Chương 2: Đến Khi Tôi Chán
Huỳnh Thiên Kỳ
03/10/2024
“ Đến khi tôi chán! ”
Giọng điệu dứt khoát, đôi mắt nghiêm nghị tàn khốc nhưng sắc mặt hiện tại cực kỳ nham hiểm và đểu cáng. Lúc này, Kỷ Kình Bắc đứng dậy khỏi sofa, tiếp tục bước đến đưa tay nâng chiếc cằm của Giang Vũ Thư cho ánh nhìn cả hai đối diện. Bỗng nhiên, khóe môi anh nhếch nhẹ vô cùng lưu manh, chẳng chút xao động trước sự khốn khổ của cô, tầm mắt dịch dời xuống bờ môi căng mọng đã rất lâu anh chưa được thưởng thức, một vị ngọt đặc biệt khiến anh điên đảo nhớ nhung không thể nào quên.
“ Sao? Quyết định thế nào? Tốn khá nhiều thời gian của tôi rồi đấy bé yêu! ”
“ Em còn cách khác sao? ”
Lông mày Kỷ Kình Bắc lập tức nhíu chặt, sắc mặt trở nên thay đổi trông tức giận tột cùng, bàn tay đang ở chiếc cằm cô có dấu hiệu dùng sức.
Thì ra nếu cô còn cách khác, cô sẽ không đến đây tìm Kỷ Kình Bắc anh, càng không chấp nhận quay lại bên anh.
Vì sao chứ? Rõ ràng cả hai đang rất ngọt ngào, vui vẻ, hạnh phúc,...nhưng chỉ ba tháng đầu tiên, thời gian sau cô thay đổi trở nên lạnh nhạt, cáu giận, thường xuyên không nghe điện thoại và trả lời tin nhắn của anh rất chậm.
“ Được lắm... ”
Sau câu nói của Kỷ Kình Bắc, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của Giang Vũ Thư bị túm gọn trong tay đối phương, xoay chuyển nhanh chóng sau đó tấm lưng va phải vào mặt nệm nằm dài trên sofa, thậm chí còn đang hứng chịu sức nặng của người nằm trên đè xuống.
Kỷ Kình Bắc như thú điên hung hăng lau vào cấu xé con mồi ngon ngọt, ngấu nghiến đôi môi mềm mại. Giang Vũ Thư bất động không hề phản kháng, hai mắt đột ngột nhắm lại và từ trong đuôi mắt tràn ra giọt lệ ấm ức, vốn dĩ biết rõ cả hai sắp sửa xảy ra chuyện gì.
Sau đó, Kỷ Kình Bắc tiến xuống dụi vào chiếc cần cổ thon cao của Vũ Thư, bờ môi mạnh bạo mút lấy để lại từng dấu đỏ chót, bàn tay đã bắt đầu sờ soạng lung tung khắp cơ thể nuột nà nóng bỏng, vén lên làn váy chạm trực tiếp vào da thịt vuốt ve phần đùi.
“ Em khóc cái gì? Khóc vì không phải là Nghiêm Lực của em đúng không? ”
Kỷ Kình Bắc phẫn nộ đưa tay bóp lấy cằm của Giang Vũ Thư, cả người hừng hực cơn nóng như có ngọn lửa bùng cháy. Thế là, hai mắt cô mở choàng thống khổ nhìn anh, trong tận đáy sâu xa rõ ràng có tâm tư muộn phiền giấu kín.
“ Hiện tại tôi mới nhận ra, lúc yêu tôi em đâu có thật lòng, chắc chỉ là muốn đùa giỡn tình cảm nên mới không cho tôi. Giang Vũ Thư, không có được em bằng cách này thì tôi chiếm đoạt em bằng cách khác, em đừng hòng thoát khỏi! ”
Cô nói cô sợ, cô muốn thêm một thời gian để mối quan hệ bền chặt, nhưng chắc đó chỉ là cái cớ. Thực sự thì, cô chưa bao giờ xác định tương lai với Kỷ Kình Bắc anh!
Nghĩ lại, anh thấy mình ngu thật, yêu một cách mù quáng, hoàn toàn chẳng có cách nào để quên được Vũ Thư cô, tâm trí và trái tim lúc nào cũng có một hình bóng, vốn dĩ đã thích khi cô chỉ mới mười năm tuổi.
Cơn nóng của Kỷ Kình Bắc đã đến giới hạn, thân thể tráng kiện cao to đứng dậy rời khỏi cơ thể của Giang Vũ Thư. Thế nhưng, chưa được ba giây, cả người cô được anh nhấc bổng nằm gọn trên tay.
“ Em phải là của tôi! ”
Cánh cửa phòng nghỉ được Kỷ Kình Bắc ấn nút cho tự động mở ra, vừa bước đến gần với chiếc giường đã dứt khoát quẳng cơ thể của Giang Vũ Thư lên đó chẳng chút thương tiếc, lần nữa nằm đè xuống người cô và tấn công ngấu nghiến ở đôi môi non mềm chứa đầy mật ngọt.
