Bố Mẹ Giàu Có Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi
Chương 23
Tây Tích
10/07/2021
Sau khi tên nhóc bị đánh, không dám kiếm chuyện với Lục Vãn, quay đầu vừa chảy nước mắt vừa trừng mắt với chướng ngại vật.
"Cậu làm gì vậy chứ? Đột nhiên đứng lên cũng không nói tiếng nào, vì cậu mà tôi suýt chút tạ thế tại chỗ rồi có biết không hả?"
Trần Niệm Khanh nhìn cậu một cái, giọng rất nhẹ: "Ồ."
Hứa Yêu: "..."
Ồ? Cái "Ồ" này của cậu là có ý gì?
Tên nhóc ngồi một bên ôm đầu, cuối cùng cũng ngoan ngoãn lại.
Lục Vãn mở đầu xong, câu lạc bộ âm nhạc vào trận.
Đầu tiên là một đôi nam nữ song ca, chất giọng cực kỳ ăn ý với nhau.
Sau đó có hai bạn nữ xinh đẹp chọn một bài nhạc có tiết tấu sôi động, vừa hát vừa nhảy, động tác đều nhau, hoàn toàn có thể tham gia show chọn nhóm nhạc nữ.
Tiếp theo là hai tên nhóc biểu diễn một đoạn rap ngẫu hứng...
Vẻ mặt của các bạn trong câu lạc bộ trượt ván từ " (⊙⊙)" (trợn mắt kinh ngạc) dần dần biến thành "orz..." (quỳ lạy)
Sau khi quỳ xem xong, thì ra ngoài hát theo nhạc, còn có thể biến tấu nhiều loại khác như vậy.
Vậy cũng quá lợi hại, khó trách người khác đều nói ngưỡng vào của câu lạc bộ âm nhạc rất cao, được xưng là nơi đại thần tụ hội.
Đây tuyệt đối là cấp bậc chuyên nghiệp, kiểu có thể bán vé vào cửa ấy.
Nhưng họ cũng không cao ngạo, lạnh lùng như lời đồn, những người này không phải đều rất hăng hái sao?
Người của câu lạc bộ âm nhạc quả thực rất dốc sức, dù sao Lục Vãn hát không tệ, cũng rất có thành ý.
Bọn họ là người chuyên nghiệp, cũng không thể bị đánh bại được.
Không phải là vì người khác, mà là muốn giữ mặt mũi trước mặt Lục tổng.
Chờ biểu diễn xong, Tống Thiến Thiến bật đèn trong phòng lên, căn phòng tối tăm sáng lên trong nháy mắt.
Cô đi tới trước mặt Lục Vãn nói: "Cậu hát khá tốt, nếu không thì đến câu lạc bộ âm nhạc của chúng mình đi."
Lục Vãn: "Tôi sao? Nhưng tôi chỉ biết hát có mấy bài thôi, nhạc cụ khác thì không biết gì cả, không thích hợp lắm, các cậu thật sự rất lợi hại."
Tống Thiến Thiến nghĩ thầm cậu đặc biệt thích hợp, có điều nếu cô đã nói như vậy rồi, Tống Thiến Thiến cũng không cần phải cưỡng cầu, chỉ bảo Lục Vãn suy nghĩ thật kỹ, rồi lấy điện thoại ra nói: "Không thì chúng ta kết bạn WeChat đi, cả QQ nữa."
Lục Vãn: "Cũng được."
Mọi người trong câu lạc bộ âm nhạc dồn dập lấy điện thoại ra, thể hiện muốn kết bạn WeChat với Lục Vãn.
Người của câu lạc bộ trượt ván nhìn thấy, nếu trao đổi Wechat tập thể, vậy thì họ cũng muốn!
Nhờ phúc của Lục Vãn, các bạn nam trong câu lạc bộ trượt ván đã được kết bạn WeChat với các bạn nữ của câu lạc bộ âm nhạc!
Dù sao đi nữa thì mỗi người đều như mở cờ trong bụng, họ nhận định sau này Lục Vãn chính là ngọn đèn chỉ đường của họ!
Tống Thiến Thiến lại hỏi: "Đúng rồi, cậu có Ins (Instagram) và Weibo không, chúng ta theo dõi nhau đi."
Lục Vãn: "Ins không có, Weibo thì mình rất ít khi dùng."
Tống Thiến Thiến mở Weibo ra, cho Lục Vãn xem tên tài khoản của mình, cười nói: "Đây là mình, tên của cậu là gì để mình theo dõi."
