Chương 9:
Khinh Vân Đạm
08/09/2022
“Các ngươi làm gì vậy?” Thiện cau mày, ánh mắt toát toát ra sự phản đối sâu sắc.
Đối diện ông có tám người đang đứng, năm người già, có một phụ nữ còn có hai đứa trẻ nhỏ.
Nguyên ngơ ngác đứng ở giữa, trên mặt thoáng hiện lên hiện lên một tia xin lỗi “ Xin lỗi Thiện. Sau khi ta kể cho họ nghe về việc bỏ đi tới Thương bộ lạc, họ quyết định sẽ rời đi cùng ta.”
“Các ngươi điên rồi.” Thiện dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn đám người trước mặt này “Nguyên là dị năng thuộc tính hỏa, hắn đi tới Thương bộ lạc khẳng định sẽ được họ thu nhận. Các người già trẻ lớn bé đều không có dị năng, cùng nhau đi qua đó có thể làm được cái gì đây, bộ lạc họ làm sao lại lãng phí lương thực thu nhận các ngươi chứ?
Dù An bộ lạc chúng ta có tệ đến đâu, thì ít nhất chúng ta cũng dám khẳng định sẽ không ruồng bỏ những người già yếu, bệnh tật. Các người phải biết có những bộ lạc hung dữ, vào thời điểm khó khăn sẽ trực tiếp vứt bỏ những người già yếu bệnh tật.
Một lão già bĩu môi nói “ Dù Thương bộ lạc có tệ đến đâu , cũng còn hơn ở lại đây chờ chết! Hơn nữa ngươi làm sao biết được dọc đường đi không có bộ lạc nào chịu tiếp nhận chúng ta?”
“ Đúng vậy đấy !” người phụ nữ trong đám lộ vẻ khinh thường nói “ Ta không tin, nếu rời khỏi An bộ tộc chúng ta sẽ không còn nơi nào để đi. Chúng ta có tay, có chân, sao có thể đói chết được chứ? Mọi người trong bộ lạc tất cả đều tốt, nhưng lại có một thủ lĩnh không đáng tin cậy !”
Ngay khi những lời này phát ra, nó giống như chọc vào tổ ong vò vẽ. Những người khác lúc đầu còn do dự, nhưng đột nhiên liền bắt đầu lòng đầy căm phẫn biểu đạt bất mãn.
“Nhìn xem Nhiên đã làm được những chuyện gì? Chẳng những không những không đưa chúng ta đến một cuộc sống tốt đẹp hơn mà còn khiến tất cả mọi người gần như không thể sống nổi”
“Thiện, tôi tôn kính ông là trưởng giả trong bộ lạc. Nhưng ông nhìn xem tôi nhận được kết quả gì sau khi tin tưởng ông ! Thật vất vả tích cóp một chút lương thực, đều bị Nhiên mượn mất rồi. Hiện tại không rời đi, ta sợ rằng sau này muốn đi ta cũng không có sức mà đi nữa.”
“Rời đi mới có đường sống, ở lại chỉ có một con đường chết mà thôi.”
“Chúng ta không nên tín nhiệm Nhiên, cô ta không khiến mọi người yên tâm!”
“Không phải nói cô ta đã lành bệnh sao? Người đâu rồi? Cũng không ra đây cho chúng ta một lời giải thích hợp lí, hay là sợ hãi quá nên chạy trốn đi rồi !”
Đúng lúc này, một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên kèm theo chút nghi hoặc “Vì sao mà chúng ta phải rời đi? Không phải lè nên đem nhiên đuổi đi sao?”
Mọi người có mặt ở đó đều lâm vào trầm mặc.
Người phụ nữ như tỉnh lại trong mộng , lập tức phụ họa nói “Nói đúng nha! Chúng ta làm gì sai mà phải đi? Nếu có người phải rời đi , cũng nên là Nhiên cút khỏi An bộ lạc mới đúng!”
“Ta không cút đấy, sao ngươi không cút đi để ta xem thế nào?” An Nhiên đúng lúc ngắt lời , chậm rãi đi tới.
Người phụ nữ có chút xấu hổ. Nói xấu người khác sau lưng, kết quả lại bị đương sự nghe thấy, việc này thật là rất xấu hổ mà. Nhưng ngay sau đó, cô ta ưỡn ngực, căm tức nhìn An Nhiên, biện hộ “Ta toàn bộ đều nói sự thật!”
