Chương 47:
Khinh Vân Đạm
11/05/2024
An Nhiên tiếp tục nướng thịt, vừa nướng xong hai con nai cô đều đem tặng cho người khác, chính cô còn chưa ăn no đâu.
Bỗng nhiên, Vũ đến bên ngồi bên cạnh An Nhiên, sắc mặt nghiêm trọng “ Thủ lĩnh, dã thú qua nhiều, chúng ta ăn cũng không hết. Nhưng nếu trong vòng ba ngày không ăn xong thì sợ là sẽ có bốc mùi ôi thiu.”
Hàn Lập ngừng ăn, xen miệng vào “ Ta có thể tạo ra nhiều đá lạnh, và làm đông thịt.”
Vũ bất đắc dĩ “ Làm như vậy cũng không giữ thêm được mấy ngày. Thời tiết oi bức, băng đá sau hai ba tiếng đồng hồ sẽ tan chảy hết.”
“ Không sao, ta có cách giải quyết. Ngươi chỉ cần thu xếp người, xử lý sạch sẽ tất cả dã thú.” An Nhiên không quan tâm, dù sao trong nhẫn không gian vẫn còn trống rất nhiều.
Dừng một chút, cô đổi đề tài “ Thiện thế nào rồi?”
Vũ nhún vai “ Vẫn vậy thôi. Thịt nướng chỉ ăn vài miếng liền dừng, cả khuôn mặt thì nhăn hết lại với nhau, cũng không biết là bị làm sao.”
“ Có lẽ là do sự việc lần trước trải qua quá kinh khủng, đã ám ảnh sâu sắc vào ông ấy.” An Nhiên lẩm bẩm nói.
“ Đúng rồi thủ lĩnh, da thú chúng ta xử lý thế nào?” Vũ dò hỏi.
Thường thì những việc này đều do Thiện phụ trách, nhưng mà gần đây ông ấy cả ngày mơ màng, hồ đồ, cô đành phải chủ động làm thay ông ấy.
An Nhiên chống cằm, suy nghĩ một hồi lâu mới nói “ Phân toàn bộ phụ nữ trong bộ lạc xử lý da thú, để bọn họ làm cho mỗi người trong bộ lạc một bộ quần áo da thú, những người còn lại tiếp tục trồng trọt. Trước đây , Thiện còn nói với ta công việc đồng áng không cần nhiều người đến như vậy, giờ vừa hay để phụ nữ trong bộ lạc làm việc này.”
“ Ngoài ra, quần áo của ta phải là áo khoác và quần tây.” An Nhiên nhấn mạnh điểm này.
“ Quần tây, áo khoác?” Vũ rất là bối rối, không hiểu ý nghĩa của những từ đó.
“ Hiện giờ không phải áo chỉ che qua ngực một chút sao? Ngươi cùng với những người may quần áo bảo họ áo thì may quá thắt lưng, quần thì dài đến mắt cá chân, không cần tiết kiệm nguyên liệu.” An Nhiên vừa nói vừa hoa tay múa chân diễn tả.
Vũ hiểu được ý tứ nói “ Ta đã biết.”
**
Buổi liên hoan diễn ra hồi lâu. Sau khi lửa trại kết thúc, mọi người lần lượt trở về lều trại nghỉ ngơi. An Nhiên cố ý đuổi những người còn lại về hết, khi đó mới phất tay đem thịt còn thừa cất vào không gian.
Hai ngày sau, Vũ dẫn người mang áo khoác và quần dài tới.
An Nhiên đang cầm trên tay bộ quần áo mới, xúc động đến mức suýt khóc. Rốt cuộc cũng không phải lo lắng quần sẽ bất thình lình rớt xuống!
Vũ mỉm cười, giải thích “ Thủ lĩnh, ngài yên tâm, chúng tôi đã chọn ra những bộ da tốt nhất cho người, ngài mặc vào chắc chắn sẽ rất là thoải mái. Hơn nữa, quần áo là do Lương may cho người, tay nghề của cô ấy là tốt nhất bộ lạc.”
“ Lương trong lúc vô tình phát hiện trong thú đàn có mấy con bò rừng. Vì thế cô ấy đã đặc biệt dùng gân bò may thành quần áo, ngài mặc vào sẽ không ảnh hưởng đến việc di chuyển.”
“ Ngài mặc thử vào xem xem. Nếu ngài thích nó, chúng tôi có thể làm thêm một bộ khác cho người, có rất nhiều nguyên liệu.”
An Nhiên gấp không chờ nổi, thay luôn bộ đồ mới, sau đó đi qua đi lại hai vòng, hết sức hài lòng “ Các cô làm thật tốt.”
