Chương 3: HY VỌNG CUỐI CON ĐƯỜNG
Ly_Thanh_Duong
02/04/2014
Giống như việc vứt một mẩu bánh cho người ăn mày, hy vọng bắt đầu từ những việc nhỏ bé nhất, và kết thúc khi chỗ thức ăn cuối cùng được tiêu hóa.
Bỏ ngoài tai mấy câu hỏi thăm của con bé xa lạ, tôi nhắm mắt đắm chìm vào thế giới của riêng tôi. Đến khi bị một bàn tay mềm nhẹ chạm vào mình. Tôi mới kinh hãi vùng ra.
“Làm gì?”
“Tay ăng bị chảy máu rồi!”
“Hả?” Mới đầu còn không hiểu, mãi sau mới nhận ra là nó bị ngọng nặng, không cách nào đánh vần chính xác được từ “anh”.
“Để em giúp ăng nhé!”
Nghiến răng đè nén đau đớn, tôi muốn thoát khỏi sự kìm hãm của con bé nhưng bàn tay còn đang bị thương, rút thế nào cũng không nổi, đành để mặc nó cầm nắm. Máu từ lòng bàn tay từng giọt chảy xuống, ướt đầm cả bàn tay nhỏ bé mũm mĩm kia... Đợi tới khi hoàn hồn, bàn tay tôi đã được buộc lại cẩn thận, máu cũng thôi rỉ ra. Tôi không biết nó lấy khăn tay từ đâu, cũng không rõ vì lý nào bản thân mình để nó toàn quyền quyết định mọi việc. Có lẽ bởi ngày hôm đó tôi mệt mỏi quá, trong đầu chẳng nghĩ gì hơn, hoặc bởi nụ cười trong sáng của nó thổi bớt một phần nhức nhối trong tôi…
"Ăng ơi! Ăng ăn bắng không?" Hí hoáy lấy hộp bánh giấu trong chiếc túi hình mèo Kitty, nó đưa chiếc bánh ra trước mặt tôi, trùng hợp thay lại là loại bánh mà tôi ghét nhất. "Không!"
"Ăn đi ăng! Ngon lắm lắm!" Khuôn mặt nó hệt cái bánh bột gạo, tròn trịa trắng ngần. Tôi vừa định mở miệng nói rõ ràng, tức thì chiếc bánh ngọt ngay tức khắc đã nhét tọt vào họng. Trợn mắt nuốt xuống miếng bánh, mùi sôcôla ngọt ngấy xộc thẳng tận yết hầu, chẳng hiểu sao chất chứa tư vị ưu thương. Sống trên đời hơn chín năm, lần đầu tiên có người đút cho tôi ăn…
"Ngon mà phải không ăng?"
Tôi giả mù, cố tình phớt lờ ánh mắt chờ mong của Bánh Bột Gạo, hững hờ buông một câu."Chán ngắt!"
Nó ngốc không hiểu, vậy nên tôi đành biến thành người tốt bụng giải thích. "Nếu lần sau mày mời người khác ăn cái này, có khi nó đáp vào mặt cho đấy!"
Nó đơ mặt đơ trong 3giây rồi òa khóc ngon lành, hai tay nó dụi dụi mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Em thích ăn nhất… Em nhường cho ăng mà ăn còn chê... bắt đền... bắt đền…"
"Léo nhéo điếc tai! Câm ngay, có chịu nín không hả?"
Tiếng khóc càng lớn hơn.
“Kệ xác mày, tao đi đây!”
…
“Tao đi thật!”
…
Dừng bước, ngồi xổm xuống trước mặt nó hồi lâu, bỗng cảm giác tay mình chân rối rắm thừa thãi. Tôi biết mình thua, đành thở dài bất lực với cái vòi nước máy này.
"Ăng nói thật chứ? Đấy chưa, em đã bảo ngon mà!"
Bánh Bột Gạo ngẩng đầu, cười đến thật vô tư. Ánh nắng lấp lánh ngập tràn khóe mắt, thậm chí trông còn dịu mát hơn cả bóng ngô đồng treo trên đầu nó. Trưởng thành lên tôi từng đi nhiều nơi, cũng gặp qua nhiều người, xinh đẹp có, dễ thương có nhưng không nụ cười nào thuần khiết bằng nụ cười của cô bé giữa cánh đồng ngô năm ấy…
Chúng tôi ngồi bên nhau, người ta hay nói “câm hay ngóng, ngọng hay nói” Bánh Bột Gạo lải nhải liên hồi, còn tôi chỉ im lặng lắng nghe, thi thoảng sẽ chế nhạo vài từ ngọng nghịu của nó. Thường thì Bánh Bột Gạ sẽ xụ mặt giận dỗi, nhưng chưa đầy 3 giây sau nó lại cười rinh rích, hí hửng kể về con búp bê hay chú gấu bông nào đó.
“Ăng biết không? Em ý có một cái váy màu xăng, đáng yêu lắm…”
“Ồ! ‘Xăng’ là màu khỉ gì? Tao chưa thấy cái màu chết tiệt đó bao giờ!”