Lục Vãn không nghĩ tới Tống Thiến Thiến sẽ chủ động như vậy, do dự vài giây, vẫn là lấy điện thoại ra.
"Gần đây mình rất ít khi dùng Weibo, hơn nữa mình là người rất tẻ nhạt."
Weibo của Lục Vãn... toàn là đồ ăn.
Tài khoản này cô dùng từ hồi mới lên cấp ba, được khoảng hơn một năm rồi, vì có đôi lúc cũng muốn ghi lại cuộc sống.
Cô có quan sát Weibo của những cô gái khác, có đồ ăn, có những đồ vật nhỏ xinh đẹp, còn có các loại quote*.
*quote: trích đoạn văn/ thơ...
Xem ra đều rất đáng yêu.
Lúc bắt đầu Lục Vãn cũng đặt một cái tên Weibo rất nữ tính, sau đó... Đổi thành "Hôm nay tôi cũng đang ăn uống vô độ..." như bây giờ.
Weibo của cô toàn là đồ ăn, chụp lại ảnh đồ ăn hằng ngày của mình đăng lên.
Có lúc một ngày cập nhật năm lần, một ngày có thể ăn năm bữa.
Làm công ở cửa hàng đồ nướng bao ăn, phần ăn của căn tin trường học cũng rất đủ, cho nên nhìn vào hình ảnh khá chấn động.
So với salad và hoa quả mà những cô gái khác đăng lên, thì không phải cô giống như người mỗi ngày đều ăn uống vô độ sao...
Tuy rằng... với cô mà nói thì đây là lượng thức ăn bình thường thôi.
Sinh hoạt của Lục Vãn mỗi ngày đều là ba điểm một đường, thật sự là chẳng có gì hay ho, chẳng có nội dung gì để đăng lên cả.
Cho nên dần dần, không hiểu sao tài khoản Weibo này đã biến thành Weibo dùng để ghi chép mỗi ngày cô đã ăn uống những gì.
Quả thực là một làn gió mới.
Cô cảm thấy rất tẻ nhạt, thế nhưng dần dần cũng có một ít người theo dõi.
Sau đó thậm chí có được khoảng 10 ngàn fans, những người đó mỗi ngày đều muốn nhìn xem cô lại ăn món gì, nói là sẽ có cảm giác rất hạnh phúc.
"Có phải là có chút nhạt nhẽo không." Lục Vãn hỏi.
Tống Thiến Thiến đang lướt xem Weibo của Lục Vãn, ngẩng đầu nói: "Không nhạt nhẽo chút nào! Người nhà cậu chưa từng nói là cậu đáng yêu đến mức phạm quy sao?"
Lục Vãn suy nghĩ một chút rồi nói: "Không có, anh của mình nói là mình xấu nhất nhà."
Tống Thiến Thiến: "Nói hưu nói vượn! Miệng anh ta xấu như vậy khẳng định không có bạn bè! Thật sự rất đáng ghét."
Lục Vãn liếc nhìn dây đeo điện thoại của đối phương, đây là hàng của Fanclub Lục Bất Du.
Bạn cùng bàn trước khi cô chuyển trường cũng có một cái, vô cùng quý trọng, Lục Vãn thầm nghĩ cậu nhất định sẽ không chán ghét đâu.
Mọi người trong câu lạc bộ âm nhạc dồn dập áp tới.
Thì ra Weibo của Lục Vãn là như vậy, khá đối lập với con người cô, không hiểu sao họ lại cảm thấy hơi đáng yêu...
Một vòng người lại cùng Lục Vãn theo dõi lẫn nhau trêи Weibo.
Triệu Nhất Hàng nghi ngờ hỏi: "Cậu thật sự ăn nhiều như vậy sao?"
Lục Vãn: "Hình như là có hơi nhiều."
Cô không kén ăn, nhưng mà nhất định phải ăn no.
Không ăn no thì tâm trạng và cả người sẽ sa sút, thời gian đói bụng lâu hơn một chút… thì cảm giác não cũng không còn linh hoạt nữa.
Không biết có phải là do lúc nhỏ mẹ nuôi của cô không quan tâm đến, thường xuyên quên nấu cơm cho cô, cho nên đói bụng đến sợ rồi hay không.
Triệu Nhất Hàng: "Cậu ăn thế này không phải là chỉ hơi nhiều đâu, ăn như vậy thế mà cũng không trở thành một tên mập."
Quả thực quá kéo thù hận rồi.
Lục Vãn: "Ơ... chắc là do mình thường xuyên vận động, tiêu hao tương đối nhiều."
