi. Thanh máu đã biến thành màu vàng rất lâu, lại không thấy cô lại ăn thêm đồ hồi máu. Ta đoán, cô đã dùng hết đồ ăn trên người rồi.”
Xích Viêm tập trung, phát hiện An Nhiên thật sự không có tiếp tục ra đồ ăn. Cô thậm chí còn dùng thanh mana màu xanh tiêu hao đến mức sắp bằng không.
Xích Viêm vui mừng ra mặt , rống lên “Các huynh đệ cố gắng nỗ lực, cô ta sắp không cầm cự được rồi!”
Vì thế, sĩ khí mọi người lại lên cao xông lên tấn công giành lấy phần thưởng tiêu diệt An Nhiên .
An Nhiên nhếch khóe miệng lên trào phúng, chậm rãi phun ra bốn chữ “ Đóng băng ngàn dặm.”
Nháy mắt, lấy An Nhiên làm trung tâm, từng làn băng sương bay nhanh về hướng bốn phía lan ra.
Xích Viêm cảm thấy muốn điên, vừa trốn chạy vừa kêu gào “Cô không phải pháp sư hệ thủy sao! sao lại có thể sử dụng kỹ năng hệ băng? Đóng băng ngàn dặm không phải chỉ khi muốn tự bạo mới dùng để tự sát cùng kẻ địch sao!!”
Nhưng mà, không ai trả lời hắn cả. Tất cả mọi người đang liều mạng thoát khỏi An Nhiên, rũ bỏ lớp băng đang đuổi theo mình .
An Nhiên cười vui sướng. Cô đã ăn đồ ăn có thể sử dụng kỹ năng hệ băng từ đầu, chỉ chờ chờ những người khác tới gần,liền dùng đóng băng ngàn dặm cùng bọn họ đồng quy vu tận.
Nhìn ánh sáng trắng tượng trưng cho cái chết, An Nhiên tràn đầy ác ý, cố ý lớn tiếng nói: "Đồ ngốc! Thần khí là vật phẩm trói buộc linh hồn, khi chết sẽ không nổ!"
Chẳng bao lâu sau, tám thành viên duy nhất còn lại của công hội "truyền kì" biến thành ánh sáng trắng, chết rồi sống lại. Đương nhiên, hoa máu của An Nhiên cũng được đưa vào trong ánh sáng trắng liên tục tỏa sáng.
Một lúc sau, xung quanh không còn ai, sự bình tĩnh mới hoàn toàn khôi phục.
Xích Viêm sau khi sống lại, ôm lấy phó hội trưởng khóc lóc thảm thiết “là thần khí trói buộc linh hồn! Ta thật ngu ngốc - tại sao lại không nghe cô nói xong trước khi chiến đấu?"
Thanh Phong cau mày, không để í Xích Viêm lăn lộn.
Hắn ở bên tự hỏi một vấn đề. Vì cái gì hắn âm thầm thêm An Nhiên vào danh sách bạn bè để xin tha, hệ thống lại nói cho hắn không tìm được người này?
Tác giả có chuyện muốn nói: . Có rất nhiều ý tưởng trong đầu tôi, và cuối cùng tôi quyết định viết một ý tưởng võng du. Nữ chính sẽ xuyên không và trở thành thủ lĩnh của bộ tộc, dẫn dắt cả bộ tộc ăn no mặc ấm và sống một cuộc đời hạnh phúc nho nhỏ
An Nhiên, nữ, năm nay 23 tuổi, là một game thủ chuyên nghiệp, tên trên mạng là tên thật của cô, cô đang suy nghĩ miên man không biết chuyện gì đã xảy ra.
Theo trí nhớ của cô, sau khi thành công trong việc tiêu diệt con bạch long, cô bị phục kích, và đồng quy vu tận với kẻ thù sau khi ăn hết thức ăn. Do đó cô nên chết đi và hồi sinh lại trong game, nhưng khi tỉnh dậy, cô lại đang ngủ trong một căn lều màu trắng với một tấm chăn dày bên dưới, và môi trường xung quanh hoàn toàn xa lạ.
Hơn nữa, tuy rằng đang nằm trên thảm lông rất mềm mại, nhưng vẫn không giấu được sự thật trong lều không có giường!
An Nhiên tự nhéo mình 1 cái nhận thấy cơn đau vô cùng chân thật hoàn toàn khác với cảm giác trong game đang chơi. Cô thử gọi ra hệ thống của game “Thần Tích” nhưng thử cách nào cũng không thấy phản hồi.Nhìn xuống chiếc váy đang mặc nó là 1 bộ quần áo lót bằng da và cực kì ngắn giống như để tiết kiệm nguyên liệu vậy.
Tình cờ sao trong phòng có 1 chậu nước , An Nhiên chạy đến soi mình qua mặt nước , phát hiện thấy ảnh ngược trên mặt nước là một cô gái trẻ giống cô như đúc. Nhưng mặt lại rất non mềm, như khuôn mặt của cô khi 18 tuổi.. Đến hiện tại cô chỉ có thể nghĩ ra được một lời giải thích- cô đã xuyên không đến một nơi đặc biệt nghèo khổ rồi.
Chưa bắt đầu cuộc sống mới , An Nhiên đã không nhịn được mà hoài niệm về những tháng ngày vui vẻ vung tiền như rác trong game. Đặc biệt là bộ đồ đắt đỏ cô đã bỏ nhiều công sức tìm kiếm để có thể ghép lại với nhau rất thời trang và dễ sử dụng. Nhìn lại trang phục trên người chỉ là vài miếng da được ghép lại đơn giản với nhau thật là khác biệt a. Cô lo lắng không dám hoạt động mạnh sợ rằng sẽ làm rớt vài miếng da bên dưới.
Bỗng nhiên bên ngoài lều trại vang lên tiếng cãi nhau. An Nhiên nhận thấy mình không có chút kí ức nào của thân thể này , vì vậy cô quyết định ra ngoài tìm người hỏi thăm tình hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.