“Bầu trời xăng, lá cây xăng,… nhiều nhiều xăng… ăng ngốc thế!”
Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm, đã ngọng rồi còn nói tôi ngốc, con bé này là tôi muốn đánh lắm rồi đấy! Có vẻ như đứa bên cạnh tôi không hề hay biết, cứ nói liên hồi.
“…Ngày nào em cũng tắm cho em búp bê ý… em ý thích sạch sẽ mà… mùa hè nóng phải tắm mới mát…”
“Ừ sạch sẽ như mày phải không?” Nhìn từ cái váy trắng tinh bị máu rây loang lổ tới mái tóc tơ rối bù, tôi búng ngón tay chỉ vào nó. Bánh Bột Gạo gật gật đầu, chớp chớp mắt cười khanh khách.
“Vâng! Em sạch cực kỳ.”
Tôi bụp miệng nén cười.
“A…Ăng cười dễ thương hệt Bách Bách nhá…”
“Bách Bách?”
“Hì hì…” Nó lại cười típ mắt, tay chân múa máy phụ họa.“Bách Bách lông trắng này… cái tai cụp xuống này… suốt ngày sủa gâu gâu… rất…rất đáng yêu…”
Cmn, dám đánh đồng tôi với con chó! Tôi còn đang phân vân xem nên đấm hay đá nó thì Bánh Bột Gạo chợt đứng bật dậy, hốt hoảng nhìn đông ngó tây, lưu luyến xin về. Tôi cũng đứng lên, mồm há hốc.
“Ê! Còn…” món nợ của tao thì sao?
“Á! Đúng rồi… còn cái khăn của em nữa… biết lấy gì lau mũi đây…??? Thôi mai em lại ra lấy…”
Hướng theo cái bóng nhỏ xíu khuất dưới hoàng hôn, tôi đứng hình nhìn chằm chằm vào tay mình. Chả lẽ ngày mai mình phải phẫu thuật tạm biệt cánh tay này ư??? Noooo!!!!!!!!!
Thế là tôi tức, mặc sức hét to.
“Mày ra thật không?”
“…Thật mà…”
“Nhớ đấy!” Tao sẽ TRẢ THÙ!
Trên đường về, phần đi phần vội vã cởi cái khăn, tôi tìm hộp đựng dụng cụ y tế, sơ cứu vết thương ngon nghẻ xong tôi mới yên tâm ngồi nghỉ. Chạy mệt cả ngày, buổi trưa cũng chưa kịp ăn no, bụng tôi bắt đầu kêu réo. Còn đang định giục vú Vân, cằn nhằn vì sự chậm trễ của vú mới phát hiện ra rằng nhà tôi nãy giờ vẫn luôn im ắng. Nhìn qua phòng bếp đã được thu dọn, như thể trước đó vài tiếng đồng hồ không hề có xung đột nào xảy ra. Tôi thẫn thờ tiến đến chiếc bàn trống trơn, lại quay sang góc bếp, hình ảnh người đàn bà hì hụi đảo nấu thức ăn vương vấn đâu đây, quen thuộc đến nỗi tôi không cách nào xóa nổi.
Lấy chỗ thức ăn còn thừa trong tủ, tôi kéo bước chân nặng trịch vô phòng. Bỗng một mảnh giấy nhỏ xíu lẫn giữa đống truyện tranh thu hút ánh mắt tôi. Tờ giấy kẻ ô li bé bằng lòng bàn tay, rìa xung quanh nham nhở do xé vội. Bức thư rất ngắn, chỉ vẻn vẹn có vài từ xiêu vẹo.
“Má đi rồi, nhớ dữ dìn sức khoẽ nhe, con trai.”
Xưa con nhà nghèo thường không học đến nơi đến chốn, vú Vân chỉ học tới lớp hai, bà nói biết chữ đã là may mắn lắm rồi, dứt lời vẻ trên mặt vú luôn là một vẻ đầy tự hào.
Để tờ giấy lại vị trí cũ, tôi với tay dốc toàn bộ bút trong hộp, cẩm cả bó lên, điên cuồng gạch xóa. Mực bút bi lẫn với bút máy, chì than xen lẫn màu xanh đỏ… tờ giấy trắng tinh ban đầu nát tươm.
Tôi co người trên giường, chăn đã kéo quá ngực vậy mà suốt đêm mùa hạ đó, thân thể tôi chưa phút nào tìm ra cảm giác ấm áp.
Khoảng thời gian không có vú Vân tôi dần tập làm quen với việc chăm sóc mình, từ việc ăn-uống-ngủ-nghỉ đến cân bằng giữa học và chơi. Ngày ngày ngoài trường học ra làm bạn với tôi chỉ có đống truyện tranh, sống trong thế giới đó nhiều lúc tôi ảo tưởng mình là anh hùng cái thế có năng lực siêu nhiên hoặc nhân vật vĩ đại tài ba,... Nhưng khi trang sách khép lại, tôi lại trở về là một thằng nhóc không gia đình, bạn bè, cả đời tù túng trong bốn bức tường.