Tống Thiến Thiến trừng mắt với Triệu Nhất Hàng, "Cậu người này thật là đáng ghét, nhiều chỗ nào chứ, cũng có phải ăn gạo của nhà cậu đâu."
Triệu Nhất Hàng cau mày, tuy rằng rất nhiều người của câu lạc bộ âm nhạc đều cảm thấy Lục Vãn không tệ, nhưng có mấy lời cậu nhất định phải nói.
Cậu chọn lời mở miệng nói: "Lục Vãn, chuyện lần trước thì thôi, nhưng mà tôi hy vọng sau này cậu thận trọng hơn khi nói chuyện, không nên nói những lời khiến người khác hiểu lầm, hội trưởng của chúng tôi không thích như vậy."
Bầu không khí vốn đang thoải mái bỗng có một chút thay đổi nho nhỏ.
Lục Vãn lập tức hiểu được đối phương đang nói về việc gì, lần trước là cô bị Khương Bác Dương chọc tức, mới tùy tiện chỉ đại một người, không cân nhắc nhiều lắm.
Hiện tại nhớ lại thật sự không thoả đáng.
"Thật có lỗi, mình sẽ chú ý."
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Trần Niệm Khanh, chờ xem phản ứng của cậu.
Trần Niệm Khanh: "Đúng là mình đã hiểu nhầm, nhưng sau khi cậu nói xong cũng không hề tìm đến mình, thì mình đã hiểu rồi."
Tất cả mọi người: "..."
Đây là hướng đi gì đây.
Triệu Nhất Hàng cũng ngẩn tò te, lại nói: "Không phải, mình không phải nói là hội trưởng cậu hiểu nhầm, là khiến cho những người khác hiểu lầm."
Tống Thiến Thiến nhận thấy có mùi không tầm thường ở đây, nghĩ một hồi hỏi: "Lục Vãn, cậu có phải rất thân với hội trưởng của bọn mình không? Trước đây các cậu có quen biết sao."
Lục Vãn: "Trước đây từng gặp qua cậu ấy một lần."
Cô cũng rất bất ngờ, hai người lại học chung một trường.
Trần Niệm Khanh: "Ừ."
Có điều không phải một lần, hẳn là hai lần.
Lần thứ nhất đối phương không biết.
Đó là chuyện của năm ngoái, tại một bệnh viện của thành phố phía Nam.
Bố mẹ của Trần Niệm Khanh đều là bác sĩ, được xem như nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực của mình.
Mùa hè năm ngoái, mẹ cậu được mời đến một bệnh viện cấp thành phố ở phía Nam để giao lưu chỉ đạo, cậu nghe nói phong cảnh ở đó không tệ nên cũng đi theo.
Cây cối ở phía Nam xum xuê, trước dãy phòng bệnh của bệnh viện đó có một cây long não cực lớn, thân cây rắn rỏi, cành lá rậm rạp, mùa hè che nắng hiệu quả tốt vô cùng.
Mẹ cậu giảng dạy ở trêи lầu, Trần Niệm Khanh thì ngồi chờ dưới cây.
Hướng khác của thân cây truyền đến tiếng nói chuyện, hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Hôm đó Lục Vãn đi bệnh viện thăm mẹ nuôi, người lớn của đứa bé trong cùng phòng bệnh có việc, nhờ cô giúp đỡ chăm nom đứa bé khoảng một tiếng.
Đứa nhỏ mới ba tuổi, chưa thể phân rõ nam nữ cho lắm, nó chỉ nhìn mặt không nhìn kiểu tóc, kiên quyết gọi Lục Vãn là chị gái.
Cho rằng người đẹp đều là chị gái.
Người lớn sửa lại mấy lần cũng vô dụng, chỉ có thể cười lúng túng với Lục Vãn, tùy ý để cho cô bé gọi như vậy.
Đứa nhỏ quấn quít muốn nghe kể chuyện, Lục Vãn lật qua lật lại sách truyện cổ tích mà người lớn đưa cho cô, cuối cùng quyết định tự do phát huy.
Đứa bé nhỏ như vậy, đọc gì mà "cô bé bán diêm" chứ, kết cục không tốt.
Cuối cùng cô thay đổi một chút, kể một câu chuyện gọi là "cô bé bán bom", cô bé cầm bom đi bán nhưng đáng tiếc đến cuối cùng không bán được, cuối cùng cô bé châm hết tất cả các quả bom, đưa toàn bộ người của thị trấn đi gặp bà nội trêи trời của cô.
Trần Niệm Khanh đang chuẩn bị uống nước, nghe xong xém tí bị sặc.
Câu chuyện kỳ lạ thế này có thể kể cho con nít nghe sao?