“ Đây là việc chúng tôi nên làm.” Vũ hơi cúi đầu, mặt lộ vẻ cung kính.
“ Giúp ta làm thêm một việc.” An Nhiên sờ sờ quần áo mới, cảm thấy có chút thiếu sót.
“ Thủ lĩnh, mời nói.”
An Nhiên tiến đến bên người Vũ thì thầm.
Vũ sững sờ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý.
Trưa hôm đó, An Nhiên nhận được thứ đồ cô ấy muốn- một miếng da thú hình chữ nhật, mặt sau được gia công thêm gân bò.
“ Cuối cùng cũng có thể mặc áo ngực rồi!” An Nhiên rất là vui mừng.
**
Qua mấy ngày sau, an bộ lạc từ trên xuống dưới rực rỡ hẳn lên. Tất cả mọi người đều khoác lên mình bộ quần áo mới bước đi đầy sức sống.
Trong giờ cơm trưa, Tống Tiêu lắc lư qua lại trước mặt Vô Ảnh, tự hào khoe bộ quần áo mới “ Thế nào? Nhìn đặc biệt đẹp trai đúng không?”
“ Đừng lượn nữa, ta hoa mắt sắp ngất rồi.” Vô Ảnh nhìn hắn chán ghét nói.
Tô Hạ vui vẻ cắn một miếng thịt nai. Thịt tươi và mềm, hương bị tuyệt vời, cao hứng muốn chạy vài vòng.
“ Các ngươi nói xem, thủ lĩnh là làm như thế nào? Thú triều đã qua được vài ngày, nhưng khi ăn thịt nai mùi vị vẫn giống y như hôm lửa trại chúng a ăn. Thật không thể tin được!”
Tống Tiêu tỏ vẻ thâm trầm “ Theo phân tích của tôi, thủ lĩnh hẳn là có năng lực không gian, tối hôm đó cô ấy cất hết tất cả nguyên liệu vào không gian, cho nên thịt thú mới không bị hư thối.”
“ Chuyện này không có khả năng đi !” Tô Hạ trừng mắt nói “ Ta cũng coi như là một người lợi hại trong sử dụng năng lực không gian. Nếu đem tất cả không gian dọn dẹp chỉ cất giữ thịt thú thì nhiều nhất ta cũng chỉ có thể chứa một phần năm chỗ đó. Hơn nữa, thủ lĩnh không phải có nấu nướng dị năng, thủy hệ dị năng sao? Nếu cô ấy có thêm không gian dị năng không phải sẽ thành tam hệ dị năng ư??”
“ Không phải là không có khả năng nha.” Tống Tiêu thở dài nói “ Thủ lĩnh cái gì cũng biết, ta cảm thấy cô ấy không có việc gì là không làm được. Tất cả những sự kỳ lạ phát sinh trên người cô ấy ta đều có thể tiếp thu. Nhóc con, ngươi nghĩ thế nào?”
Vô Ảnh trợn mắt, mệt mỏi không muốn cùng mập mạp sửa lại xưng hô. Hắn uể oải nói “ Để ý nhiều như vậy làm gì? Có ăn uống no nê, có quần áo mới để mặc không phải là được rồi sao! Người nhìn ra bên ngoài mà xem, có bộ lạc nào có đãi ngộ tốt như vậy?”
Ngay từ khi mới vào bộ lạc, hắn đã thấy thức ăn đột nhiên xuất hiện trên tay thủ lĩnh. Nhưng do cô ấy không công khai nên cậu cũng không nói ra, chỉ giả vờ như không biết.
“ Tất nhiên An bộ lạc là độc nhất, thủ lĩnh của chúng ta cũng là người lợi hại nhất!” Tống Tiêu không chút do dự trả lời. Sau đó hắn xoa xoa cằm “ Chúng ta không phải chỉ nói chuyện với nhau thôi sao, không mấy khi có thời gian tán gẫu mà.”
Vô Ảnh nghiêm khắc cự tuyệt “ Ta không muốn nói chuyện. Nếu như thủ lĩnh nghe được tôi bàn tán sau lưng cô ấy, không tôn trọng cô ấy, đuổi ta ra ngoài thì sao? Ta không muốn rời đi, muốn thì hai người các ngươi cứ nói, ta không tham gia.”
Đùa chút thôi, nhưng dù là thủ lĩnh rộng lượng không so đo với chúng ta, nhưng vẫn còn một tên tàn bạo, ngang ngược luôn quan tâm đến thái độ của người khác với thủ lĩnh! Lúc mới gia nhập bộ lạc, chính vì nguyên nhân này mà hắn bị đập một trận tơi bời.