Lại nói về Bánh Bột Gạo, theo ước hẹn tôi đợi nó nguyên cả buổi chiều, vậy mà hai ba tiếng đồng hồ sau không thấy tăm hơi nó đâu. Tôi không bận tâm lắm, chỉ thấy hơi tức vì bị một con nhãi cho leo cây. Đến một hôm, trên cái xích đu nhà bên xuất hiện một bóng dáng quen quen, mới đầu tôi còn tưởng nhìn nhầm, đợi tới gần thì mới biết hoá ra là nó thật.
“Ăng! Ăng! ăng đi đâu về đấy?”
Im lặng.
“Ớ, ăng ơi… ăng không trả lời em…”
IM LẶNG!!!!!!!!!!
“Ăng bị điếc rồi… ăng bì điếc rồi à???”
Tôi chịu hết nổi, quay phắt người gào tướng lên. “Điếc cái thằng bố mày!”
“ ‘Thằng bố’??? Thằng bố là gì vậy ăng…?” Bánh Bột Gạo mở to mắt tò mò, cả phân nửa người vươn ra khỏi hàng rào, hai tay chơi vơi. Tôi ngứa mắt, bắt đầu mất kiên nhẫn dùng đống từ thô bỉ xỉa xói vào mặt nó. Ai ngờ nó vẫn mơ hồ, lắc đầu tỏ vẻ không rõ.
“Sing em à? Vậy thì phải là mẹ chứ… ”
Sau này tôi mới biết trước khi chuyển về sống với mẹ thì Bánh Bột Gạo ở dưới quê cùng ngoại suốt, trong ký ức của nó căn bản chưa từng có khái niệm “cha”, có lẽ bởi vì giống nhau, nên tôi mau chóng quên chuyện trả thù kia, tha thứ cho nó. Khi đã chơi khá thân với nhau rồi, nó mới rụt rè đến bên tôi, muốn đòi lại chiếc khăn tay.
“Hơ? Khăn nào? Tao vứt đi tám kiếp rồi!”
Nghe xong Bánh Bột Gạo mặt mũi trắng bệch, chực khóc. “Em về nhà bị ốm…muốn đi… mẹ không cho em đi… huhu… sao ăn lại vất của em…?”
Tôi hả hê nói: “Mày ngu cho chết!”
Bánh Bột Gạo là người bạn đầu tiên của tôi, thuở ấy cây hoè sau nhà còn chưa bị chặt, tôi thường lén lút cùng con bé hàng xóm chạy ra công viên nhét một bao đầy cát treo lên cây hòng rèn luyện cơ thể.
Nói ra thật đáng xấu hổ, chín tuổi tôi chỉ cao 1m25, người lại rất gầy, nếu như chằng may bị vứt giữa sân trường thì họa có dùng ống nhòm chưa chắc đã tìm ra. Vì thế muốn bảo vệ bản thân chỉ có cách là chăm chỉ rèn luyện, tìm tòi phương pháp bù đắp thiếu sót về mặt thể trọng.
Ngày thứ nhật: Tôi vung tay chân đấm có vài phát lên bao cát cứng nhắc, cái bao cứ đứng trơ ra còn lớp da trên tay đều bong tróc, máu rỉ liên hồi. Mỗi bận rửa tay hoặc thay áo đều phải rất cẩn thận, chỉ cần một sơ suất nhỏ sẽ khiến vết thương rách toạc ra đau xót khôn lường. Để khắc phục điều này, mỗi tối trước khi đi ngủ tôi đều lôi lọ thuốc bí truyền trộm được bên phòng cha, xoa xoa bóp bóp lên các đốt xương đến khi chúng nóng rát, đỏ bừng thì mới thôi.
Mới đầu Bánh Bột Gạo còn cổ vũ việc làm của tôi, nhưg càng ngày thương tích trên tay càng nặng, nó đâm ra cà kê khuyên bảo.
“Nghỉ đã nghỉ đã... ngày mai tiếp tục được không ăng?”
Bằng mọi cách vẫn không lay chuyển nổi ý chí sắt đá trong tôi, nó giận dỗi giậm chân, quay người bỏ về. Tưởng nó đi thẳng luôn, ai ngờ lát sau đã thấy cái bóng váy trắng chạy lại, trên tay là một chiếc hộp trắng tinh kèm theo hình chữ thập màu đỏ tươi. Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, nó đã nghiêng đầu, mày hơi nhíu lại rồi bất chợt giấu nhẹm về phía sau.
“Á quên, không ‘cho’ ăng, chỉ ‘cho ăng mượn’ thôi đấy!”
“Ai thèm! Nhà tao có đầy, một xe tải chở không hết!” Hừ một tiếng khinh bỉ, tôi vươn tay giật mạnh lấy hộp cứu thương. Oái oăm thay, loay hoay mãi cũng không mở ra được. Bánh Bột Gạo nhảy lên như cá giãy chết, vội vã giành lấy.
“A! Ăng đừng có đập, để em giúp....”
Nhìn cái hộp phút chốc được bật mở, để che lấp xấu hổ, tôi quát tướng lên hòng lấp liếm.
“Gì chứ! Chẳng qua tay tao đau thôi!”