Lục Vãn lại kể tiếp thêm hai câu chuyện, vẫn là tự do phát huy như cũ, câu chuyện thứ hai là "Cô bé lọ lem". Cô bé lọ lem ở nhà không được yêu thích, cho nên nàng mang giày thủy tinh đi tham gia vũ hội, cuối cùng các phu nhân và tiểu thư ở đó đều thích giày của nàng, nói rất đẹp nhao nhao đòi mua, cho nên cô bé lọ lem dựa vào tay nghề làm giày, trở thành nhà sản xuất giày cao gót lớn nhất toàn quốc, kiếm lời một số tiền lớn, cuối cùng còn cưới được hoàng tử dung mạo xinh đẹp, sinh sống hạnh phúc trong lâu đài.
Cuối cùng là "Nàng tiên cá nhỏ", nàng tiên cá sau khi lên bờ, phát hiện hoàng tử yêu người khác thì quay đầu đi quán bar làm ca sĩ hát kiếm tiền, các chị gái của nàng rất nhớ nàng, lên bờ đi tìm nàng, cuối cùng tất cả người cá đều tìm được công việc, có cá bán xâu thịt dê, có cá bán hoa quả, làm nghề nào yêu nghề đó, thi nhau làm giàu phát tài.
Trần Niệm Khanh quả thực dở khóc dở cười, một lớn một nhỏ ở phía sau, đúng là một người dám kể, một người dám nghe.
Hai người đều cười rất vui vẻ.
Chờ sau khi các cô rời đi, Trần Niệm Khanh phát hiện kẹp tóc lúc nãy bé gái tặng cho chị của mình bị rơi ở đó, không mang theo.
Cậu tiện tay cho vào túi, nghĩ là ngày mai trả lại đối phương.
Nhưng đến ngày hôm sau, hai cô gái vốn hẹn nhau lại đến để kể chuyện đều không xuất hiện.
Trần Niệm Khanh cũng không để chuyện này trong lòng.
Mãi đến tận nửa tháng sau, lần thứ hai cậu mặc chiếc áo khoác sờ thấy kẹp tóc, mới nhớ lại chuyện hôm đó.
Gương mặt của cô gái tóc ngắn đó hiện ra rất rõ rệt.
Sau khi suy nghĩ kỹ thì cậu phát hiện dường như cậu hơi thích đối phương.
Cậu nhớ cô bé nhỏ phát âm không rõ ràng gọi đối phương là "chị gái Lưu Lan", đang học lớp mười.
Trần Niệm Khanh cho người đến thành phố đó, tìm hết danh sách tên của tất cả học sinh ở đó.
Ba mươi ngàn học sinh lớp mười, nhưng không hề tìm thấy một bạn nữ tên "Lưu Lan" nào cả.
Cả tên có cách phát âm gần giống cũng không có.
Trần Niệm Khanh cho rằng không bao giờ tìm thấy người đó được nữa, hôm đó mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy đối phương.
Tuy rằng lúc đó Lục Vãn giấu đồ ra sau lưng.
Thế nhưng cậu vẫn nhìn thấy rõ là đối phương đã nhặt một bộ tóc giả.
Cậu đi theo người đó ra ngoài thì nhìn thấy người nhà họ Lục đang ôm lấy nhau.
Thì ra cô ấy tên Lục Vãn, là con gái của giáo sư Lục.
Tống Thiến Thiến thấy quan hệ giữa hai người rất tốt, để chọc tức Triệu Nhất Hàng, cô cố ý nói với Trần Niệm Khanh: "Hội trưởng cậu cũng đến theo dõi đi."
"Cũng được."
Trần Niệm Khanh lấy điện thoại của mình ra, mở Weibo lên, tìm thấy tên, nhấn theo dõi "Hôm nay tôi cũng đang ăn uống vô độ..."
Tống Thiến Thiến: "..."
Cô chỉ nói đại chơi chơi thôi, thật sự theo dõi à?
Triệu Nhất Hàng: "..."
Chuyện này là sao chứ? Hội trưởng cậu sao thế này?
Cảm giác nhà mình sụp đổ* rồi.
*Ngôn ngữ mạng, chỉ việc đu idol nhưng idol của mình bị lộ chuyện tình cảm.
Tất cả mọi người: "... ?"
Chuyện gì thế này, phải biết là Weibo của hội trưởng sớm đã bị đào ra rồi, gần như con gái toàn trường đều có theo dõi.
Nhưng danh sách theo dõi của cậu ấy chỉ có bảy người thôi, sáu người là làm về âm nhạc, một người là blogger khoa học.