Thỏa mãn ở đôi môi ngọt ngào, Kỷ Kình Bắc di chuyển tiến xuống vùng cổ thơm ngát liếm láp, bàn tay đặt lên cổ áo sơ mi giật phăng xé đôi khiến bung hết các khuy áo, tiếp tục vùi mặt liếm láp hôn hít vào da thịt trắng noãn.
Và rồi lần lượt từng chiếc áo trên người của Giang Vũ Thư rơi xuống dưới nền, bầu ngực căng tròn nảy lửa cuốn hút phơi bày trước ánh mắt nhiễm đầy dục vọng của Kỷ Kình Bắc, khiến anh đánh mất lý trí sa ngã lau vào chiếm lấy cơ thể anh rất khao khát muốn có.
Một bên xoa nắn một bên cho vào trong miệng thưởng thức thỏa mãn sự thèm khát, nhũ hoa hồng thắm mềm mại bị Kỷ Kình Bắc gặm nhắm bú mút đến săn cứng sưng phù đáng thương.
“ Nếu em nói em có nỗi khổ riêng nên mới chia tay anh thì sao, Kình Bắc? ”
Kỷ Kình Bắc dừng lại hành động, hai bàn tay bóp chặt cổ tay của Giang Vũ Thư ấn xuống dưới nệm, ngẩng lên nhìn cô chợt cười chế giễu, cất tiếng:
“ Là gì? ”
Sự nhân nhượng cuối cùng của anh, đổi lại là sự im lặng của cô. Kết quả, khóe môi Kỷ Kình Bắc khẽ uốn cong, lực ở bàn tay càng thêm siết chặt, nói:
“ Chưa nghĩ ra sao? ”
“ Em... ”
“ Giang Vũ Thư, rốt cuộc em có từng yêu tôi thật lòng không? ”
Hai bên đuôi mắt chảy ra hai dòng lệ, Giang Vũ Thư chăm chú nhìn người đàn ông cô yêu, bờ môi mím chặt kìm ném chẳng lắc đầu hay gật đầu.
Cô biết bản thân đã làm anh tổn thương nhưng cô thực sự bất lực, cô không muốn chính mình làm tổn thương em gái khi cô ấy cũng yêu anh.
“ Thời gian trong năm tháng được không? Em xin anh, em thực sự có nỗi khổ riêng... ”
“ Tôi đã nói, ĐẾN KHI TÔI CHÁN! ”
Giọng điệu dứt khoát, đôi mắt nghiêm nghị tàn khốc nhưng sắc mặt hiện tại cực kỳ nham hiểm và đểu cáng. Lúc này, Kỷ Kình Bắc đứng dậy khỏi sofa, tiếp tục bước đến đưa tay nâng chiếc cằm của Giang Vũ Thư cho ánh nhìn cả hai đối diện. Bỗng nhiên, khóe môi anh nhếch nhẹ vô cùng lưu manh, chẳng chút xao động trước sự khốn khổ của cô, tầm mắt dịch dời xuống bờ môi căng mọng đã rất lâu anh chưa được thưởng thức, một vị ngọt đặc biệt khiến anh điên đảo nhớ nhung không thể nào quên.
“ Sao? Quyết định thế nào? Tốn khá nhiều thời gian của tôi rồi đấy bé yêu! ”
“ Em còn cách khác sao? ”
Lông mày Kỷ Kình Bắc lập tức nhíu chặt, sắc mặt trở nên thay đổi trông tức giận tột cùng, bàn tay đang ở chiếc cằm cô có dấu hiệu dùng sức.
Thì ra nếu cô còn cách khác, cô sẽ không đến đây tìm Kỷ Kình Bắc anh, càng không chấp nhận quay lại bên anh.
Vì sao chứ? Rõ ràng cả hai đang rất ngọt ngào, vui vẻ, hạnh phúc,...nhưng chỉ ba tháng đầu tiên, thời gian sau cô thay đổi trở nên lạnh nhạt, cáu giận, thường xuyên không nghe điện thoại và trả lời tin nhắn của anh rất chậm.
“ Được lắm... ”
Sau câu nói của Kỷ Kình Bắc, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của Giang Vũ Thư bị túm gọn trong tay đối phương, xoay chuyển nhanh chóng sau đó tấm lưng va phải vào mặt nệm nằm dài trên sofa, thậm chí còn đang hứng chịu sức nặng của người nằm trên đè xuống.
Kỷ Kình Bắc như thú điên hung hăng lau vào cấu xé con mồi ngon ngọt, ngấu nghiến đôi môi mềm mại. Giang Vũ Thư bất động không hề phản kháng, hai mắt đột ngột nhắm lại và từ trong đuôi mắt tràn ra giọt lệ ấm ức, vốn dĩ biết rõ cả hai sắp sửa xảy ra chuyện gì.