“Ăng cứ nghịch cho lắm vào đi, đến khi không cầm nổi bát ăn cơm thì có mà lại khóc ra đấy!”
“Cái con bé chết tiệt này, mày ghẹo đòn à?”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng dâng lên một nỗi xúc động mơ hồ. Tuy bố tôi làm bác sĩ, ngày ngày chữa bệnh cho thiên hạ nhưng lớn thế này rồi, ông ấy chưa từng một lần băng bó cho tôi. Vậy mà trong một buổi chiều mùa hạ, một con bé nhỏ hơn tôi vài tuổi, cúi đầu chăm chú quấn từng vòng, lại từng vòng băng lên tay tôi… Lòng đột nhiên phát đau, dù động tác của nó rất nhẹ, chẳng hề đụng mạnh dù chỉ một vết thương ngoài da.
“Ăng! Ăng! Xong rồi!” Giơ tay tôi lên cao, hệt như vừa chế tạo xong một “tác phẩm nghệ thuật” nó vui sướng reo hò. Tôi đưa mắt nhìn vào bàn tay bọc trong bọc ngoài trắng xóa của mình, ngán ngẩm than thở.
“Xấu như ma, mày nghĩ tao vác cái này ra đường có khác gì quái vật không?”
“Xấu đâu? Em thấy đẹp mà!” Nó chu chu mỏ, hai má trắng trẻo vì nắng nóng mà hồng rực lên, bóng nắng loang lổ hắt lên chiếc má núm nhỏ xíu, nụ cười của nó ngọt ngào như kẹo. Chắc bởi đang nằm dưới bóng mát cây hòe, nên tâm tình tôi thanh tĩnh lạ kỳ, hướng mắt lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời trong xanh, tôi thản nhiên.
“Ừ được rồi, chỉ cần ngày nào mày cũng băng giúp tao, dần dần sẽ đẹp lên!”
“Thật không?”
“Tao từng nói dối chưa?”
“Ăng nhớ giữ lời đấy!”
Từ ngày đó, con bé suốt ngày quấn quýt bên tôi. Nhờ có nó các vết thương do “tập luyện” và “thực hành” đều thuyên giảm, và tất nhiên nhờ có tôi trình độ băng bó của nó cũng được nâng cấp lên rất nhiều. Khi thể lực ngày một nâng cấp thì nhu cầu về kỹ thuật càng không thể bỏ qua. Và thế là tôi bắt đầu chuyển sang học kung fu, đào sâu nghiên cứu đủ loại tư thế trong sách vở và phim ảnh. Mới đầu chỉ cần chuẩn xác, càng đẹp mắt càng tốt, tự múa máy một mình. Sau đó nghĩ đi nghĩ lại thấy hầu hết các nhân vật “múa võ ra oai” trước mỗi trận quyết đấu đều rước lấy kết cục thất bại thảm hại. Vậy nên tôi lại chuyển sang chuyên tâm vào lực đánh mạnh nhẹ, áp dụng đúng nơi đúng người. Sau khi tập chán chê nhuần nhuyễn rồi lại nghĩ cách kiếm người phục vụ việc thực hành. Vì thế chỉ cần đứa nào va nhẹ vào tôi, có hành vi “nhìn đểu” là đều được chọn làm “đối tượng” thực nghiệm. Mới đầu cũng bị ăn đòn như cơm bữa, nhưng dần già phản ứng nhanh lẹ, tay chân linh hoạt, hầu như chẳng đứa nào làm khó được tôi. Hồi đó chí tiến thủ và tính hiếu thắng tiềm ẩn trong tôi còn chưa bộc lộ rõ ràng, hoặc đúng hơn là nó vẫn nấp ở một nơi nào đó cần được khai quật và sử dụng nên danh tính của tôi chỉ dừng lại ở phạm vi lớp, chưa hề có ý định “mở rộng địa bàn” ra toàn khu vực.
Thời đấy những đứa nghịch ngợm thường dắt bên mình một con dao tự chế, thỉnh thoảng lại khoe với lũ bạn. Bắt kịp trào lưu, tối ngày tôi trốn ở một góc, hì hụi đập sắt rồi mài giũa. Nếu cái này chưa được sẽ làm tiếp cái thứ hai, thứ ba,... đợi đến khi nào đẹp nhất, hoàn mỹ nhất mới ngừng tay. Nhưng làm xong rồi tôi mới bàng hoàng nhận ra, việc quái gì phải khổ sở vậy, thà mình ra ngoài mua một con dao vừa đẹp vừa tốt còn hơn. Thế là tôi lại ngồi tiếc rẻ quãng thời gian vô ích mà mình bỏ ra.
Phải nói một ít về bản thân tôi là một đứa làm việc thì lười biếng, “cả thèm chóng chán”, nhưng mấy trò tai hại lại được tôi coi trọng thì được làm rất cẩn thận, kiên trì tới cố chấp. Trong đó chuyện tôi kiên trì nhất, cũng là chuyện tôi phiền muộn nhất phải kể đến hai chữ là tình cảm. Tôi cố chấp đến nỗi lặp đi lặp lại việc nhớ một người suốt nhiều năm, mãi ôm hình bóng người ấy trong mỗi giấc mơ, nhắc lại hàng trăm câu “I Love U” và đương nhiên, chỉ dám lẩm nhẩm ở trong bụng.