Weibo của Lục Vãn nằm trêи đầu danh sách theo dõi, vậy thì quá...bắt mắt rồi.
"Cậu làm gì vậy chứ? Đột nhiên đứng lên cũng không nói tiếng nào, vì cậu mà tôi suýt chút tạ thế tại chỗ rồi có biết không hả?"
Trần Niệm Khanh nhìn cậu một cái, giọng rất nhẹ: "Ồ."
Hứa Yêu: "..."
Ồ? Cái "Ồ" này của cậu là có ý gì?
Tên nhóc ngồi một bên ôm đầu, cuối cùng cũng ngoan ngoãn lại.
Lục Vãn mở đầu xong, câu lạc bộ âm nhạc vào trận.
Đầu tiên là một đôi nam nữ song ca, chất giọng cực kỳ ăn ý với nhau.
Sau đó có hai bạn nữ xinh đẹp chọn một bài nhạc có tiết tấu sôi động, vừa hát vừa nhảy, động tác đều nhau, hoàn toàn có thể tham gia show chọn nhóm nhạc nữ.
Tiếp theo là hai tên nhóc biểu diễn một đoạn rap ngẫu hứng...
Vẻ mặt của các bạn trong câu lạc bộ trượt ván từ " (⊙⊙)" (trợn mắt kinh ngạc) dần dần biến thành "orz..." (quỳ lạy)
Sau khi quỳ xem xong, thì ra ngoài hát theo nhạc, còn có thể biến tấu nhiều loại khác như vậy.
Vậy cũng quá lợi hại, khó trách người khác đều nói ngưỡng vào của câu lạc bộ âm nhạc rất cao, được xưng là nơi đại thần tụ hội.
Đây tuyệt đối là cấp bậc chuyên nghiệp, kiểu có thể bán vé vào cửa ấy.
Nhưng họ cũng không cao ngạo, lạnh lùng như lời đồn, những người này không phải đều rất hăng hái sao?
Người của câu lạc bộ âm nhạc quả thực rất dốc sức, dù sao Lục Vãn hát không tệ, cũng rất có thành ý.
Bọn họ là người chuyên nghiệp, cũng không thể bị đánh bại được.
Không phải là vì người khác, mà là muốn giữ mặt mũi trước mặt Lục tổng.
Chờ biểu diễn xong, Tống Thiến Thiến bật đèn trong phòng lên, căn phòng tối tăm sáng lên trong nháy mắt.
Cô đi tới trước mặt Lục Vãn nói: "Cậu hát khá tốt, nếu không thì đến câu lạc bộ âm nhạc của chúng mình đi."
Lục Vãn: "Tôi sao? Nhưng tôi chỉ biết hát có mấy bài thôi, nhạc cụ khác thì không biết gì cả, không thích hợp lắm, các cậu thật sự rất lợi hại."
Tống Thiến Thiến nghĩ thầm cậu đặc biệt thích hợp, có điều nếu cô đã nói như vậy rồi, Tống Thiến Thiến cũng không cần phải cưỡng cầu, chỉ bảo Lục Vãn suy nghĩ thật kỹ, rồi lấy điện thoại ra nói: "Không thì chúng ta kết bạn WeChat đi, cả QQ nữa."
Lục Vãn: "Cũng được."
Mọi người trong câu lạc bộ âm nhạc dồn dập lấy điện thoại ra, thể hiện muốn kết bạn WeChat với Lục Vãn.
Người của câu lạc bộ trượt ván nhìn thấy, nếu trao đổi Wechat tập thể, vậy thì họ cũng muốn!
Nhờ phúc của Lục Vãn, các bạn nam trong câu lạc bộ trượt ván đã được kết bạn WeChat với các bạn nữ của câu lạc bộ âm nhạc!
Dù sao đi nữa thì mỗi người đều như mở cờ trong bụng, họ nhận định sau này Lục Vãn chính là ngọn đèn chỉ đường của họ!
Tống Thiến Thiến lại hỏi: "Đúng rồi, cậu có Ins (Instagram) và Weibo không, chúng ta theo dõi nhau đi."
Lục Vãn: "Ins không có, Weibo thì mình rất ít khi dùng."
Tống Thiến Thiến mở Weibo ra, cho Lục Vãn xem tên tài khoản của mình, cười nói: "Đây là mình, tên của cậu là gì để mình theo dõi."
Lục Vãn không nghĩ tới Tống Thiến Thiến sẽ chủ động như vậy, do dự vài giây, vẫn là lấy điện thoại ra.