Tống Tiêu và tô hạ liếc nhìn nhau, hậm hực ngậm miệng lại, ai cũng luyến tiếc rời đi.
Bỗng nhiên, Vũ đến bên ngồi bên cạnh An Nhiên, sắc mặt nghiêm trọng “ Thủ lĩnh, dã thú qua nhiều, chúng ta ăn cũng không hết. Nhưng nếu trong vòng ba ngày không ăn xong thì sợ là sẽ có bốc mùi ôi thiu.”
Hàn Lập ngừng ăn, xen miệng vào “ Ta có thể tạo ra nhiều đá lạnh, và làm đông thịt.”
Vũ bất đắc dĩ “ Làm như vậy cũng không giữ thêm được mấy ngày. Thời tiết oi bức, băng đá sau hai ba tiếng đồng hồ sẽ tan chảy hết.”
“ Không sao, ta có cách giải quyết. Ngươi chỉ cần thu xếp người, xử lý sạch sẽ tất cả dã thú.” An Nhiên không quan tâm, dù sao trong nhẫn không gian vẫn còn trống rất nhiều.
Dừng một chút, cô đổi đề tài “ Thiện thế nào rồi?”
Vũ nhún vai “ Vẫn vậy thôi. Thịt nướng chỉ ăn vài miếng liền dừng, cả khuôn mặt thì nhăn hết lại với nhau, cũng không biết là bị làm sao.”
“ Có lẽ là do sự việc lần trước trải qua quá kinh khủng, đã ám ảnh sâu sắc vào ông ấy.” An Nhiên lẩm bẩm nói.
“ Đúng rồi thủ lĩnh, da thú chúng ta xử lý thế nào?” Vũ dò hỏi.
Thường thì những việc này đều do Thiện phụ trách, nhưng mà gần đây ông ấy cả ngày mơ màng, hồ đồ, cô đành phải chủ động làm thay ông ấy.
An Nhiên chống cằm, suy nghĩ một hồi lâu mới nói “ Phân toàn bộ phụ nữ trong bộ lạc xử lý da thú, để bọn họ làm cho mỗi người trong bộ lạc một bộ quần áo da thú, những người còn lại tiếp tục trồng trọt. Trước đây , Thiện còn nói với ta công việc đồng áng không cần nhiều người đến như vậy, giờ vừa hay để phụ nữ trong bộ lạc làm việc này.”
“ Ngoài ra, quần áo của ta phải là áo khoác và quần tây.” An Nhiên nhấn mạnh điểm này.
“ Quần tây, áo khoác?” Vũ rất là bối rối, không hiểu ý nghĩa của những từ đó.
“ Hiện giờ không phải áo chỉ che qua ngực một chút sao? Ngươi cùng với những người may quần áo bảo họ áo thì may quá thắt lưng, quần thì dài đến mắt cá chân, không cần tiết kiệm nguyên liệu.” An Nhiên vừa nói vừa hoa tay múa chân diễn tả.
Vũ hiểu được ý tứ nói “ Ta đã biết.”
**
Buổi liên hoan diễn ra hồi lâu. Sau khi lửa trại kết thúc, mọi người lần lượt trở về lều trại nghỉ ngơi. An Nhiên cố ý đuổi những người còn lại về hết, khi đó mới phất tay đem thịt còn thừa cất vào không gian.
Hai ngày sau, Vũ dẫn người mang áo khoác và quần dài tới.
An Nhiên đang cầm trên tay bộ quần áo mới, xúc động đến mức suýt khóc. Rốt cuộc cũng không phải lo lắng quần sẽ bất thình lình rớt xuống!
Vũ mỉm cười, giải thích “ Thủ lĩnh, ngài yên tâm, chúng tôi đã chọn ra những bộ da tốt nhất cho người, ngài mặc vào chắc chắn sẽ rất là thoải mái. Hơn nữa, quần áo là do Lương may cho người, tay nghề của cô ấy là tốt nhất bộ lạc.”
“ Lương trong lúc vô tình phát hiện trong thú đàn có mấy con bò rừng. Vì thế cô ấy đã đặc biệt dùng gân bò may thành quần áo, ngài mặc vào sẽ không ảnh hưởng đến việc di chuyển.”
“ Ngài mặc thử vào xem xem. Nếu ngài thích nó, chúng tôi có thể làm thêm một bộ khác cho người, có rất nhiều nguyên liệu.”
An Nhiên gấp không chờ nổi, thay luôn bộ đồ mới, sau đó đi qua đi lại hai vòng, hết sức hài lòng “ Các cô làm thật tốt.”
“ Đây là việc chúng tôi nên làm.” Vũ hơi cúi đầu, mặt lộ vẻ cung kính.