Bỏ ngoài tai mấy câu hỏi thăm của con bé xa lạ, tôi nhắm mắt đắm chìm vào thế giới của riêng tôi. Đến khi bị một bàn tay mềm nhẹ chạm vào mình. Tôi mới kinh hãi vùng ra.
“Làm gì?”
“Tay ăng bị chảy máu rồi!”
“Hả?” Mới đầu còn không hiểu, mãi sau mới nhận ra là nó bị ngọng nặng, không cách nào đánh vần chính xác được từ “anh”.
“Để em giúp ăng nhé!”
Nghiến răng đè nén đau đớn, tôi muốn thoát khỏi sự kìm hãm của con bé nhưng bàn tay còn đang bị thương, rút thế nào cũng không nổi, đành để mặc nó cầm nắm. Máu từ lòng bàn tay từng giọt chảy xuống, ướt đầm cả bàn tay nhỏ bé mũm mĩm kia... Đợi tới khi hoàn hồn, bàn tay tôi đã được buộc lại cẩn thận, máu cũng thôi rỉ ra. Tôi không biết nó lấy khăn tay từ đâu, cũng không rõ vì lý nào bản thân mình để nó toàn quyền quyết định mọi việc. Có lẽ bởi ngày hôm đó tôi mệt mỏi quá, trong đầu chẳng nghĩ gì hơn, hoặc bởi nụ cười trong sáng của nó thổi bớt một phần nhức nhối trong tôi…
"Ăng ơi! Ăng ăn bắng không?" Hí hoáy lấy hộp bánh giấu trong chiếc túi hình mèo Kitty, nó đưa chiếc bánh ra trước mặt tôi, trùng hợp thay lại là loại bánh mà tôi ghét nhất. "Không!"
"Ăn đi ăng! Ngon lắm lắm!" Khuôn mặt nó hệt cái bánh bột gạo, tròn trịa trắng ngần. Tôi vừa định mở miệng nói rõ ràng, tức thì chiếc bánh ngọt ngay tức khắc đã nhét tọt vào họng. Trợn mắt nuốt xuống miếng bánh, mùi sôcôla ngọt ngấy xộc thẳng tận yết hầu, chẳng hiểu sao chất chứa tư vị ưu thương. Sống trên đời hơn chín năm, lần đầu tiên có người đút cho tôi ăn…
"Ngon mà phải không ăng?"
Tôi giả mù, cố tình phớt lờ ánh mắt chờ mong của Bánh Bột Gạo, hững hờ buông một câu."Chán ngắt!"
Nó ngốc không hiểu, vậy nên tôi đành biến thành người tốt bụng giải thích. "Nếu lần sau mày mời người khác ăn cái này, có khi nó đáp vào mặt cho đấy!"
Nó đơ mặt đơ trong 3giây rồi òa khóc ngon lành, hai tay nó dụi dụi mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Em thích ăn nhất… Em nhường cho ăng mà ăn còn chê... bắt đền... bắt đền…"
"Léo nhéo điếc tai! Câm ngay, có chịu nín không hả?"
Tiếng khóc càng lớn hơn.
“Kệ xác mày, tao đi đây!”
…
“Tao đi thật!”
…
Dừng bước, ngồi xổm xuống trước mặt nó hồi lâu, bỗng cảm giác tay mình chân rối rắm thừa thãi. Tôi biết mình thua, đành thở dài bất lực với cái vòi nước máy này.
"Ăng nói thật chứ? Đấy chưa, em đã bảo ngon mà!"
Bánh Bột Gạo ngẩng đầu, cười đến thật vô tư. Ánh nắng lấp lánh ngập tràn khóe mắt, thậm chí trông còn dịu mát hơn cả bóng ngô đồng treo trên đầu nó. Trưởng thành lên tôi từng đi nhiều nơi, cũng gặp qua nhiều người, xinh đẹp có, dễ thương có nhưng không nụ cười nào thuần khiết bằng nụ cười của cô bé giữa cánh đồng ngô năm ấy…
Chúng tôi ngồi bên nhau, người ta hay nói “câm hay ngóng, ngọng hay nói” Bánh Bột Gạo lải nhải liên hồi, còn tôi chỉ im lặng lắng nghe, thi thoảng sẽ chế nhạo vài từ ngọng nghịu của nó. Thường thì Bánh Bột Gạ sẽ xụ mặt giận dỗi, nhưng chưa đầy 3 giây sau nó lại cười rinh rích, hí hửng kể về con búp bê hay chú gấu bông nào đó.
“Ăng biết không? Em ý có một cái váy màu xăng, đáng yêu lắm…”
“Ồ! ‘Xăng’ là màu khỉ gì? Tao chưa thấy cái màu chết tiệt đó bao giờ!”
“Bầu trời xăng, lá cây xăng,… nhiều nhiều xăng… ăng ngốc thế!”
Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm, đã ngọng rồi còn nói tôi ngốc, con bé này là tôi muốn đánh lắm rồi đấy! Có vẻ như đứa bên cạnh tôi không hề hay biết, cứ nói liên hồi.
“…Ngày nào em cũng tắm cho em búp bê ý… em ý thích sạch sẽ mà… mùa hè nóng phải tắm mới mát…”
“Ừ sạch sẽ như mày phải không?” Nhìn từ cái váy trắng tinh bị máu rây loang lổ tới mái tóc tơ rối bù, tôi búng ngón tay chỉ vào nó. Bánh Bột Gạo gật gật đầu, chớp chớp mắt cười khanh khách.
“Vâng! Em sạch cực kỳ.”
Tôi bụp miệng nén cười.
“A…Ăng cười dễ thương hệt Bách Bách nhá…”
“Bách Bách?”
“Hì hì…” Nó lại cười típ mắt, tay chân múa máy phụ họa.“Bách Bách lông trắng này… cái tai cụp xuống này… suốt ngày sủa gâu gâu… rất…rất đáng yêu…”
Cmn, dám đánh đồng tôi với con chó! Tôi còn đang phân vân xem nên đấm hay đá nó thì Bánh Bột Gạo chợt đứng bật dậy, hốt hoảng nhìn đông ngó tây, lưu luyến xin về. Tôi cũng đứng lên, mồm há hốc.
“Ê! Còn…” món nợ của tao thì sao?
“Á! Đúng rồi… còn cái khăn của em nữa… biết lấy gì lau mũi đây…??? Thôi mai em lại ra lấy…”
Hướng theo cái bóng nhỏ xíu khuất dưới hoàng hôn, tôi đứng hình nhìn chằm chằm vào tay mình. Chả lẽ ngày mai mình phải phẫu thuật tạm biệt cánh tay này ư??? Noooo!!!!!!!!!
Thế là tôi tức, mặc sức hét to.
“Mày ra thật không?”
“…Thật mà…”
“Nhớ đấy!” Tao sẽ TRẢ THÙ!
Trên đường về, phần đi phần vội vã cởi cái khăn, tôi tìm hộp đựng dụng cụ y tế, sơ cứu vết thương ngon nghẻ xong tôi mới yên tâm ngồi nghỉ. Chạy mệt cả ngày, buổi trưa cũng chưa kịp ăn no, bụng tôi bắt đầu kêu réo. Còn đang định giục vú Vân, cằn nhằn vì sự chậm trễ của vú mới phát hiện ra rằng nhà tôi nãy giờ vẫn luôn im ắng. Nhìn qua phòng bếp đã được thu dọn, như thể trước đó vài tiếng đồng hồ không hề có xung đột nào xảy ra. Tôi thẫn thờ tiến đến chiếc bàn trống trơn, lại quay sang góc bếp, hình ảnh người đàn bà hì hụi đảo nấu thức ăn vương vấn đâu đây, quen thuộc đến nỗi tôi không cách nào xóa nổi.
Lấy chỗ thức ăn còn thừa trong tủ, tôi kéo bước chân nặng trịch vô phòng. Bỗng một mảnh giấy nhỏ xíu lẫn giữa đống truyện tranh thu hút ánh mắt tôi. Tờ giấy kẻ ô li bé bằng lòng bàn tay, rìa xung quanh nham nhở do xé vội. Bức thư rất ngắn, chỉ vẻn vẹn có vài từ xiêu vẹo.
“Má đi rồi, nhớ dữ dìn sức khoẽ nhe, con trai.”
Xưa con nhà nghèo thường không học đến nơi đến chốn, vú Vân chỉ học tới lớp hai, bà nói biết chữ đã là may mắn lắm rồi, dứt lời vẻ trên mặt vú luôn là một vẻ đầy tự hào.
Để tờ giấy lại vị trí cũ, tôi với tay dốc toàn bộ bút trong hộp, cẩm cả bó lên, điên cuồng gạch xóa. Mực bút bi lẫn với bút máy, chì than xen lẫn màu xanh đỏ… tờ giấy trắng tinh ban đầu nát tươm.
Tôi co người trên giường, chăn đã kéo quá ngực vậy mà suốt đêm mùa hạ đó, thân thể tôi chưa phút nào tìm ra cảm giác ấm áp.
Khoảng thời gian không có vú Vân tôi dần tập làm quen với việc chăm sóc mình, từ việc ăn-uống-ngủ-nghỉ đến cân bằng giữa học và chơi. Ngày ngày ngoài trường học ra làm bạn với tôi chỉ có đống truyện tranh, sống trong thế giới đó nhiều lúc tôi ảo tưởng mình là anh hùng cái thế có năng lực siêu nhiên hoặc nhân vật vĩ đại tài ba,... Nhưng khi trang sách khép lại, tôi lại trở về là một thằng nhóc không gia đình, bạn bè, cả đời tù túng trong bốn bức tường.
Lại nói về Bánh Bột Gạo, theo ước hẹn tôi đợi nó nguyên cả buổi chiều, vậy mà hai ba tiếng đồng hồ sau không thấy tăm hơi nó đâu. Tôi không bận tâm lắm, chỉ thấy hơi tức vì bị một con nhãi cho leo cây. Đến một hôm, trên cái xích đu nhà bên xuất hiện một bóng dáng quen quen, mới đầu tôi còn tưởng nhìn nhầm, đợi tới gần thì mới biết hoá ra là nó thật.