"Gần đây mình rất ít khi dùng Weibo, hơn nữa mình là người rất tẻ nhạt."
Weibo của Lục Vãn... toàn là đồ ăn.
Tài khoản này cô dùng từ hồi mới lên cấp ba, được khoảng hơn một năm rồi, vì có đôi lúc cũng muốn ghi lại cuộc sống.
Cô có quan sát Weibo của những cô gái khác, có đồ ăn, có những đồ vật nhỏ xinh đẹp, còn có các loại quote*.
*quote: trích đoạn văn/ thơ...
Xem ra đều rất đáng yêu.
Lúc bắt đầu Lục Vãn cũng đặt một cái tên Weibo rất nữ tính, sau đó... Đổi thành "Hôm nay tôi cũng đang ăn uống vô độ..." như bây giờ.
Weibo của cô toàn là đồ ăn, chụp lại ảnh đồ ăn hằng ngày của mình đăng lên.
Có lúc một ngày cập nhật năm lần, một ngày có thể ăn năm bữa.
Làm công ở cửa hàng đồ nướng bao ăn, phần ăn của căn tin trường học cũng rất đủ, cho nên nhìn vào hình ảnh khá chấn động.
So với salad và hoa quả mà những cô gái khác đăng lên, thì không phải cô giống như người mỗi ngày đều ăn uống vô độ sao...
Tuy rằng... với cô mà nói thì đây là lượng thức ăn bình thường thôi.
Sinh hoạt của Lục Vãn mỗi ngày đều là ba điểm một đường, thật sự là chẳng có gì hay ho, chẳng có nội dung gì để đăng lên cả.
Cho nên dần dần, không hiểu sao tài khoản Weibo này đã biến thành Weibo dùng để ghi chép mỗi ngày cô đã ăn uống những gì.
Quả thực là một làn gió mới.
Cô cảm thấy rất tẻ nhạt, thế nhưng dần dần cũng có một ít người theo dõi.
Sau đó thậm chí có được khoảng 10 ngàn fans, những người đó mỗi ngày đều muốn nhìn xem cô lại ăn món gì, nói là sẽ có cảm giác rất hạnh phúc.
"Có phải là có chút nhạt nhẽo không." Lục Vãn hỏi.
Tống Thiến Thiến đang lướt xem Weibo của Lục Vãn, ngẩng đầu nói: "Không nhạt nhẽo chút nào! Người nhà cậu chưa từng nói là cậu đáng yêu đến mức phạm quy sao?"
Lục Vãn suy nghĩ một chút rồi nói: "Không có, anh của mình nói là mình xấu nhất nhà."
Tống Thiến Thiến: "Nói hưu nói vượn! Miệng anh ta xấu như vậy khẳng định không có bạn bè! Thật sự rất đáng ghét."
Lục Vãn liếc nhìn dây đeo điện thoại của đối phương, đây là hàng của Fanclub Lục Bất Du.
Bạn cùng bàn trước khi cô chuyển trường cũng có một cái, vô cùng quý trọng, Lục Vãn thầm nghĩ cậu nhất định sẽ không chán ghét đâu.
Mọi người trong câu lạc bộ âm nhạc dồn dập áp tới.
Thì ra Weibo của Lục Vãn là như vậy, khá đối lập với con người cô, không hiểu sao họ lại cảm thấy hơi đáng yêu...
Một vòng người lại cùng Lục Vãn theo dõi lẫn nhau trêи Weibo.
Triệu Nhất Hàng nghi ngờ hỏi: "Cậu thật sự ăn nhiều như vậy sao?"
Lục Vãn: "Hình như là có hơi nhiều."
Cô không kén ăn, nhưng mà nhất định phải ăn no.
Không ăn no thì tâm trạng và cả người sẽ sa sút, thời gian đói bụng lâu hơn một chút… thì cảm giác não cũng không còn linh hoạt nữa.
Không biết có phải là do lúc nhỏ mẹ nuôi của cô không quan tâm đến, thường xuyên quên nấu cơm cho cô, cho nên đói bụng đến sợ rồi hay không.
Triệu Nhất Hàng: "Cậu ăn thế này không phải là chỉ hơi nhiều đâu, ăn như vậy thế mà cũng không trở thành một tên mập."
Quả thực quá kéo thù hận rồi.
Lục Vãn: "Ơ... chắc là do mình thường xuyên vận động, tiêu hao tương đối nhiều."
Tống Thiến Thiến trừng mắt với Triệu Nhất Hàng, "Cậu người này thật là đáng ghét, nhiều chỗ nào chứ, cũng có phải ăn gạo của nhà cậu đâu."