Thiện muốn mở miệng, nhưng một câu đều nói không nên lời.
Giờ phút này, nội tâm Thiện hết lẫn lộn. Tâm nguyện lớn nhất của ông là làm cho toàn bộ thôn dân trong bộ tộc có đầy đủ cơm ăn áo mặc, vì thế ông không tiếc hi sinh tuổi thọ của chính mình gieo ra một quẻ bói. Nhưng hiện thực phũ phàng, giờ đây đã không còn ai tin tưởng ông nữa rồi.
“Người xử lý hay là ta xử lý?” An Nhiên dò hỏi Thiện.
Qua một đêm, Thiện phảng phất như già đi vài tuổi. Ông nặng nề nói “Ngài là thủ lĩnh, đương nhiên là ngài đưa ra quyết định.”
“Vậy cũng tốt.” An Nhiên gật gật đầu, sau đó mặt hướng những người khác, trịnh trọng nói, “Ta lúc trước bị bị thương nặng, sau khi tỉnh lại đã khác trước rất nhiều. Dù sao các ngươi đã đợi hai năm, không bằng chờ thêm chút thời gian, nhìn xem tình hình ?”
Người phụ nữ như mèo bị dẫm đuôi, lập tức dậm chân “Thế nào, không chịu thả người có phải hay không? Còn mong chúng ta cùng cô ở lại cùng nhau chịu khổ, chịu tội? Nói cho cô biết, đừng có nằm mơ nữa, chúng ta đã quyết định đi rồi!”
An Nhiên nghiêng nghiêng đầu, cười như không cười hỏi “Ngươi là thủ lĩnh của bộ lạc mới sao? Cho nên có thể thay thế những người khác đưa ra quyết định?”
Người phụ nữ nghẹn lời. cô chỉ là một người bình thường, không có dị năng, đương nhiên không có khả năng làm thủ lĩnh bộ lạc mới.
Bên cạnh đó một người chậm rãi mở miệng “Nhiên, chúng ta chỉ hy vọng an tĩnh tĩnh rời đi, tìm kiếm một con đường sống. Chúng tôi có thể bỏ qua số lương thực mà cô đã vay không so đo gì .”
Đối diện ông có tám người đang đứng, năm người già, có một phụ nữ còn có hai đứa trẻ nhỏ.
Nguyên ngơ ngác đứng ở giữa, trên mặt thoáng hiện lên hiện lên một tia xin lỗi “ Xin lỗi Thiện. Sau khi ta kể cho họ nghe về việc bỏ đi tới Thương bộ lạc, họ quyết định sẽ rời đi cùng ta.”
“Các ngươi điên rồi.” Thiện dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn đám người trước mặt này “Nguyên là dị năng thuộc tính hỏa, hắn đi tới Thương bộ lạc khẳng định sẽ được họ thu nhận. Các người già trẻ lớn bé đều không có dị năng, cùng nhau đi qua đó có thể làm được cái gì đây, bộ lạc họ làm sao lại lãng phí lương thực thu nhận các ngươi chứ?
Dù An bộ lạc chúng ta có tệ đến đâu, thì ít nhất chúng ta cũng dám khẳng định sẽ không ruồng bỏ những người già yếu, bệnh tật. Các người phải biết có những bộ lạc hung dữ, vào thời điểm khó khăn sẽ trực tiếp vứt bỏ những người già yếu bệnh tật.
Một lão già bĩu môi nói “ Dù Thương bộ lạc có tệ đến đâu , cũng còn hơn ở lại đây chờ chết! Hơn nữa ngươi làm sao biết được dọc đường đi không có bộ lạc nào chịu tiếp nhận chúng ta?”
“ Đúng vậy đấy !” người phụ nữ trong đám lộ vẻ khinh thường nói “ Ta không tin, nếu rời khỏi An bộ tộc chúng ta sẽ không còn nơi nào để đi. Chúng ta có tay, có chân, sao có thể đói chết được chứ? Mọi người trong bộ lạc tất cả đều tốt, nhưng lại có một thủ lĩnh không đáng tin cậy !”
Ngay khi những lời này phát ra, nó giống như chọc vào tổ ong vò vẽ. Những người khác lúc đầu còn do dự, nhưng đột nhiên liền bắt đầu lòng đầy căm phẫn biểu đạt bất mãn.