“Ăng! Ăng! ăng đi đâu về đấy?”
Im lặng.
“Ớ, ăng ơi… ăng không trả lời em…”
IM LẶNG!!!!!!!!!!
“Ăng bị điếc rồi… ăng bì điếc rồi à???”
Tôi chịu hết nổi, quay phắt người gào tướng lên. “Điếc cái thằng bố mày!”
“ ‘Thằng bố’??? Thằng bố là gì vậy ăng…?” Bánh Bột Gạo mở to mắt tò mò, cả phân nửa người vươn ra khỏi hàng rào, hai tay chơi vơi. Tôi ngứa mắt, bắt đầu mất kiên nhẫn dùng đống từ thô bỉ xỉa xói vào mặt nó. Ai ngờ nó vẫn mơ hồ, lắc đầu tỏ vẻ không rõ.
“Sing em à? Vậy thì phải là mẹ chứ… ”
Sau này tôi mới biết trước khi chuyển về sống với mẹ thì Bánh Bột Gạo ở dưới quê cùng ngoại suốt, trong ký ức của nó căn bản chưa từng có khái niệm “cha”, có lẽ bởi vì giống nhau, nên tôi mau chóng quên chuyện trả thù kia, tha thứ cho nó. Khi đã chơi khá thân với nhau rồi, nó mới rụt rè đến bên tôi, muốn đòi lại chiếc khăn tay.
“Hơ? Khăn nào? Tao vứt đi tám kiếp rồi!”
Nghe xong Bánh Bột Gạo mặt mũi trắng bệch, chực khóc. “Em về nhà bị ốm…muốn đi… mẹ không cho em đi… huhu… sao ăn lại vất của em…?”
Tôi hả hê nói: “Mày ngu cho chết!”
Bánh Bột Gạo là người bạn đầu tiên của tôi, thuở ấy cây hoè sau nhà còn chưa bị chặt, tôi thường lén lút cùng con bé hàng xóm chạy ra công viên nhét một bao đầy cát treo lên cây hòng rèn luyện cơ thể.
Nói ra thật đáng xấu hổ, chín tuổi tôi chỉ cao 1m25, người lại rất gầy, nếu như chằng may bị vứt giữa sân trường thì họa có dùng ống nhòm chưa chắc đã tìm ra. Vì thế muốn bảo vệ bản thân chỉ có cách là chăm chỉ rèn luyện, tìm tòi phương pháp bù đắp thiếu sót về mặt thể trọng.
Ngày thứ nhật: Tôi vung tay chân đấm có vài phát lên bao cát cứng nhắc, cái bao cứ đứng trơ ra còn lớp da trên tay đều bong tróc, máu rỉ liên hồi. Mỗi bận rửa tay hoặc thay áo đều phải rất cẩn thận, chỉ cần một sơ suất nhỏ sẽ khiến vết thương rách toạc ra đau xót khôn lường. Để khắc phục điều này, mỗi tối trước khi đi ngủ tôi đều lôi lọ thuốc bí truyền trộm được bên phòng cha, xoa xoa bóp bóp lên các đốt xương đến khi chúng nóng rát, đỏ bừng thì mới thôi.
Mới đầu Bánh Bột Gạo còn cổ vũ việc làm của tôi, nhưg càng ngày thương tích trên tay càng nặng, nó đâm ra cà kê khuyên bảo.
“Nghỉ đã nghỉ đã... ngày mai tiếp tục được không ăng?”
Bằng mọi cách vẫn không lay chuyển nổi ý chí sắt đá trong tôi, nó giận dỗi giậm chân, quay người bỏ về. Tưởng nó đi thẳng luôn, ai ngờ lát sau đã thấy cái bóng váy trắng chạy lại, trên tay là một chiếc hộp trắng tinh kèm theo hình chữ thập màu đỏ tươi. Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, nó đã nghiêng đầu, mày hơi nhíu lại rồi bất chợt giấu nhẹm về phía sau.
“Á quên, không ‘cho’ ăng, chỉ ‘cho ăng mượn’ thôi đấy!”
“Ai thèm! Nhà tao có đầy, một xe tải chở không hết!” Hừ một tiếng khinh bỉ, tôi vươn tay giật mạnh lấy hộp cứu thương. Oái oăm thay, loay hoay mãi cũng không mở ra được. Bánh Bột Gạo nhảy lên như cá giãy chết, vội vã giành lấy.
“A! Ăng đừng có đập, để em giúp....”
Nhìn cái hộp phút chốc được bật mở, để che lấp xấu hổ, tôi quát tướng lên hòng lấp liếm.
“Gì chứ! Chẳng qua tay tao đau thôi!”
“Ăng cứ nghịch cho lắm vào đi, đến khi không cầm nổi bát ăn cơm thì có mà lại khóc ra đấy!”
