Chương 5: Why!!!!
uglygirllovemoon
09/06/2014
_Aaaaaaaa….- Nó hét toáng lên, mặt đỏ bừng bừng vì nhục, mắt hằng lên những tia lửa chết người, tay liên tục tát thẳng vào mặt Thiên An. Hắn lúc này chả còn biết gì cả, đầu hoa cả lên. Thấy tình hình quá nguy cấp, Diệp Ý kéo đẩy nó về hướng nhà vệ sinh, trề môi lắc đầu vì hành động con nít của nó.Cũng may là nó có mang theo áo sơ mi dự phòng Băng Anh chơi xấu, nhưng…:
_Sao lại là áo trắng vậy trời, chết thật… huhuhu…- Nó rên rỉ như ma chết oan, nhưng rồi cũng cam chịu số phận.
_ Đó chẳng phải là điều bồ muốn sao… Trịnh Nguyên Hân. Băng Anh vừa rửa tay vừa mỉa mai Nguyên Hân.
_Cô thôi cái điệu bộ đầm tiện đó đi. Nguyên Hân cáo kỉnh liếc lại. Mặt cô có vẻ rất băng giá, nhưng bên trong rất giận, rất muốn ăn tươi nuốt sống Băng Anh.
(Trịnh Nguyên Hân: em gái của Nghiêm Anh Huy, tên thật là Nghiêm Nguyên Huy, cô phải hóa trang để nó không nhận ra, đồng thời luôn theo dõi và bảo vệ nó- Chị dâu cô, là con người lạnh lùng với tất cả trừ nó).
_ Mày vừa nói gì thế hả!!!! Yến Oanh xoắn tay áo, lê đôi giày cao gót đã ra mấy chục đời dương nào rồi bước tới giơ tay tát Nguyên Hân.
_ Loại chó bám đuôi như mày không đủ tư cách để cải với tao, ngay cả chủ mày nữa. Cô vẫn vậy, vẫn băng giá chụp lấy tay nhỏ dúi về phía Băng Anh, đôi môi nhuếch lên nụ cười nữa miệng khinh bỉ nhìn cả hai rồi bước đi. Mặt hai nhỏ lúc này rất đỏ, đỏ vì nhục, vì giận.Nhưng điều làm cho 2 đứa thấy nhục hơn( sau này mới biết mình nhục) là nó đã quay lại cảnh Nguyên Hân chửi rồi ra ngoài. Ôi trời ơi nhục quá hahaha. Nó bước ra ngoài thì trận đấu đã kết thúc, hôm nay đội nó thắng đậm luôn, tiền thưởng gần 2 triệu đó nha. Nhưng chiến thắng ngày hôm nay chẳng có ý nghĩa gì với hắn cả, hơn nữa số điểm là do Nhật Anh ghi cơ. Thấy nó ra, hắn nhanh chóng kéo tay lôi nó đi xềnh xệch, đôi mắt đượm buồn, tay rung rung. Quả thật lúc này hắn rất sợ, rất sợ cái trề môi khinh bỉ của nó, sợ những câu nó đá đểu tuyệt chiêu và cả con người nó nữa. Đây là lần đầu tiên hắn sợ một đứa con gái tới vậy, mặt hắn ta đỏ dần, đỏ dần, tim đập rất nhanh. Cuối cùng nó cũng hét lên cắt đứt dòng cảm xúc kì lạ này.
_ Mày điên hả!!!!!! Nó hét to kinh khủng, mặt đỏ lên tức giận, nãy giờ nó kêu mà hắn có chịu nghe đâu, tức mình cũng phải sử dụng tuyệt chiêu thôi.
_Hả? Hắn ngây người nhìn nó, đôi mắt vốn to nay còn mở to hơn, hai má hắn ửng hồng, đôi môi đỏ mọng trên gương mặt cực baby của hắn, ai nhìn mà không sịt máu mũi máu mồm mới lị( Sao giống con gái quá vậy ta). Nhưng nó thì không, đơn giản vì đây không phải là mẫu người nó thích.
_ Chuyện gì? Nó hằn học nói
_ An…An.. “ Liệu bây giờ mình có nên nói không ta, ui mắc cỡ quá” – Nghĩ tới đây, mặt hắn tự nhiên đỏ lựng, miệng cười cười nhìn nó
_Thằng này, nói không. Nó lớn tiếng chửi hắn vì có mặt Yến Oanh ở đó đang nghe lén ý mà như để chọc tức nhỏ.
_ Hì Hì …An… Hắn nhắm mắt lại, hít lấy một hơi thật dài( toàn cacbonic hì)…Thích Lâm.- Nghe xong câu đó, nhỏ yến oanh ngã quỵ xuống không tin vào tai mình, nhỏ cứ lắc đầu liên tục rồi lại dụi dụi đôi mắt, chưa hết, nhỏ còn ngoáy ngoáy tai nữa( bẩn quá ọe).