“ Giúp ta làm thêm một việc.” An Nhiên sờ sờ quần áo mới, cảm thấy có chút thiếu sót.
“ Thủ lĩnh, mời nói.”
An Nhiên tiến đến bên người Vũ thì thầm.
Vũ sững sờ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý.
Trưa hôm đó, An Nhiên nhận được thứ đồ cô ấy muốn- một miếng da thú hình chữ nhật, mặt sau được gia công thêm gân bò.
“ Cuối cùng cũng có thể mặc áo ngực rồi!” An Nhiên rất là vui mừng.
**
Qua mấy ngày sau, an bộ lạc từ trên xuống dưới rực rỡ hẳn lên. Tất cả mọi người đều khoác lên mình bộ quần áo mới bước đi đầy sức sống.
Trong giờ cơm trưa, Tống Tiêu lắc lư qua lại trước mặt Vô Ảnh, tự hào khoe bộ quần áo mới “ Thế nào? Nhìn đặc biệt đẹp trai đúng không?”
“ Đừng lượn nữa, ta hoa mắt sắp ngất rồi.” Vô Ảnh nhìn hắn chán ghét nói.
Tô Hạ vui vẻ cắn một miếng thịt nai. Thịt tươi và mềm, hương bị tuyệt vời, cao hứng muốn chạy vài vòng.
“ Các ngươi nói xem, thủ lĩnh là làm như thế nào? Thú triều đã qua được vài ngày, nhưng khi ăn thịt nai mùi vị vẫn giống y như hôm lửa trại chúng a ăn. Thật không thể tin được!”
Tống Tiêu tỏ vẻ thâm trầm “ Theo phân tích của tôi, thủ lĩnh hẳn là có năng lực không gian, tối hôm đó cô ấy cất hết tất cả nguyên liệu vào không gian, cho nên thịt thú mới không bị hư thối.”
“ Chuyện này không có khả năng đi !” Tô Hạ trừng mắt nói “ Ta cũng coi như là một người lợi hại trong sử dụng năng lực không gian. Nếu đem tất cả không gian dọn dẹp chỉ cất giữ thịt thú thì nhiều nhất ta cũng chỉ có thể chứa một phần năm chỗ đó. Hơn nữa, thủ lĩnh không phải có nấu nướng dị năng, thủy hệ dị năng sao? Nếu cô ấy có thêm không gian dị năng không phải sẽ thành tam hệ dị năng ư??”
“ Không phải là không có khả năng nha.” Tống Tiêu thở dài nói “ Thủ lĩnh cái gì cũng biết, ta cảm thấy cô ấy không có việc gì là không làm được. Tất cả những sự kỳ lạ phát sinh trên người cô ấy ta đều có thể tiếp thu. Nhóc con, ngươi nghĩ thế nào?”
Vô Ảnh trợn mắt, mệt mỏi không muốn cùng mập mạp sửa lại xưng hô. Hắn uể oải nói “ Để ý nhiều như vậy làm gì? Có ăn uống no nê, có quần áo mới để mặc không phải là được rồi sao! Người nhìn ra bên ngoài mà xem, có bộ lạc nào có đãi ngộ tốt như vậy?”
Ngay từ khi mới vào bộ lạc, hắn đã thấy thức ăn đột nhiên xuất hiện trên tay thủ lĩnh. Nhưng do cô ấy không công khai nên cậu cũng không nói ra, chỉ giả vờ như không biết.
“ Tất nhiên An bộ lạc là độc nhất, thủ lĩnh của chúng ta cũng là người lợi hại nhất!” Tống Tiêu không chút do dự trả lời. Sau đó hắn xoa xoa cằm “ Chúng ta không phải chỉ nói chuyện với nhau thôi sao, không mấy khi có thời gian tán gẫu mà.”
Vô Ảnh nghiêm khắc cự tuyệt “ Ta không muốn nói chuyện. Nếu như thủ lĩnh nghe được tôi bàn tán sau lưng cô ấy, không tôn trọng cô ấy, đuổi ta ra ngoài thì sao? Ta không muốn rời đi, muốn thì hai người các ngươi cứ nói, ta không tham gia.”
Đùa chút thôi, nhưng dù là thủ lĩnh rộng lượng không so đo với chúng ta, nhưng vẫn còn một tên tàn bạo, ngang ngược luôn quan tâm đến thái độ của người khác với thủ lĩnh! Lúc mới gia nhập bộ lạc, chính vì nguyên nhân này mà hắn bị đập một trận tơi bời.
Tống Tiêu và tô hạ liếc nhìn nhau, hậm hực ngậm miệng lại, ai cũng luyến tiếc rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.