“Cái con bé chết tiệt này, mày ghẹo đòn à?”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng dâng lên một nỗi xúc động mơ hồ. Tuy bố tôi làm bác sĩ, ngày ngày chữa bệnh cho thiên hạ nhưng lớn thế này rồi, ông ấy chưa từng một lần băng bó cho tôi. Vậy mà trong một buổi chiều mùa hạ, một con bé nhỏ hơn tôi vài tuổi, cúi đầu chăm chú quấn từng vòng, lại từng vòng băng lên tay tôi… Lòng đột nhiên phát đau, dù động tác của nó rất nhẹ, chẳng hề đụng mạnh dù chỉ một vết thương ngoài da.
“Ăng! Ăng! Xong rồi!” Giơ tay tôi lên cao, hệt như vừa chế tạo xong một “tác phẩm nghệ thuật” nó vui sướng reo hò. Tôi đưa mắt nhìn vào bàn tay bọc trong bọc ngoài trắng xóa của mình, ngán ngẩm than thở.
“Xấu như ma, mày nghĩ tao vác cái này ra đường có khác gì quái vật không?”
“Xấu đâu? Em thấy đẹp mà!” Nó chu chu mỏ, hai má trắng trẻo vì nắng nóng mà hồng rực lên, bóng nắng loang lổ hắt lên chiếc má núm nhỏ xíu, nụ cười của nó ngọt ngào như kẹo. Chắc bởi đang nằm dưới bóng mát cây hòe, nên tâm tình tôi thanh tĩnh lạ kỳ, hướng mắt lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời trong xanh, tôi thản nhiên.
“Ừ được rồi, chỉ cần ngày nào mày cũng băng giúp tao, dần dần sẽ đẹp lên!”
“Thật không?”
“Tao từng nói dối chưa?”
“Ăng nhớ giữ lời đấy!”
Từ ngày đó, con bé suốt ngày quấn quýt bên tôi. Nhờ có nó các vết thương do “tập luyện” và “thực hành” đều thuyên giảm, và tất nhiên nhờ có tôi trình độ băng bó của nó cũng được nâng cấp lên rất nhiều. Khi thể lực ngày một nâng cấp thì nhu cầu về kỹ thuật càng không thể bỏ qua. Và thế là tôi bắt đầu chuyển sang học kung fu, đào sâu nghiên cứu đủ loại tư thế trong sách vở và phim ảnh. Mới đầu chỉ cần chuẩn xác, càng đẹp mắt càng tốt, tự múa máy một mình. Sau đó nghĩ đi nghĩ lại thấy hầu hết các nhân vật “múa võ ra oai” trước mỗi trận quyết đấu đều rước lấy kết cục thất bại thảm hại. Vậy nên tôi lại chuyển sang chuyên tâm vào lực đánh mạnh nhẹ, áp dụng đúng nơi đúng người. Sau khi tập chán chê nhuần nhuyễn rồi lại nghĩ cách kiếm người phục vụ việc thực hành. Vì thế chỉ cần đứa nào va nhẹ vào tôi, có hành vi “nhìn đểu” là đều được chọn làm “đối tượng” thực nghiệm. Mới đầu cũng bị ăn đòn như cơm bữa, nhưng dần già phản ứng nhanh lẹ, tay chân linh hoạt, hầu như chẳng đứa nào làm khó được tôi. Hồi đó chí tiến thủ và tính hiếu thắng tiềm ẩn trong tôi còn chưa bộc lộ rõ ràng, hoặc đúng hơn là nó vẫn nấp ở một nơi nào đó cần được khai quật và sử dụng nên danh tính của tôi chỉ dừng lại ở phạm vi lớp, chưa hề có ý định “mở rộng địa bàn” ra toàn khu vực.
Thời đấy những đứa nghịch ngợm thường dắt bên mình một con dao tự chế, thỉnh thoảng lại khoe với lũ bạn. Bắt kịp trào lưu, tối ngày tôi trốn ở một góc, hì hụi đập sắt rồi mài giũa. Nếu cái này chưa được sẽ làm tiếp cái thứ hai, thứ ba,... đợi đến khi nào đẹp nhất, hoàn mỹ nhất mới ngừng tay. Nhưng làm xong rồi tôi mới bàng hoàng nhận ra, việc quái gì phải khổ sở vậy, thà mình ra ngoài mua một con dao vừa đẹp vừa tốt còn hơn. Thế là tôi lại ngồi tiếc rẻ quãng thời gian vô ích mà mình bỏ ra.
Phải nói một ít về bản thân tôi là một đứa làm việc thì lười biếng, “cả thèm chóng chán”, nhưng mấy trò tai hại lại được tôi coi trọng thì được làm rất cẩn thận, kiên trì tới cố chấp. Trong đó chuyện tôi kiên trì nhất, cũng là chuyện tôi phiền muộn nhất phải kể đến hai chữ là tình cảm. Tôi cố chấp đến nỗi lặp đi lặp lại việc nhớ một người suốt nhiều năm, mãi ôm hình bóng người ấy trong mỗi giấc mơ, nhắc lại hàng trăm câu “I Love U” và đương nhiên, chỉ dám lẩm nhẩm ở trong bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.