Triệu Nhất Hàng cau mày, tuy rằng rất nhiều người của câu lạc bộ âm nhạc đều cảm thấy Lục Vãn không tệ, nhưng có mấy lời cậu nhất định phải nói.
Cậu chọn lời mở miệng nói: "Lục Vãn, chuyện lần trước thì thôi, nhưng mà tôi hy vọng sau này cậu thận trọng hơn khi nói chuyện, không nên nói những lời khiến người khác hiểu lầm, hội trưởng của chúng tôi không thích như vậy."
Bầu không khí vốn đang thoải mái bỗng có một chút thay đổi nho nhỏ.
Lục Vãn lập tức hiểu được đối phương đang nói về việc gì, lần trước là cô bị Khương Bác Dương chọc tức, mới tùy tiện chỉ đại một người, không cân nhắc nhiều lắm.
Hiện tại nhớ lại thật sự không thoả đáng.
"Thật có lỗi, mình sẽ chú ý."
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Trần Niệm Khanh, chờ xem phản ứng của cậu.
Trần Niệm Khanh: "Đúng là mình đã hiểu nhầm, nhưng sau khi cậu nói xong cũng không hề tìm đến mình, thì mình đã hiểu rồi."
Tất cả mọi người: "..."
Đây là hướng đi gì đây.
Triệu Nhất Hàng cũng ngẩn tò te, lại nói: "Không phải, mình không phải nói là hội trưởng cậu hiểu nhầm, là khiến cho những người khác hiểu lầm."
Tống Thiến Thiến nhận thấy có mùi không tầm thường ở đây, nghĩ một hồi hỏi: "Lục Vãn, cậu có phải rất thân với hội trưởng của bọn mình không? Trước đây các cậu có quen biết sao."
Lục Vãn: "Trước đây từng gặp qua cậu ấy một lần."
Cô cũng rất bất ngờ, hai người lại học chung một trường.
Trần Niệm Khanh: "Ừ."
Có điều không phải một lần, hẳn là hai lần.
Lần thứ nhất đối phương không biết.
Đó là chuyện của năm ngoái, tại một bệnh viện của thành phố phía Nam.
Bố mẹ của Trần Niệm Khanh đều là bác sĩ, được xem như nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực của mình.
Mùa hè năm ngoái, mẹ cậu được mời đến một bệnh viện cấp thành phố ở phía Nam để giao lưu chỉ đạo, cậu nghe nói phong cảnh ở đó không tệ nên cũng đi theo.
Cây cối ở phía Nam xum xuê, trước dãy phòng bệnh của bệnh viện đó có một cây long não cực lớn, thân cây rắn rỏi, cành lá rậm rạp, mùa hè che nắng hiệu quả tốt vô cùng.
Mẹ cậu giảng dạy ở trêи lầu, Trần Niệm Khanh thì ngồi chờ dưới cây.
Hướng khác của thân cây truyền đến tiếng nói chuyện, hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Hôm đó Lục Vãn đi bệnh viện thăm mẹ nuôi, người lớn của đứa bé trong cùng phòng bệnh có việc, nhờ cô giúp đỡ chăm nom đứa bé khoảng một tiếng.
Đứa nhỏ mới ba tuổi, chưa thể phân rõ nam nữ cho lắm, nó chỉ nhìn mặt không nhìn kiểu tóc, kiên quyết gọi Lục Vãn là chị gái.
Cho rằng người đẹp đều là chị gái.
Người lớn sửa lại mấy lần cũng vô dụng, chỉ có thể cười lúng túng với Lục Vãn, tùy ý để cho cô bé gọi như vậy.
Đứa nhỏ quấn quít muốn nghe kể chuyện, Lục Vãn lật qua lật lại sách truyện cổ tích mà người lớn đưa cho cô, cuối cùng quyết định tự do phát huy.
Đứa bé nhỏ như vậy, đọc gì mà "cô bé bán diêm" chứ, kết cục không tốt.
Cuối cùng cô thay đổi một chút, kể một câu chuyện gọi là "cô bé bán bom", cô bé cầm bom đi bán nhưng đáng tiếc đến cuối cùng không bán được, cuối cùng cô bé châm hết tất cả các quả bom, đưa toàn bộ người của thị trấn đi gặp bà nội trêи trời của cô.
Trần Niệm Khanh đang chuẩn bị uống nước, nghe xong xém tí bị sặc.
Câu chuyện kỳ lạ thế này có thể kể cho con nít nghe sao?
