Chương 15: Đối thủ
uglygirllovemoon
09/06/2014
Reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Anh Huy lãnh đạm nhấc máy, anh thừa biết người gọi là ai:
_ A lô, ba, con nghe ạ - Anh lễ phép nói
_ 3 đứa về Anh gấp, có chuyện rồi – Ông gấp rút lên tiếng rồi cúp máy ngang. Vừa gác máy, anh cùng Thiên Quân, Thụy Minh xách vali tiến thẳng ra sân bay. Dường như anh đã đoán trước mọi chuyện. Nhưng anh không ngờ một điều…nó đã vác vali đi từ 3 tiếng trước
3h sáng tại Anh Quốc:
Nó vô tư bước vào tòa biệt thự lớn, đôi mắt ẩn sâu khó hiểu...đôi môi khẽ nhuếch nụ cười nửa miệng. Đôi chân nó lê thẳng vào tầng cao nhất, cũng là nơi papa nó ngự trị. Nó lãnh đạm ngồi xuống trong ánh nhìn cực kì ngạc nhiên của pama nó:
_ba, mẹ - Nó lạnh lùng nói.
Ông Thiên Phong dường như đã biết được. Nhắm tịt đôi mắt, ông thở dài bảo:
_ Con biết được gì rồi? – Ông lo lắng hỏi, thật sự ông không muốn nó dính vào những chuyện rắc rối sắp xảy ra.
_ Tất cả... Hoàng Nhật Minh, người mới xuất hiện, không biết là ai mà dám lấy họ Hoàng, tuy thế lực cũng tốt đấy, nhưng vụ này không thể thiếu con. – Nó tuôn một tràn làm papa nó phải ngất ngây:
_ Không được!!! Con không được xen vào!!! – mama nó hét lên làm nó muốn rụng tim. Nó chả nói gì cả, định đứng dậy bước đi thì..:
_ Em biết Hoàng Nhật Kim Vân chứ, con bé đó định cướp Anh Huy của em đấy! – Thụy Minh từ cửa bước vào, khẽ mĩm cười châm dầu vô lửa. Nhưng nó vẫn lạnh lùng đến vô cảm:
_ Cái đó thì liên quan gì em, hắn chả là gì cả. – Nó nhún vai lê đi mà không quên ném lại một câu:
_ Hoàng Thiên Lâm thì vẫn là Hoàng Thiên..
Rầm!
Chưa nói xong câu, nó va phải một con nhỏ chảnh chọe, cao hơn nó chừng 1 cái đầu, nhỏ diện trên người nguyên cây Black từ đầu đến chân. Nhỏ này là sát thủ mới được tuyển về. Thấy nó nhỏ bé, nhỏ quát lên:
_ Con nhóc, chỗ này không phải để mày vào...- Vừa nói dứt câu, nhỏ định giơ tay tát nó...Lúc này nó nhanh chóng chụp tay nhỏ lại dúi mạnh ra sau. Nhỏ tức quá hét lên:
_Con ranh! – rồi nắm tay thành đấm định đánh nó. Nhanh chóng bắt đòn, nó dùng đôi chân ngắn củn đạp vào bụng nhỏ, lúc này nó đã diên thật sự, nó tiến tới nắm lấy tóc nhỏ đập đầu vào tường, gương mặt lúc này sắc lạnh vô cùng. Rồi từ từ rút con dao gâm từ ống giày ra, liếc lên mặt nhỏ vài nhác, amu1 bắng ra vấy lên tay nó. Thật ghê rợn, nó đưa lưỡi liếm sạch chỗ máu rồi cắm thẳng con dao vào ngực ả. Xong! Nó bước đi với gương mặt thỏa mãng cực độ.