_ Không thích!!!! Nó khinh khỉnh trả lời, vì nó đã biết trước. Phải, đây là điều nó muốn nghe từ miệng Thiên An, để làm gì cơ chứ, nó yêu hắn. NO NO NO. Nó chỉ muốn gây… sóng gió mà thôi.
_Why? Hắn hét lên trong đau đớn tuyệt vọng. Lòng hắn lúc này nghĩ nó thích Nhật Anh nên đang muốn cho hắn 1 trận.
_ Tại vì tui không thích, Không Thích KHÔNG THÍCH sài đồ cũ nghe rõ chưa. Nó nhấn mạnh từ không thích như để giết chết lòng ai kia., rồi thông thả bước đi mà không quên liếc người kia đang ngồi nhìn nó trân trân làm cho nhỏ thót tim.
_ Hức... Mày không cần phải vậy đâu Lâm Thiên An, chỉ là trò đùa thôi. Hắn cười đấy, hắn đang nói đấy, nhưng từ khóe mắt lại rơi những giọt nước mắt. Hắn chưa bao giờ đau đến vậy.
_ Nè. Mọi người, ăn mừng đi- Hắn đề nghị. Nói là đề nghị vậy thôi chứ ai mà không dám nghe chứ, đại ca mà.
_ Ăn kem nha!! Băng Anh ôm lấy cánh tay hắn ra vẻ đàn chị, cũng chả ai lên tiếng, trừ nó:
_ Ăn lẩu đi, mình có tới 2 triệu cơ mà. Nó nũng nịu cầm tay Nhật Anh và Thiên An, làm cho 2 người họ mặt đỏ như cà chua thúi.
_ Ừ thì ăn lẩu. Thiên An gỡ tay Băng Anh ra làm cho nhỏ quê tột độ, quay sang nhìn nó cười hiền. Còn Nhật Anh thì ôm chầm lấy nó, thỏ thẻ:
_ Lâm ăn lẩu gì, tui chở Lâm đi nha.- Trời ơi, cậu có biết hành động của cậu đã làm bao nhiêu người điên lên không vậy trời. Băng Anh sôi máu lộn ruột nhìn nó, khong những vậy, còn có cả Diệp Ý nữa, còn về cậu thì có ánh mắt căm thù từ hắn và ánh mắt cực nảy lửa từ Nguyên Hân đang muốn giết cậu tới nơi ý.
“Nhất định, mình sẽ không bỏ cuộc, hãy chờ đó Nguyễn Nhật Anh”.
_Sao lại là áo trắng vậy trời, chết thật… huhuhu…- Nó rên rỉ như ma chết oan, nhưng rồi cũng cam chịu số phận.
_ Đó chẳng phải là điều bồ muốn sao… Trịnh Nguyên Hân. Băng Anh vừa rửa tay vừa mỉa mai Nguyên Hân.
_Cô thôi cái điệu bộ đầm tiện đó đi. Nguyên Hân cáo kỉnh liếc lại. Mặt cô có vẻ rất băng giá, nhưng bên trong rất giận, rất muốn ăn tươi nuốt sống Băng Anh.
(Trịnh Nguyên Hân: em gái của Nghiêm Anh Huy, tên thật là Nghiêm Nguyên Huy, cô phải hóa trang để nó không nhận ra, đồng thời luôn theo dõi và bảo vệ nó- Chị dâu cô, là con người lạnh lùng với tất cả trừ nó).
_ Mày vừa nói gì thế hả!!!! Yến Oanh xoắn tay áo, lê đôi giày cao gót đã ra mấy chục đời dương nào rồi bước tới giơ tay tát Nguyên Hân.
_ Loại chó bám đuôi như mày không đủ tư cách để cải với tao, ngay cả chủ mày nữa. Cô vẫn vậy, vẫn băng giá chụp lấy tay nhỏ dúi về phía Băng Anh, đôi môi nhuếch lên nụ cười nữa miệng khinh bỉ nhìn cả hai rồi bước đi. Mặt hai nhỏ lúc này rất đỏ, đỏ vì nhục, vì giận.Nhưng điều làm cho 2 đứa thấy nhục hơn( sau này mới biết mình nhục) là nó đã quay lại cảnh Nguyên Hân chửi rồi ra ngoài. Ôi trời ơi nhục quá hahaha. Nó bước ra ngoài thì trận đấu đã kết thúc, hôm nay đội nó thắng đậm luôn, tiền thưởng gần 2 triệu đó nha. Nhưng chiến thắng ngày hôm nay chẳng có ý nghĩa gì với hắn cả, hơn nữa số điểm là do Nhật Anh ghi cơ. Thấy nó ra, hắn nhanh chóng kéo tay lôi nó đi xềnh xệch, đôi mắt đượm buồn, tay rung rung. Quả thật lúc này hắn rất sợ, rất sợ cái trề môi khinh bỉ của nó, sợ những câu nó đá đểu tuyệt chiêu và cả con người nó nữa. Đây là lần đầu tiên hắn sợ một đứa con gái tới vậy, mặt hắn ta đỏ dần, đỏ dần, tim đập rất nhanh. Cuối cùng nó cũng hét lên cắt đứt dòng cảm xúc kì lạ này.