Lục Vãn lại kể tiếp thêm hai câu chuyện, vẫn là tự do phát huy như cũ, câu chuyện thứ hai là "Cô bé lọ lem". Cô bé lọ lem ở nhà không được yêu thích, cho nên nàng mang giày thủy tinh đi tham gia vũ hội, cuối cùng các phu nhân và tiểu thư ở đó đều thích giày của nàng, nói rất đẹp nhao nhao đòi mua, cho nên cô bé lọ lem dựa vào tay nghề làm giày, trở thành nhà sản xuất giày cao gót lớn nhất toàn quốc, kiếm lời một số tiền lớn, cuối cùng còn cưới được hoàng tử dung mạo xinh đẹp, sinh sống hạnh phúc trong lâu đài.
Cuối cùng là "Nàng tiên cá nhỏ", nàng tiên cá sau khi lên bờ, phát hiện hoàng tử yêu người khác thì quay đầu đi quán bar làm ca sĩ hát kiếm tiền, các chị gái của nàng rất nhớ nàng, lên bờ đi tìm nàng, cuối cùng tất cả người cá đều tìm được công việc, có cá bán xâu thịt dê, có cá bán hoa quả, làm nghề nào yêu nghề đó, thi nhau làm giàu phát tài.
Trần Niệm Khanh quả thực dở khóc dở cười, một lớn một nhỏ ở phía sau, đúng là một người dám kể, một người dám nghe.
Hai người đều cười rất vui vẻ.
Chờ sau khi các cô rời đi, Trần Niệm Khanh phát hiện kẹp tóc lúc nãy bé gái tặng cho chị của mình bị rơi ở đó, không mang theo.
Cậu tiện tay cho vào túi, nghĩ là ngày mai trả lại đối phương.
Nhưng đến ngày hôm sau, hai cô gái vốn hẹn nhau lại đến để kể chuyện đều không xuất hiện.
Trần Niệm Khanh cũng không để chuyện này trong lòng.
Mãi đến tận nửa tháng sau, lần thứ hai cậu mặc chiếc áo khoác sờ thấy kẹp tóc, mới nhớ lại chuyện hôm đó.
Gương mặt của cô gái tóc ngắn đó hiện ra rất rõ rệt.
Sau khi suy nghĩ kỹ thì cậu phát hiện dường như cậu hơi thích đối phương.
Cậu nhớ cô bé nhỏ phát âm không rõ ràng gọi đối phương là "chị gái Lưu Lan", đang học lớp mười.
Trần Niệm Khanh cho người đến thành phố đó, tìm hết danh sách tên của tất cả học sinh ở đó.
Ba mươi ngàn học sinh lớp mười, nhưng không hề tìm thấy một bạn nữ tên "Lưu Lan" nào cả.
Cả tên có cách phát âm gần giống cũng không có.
Trần Niệm Khanh cho rằng không bao giờ tìm thấy người đó được nữa, hôm đó mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy đối phương.
Tuy rằng lúc đó Lục Vãn giấu đồ ra sau lưng.
Thế nhưng cậu vẫn nhìn thấy rõ là đối phương đã nhặt một bộ tóc giả.
Cậu đi theo người đó ra ngoài thì nhìn thấy người nhà họ Lục đang ôm lấy nhau.
Thì ra cô ấy tên Lục Vãn, là con gái của giáo sư Lục.
Tống Thiến Thiến thấy quan hệ giữa hai người rất tốt, để chọc tức Triệu Nhất Hàng, cô cố ý nói với Trần Niệm Khanh: "Hội trưởng cậu cũng đến theo dõi đi."
"Cũng được."
Trần Niệm Khanh lấy điện thoại của mình ra, mở Weibo lên, tìm thấy tên, nhấn theo dõi "Hôm nay tôi cũng đang ăn uống vô độ..."
Tống Thiến Thiến: "..."
Cô chỉ nói đại chơi chơi thôi, thật sự theo dõi à?
Triệu Nhất Hàng: "..."
Chuyện này là sao chứ? Hội trưởng cậu sao thế này?
Cảm giác nhà mình sụp đổ* rồi.
*Ngôn ngữ mạng, chỉ việc đu idol nhưng idol của mình bị lộ chuyện tình cảm.
Tất cả mọi người: "... ?"
Chuyện gì thế này, phải biết là Weibo của hội trưởng sớm đã bị đào ra rồi, gần như con gái toàn trường đều có theo dõi.
Nhưng danh sách theo dõi của cậu ấy chỉ có bảy người thôi, sáu người là làm về âm nhạc, một người là blogger khoa học.
Weibo của Lục Vãn nằm trêи đầu danh sách theo dõi, vậy thì quá...bắt mắt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.