“Nhìn xem Nhiên đã làm được những chuyện gì? Chẳng những không những không đưa chúng ta đến một cuộc sống tốt đẹp hơn mà còn khiến tất cả mọi người gần như không thể sống nổi”
“Thiện, tôi tôn kính ông là trưởng giả trong bộ lạc. Nhưng ông nhìn xem tôi nhận được kết quả gì sau khi tin tưởng ông ! Thật vất vả tích cóp một chút lương thực, đều bị Nhiên mượn mất rồi. Hiện tại không rời đi, ta sợ rằng sau này muốn đi ta cũng không có sức mà đi nữa.”
“Rời đi mới có đường sống, ở lại chỉ có một con đường chết mà thôi.”
“Chúng ta không nên tín nhiệm Nhiên, cô ta không khiến mọi người yên tâm!”
“Không phải nói cô ta đã lành bệnh sao? Người đâu rồi? Cũng không ra đây cho chúng ta một lời giải thích hợp lí, hay là sợ hãi quá nên chạy trốn đi rồi !”
Đúng lúc này, một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên kèm theo chút nghi hoặc “Vì sao mà chúng ta phải rời đi? Không phải lè nên đem nhiên đuổi đi sao?”
Mọi người có mặt ở đó đều lâm vào trầm mặc.
Người phụ nữ như tỉnh lại trong mộng , lập tức phụ họa nói “Nói đúng nha! Chúng ta làm gì sai mà phải đi? Nếu có người phải rời đi , cũng nên là Nhiên cút khỏi An bộ lạc mới đúng!”
“Ta không cút đấy, sao ngươi không cút đi để ta xem thế nào?” An Nhiên đúng lúc ngắt lời , chậm rãi đi tới.
Người phụ nữ có chút xấu hổ. Nói xấu người khác sau lưng, kết quả lại bị đương sự nghe thấy, việc này thật là rất xấu hổ mà. Nhưng ngay sau đó, cô ta ưỡn ngực, căm tức nhìn An Nhiên, biện hộ “Ta toàn bộ đều nói sự thật!”
Thiện muốn mở miệng, nhưng một câu đều nói không nên lời.
Giờ phút này, nội tâm Thiện hết lẫn lộn. Tâm nguyện lớn nhất của ông là làm cho toàn bộ thôn dân trong bộ tộc có đầy đủ cơm ăn áo mặc, vì thế ông không tiếc hi sinh tuổi thọ của chính mình gieo ra một quẻ bói. Nhưng hiện thực phũ phàng, giờ đây đã không còn ai tin tưởng ông nữa rồi.
“Người xử lý hay là ta xử lý?” An Nhiên dò hỏi Thiện.
Qua một đêm, Thiện phảng phất như già đi vài tuổi. Ông nặng nề nói “Ngài là thủ lĩnh, đương nhiên là ngài đưa ra quyết định.”
“Vậy cũng tốt.” An Nhiên gật gật đầu, sau đó mặt hướng những người khác, trịnh trọng nói, “Ta lúc trước bị bị thương nặng, sau khi tỉnh lại đã khác trước rất nhiều. Dù sao các ngươi đã đợi hai năm, không bằng chờ thêm chút thời gian, nhìn xem tình hình ?”
Người phụ nữ như mèo bị dẫm đuôi, lập tức dậm chân “Thế nào, không chịu thả người có phải hay không? Còn mong chúng ta cùng cô ở lại cùng nhau chịu khổ, chịu tội? Nói cho cô biết, đừng có nằm mơ nữa, chúng ta đã quyết định đi rồi!”
An Nhiên nghiêng nghiêng đầu, cười như không cười hỏi “Ngươi là thủ lĩnh của bộ lạc mới sao? Cho nên có thể thay thế những người khác đưa ra quyết định?”
Người phụ nữ nghẹn lời. cô chỉ là một người bình thường, không có dị năng, đương nhiên không có khả năng làm thủ lĩnh bộ lạc mới.
Bên cạnh đó một người chậm rãi mở miệng “Nhiên, chúng ta chỉ hy vọng an tĩnh tĩnh rời đi, tìm kiếm một con đường sống. Chúng tôi có thể bỏ qua số lương thực mà cô đã vay không so đo gì .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.