_ Mày điên hả!!!!!! Nó hét to kinh khủng, mặt đỏ lên tức giận, nãy giờ nó kêu mà hắn có chịu nghe đâu, tức mình cũng phải sử dụng tuyệt chiêu thôi.
_Hả? Hắn ngây người nhìn nó, đôi mắt vốn to nay còn mở to hơn, hai má hắn ửng hồng, đôi môi đỏ mọng trên gương mặt cực baby của hắn, ai nhìn mà không sịt máu mũi máu mồm mới lị( Sao giống con gái quá vậy ta). Nhưng nó thì không, đơn giản vì đây không phải là mẫu người nó thích.
_ Chuyện gì? Nó hằn học nói
_ An…An.. “ Liệu bây giờ mình có nên nói không ta, ui mắc cỡ quá” – Nghĩ tới đây, mặt hắn tự nhiên đỏ lựng, miệng cười cười nhìn nó
_Thằng này, nói không. Nó lớn tiếng chửi hắn vì có mặt Yến Oanh ở đó đang nghe lén ý mà như để chọc tức nhỏ.
_ Hì Hì …An… Hắn nhắm mắt lại, hít lấy một hơi thật dài( toàn cacbonic hì)…Thích Lâm.- Nghe xong câu đó, nhỏ yến oanh ngã quỵ xuống không tin vào tai mình, nhỏ cứ lắc đầu liên tục rồi lại dụi dụi đôi mắt, chưa hết, nhỏ còn ngoáy ngoáy tai nữa( bẩn quá ọe).
_ Không thích!!!! Nó khinh khỉnh trả lời, vì nó đã biết trước. Phải, đây là điều nó muốn nghe từ miệng Thiên An, để làm gì cơ chứ, nó yêu hắn. NO NO NO. Nó chỉ muốn gây… sóng gió mà thôi.
_Why? Hắn hét lên trong đau đớn tuyệt vọng. Lòng hắn lúc này nghĩ nó thích Nhật Anh nên đang muốn cho hắn 1 trận.
_ Tại vì tui không thích, Không Thích KHÔNG THÍCH sài đồ cũ nghe rõ chưa. Nó nhấn mạnh từ không thích như để giết chết lòng ai kia., rồi thông thả bước đi mà không quên liếc người kia đang ngồi nhìn nó trân trân làm cho nhỏ thót tim.
_ Hức... Mày không cần phải vậy đâu Lâm Thiên An, chỉ là trò đùa thôi. Hắn cười đấy, hắn đang nói đấy, nhưng từ khóe mắt lại rơi những giọt nước mắt. Hắn chưa bao giờ đau đến vậy.
_ Nè. Mọi người, ăn mừng đi- Hắn đề nghị. Nói là đề nghị vậy thôi chứ ai mà không dám nghe chứ, đại ca mà.
_ Ăn kem nha!! Băng Anh ôm lấy cánh tay hắn ra vẻ đàn chị, cũng chả ai lên tiếng, trừ nó:
_ Ăn lẩu đi, mình có tới 2 triệu cơ mà. Nó nũng nịu cầm tay Nhật Anh và Thiên An, làm cho 2 người họ mặt đỏ như cà chua thúi.
_ Ừ thì ăn lẩu. Thiên An gỡ tay Băng Anh ra làm cho nhỏ quê tột độ, quay sang nhìn nó cười hiền. Còn Nhật Anh thì ôm chầm lấy nó, thỏ thẻ:
_ Lâm ăn lẩu gì, tui chở Lâm đi nha.- Trời ơi, cậu có biết hành động của cậu đã làm bao nhiêu người điên lên không vậy trời. Băng Anh sôi máu lộn ruột nhìn nó, khong những vậy, còn có cả Diệp Ý nữa, còn về cậu thì có ánh mắt căm thù từ hắn và ánh mắt cực nảy lửa từ Nguyên Hân đang muốn giết cậu tới nơi ý.
“Nhất định, mình sẽ không bỏ cuộc, hãy chờ đó Nguyễn Nhật Anh”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.