Sau đó, Kỷ Kình Bắc tiến xuống dụi vào chiếc cần cổ thon cao của Vũ Thư, bờ môi mạnh bạo mút lấy để lại từng dấu đỏ chót, bàn tay đã bắt đầu sờ soạng lung tung khắp cơ thể nuột nà nóng bỏng, vén lên làn váy chạm trực tiếp vào da thịt vuốt ve phần đùi.
“ Em khóc cái gì? Khóc vì không phải là Nghiêm Lực của em đúng không? ”
Kỷ Kình Bắc phẫn nộ đưa tay bóp lấy cằm của Giang Vũ Thư, cả người hừng hực cơn nóng như có ngọn lửa bùng cháy. Thế là, hai mắt cô mở choàng thống khổ nhìn anh, trong tận đáy sâu xa rõ ràng có tâm tư muộn phiền giấu kín.
“ Hiện tại tôi mới nhận ra, lúc yêu tôi em đâu có thật lòng, chắc chỉ là muốn đùa giỡn tình cảm nên mới không cho tôi. Giang Vũ Thư, không có được em bằng cách này thì tôi chiếm đoạt em bằng cách khác, em đừng hòng thoát khỏi! ”
Cô nói cô sợ, cô muốn thêm một thời gian để mối quan hệ bền chặt, nhưng chắc đó chỉ là cái cớ. Thực sự thì, cô chưa bao giờ xác định tương lai với Kỷ Kình Bắc anh!
Nghĩ lại, anh thấy mình ngu thật, yêu một cách mù quáng, hoàn toàn chẳng có cách nào để quên được Vũ Thư cô, tâm trí và trái tim lúc nào cũng có một hình bóng, vốn dĩ đã thích khi cô chỉ mới mười năm tuổi.
Cơn nóng của Kỷ Kình Bắc đã đến giới hạn, thân thể tráng kiện cao to đứng dậy rời khỏi cơ thể của Giang Vũ Thư. Thế nhưng, chưa được ba giây, cả người cô được anh nhấc bổng nằm gọn trên tay.
“ Em phải là của tôi! ”
Cánh cửa phòng nghỉ được Kỷ Kình Bắc ấn nút cho tự động mở ra, vừa bước đến gần với chiếc giường đã dứt khoát quẳng cơ thể của Giang Vũ Thư lên đó chẳng chút thương tiếc, lần nữa nằm đè xuống người cô và tấn công ngấu nghiến ở đôi môi non mềm chứa đầy mật ngọt.
Thỏa mãn ở đôi môi ngọt ngào, Kỷ Kình Bắc di chuyển tiến xuống vùng cổ thơm ngát liếm láp, bàn tay đặt lên cổ áo sơ mi giật phăng xé đôi khiến bung hết các khuy áo, tiếp tục vùi mặt liếm láp hôn hít vào da thịt trắng noãn.
Và rồi lần lượt từng chiếc áo trên người của Giang Vũ Thư rơi xuống dưới nền, bầu ngực căng tròn nảy lửa cuốn hút phơi bày trước ánh mắt nhiễm đầy dục vọng của Kỷ Kình Bắc, khiến anh đánh mất lý trí sa ngã lau vào chiếm lấy cơ thể anh rất khao khát muốn có.
Một bên xoa nắn một bên cho vào trong miệng thưởng thức thỏa mãn sự thèm khát, nhũ hoa hồng thắm mềm mại bị Kỷ Kình Bắc gặm nhắm bú mút đến săn cứng sưng phù đáng thương.
“ Nếu em nói em có nỗi khổ riêng nên mới chia tay anh thì sao, Kình Bắc? ”
Kỷ Kình Bắc dừng lại hành động, hai bàn tay bóp chặt cổ tay của Giang Vũ Thư ấn xuống dưới nệm, ngẩng lên nhìn cô chợt cười chế giễu, cất tiếng:
“ Là gì? ”
Sự nhân nhượng cuối cùng của anh, đổi lại là sự im lặng của cô. Kết quả, khóe môi Kỷ Kình Bắc khẽ uốn cong, lực ở bàn tay càng thêm siết chặt, nói:
“ Chưa nghĩ ra sao? ”
“ Em... ”
“ Giang Vũ Thư, rốt cuộc em có từng yêu tôi thật lòng không? ”
Hai bên đuôi mắt chảy ra hai dòng lệ, Giang Vũ Thư chăm chú nhìn người đàn ông cô yêu, bờ môi mím chặt kìm ném chẳng lắc đầu hay gật đầu.
Cô biết bản thân đã làm anh tổn thương nhưng cô thực sự bất lực, cô không muốn chính mình làm tổn thương em gái khi cô ấy cũng yêu anh.
“ Thời gian trong năm tháng được không? Em xin anh, em thực sự có nỗi khổ riêng... ”
“ Tôi đã nói, ĐẾN KHI TÔI CHÁN! ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.