Việt Nam
Cháu lên ba, cháu vô mẫu giáo....tiếng chuông điện thoại vang lên, nó nghe đấy, nhưng vẫn ngủ. Tiếng chuông cứ tiếp diễn cả chục lần như vậy làm cho người bên kia tức muốn trào máu. Mà người bên kia chính là hắn ý mà. Quá bức xúc, hắn đâp điện thoại mạnh vào một góc tường và... tiếp theo đó là... những tiếng rủa xa xả của mama hắn vì tội ăn hại. Ngồi thu lu một mình tự kỉ, hắn đang nghĩ ra 1 kế hoạch để lừa tình nó. Đúng lúc Băng Anh bước vào:
_ Thiên An, có người muốn gặp An – nói rồi nhỏ bước luôn để hắn một mình hoài nghi
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Anh Huy lãnh đạm nhấc máy, anh thừa biết người gọi là ai:
_ A lô, ba, con nghe ạ - Anh lễ phép nói
_ 3 đứa về Anh gấp, có chuyện rồi – Ông gấp rút lên tiếng rồi cúp máy ngang. Vừa gác máy, anh cùng Thiên Quân, Thụy Minh xách vali tiến thẳng ra sân bay. Dường như anh đã đoán trước mọi chuyện. Nhưng anh không ngờ một điều…nó đã vác vali đi từ 3 tiếng trước
3h sáng tại Anh Quốc:
Nó vô tư bước vào tòa biệt thự lớn, đôi mắt ẩn sâu khó hiểu...đôi môi khẽ nhuếch nụ cười nửa miệng. Đôi chân nó lê thẳng vào tầng cao nhất, cũng là nơi papa nó ngự trị. Nó lãnh đạm ngồi xuống trong ánh nhìn cực kì ngạc nhiên của pama nó:
_ba, mẹ - Nó lạnh lùng nói.
Ông Thiên Phong dường như đã biết được. Nhắm tịt đôi mắt, ông thở dài bảo:
_ Con biết được gì rồi? – Ông lo lắng hỏi, thật sự ông không muốn nó dính vào những chuyện rắc rối sắp xảy ra.
_ Tất cả... Hoàng Nhật Minh, người mới xuất hiện, không biết là ai mà dám lấy họ Hoàng, tuy thế lực cũng tốt đấy, nhưng vụ này không thể thiếu con. – Nó tuôn một tràn làm papa nó phải ngất ngây:
_ Không được!!! Con không được xen vào!!! – mama nó hét lên làm nó muốn rụng tim. Nó chả nói gì cả, định đứng dậy bước đi thì..:
_ Em biết Hoàng Nhật Kim Vân chứ, con bé đó định cướp Anh Huy của em đấy! – Thụy Minh từ cửa bước vào, khẽ mĩm cười châm dầu vô lửa. Nhưng nó vẫn lạnh lùng đến vô cảm:
_ Cái đó thì liên quan gì em, hắn chả là gì cả. – Nó nhún vai lê đi mà không quên ném lại một câu:
_ Hoàng Thiên Lâm thì vẫn là Hoàng Thiên..
Rầm!
Chưa nói xong câu, nó va phải một con nhỏ chảnh chọe, cao hơn nó chừng 1 cái đầu, nhỏ diện trên người nguyên cây Black từ đầu đến chân. Nhỏ này là sát thủ mới được tuyển về. Thấy nó nhỏ bé, nhỏ quát lên:
_ Con nhóc, chỗ này không phải để mày vào...- Vừa nói dứt câu, nhỏ định giơ tay tát nó...Lúc này nó nhanh chóng chụp tay nhỏ lại dúi mạnh ra sau. Nhỏ tức quá hét lên:
_Con ranh! – rồi nắm tay thành đấm định đánh nó. Nhanh chóng bắt đòn, nó dùng đôi chân ngắn củn đạp vào bụng nhỏ, lúc này nó đã diên thật sự, nó tiến tới nắm lấy tóc nhỏ đập đầu vào tường, gương mặt lúc này sắc lạnh vô cùng. Rồi từ từ rút con dao gâm từ ống giày ra, liếc lên mặt nhỏ vài nhác, amu1 bắng ra vấy lên tay nó. Thật ghê rợn, nó đưa lưỡi liếm sạch chỗ máu rồi cắm thẳng con dao vào ngực ả. Xong! Nó bước đi với gương mặt thỏa mãng cực độ.
Việt Nam
Cháu lên ba, cháu vô mẫu giáo....tiếng chuông điện thoại vang lên, nó nghe đấy, nhưng vẫn ngủ. Tiếng chuông cứ tiếp diễn cả chục lần như vậy làm cho người bên kia tức muốn trào máu. Mà người bên kia chính là hắn ý mà. Quá bức xúc, hắn đâp điện thoại mạnh vào một góc tường và... tiếp theo đó là... những tiếng rủa xa xả của mama hắn vì tội ăn hại. Ngồi thu lu một mình tự kỉ, hắn đang nghĩ ra 1 kế hoạch để lừa tình nó. Đúng lúc Băng Anh bước vào:
_ Thiên An, có người muốn gặp An – nói rồi nhỏ bước luôn để hắn một mình hoài nghi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.